Liễu Băng Nham thua Úc La, sắc mặt của hắn thật khó coi
Ôn Mê vỗ vai hắn, an ủi “là ta sai, không trách ngươi”
Liễu Băng Nham nhói “ta tài không bằng người, sao lại thành ngươi sai? Ta chỉ hận mình học nghệ không tinh”
“Đừng như vậy, ngươi đã làm rất khá”
“Ngươi vĩnh viễn luôn như thế, từ nhỏ đến lớn chưa từng trách cứ ta”
Ôn Mê lau vết máu trên vai hắn “ngươi từ nhỏ đã rất cố gắng, chúng ta đều biết”
Mẫu thân Liễu Băng Nham mất sớm, kế mẫu lại thiên vị nhi tử của mình, hắn không nhẫn nhịn được, thường xuyên nảy sinh xung đột cùng kế mẫu. Liễu gia đều là từ phụ thân đi trước truyền nghề, nhưng phụ thân hắn coi thường hắn tư chất kém cỏi, hắn đầy bụng oán khí, cho rằng phụ thân và kế mẫu không đúng, cho đến khi hắn gặp Ôn Mê. Ngươi trầm mê như thế, nếu không tự cứu, oán hận người ngoài có tác dụng gì. Từ đó hắn bắt đầu khắc khổ luyện võ, cuối cùng trở thành nhân vật quan trọng trong Liễu thị, sau lại bị đẩy đến Thái Cực Thùy Quang, trở thành một trong Tứ đại trưởng lão của Tiên Tâm các, đợi khi hắn tìm được người thừa kế thích hợp sẽ trở về gia tộc làm tộc trưởng.
Liễu Băng Nham gục đầu, nghĩ tới mấy năm qua Ôn Mê luôn giúp hắn sửa đúng công pháp cơ bản, hắn lại luôn làm hắn ta khó xử
Ôn Mê nhìn ánh mắt hắn, biết hắn khó chịu, cười nói ‘đừng để mấy đứa nhỏ thấy bộ dáng ũ rũ của ngươi”
Liễu Băng Nham nhìn thoáng qua Liễu Phong Sào, cố lấy lại tinh thần
Mộ Lưu Tô “lúc này không phải thời điểm nói mấy chuyện đó, mau nghĩ đối sách quan trọng hơn”
Ôn Mê nghĩ nghĩ., nói “ngày mai lại tiếp tục đấu”
Mộ Lưu Tô đi nói với năm người làm chứng, bọn họ đều đồng ý
Lam Phỉ nhìn Lam Tiểu Sí, nàng nói “Ôn các chủ muốn tìm viện binh”
Lam Phỉ khó có lúc sắc mặt ngưng trọng “Tiên Tâm các nếu thực sự muốn tìm cao thủ thắng Sâm La không khó”
Lam Tiểu Sí nói “trận tiếp theo hẳn là Tiên Tâm các chọn người luận võ trước, chúng ta cứ chờ xem tình huống”
Lam Phỉ không có ý kiến.
Lam Tiểu Sí nói “cha, Ôn các chủ nói ngươi dùng hài đồng để thí nghiệm thuốc là thật hay giả? Thử thuốc gì?”
“Bảo bối nhi, ngươi sao có thể tin lời hắn? Hắn còn cha giết cha mẹ mình, là cầm thú không bằng”
“Ta hỏi như vậy là nếu chúng ta thua, ngươi có đồng ý đưa ra danh sách cho Tiên Tâm các hay không? Cha, đám nhỏ này còn sống không?”
Lam Phỉ thở dài “đây là chuyện người lớn, bảo bối nhi”
Lam Tiểu Sí hù dọa “Tiểu Từ đang ở đây nha, ngươi không nói, ta sẽ bảo hắn giúp ta đi nhìn xem bên dưới Vũ Đằng sơn có gì”
Lam Phỉ không biết nên khóc hay cười, hồi lâu mới nói “đi thôi, dọc đường sẽ nói với ngươi”
Vi Sinh Kỳ nói với nhi tử “ngươi không muốn đi tìm Lam Tiểu Sí sao?”
Vi Sinh Từ nhìn hắn, ánh mắt do dự
Vi Sinh Kỳ nhận mệnh, đứa nhỏ cũng có rồi, còn băn khoăn gì nữa. Nhi tử của mình đã dưỡng thành như vậy, nếu tôn tử lại nuôi không tốt, thực sự là chết không nhắm mắt. Vì thế hắn nói “đi đi, người một nhà ở cùng một chỗ là quan trọng nhất”
Vi Sinh Từ hỏi “ngươi thì sao?” Cha cũng là người một nhà
Vi Sinh Kỳ ấm lòng “cha trước ở lại đây xem tình huống”
Vi Sinh Từ gật đầu, bước đi thật nhanh, đuổi kịp Lam Tiểu Sí
Lam Phỉ liếc nhìn hắn, thái độ là nhạc phụ nhìn con rể, nhìn thế nào cũng không thấy vừa mắt, liền hỏi “Vi Sinh tiểu ngốc, sao lại ở đây?”
Lam Tiểu Sí bênh vực “cha, người ta vừa giúp ngươi, ngươi đừng trở mặt vô tình như thế”
Lam Tiểu Sí hừ một tiếng, quên đi, dù sao cũng đuổi không đi
Lam Tiểu Sí nắm tay Lam Phỉ, lắc lắc “cha, nói đi, cha ta muốn nghe”
“Lúc trước Vũ tộc bạc nhược, chỉ sống bằng nghề huấn điểu, không có khả năng chiến đấu, tài lực lại tập trung trong tay Lam thị và mười ba gia tộc cầm đầu. Khi khởi nghĩa đều là các nô lệ huấn điểu, vô cùng gian nan, về sau cha gặp được ân sư Cốc Lương Đoạn Mộng” Nói tới đây, ngữ khí Lam Phỉ trở nên ngưng trọng
Lam Tiểu Sí nghiêng đầu “là sư công chôn trong mộ địa”
Lam Phỉ gật đầu “Cốc Lương Đoạn Mộng cũng là Vũ nhân nhưng tổ tiên hắn từng là dược sư, hắn cho cha một phương thuốc, chúng ta cùng nghiên cứu ra một loại máu, sau khi rót vào cơ thể người, tu vi sẽ gia tăng rất cao”
“Có phải loại máu này cần tới Hạo thiên căn?”
Lam Phỉ nhìn nàng, ánh mắt thưởng thức “loại máu này tên Hạo Thiên Xích Huyết, có chúng ta tiên phong, rất nhiều nô lệ huấn điểu đều rót vào Hạo Thiên Xích Huyết”
“Nếu dược vật cường đại như vậy, cha không nên giấu ta. Có tác dụng phụ gì sao?”
“Đúng vậy, người dùng Hạo Thiên Xích Huyết sẽ sống không quá một năm, hơn nữa khi tu vi lên tới cực hạn sẽ nổ tan xác mà chết. Khi đó, sau khi cha giết Lam gia, Ôn Mê quay lại, bị chúng ta đánh lui, Ôn Tĩnh đến cứu Ôn Mê, sư công ngươi đã rót Hạo Thiên Xích Huyết vào người”
Chuyện sau này Lam Tiểu Sí đã biết. Ôn Tĩnh bị trọng thương, sau khi trở về Thái Cực Thùy Quang không bao lâu thì chết, còn Cốc Lương Đoạn Mộng nổ tan xác mà chết, Lam Phỉ đến nơi chỉ tìm được thân thể hắn
Lam Tiểu Sí hỏi tới “mấy năm qua cha luôn tìm cách cải tiến loại thuốc này đúng không?”
“Vũ tộc cần lực lượng cường đại nhưng đệ tử thiếu niên chúng ta lại trưởng thành quá chậm”
“Sau khi Vũ tộc chuyển đến Phương Hồ Ủng Thúy, cha tuy đoạt được không ít tài sản của Lam gia nhưng nếu dùng cho toàn bộ tộc nhân thì vẫn quá ít. Hài tử trước tám tuổi đều do trong tộc cấp tiền nuôi dưỡng, sinh dục nhiều còn dược thưởng. Cha lấy tiền ở đâu mà nghiên cứu Hạo Thiên Xích Huyết?”
Lam Phỉ sửng sốt, đứa nhỏ này, luôn là một châm thấy máu
Lam Tiểu Sí nhìn Lam Phỉ chằm chằm “ai giúp Vũ tộc?”
“Tiểu Sí, biết rõ việc này đối với ngươi không có ích gì”
“Lãnh địa của Kỳ tộc ở tại Táng Tinh hồ, bọn họ không có dã tâm khuếch trương ra ngoài, dù có tiền cũng sẽ không làm vậy. Ám tộc không có thực lực này, Tiên Tâm các càng không. Là Mộ Lưu Tô?”
“Được rồi, bảo bối nhi, ngươi thắng”
“Như thế hắn nhắm vào Vũ tộc, ý đồ đã quá rõ ràng. Hắn muốn phương thuốc Hạo Thiên Xích Huyết?”
“Đúng, nhưng chuyện này không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không Tiên Tâm các nhất định sẽ phản đối, Ám tộc và các môn phái giang hồ khác cũng sẽ dòm ngó Hạo Thiên Xích Huyết, đến lúc đó chúng ta chính là mang ngọc mắc tội” Lam Phỉ nói xong nhìn thoáng qua Vi Sinh Từ nhưng Vi Sinh Từ không để ý tới hắn
“Ta hiểu, thôn dân ở Táng Tinh hồ mất tích là vì Kim Sấu Thạch không được phụ vương yêu thích nên xin thế lực khác giúp đỡ, mà Mộ cha lại muốn phương thuốc chế tạo ra Hạo Thiên Xích Huyết, cho nên hắn với Kim Sấu Thạch mới liên kết với nhau, hắn chỉ đạo, Kim Sấu Thạch tìm người nghiên cứu. Nào ngờ sự tình bại lộ, hắn giết Kim Sấu Thạch diệt khẩu”
“Lúc đó sư phụ rút lui vội vàng, người của hắn chỉ nhặt được đầu của sư công ngươi, hắn từ bên trong tìm được dấu vết để lại, sau đó tìm đến đây. Chúng ta đồng ý hợp tác, hoặc nói đúng hơn là lợi dụng nhau. Hắn đưa tiền cho Vũ tộc, ta vì hắn cải tạo binh lính để triều đình bình loạn, Hạo Thiên Xích Huyết uy lực rất lớn, hoàng thượng liền nếm được ngon ngọt. Cũng từ đó Vũ tộc và triều đình hàng năm đều có giao dịch, về sau hoàng thượng qua đời, tiểu hoàng đế đăng cơ, toàn bộ quyền lực trong triều gần như đều nằm trong tay Mộ Lưu Tô, hắn bắt đầu muốn tự mình nghiên cứu Hạo Thiên Xích Huyết, cha phát hiện ra liền ngưng việc giúp hắn cải tạo binh sĩ. Còn chuyện hắn tìm ai hợp tác thì không phải chuyện cha quan tâm”
Lam Tiểu Sí không tin “cha không phải người lương thiện gì, hắn muốn tìm người khác hợp tác là vì mấy năm qua, cha vẫn đưa cho hắn phương thuốc cũ, khiến cho các binh sĩ được cải tạo chỉ sống được một năm. Nhưng hắn đã phát hiện ra phương thuốc Hạo Thiên Xích Huyết đã được cải tiến rất nhiều, đúng không?”
Lam Phỉ phe phảy quạt lông chim, không nói gì. Đương nhiên rồi, Mộc Băng Nghiên đâu chỉ ăn cơm trắng, hiện tại binh sĩ dùng qua Hạo Thiên Xích Huyết đều có thể sống đến năm, mười năm nhưng nếu vậy, chẳng phải năm, mười năm mới có một cuộc giao dịch sao?
Lam Tiểu Sí ngẩng đầu nhìn hắn, cha con mười sáu năm, chỉ một biểu tình, một ánh mắt là có thể hiểu nhau. Nàng không dây dưa việc này nữa, chỉ hỏi “các hài tử còn sống không?”
“Nếu cha nói chết rồi thì sao?” Ngươi muốn thẩm vấn ta như cha ngươi sao?
“Nếu chết rối thì mau viết ra danh sách, sau đó tìm mấy nô lệ cùng độ tuổi đến, tránh cho xảy ra biến cố, trở tay không kịp”
Lam Phỉ sửng sốt
Lam Tiểu Sí hiểu ý hắn “tuy ta muốn nói như vậy là không đúng nhưng ai bảo ngươi là cha ta chứ”
“Hiện tại hối hận, bên ngoài còn có một người có thể dùng”
Lam Tiểu Sí cười đến ôm bụng “ngươi đáp ứng ta, sau này đừng như vậy nữa”
Lam Phỉ không nói gì, chỉ sờ sờ đầu nàng, xoay người đi về phía trước
Lam Tiểu Sí đuổi theo hắn “có nghe thấy không? Sau này không được vậy nữa”
Lam Phỉ vẫn im lặng, nàng liền nhảy lên, ôm chặt cổ hắn, rống vào tai hắn “có nghe thấy không?”
Lam Phỉ bị âm thanh làm chấn động, nhíu mày nói ‘nghe rồi, quá ồn” Nói xong đi thẳng
Lam Tiểu Sí quay đầu nhìn nhìn Vi Sinh Từ, sau đó bổ nhào vào người hắn, được hắn ôm lấy. Nàng hỏi “cha ngươi chịu thả ngươi đến đây sao?”
Vi Sinh Từ gật đầu
“Ngươi có thể ở lại đây nhưng nếu cha ta bảo ngươi làm chuyện gì, ngươi nhất định phải nói ta biết trước”
Vi Sinh Từ đáp ứng “được”
Lam Tiểu Sí hôn lên má hắn một cái “ngoan, chúng ta đi vào đi”
Việc cấp bách hiện tại của Vũ tộc là trận đất tiếp theo, cũng may trận này Tiên Tâm các chọn người trước, không quá mức bị động. Lam Phỉ ngồi trên tháp quý phi, thị thiếp Yên Loan rót trà cho hắn, ngoại trừ hắn và Lam Tiểu Sí thì những người khác không có đãi ngộ này. Tuy nhiên nhìn thấy Vi Sinh Từ ngồi cạnh Lam Tiểu Sí, nàng liếc mắt dò hỏi, thấy Lam Tiểu Sí gật đầu liền rót trà cho hắn
Lam Phỉ hỏi Lam Tiểu Sí “trận đấu tiếp theo, ngươi có tính toán gì không?”
“Nếu trận tới không phải là Ôn Mê xuất chiến, như vậy cha không cần tự mình lên sân khấu, cơ hội thắng của chúng ta vẫn rất lớn”
Lam Phỉ bật cười “chỉ là quy củ giang hồ trước giờ đều là thủ lĩnh đối đầu với thủ lĩnh, như vậy có vẻ không có mặt mũi lắm”
Lam Tiểu Sí thở dài “biết rồi, cha rất quan trọng mặt mũi”
Lam Phỉ nhìn Vi Sinh Từ, đây là lần đầu tiên hắn ngồi đối diện với người Vi Sinh thế gia, nói chuyện với tư cách khách và chủ “nếu Vi Sinh tiểu ngốc gả vào Phương Hồ Ủng Thúy, có phải hắn không tính là người ngoài? Bảo bối nhi, đêm nay cho các ngươi thành thân được không?”
Lam Tiểu Sí hô lên “cha”
Lam Phỉ cười ha hả, hỏi Vi Sinh Từ “được”
Vi Sinh Từ gật đầu “được”
Những người khác đều cười to thành tiếng
Lam Tiểu Sí nói “trận tiếp theo, Mộc Lưu Tô nhất định sẽ tìm mọi cách để Ôn Mê thắng trận thứ hai”
Lam Phỉ nói “cha cũng nghĩ vậy”
Lam Tiểu Sí lại nói “trận này chúng ta thắng, tộc nhân đều đang đắm chìm trong vui sướng, nếu cha thua, sợ là sẽ xuống tinh thần”
Lam Phỉ ai oán “cảm ơn ngươi đã thẳng thắng, bảo bối nhi”
Lam Tiểu Sí hỏi “ta ra trận thay ngươi được không?”
Lam Phỉ sửng sốt: “Cái gì?”
“Dù sao cũng là thua, cha thua hay ta thua, hiệu quả khác nhau”
“Không bảo bối nhi, bọn họ sẽ nói cha e sợ”
“Cha, ta lo lắng Mộ cha, nếu hắn dùng âm mưu gì, Ôn các chủ nói không chừng sẽ nhân cơ hội này giết ngươi”
Ánh mắt Lam Phỉ thâm trầm, đây cũng là nguyên nhân hắn không thể để Lam Tiểu Sí xuất chiến
Lam Tiểu Sí hiểu được, an ủi hắn “không cần lo lắng cho ta”
Úc La nhìn thoáng qua Lam Tiểu Sí, nói “Ôn Mê sẽ không giết nàng”
Lam Phỉ rốt cuộc cũng quyết định “được rồi” nhìn thoáng qua Vi Sinh Từ, nói tiếp “ngày mai Tiểu Sí luận võ với Ôn Mê, sẽ có nguy hiểm. Ngươi có thể dạy nàng chút võ công là tốt nhất”
Ra khỏi chỗ Lam Phỉ, Vi Sinh Từ hỏi Lam Tiểu Sí “thật sao?”
“Đúng là luận võ nhưng sẽ không có nguy hiểm. Đừng nói ta là nữ nhi của hắn, dù không có bất kỳ quan hện với hắn, hắn cũng sẽ không giết một người vô tội”
“Ta dạy ngươi hai bộ kiếm pháp, ngươi rèn luyện, có thể tự bảo vệ mình”
Lam Tiểu Sí giật mình “đi thôi, chúng ta đi thử đi”
Bên ngoài Phương Hồ Ủng Thúy, Mộ Lưu Tô nói ‘chúng ta nhất định phải thắng. Trận tới ngươi ra mặt, có thể hòa nhau một ván”
Ôn Mê cũng biết trận này là mấu chốt “chuyện cho tới mức này, cũng chỉ có như thế”
“Ta không phải lo lắng chuyện này, Ôn Mê, nếu Lam Phỉ thực sự dùng hài đồng để thí nghiệm thuộc, ngươi sẽ thực sự vì một trận thắng thua mà để mặc hắn muốn làm gì thì làm chứ?”
“Nếu đã đưa ra quy tắc thì phải tuân thủ”
“Vậy các hài tử kia, ngươi để bọn họ đổ máu uổng công sao, thậm chí là chết sao?” Thấy Ôn Mê trầm mặc, Mộ Lưu Tô nói tiếp “Lam Phỉ người này, ta nói hắn coi thường mạng người, ngươi không phản đối chứ?”
Đương nhiên không phản đối, không ai hiểu cách làm người của Lam Phỉ hơn Ôn Mê. Hắn hỏi ‘ý Mộ tướng?”
“Trận này, nếu ngươi xuất chiến, Lam Phỉ vì thể diện, chắc chắn cũng sẽ xuất chiến. Luận võ để ước định thắng bại nhưng đây là một bên nhận thua mà chấm dứt, cũng không nói không được đấu đến sống chết. Nếu ngươi nhân cơ hội giết chết Lam Phỉ, tin rằng sẽ không ai chê trách”
Ôn Mê hiểu ra “trừ bỏ Lam Phỉ?”
“Đây chẳng phải là kết quả tốt nhất sao? Chúng ta vốn không muốn tàn sát Vũ nhân, chúng ta chỉ muốn tìm ra không gian để Vũ nhân sống an ổn, không chịu áp bức cũng không làm ác”
Đúng là như thế. Ôn Mê trầm ngâm
Mộ Lưu Tô bồi thêm “huống chi Lam Phỉ chết đi, việc chúng ta giải cứu đám nhỏ sẽ dễ như trở bàn tay”
Ôn Mê gật đầu “cũng có lý”
“Như thế, một lời đã định”
Lam Tiểu Sí đang luyện công cùng Vi Sinh Từ. Vi Sinh Từ đối với đồ đệ này rất vừa lòng, ít nhất hắn luyện một lần, nàng có thể học theo hữu mô hữu dạng, tuy sau trận luận võ ngày mai, cha hắn nhất định sẽ đánh hắn một trận, nhưng có gì quan trọng hơn an nguy của Tiểu Sí Bàng chứ?
Hai người luyện hai canh giờ, thấy Lam Tiểu Sí đã tương đối thành thục, Vi Sinh Từ nói “Tiểu Sí Bàng, nên nghỉ ngơi. Ngày mai xuất chiến, phải bảo trì thể lực”
“Ngươi muốn đến tiểu ổ của ta làm khách sao?”
Vi Sinh Từ ân một tiếng
Hai người nắm tay nhay đi đến ổ của Lam Tiểu Sí. Chỗ của nàng cũng ở trên cao, ngẫu nhiên có gió lớn một chút còn lắc lư đong đưa. Nàng đến Thái Cực Thùy Quang một thời gian nhưng chỗ này mỗi ngày đều có người đến quét dọn, mọi thứ đều không bị suy chuyển. Nàng đưa Vi Sinh Từ vào trong, bên ngoài phòng có đặt một cái bàn nhỏ, hai người ngồi xuống trên hai cái ghế nhỏ phủ đệm hương bồ ở đối diện nhau
Lam Tiểu Sí nói “đây là lá trà cha ta thích nhất, tên gọi Nguyệt ba tiêm, ngươi nếm thử đi” Giống như là tiểu bằng hữu chiêu đãi tiểu khách nhân của mình, hận không thể đem hết mọi thứ quý nhất của mình ra
Bên ngoài có gió thổi qua, mang theo hương hoa nhàn nhạt. Có chú chim nhỏ thò đầu vào, hót líu ríu, Lam Tiểu Sí duỗi tay ra, nó liền đậu lên tay nàng, hồ nghi đánh giá Vi Sinh Từ
“Đúng rồi, hắn là khách mới tới chỗ chúng ta, ngươi muốn chơi đùa cùng hắn sao?” Thanh âm của Lam Tiểu Sí rất nhẹ, như dụ dỗ
Chim nhỏ liền vỗ cánh bay lên, đậu xuống vai Vi Sinh Từ, hót vài tiếng với hắn
Lam Tiểu Sí giải thích “nó vấn an ngươi đó”
Vi Sinh Từ thành thật “ta nghe không hiểu”
Con chim kia lại hót một hồi
Lam Tiểu Sí cười đến run cả người “nó nói ngươi thoạt nhìn rất ngốc ah”
Vi Sinh Từ mất hứng, vung tay lên, com chim kia liền co rụt lại bay đi. Chốc lát sau nó quay trở lại, miệng ngậm một viên đá nhỏ màu hồng, đưa cho hắn
Lam Tiểu Sí nói “nó là Bích linh điểu ở Phương Hồ Ủng Thúy, chuyên giữ nhà”
Vi Sinh Từ nhận hòn đá nhỏ, sờ sờ con chim kia.
Lam Tiểu Sí hỏi “Tiểu Từ, ngươi thích nơi này không?”
Vi Sinh Từ do dự một chút rồi gật đầu. Nơi này thực sự rất đẹp, ngay cả bụi gai dù có độc cũng đỏ rực rỡ diễm lệ
Lam Tiểu Sí nói tiếp “ta cũng thích. Ta không hi vọng bất kỳ kẻ nào quấy rầy an bình nơi này”
Hôm sau, Ôn Mê quả nhiên dùng quyền tự chọn người xuất chiến của Tiên Tâm các mà tự mình ra trận
Nhìn thấy hắn đứng trong sân, Lam Phỉ và Lam Tiểu Sí đưa mắt nhìn nhau.
Năm vị làm chứng cũng chia ra đứng ở bốn góc, một người lên tiếng “trận đấu thứ hai, Ôn Mê đại diện cho Tiên Tâm các” Sau đó đưa mắt nhìn về phía Vũ tộc, thấy Lam Tiểu Sí đứng dậy, giơ tay
Ôn Mê và Mộ Lưu Tô đều thay đổi sắc mặt
Mộ Lưu Tô nói “không ngờ Vũ tôn Lam Phỉ lại nhát như thế, để một tiểu cô nương thay mình xuất chiến”
Lam Tiểu Sí trừng mắt nhìn hắn “thời xưa có Hoa Mộc Lan thay cha tòng quân, các ngươi liền khen nàng anh dũng. Nay ta thay cha xuất chiến, sao ngươi lại không khen ta?”
Mộ Lưu Tô cũng trừng lại nàng “bởi vì Hoa Mộc Lan không có dùng đao đâm cha ruột nàng ah” Thực sự hận chết nha đầu này
Lam Tiểu Sí liếc mắt xem thường, không thèm để ý tới hắn
Ôn Mê nắm chặt Thượng Thiện Như Thủy trong tay, tuy không có sát ý nhưng cũng không thể nhường nhịn, đành phải xin lỗi nàng, thắng bại của Tiên Tâm không thể vì nàng xuất chiến mà thay đổi
Lam Tiểu Sí lại thấy không sao cả, rút Vô Sắc Cánh, nói “Ôn các chủ, thỉnh chỉ giáo”
Ôn Mê mắng Lam Phỉ “ti bỉ”
Lam Phỉ phe phảy quạt lông chim, mỉm cười nói “Các chủ quá khen, không dám nhận”
Mộ Lưu Tô nhìn thoáng qua Vũ nhân, phát hiện bọn họ không vì việc Lam Tiểu Sí xuất chiến mà bất mãn hay thấy bị sỉ nhục. Hắn có phần ngạc nhiên, dường như trong mắt bọn họ, Đại tiểu thư không phải là một tiểu cô nương mười sáu tuổi mà là nàng có tư cách thay Lam Phỉ xuất chiến