Giang Hồ Tiểu Hương Phong

Chương 65



Hôm sau, Vi Sinh Kỳ rời giường luyện công cũng không thấy Vi Sinh Từ và Lam Tiểu Sí đâu, đến lúc ăn sáng, hắn rốt cuộc không nhịn được nữa, hỏi Vũ nhân đưa cơm “Lam Tiểu Sí đâu?”

Vũ nhân kia hoảng sợ kẹp cánh, cẩn thận trả lời “hồi gia chủ, Vũ tôn ra ngoài rồi”

Vi Sinh Kỳ có chút ngạc nhiên, nha đầu kia nhìn thì lười nhác lại dậy rất sớm nha. Hắn nhìn bánh bao thịt ngàn lớp trên bàn, bên trong còn kẹp trứng gà và rau xanh, nhíu mày hỏi “bữa sáng các ngươi đều ăn thứ này?”

“Hồi Vi Sinh gia chủ, Vũ tôn nói người Vi Sinh khi ăn cơm đều không quá no nên bảo đầu bếp làm cái này”

Vi Sinh Kỳ hừ một tiếng, trong lòng lại thấy vui vui, con dâu vẫn rất hiếu thuận. Vì thế cũng không truy vấn Lam Tiểu Sí đi đâu

Trời còn chưa sáng, Lam Tiểu Sí đã mang theo Tử Trấm, Thanh Bằng ra khỏi Phương Hồ Ủng Thúy. Dựa theo danh sách Phượng Chứ cung cấp, nàng đến tìm Thanh Vân sơn chưởng môn Lục Hóa Đào trước.

Lục Hóa Đào vừa rời giường, đang luyện quyền lại thấy hai nam Vũ nhân từ trên trời giáng xuống. Hắn lắp bắp kinh hãi gầm lên “yêu nhân Vũ tộc?”

Lam Tiểu Sí từ lưng Tử Trấm bước xuống, nói ‘Lục bá bá, biệt lai vô dạng nha”

Lúc này Lục Hóa Đào mới nhìn thấy nàng “Lam Tiểu Sí?” Hắn đã gặp nàng ở sinh yến của nàng tại Thái Cực Thùy Quang, lập tức thở dài nhẹ nhõm, nói ‘ngươi hiện là Vũ tôn, bái phỏng như thế, không thấy thất lễ sao?”

Lam Tiểu Sí cười hì hì “ta là vãn bối mà, dù thất lễ, Lục bá bá hẳn cũng không tính toán với ta đâu”

Lục Hóa Đào có chút nghi hoặc “ngươi tới làm gì?”

“Không dám giấu gì Lục bá bá, ta đã nói với cha ta về chuyện Vũ tộc thông thương, hắn đồng ý để các vị võ lâm đồng đạo cùng nhau thương nghị biểu quyết vào ngày ba mươi tháng giêng này. Ta muốn đến trao đổi với Lục bá bá trước”

“Cha ngươi? Cha ngươi không phải là Lam Phỉ sao? Từ khi nào thì đổi thành Ôn các chủ?”

“Haiz, huyết thống chí thân, không phải ta không nhận là được, đúng không?”

‘Ôn các chủ là người đại tín đại nghĩa, ngươi đừng nghĩ là nữ nhi của hắn thì có thể coi thường quy tắc”


Lam Tiểu Sí thở dài “nói như vậy là Lục bá bá không đồng ý cho Vũ tộc thông thương?”

“Năm đó đám người Lam Phỉ và Úc La đã giết hại bao nhiêu võ lâm đồng đạo? Máu tươi chưa khô, ngươi nghĩ chỉ dựa vào vài câu là có thể bỏ qua sao?”

“Lục bá bá, năm đó Vũ nhân cũng chảy không ít máu. Ta cảm thấy ân oán cá nhân không cần tăng lên thành cừu hận chủng tộc, đúng không?”

“Ngươi nói rất dễ, người chết đâu phải là thân nhân của ngươi. Cho dù nhà chồng của ngươi là Cửu Vi sơn thì cũng không thấy ngươi chiếm lý trong việc này. Ta khuyên ngươi một câu, ngươi tốt nhất nên sớm rời khỏi Phương Hồ Ủng Thúy, trở về Phương Hồ Ủng Thúy hoặc Cửu Vi sơn đi”

Lam Tiểu Sí thở dài “Lục bá bá nói vậy thật khiến người ta khó xử”

Lục Hóa Đào hừ một tiếng

Lam Tiểu Sí “được rồi, chuyện công thực sự không làm người ta thoải mái. Lục bá bá, chúng ta nói việc tư đi”

“Ngươi một ngày không rời khỏi Vũ tộc thì chính là kẻ địch của Thanh Vân sơn, ta và ngươi có việc tư gì để nói”

Lam Tiểu Sí lại thở dài “dù Lục bá bá không nhớ tình bạn cũ thì chuyện ngài và tẩu tử của ngài yêu đương vụng trộm, ta sẽ không nói lung tung”

Lục Hóa Đào sửng sốt, sắc mặt lập tức thay đổi

Lam Tiểu Sí lấy trong lòng ra hai phong thư, nói “bút tích trên hai lá thư này, không biết Lục bá bá còn nhớ hay không?”

Lục Hóa Đào đưa tay muốn đoạt, Lam Tiểu Sí nghiêng người tránh đi. Hắn giận dữ hỏi “hai phong thư này sao lại ở trên tay ngươi?”

“Tình cờ thôi, có một vị cô nương tên là Trương Thảo Nhi cùng Lục chưởng môn hồng nhạn trao tình, ta ở Hiệp Đô lại không cẩn thận thấy được bồ câu truyền tin” Lam Tiểu Sí quơ quơ hai lá thư trong tay “sau đó mở ra nhìn, thực sự là mở ra một thế giới mới nha. Từ đó ta liền để ý tới bồ câu đưa thư của Thanh Vân sơn”

Vũ tộc đáng chết. Trong mắt Lục Hóa Đào hừng hực lửa giận

Lam Tiểu Sí lại nói “Lục bá bá, đừng như vậy. Ngươi xem, khi đó tuy ta mới tám tuổi nhưng chưa từng đề cập việc này với bất cứ ai, nếu không với tính tình của cha ta, đã sớm gởi thiếp đến Tiên Tâm các để mời các đồng đạo võ lâm cùng chiêm ngưỡng rồi”

Lục Hóa Đào trầm giọng “ngươi uy hiếp ta?”

Lam Tiểu Sí nghiêm mặt đáp “Lục bá bá, ta là đến biểu đạt thiện ý”

Lục Hóa Đào nhìn hai lá thư trên tay nàng, cắn răng nói “Lam Tiểu Sí, Lục mỗ dám làm dám chịu, ngươi đừng tưởng dùng việc này có thể áp chế ta”

“Lục bá bá dám làm dám chịu, nhưng không biết Trương thẩm thẩm có can đảm này không?”

Lục Hóa Đào nghiến răng “ngươi…”

“Ta đếm đến ba bước, sau khi ta đi sẽ không quay lại. Một, hai…”

Lục Hóa Đào chán nản nói ‘Ta…Ta sẽ không phản đối việc Vũ tộc thông thương”

“Ngày ba mươi mốt tháng giêng, hai phong thư này sẽ trở lại trên tay ngươi” Lam Tiểu Sí nói xong, leo lên lưng Thanh Bằng, rời đi

Rời khỏi Thanh Vân sơn, Thanh Bằng hỏi ‘Đại tiểu thư, chúng ta làm vậy có chút tiểu nhân?” Nếu là Lam Phỉ, dù thế nào cũng sẽ không ra mặt làm việc này

Lam Tiểu Sí vỗ vỗ đầu hắn “cảm ơn khích lệ. Kế tiếp chúng ta sẽ đi tìm Mật Vân tông Lý tông chủ”

Tử Trấm hỏi “không phải hắn cũng thông gian với tẩu tử chứ?”

Lam Tiểu Sí lắc đầu ‘Mật Vân tông không được gần nữ sắc, hắn lại cùng người khác có một đứa con trai riêng”

Khi Vi Sinh Từ về đến Phương Hồ Ủng Thúy, không nhìn thấy Lam Tiểu Sí, hắn tìm một vòng

Phượng Chứ nhìn thấy liền nói “Cô gia, Vũ tôn ra ngoài, lúc đi có dặn ngài cứ luyện công trước, chừng năm ngày sau nàng sẽ trở lại”

Vi Sinh Từ lúc này mới trở lại phòng của mình, hạ nhân đã sớm chuẩn bị nước ấm cho hắn


Vi Sinh Kỳ biết nhi tử trở lại, xem ra mấy ngày qua hắn không ở cùng Lam Tiểu Sí, liền xụ mặt nói “mấy ngày nay ngươi đi đâu?”

Vi Sinh Từ mím môi “ta không nói”

Vi Sinh Kỳ tức giận “Lam Tiểu Sí sai ngươi làm chuyện xấu gì đúng không?”

Vi Sinh Từ ngậm chặt miệng, mặc kệ Vi Sinh Kỳ ở bên ngoài rít gào, nuôi nhi tử đúng là uổng công mà

Thời điểm này, Ôn Mê cũng đang phát hiện ra có gì đó không đúng. Lúc trước các đồng đạo vĩ lâm được phóng thích khỏi Lạc Nhật thành lại đồng loạt quay trở lại đó, Tiên Tâm các gởi tin đến hỏi thì bọn họ đều đồng loạt hồi âm là vì ngưỡng mộ phong quang của Lạc Nhật thành cùng phẩm cách của Giáo phụ Già Dạ nên tự nguyện phản sư môn, quy thuận Lạc Nhật thành. Hắn đương nhiên thấy kỳ quái, lập tức cùng Liễu Băng Nham đến Lạc Nhật thành xem xét nhưng những người kia đều thần trí thanh tỉnh, võ công vẫn như cũ, hành vi bình thường. Hơn nữa bọn họ tự nguyện đầu nhập Già Dạ, đó là tự do lựa chọn của bọn họ, Tiên Tâm các cũng không thể nói gì. Cho nên sau khi trở về, sắc mặt Ôn Mê luôn cau có nghiêm túc

Lúc này, Tứ đại trưởng lão cũng tề tựu đông đủ. Đinh Tuyệt Âm nói “lý do này thật buồn cười, cái gì mà ngưỡng mộ phẩm cách của Giáo phụ, vậy lúc trước tìm mọi cách trốn đi làm gì?”

Ôn Mê nói “ta đã nói chuyện với từng người, ngôn từ đều rất bình thường. Ta cảm thấy có thể trước khi Già Dạ thả bọn họ đã cho bọn họ dùng Trường Sinh tuyền”

Đinh Tuyệt Âm “nếu là dùng Trường Sinh tuyền…chẳng lẽ trong đó có huyền cơ gì?”

Ôn Mê “có khả năng là cần dùng thường xuyên hoặc là cần phối hợp với giải dược nào đó. Trừ lý do này, ta không nghĩ ra cái gì khác”

Tứ đại trưởng lão đồng loạt thay đổi sắc mặt

Đàm Truy “nói cách khác là những người này đã bị Già Dạ khống chế?”

Ôn Mê phân phó “đây chỉ mới là phỏng đoán của ta, mấy năm qua Ám tộc cũng không chủ động gây chuyện, chúng ta không thể vì phỏng đoán của mình mà tra xét Lạc Nhật thành. Hạc An, ngươi mang theo mấy đệ tử đắc lực, mai phục bên ngoài Lạc Nhật thành, chặt chẽ chú ý động tĩnh”

Cổ Hạc Anh nhận lệnh “dạ”

Ôn Mê nghĩ nghĩ, lại nói thêm “nhớ kỹ, ăn uống ẩm thực phải chú ý nhiều hơn, đừng để người ta ám toán”

Cổ Hạc Anh gật đầu “Các chủ yên tâm”

Hai mươi tháng giêng, Lam Tiểu Sí vẫn chưa hồi Phương Hồ Ủng Thúy. Ban đêm, Vi Sinh Từ luyện công xong, lần đầu tiên phát hiện mình không ngồi yên được nữa, liền đi ra ngoài. Bên ngoài là chỗ của Lam Tiểu Sí, giấy và bút mực vẫn được đặt chỉnh tề trên bàn trong thư phòng của nàng. Hắn cầm lấy xem, đột nhiên ý thức được, đây là cảm giác chờ đợi một người sao? Luôn nhịn không được mà chung quanh tìm kiếm dấu vết của nàng, nhưng nhìn thấy lại càng tưởng niệm nàng hơn. Hắn không muốn đợi nữa, hắn muốn đi tìm nàng nhưng lại cứ thế mà đi không phương hướng, vì chính Vũ nhân cũng không biết Lam Tiểu Sí đi đâu. Hắn cứ thế mà đi cho đến khi đụng phải một đoàn sương mù màu đen, còn phát ra tiếng kêu. Hắn dừng lại, hắc sương mù rơi xuống đất, hóa thành một nữ nhân, mặc áo giáp nhẹ, là người Ám tốc. Hắn không để ý, tiếp tục bước đi

Nữ nhân kia lại nhìn ra hắn “Vi Sinh Từ”

Vi Sinh Từ có chút ngoài ý muốn, dừng bước

Nữ nhân kia lại nói “ngươi không biết ta? Ta là Già Nguyệt, lần trước ngươi khống chế cha ta, chúng ta đã giao thủ với nhau”

Vi Sinh Từ chỉ nga một tiếng, bước tiếp, hắn không muốn vì chuyện này mà chậm trễ việc tìm Tiểu Sí Bàng

Già Nguyệt tức giận “ngươi làm cha ta bị thương, đừng hòng rời đi” Lúc nói chuyện, Hồng la ô trong tay cũng đã tấn công về phía Vi Sinh Từ.

Vi Sinh Từ nhíu mày, quay người phóng một chưởng, Già Nguyệt lập tức bị đánh bay ra xa một trượng, phun ra một ngụm máu. Già Nguyệt cảm thấy lục phủ ngũ tạng nhưng bị đảo lộn, thấy Vi Sinh Từ không hề quay đầu lại muốn đi tiếp, nàng nghiến răng rống lên “Vi Sinh Từ, sớm muộn gì ta cũng sẽ giết ngươi”

Vi Sinh Từ không để ý tới nàng, hồng ảnh loáng một cái, người đã biến mất trong sương đêm

Già Nguyệt lại cảm thấy khuất nhục đến cực độ, nàng là Ám tộc Đại tiểu thư, tuy được Già Dạ sủng đến có chút điêu ngoa, nhưng nam tử trong tộc theo đuổi nàng không ít. Mà Vi Sinh Từ này lại không thèm liếc nhìn nàng một cái, vứt bỏ nàng như một mảnh giẻ rách mà đi. Nàng không thể nuốt trôi khẩu khí này. Nàng lau vết máu bên khóe miệng, đứng lên, muốn hóa thành sương mù nhưng vừa vận nội lực lại phun ra một ngụm máu. Nàng có chút sợ hãi, một chưởng kia của Vi Sinh Từ đã làm nàng bị thương ở đâu rồi? Sao có thể như vậy. Nàng ngã ngồi trên đất, toàn thân đau đớn vô cùng. Không thể hóa thành sương mù, nàng không thể trở về Lạc Nhật thành trước lúc hừng đông, vất vả lắm thân thể mới ổn định để vận động chữa thương nhưng vừa vận nội lực lại bị hộc máu. Nàng năm nay mới mười bốn tuổi, luôn được phụ huynh che chở, chưa từng gặp qua việc hung hiểm này

Đột nhiên phía sau vang lên thanh âm “ai?”

Già Nguyệt quay đầu, nhìn thấy một thanh niên đứng dưới ánh trăng, nàng xoay chuyển tròng mắt, thông minh đột xuất mà nói “ta gặp phải kẻ xấu, bị đả thương. Thiếu hiệp cứu mạng”

Nam tử kia tiến lên vài bước, Thiên Hạ Quy Nhân bên hông rạng rỡ sinh huy, đúng là Liễu Phong Sào. Hắn cùng Đinh Tuyệt Âm phụng mệnh đến giám thị Lạc Nhật thành. Lúc này nhìn thấy Già Nguyệt, hắn cảm thấy có chút quen mắt nhưng cũng chỉ gặp nàng một lần khi Già Dạ tập kích Phương Hồ Ủng Thúy, vì thế cũng không rõ ràng lắm. Hơn nữa lúc này trời tối đen, càng khó nhận diện Ám tộc. Hắn nhìn thấy vết máu trên đất, vội đưa tay bắt mạch cho Già Nguyệt

Già Nguyệt mắt ngấn lệ “thiếu hiệp, ta giống như…” Khóe miệng nàng lại chảy máu, trong lòng hận chết Vi Sinh Từ nhưng cũng không khỏi kinh hãi, võ công của hắn đạt tới cảnh giới đó sao?

Liễu Phong Sào lấy trong bao quần áo ra hai viên đan dược chuyên trị nội thương “cô nương, trước ăn vào đi”

Già Nguyệt run giọng hỏi “ta sẽ không chết chứ?”


“Sẽ không, cô nương chỉ bị công lực cao thâm chấn thương nội tạng nhưng đối phương dường như không có sát tâm, tính mạng của cô nương không đáng lo. Chỉ là nhất định không được vận động chân khí, nếu không thương thế sẽ nghiêm trọng hơn”

Thì ra họ Vi Sinh kia cũng không định giết nàng, không hiểu sao tức giận trong lòng Già Nguyệt cũng giảm đi

Liễu Phong Sào nào đoán được tâm tư nàng, chỉ hỏi “nhà cô nương ở đâu? Ta đưa ngươi về, về sau trời tối nguy hiểm, cô nương không nên ra ngoài một mình”

Già Nguyệt chê hắn phiền “nhà của ta ở thôn trang phía trước” Đó là biệt uyển của Lạc Nhật thành, nhưng vì bên ngoài mặt trời chiếu sáng lâu hơn, không tốt cho Ám tộc nên người Ám tộc không thường xuyên đến đây

“Ta đưa cô nương trở về”

Già Nguyệt đứng lên, đầu có chút choáng váng.

Liễu Phong Sào vội đỡ nàng, thấy nàng không thể đi đường, đành nói ‘thất lễ” Sau đó khom người cõng nàng

Già Nguyệt ghé trên lưng hắn, cảm thấy người cao to thật tốt, tức giận đối vì bị Vi Sinh Từ làm lơ cũng giảm đi

Liễu Phong Sào cõng nàng đến trước thôn trang. Già Nguyệt nói ‘ta tự mình đi vào là được. Cảm ơn ngươi. Ngươi tên gì?” Lại lấy trong lòng ra một thỏi bạc” cầm đi, cảm tạ thiếu hiệp”

Liễu Phong Sào cười khổ “cô nương không cần khách khí, đi vào đi, nhớ tìm đại phu xem bệnh” Nói xong xoay người rời đi

Già Nguyệt cất bạc vào lòng, hừ một tiếng, chỉ lo ghi hận Vi Sinh Từ nên nàng không nhận ra Liễu Phong Sào

Vi Sinh Từ đi tìm chung quanh một vòng, kể cả ở phụ cận Lạc Nhật thành, cho đến trời sáng. Hắn cả đêm không ngủ, đến lúc này cũng có chút mệt nên quyết định tìm chỗ nghỉ ngơi một lát rồi đi tìm tiếp. Vừa lúc khi trở về, liền nhìn thấy thôn trang kia. Thôn trang vắng lặng, hắn không nghe tiếng người khác hít thở, mà lại không biết người Ám tộc vào ban ngày hô hấp rất mong manh. Hắn vừa tiến vào liền thấy một giàn thanh đằng, bên dưới còn có ghế trúc, nên liền ngồi vào, ngáp một cái, nhắm mắt ngủ

Khi Già Nguyệt đi đến, nhìn thấy một hồng ảnh, thăm dò cẩn thận liền nhận ra đó là Vi Sinh Từ. Ánh mặt trời chiếu rọi một bên mặt hắn, tuấn mỹ vô cùng. Nàng nghiến răng nghiến lợi, thề báo thù đêm qua, vì thế lập tức đi lấy cung tên, bắn về phía hắn. Nào ngờ Vi Sinh Từ chỉ giơ một tay lên đã bắt được tên. Nàng sợ hãi kêu một tiếng, tiếp tục bắn mũi tên thứ hai

Vi Sinh Từ hồng ảnh như quang, phóng đến trước mặt nàng, lập tức chế trụ được nàng, nhíu mày nói “lại là ngươi? Chán ghét”

Già Nguyệt dù sợ vẫn mạnh miệng “là ta thì sao? ngươi buông ra”

Vi Sinh Từ quả thật không biết nên làm gì nàng, ngoại trừ Lam Tiểu Sí, hắn chưa từng tiếp xúc với cô nương nào khác. Nghĩ nghĩ, liền nói “ngươi bắn ta một tên, ta cũng bắn ngươi một cái” Thật công bằng

Già Nguyệt ngây ngốc “cái, cái gì?”

Vi Sinh Từ cầm lấy cung tên, kéo cung

Già Nguyệt bị tư duy của hắn làm sợ ngây người “ngươi..ngươi, không cần”

Vi Sinh Từ phóng tên, Già Nguyệt cho rằng mũi tên kia sẽ cắm vào cổ họng nàng, nhưng hắn không có ý giết người, do đó tên kia chỉ nhằm về phía đùi nàng. Già Nguyệt muốn tránh nhưng khoảng cách gần như vậy, nàng sao có thể trốn được. Mà Vi Sinh Từ tuy không muốn giết nàng nhưng cũng không lưu tình, mũi tên cắm sâu vào đùi nàng đến một nửa

Già Nguyệt khóc nói ‘Vi Sinh Từ, ngươi thực sự là kẻ đáng ghét nhất thế giới”

Vi Sinh Từ không để ý tới nàng, nơi này không ngủ được thì hắn rời đi, mặc kệ Già Nguyệt ở phía sau vừa nhặt đá ném hắn vừa khóc đến tê tâm phế liệt, hắn vẫn không quay đầu lại. Thật ồn ào. Hắn ra khỏi thôn trang liền thay đổi phương hướng, tiếp tục đi tìm Lam Tiểu Sí






Bình Luận (0)
Comment