Giang Hồ Tiểu Hương Phong

Chương 103



Mộc Hương Y bị thương, Hàn Nha tay phải bị phế, đều là chuyện chưa từng xảy ra trong đại hội chọn sư ở Vũ tộc trong mấy năm qua. /

Cha mẹ Hàn Nha kêu khóc rầm trời nhưng không dám nói gì Lam Tiểu Sí, nàng cũng không để ý tới bọn họ, đến nâng Mộc Hương Y lên. Mộc Hương Y vẫn quỳ trên đất, không có lệnh của Lam Phỉ, hắn không dám đứng lên

Lam Tiểu Sí đỡ hắn vài lần không được, ngẩng đầu hô lên “cha”

Cha mẹ Hàn Nha quỳ xuống trước mặt Lam Phỉ “Vũ tôn, xin làm chủ cho nhi tử chúng ta”

Lam Tiểu Sí nghiêng đầu, đây là tình huống gì?

Lam Phỉ mỉm cười, tay phải đặt trên quạt lông, hỏi “các ngươi muốn ta làm chủ thế nào?”

Hàn mẫu khóc nói “Vũ tôn, mọi người đều biết Nha nhi là cháu họ ngài, Mộc Hương Y lại dám làm hắn bị thương, còn ra tay nặng như vậy, quả thật là không để Vũ tôn vào mắt. Vũ tôn sao có thể tha thứ chứ?”

Lam Phỉ nhướng mày “Mộc Hương Y không có động thủ ah”

Hàn mẫu ngẩn người, nàng không dám chỉ thẳng Lam Tiểu Sí, đành hàm hồ “nhưng Đại tiểu thư còn nhỏ không hiểu chuyện, nếu không do hắn xúi giục sao có thể hạ độc thủ với biểu ca của mình như vậy”

Lam Tiểu Sí nghe nửa hiểu nửa không, huống chi Mộc Hương Y chảy quá nhiều máu, nàng sốt ruột trừng mắt hô ‘hắn muốn giết Đại sư huynh”

Hàn phụ lên tiếng “Đại tiểu thư, ngươi hiểu lầm. Nha nhi là muốn thử bản lĩnh thực sự của Mộc Hương Y mà thôi, nếu không hắn sao chỉ bị ngoại thương, nếu Nha nhi thực có sát tâm, Mộc Hương Y còn sống được sao?”

Người Hàn gia ở bên cạnh cũng phụ họa theo

Lam Tiểu Sí dù sao cũng còn nhỏ, nhất thời không biết nói sao, tức giận đển đỏ mặt “cha, ngươi để Đại sư huynh đứng lên trước đi”

Hàn mẫu không chịu “Đại tiểu thư, trước giờ giết người thì đền mạng, tay của Nha nhi bị hủy trong tay hắn, nếu xử nhẹ thì còn có công lý không?”/

Lam Tiểu Sí nhìn Lam Phỉ, hắn vuốt ve quạt lông, tâm tình không tệ, thực lực của Mộc Hương Y cao hơn Hàn Nha nhiều, mỉm cười nói “Úc La dạy hắn bốn năm lại bị một tiểu cô nương bốn tuổi gây thương tích, không biết xấu hổ còn đến đòi công đạo?”

Hàn mẫu ồn ào khóc lớn “Vũ tôn, Nha nhi luôn chăm chỉ, ngươi cũng không thể mặc kệ hắn ah”

Lam Phỉ nhìn Lam Tiểu Sí, hỏi ‘bảo bối nhi, ngươi thấy thế nào?”

Lam Tiểu Sí chỉ muốn để Mộc Hương Y đứng lên, chắp hai tay sau lưng, khí thế hỏi “các ngươi muốn thế nào?”

Hàn phụ đáp “Mộc Băng Nghiên phải trị khỏi tay của Nha nhi nhà ta”

Hàn mẫu đảo tròng mắt, khóc nói “Nha nhi nếu là bị Đại tiểu thư gây thương tích, dù nàng còn nhỏ nhưng cũng phải biết chịu trách nhiệm. Nếu tay của Nha nhi trị không hết, Đại tiểu thư phải chịu trách nhiệm với Nha nhi, hai hài tử luôn quan hệ tốt, thành một đôi cũng là chuyện không tệ”

Lam Tiểu Sí nghe mà không hiểu, cái gì là thành một đôi?

Lam Phỉ nhìn nàng mỉm cười, chờ nghe ý của nàng. Nàng đành nói thật “ta rất tức giận, mà ta nghe cũng không hiểu gì”


Lam Phỉ cười ha hả

Úc La đột nhiên hỏi ‘Hàn Nha, ngươi nghĩ thế nào?” Hàn Nha là do hắn dạy, tuy không chính thức nhận làm đồ đệ nhưng dù sao cũng ở chung bốn năm, cũng có chút tình cảm

Hàn Nha nhìn thoáng qua cha mẹ mình, Hàn mẫu nháy mắt ý bảo hắn gật đầu, hắn liền nói “ta nghe cha mẹ ta”

Úc La gật đầu ‘tốt, ngươi biết nguồn gốc của Vô Sắc Cánh không?”

Hàn Nha lắc đầu “đây là binh khí mà bằng hữu sư phụ để lại” Vô Sắc Cánh không giống binh khí, nhẹ lại mỏng, nếu nội lực không đủ thì nó sẽ hoàn toàn trong suốt, khi Úc La đưa cho hắn, chỉ nói là di vật của bằng hữu

Úc La nói “Vô Sắc Cánh cùng Phượng Thủ Đàn Không của ta đều do một vị đúc kiếm sư tạo nên, người dùng Vô Sắc Cánh cũng từng là một nô lệ ở trại huấn điểu, cùng ta nguyện trung thành với Vũ tôn. Sau vì liên lạc với các tộc nhân chúng ta trong trại huấn điểu bị bại lộ, khi ta tìm được hắn thì chỉ tìm được một bộ xương, huyết nhục phân tán trên đất cùng Vô Sắc Cánh nhưng những Vũ nhân liên lạc với hắn lại không hề bị bại lộ”/

Cha mẹ Hàn Nha cảm kích nói “Úc La đại nhân ban binh khí này cho Nha nhi hiển nhiên vô cùng coi trọng hắn”

Úc La lại nói “trước kia đúng là như vậy, nhưng ta nói chuyện này là vì ta cảm thấy di vật của hắn không thể bị nhục nhã” Hắn vươn tay với Hàn Nha “trả cho ta”

Hàn Nha kinh sợ, cha mẹ hắn cũng giật mình. Hàn mẫu nói “Úc la đại nhân, tay Nha nhi chỉ là bị thương, có Mộc Băng Nghiên, nói không chừng sẽ trị hết”

Úc La không chút khách khí “tay có thể trị nhưng tính không thể sửa” Dứt lời thu hồi Vô Sắc Cánh, bình tĩnh đi trở về bên cạnh Lam Phỉ

Hàn gia có dự cảm bất hảo, Hàn mẫu khóc rống lên

Lam Phỉ nghe mà thấy phiền, gằn giọng “đủ rồi”, sau đó cao giọng nói với Bạch Ế “chờ gì nữa, bắt đầu chọn sư”

Bạch Ê hô lớn “tốp mười: Mộc Hương Y, Lam Tiểu Sí, Ngân Thương, Phượng Dao, Bạch Âu, Lộ Bạch

Hắn còn chưa dứt lời, người Hàn gia chen vào “đợi đã, Nha nhi tuy thua Mộc Hương Y nhưng cũng đứng thứ hai, sao trong danh sách không có tên hắn?”

Bạch Ế liếc Lam Phỉ một cái, không phải ta không cho bà con của ngươi thể diện nha Vũ tôn, mà chính bọn họ không cần nha. Hắn thở dài ‘được thôi” Sau đó đọc lại danh sách, đặt tên Hàn Nha ở vị trí thứ hai, lại hỏi “còn có ai dị nghị gì không? Nếu có, có thể khiêu chiến”

Phượng Dao nhỏ giọng nói “ta…ta muốn khiêu chiến Hàn Nha”

Đến lúc này Hàn gia mới hiểu ra vấn đề, tay của Hàn Nha đã bị phế, nếu đưa hắn vào danh sách sẽ bị mấy đứa nhỏ tranh nhau khiêu chiến. Tuy vậy nếu buông bỏ, bọn họ cũng không thể cam tâm

Hàn mẫu kề tai nói nhỏ với Hàn Nha “Nha nhi, ngươi có thể dùng tay kia đúng không? Dù sao cũng là chiêu thức giống nhau, ngươi đổi tay thì có gì khác nhau đâu?”

Hàn Nha trầm mặc, nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cha mẹ, lập tức gật đầu

Hàn mẫu mừng rỡ “hảo hài tử, vậy ứng chiến đi. Nếu Úc La đại nhân thấy ngươi cố gắng như vậy, nói không chừng sẽ đổi ý”

Thế nhưng người quen dùng tay phải đột nhiên đổi sang tay trái, nói dễ hơn làm, huống chi mấy năm qua Phượng Dao cũng không phải ăn không ngồi rồi, cho nên Hàn Nha kiên trì hơn bốn mươi chiêu đã bị hắn đánh bại. Thành tích này đều trong dự liệu của mọi người, thế nhưng sắc mặt người Hàn gia đã bắt đầu khó coi/

Kết quả như thế làm Lộ Âu nóng lòng muốn thử, mà Hàn Nha lại cảm thấy tay phải đau nhức, chẳng biết Mộc Băng Nghiên giở trò thế nào mà cổ tay hắn như bị đao nhỏ nghiền nát. Lần này hắn cũng không thể vượt qua Lộ Bạch, tụt xuống hạng sáu

Thanh Bằng, Hỏa Tước cũng nhao nhao đều khiêu chiến

Nếu cứ tiếp tục, chắc chắn sẽ đứng hạng chót, Hàn phụ tức giận nói “ngươi sao lại như thế? Không phải chỉ bị thương một tay thôi sao?Đồ vô dụng, mấy năm qua Hàn gia tài bồi ngươi uổng công rồi”

Hàn mẫu cũng không vui “lúc trước ta đã nói ngươi để đệ đệ hắn đi, ngươi lại cứ chọn hắn, giờ thì hay rồi”

Hàn phụ cãi lại “sao ta biết hắn vô dụng như thế?”

Trong lúc hai người cãi nhau, Hàn Nha lại thua Thanh Bằng

Tay phải của Hàn Nha đau đến không thể nhấc lên, hắn không dám nhìn cha mẹ mình nhưng khi hắn ngẩng đầu lên thì cha mẹ hắn đã rời đi. Hắn dường như không tin vào mắt mình, không còn ai quan tâm hắn nữa?

Bạch Ế thấy thế liền nói “ngươi mệt mỏi, nghỉ một chút rồi lại đấu”

Hàn Nha im lặng, lúc này hắn cũng hiểu được thực ra cha mẹ quan tâm không phải hắn mà là địa vị, thứ có thể làm cho người Hàn gia nở mày nở mặt, nếu hắn không thể cho bọn họ điều đó thì có khác gì rác rưởi?

Lam Tiểu Sí bôi thuốc cho Mộc Hương Y xong, ngẩng đầu lên mới nhận ra giữa sân im phăng phắc, người Hàn gia vậy mà bỏ đi rồi. Nàng cảm thấy thật tốt, quay đầu nhìn thấy Hàn Nha lại cảm thấy ngạc nhiên, sao bọn họ không mang theo nhi tử của mình cùng đi?

Lam Phỉ nhìn chằm chằm Hàn Nha, vui sướng khi người gặp họa “biết vì sao ngươi thất bại không?”

Hàn Nha ngẩng đầu khó hiểu

Lam Phỉ tốt bụng giải thích “mỗi bộ phận trong cơ thể ngươi đều tương quan với nhau, kinh mạch ở tay ngươi bị tổn thương sẽ khiến toàn thân đau nhức, mất lực nhưng có cách thì có thể trị khỏi”

Hàn Nha sắc mặt trắng bệch, toàn thân run run

Lam Phỉ lại nói “chặt đứt tay phải đến tận khuỷu tay, ngươi suy nghĩ đi” Nói xong quay đầu nhìn Mộc Hương Y quỳ gồi bên cạnh, vết thương trên lưng hắn đã được cầm máu, nói “thành tựu của ngươi hôm nay, vi sư không thể không thưởng. Đến, dập đầu với vi sư một cái, sau đó đứng lên đồ nhi”/

Mộc Hương Y sửng sốt, ý là Lam Phỉ chính thức nhận hắn làm đồ đệ?

Lam Phỉ mỉm cười nhìn hắn

Phượng Chứ lên tiếng “còn không mau dập đầu, thất thần cái gì”

Mộc Hương Y lúc này mới có phản ứng, không để ý vết thương trên lưng, dập đầu ba cái thật mạnh

Bạch Ế cao giọng hô “đệ nhất danh Mộc Hương Y bái Vũ tôn làm sư phụ. Mộc Hương Y, từ nay về sau, ngươi phải xem sư phụ như cha, nếu làm trái, nhân thần đều giết”

Mộc Hương Y như ở trong mộng, có vũ nhân mang trà đến, Bạch Ế chỉ huy “dâng trả cho sư phụ” Mộc Hương Y quỳ gối lết về phía trước, hai tay dâng trà cho Lam Phỉ

Lam Phỉ nhận lấy, hớp một ngụm

Bạch Ế hô “buổi lễ kết thúc


Mọi người đều nhìn Mộc Hương Y đầy hâm mộ, là đồ đệ của Vũ tôn, dù xuất thân đê tiện cũng chẳng hề gì, ngay cả đám công tử như Phượng Dao gặp hắn cũng phải cung kính gọi đại sư huynh

Lam Phỉ ra lệnh “được rồi, đi xuống nghỉ ngơi đi”

Lam Tiểu Sí đỡ Mộc Hương Y đứng lên, nàng không cảm thấy có gì, chỉ là dập đầu ba cái với cha thôi mà, trước kia hắn dập đầu còn thiếu sao. Cho nên nàng nói “chúng ta đi thôi”

Lam Phỉ nói: “Được rồi, đi xuống nghỉ ngơi đi.”

Lam Tiểu Sí đỡ Mộc Hương Y đứng lên, nàng nhưng thật ra là không cảm thấy này có cái gì, không phải là cho cha đập ba cái vang đầu sao? Hắn trước kia đập nhiều lắm đi, còn không có đập đủ a?

Cho nên nàng nói: “Chúng ta đi thôi.”

Mộc Hương Y gật đầu, nhìn thoáng qua Lam Phỉ. Vất vả nhiều năm như vậy, thật đáng giá

Tiếp theo là Úc La, Sâm La, Bạch Ế, Phượng Chứ, Ngân Điêu nhận đồ đệ. Ngoài dự đoán của mọi người, Úc La không tuyển đồ đệ, Sâm La chọn trước, đều là đệ tử của các gia tộc Ngân, Bạch Phượng, khiến các gia tộc này rất cao hứng rất cao hứng, hắn võ công cao, địa vị cũng cao, đứa nhỏ đi theo hắn sẽ rất tốt. Mà ba người Ngân, Bạch, Phượng cũng không bỏ qua cơ hội lần này, hiện thế lực gia tộc đơn bạc, có thể các đệ tử ưu tú rất quan trọng.

Chỉ còn lại mấy đệ tử tư chất bình thường, bọn họ sẽ được đưa về lại bên cha mẹ, học huấn điểu, nếu ngay cả huấn điểu sư cũng không làm được thì chỉ có thể chăn nuôi trồng trọt. Mà người bình thường, dù ở đâu cũng luôn rất nhiều/

Hố Bất Lão, hoa sen nở trong lửa, cảnh tượng cổ quái gì cũng có ở nơi đây, cũng là nơi ở của Mộc Băng Nghiên, lại có Vũ nhân bảo vệ nên không ai dám đến đây gây chuyện

Mộc Băng Nghiên đang cúi đầu nghiền dược thảo, dược đồng ở bên cạnh nói “sư phụ, nhiều quá dùng không hết sẽ hư”

Mộc Băng Nghiên trừng mắt với hắn “lắm mồm”

Dược đồng liền không dám lên tiếng

Trước đây, Mộc thị là thế gia nổi tiếng về y thuật, danh tiếng sánh cùng Tần Lĩnh Vân gia. Về sau gia tộc gặp tai họa, bị giết chết hết, Mộc Băng nghiên phẫn hận, hạ độc giết chết dân chúng trong thành, bị Tiên Tâm các đuổi giết, Lam Phỉ cứu hắn lại điểm huyệt hắn, nhốt cùng phòng với mấy chục kỹ nữ, còn tuyên bố ai có thể sinh con cho hắn sẽ được thưởng năm vạn lượng hoàng kim. Kỹ nữ thủ đoạn chồng chất, Mộc Băng Nghiên xấu hổ và tức giận vô cùng, thế nhưng cuối cùng vẫn có người sinh nhi tử cho hắn, mà hắn từ đó về sau cũng phải thành thật ở lại Vũ tộc. Cho nên từ đó tới giờ Mộc Băng Nghiên chỉ xem Mộc Hương Y là công cụ của Lam Phỉ, dù vậy hắn vẫn ở lại, mặc kệ thanh danh mất hết, chỉ để một năm lại một năm nhìn Mộc Hương Y trưởng thành, nỗi buồn vì thê nhi mất đi cũng chậm rãi phai nhạt. Dù chưa từng bày tỏ quan tâm nhưng khi người Hàn gia khi nhục Mộc Hương Y, thấy đứa nhỏ kia phải ẩn nhẫn, hắn liền tức giận, lập tức phể bỏ tay phải của Hàn Nha, dù bọn họ có tìm Vân Thải Chân thì cánh tay kia cũng không thể chữa khỏi

Mộc Hương Y trở lại phòng, cởi áo khoác, nằm xuống giường. Vết thương trên người hắn dù không tổn thương nội tạng lại rất sâu, đau đớn là không tránh khỏi nhưng hắn đã sớm quen. Lam Tiểu Sí ở bên cạnh chơi đùa ầm ĩ thế nhưng hắn vẫn ngủ rất say, nàng thấy thế, cũng biết hắn bị thương, cần được nghỉ ngơi cho nên tự mình cầm Tà Câu Âm Đằng ra ngoài chơi đùa

Nàng một đường cắt vô số hoa cả nhưng không ai dám nói, có Vũ nhân còn khen ngợi “Đại tiểu thư, kiếm pháp thật hay”

Lam Tiểu Sí không để ý tới bọn họ, đi một đoạn, thấy Úc La, nàng giang hai tay, hô lên “Úc La”

Úc La tự giác ngồi xổm xuống, Lam Tiểu Sí quăng Tà Câu Âm Đằng cho hắn, rồi leo lên lưng hắn, nghịch lấy Phượng thủ đàn không trên vai hắn

Úc La cầm lấy Tà Câu Âm Đằng, hỏi “ngươi học võ công với ai? Mộc Hương Y dạy?” /

Lam Tiểu Sí nổi giận đáp trả “hắn còn lâu mới dạy ta”

“Vậy ngươi còn muốn học không?”

“Muốn”

“Vậy ngươi rảnh thì đến Vũ Đằng sơn đi”

Lam Tiểu Sí nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi “thật sự?”

Úc La gật đầu “ừ”

Lam Tiểu Sí cao hứng “bay, bay”

Úc La giang hai cánh bay lên, Lam Tiểu Sí ôm cổ hắn. Cánh chim của hắn màu đen, bay lượn trên không trung như diều hâu. Lam Tiểu Sí vỗ tay, không chút sợ hãi, còn đưa tay bắt lấy chim bay trong không trung, mỗi khi vặt được một cái lông chim liền bật cười khanh khách

Vũ Đằng sơn là một vách núi cheo, bên trên mọc đầy dây leo lá mỏng, mềm mại như giọt mưa nên gọi là vũ đằng, có tác dụng trị ngoại thương, được xem là thánh thảo của Vũ tộc. Vách núi sâu không thấy đáy nhưng có thang dây, nếu không ngại phiền toái, có thể leo lên leo xuống

Đồn rằng đệ tử do Úc La thu nhận đều ở ngay dưới vách núi nhưng hắn không cho Lam Tiểu Sí đi xuống, chỉ ở bên trên dạy võ nghệ cho nàng. Hắn tự mình dạy đương nhiên tốt hơn nhiều so với việc Lam Tiểu Sí tự học, có rất nhiều điểm đến lúc này nàng mới lĩnh hội được hết, khiến nàng sợ hãi than thầm. Mà Úc La cũng kinh ngạc không kém, Lam Tiểu Sí thiên tư hơn người, nhìn qua là không quên, đây chắc chắn là không phải di truyền từ Lam Phỉ

Lam Tiểu Sí luyện công hai canh giờ, nhìn thấy trời đã khuya liền leo xuống. Úc La áo trắng cánh đen, ngón tay thon dài kích khởi Nguyệt thủ đàn không, tấu một khúc thành hoang nguyệt lượng, tiếng đàn uyển chuyển du dương nhưng nàng lại không hiểu, quay người bỏ đi

Khi đi ngang qua một tiểu viện, chợt nghe bên trong truyền ra tiếng rên thống khổ, Lam Tiểu Sí nghiêng đầu lắng nghe, đứa nhỏ cũng vẫn có tính tò mò hiếu kỳ nha. Nàng thò đầu vào trong nhìn nhì, chỉ thấy ánh đèn leo lét, cửa khép chặt cũng không làm khó được nàng, nàng trèo tường vào thôi.

Càng vào trong, tiếng rên rỉ càng rõ ràng, Lam Tiểu Sí dòm qua khe cửa sổ, nhìn thấy vết máu lan tràn, nàng lắp bắp kinh hãi, vội thò đầu vào nhìn kỹ, thấy Hàn Nha ôm cánh tay phải bị cụt lăn lộn trên đất. Nàng có hơi sợ nhưng nghĩ lại trong tay còn có Tà Câu Âm Đằng liền có can đảm, keo cửa sổ xông vào/

Hàn Nha nói không nên lời, trên bàn bên cạnh là dịch cốt đao

Lam Tiểu Sí đi qua, thấy cánh tay phải của hắn đã cụt đến tận khủy tay, nàng liên tục lui ra sau, hỏi ‘ai làm?”

Hàn Nha vẫn không nói lời nào, thân thể run run

Lam Tiểu Sí nhìn thoáng qua tay trái dính đầy máu của hắn cùng cây đao, hỏi “là ngươi tự mình làm?”

Hàn Nha cắn chặt môi, cảm thấy rất lạnh, buổi sáng hắn chỉ ăn chút điểm tâm, trải qua luận võ, bị thương, thể lực đã sớm hao hết. Sau khi hắn được an trí ở đây, Lam Phỉ phái người mang dịch cốt đao đến, Hàn gia đã bỏ rơi hắn, Mộc Băng Nghiên sẽ không trị thương cho hắn, hắn chỉ có thể làm theo lời Lam Phỉ nói, chặt đứt tay phải để tự cứu mình. Tuy nhiên xương cố khó mà chém đoạn, nhất là tay trái chặt tay phải, suýt chút nữa hắn đã chết vì mất máu quá nhiều

Lam Tiểu Sí dùng quần áo bao cái tay cụt của hắn lại, nói “ngươi có phải điên rồi không? Đến Hố Bất Lão đi”

Hàn Nha không thể đứng lên nhưng vẫn kiên quyết nói “không”

Lam Tiểu Sí không thể dìu hắn, nghĩ nghĩ, vội vàng chạy đến phòng Mộc Hương Y

Lúc này Mộc Hương Y đã tỉnh, đang tìm nàng, thấy nàng liền hỏi “ngươi đi đâu?”

Lam Tiểu Sí lục lọi, lấy hết thuốc Mộc Băng Nghiên đưa cho Mộc Hương Y, dùng vải bao lại rồi vội vã rời đi. Mộc Hương Y vội cản nàng lại “ngươi tìm mấy cái này làm gì? Ai bị thương?”

Lam Tiểu Sí vừa chạy vừa đáp “Hàn Nha, mau đi”

Khi hai người đến viện của Hàn Nha, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Mộc Hương Y cũng kinh sợ không thôi, cảm giác vết thương trên lưng mình cũng chẳng là gì

Lam Tiểu Sí chỉ huy “lấy rượu, rửa vết thương cho hắn”


Mộc Hương Y đề nghị “nơi này không được, phải đưa hắn đến Hố Bất Lão”

Hàn Nha ngoan cố “không”/

Mộc Hương Y không thèm để ý tới hắn, tiến lên đỡ hắn lên lưng, cùng Lam Tiểu Sí đi đến Hố Bất Lão. Đây là lần đầu tiên Mộc Hương Y tới nơi này

Mộc Băng Nghiên vốn đã ngủ, bị Lam Tiểu Sí ầm ỹ lại không thể không nể mặt nàng, đành rời giường, hỏi “chuyện gì?”

Lam Tiểu Sí nói “Mộc lão nhân, ngươi xem tay của Hàn Nha thế nào”

Mộc Băng Nghiên lập tức từ chối “không trị”

Lam Tiểu Sí thương lượng “ngươi mở cửa ra trước đi”

Mộc Băng Nghiên vẫn kiên quyết “không”

Hàn Nha tay trái nắm tay phải “ta đi đây”

Lam Tiểu Sí đập cửa vài lần vẫn không có tác dụng, nghĩ nghĩ, nói “đợi chút”

Mộc Băng Nghiên nuôi khán hiều chó, nàng đến chỗ chuồng chó cạnh tường đào một hồi đào được một cái động, thò đầu vào gọi “Mộc lão nhân”

Đột nhiên nhìn thấy một đầu người xuất hiện bên tường, Mộc Băng Nghiên hoảng sợ sau lại thấy buồn cười, nói “cẩn thận, coi chừng cha ngươi thấy”

Lam Tiểu Sí nói “Hàn Nha tự chém đứt tay của mình”

Mộc Băng Nghiên ngẩn người, sao lại như thế?

Lam Tiểu Sí “ngươi nhìn một chút đi, vết thương trên lưng Mộc Hương Y cũng nứt ra rồi, thoạt nhìn rất nghiêm trọng, có phải tim bị phá hay không?”

Mộc Băng Nghiên trừng mắt, hừ, miệng quạ đen, tim bị phá, hắn còn có thể sống sao? Tuy vậy vẫn mở cửa ra. Đầu tiên là nhìn Mộc Hương Y một cái, sắc mặt bình thường, nội tạng không bị tổn thương, hắn yên lòng mới đi xem Hàn Nha. Cánh tay của Hàn Nha nhìn thì ghê người nhưng đối với hắn là chuyện nhỏ, hắn lấy đao, cắt bỏ hẳn cánh tay của Hàn Nha, loại bỏ thịt thừa xương vụn, rửa sạch, sau đó băng bó lại, động tác lưu loát, Hàn Nha lại đau đến cắn răng

Xong việc, Mộc Băng Nghiên phân phó “vết thương không nên dính nước, hai ngày thay thuốc một lần” Nói xong vung tay lên, ý bảo mấy tiểu tử có thể rời đi

Đi ra ngoài, Lam Tiểu Sí hỏi Hàn Nha “ngươi sẽ trở về Hàn gia sao?”

Hàn Nha ngây người, trong mắt toàn là mê mang /

Lam Tiểu Sí lại nói “nếu ngươi muốn về, cũng được, tuy hiện ngươi chỉ còn một tay nhưng nếu cố gắng thì vẫn rất lợi hại. Nhưng đến giờ, ngươi vẫn cảm thấy đánh lén Đại sư huyh ta là đúng sao?”

Hàn Nha cúi đầu

Lam Tiểu Sí nói tiếp “bỏ qua ý nghĩ của người Hàn gia, những năm qua, Đại sư huynh ta có gây khó dễ cho các ngươi không?Có chỗ nào có lỗi với ngươi không?”

Hàn Nha lắc đầu “không, không có”. Thực ra mấy năm qua Mộc Hương Y chưa từng làm chuyện xấu nào, nhưng vì sao cha mẹ lại gọi hắn là tiện loại? Vì sao nói hắn hung tàn âm ngoan?”

Lam Tiểu Sí răn dạy “cho nên ngươi phải biết rằng lời bọn họ là sai”

Hàn Nha giật mình, sai? Lời của cha mẹ, của trưởng bối là sai sao? Chẳng lẽ bọn họ không biết Mộc Hương Y là người thế nào?

Lam Tiếu Sí phân tích “bọn họ chỉ muốn Hàn gia có người nổi bật, có thể giúp bọn họ kiếm tiền, làm cho bọn họ có địa vị, nói chuyện được nhiều người nghe, mặc kệ đó là ai. Nếu ngươi trở về, sau này bọn họ nói ai xấu, ngươi nên suy nghĩ, đừng dễ tin tưởng”

Hàn Nha cúi đầu, thực ra nếu bỏ qua những gì Hàn gia nhồi vào đầu hắn trong mấy năm qua, tự hắn cũng hiểu được điều này. Đúng vậy, bọn họ không qua tâm đó là ai, chỉ cần làm được điều bọn họ muốn, đem đến địa vị cho bọn họ là được. Nghĩ nghĩ, hắn nói “ta muốn rời khỏi Phương Hồ Ủng Thúy”

Mộc Hương Y và Lam Tiểu Sí đều ngây người, Mộc Hương Y hỏi “rời đi? Đi đâu?”

Hàn Nha lắc đầu “không biết nhưng dù sao cũng phải thử, ta không muốn trở về nhà”

Lam Tiểu Sí và Mộc Hương Y không biết nên nói gì

Hàn Nha nói với Lam Tiểu Sí “cảm ơn”, lại nhìn thoáng qua Mộc Hương Y “thật xin lỗi”

Hôm sau Hàn Nha rời khỏi Phuong Hồ Ủng Thúy, Lam Tiểu Sí đưa cho hắn một tay nải nhỏ, bên trong là thuốc mà mấy năm qua nàng vơ vét được ở chỗ Mộc Băng Nghiên, là toàn bộ gia sản của nàng

Hàn Nha nhận lấy, nhìn thấy bên trong là thuốc, hắn liền không cự tuyệt, hắn đang rất cần thứ này. Tay nải này cũng là hành lý duy nhất của hắn, hắn chậm rãi rời khỏi Phương Hồ Ủng Thúy, đơn độc lên đường.

Trên đời này luôn có những người lợi dụng danh nghĩa người thân, lợi dùng vì thương mà hướng hài tử đi theo con đường bọn họ muốn, vì lợi mà không từ thủ đoạn, dùng mọi lý do đường hoàng để che giấu tư lợi của bọn họ. Mà người tham luyến sự quan tâm và ôn nhu của bọn họ sẽ chỉ là công cụ của bọn họ, có tác dụng thì nâng niu, vô dụng thì vứt bỏ. Vì thế càng đi về trước, càng thấy trưởng thành không dễ/






Bình Luận (0)
Comment