Giang Hồ Tiểu Hương Phong

Chương 11



Đinh Tuyệt Âm tức giận rống lên với nông phu đến truyền lời “câm miệng”

Nông phu kia sợ tới mức co đầu rụt cổ, không dám nói thêm nhưng đã muộn, những gì hắn vừa nói, mọi người đều nghe được rõ ràng

Không khí trầm mặc lại có chút xấu hổ, thế nhưng thân làm người trong cuộc, Ôn Mê lại không nói tiếng nào. Năm đó, hắn kết bạn với Thanh Tỏa, đệ nhất mỹ nhân của Vũ tộc, nàng còn vì hắn mà phản bội Vũ tộc, nhưng hôn sự của hai người lại vấp phải sự phản đối cực lực của tiền Tiên Tâm các Các chủ, thậm chí còn cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ sư đồ. Ôn Mê dứt khoát rời khỏi Tiên Tâm các, tiền Các chủ tức giận đến hộc máu. Tiên Tâm các là danh môn chính phái, không làm ra chuyện đuổi tận giết tuyệt, có điều từ đó hai bên không tới lui. Ôn Mê đưa Thanh Tỏa hành tẩu giang hồ, tuấn nam mỹ nữ trải qua những ngày tháng vô ưu, sau đó Thanh Tỏa mang thai, sinh ra một nữ nhi. Ôn Mê yêu như trân bảo, nghĩ mãi vẫn không tìm ra cái tên thích hợp nhưng đúng ngày đầy tháng của nữ nhi, Vũ tộc đột kích Liễu thị, Liễu Băng Nham gởi thư cầu cứu. Liễu thị là một chi của Tiên Tâm các, luôn thân thiết với thầy trò Ôn Mê mà hắn và Liễu Băng Nham còn là hảo bằng hữu, vì thế hắn mặc kệ lời khuyên của Thanh Tỏa, gấp rút chạy đến chỗ Liễu Băng Nham. Hắn vừa đi, Lam Phỉ liền xuất hiện, Thanh Tỏa đương nhiên không phải là đối thủ của Lam Phỉ, hai mẹ con rất nhanh đã bị hắn kềm chế. Về sau Lam Phỉ lại dùng nữ hài tử làm con tin, cho nên các đệ tử Tiên Tâm các đến cứu trợ vì ném chuột sợ vỡ bình mà rơi vào thế hạ phong, chết rất nhiều. Cuối cùng Liễu Phong Sào, nhi tử mới bảy tuổi của Liễu Băng Nham cũng rơi vào tay Lam Phỉ, mà Ôn Mê đang cùng Đinh gia, Liễu gia liên thủ đấu với Sâm La và Úc la của Vũ tộc

Lam Phỉ vừa xem cuộc chiến, vừa lắc lắc chiết phiến, mỉm cười nói “Ôn thiếu hiệp đúng là hiệp nghĩa nha, hiện trong tay ta là nhi tử của huynh đệ và nữ nhi của ngươi, ta thật muốn biết ngươi sẽ chọn ai?”

Ôn Mê quay đầu lại, Lam Phỉ tung hai hài tử lên cao, khởi động cơ quan trog chiết phiến, lam châm bay đầy trời. Ôn Mê theo bản năng ôm lấy Liễu Phong Sào, chắn độc châm thay hắn. Liễu Băng Nham và Đinh Tuyệt Âm cũng đồng loạt ra tay nhưng đã muộn, trên mình nữ hài đã dính hơn mười độc châm

Lam Phỉ ôm lấy đứa nhỏ, lắc đầu thở dài nói “ôi chao, thì ra nhi tử của huynh đệ quan trọng hơn”

Thanh Tỏa lệ rơi đầy mặt, Ôn Mê xông lên, muốn đoạt lại nữ nhi

Lam Phỉ cười cợt “lúc này mới vội vàng, sao không làm sớm hơn đi. Ngươi nhìn đi, nàng còn đang khóc nha, không biết có cứu được không. Mộc Băng Nghiên đang muốn có một dược nhân, ta thấy nàng cũng không tệ”

Ôn Mê như phát điên, lại thấy Úc La, Sâm La đã thoát khỏi vòng vây, hai cánh bung ra, có thể bay lên bất cứ lúc nào. Hắn muốn bắt Lam Phỉ càng không dễ dàng. Vì thế khi hắn tấn công Lam Phỉ, lúc hai tay tiếp chiêu, một chưởng của hắn đã vỗ lên lưng nữ nhi. Không cần sống không bằng chết như vậy. Lam Phỉ bung cánh, có lẽ một chưởng của hắn đánh chệch nhưng đứa nhỏ không còn động đậy nữa. Than Tỏa hét thảm một tiếng, liều lĩn xuyên qua đôi cánh màu lam của Lam Phỉ, mặc kệ trên người bị thương chảy máu

Lam Phỉ thu hồi binh khí “không để ngươi chết, chỉ khiến ngươi phải thương tâm”

Thanh Tỏa kéo lê thân thể huyết nhục mơ hồ xông lên cướp lấy nữ nhi, Lam Phỉ một chưởng đánh bay nàng, hai cánh giương lên, nghênh ngang rời đi


Thanh Tỏa quỳ trên đất khóc rống, Ôn Mê đi qua đỡ nàng lại bị nàng giáng cho một cái tát thật mạnh, như muốn đánh vỡ luôn giấc mộng cùng nắm tay đến già

Về sau Tiên Tâm các và Vũ tộc còn giao chiến nhiều lần nhưng vẫn không phát hiện ra tung tích của Ôn Mê. Mà Mộ Dung Tú của Cửu Vi sơn lại có giao tình với Thanh Tỏa, cũng lần đầu làm mẹ, sâu sắc đồng tình cũng vô cùng khinh thường hành vi của Lam Phỉ, liền bảo trượng phu Vi Sinh Kỳ xuống núi hỗ trợ tìm kiếm

Vi Sinh Kỳ một người một kiếm xông vào Phương Hồ Ủng Thúy, giết hơn một nửa người Vũ tộc, nhưng hỏi đến tung tích của nữ nhi Ôn Mê đều chỉ có một đáp án “chết rồi”

Thế nhưng lúc này Lam Phỉ lại phái người truyền lời, Lam Tiểu Sí thực sự là nữ nhi của hắn sao?

Đinh Tuyệt Âm cao giọng nhắc nhở “Các chủ, Lam Phỉ lúc này lại cố ý phái người truyền tin, còn tung hô như thế là cố ý khiến ngươi loạn tâm. Không thể mắc mưu”

Liễu Băng Nham cũng phụ họa “dù chân tướng sự việc thế nào, việc đã tới nước này, không thể cứu vãn” Nữ nhi của Các chủ cũng không thể được đặc xá. Tuy vậy hắn vẫn có chút do dự, nếu không phải lúc trước Ôn Mê vì cứu Liễu Phong Sào thì đã không dẫn đến cảnh thê ly tử tan, cô đơn suốt mười lăm năm

Hạ Vũ Đài chống quải trượng đứng dậy, lo lắng hỏi Liễu Băng Nham “Liễu trưởng lão, đây là thế nào?”

Liễu Băng Nham đưa mắt, ý bảo nàng không cần mở miệng

Vân Thải Chân lại thành thực nói “có gì mà khó xử chứ, chỉ là dùng bốn cái Tuyệt mạch đinh, cùng lắm là thêm bốn lỗ thủng, không chết được”

Liễu Băng Nham trừng mắt nhìn hắn

Đinh Tuyệt Âm thúc giục “Vân đại phu, ngươi vẫn nên mau xác định xem tiểu…Lam Tiểu Sí có phải là nữ nhi của Các chủ hay không đi”

Vân Thải Chân hỏi lại “các ngươi muốn xác nhận nàng có phải là nữ anh lúc trước bị Lam Phỉ cướp đi hay muốn xác nhận nàng có phải là nữ nhi của Ôn Mê?”

Liễu Băng Nham ngạc nhiên “có gì khác nhau sao?”

Vân Thải Chân đáp “dù nàng là nữ anh năm đó bị Lam Phỉ cướp đi cũng chưa chắc nàng là nữ nhi của Ôn Mê, nếu điều tra ra thê tử của hắn và Lam Phỉ có gian tình, chẳng phải càng làm hắn thương tâm hơn”

Liễu Băng Nham và Đinh Tuyệt Âm tức giận cạn lời, hèn chi ngươi cả đời chỉ có thể hành y ở Thái Cực Thùy Quang, xấu miệng như thế, đi ra ngoài không tránh khỏi bị đánh chết ah

Ôn Mê cười khổ, chậm rãi cuộn lá thư lại, hiểu được nỗi lo của các huynh đệ. Hắn đưa mắt nhìn mọi người trong sân, nhẹ giọng nói “mười lăm năm trước, Ôn mỗ từn trải qua nỗi đau mất con, nay Lam Phỉ nhắc lại chuyện xưa, đã khiến mọi người chê cười. Thỉnh chư vị cho Ôn mỗ chút thời gian nói với Lam cô nương vài câu” Nói xong đi đến trước mặt Lam Tiểu Sí

Lam Tiểu Sí nhìn hắn, đây là chuyện gì ah?

Ôn Mê đưa tay đặt lên mạch môn của nàng. Mười lăm năm trước một chưởng của hắn là muốn lấy mạng nữ nhi, dù nàng còn sống, thân thể cũng bị thương nặng, dù thời gian qua lâu nhưng căn cứ theo mạch tượng cũng có thể tra ra dấu vết.

Mọi người lại không có kiên nhẫn, kịch hay của Các chủ Tiên Tâm các, ai lại không muốn xem chứ, còn muốn kéo dài vài ngàn tập càng tốt

Liễu Băng Nham đụng đụng Vân Thải Chân “Vân đại phu, Lam Phỉ quỷ kế đa đoan, ngươi đi qua xem một chút đi, đừng để Các chủ trúng bẫy của hắn”

Vân Thải Chân nói “nếu tra ra thê tử của Ôn Mê có gì với Lam Phỉ, ta…”

Liễu, Đinh cùng đấm hắn một cái

Vân Thải Chân đi đến trước mặt Lam Tiểu Sí, nhận ra Ôn Mê vẻ mặt dị thường, liền nói “để ta”


Ôn Mê cũng không cự tuyệt “làm phiền ngươi”

Vân Thải Chân bắt mạch cho Lam Tiểu Sí, sau đó lấy trong hòm thuốc ra hai viên thuốc, đút cho nàng

Lam Tiểu Sí trừng mắt “gì thế? Không phải Tiên Tâm các không cho phép lạm dụng tư hình sao?Các ngươi muốn độc chết ta để diệt khẩu?”

Vân Thải Chân trợn mắt

Liễu Băng Nham tâm đắc “rốt cuộc cũng có người nói chuyện còn đáng giận hơn Vân đại phu”

Đinh Tuyệt Âm cười khổ “nếu là thật, e là Các chủ không thể xuống tay”

Liễu Băng Nham có thẹn trong lòng, im lặng không lên tiếng

Đinh Tuyệt Âm lại nói “nhưng từ lúc Tiên Tâm các thành lập tới nay luôn công chính vô tư, việc này nên làm thế nào cho phải”

Lúc này Lam Tiểu Sí cũng đã bị Vân Thải Chân ép uống viên thuốc kia xong, hắn lại bắt mạch cho nàng, nói “đã từng bị nội thương, là vết thương cũ từ mười mấy năm trước, cũng là tâm pháp của Tiên Tâm các. Độc trên người đã được trị liệu, là dùng nàng thử qua không ít độc dược, cho nên thể chất của nàng khác với người thường. Vì thời gian qua lâu, nhất thời không thể kiểm chứng được có phải là Lam huyết ngân hào hay không”

Ôn Mê run run nói “là nàng”

Vân Thải Chân quay sang Lam Tiểu Sí “này, gọi cha đi”

Lam Tiểu Sí nhìn hắn lại nhìn Ôn Mê “gọi ngươi là cha thì có chỗ tốt gì?”

Vân Thải Chân nghiêm túc suy nghĩ một hồi, đáp “chắc là có, dù sao hắn cũng là Các chủ Tiên Tâm các mà”

Ôn Mê hít sâu một hơi, nỗi đau vì thê ly tử tán cùng với vui mừng khi mất mà tìm lại được, làm cho hắn không biết nên thể hiện thế nào, nên khóc hay cười, chỉ nói “ta biết ngươi tạm thời không thể chấp nhận, nhưng mà Tiểu Sí, ta thật là…”

Còn chưa dứt lời, Lam Tiểu Sí đã cắt ngang “ta có thể tiếp nhận nha, ta chỉ muốn hỏi,ta nhận ngươi làm cha thì có lợi ích gì?”

Ôn Mê hỏi lại “ngươi muốn gì?”

Lam Tiểu Sí thương lượng “ít nhất là vừa nhận ngươi là cha, ngươi sẽ không lập tức đóng đinh vào người ta chứ? Nếu ta chết rồi còn gọi ngươi là cha chẳng phải uổng phí lắm sao?”

Đúng là vật nhỏ giảo hoạt, rốt cuộc Lam Phỉ đã nuôi ngươi thành bộ dáng gì?

Ôn Mê cam đoan “ngươi gọi ta một tiếng cha, sẽ không có gì”

Lam Tiểu Sí lập tức giòn giã gọi “cha”

Dù rất thiếu thành ý, Ôn Mê vẫn hai mắt ngấn lệ. Hắn đứng dậy, nói với võ lâm đồng đạo “chư vị, Vân Thải Chân đại nhân đã xác nhận vị Lam Tiểu Sí cô nương này đúng là ái nữ của Ôn mỗ, mười lăm năm trước đã bị Lam Phỉ cướp đoạt, nuôi dưỡng đến nay”

Đám đông lập tức xôn xao, tuy diễn biến bất ngờ nhưng người có thể đến Đan Nhai Thanh Bích hôm nay đều không phải người tầm thường, chỉ đưa mắt nhìn nhau mà thôi

Rốt cục cũng có người đứng ra hỏi “Ôn các chủ, vậy còn hành hình không?” Đây mới là điều mọi người quan tâm, Tiên Tâm các trước nay luôn là nơi cầm cân nảy mực trong chốn võ lâm, liệu bây giờ việc liên quan tới lợi ích của mình, bọn họ có còn công bằng công chính như trước?


Ôn Mê đáp “việc của tiểu nữ là do chính Chấp pháp trưởng lão của Tiên Tâm các tự mình kiểm chứng, tất cả chứng cớ đều vô cùng xác thực, nhân chứng vật chứng cũng đã thẩm tra qua, bốn khỏa Tuyệt mạch đinh cũng không giả nhưng lúc này Ôn mỗ xin có một yêu cầu quá đáng…”

Mọi người đưa mắt chăm chú nhìn hắn

Ôn Mê lại nói “có câu con không nên lỗi tại cha, mười lăm năm qua, Ôn mỗ thân làm cha lại không tròn trách nhiệm nuôi dạy, cho nên sai lầm của nàng cũng chính là trách nhiệm của Ôn mỗ. Hôm nay Ôn mỗ dùng thân mình chịu phạt, thay nàng chịu hình phạt đóng đinh. Từ nay về sau chắc chắn sẽ nghiêm dạy, để nàng cải tà quy chính, bỏ gian tà theo chính nghĩa”

Liễu Băng Nham lên tiếng phản đối đầu tiên “Các chủ, không thể”

Đinh Tuyệt Âm cũng nói “bốn khỏa Mạch tuyệt đinh dù không chết nhưng cũng không nhẹ, ngươi cần gì…”

Ôn Mê lắc đầu, mỉm cười nói “ta chỉ làm phụ thân có một tháng, thực ra cũng không biết là phụ thân nên làm thế nào, nhưng ta biết Tuyệt mạch đinh đóng trên người ta, ít nhất ta sẽ không thấy đau lòng”

Đinh Tuyệt Âm trầm mặc.

Liễu Băng Nham can ngăn “hắn sẽ không dễ dàng thay đổi chủ ý, bỏ đi”

Đinh Tuyệt Âm không phục “đùa giỡn cái gì chứ? Ngươi thực sự sẽ thi hình với hắn?”

Liễu Băng Nham “đi thôi”

Đinh Tuyệt Âm biết chuyện này không thể thay đổi, trừng mắt nói với Lam Tiểu Sí “nhớ kỹ chuyện cha ngươi đã làm cho ngươi”

Lam Tiểu Sí trừng lại hắn “ta ép hắn sao?”

Đinh Tuyệt Âm bốc hỏa, muốn cho nàng một bạt tai rồi lại không đành lòng, lúc trước Ôn Mê và Thanh Tỏa là một đôi bích nhân, tiếc là trời trêu ngươi. Cuối cùng hắn chỉ có thể hung tợn mắng: Lam Phỉ đáng chết

Ôn Mê cởi bỏ áo khoác, Đinh Tuyệt Âm đeo bao tay, bàn tay cầm Tuyệt mạch đinh hơi run. Ôn Mê cười khổ, nói “vất vả lắm mọi người mới chịu cho chút thể diện, ngươi ổn trọng một chút, lưu lại cái mạng cho ta”

Đinh Tuyệt Âm cả giận “ta đây là lần đầu tiên hành hình với Các chủ Tiên Tâm các, đương nhiên sẽ kích động”

Ôn Mê an ủi “đừng khổ sở. Có thể mất đi rồi có lại là ông trời đã nhân từ với ta”

Đinh Tuyệt Âm tập trung tinh thần, đinh thứ nhất nhập thể, máu bắn tung tóe. Ôn Mê rên một tiếng, quay đầu lại thấy Lam Tiểu Sí đang nghiêng đầu nhìn hắn, tròng mắt xoay chuyển. Mà đôi con ngươi của nàng dường như lại có tác dụng giảm đau




Bình Luận (0)
Comment