Giang Hồ Tiểu Hương Phong

Chương 100



Khi Lam Tiểu Sí ra khỏi Minh sào, Mộc Hương Y vẫn còn quỳ, nàng thử đỡ hắn vài lần mà không được. Đúng lúc Mộc Băng Nghiên đi ngang qua, phóng ra một cước, Mộc Hương Y ngã rạp trên bụi gai /

Lam Tiểu Sí tay chống eo, trừng mắt quát “Mộc lão nhân, có phải ngươi muốn chết hay không?”

Mộc Băng Nghiên hừ lạnh một tiếng, Mộc Hương Y tuy là con hắn nhưng quan hệ giữa hai cha con lại vô cùng lạnh nhạt, bình thường Mộc Hương Y không đi tìm hắn, hắn cũng là như không có đứa con này. Mấy năm qua Lam Phỉ huấn luyện Mộc Hương Y rất khắc nghiệt, trên người hắn chi chít các vết thương lớn nhỏ, tuy nhiên Mộc Băng Nghiên không chút phản ứng, luôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng như với tất cả các bệnh nhân khác

Mộc Hương Y đỡ vai Lam Tiểu Sí đứng lên, hai chân run run, hắn cau mày chống đỡ, dù chỉ là một hài tử nhưng hắn đã quen cố gắng nhịn đau

Hắn không lên tiếng, Lam Tiểu Sí coi như hắn không đau ‘Đại sư huynh, ta muốn học võ công. Ngươi xem, bọn hắn đều học”

Mộc Hương Y đáp “sư phụ không cho ngươi học”

“Vì sao?”

“Sư phụ nói ngươi là đại tiểu thư của Vũ tộc, học võ sẽ rất bất nhã”

Lam Tiểu Sí nghiêng đầu, không hiểu “nhã là cái gì?”

Cái này rất khó giải thích, Mộc Hương Y vẫn chậm rãi nói “chính là nhãn nhặn, xinh đẹp. Nữ tử xuất thân tôn quý phải có giáo dưỡng, học võ sẽ thô lỗ”

Lam Tiểu Sí nghe không hiểu cũng không muốn nghe nữa, kéo tay áo hắn “ta mệt, Đại sư huynh cõng ta đi”

“Ngươi có thể tự đi một lát không?”

“Không, ngươi cõng”

Mộc Hương Y đành phải cõng nàng, dù là tiểu cô nương ba bốn tuổi, không có nặng nhưng hắn đi vài bước đã lảo đảo suýt ngã, Lam Tiểu Sí vẫn ghé đầu trên vai hắn, ngủ say sưa/

Khi Lam Tiểu Sí tỉnh lại, trời đã tối đen. Cái ổ nhỏ của nàng được phủ lông trắng mềm mại, bên trên còn treo chuông gió, trên giường đặt có rất nhiều con hổ bằng vải. Dưới giường chất chồng đủ loại đồ chơi: xe bùn, miếng ngói, cầu lông…Nàng tiện tay ôm lấy một con hổ vải, nghe bên ngoài có tiếng hai nữ tử nói chuyện

Giáp nữ nói “đến lúc đó ngươi đến chiếu cố Đại tiểu thư, nhớ cho nàng uống thuốc, nàng phát sốt”


Ất nữ đáp “đã biết, để thuốc ở đây đi”

Lam Tiểu Sí đi ra ngoài, thấy hai người này là thị thiếp mới của Lam Phỉ. Nàng không biết thị thiếp là cái gì, chỉ biết một người tên Cẩm Tiên, một người gọi Văn Tố. Hiện Cẩm Tiên đã đi ra ngoài

Văn Tố nhìn thấy nàng, mang thuốc đến “đến uống thuốc đi”

Lam Tiểu Sí nhíu mày, lắc đầu “không” Thuốc luôn vừa đắng vừa khó uống

Văn Tố vẻ mặt không kiên nhẫn, một tay cầm chén thuốc, một tay tóm Lam Tiểu Sí, bóp miệng nàng, rót thuốc vào. Lam Tiểu Sí dùng hết sức hất đổ chén thuốc, ho khan vài cái vì bị nghẹn

Thuốc văng dính đầy người Văn Tố, nàng tức giận nhéo Lam Tiểu Sí một cái, càu nhàu “xiêm y ta vừa may”

Lam Tiểu Sí bị đau, đưa tay cào lên mặt nàng, lập tức trên má Văn Tố hiện lên mấy vết tay hồng hồng

Văn Tố tát Lam Tiểu Sí một cái, tức giận mắng “ngươi chỉ là một tiểu tạp chủng, còn tưởng mình có thân phận cao quý gì hay sao, mỗi người đều bắt người ta hầu hạ ngươi, dỗ ngươi”

Lam Tiểu Sí bị đánh đau nhưng không khóc, từ nhỏ nàng đã không thích khóc, nghiêng đầu hỏi “tạp chủng là gì?”

Bên ngoài vang lên thanh âm ôn nhu “thì ra là ngươi không thích nữ nhi của ta” Lam Phỉ vừa nói vừa đi vào, đôi cánh màu lam dưới ánh mặt trời phát sáng diêm dúa

Lam Tiểu Sí giang tay nhào về phía hắn ‘cha”

Lam Phỉ cũng giang tay ôm nàng

Lam Tiểu Sí lập tức cáo trạng “cha, nàng nhéo ta, còn đánh ta”

Lam Phỉ nhìn dấu tay trên mặt nàng, mỉm cười nói “vậy bây giờ phải làm sao đây bảo bối nhi?”

Khi hắn nói những lời này trên mặt vẫn mang theo ý cười, giống như không tức giận. Văn Tố dù bất an nhưng không qua lo lắng, mấy ngày qua Lam Phỉ đổi với nàng rất tốt. Nàng quỳ xuống, nói “Vũ tôn, Đại tiểu thư không chịu uống thuốc, nô tỳ nhất thời lỡ tay mới đánh nàng. Ngài cũng biết đó, nô tỳ chưa từng dỗ qua đứa nhỏ”

Lam Phỉ cười cười “là ta không nên làm khó dễ ngươi”/

Lam Tiếu Sí nghiêng đầu hỏi “cha, cái gì là tạp chủng?”

“Tạp chủng là dùng để mắng chửi người”

Lam Tiểu Sí chỉ a một tiếng, không nói thêm

Lam Phỉ duỗi tay xoa xoa chỗ sưng trên má nàng “vật nhỏ, có người mắng lại đánh ngươi, phải làm sao đây?”

Lam Tiểu Sí nghĩ nghĩ, nói “nàng sức lực lớn, ta đánh không lại nàng”

Lam Phỉ cười đến đau ruột, cũng còn biết cân nhắc đến thực lực cơ đấy. Hắn nói “giờ có cha ở đây, cha sẽ giúp ngươi. Ngươi nói, nên làm cái gì bây giờ?”

Lam Tiểu Sí nhìn thoáng qua Văn Tố, nói “vậy vẽ con rùa lên mặt nàng đi”

Lam Phỉ gật đầu “được” Nói xong vung tay lên “người tới, trói nàng lại”

Lập tức có Vũ nhân tiến lên trói hai tay Văn Tố lại

Văn Tố khóc hô “Vũ tôn, Vũ tôn…”

Lam Phỉ nói “cha đã cột nàng lại rồi, đi thôi, bảo bối nhi”

Lam Tiểu Sí xắn tay áo, phấn chấn, nói “bút mực đâu?”

Lam Phỉ mỉm cười cầm lấy bút lông sói, chấm vào mực, vẽ một con rùa lên mặt Văn Tố. Bút thứ nhất vừa xong, Văn Tố đã gào lên thảm thiết. Lam Tiểu Sí hồ nghi nhìn Lam Phỉ, nhìn nhìn Văn Tố. Ngòi bút trong tay Lam Phỉ nhanh hơn, một con rùa gần như chiếm hết khuôn mặt của Văn Tố. Lam Tiểu Sí ở bên cạnh vỗ tay khen ngợi, Văn Tố thì khóc rống lên. Cho đến khi Lam Phỉ hoàn thành nét cuối cùng, máu mới theo mực, từng giọt từng giọt nhỏ trên xiêm y của Văn Tố. Lam Tiểu Sí ngây người

Lam Phỉ ôn nhu hỏi “như vậy bảo bối nhi nguôi giận chưa?”

Lam Tiểu Sí nhìn vết thương trên mặ Văn Tố hòa lẫn mực và máu, liên tục lui ra sau


Lam Phỉ ngăn nàng lại “nhớ kỹ, đối với người vũ nhục ngươi tuyệt đối không được thủ hạ lưu tình”

Vết thương kia vừa dữ tợn vừa đáng sợ khiến Lam Tiểu Sí bật khóc thành tiếng

Lam Phỉ nói “bảo bối nhi, thanh âm của ngươi rất chói tai” Nhưng Lam Tiểu Sí vẫn khóc, hắn thở dài nói “được rồi, bảo bối nhi, đến Minh sào, khóc xong rồi trở ra, cha chờ ngươi”/

Lam Tiểu Sí vừa khóc vừa đi vào Minh sào, đến khi nàng khóc đủ đi ra thì Vũ tộc có thêm nha hoàn quét rác. Lam Phỉ dùng nội lực khiến cho hình vẽ trên mặt nàng vĩnh viễn không thể tẩy xóa. Mỗi lần nha hoàn này nhìn thấy Lam Tiểu Sí liền cả người run lên

Lam Tiểu Sí muốn học võ nhưng không có Vũ tôn ra lệnh, toàn bộ Vũ tộc không ai dám dạy nàng, Mộc Hương Y cũng không. Nàng liền thường xuyên leo lên bờ tường võ trường, lén nhìn Ngân Điêu dạy các thiếu niên trong tộc luyện công, Ngân Điêu không dám đuổi nàng, đành làm như không thấy. Nàng nhìn mà không có người dạy cho nên không hiểu

Có một ngày, nàng chặn đường Ngân Thương, nhi tử của Ngân Điêu, tay chống eo, ra lệnh “ngươi đem võ công cha ngươi dạy hôm nay luyện lại một lần đi”

Ngân Thương lui ra sau một bước “Vũ tôn đã ra lệnh, ngươi không thể học võ”

Lam Tiểu Sí hung tợn nói “vậy ta sẽ đi nói với cha ngươi là ngươi đánh ta”

Ngân Thương khóc không ra nước mắt, cha hắn nhất định sẽ đánh hắn, yếu ớt phản đối “Ta không có”

Lam Tiểu Sí lộ ra biểu tình hung ác, uy hiếp “mau luyện, luyện sai một chiêu ta cũng bảo cha ta vẽ con rùa lên mặt ngươi”

Ngân Thương đành phải luyện lại một lần võ công cha hắn dạy cho hôm nay, bộ dáng như thiếu nữ bị ức hiếp

Lam Tiểu Sí vui vẻ bắt chước luyện theo, cảm thấy không đúng, hung tợn hỏi ‘chiêu này sao lại thế này, có phải ngươi nhớ lầm không?”

Ngân Thương dù sao cũng là nhi tử của Ngân Điêu, trụ cột võ công vững chắc nhất trong đám nhỏ, vội nói “không có, hay là…”Vừa nói vừa làm lại một lần

Bởi vì không có sư phụ nên phải nghiêm túc luyện võ mới có thể vượt qua đứa nhỏ khác, nhưng luyện thật lâu, hiệu quả lại chẳng bao nhiêu, Lam Tiểu Sí liền hỏi Ngân Thương “cha ngươi như thế nào võ công không chút hiệu quả? Hắn dạy ngươi là võ công lợi hại nhất trên đời sao?” /

“Đương nhiên không phải, trên đời này võ công lợi hại nhất là ở Cửu Vi sơn, là Vi Sinh thế gia” Nhắc tới võ lâm huyền thoại, hai mắt liền phát sáng “bọn họ mới là người lợi hại nhất trên giang hồ”

Lam Tiểu Sí tò mò “Cửu Vi sơn ở chỗ nào?”

Ngân Thương khó xử “ta không biết, ta chưa từng rời khỏi Phương Hồ Ủng Thúy”

Lam Tiểu Sí gật đầu, hai tay nắm thành quyền “quả nhiên cha ngươi chỉ dạy loại công phu mèo quào, chờ ta lớn lên, ta sẽ đến Cửu Vi sơn học nghệ”

Truyền thuyết kể rằng bên ngoài Phương Hồ Ủng Thúy có một nơi gọi là giang hồ, nam nhân trên giang hồ đều không có cánh, mỗi người đều đeo đao kiếm, võ công cao cường. Giang hồ động một cái là giết người thấy máu. Giang hồ có Vi Sinh thế gia, võ công cao cường. Giang hồ có Tiên Tâm các thích xen vào việc của người khác, những chuyện không ai quản được đều tìm bọn họ để xử lý. Giang hồ còn có Kỳ tộc có vi cá, bọn họ luyện một loại võ công kỳ quái, nếu phơi nắng quá lâu, da sẽ thối rửa, bong tróc từng mảng

Ngân Thương khuyên nhủ “nữ hài tử Vũ tộc không được học võ, phụ thân nói các ngươi đến mười lăm tuổi là phải thành thân, sau này không được đi đâu, chỉ ở nhà trông con”

Lam Tiểu Sí đá hắn té sấp xuống đất, ngồi lên lưng hắn, bẻ quặt tay hắn ra sau khiến hắn hét thảm một tiếng. Nàng vừa nói vừa đánh “thành thân? Chỗ nào cũng không cho đi? Ở nhà trông con?”

Ngân Thương vừa khóc vừa hô “ta sai rồi, Đại tiểu thư tha mạng, tha mạng…”

Ngân Điêu ở bên cạnh nhưng không dám ra mặt, nếu để Vũ tôn bệnh thần kia biết hắn nhúng tay vào, cha con hắn sẽ không có ngày lành, tuy nhiên hắn lại rất đau lòng cho nhi tử. Mẹ nó chứ, ngươi vẫn nên sớm đến Cửu Vi sơn học nghệ đi, nam nhi Vũ tộc nào tạo nghiệt ghê lắm mới dám cùng ngươi sinh đứa nhỏ. Đúng rồi, để Mộc Hương Y cùng ngươi sinh đi. May mà còn có Mộc Hương Y

Khi Mộc Hương Y tám tuổi đã là cao thủ trong đám thiếu niên đệ tử, Bạch Ế, Phượng Chứ, Ngân Điêu vừa hâm mộ vừa ghen tỵ nhưng chẳng có cách nào, nhi tử do mình sinh không thể nào dạy luyện công như huấn luyện gia súc được, chỉ có hài tử bị nhặt ven đường lại gặp phải Vũ tôn bệnh thần kinh mới có thể xuống tay ngoan độc như thế. Mộc Hương Y luôn trầm mặc ít lời, giống như Tà Câu Âm Đằng của hắn, cất giấu lệ khí trong vỏ, nhưng người ngoài lại thấy đó là thiếu niên khiêm tốn. Các đệ tử cùng lứa tuổi đều trốn tránh hắn, thỉnh thoảng nhắc tới hắn đều là nói hắn là con của kỹ nữ

Lam Tiểu Sí lại rất thích Tà Câu Âm Đằng, cầm trong tay luôn khiến người ta có cảm giác mình thật lợi hại. Mỗi lần Mộc Hương Y luyện công xong, nàng đều cầm binh khí của hắn múa may một hồi. Mộc Hương Y đương nhiên không ngăn cản nàng, thật ra hắn còn hi vọng Lam Tiểu Sí chơi đùa nhiều hơn, Lam Phỉ bắt hắn học quá nhiều thứ, mà học không xong thì không cho ăn. Hài tử đang tuổi ăn tuổi lớn, thể lực tiêu hao rất mau lại sức ăn lớn nhưng Lam Tiểu Sí lại rảnh đến đáng sợ, hắn mệt đến mức đứng cũng có thể ngủ, nàng lại như tinh lực dư thừa, giống như không cần ngủ

Lam Tiểu Sí cầm Tà Câu Âm Đằng luyện mấy chiêu kiếm pháp hôm nay học lóm được chỗ Ngân Điêu, đột nhiên cách vách có tiếng người nói chuyện “hôm nay sư phụ lại khen Mộc Hương Y, hắn thực sự lợi hại vậy sao?”/

Một thiếu niên khác đáp lại “nghe nói hắn là hài tử do kỹ nữ sinh ra, ngay cả cha hắn cũng không nhận hắn, đương nhiên phải cố gắng một chút rồi, hahaha”

Thiếu niên luôn là không ai phục ai, thấy có người lợi hại hơn mình thì nhịn không được chế giễu vài câu

Mộc Hương Y gối đầu lên hai tay, nằm trong bụi hoa

Lam Tiểu Sí leo lên người hắn, nhìn thấy đám mây trong mắt hắn, nghiêng đầu hỏi “kỹ nữ là gì?”

Mộc Hương Y nhìn vào đôi mắt to tròn trong suốt của nàng, đờ đẫn nói ‘là nữ nhân dơ bẩn”

Lam Tiểu Sí hỏi tới “bẩn thì sao không rửa?”


Mộc Hương Y tuy nhỏ tuổi nhưng đã nghe những lời này nhiều, cũng biết dơ bẩn ti tiện là gì “rửa không sạch”

“Vậy nàng đâu? Chúng ta đi giúp nàng”

‘Nàng đi rồi, không ai biết nàng đi nơi nào” Lúc trước Lam Phỉ nói ai có thể sinh con cho Mộc Băng Nghiên sẽ tưởng năm vạn lượng hoàng kim, nữ nân kia sinh hắn ra, cầm tiền rồi từ đó không rõ tung tích. Đương nhiên không ai đi tìm nàng, Mộc Băng Nghiên ngay cả tên nàng cũng không biết, mà nàng cũng không biết tên của Mộc Hương Y, đối với nàng, hắn chỉ là năm vạn lượng hoàng kim. Thật sang quý

“Ngươi nhớ nàng sao?”

“Ta mệt mỏi, ngươi tự mình chơi một lát được không?”

Lam Tiểu Sí tự mình hiểu lấy “được” Nàng leo khỏi người Mộc Hương Y,

Hắn nhắm mắt lại, chốc lát sau đã ngủ sau. Khi Mộc Hương Y tỉnh lại đã nửa canh giờ trôi qua, hắn không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, thân thể cũng đã nhanh chóng khôi phục thể lực. Đột nhiên hắn mở to mắt, lắp bắp kinh hãi, Lam Tiểu Sí không thấy đâu cả. Hắn nhảy dựng lên, gần như lật từng ngọn cỏ lên để tìm Lam Tiểu Sí, máu toàn thân đều đông lại. Tuy trên danh nghĩa hắn là đệ tử của Lam Phỉ nhưng hắn biết mình chỉ là một cô nhi không ai để ý, xuất thân đê tiện có khác gì nô bộc đâu, mà viên cầu nhỏ kia lại là ái nữ của Vũ tôn. Hắn nhảy xuống hồ, liều mạng tìm kiếm khắp nơi /

Mãi đến hoàng hôn vẫn không tìm được người, Mộc Hương Y lê người đi tới chỗ Lam Phỉ, trong lòng biết lần này khó thoát khỏi cái chết, hắn lại bình tĩnh hơn. Nhưng khi hắn đẩy cửa đi vào, trong phòng sáng đèn, Lam Phỉ ngồi trước án thư xem sổ sách, trên đệm trải thảm lông trắng xóa, Lam Tiểu Sí nằm trên đó, dựa đầu vào chân Lam Phỉ, ngủ say. Mộc Hương Y cảm thấy sức lực toàn thân đều mất hết, ngã quỵ xuống đất

Lam Phỉ chán ghét xem sổ sách, chán ghết hết thảy mọi chuyện liên quan tới tiền nhưng trông coi Vũ tộc lớn như vậy, không thể thoát khỏi mấy chuyện này. Hắn bỏ sổ sách xuống, dùng mũi chân đá đá vào Lam Tiểu Sí “bảo bối nhi, chúng ta ra ngoài đi chơi”

Lam Tiểu Sí mơ màng mở mắt, giang hai tay. Lam Phỉ ôm nàng, vượt qua đệ tử đang hôn mê, không hề có ý quan tâm tới

Hắn giương cánh bay lên, Lam Tiểu Sí ở trong lòng hắn thò đầu nhìn xuống, thấy nhà cửa trên đất đều trở nên nhỏ xíu, bóng đèn như hạt đậu, lông chim xẹt quá mặt nàng, nàng rụt đầu lại, cười thành tiếng

Lam Phỉ hỏi “chơi vui lắm sao?”

Lam Tiểu Sí ôm cổ hắn, hô “cha, bay cao hơn chút nữa”

Lam Phỉ vỗ hai cánh, bay cao hơn, gió lạnh thổi qua khiến Lam Tiểu Sí bắt đầu ho khan. Lam Phỉ mang nàng dừng trên một đỉnh núi. Không biết đây là đâu nhưng cỏ cây tươi tốt, hương hoa lan tỏa, ánh trăng như dát vàng lên mặt đất, chung quanh là tiếng côn trùng kêu vang. Lam Tiểu Sí hô một tiếng, lập tức chui vào bụi cỏ tìm kiếm, nơi như thế này luôn chứa nhiều điều thần bí, là thiên đường mạo hiểm của đứa nhỏ

Lam Tiểu Sí chạy đông chạy tây một hồi, nhìn thấy một đám mộ bia, tò mò hỏi ‘cha, đây là cái gì?”

“Là bia mộ”

“Bia mộ là cái gì?”

Lam Phỉ đứng dậy, dưới ánh trăng, cả người hắn như dát bạc, đẹp không lời nào tả nổi “mộ chính là người sau khi chết, chôn ở đây”

Lam Tiểu Sí tò mò “ai vậy?”

Lam Phỉ ngồi xổm dậy, khẽ vuốt lên một bia mộ “đây là gia gia, đây là nãi nãi, thúc ba huynh đệ của cha, đây là sư phụ của cha”

Lam Tiểu Sí tỏ vẻ đã hiểu “bọn họ đều ở trong?”

“Ừ, ngươi không sợ sao?”

“Không sợ, chúng ta gọi bọn họ ra trò chuyện đi”

“Không, bảo bối nhi, như vậy cha sẽ sợ”/






Bình Luận (0)
Comment