Lam Phỉ không muốn Tiên Tâm các và Kỳ tộc qua lại thân mật
Thực ra chuyện này cũng dể hiểu thôi, tổ chức như Tiên Tâm các tốt nhất là nên tứ cố vô thân, một khi thế lực quá mức cường đại sẽ không dung một bóng ma nào khác, mà hiện tại Vũ tộc chính là bóng ma trong mắt Tiên Tâm các
Lam Tiểu Sí nhìn thoáng qua Kim Chẩm Lưu, nếu hắn chết ở Tiên Tâm các, sẽ khiến Tiên Tâm các Kỳ tộc bất hòa nhưng vết thương do Lam huyết ngân hào và Phượng thủ đàn không tạo ra là độc nhất vô nhị, như thế âm mưu của Vũ tộc cũng không thể nào che giấu. Đến lúc đó, dù Tiên Tâm các và Kỳ tộc đối đầu, Vũ tộc cuối cùng cũng sẽ trở thành kẻ địch của bọn họ
Lam Phỉ đương nhiên cũng nghĩ đến chuyện này, tìm tới Thái Cực Thùy Quang, còn nghĩ cách để Vi Sinh Kỳ rời đi, có Úc La cùng đi quả là vạn vô nhất thất.
Kim Chẩm Lưu khóc lóc nói “yêu thiếp thứ ba mươi sáu, Hôi Hôi chảy thật nhiều máu, hắn sẽ không chết chứ?”
Lam Tiểu Sí nhìn thoáng qua Thanh Hôi, tay phải của hắn gãy lìa, vết thương cũ thêm vết thương mới, quả thực là bộ dáng hấp hối. Nàng nói “dìu hắn đến chỗ Vân Thải Chân đi, ngươi ở đây khóc thì có ích gì”
Kim Chẩm Lưu vội đỡ Thanh Hôi dậy nhưng loay hoay mãi vẫn không xong
Lam Tiểu Sí tức giận nói “thể trạng ngươi thế kia có phải nên cưới ít phi tử thôi, nhìn ngươi quá yếu”
Kim Chẩm Lưu đỏ mặt phản bác “nói bậy, đây là truyền thống của gia tộc Kim gia chúng ta, phi tử của phụ vương ta còn nhiều hơn ta nha”
Lam Tiểu Sí mặc kệ hắn, ngồi xuống, nói “đỡ hắn đến đây”
Kim Chẩm Lưu dốc hết sức lực, nửa lôi nửa kéo Thanh Hôi đi qua. Lam Tiểu Sí cõng Thanh Hôi đi tới Yên Vũ Hư Lam.
Kim Chẩm Lưu đi sau, nhìn máu của Thanh Hôi rơi trên xiêm y của Lam Tiểu Sí, da mặt hắn luôn dày như tường thành rốt cuộc cũng đỏ lên, nhỏ giọng hỏi ‘yêu thiếp thứ ba mươi sáu, ngươi mệt không?”
Lam Tiểu Sí liếc hắn một cái “thế nào?”
Kim Chẩm Lưu nói “nếu ngươi mệt…” Thấy hắn do dụ, Lam Tiểu Sí nghĩ hắn muốn bảo để hắn cõng, nàng định nói quên đi thì Kim Chẩm Lưu lại như hạ quyết tâm, nói “nếu ngươi mệt, nghỉ một lát đi”
Lam Tiểu Sí hít sâu mấy hơi, mới nhịn không đánh hắn một trận
Vân Thải Chân nhìn vết thương của Thanh Hôi, nhíu mày nói “sao lại bị thương thành như vậy?”
Kim Chẩm Lưu nhìn thoáng qua Lam Tiểu Sí, không biết có nên nói hay không
Lam Tiểu Sí lại rất sảng khoái “cha ta đã tới, muốn giết Kim Chẩm Lưu nhưng không thành công. Dây đàn của Úc La làm tay Thanh Hôi bị thương”
Vân Thải Chân nga một tiếng, hắn là đại phu, đương nhiên biết binh khí gì tạo thành vết thương như vậy. Nay nghe Lam Tiểu Sí sảng khoái nói ra, hắn cũng thay Ôn Mê thở dài một hơi nhẹ nhõm, nữ nhi bảo bối của hắn không có ý gạt hắn
Lam Tiểu Sí nhìn vẻ mặt của hắn cũng biết hắn nghĩ thế nào, nhưng nàng không thèm để ý. Trên cổ mấy thi thể trong viện còn có Lam huyết ngân hào, muốn giấu cũng không giấu được, sao phải làm chuyện không thể còn đánh mất lòng tin với mình. Có điều hiện Tiên Tâm các cùng Vi Sinh thế gian, Kỳ tộc và triều đình có quan hệ mật thiết, các môn phái giang hồ đều lấy Tiên Tâm các làm chủ, sai đâu đánh đó, thật nguy hiểm
Lam Tiểu Sí trong lòng suy tư, tay vẫn không ngừng, Vân Thải Chân nghiền thuốc, nàng liền lấy nước rửa sạch vết thương cho Thanh Hôi. Vân Thải Chân nhìn thấy, vô cùng hài lòng, lại nhìn Kim Chẩm Lưu đang khóc hề hề, càng thêm vừa lòng, nhìn đứa nhỏ nhà chúng ta xem, hừ.
Đang lúc Vân Thải Chân cầm máu, khâu vết thương cho Thanh Hôi thì cha con Vi Sinh Kỳ đi vào. Hai người rời khỏi Tiên Tâm tuyền trở về, phát hiện thi thể của đệ tử Tiên Tâm các ở ngoài Lưu Hà các, Vi Sinh Kỳ nhìn dấu vết đánh nhau bên trong, lập tức đi chung quanh tìm kiếm tung tích của Lam Phỉ, tính tình hắn ta giả dối, chưa đắc thủ chắc chắn sẽ ẩn nấp đâu đó tiếp tục tìm thời cơ. Nhưng Vi Sinh Kỳ không biết Lam Phỉ toàn thân dính đầy đồ ăn tuyệt đối sẽ không ở lại bên ngoài, do đó hắn tìm cũng uổng công
Nhìn thấy Kim Chẩm Lưu không bị gì, Vi Sinh Kỳ liền chất vấn Lam Tiểu Sí “Lam Tiểu Sí, ngươi hẹn ta ra ngoài là điệu hổ ly sơn, muốn thừa cơ giết chết Kim Chẩm Lưu?”
Lam Tiểu Sí im lặng
Kim Chẩm Lưu biện hộ thay nàng “vị đại ca này, là Lam Phỉ muốn giết ta, yêu thiếp thứ ba mươi sáu đã cứu ta”
Lam Tiểu Sí trừng hắn “đại ca cái gì, hắn là cha Tiểu Từ” Mẹ ngươi mới gọi hắn là đại ca, ngươi phải gọi hắn là thúc thúc ah
Kim Chẩm Lưu cả kinh, cao thấp đánh giá Vi Sinh Kỳ
Vi Sinh Kỳ tức giận hừ một tiếng, ném một cục giấy qua “chẳng lẽ đây không phải là chữ viết của ngươi?”
Lam Tiểu Sí không hề mở ra xem “Vi Sinh thúc thúc, ta cảm thấy người dù võ công cao cường tới đâu cũng cần phải có đầu óc. Ngươi có biết người từ nhỏ dạy ta viết chữ là ai kho6g?”
Vi Sinh Kỳ ngẩn người
Lam Tiểu Sí nói tiếp “hắn bắt chước chữ của ta còn giống hơn ta tự viết. Hơn nữa chẳng lẽ ngươi không nghĩ vì sao ta lại hẹn gặp một mình ngươi? Ta và ngươi còn có chuyện không thể cho ai biết nên mới đến chỗ không người mà nói hay sao?”
Vi Sinh Từ hoài nghi nhìn Vi Sinh Kỳ
Vi Sinh Kỳ thẹn quá hóa giận ‘hỗn trướng, ngươi nói cái gì?”
Lam Tiểu Sí nói “ngươi lúc đó chỉ cần suy nghĩ một chút là đã không bị mắc mưu. Ngươi không rời đi, cha ta sẽ không động thủ, Thanh Hôi sẽ không bị trọng thương, mấy đệ tử tuần tra của Tiên Tâm các sẽ không bị chết thảm. Cho nên tất cả đều tại ngươi, có hiểu không?”
Vi Sinh Kỳ ngây người, sao lại thế này? Sao quay một vòng, tất cả đều do ta?
Vi Sinh Từ thấy cha mình không nói nên lời, cảm thấy không nên để lão nhân gia khó chịu, cho nên hắn hiếu thuận nói “cha…cha ta luôn không suy nghĩ”
Vi Sinh Kỳ tức giận trừng hắn một cái, Lam Tiểu Sí bật cười thành tiếng, hai cha con này…
Ôn Mê rất nhanh đã chạy đến, thấy cả người Lam Tiểu Sí toàn máu, liền khẩn trương căng thẳng
Vân Thải Chân vội nói “Lam Phỉ lén tiến vào giết Kim Chẩm Lưu, Thanh Hôi bị thương, máu trên người Lam Tiểu Sí là của Thanh Hôi”
Ôn Mê thở dài nhẹ nhõm
Lam Tiểu sí đứng dậy, nói “được rồi, ta không muốn nhìn thấy ngươi cảm động, ta đi ngủ”
Ôn Mê cười cười, đứa nhỏ này.
Lam Tiểu Sí trở lại phòng, trời cũng đã sắp sáng
Hạ Vũ Đài thấy nàng, dù buồn ngủ vẫn hỏi “đã nửa đêm, ngươi ra ngoài làm trộm sao?”
Lam Tiểu Sí leo qua người nàng, nói “ai nói, ta đây là bắt được hai tên trộm nha” Nhớ tới Lam Phỉ một thân toàn cơm thừa canh cặn, nàng liền thấy vui vẻ, vừa ngã đầu xuống gối liền phát hiện ở bên cạnh có một hộp gỗ tinh xào, liền hỏi “đây là cái gì?”
Hạ Vũ Đài nói “ai biết, là Xảo Linh Thông đưa tới”
Lam Tiểu Sí mở hộp ra, bên trên lớp vải nhung màu đen là một cái mặt nạ. Nàng cầm lên, mặt nạ làm từ xác trai ngọc, ánh sáng ôn nhuận no đủ, từ má trái đến mũi, vừa vặn che khuất vết bớt trên mặt nàng, chung quanh còn gắn bảo thạch màu lam, ở giữa còn có hoa điền hình giọt sương
Lam Tiểu Sí đeo mặt nạ lên, đánh thức Hạ Vũ Đài, hỏi “này, đẹp không?”
Hạ Vũ Đài miễn cưỡng hí mắt, gật gật đầu rồi lại ngủ tiếp
Lam Tiểu Sí cũng nằm xuống, mặt nạ trong tay ôn nhu hơn mặt nạ kim loại, lại tinh xảo hơn mặt nạ gỗ, nàng vuốt ve một lát rồi cũng đi vào giấc ngủ
Sáng hôm sau, Kỳ vương Kim Bái Trạch và Tam vương gia Kim Chỉ Đinh Lan đã đến Yên Vũ Hư Lam. Bọn họ khí chất rất khác biệt, nhìn không giống thân huynh đệ, Kim Chỉ Đinh Lan tao nhã, Kim Bái Trạch lại thô lỗ hảo sảng, ngay cả giọng nói cũng lớn hơn Kim Chỉ Đinh Lan nhiều
Ôn Mê vừa đến chào hỏi, Kim Bái Trạch đã không kiên nhẫn nói “Ôn các chủ, Chẩm Lưu hiện đang ở đâu?”
Kim Chỉ Đinh Lan nhíu mày
Ôn Mê lơ đãng nói “Kỳ vương yên tâm, đã phái người mời đến đây”
Kim Bái Trạch nói “Kỳ tộc và Tiên Tâm các xưa nay giao hảo, nhưng Tiên Tâm các vô cớ giam giữ Thái tử Kỳ tộc, thật quá đáng”
Ôn Mê cười nói “Kỳ vương đừng vội nóng, mời ngồi xuống dùng trà, đợi bọn nhỏ đều đến đây, giải thích cũng không muộn”
Kim Bái Trạch hừ một tiếng, nặng nề ngồi xuống. Kim Chỉ Đinh Lan không ngồi xuống mà đứng sau lưng Kim Bái Trạch, đợi Ôn Mê ngồi xuống cách đó hơi xa, hắn mới dùng phương thức truyền âm đặc biệt của Kỳ tộc nói với Kim Bái Trạch “Ôn Mê xưa nay làm việc công chính, Vương không nên đắc tội hắn như thế”
Kim Bái Trạch đáp lại “chẳng lẽ ngươi biết ta sẽ nói chuyện thế nào với hắn?”
“Ngưi thân là vương Kỳ tộc, vì tộc nhân, nên khắc chế”
Kim Bái Trạch hừ một tiếng, không lên tiếng
Khi Kim Chẩm Lưu và Vi Sinh Từ đều đã đến, Ôn Mê mới nói “Chẩm Lưu thái tử, mời thuật lại mọi chuyện ở Bát Bảo đài một lần”
Kim Chẩm Lưu vừa nhìn thấy Kim Bái Trạch đã muốn nhào tới ôm chân hắn nhưng thấy Kim Chỉ Đinh Lan phía sau, lại không dám. Hắn tuy là thái tử lại trời sinh tính tình phong lưu, không làm việc đàng hoàng. Không ai biết vì sao Kim Bái Trạch lại sủng ái hắn, mặc kệ phản đối của đa số tộc nhân mà đưa hắn lên làm thái tử, mỗi lần các huynh trưởng hắn giở trò, Kim Bái Trạch luôn bênh vực hắn mà mắng bọn họ. Lâu dần, Kim Chẩm Lưu cũng không sợ Kim Bái Trạch, ở trước mặt hắn còn giở trò vô lại, khóc lóc om sòm, lăn lộn đủ kiểu. Ngược lại Kim Chỉ Đinh Lan đối với hắn lại vô cùng nghiêm khắc, cả Kỳ tộc, Chẩm Lưu thái tử chỉ sợ một mình hắn. Dù sau này hắn trở thành thái tử, Kim Chỉ Đinh Lan không thể trừng trị hắn nhưng thói quen chuột thấy mèo lại không thể sửa được
Ôn Mê chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra lời của Kim Chỉ Đinh Lan rất có trọng lượng với Kỳ vương. Huynh đệ nhà khác, đứng trước lợi ích đều tranh đến người chết ta sống, mà bọn họ lại thực sự như huynh hữu đệ cung
Lúc này Kim Chẩm Lưu đã thuật lại toàn bộ sự việc xảy ra ở Bát Bảo đài. Kim Bái Trạch nghe đến nhăn mày
Ôn Mê nói “nếu sự tình đều trùng hợp thì việc bọn nhỏ bị đánh đén, bị độc phấn gây thương tích mà độc phấn lại không có ảnh hưởng với người Kỳ tộc, rất khó giải thích”
Kim Bái Trạch vẻ mặt oán giận “Ôn Mê, con ta là thái tử Kỳ tộc, ngươi không chứng cớ rõ ràng, chỉ bằng phỏng đoán liền dám giam giữ sao?”
Hắn vừa dứt lời, Kim Chỉ Đinh Lan liền ho nhẹ một tiếng
Kim Bái Trạch trừng hắn “ta nói lời không hợp, ngươi liền phản ứng, không cho ta nói chuyện. Rốt cuộc ngươi là vương Kỳ tộc hay là ta?”
Kim Chỉ Đinh Lan vẻ mặt bất đắc dĩ, quỳ xuống “vi thần vô lễ, thỉnh vương giáng tội”
Ôn Mê cảm thấy buồn cười
Kim Bái Trạch vung tay áo nói “thôi, ngươi muốn nói gì thì nói đi”
Kim Chỉ Đinh Lan đứng dậy, nói với Ôn Mê “lời Các chủ có lý nhưng dường như Ôn các chủ đã bỏ qua một điểm, người có hiềm nghi không chỉ một mình Chẩm Lưu”
Ôn Mê nhíu mày
Kim Chỉ Đinh Lan lại nói “Chẩm Lưu tuy có nhiều trùng hợp nhưng cả quá trình lệnh ái cũng ở đó, dù nàng là cốt nhục của ngươi, nhưng nếu có liên quan tới Vũ tộc, nói nàng có hiềm nghi cũng không phải vô lý đúng không?”
Ôn Mê giận đến tái mặt “Tam vương gia có thể xem xét bố trí cơ quan ở Tiên Lai cư, nàng chỉ là một tiểu cô nương, làm sao có năng lực và thời gian bố trí cơ quan như thế? Hơn nữa độc thương trên mặt nàng đến nay chưa lành, Tam vương gia sao có thể nói ra lời như vậy?”
Kim Chẩm Lưu cũng phụ họa “phụ vương, hoàng thúc, yêu thiếp thứ ba mươi sáu không có đánh lén chúng ta, hôm qua nàng còn cứu hài nhi”
Kim Chỉ Đinh Lan quát nhẹ “Chẩm Lưu”
Kim Chẩm Lưu lập tức co đầu rụt cổ
Kim Bái Trạch không vui, nói “ngươi rống hắn làm gì?”
Kim Chỉ Đinh Lan không thèm để ý tới hai phụ tử, nói với Ôn Mê “vì sao không thấy lệnh ái?”
Ôn Mê biết nguyên nhân, tám phần là nha đầu kia còn ngủ, lại nói “phái người đi mời Đại tiểu thư”
Lập tức có đệ tử nhận lệnh đi mời Lam Tiểu Sí
Khi Lam Tiểu Sí tiến vào, mọi người đều sửng sốt. Nàng dùng một sợi dây ngọc bích quấn quanh trên búi tóc, tóc mai rũ xuống hai bên, mặt mang mặt nạ bằng vỏ sò tinh xảo, lộ ra chóp mũi cao ngất, môi đỏ như son, cằm đầy, tai đeo hoa tai lông chim màu lam, hoạt bát xinh đẹp
Nhưng Ôn Mê lại thấy hoa tai lông chim màu lam kia rất chướng mắt
Lam Tiểu Sí không để ý tới cảm thụ của Ôn Mê, nhàn nhạt hỏi “ai gọi ta tới?”
Ôn Mê nói “không được vô lễ, gặp qua Kỳ vương và Tam vương gia đi”
Lam Tiểu Sí đi đến trước mặt Kim Bái Trạch và Kim Chỉ Đinh Lan “gặp qua Kỳ vương, Tam vương gia”
Kim Bái Trạch vẫn chưa phục hồi tinh thần, háo sắc là bệnh nan y của hắn rồi. Kim Chỉ Đinh Lan dở khóc dở cười, ho nhẹ một tiếng. Kim Bái Trạch ngửi được mùi hương, ma xui quỷ khiến đưa tay đỡ nàng nhưng khi tay hắn sắp đặt lên bàn tay nhỏ bé của Lam Tiểu Sí, đột nhiên một bóng người nhoáng lên một cái, Vi Sinh Từ luôn trầm mặc không biết xuất hiện từ khi nào
Hồng ảnh nhanh như quỷ mị, Ôn Mê và Kim Chỉ Đinh Lan đều cả kinh
Kim Chẩm Lưu vội hô lên “Vi Vi, đừng làm phụ vương ta bị thương”
May mà Vi Sinh Từ cũng không tính làm Kim Bái Trạch, chỉ nắm tay hắn hất ra. Kim Bái Trạch lại cảm thấy như hai tay bị kìm sắt kẹp lấy, lại như bị chùy sắt đánh trúng, sau đó mới chậm rãi nhìn rõ thiếu niên trước mặt
Vi Sinh Từ tới cùng lúc với Kim Chẩm Lưu nhưng hắn luôn ngồi im trong góc, Ôn Mê cũng không bảo hắn chào mọi người cho nên Kim Bái Trạch không để ý. Tuy nhiên Ôn Mê cũng có lý do của mình, hắn dám để Vi Sinh thiếu chủ đi chào khách sao?
Vi Sinh Từ kéo Lam Tiểu Sí qua một góc, không biết vì sao lại vô cùng tức giận, chán ghét ánh mắt Kim Bái Trạch nhìn nàng.
Ôn Mê tuy đứng dậy nhưng trong lòng lại vui vẻ, đánh rất hay. Lớn tuổi lại đối với tiểu bối như thế, ngươi xem tính tình ngươi là thế nào?
Kim Chỉ Đinh Lan trong lòng cả kinh, vội tiến lên xem tay của Kim Bái Trạch, phát hiện không có gì đáng lo ngại mới yên lòng, trầm giọng nói “Vi Sinh thiếu chủ, sao ngươi có thể vô lễ với Kỳ vương như vậy?”
Kim Bái Trạch lại không để ý, lắc lắc tay, nói “quên đi, đứa nhỏ này là ai? Tốc độ thật nhanh”
Ôn Mê mỉm cười nói “vị này là Vi Sinh thế gia thiếu chủ Vi Sinh Từ”
Kim Bái Trạch nga một tiếng, nghiêm túc đánh giá Vi Sinh Từ. Người của Vi Sinh thế giá, miễn truy cứu
Lam Tiểu Sí thấy Vi Sinh Từ sắc mặt giận dữ, không khỏi buồn cười “Tiểu Từ, sao ngươi có thể đánh người? Mau xin lỗi Kỳ vương đi”
Vi Sinh Từ không chịu “ta không” Nói xong kéo Lam Tiểu Sí ngồi xuống cạnh hắn
Ôn Mê thở dài, đứa nhỏ này cực kỳ bảo hộ Tiểu Sí nhưng cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn sẽ không thể vãn hồi. Thật lòng, hắn cũng không muốn gả khuê nữ vào Vi Sinh thế gia, huống chi Vi Sinh Từ còn bị bệnh lại không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, thật không xứng đôi
Kim Chỉ Đinh Lan nói “Tiểu Sí cô nương, nghe nói các ngươi bị tập kích ở Tiên Lai cư, là Tiểu Sí cô nương đưa Định Phong Linh ra mới giúp mọi người thoát hiểm”
Lam Tiểu Sí đáp “đúng vậy, ta còn cứu cả thái tử của Kỳ tộc các ngươi. Tính mạng của Kim Chẩm Lưu nói gì cũng đáng giá mấy trăm vạn lượng hoàng kim chứ? Chúng ta là bằng hữu, Tam vương gia không cần cảm tạ ta, đưa một hai trăm vạn lượng hoàng kim là ta đã thỏa mãn rồi”
Kim Chỉ Đinh Lan dở khóc dở cười “cô nương cứu thái tử Kỳ tộc, Kỳ tộc đương nhiên cảm tạ. Có điều khi bị tập kích, cô nương biết Định Phong Linh có thể giúp mọi người thoát hiểm nhưng sao ngươi lại đợi đến phút cuồi cùng mới sử dụng?”
“Tam vương gia câu đầu thì cảm tạ ta, câu thứ hai đã chất vấn. Được rồi, từ bằng hữu phải thu hồi thôi, Kỳ tộc cứ cấp cho ta năm trăm vạn lượng hoàng kim để cảm tạ ơn cứu mạng Chẩm Lưu thái tử đi”
Ôn Mê ho nhẹ “Tiểu Sí” Đứa nhỏ này, sao có thể bắt chẹt người như thế
Kim Chỉ Đinh Lan phớt lờ vụ tiền “chỉ là tò mò, không phải chất vấn, cô nương đừng tức giận”
Lam Tiểu Sí thả nhiên “bởi vì ta muốn biết, vào thời khắc cuối cùng, thành công sắp tới, đối phương có vì nhất thời đắc ý mà nói ra âm mưu của mình không, không phải các nhân vật phản diện đều như thế sao?”
Kim Chỉ Đinh Lan nghẹn lời
Kim Bái Trạch lên tiếng “không có hung thủ sao?” Ngữ khí nhu hòa vô cùng
Lam Tiểu Sí đáp “đúng vậy, như thế chỉ có một cách giải thích, đối phương biết trong chúng ta có người không thể chết được” Lam Tiểu Sí nhìn về phía Kim Chẩm Lưu. Lam Tiểu Sí nói tiếp “Kỳ tộc ở trong nước vô hại, hắn hẳn có cách đào tẩu đúng không?”
Kim Chẩm Lưu ấp úng ‘ta…”
Ôn Mê nói “nghe đồn Kỳ tộc có cách hóa thành cá, mà lúc đó các loại cơ quan, ám khí đều cách xa, hẳn là không làm người Kỳ tộc bị thương?”
Kim Chỉ Đinh Lan và Kim Bái Trạch cùng trầm mặc, hồi lâu Kim Chỉ Đinh Lan mới nói “nhưng Tiểu Sí cô nương có Định Phong Linh trong người, nhất định có thể thăng thiên. Đây cũng không thể nói lên cái gì”
Lam Tiểu Sí “nhưng sau khi dính nước lại khiến da thịt chúng ta bị thối rửa, hóa thành xương trắng, đây không giống như cho ta con đường sống. Ta cảm thấy, chúng ta ở đây tranh luận cũng không có kết quả, dù là chuyện tám trăm thôn dân mất tích hay là cơ quan đánh lén chúng ta, đều là một âm mưu không nhỏ, sao Kỳ vương không tra xem tài chính Kỳ tộc có gì khả nghi? Mua hạo thiên căn mất tới bảy mươi mấy vạn lượng, dù là Kỳ tộc gia đại nghiệp đại cũng không thể không có dấu vết gì nha”
Đối với đề nghị của mỹ nhân, Kim Bái Trạch luôn dễ dàng nghe theo, lập tức gật đầu nói “được”
Thế nhưng sau khi kiểm toán lại phát hiện chỉ có Kim Chẩm Lưu là có khoản chi lớn lại không rõ ràng. Chi hơn mười lần, tổng cộng một trăm tám mươi vạn lượng
Bằng chứng như núi, thanh âm Kim Bái Trạch cũng tàn nhẫn hơn “tiểu hỗn đản, lập tức nói cho ta biết một trăm vạn lượng bạc là dùng chỗ nào?”
Kim Chẩm Lưu nhìn sổ sách, gãi đầu nói “thật nghĩ không ra, có lẽ là cho mỹ nhân chọn mua trang sức hoặc là thưởng cho ai đó, phụ vương, ta không biết”
Kim Chỉ Đinh Lan cũng mặt mày nghiêm túc, nhưng tin tức tệ hơn vẫn chưa dừng ở đây. Đệ tử Tiên Tâm các tra ra có người dùng ngân phiếu này đổi sang tiền của Vũ tộc, tỷ lệ là mười vạn lượng ngân phiếu Kỳ tộc đổi lấy chín vạn năm trăm ngàn lượng ngân phiếu Vũ tộc.
Ôn Mê nói “chuyện cho tới bây giờ, Kỳ vương và Tam gia còn có gì để nói?”
Kim Bái Trạch phản bác “điều này không có khả năng, nhất định là có người cố ý hãm hại”
Ôn Mê nói “Kỳ vương, Môn chủ Quảng Vân sơn bị giết, mấy trăm đệ tử cũng không còn, tám trăm thôn dân vô tội bị hại dù ngươi cho rằng có người hãm hại cũng phải chỉ ra một cái tên khiến người ta tin tưởng”
Kim Bái Trạch hô lên “Chẩm Lưu”
Kim Chẩm Lưu vẻ mặt mờ mịt “phụ vương, ta thực sự không có làm. Tiền này đại đa số là Hồng Ưng lãnh cho bốn mươi bốn chiến ưng, có khi là mua binh khí chiến giáp, còn có lần nói với ta là cần mua Hạo thiên căn để bổ nguyên khí, ta nghĩ, bốn mươi bốn người hẳn là cần dùng rất nhiều tiền. Chuyện khác ta thực sự không biết, ngưi cũng biết ta sẽ không hỏi bọn họ dùng tiền làm gì. Ta sao biết được hắn lại đi mua ngân phiếu của Vũ tộc, hiện hắn đã chết, ta thực sự không biết hắn đã làm gì”
Hồng Ưng là kẻ đã đánh lén Lam Tiểu Sí lúc ở Bát Bảo đài, bị Vi Sinh Từ giết chết
Kim Chỉ Đinh Lan vẻ mặt lạnh như băng “người tới, nghiêm hình tra tấn bốn mươi bốn chiến ưng, nhất định phải hỏi ra kết quả”
Kim Chẩm Lưu hai mắt rưng rưng “hoàng thúc”
Kim Chỉ Đinh Lan cả giận quát “câm miệng”
Nhưng bốn mươi bốn chiến ưng nhận hết khổ hình cũng không khai ra cái gì.
Kim Chẩm Lưu ở bên cạnh nhìn, nước mắt rưng rưng “đừng đánh, đừng đánh. Ta khai, là ta, là ta sai Hồng Ưng làm. Hoàng thúc, ngươi đừng đánh bọn họ nữa”
Bốn mươi bốn chiến ứng đã không còn hình người, Kim Chỉ Đin Lan cả giận nói “Kim Chẩm Lưu”
Kim Ưng cũng nói “điện hạ, không thể. Ta vương gia, là ta và Hồng Ưng hợp mưu, có người ra giá cao mua ngân phiếu Vũ tộc, ta và Hồng Ưng nhất thời tham lam cho nên lén đòi một lượng tiền lớn từ điện hạ để đi đổi”
Ôn Mê hỏi “như vậy một trăm vạn lượng bạc rốt cuộc chi ở chỗ nào? Còn lại bao nhiêu? Giấu ở đâu?”
Kim Ưng im lặng, trong mắt toàn là tuyệt vọng. Hắn không cứu được Kim Chẩm Lưu, bởi vì với năng lực tra án của Tiên Tâm các nhất định sẽ tra ra được mỗi hạng mục tiêu dùng. Hắn dù sao chỉ là một thị vệ, dù Kim Chẩm Lưu đối với bọn họ rộng rãi thì hắn cũng không thể nào xài hết một trăm vạn lượng bạc
Ôn Mê liếc mắt một cái đã nhìn ra sự việc “hắn đang nói dối”
Kim Chỉ Đinh Lan trán đổ mồ hôi
Kim Bái Trạch vỗ bàn “Ôn Mê, ngươi luôn nhằm vào Kỳ tộc, rốt cuộc có ý gì?”
Ôn Mê biết tính hắn nóng nảy xúc động, không đáp lời
Kim Chỉ Đinh Lan trầm mặc hồi lâu, hỏi “nếu tội danh chứng thực sẽ thế nào?”
Ôn Mê nói “Đan Nhai Thanh Bích, quy củ này hẳn Tam vương gia không xa lạ”
Liên quan nhiều mạng người như vậy, không thể sống. Kim Chỉ Đinh Lan trầm mặc
Kim Chẩm Lưu kéo bốn mươi bốn chiến ưng xuống, khóc nói “Ngân Ưng, mặt của ngươi hốc hác quá. Thiên Ưng, mũi của ngươi chảy máu, ô ô…”
Mọi người đồng loạt hô lên “Điện hạ”
Kim Chẩm Lưu lau máu cho bọn họ “các ngươi đều do bản thái tử tự tay nuôi lớn, bản thái tử sao có thể hoài nghi các ngươi”
Bốn mươi bốn cao thủ đồng loạt rơi vào trầm mặc
Ôn Mê nói “nếu không có chứng cớ mới, với tình hình hiện tại, có thể định tội Kim Chẩm Lưu”
Kim Chỉ Đinh Lan níu kéo “Kỳ tộc sẽ điều tra, cho ta chút thời gian”
Ôn Mê hỏi “bao lâu?”
Kim Chỉ Đinh Lan tính toán, đáp “ba ngày”
Ôn Mê đồng ý “có thể”
Kim Bái Trạch hô “Tam ca”
Kim Chỉ Đinh Lan đáp lại “Ngũ đệ”
Kim Bái Trạch sửng sốt một chút, trong mắt nổi lên hơi nước “Tam ca, ngươi đã lâu không gọi ta là Ngũ đệ”
Kim Chỉ Đinh Lan cười cười “chúng ta về Kỳ tộc trước” Sau đó quay sang cười nói với Lam Tiểu Sí “Lam cô nương, Chẩm Lưu và ngươi vẫn là bằng hữu chứ? Ba ngày này, ta cho ngươi quyền hạn có thể ra vào bất cứ nơi nào trong Kỳ tộc, nhờ ngươi giúp hắn”
Lam Tiểu Sí vẻ mặt cảnh giác “ta hiện tại liền cùng hắn tuyệt giao”
Kim Chỉ Đinh Lan lấy ngọc bội xương cá bên hông đưa cho nàng “đây là tín vật của Kỳ vương, thấy nó như thấy Kỳ vương, thỉnh Lam cô nương nhận lấy”
Lam Tiểu Sí nói “không cần, lần trước ta cứu hắn một mạng, ngươi ngay cả một trăm vạn lượng hoàng kim cũng không chịu bỏ ra”
Kim Chỉ Đinh Lan ôn hòa nói “lần này là thật, tin tưởng ta”
Lam Tiểu Sí vẫn không nhận lấy “ánh mắt của ngươi có chút thương cảm, vì sao?”
Kim Chỉ Đinh Lan đáp “ta dưới gối không con, Chẩm Lưu…là chất tử ta nhìn lớn lên. Ta từ nhỏ dạy hắn học võ, nhận thức…”
Lam Tiểu Sí nói “vậy ngươi dạy hắn không tốt nha”
Ôn Mê suýt chút nữa ngã quỵ
Kim Chỉ Đinh Lan cười khổ “đúng vậy, dạy không nghiêm, lỗi của thầy”
Lam Tiểu Sí nhìn thoáng qua Kim Chẩm Lưu, thấy hắn vẫn đang lưu luyến tạm biệt bốn mươi bốn chiến ưng, hỏi “vì sao ngươi lại tìm ta?”
Kim Chỉ Đinh Lan thản nhiên “ngươi thoạt nhìn thông minh nhất”
Ôn Mê biết sắc, đã bao lâu rồi Kim Chỉ Đinh Lan mới khen người?
Lam Tiểu Sí nhận lấy ngọc bội “ta muốn tìm ra hung thủ thực sự”
Kim Chỉ Đinh Lan trịnh trọng chắp tay “Kỳ tộc vĩnh viễn cảm tạ ơn đức”