Đoàn Lệ Hoa vừa dứt lời, đám người Bạch Đà nửa quỷ hành lễ, trịnh trọng nói: - Thuộc hạ nguyện ý nghe Tô công tử sai khiến! Nội tâm Tô Chuyết kịch chấn, vội vàng đỡ bọn họ dậy, nói: - Như thế này sao được? Đoàn Lệ Hoa lại nói: - Tú tỷ tỷ đang có thai, không thể tự đến. Tỷ ấy để ta cho sư phụ biết, nàng nhất định sẽ tìm một nơi an toàn chờ sư phụ trở về... Trong lòng Tô Chuyết ấm áp không gì sánh được. Đoàn Lệ Hoa nói tiếp: - Sư phụ, lúc trước Tú tỷ tỷ không chịu kể cho ngài tổ chức Vọng Nguyệt Lâu, bây giờ tỷ ấy bảo ta nói tất cả tình hình cho sư phụ, nhất định có thể giúp được ngài! Hạ tam môn chắc là sư phụ đã biết, thượng tam môn vô cùng thần bí. Trong đó đường chủ Tụ Bảo lâu là Bạch Đại thúc, chuyên môn phụ trách sản nghiệp cửa hàng của Vọng Nguyệt Lâu trên toàn quốc. Vọng Nguyệt Lâu tất cả vàng bạc chi phí đều do Tụ Bảo lâu cung cấp! Về phần Tung Hoành lâu, ban nãy Trương đường chủ đã bái kiến mọi người... Trương Hiệu Nghi hơi chắp tay, nói: - Tại hạ nghe qua đại danh Tô tiên sinh, hôm nay gặp mặt quả nhiên phong thái rọi người! Tô Chuyết cười nói: - Tiên sinh quá khen. Tụ Bảo lâu nãy đã giải thích qua, Vô Gian lâu thì ta cũng từng quen biết. Chỉ là không biết Tung Hoành lâu của tiên sinh là tổ chức như thế nào? Trương Hiệu Nghi đáp: - Liên hoành hợp tung (*) là chức vụ của Tung Hoành lâu. Bọn tại hạ hành sự chính là dựa vào một chiếc lưỡi ba tấc không xương, lôi kéo và mưu cầu lợi ích giữa các phái võ lâm và khắp thiên hạ chư quốc! (*) Liên hoành hợp tung: Hợp tung (chữ Hán: 合縱) là kế sách liên minh giữa các nước chư hầu thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Kế sách được Công Tôn Diễn đề xuất, sau đó Tô Tần kế tục, kế sách này tạo liên minh theo chiều dọc. https://vi.wikipedia.org/wiki/H%E1%BB%A3p_tung Trong lòng Tô Chuyết có hơi kinh hãi, kết cấu như thế đã vượt xa một tổ chức giang hồ thông thường. Tô Chuyết lại không khỏi bội phục thật sâu đối với tài cán của Vệ Tú. Vệ Tú lấy thân phận một người phụ nữ mà có thể một tay dựng nên tổ thức khổng lồ như vậy, xúc tu rải khắp ngũ hồ tứ hải, quả thực là không đơn giản. Đoàn Lệ Hoa cười nói: - Sư phụ, thế nào? Có mọi người hỗ trợ, chúng ta nhất định có thể đánh lui người Khiết Đan! Tô Chuyết lắc đầu, nói: - Không! Bên phía Khiết Đan ta muốn tự mình đi một chuyến! Tiểu Y, ngươi đã mang theo nhiều tinh binh cường tướng như đây, không bằng lập tức chạy tới Thục Trung giúp Lạc Khiêm một tay đi! Đại Lý quốc lực nhỏ yếu, không nhất định dám chiến một trận với Thổ Phiên. Trương tiên sinh vừa vặn có thể liên lạc một số nước láng giềng khác của Thổ Phiên, tạo ra biến cố nơi biên cảnh. Mặt khác Đường Mặc cũng ở Thục Trung làm loạn, kẻ này âm hiểm ác độc, ta sợ một mình Lạc Khiêm ứng phó không nổi! Nghĩ đến Lạc Khiêm, trên mặt Đoàn Lệ Hoa cũng không kìm được lộ ra vẻ lo lắng. Nàng trầm mặc một hồi, nặng nề gật đầu, nói: - Sư phụ, ngài đã sắp xếp như vậy tất nhiên là có ý đồ. Ta nghe sư phụ! Tô Chuyết gật đầu, rồi quay sang hai người Hoa Bình, nói: - Tứ Hải Minh phân liệt, bây giờ hai người không đủ nhân thủ. Vả lại ta biết căn cơ của hai người phần lớn ở khu vực Giang Nam. Vậy hai người trở về giúp Tần bộ đầu đi, thế lực của Lý Tuyên không thể khinh thường, Tần bộ đầu kiên cường có thừa, ứng biến không đủ, chưa chắc có thể toàn thắng! Hoa Bình gật gật đầu, nói: - Đệ cứ yên tâm! Tô Chuyết lại nhìn về phía Lăng Sương. Lần này không chờ y mở miệng, Lăng Sương liền nói ra: - Ta hiểu phải làm gì. Phàm là việc bọn họ cần xài tiền, cứ tới tìm ta! Người ngoài đều cười, vào giờ phút như thế này, có thể cười ra tiếng cũng là chuyện rất khó khăn. Bạch Đà nói: - Lăng công tử vàng bạc hùng hậu, nhưng bạc dưới tay tại hạ cũng không tính là ít đâu! Tô Chuyết nói với Chu Thanh Liên: - Chu tiền bối... Y vừa nói mấy chữ, Chu Thanh Liên đưa tay ngắt lời y, trực tiếp nói ra: - Ngươi không cần an bài cho ta. Vô luận ngươi đi nơi nào, ta nhất định đi theo! Trong lòng Tô Chuyết ấm áp, biết Chu Thanh Liên không yên lòng thân thể của mình. Lúc trước Tô Chuyết muốn một mình mang binh tập kích Đại Liêu, cũng là không muốn để người khác trông thấy bộ dáng cuối cùng của mình khi phát độc. Dựa theo Ngọc Nương nói, cổ độc trong có thể Tô Chuyết chỉ có tuổi thọ một tháng. Sau một tháng, thần tiên cũng không cứu nổi. Liệu một tháng thời gian có đủ cho Tô Chuyết dẹp yên tất cả phong ba hay không? Tất cả mọi người bỗng dưng nghĩ đến sự tình mà vẫn không muốn nhắc đến trước kia. Yến Linh Lung bỗng dưng vọt tới trước mặt Ngọc Nương, lớn tiếng nói: - Ngươi nói đi, cổ độc rốt cục có thuốc giải hay không? Từ khi Ngọc Nương tận mắt thấy Vô Ngã rớt xuống núi cao, từ đầu đến cuối không một lời, như là ngây dại. Lúc này nghe được Yến Linh Lung chất vấn, nàng vẫn thờ ơ như trước, thản nhiên nói: - Cổ này gọi là phệ tâm cổ, vừa vào trong cơ thể sẽ chui ngay vào huyết dịch, theo huyết dịch lưu động. Loại cổ trùng này vốn được người Miêu dùng để thanh trừ độc dược ăn nhầm trong cơ thể, trải qua cải tạo mà thành. Loại cổ trùng này vốn không phức tạp, nhưng muốn bài trừ ra ngoài cơ thể thì khó càng thêm khó. Trừ phi rút sạch huyết dịch trong cơ thể thì mới có thể bài xuất độc trùng! Đoàn Lệ Hoa sầu khổ nói: - Lẽ nào không có cách nào khác sao? Nước mắt nàng đã dâng tới trong mắt. Tô Chuyết cười cười: - Sống chết có số, cần gì phải miễn cưỡng? Y chắp tay với mọi người, nói: - Các vị, sự việc không nên chậm trễ, còn xin mọi người lấy đại sự làm trọng! Chúng ta chia tay ở đây đi! Mọi người bất đắc dĩ, một mặt thì lo lắng cho Tô Chuyết, một mặt thì trông thấy ánh mắt Tô Chuyết tràn ngập mong chờ, không muốn để hắn thất vọng. Rốt cục Hoa Bình cắn răng, vỗ bả vai Tô Chuyết, lớn tiếng nói: - Được! Chờ chuyện bên Giang Nam vừa xong, ta sẽ tập lức đi hội hợp với huynh đệ! Tô Chuyết cười nói: - Huynh cứ chờ ta quay về là được rồi! Những người khác cũng muốn cùng nói những lời cổ vũ sĩ khí, Tô Chuyết đưa tiễn từng người bọn họ. Mặc dù trên mặt y treo nụ cười, nhưng trong lòng không khỏi buồn bã. Có lẽ đây chính là lần cuối cùng bọn họ nắm tay nói lời tạm biệt. Có lẽ hôm nay từ biệt, sau này vĩnh viễn không có ngày gặp lại. Lúc này trời đã tảng sáng, một tia sáng mờ chiếu vào bàn cờ vây to lớn, cũng chiếu vào bên mặt Tô Chuyết, mang đến một tia ấm áp. Tô Chuyết bỗng thở phào một hơi, có chút cô đơn, vừa có chút thoải mái. Trước đây có lẽ Tô Chuyết không thể xem như là đại anh hùng, hôm nay cũng không nhất định là được. Nhưng Tô Chuyết lại muốn làm việc mình muốn làm, dù cho nay mai sẽ phải chết, chí ít hôm nay sống cũng không trái lương tâm. Tô Chuyết quay đầu, Chu Thanh Liên và Ngọc Nương còn đứng tại chỗ. Trên bàn cờ vây rộng lớn chỉ còn lại ba người bọn họ. Ngay cả một đống xác chết cũng được người khác dọn dẹp sạch sẽ. Chu Thanh Liên bỗng nói với Ngọc Nương: - Ngươi nhất định có cách giải độc trên thân Tô Chuyết, đúng hay không? Ngọc Nương bỗng cười khẽ một tiếng, giống như đã quên cái chết của Vô Ngã. Hoặc là nàng cũng chẳng có tình cảm gì với Vô Ngã. Mới vừa nhìn thấy Vô Ngã rớt xuống vách núi, cũng chỉ là xúc động nhất thời mà thôi. Mà bây giờ ngay cả chút xúc động ấy cũng đã biến mất rồi. Nàng nhìn Tô Chuyết, nở nụ cười vừa phức tạp vừa kỳ quái. Nàng nói ra: - Tô Chuyết, mỗi lần gặp ngươi đều có thể có cảm thụ khác biệt! Tô Chuyết khẽ hừ một tiếng, trong lòng tự nhủ, lần nào ta gặp ngươi cũng đau đầu như nhau! Chẳng qua Tô Chuyết không nguyện ý nhiều lời với Ngọc Nương. Thậm chí nói thêm với nàng một câu cũng là lãng phí sinh mệnh. Mà hiện giờ Tô Chuyết quý báu nhất chính là sinh mệnh. Tô Chuyết nói với Chu Thanh Liên: - Nếu huynh đệ Cái Bang có thể đưa thư của vãn bối đến trong tay Vương tướng quân, chắc là binh mã của Vương tướng quân rất nhanh sẽ đến! Chu Thanh Liên có vẻ cũng không quan tâm binh mã của Vương tướng quân nào đó, lại hỏi một lần: - Đến cùng ngươi có cách nào cứu hắn hay không? Ngọc Nương cười cười, đáp: - Có thể là có, có thể là không! - Có ý gì? Chu Thanh Liên không hiểu hỏi. Ngọc Nương nói: - Chu tiền bối, loại cổ độc này ngài cũng hiểu ít nhiều, muốn giải trừ đâu có dễ như vậy? Chẳng qua...