Giang Hồ Tiểu Hương Phong

Chương 48



Ai nấy đều biết Lam Phỉ là người hung tàn giả dối, không đáng tin nhưng không biết sao khi nghe một câu này, đều tin. Hắn hung tàn nhưng cũng là người kiêu ngạo, mọi người đều hiểu vì sao hắn lại nhượng bộ mà giải thích

Vi Sinh Kỳ nói “không phải ngươi thì là ai?”

Ôn Mê nhìn Mộ Lưu Tô, Mộ Lưu Tô lập tức ném trả hắn một ánh mắt sắc bén, không có chứng cớ, ngươi đừng nói lung tung. Ôn Mê đương nhiên không lên tiếng, bởi vì hắn thực sự không có chứng cớ

Lam Tiểu Sí thở dài “tiếc là Liên Kính đã chạy mất”

Vi Sinh Kỳ hừ lạnh “súc sinh kia, ta cho hắn một con đường, hắn thế nhưng còn có hậu chiêu. Nếu hắn đi cùng Già Dạ, vậy thì ta đến Ám tộc”

Mộ Lưu Tô và Lam Tiểu Sí cùng hô lên “không thể”

Vi Sinh Kỳ đưa mắt nhìn hai người

Mộ Lưu Tô nói “Vi Sinh gia chủ, chuyện chưa rõ ràng, nếu hắn lại thuận miệng nói bậy, chẳng lẽ ngươi lại tìm một người khác báo thù?”

Lam Tiểu Sí cũng nói “Vi Sinh thúc thúc, nhiều năm qua hiếm khi có người ngoại tiến vào Lạc Nhật thành, Ám tộc sau khi hóa thành sương mù thì tốc độ rất nhanh, hơn nữa không biết Già Dạ dùng cái gì mà vết thương khôi phục phi thường nhanh”

Vi Sinh Kỳ nói “vậy chẳng lẽ ta mặc kệ sao?”

Lam Tiểu Sí “sao có thể. Không phải Các chủ Tiên Tâm các và Mộ thừa tướng đang đứng cạnh ngươi sao? Bọn họ vốn vì điều tra hung phạm năm đó mà đến, nay nếu hung phạm không ở Vũ tộc, biết rõ nội tình ở Ám tộc, đương nhiên sẽ đến đó ah”

Ôn Mê nghĩ nghĩ, cũng có lý.

Mộ Lưu Tô trong lòng cười khổ, ai mau lấy tiểu nha đầu này về nhà đi, để nàng sinh một đám nhóc, ngày ngày cho bú cho ăn, không có thời gian quan tâm chuyện giang hồ nữa

Ôn Mê nói với Mộ Lưu Tô “xem ra chúng ta ta phải đến Lạc Nhật thành, Già Dạ phải giải thích việc đêm khuay tập kích Vũ tộc. Liên Kính cũng hiện ở Ám tộc, hắn là người duy nhất chứng kiến việc năm đó, phải tra hỏi”

Mộ Lưu Tô đáp “nhưng dù sao Liên Kính dù sao cũng là môn hạ của Cửu Vi sơn, võ công cao cường. Chúng ta tiến đến, chắc chắnên ẽ thương vong rất lớn, e là vẫn cần Vi Sinh gia chủ giúp”


Vi Sinh Kỳ cả giận “ta đương nhiên sẽ đi cùng”

Ôn Mê nói “như vậy chúng ta liền đến Lạc Nhật thành đi” Nói xong, quay đầu nhìn thoáng qua Lam Tiểu Sí “nhưng việc Vũ tộc thu mua hài đồng không thể cứ thế cho qua. Chúng ta có thể không điều tra bên dưới Vũ Đằng sơn nhưng phải nhìn thấy mấy đứa nhỏ đó, hơn nữa Vũ tộc còn phải hứa không được dùng người sống thí nghiệm thuốc”

Lam Tiểu Sí đáp “chúng ta nghĩ cách giải quyết rồi lại bàn sau”

Ôn Mê gật đầu, cũng hợp lý nên hắn không nói thêm, mang theo chúng đệ tử cùng Vi Sinh Kỳ, Mộ Lưu Tô đi đến Lạc Nhật thành

Lam Tiểu Sí nói “Tiểu Từ, ngươi đi giúp cha ngươi đi”

Vi Sinh Từ đang tính đi theo, Vi Sinh Kỳ lại nói “đối phó một tên Liên Kính cần gì thêm ngươi, ngươi ở lại Vũ tộc cho ta”

Mọi người vô cùng sửng sốt, Vi Sinh Kỳ luôn hận Lam Phỉ, cho nên cũng không có hảo cảm gì với Vũ tộc, luôn gọi bọn họ là yêu nhân. Thế nhưng hôm nay hắn lại nói thế, một là lo lắng bệnh của Vi Sinh Từ tái phát khi đánh nhau, hai là hắn rất yên tâm về Lam Tiểu Sí

Vi Sinh Từ nghe lời cha, lập tức trở lại bên cạnh Lam Tiểu Sí

Lam Phỉ liếc mắt nhìn Vi Sinh Kỳ, đây là ngươi muốn nhi tử ở rể sao?

Đợi mọi người đi hết, Lam Phỉ hỏi “vì sao ngươi lại để bọn họ đi, bảo bối nhi?”

Lam Tiểu Sí phản bác “cha, cái gì gọi là đi, ta đây là muốn tốt cho Vi Sinh thúc thúc nha”

“Bảo bối nhi, nếu không phải có vấn đề, ngươi đã sớm đi theo”

Lam Tiểu Sí kinh ngạc “sao ngươi biết?”

Lam Phỉ cười khẽ. Còn cần phải nói sao, ngươi luôn thích xem náo nhiệt, tò mò muốn chết ah

Rốt cuộc Lam Tiểu Sí cũng thừa nhận “được rồi, ta muốn đến Hiệp Đô”

Lam Phỉ nhíu mày “triều đình và giang hồ luôn là nước sông không phạm nước giếng, nếu Mộ Lưu Tô đã rời đi, chúng ta lại gây hấn ở trong cung thì không tốt lắm”

“Mộ cha nếu đã gây hấn trước, chúng ta đương nhiên cũng phải đáp lễ chứ”

“Không cần náo loạn quá lớn”

“Được, ta chỉ dùng tú hoa châm châm một lỗ nhỏ thôi” Có điều châm đó có độc nha

Hiệp Đô, hoàng cung.

Tiểu hoàng đế Vũ Văn Siêu mới mười ba tuổi, còn chưa tự mình chấp chính nhưng lại như con hổ đã mọc đủ nanh vuốt, có phần nóng lòng muốn thử. Hôm nay hắn đang ở trong nhà thủy tạ xem tấu chương, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, đầu óc mơ màng, nhìn thấy bên trong mặt trăng xuất hiện một thần nhân cỡi tiên hạc thật lớn. Hắn chấn động, tập trung tinh thần cố nhìn, chỉ thấy tiên nhân đứng trên lưng tiên hạc, quay lưng về phía hắn

Vũ Văn Siêu hỏi “ngươi, ngươi là ai?”

Tiên nhân cách hắn rất xa nhưng thanh âm lại như bên tai “Thừa tướng Lưu Mộ dùng việc công làm chuyện tư, có tâm mưu nghịch”

Vũ Văn Siêu cảm thấy khó hiểu, đang muốn hỏi lại thì gió lạnh thổi qua khiến thần trí hắn thanh tỉnh, định lại gần xem thì bóng dáng tiên nhân đã không còn. Hắn vội vàng gọi thái giám hầu cận “Trịnh Đình”

Trịnh Đình cũng đang mơ màng, nghe hắn kêu một lát mới thanh tỉnh lại, vội đáp “Bệ hạ”

“Ngươi có nghe thấy gì không?”

Trịnh Đình nhìn chung quanh, vì lúc nãy ngủ gật mà lo lắng, bất an nói “nô tài luôn ở đây hầu Bệ hạ, không nghe thấy gì cả”

Vũ Văn Siêu hồ nghi nhìn chung quanh, quả thật không có ai khác nhưng nhớ tới câu nói vừa rồi của tiên nhân, không khỏi sởn gai ốc. Mộ tướng có tâm mưu nghịch? Không thể nào

Trịnh Đình thấy thần sắc của hắn không ổn, vội hỏi “Bệ hạ nhìn thấy gì sao?”

“Kỳ lạ” Vũ Văn Siêu thuật lại cảnh tượng nhìn thấy tiên nhân cỡi hạc nhưng không nhắc tới Mộ Lưu Tô


Ngoài cung, Cưu Vẫn cõng Lam Tiểu Sí chậm rãi hạ xuống đất. Lam Tiểu Sí cởi bỏ áo trắng trên người, Cưu Vẫn cũng cởi bỏ trang phục tiên hạc, nói “Đại tiểu thư, nghe nói Vũ Văn Siêu luôn tín nhiệm Mộ Lưu Tô, kế ly gián như vậy có tác dụng sao?”

“Thử xem thôi, dù sao lúc ta mười ba tuổi liền cảm thấy mình thiên hạ vô địch, không ai thông minh bằng ta”

Ngân Loan ở bên cạnh nói “tiếp theo làm gì?”

Lam Tiểu Sí đáp “Mộ Lưu Tô nghe chuyện Vũ Văn Siêu mơ thấy tiên nhân chắc chắn sẽ hồi kinh, các ngươi để hắn bắt được là đủ. Nhớ kỹ lời ta nói”

Mộ Lưu Tô vốn không muốn cùng Ôn Mê đến Lạc Nhật thành, lúc này lại nghe thuộc hạ truyền tin, nói tiểu hoàng đế nằm mơ thấy tiên nhân cỡi hạc, sau đó liền tìm hiểu hướng đi của hắn. Hắn không khỏi giật mình, vừa lúc đây cũng là cớ thoát thân, vội nói với Ôn Mê “Bệ hạ truyền chiếu, ta muốn trở về Hiệp Đô”

“Ngươi đi đi” Ôn Mê biết hắn cấu kết cùng Ám tộc, vốn đã nghi ngờ lời hắn nên lúc này cũng không giữ lại

Ôn Mê về đến kinh thành, đang muốn tiến cung lại ở bên ngoài hoàng cung phát hiện được vài cọng lông chim, lông to như vậy, nhất định là Vũ nhân. Hắn cả kin “điều tra, nếu thấy Vũ nhân, bắt ngay lập tức”

Vì thế trong ngoài hoàng cung bắt đầu điều tra, động tĩnh quá lớn làm kinh động đến Vũ Văn Siêu “Thừa tướng ra ngoài mấy ngày, là đi đâu?”

Mộ Lưu Tô đáp “hồi Bệ hạ, chỉ vì Vũ nhân tác loạn, Tiên Tâm các lại nảy sinh tranh chấp với Ám tộc. Thế lực giang hồ, xưa nay không an phận, vi thế muốn đến điều tra tình hình”

Vũ Văn Siêu gật đầu, nhìn Ngự lâm quân đang tìm kiếm bên ngoài

Mộ Lưu Tô lại nói “vi thần ở bên ngoài nghe nói Bệ hạ gặp mộng, trong mộng được tiên nhân chỉ điểm sao?”

“Cũng không có gì, chỉ là một giấc mơ bình thường thôi”

Mộ Lưu Tô thấy hắn không muốn nói cũng không lấy làm lạ. Vũ Văn Siêu và hắn, ngoài là quân thần, tình cảm lại rất thân cận nhưng lúc này giấu diếm như thế, không khỏi khiến người ta nghi ngờ. Hắn bất đắc dĩ nói “Bệ hạ, trong giang hồ kỳ nhân vô số, có đủ loại thủ đoạn, Bệ hạ nên cẩn thận đề phòng, đừng để trúng gian kế”

“Kỳ lạ, trẫm vẫn chưa phái người báo với Thừa tướng, cũng không đề cập với Thừa tướng về giấc mộng, sao Thừa tướng lại ngay cả việc trẫm nằm mộng nhỏ như vậy cũng biết rõ ràng? Thậm chí còn có thể kết luận là gian kế của tặc nhân?”

“Đây…chỉ vì thần lo lắng cho Bệ hạ”

“Thừa tướng nhọc lòng rồi”

Đúng lúc này bên ngoài Ngự lâm quân bẩm báo “Bệ hạ, chúng thần bắt được hai tặc nhân đang thăm dò bên ngoài hoàng cung, bộ dáng rất khả nghi”

Mộ Lưu Tô liền nói “ai? Dẫn tới”

Ngự lâm quân giải hai người đến trước mặt Vũ Văn Siêu và Mộ Lưu Tô, chính là Cưu Vẫn và Ngân Loan, trong tay còn ôm một cái bao lớn. Vũ Văn Siêu nhìn thấy cánh chim to lớn của bọn họ, vô cùng ngạc nhiên

Mộ Lưu Tô “ là Vũ tộc yêu nhân, Bệ hạ cẩn thận” lại lạnh giọng hỏi “hai người các ngươi mau xưng tê ra, xuất hiện ở hoàng cung có mục đích gì?”

Vũ Văn Siêu tò mò “đây là Vũ nhân trong truyền thuyết? Diện mạo thật kỳ lạ ah”

Mộ Lưu Tô can ngăn “Bệ hạ xin hãy tránh xa, tặc nhân Vũ tộc xuất hiện ở đây nhất định là cố ý ám sát Bệ hạ”

Vũ Văn Siêu còn chưa lên tiếng, Ngân Loan đã lắp bắp nói “Bệ hạ, ta…ta đúng là Vũ nhân, đến từ Phương Hồ Ủng Thúy, nhưng ta đến nơi này là cầu Bệ hạ giúp đỡ, không có dị tâm” Từng lời đều cố hết sức

Vũ Văn Siêu nghe hắn nói lắp bắp liền cảm thấy hiếu kỳ, Vũ nhân rất thành thật, ngươi xem hắn sợ trẫm tới mức nào kìa. Hắn dù sao cũng mới mười ba tuổi, có người sợ hắn, hắn liền không tự chủ mà thanh âm ôn hòa hẳn “xin giúp đỡ?Giúp đỡ chuyện gì?”

Ngân Loan lại mắng thầm trong lòng, hắn vốn dĩ có tật nói lắp, không hiểu sao Lam Tiểu Sí lại bảo hắn nói chuyện. Chỉ đáp “Vũ, Vũ nhân đột nhiên bị triều đình công, công kích, mọi người đều sợ hãi” Hắn nói một câu thì dừng lại nghỉ một chút, vừa vội vừa tức, thoạt nhìn rất trung thực

Vũ Văn Siêu trấn an hắn “ngươi đừng vội, cứ từ từ mà nói”

Ngân Loan tiếp tục “Vũ tộc phái chúng ta đến xin Bệ hạ giúp đỡ, Vũ tộc xưa nay tuân thủ pháp kỷ, không, không biết vì sao lại chọc giận triều đình?”

Mộ Lưu Tô giận dữ, hay cho tên tiểu nhân Lam Phỉ, dám phái người đến cáo trạng hắn trước mặ hoàng đế. Hắn chết cũng không tin Lam Phỉ sẽ hướng hoàng đế đòi công đạo gì, vội nói “Bệ hạ đừng để hắn xảo ngôn mê hoặc, vi thần thấy hai người bọn họ nhất định là mang ý đồ xấu đến đây” Lại hỏi Ngân Loan “trong tay hai ngươi cầm cái gì đó?”

Ngân Loan và Cưu Vẫn đều lộ vẻ kinh hoàng

Mộ Lưu Tô khẳng định “chắc chắn là ám khí. Người tới, mở ra kiểm tra”


Ngự lâm quân lập tức tiến lên, đoạt lấy cái bao trong tay hai người

Mộ Lưu Tô ra lệnh “cách xa một chút rồi hãy mở, cẩn thận có trá”

Ngự lâm quân vội cách xa xa, dùng đao mở ra. Vừa nhìn thấy, mọi người đều há hốc mồm, bên trong đều là vàng bạc châu báu

Mộ Lưu Tô nghi ngờ, Vũ Văn Siêu hỏi “các ngươi sao lại mang theo nhiều vàng bạc như thế? Là trộm được sao?”

Lam Tiểu Sí đã phân phó chỉ có Ngân Loan lên tiếng, càng nghĩ càng giận, Lam Tiểu Sí thật biết khi dễ người vì thế hắn đành phải mở miệng “hồi, hồi Bệ hạ… Vũ, Vũ tôn nói đến, đến gặp Bệ hạ, cần có chuẩn bị. Cho nên…để chúng ta mang theo châu báu, nhưng chúng ta nhìn thấy hoàng cung uy nghiêm lại không dám tới gần”. Bộ dáng như nhà quê lên tỉnh, thành thật tới mức khiến người ta thấy đáng yêu

Vũ Văn Siêu bật cười, nói với Mộ Lưu Tô “đây là yêu nhân mà Thừa tướng nói sao?”

Mộ Lưu Tô vội la lên “Bệ hạ, Vũ nhân giảo hoạt, Bệ hạ đừng để bọn họ lừa bịp”

Vũ Văn Siêu vốn chỉ thuận miệng nói, lúc này nghe vậy lại thấy không vui. Giảo hoạt? Ngươi xem, hai bọn họ như thế thì giảo hoạt chỗ nào? Lại nghĩ tới lời của tiên nhân trong mộng, hắn càng nhìn Mộ Lưu Tô càng thấy khó chịu. Lại nói với Ngân Loan “ý của Vũ tôn các ngươi, trẫm đã hiểu. Các ngươi về đi, bảo Vũ tôn tự mìn tới đây gặp trẫm, nói rõ đã xảy ra chuyện gì. Nếu là sai lầm của quan viên triều đình, trẫm tuyệt không bỏ qua”

Ngân Loan, Cưu Vẫn dập đầu tạ ơn. Ngân Loan còn nói “Vũ, Vũ tôn chúng ta còn có một con chim lạ, muốn, muốn hiện cho Bệ hạ” Nói xong mang chim ưng của Lam Tiểu Sí trình lên.

Con chim này đúng là có linh tính, khiến Vũ Văn Siêu yêu thích không thôi, lại nhìn Mộ Lưu Tô có ý trách móc. Vũ nhân như thế, làm loạn chỗ nào chứ?

Mộ Lưu Tô trong lòng nóng nảy nhưng lại không có cách nào giải thích. Tiểu hoàng đế mới mười ba tuổi, là lứa tuổi chẳng hiểu gì nhưng lại tự cho mình là siêu phàm. Hắn đành ôm vẻ mặt buồn bực trở về tướng phủ, thấy Thanh Tỏa đang ngồi bên cạnh Mộ Tài Linh, nhìn hắn đọc sách

Thấy hắn, Thanh Tỏa đứng dậy. Mộ Tài Linh cũng đứng dậy, hô nhỏ “cha”

Nhìn thấy ái tử kiều thê, sắc mặt Mộ Lưu Tô tốt hơn, hỏi Thanh Tỏa “đã trở lại?”

Thanh Tỏa gật đầu, dáng vẻ muốn nói lại thôi

Mộ Lưu Tô hiểu ý nàng, ôn nhu nói “ta và Ôn Mê cùng đến Phương Hổ Ủng Thúy, Tiểu Sí rất tốt, ngươi đừng lo”

Thanh Tỏa rốt cuộc cũng an tâm

Đúng lúc này bên ngoài có người bẩm báo “Tướng gia, phu nhân, bên ngoài có một cô nương cầu kiến tướng gia”

Mộ Lưu Tô tức giận, các ngươi thật to gan, trước mặt phu nhân lại dám nói có cô nương đến gặp ta? Hôm nay người nào người đó đều cố ý muốn bổn tướng ngột ngạt có phải không? Hắn trầm giọng hỏi “cô nương cái gì?”

Hạ nhân vội nói “nàng nói nàng họ Lam, là…đại tiểu thư của phủ chúng ta” Trong lòng lại rất nghi hoặc, phủ chúng ta chưa từng có đại tiểu thư, nhưng thấy Lam Tiểu Sí xiêm y cao quý, không dám vô lễ

Thanh Tỏa sắc mặt thay đổi, không nói tiếng nào vội chạy đi

Mộ Lưu Tô tức giận. Hay lắm, ngươi còn dám đến đây. Hỗn trướng, còn là tướng phủ đại tiểu thư, con mẹ nó, thật buồn là đúng là đại tiểu thư thật

Hắn thở dài một hơi, nhẹ giọng nói với Mộ Tài Linh “đi thôi, đi ra ngoài gặp tỷ tỷ ngươi”






Bình Luận (0)
Comment