Giang Hồ Tiểu Hương Phong

Chương 77



Hôm sau, trời còn chưa sáng, Ôn Mê đã đến phòng Lam Tiểu Sí.

Vết thương trên người Vi Sinh Từ lộ trên da thịt trắng nõn nhìn hết sức chói mắt, Lam Tiểu Sí đang vội vàng bôi thuốc cho hắn, một vết thương cũng phải mất nửa canh giờ băng bó, nàng đúng là mệt chết người. Vi Sinh Từ mấy lần muốn tự mình làm đều bị nàng cự tuyệt, người khác bôi thuốc còn phải cố hết sức, hắn tự mình làm sẽ càng vất vả lại không đáng tin cậy nhất, làm qua loa một chút, đổ máu còn nhiều hơn

Ôn Mê ngồi xuống bên giường, nói “để ta”

Lam Tiểu Sí tiện tay đưa bình thuốc cho hắn, Vi Sinh Từ nhăn mày, rất không vui nhưng hắn cũng gọi Ôn Mê là cha, có ảnh hưởng từ người cha Vi Sinh Kỳ, hắn đối với cha đều không dám phản kháng, đành phải nhịn

Ôn Mê vừa bôi thuốc vừa nói “chuyện của Già Nguyệt, ta đã bảo Già Ân khuyên nàng, nàng sẽ không tìm ngươi gây phiền toái nữa”

Vi Sinh Từ cây ngay không sợ chết đứng “ta không sợ nàng”

Ôn Mê không nói gì, ngươi đương nhiên không sợ nàng rồi, cào người ta đến vậy cơ mà. Hắn nói lời thấm thía “Tiểu Từ, nàng là cô nương gia, ngươi nên nhường nhịn nàng một chút. Nam nhân nên khoan dung rộng lượng, không cần tính toán chút việc nhỏ”

Vi Sinh Từ có chút hoang mang, quay sang hỏi Lam Tiểu Sí “phải không?”

Lam Tiểu Sí nói “đúng vậy, ngươi cào nàng làm gì, một chưởng đánh chết không phải lưu loát hơn sao”

Ôn Mê nhịn không được trừng mắt nhìn nữ nhi bảo bối của mình, nhưng nhìn vết thương trên người con rể, rốt cuộc cũng thấy ác cảm với Già Nguyệt “đừng nghe nàng nói bậy, Tiểu Từ, sau này còn có chuyện như vậy, ngươi tránh nàng là được”

Vi Sinh Từ chỉ nga một tiếng

Lam Tiểu Sí nói “quên đi, sau này nàng dám khi dễ ngươi, ngươi liền đánh gãy tay chân nàng, dù sao Vân Thải Chân cũng có thể nối lại. Ta nói này, nam nhân đúng là không nên khi dễ nữ nhân nhưng không ai có nghĩa vụ nhường nhịn ai, ỷ thế hành hung làm ác, bất luận nam nữ gì cũng đều là rác. Đùng học đại hiệp tự cho thanh cao nhân nghĩa, cả đời chịu thiệt trong tay nữ nhân”

Ôn Mê dở khóc dở cười, hồi lâu mới nói “vốn muốn đến đổi tay với ngươi, xem ra ngươi cũng không cần” Hắn trấn an Già Nguyệt, biết vết thương Vi Sinh Từ xử lý rất phiền toái, sợ Lam Tiểu Sí mệt nên mới đến đây

Lam Tiểu Sí lập tức nói “ai nói ta không mệt? Ta đi ngủ đây” Nói xong nằm xuống, đắp chăn

Ôn Mê bất đắc dĩ lắc đầu, bảo bối này

Lam Tiểu Sí nằm xuống nhưng vẫn lo lắng hỏi “nương ta thế nào?”

“Ta đã đi xem, Vân Thải Chân đã băng bó vết thương cho nàng. Thanh Tỏa ngoài mềm trong cứng, ngươi không cần lo lắng”

Lam Tiểu Sí nghiêng người nhìn hắn, vẻ mặt tò mò “ngươi còn thích nương ta hay không?”

Ôn Mê bị nàng hỏi như vậy, có chút xấu hổ “đừng nói bậy”

“Thực ra ngươi có từng nghĩ tới, Mộ Lưu Tô hiện bị nhốt trong Lạc Nhật thành, có thể đã dùng Trường Sinh tuyền, không thể không nghe lệnh Già Dạ. Nếu hắn có gì ngoài ý muốn, không ai trách được ngươi, đến lúc đó…”

Ôn Mê giận tái mặt “Tiểu Sí, trước kia ngươi nói lời này, ta có thể xem như ngươi trẻ người non dạ, đồng ngôn vô kỵ nhưng hiện giờ ngươi đã là Vũ tôn, đứng đầu Phương Hồ Ủng Thúy. Ngươi là lãnh tụ đứng đầu một tộc, nói chuyện sao có thể không suy trước nghĩ sau, không nặng không nhẹ” Hắn hiếm khi nói lời sắc bén, thần sắc nghiêm nghị như vậy

Lam Tiểu Sí còn chưa nói gì, Từ thiếu gia đã mất hứng “ngươi mắc gì lại quát Tiểu Sí Bàng nhà ta?”

Còn biết bảo hộ thê tử nha, Ôn Mê vừa tức vừa giận, hít sâu một hơi, ngữ khí dịu lại nhưng thái độ vẫn vô cùng kiên quyết “Tiểu Sí, ta và nương ngươi chia tay đều do lỗi của ta. Mộ Lưu Tô thân ở trên triều đình, phải có lập trường của mình nhưng hắn đối với Thanh Tỏa thương yeu thật lòng, ta lúc này vì tư tâm mà dồn hắn vào chỗ chết, vậy chẳng phải Ôn Mê ta là phường đại gian đại ác sao?”

Lam Tiểu Sí nói “rõ ràng muốn lấy lại cũng có cách lấy lại được, còn cố tình đưa vào tay người khác, không phải sẽ nghẹn khuất sao?” Dù đưa ra chủ ý tà ác như vậy nhưng ánh mắt nàng lại cực kỳ hồn nhiên, thuần khiết

Ôn Mê kiên nhẫn nói “người sống trên đời cầu rất nhiều thứ, tình thân, tình yêu, tình bạc, quyền lực, tiền tài, danh vọng…Nhưng mà, Tiểu Sí, một người làm việc luôn cần có nguyên tắc của mình. Không phải tất cả mọi người vừa sinh ra đời đã xấu, chỉ là trên đường theo đuổi dục vọng cá nhân đã đánh mất bản tâm mà thôi”


“Được rồi” Lam Tiểu Sí phất tay “ngươi có đối biện pháp đối phó Lạc Nhật thành không?”

“Ta đã vẽ bản đồ Lạc Nhật thành nhưng nếu Già Ân không chịu hỗ trợ, cũng không nắm chắc được bao nhiêu”

“Ta cảm thấy, Già Dạ dường như không hề tín nhiệm Già Ân, hắn còn biết không nhiều bằng Liên Kính. Nhưng nếu ngươi thực sự muốn xen vào việc này thì nên tranh thủ thời gian, Liên Kính hiện đang bị thương, một khi hắn khôi phục lại, khó khăn càng thêm chồng chất”

Ôn Mê ngạc nhiên “ta nghe đệ tử ở dưới chân Cửu Vi sơn truyền tin, nói Liên Kính công kích Cửu Vi sơn, bị Bộ Hàn Thiền dẫn dắt đệ tử phản kích, khi hắn xuống núi dường như còn trúng độc”

‘Trúng độc sao? Ha ha, hẳn là bị thương rồi”

Ôn Mê nhìn thần sắc Lam Tiểu Sí, hồ nghi “Cửu Vi sơn chưa bao giờ dùng độc”

Lam Tiểu Sí ngáp một cái, nói ‘ta mệt, ngủ trước đây”

Ôn Mê trầm mặc, lát sau đã nghe tiếng này nho nhỏ của Lam Tiểu Sí. Vi Sinh Từ cùng Ôn Mê mắt to trừng mắt nhỏ, không ai nói với ai

Chạng vạng hôm sau, Ôn Mê cũng thấy việc này không nên chậm trễ, dẫn dắt giang hồ đồng đạo đánh vào Lạc Nhật thành

Lam Tiểu Sí đứng ngoài xem, Vi Sinh Kỳ hỏi nàng “chúng ta không đi vào?”

Lam Tiểu Sí liếc mắt nhìn hắn một cái “không phải Vi Sinh thế gia không can thiệp vào chuyện giang hồ sao?”

Vi Sinh Kỳ do dự nói ‘tuy nói thế nhưng Ôn Mê cũng xem là công chính, nếu hắn chết trong Lạc Nhật thành sẽ là tổn thất lớn cho giang hồ” Nhìn đệ tử Tiên Tâm các thẳng lưng mà đứng, hắn cho là mình đúng, nói tiếp “giang hồ không phải lần nào cũng có vận khí như vậy” Có thể gặp một tên ngốc vì công quên tư làm thủ lĩnh

“Ôn các chủ sẽ không ngốc như vậy, hắn phô trương thanh thế chỉ để thăm dò thực lực Già Dạ mà thôi, nếu không hắn đã xin sự giúp đỡ của ngươi”

Vi Sinh Kỳ hồ nghi “thực sự?”

“Đương là thật, ngươi xem trận thế này đi, căn bản là công ít lui nhiều”

Vi Sinh Kỳ sắc mặt giận dữ “tiểu nhân dối trá”

Lam Tiểu Sí ngây người

Ôn Mê quả thật chỉ muốn thăm dò, nếu người không nhiều một chút, thanh thế không lớn một chút sao có thể làm Già Dạ xuất ra thực lực chân chính. Hắn cùng đám người Liễu Băng Nham, Hóa Thành Vũ, Phùng Giao xông lên trước, tiến vào Lạc Nhật thành nhưng lúc này trong thành khác xa với lúc trước

Liễu Băng Nham giật mình chỉ vào đám nấm, nói “ta nhớ lần trước đến đây, nấm này không cao như vậy”

Lần trước bọn họ tiến vào, nấm vẫn mọc như bình thường lúc này lại cao hơn nửa thân người, màu sắc lại trắng quá mức, ánh mặt trời phản chiếu làm chúng chói mắt hơn cả mặt trời.

Ôn Mê rút Thượng Thiện Như Thủy chém một cái, nấm kia liền gãy, phun ra một dòng sữa trắng, mùi hương ngọt ngào lập tức tỏa ra bốn phía. Hắn thần sắc nghiêm túc nói “Già Dạ dùng Trường Sinh tuyền trồng nấm này, mọi người cẩn thận”

Mọi người lập tức tránh ra nhưng càng chạy, cảm thấy ánh sáng trên đầu tối dần. Có người nhẹ giọng nói ‘Ta nhớ Lạc Nhật thành có một canh giờ chiếu sáng ánh mặt trời, nhanh như vậy đã qua một canh giờ rồi sao?”

Ôn Mê luôn chú ý động tĩnh chung quanh, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt trầm xuống “cây nơi này tươi tốt hơn trước nhiều”

Mọi người ngẩng đầu nhì, quả nhiên thấy đỉnh đầu hầu như bị lá cây che kín, cây này có khả năng hấp thu ánh mặt trời, ánh nắng xuyên qua chúng chỉ còn lại một tầng ánh sáng nhàn nhạ. Mọi người giống như đang hành tẩu trong một khu rừng trồng đầy nấm, chốc lát sau có người rên thành tiếng.

Ôn Mê quay đầu hỏi “chuyện gì?”

Thanh Vân sơn chưởng môn Lục Hóa Đào nói “Các chủ, có đệ tử Thanh Vân sơn bị nấm này kéo đi”

Mọi người chấn động, Ôn Mê vội nói “đừng lên tiếng”

Mọi người lập tức ngừng thở. Kiếm trong tay Ôn Mê như xé gió, chém vào một gốc nấm cực to

Đệ tử Thanh Vân sơn bị nấm kia kéo đi vùng vẫy đi ra khỏi dịch sữa trắng nhầy, vẻ mặt kinh hồn bất định “Chưởng môn, Các chủ, nấm này có cổ quái, chúng có xúc tua thật dài”

Liễu Băng Nham nói “chẳng lẽ Già Dạ lại càn rỡ đến vậy”

Ôn Mê “đừng chém nấm lung tung, lần trước Già Dạ bôi phấn trên người Thanh Tỏa phu nhân e là có huyền cơ”

Mọi người sợ hãi nhưng dù sao cũng là nhân sĩ giang hồ, sự can đảm vẫn có, liền đi theo Ôn Mê

Lúc này ánh mặt trời đã hoàn toàn biến mất, Lạc Nhật thành giống như một tòa thành chết, chỉ có mùi hương ngọt kỳ dị tràn ngập trong khoang mũi. Mọi người đều cầm binh khí trong tay, vẻ mặt phòng bị. Bên tai đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ, mọi người ngẩng đầu, thấy Già Dạ mặc hắc bào đứng trên một cây nấm thật lớn

Già Dạ vẻ mặt nhàn nhã nói “thì ra là Ôn các chủ đến, còn dẫn theo nhiều giang hồ đồng đạo như vậy, ta thân là Giáo phụ hẳn nên nghênh đón mới đúng”

Ôn Mê nói “Già Dạ, tộc nhân Ám tộc đâu?”

Già Dạ cười ha ha “Ôn các chủ không hổ là hiệp nghĩa nhân tâm, đến lúc này vẫn còn quan tâm con dân Ám tộc ta. Có điều rất nhanh ngươi sẽ nhìn thấy bọn họ thôi”

“Ngươi đã làm gì Mộ Lưu Tô và Mộ Tài Linh?”

“Mộ thừa tướng? hắn thật nghe lời, ta sao có thể trừng phạt thủ hạ nghe lời chứ?” Hắn vung tay lên, Mộ Lưu Tô và Mộ Tài Linh liền xuất hiện sau lưng hắn

Đám người Ôn Mê sửng sốt, Mộ Lưu Tô lắc đầu với Ôn Mê

Ôn Mê hỏi “Già Dạ, ngươi dụ chúng ta vào thành là có ý gì?”

“Vì để các vị nhìn thấy thực lực thật sự của Lạc Nhật thành, sau khi xem xong, các vị sẽ ý thức được, nay đã đến lúc giang hồ nhất thống. Chúng ta sẽ vứt bỏ quan niệm chủng tộc, môn phái, bởi vì đến lúc đó, chúng ta đều sẽ đồng tông đồng phái, không phân lẫn nhau”

Ôn Mê sắc mặt nghiêm túc đánh tới, Liễu Băng Nham, Hóa Thành Vũ và Đinh Tuyệt Âm cũng liên thủ ra tay. Già Dạ cũng nhảy xuống, đối chưởng với Ôn Mê. Chưởng phong vừa ra, Ôn Mê giật mình kinh hãi, công lực của Già Dạ tăng không chỉ gấp mười lần. Hắn lui ra sau một bước, dù Già Dạ chưa ra sát chiêu, khí huyết hắn cũng dâng lên cuồn cuộn. Hóa Thành Vũ lại không tốt như vậy, bị một chưởng của Già Dạ đánh văng ra hai thước, phun ra một ngụm máu

Già Dạ trong nháy mắt đã đánh lui bốn cao thủ vẫn khí định thần nhàn “Ôn các chủ gấp gì chứ? Chỉ cần đợi thêm một khắc, ngươi sẽ biết đối nghịch với ta là chuyện ngu xuẩn cỡ nào”

Nhưng chưa đến một khắc đã có người bị cây nấm khổng lồ kia kéo lấy, sợ hãi kêu lên, trên tay ên mặt người đó bắt đầu lộ ra tình trạng mọc rễ cây. Mọi người nhìn thấy cũng đổ mồ hôi lạnh

Già Dạ nói “không giấu gì các vị, trong cơ thể hắn đã có mầm nấm, bình thường sẽ vô hại thậm chí còn cực kỳ có ích cho hắn, chỉ cần hắn…dùng Trường Sinh tuyền đúng hạn”

Phùng Giao cả giận nói “nếu không dùng Trường Sinh tuyền thì sao?”

Già Dạ “như vậy…mầm nấm này sẽ dùng máu thịt của hắn làm thức ăn”

Mọi người xôn xao, Liễu Băng Nham nhẹ giọng nói “Các chủ, tác chiến ở đây bất lợi cho chúng ta, chi bằng trước lui ra ngoài”

Ôn Mê đỡ Hóa Thành Vũ lên, nói “hiện tại xem ra không dễ như vậy”


Già Dạ nói “vẫn là Ôn các chủ hiểu lý lẽ, nay trong Lạc Nhật thành đều là phấn nấm, chúng nhỏ như hạt bụi, có thể thông qua hô hấp mà vào phổi, không thể phát hiện ra. Ta thấy các vị đi không được rồi”

Mọi người đều tức giận hô “Già Dạ, ta phải lấy mạng chó của ngươi” Dứt lời muốn liên hợp lại, chuẩn bị người chết ta sống nhưng rất nhanh bọn họ đã nhận ra, chỉ cần vừa vận nội lực, trong phổi như có sợi tơ dẫn dắt, sinh trưởng rất nhanh, còn chui ra khỏi miệng. Mọi người chưa từng gặp qua tình trạng khủng bố như thế này, có là hán tử bằng sắt thì giờ phút này chân cũng mềm ra

Già Dạ kiêu ngạo nói “bây giờ cúi đầu xưng thần với ta vẫn còn kịp”

Bên ngoài Lạc Nhật thành, Lam Tiểu Sí và phụ tử Vi Sinh Kỳ đứng dưới thành nhìn xem. Thanh Tỏa cũng đi đến, vẻ mặt tràn ngập lo âu

Lam Tiểu Sí nói “lâu như vậy lại không có động tĩnh, thực sự rất kỳ quái”

Vi Sinh Kỳ nói “Ôn Mê dẫn theo nhiều nhân sĩ võ lâm đi vào, nếu giao thủ chắc chắn động tĩnh sẽ không nhỏ, sao lại im lặng như thế?”

Vân Thải Chân đi đến nói “phấn trên người Thanh Tỏa phu nhân nảy mầm”

Lam Tiểu Sí giật mình “cái gì?”

“Nha đầu, ngươi xem đi” Hắn là bạn tốt của Ôn Mê, luôn dùng thân phận cha chú để nói chuyện với nàng

Lam Tiểu Sí cũng không ý kiến “Tiểu Từ, chúng ta đi”

Vi Sinh Kỳ vẫn đứng canh dưới thành, Lam Tiểu Sí và Vi Sinh Từ đi vào doanh trướng của Vân Thải Chân. Dù sao cũng là dược sư, vào lúc này vẫn không quên trồng chút nấm

Vân Thải Chân nói “ngươi xem, đây là phấn nấm quét trên xiêm y của Thanh Tỏa phu nhân xuống”

Lam Tiểu Sí giật mình “lớn vậy sao?” Nàng tiến lại gần, ngửi “là mùi vị của Trường Sinh tuyền”

Vân Thải Chân gật đầu “Già Dạ dùng Trường Sinh tuyền tưới cho loài nấm này, làm chúng phát triển rất nhanh còn to lớn kin người”

“Ta biết là kinh người, ta còn bị sợ thế mào giờ ngươi mới nói”

Vân Thải Chân cũng oán giận “lúc đến Phương Hồ Ủng Thúy, nhân thủ không đủ, khí cụ, dược liệu cũng không nhiều, đến đây lại càng thiếu, dược đồng cũng chỉ có một người lại phải trị thương cho huynh muội Già Ân, ta một đêm ngủ chỉ một canh giờ, làm việc chậm trễ, có thể trách ta?”

Lam Tiểu Sí không phục “ta biết ngươi có một mình, có người có thể giúp ngươi. Hơn nữa hia ngươi liên thủ nhất định sẽ thiên hạ vô địch”

Vân Thải Chân quá hiểu tâm tư của nàng “Mộc Băng Nghiên?”

Lam Tiểu Sí cười hì hì

Vân Thải Chân tán đồng “nếu hắn ở đây, ta quả thật có thể ung dung một chút”

“Vậy ngươi đồng ý sao? Ta lập tức tìm hắn đến giúp ngươi, ngươi phải đảm bảo an toàn cho hắn”

“Ta biết người muốn giúp hắn nhưng việc này ngươi hẳn nên đi cầu thân cha ngươi”

Lam Tiểu Sí bĩu môi “thân cha ta sợ chẳng để ý tới ta. Ngươi xem phấn nấm này đi, nhỏ như vậy, nếu phiêu tán trong không trung, có thể không cẩn thận hít vào phổi không?”

Vân Thải Chân rốt cuộc cũng ý thức được “ý ngươi là Già Dạ muốn đem nấm này vào phổi người?”

“Nếu không thì sao? Đặt lên mâm để đãi khách à?”

Vân Thải Chân không nói gì, hắn cũng nhận ra Già Dạ thả Thanh Tỏa về là vì muốn truyền loại phấn này vào trong cơ thể người, may mà Lam Tiểu Sí cẩn thận, hắn lại tới kịp lúc, nên quỷ kế của y mới không thực hiện được. Lần này Ôn Mê mạo muội tiến vào Lạc Nhật thành e là không xong, ánh mắt hắn nhìn Lam Tiểu Sí rốt cuộc cũng có chút ngưng trọng và lo lắng

Lam Tiểu Sí vỗ vai hắn “ta biết ngươi lo lắng, ta cũng đang nghĩ cách. Cát nhân tự có thiên tướng, hiện việc cấp bách là mau tìm cách ức chế sự lây lan của loại phấn này”

“Không thể nhanh như vậy” Ngữ khí Vân Thải Chân có chút tuyệt vọng

“Không cần quá nhanh, tận lực là được, ít nhất hiện tại bọn họ đều còn sống. Bây giờ ở đây không an toàn, chúng ta mau rời khỏi”

“Tiểu Sí, Ôn Mê là phụ thân thân sinh của ngươi, tuy hắn không nói nhưng hắn vô cùng quan tâm ngươi. Chuyện năm đó, đầu sỏ gây nên là Lam Phỉ, cũng không hoàn toàn do hắn sai”

Lam Tiểu Sí thở dài một hơi ‘ta hiểu rõ, dù hắn không là phụ thân ta, ta cũng ngưỡng mộ cách làm người của hắn. Yên tâm đi, ta biết nên làm gì”

Vân Thải Chân nhìn chằm chằm vào mắt nàng “chuyện phấn nấm, ngươi thực sự không biết sao? Vậy vì sao ngươi trước tiên cách ly Thanh Tỏa, cũng tưới nước lên xiêm y của nàng? Vì sao tất cả người trong giang hồ đều vào Lạc Nhật thành mà Vũ tộc thì không?”

‘Thải Chân thúc thúc, chuyện phấn nấm, ta thực sự không biết, ta tưới nước lên xiêm y của nương ta là vì nàng nói cho ta biết Già Dạ bôi phấn lên người nàng, ta cảm thấy nếu là phấn, dính nước sẽ gia tăng trọng lượng, nên làm vậy để ngăn ngừa chúng phát tán. Ta không vào Lạc Nhật thành là vì ta vốn không đồng ý phương pháp xử lý của Ôn các chủ, nhưng hắn cũng sẽ không đồng ý cách thức xử lý của ta. Ngươi cũng biết, ta cãi không lại hắn. Mặt khác, lúc này nghi ngờ lẫn nhau hoặc tranh cãi chỉ làm ảnh hưởng hiệu suất làm việc, ngoài ra không có tác dụng gì”

Vân Thải Chân có chút giật mình, nàng chỉ mới mười sáu tuổi, vẫn là đứa nhỏ nhưng hiện nàng còn hơn cả người trưởng thành. Dù phụ thân thân sinh không rõ tung tích, dù Lạc Nhật thành đáng sợ, dù nàng bị nghi ngờ, suy nghĩ của nàng vẫn rất thanh tỉnh. Nàng không sợ hãi cũng không phẫn nộ. Đúng là gặp nguy không biến

Vân Thải Chân nói “vậy tiếp theo ta nên làm gì?”

“Quay về Phương Hồ Ủng Thúy, ta sẽ truyền tin cho các thế lực đã vào thành, thông báo tình trạng Lạc Nhật thành, nhắc nhở mọi người lưu ý”

“Già Dạ hiện võ công cao cường, lại có Liên Kính tương trợ, bọn họ lưu ý thế nào?”

“Ta thật ra có chủ ý, có điều bọn họ sẽ không nghe ta. Thải Chân thúc thúc, lúc này ta nói gì cũng vô dụng”

Vân Thải Chân trầm mặc, hồi lâu nói “ta đi về trước, ta sẽ nhanh chóng tìm ra cách khắc chế loại phấn nấm kia”

“Làm phiền” Lam Tiểu Sí quay sang dặn dò Vi Sinh Kỳ “cha, ngươi hộ tống Thải Chân thúc thúc về Phương Hồ Ủng Thúy, chú ý an toàn của hắn, đừng sơ suất”

Vi Sinh Kỳ gật đầu, không hề cảm thấy con dâu ra lệnh cho mình là có gì không đúng, mang theo Vân Thải Chân rời đi

Lam Tiểu Sí triệu tập vài đại chủ sự Vũ tộc đến “ Phượng Chứ, ngươi truyền tin cho các thế lực lớn trong giang hồ, thông báo tình hình Lạc Nhật thành hiện tại. Nhất là những môn phái có người vào thành, ta tin tưởng bọn họ sẽ rất nóng lòng”

Phượng Chứ nhận lệnh

Bạch Ế nói “đâu chỉ bọn họ gấp, chúng ta cũng vậy. Vũ tôn, Già Dạ là muốn khống chế tất cả mọi người?”

“Ngươi đi thông tri với tiểu hoàng đế, cần phải nhấn mạnh tình huống Lạc Nhật thành đáng sợ thế nào, phấn nấm thần kỳ ra sao, tốt nhất là làm hắn cảm thấy sắp khó giữ được ngôi vị hoàng đế, giang sơn lập tức sẽ đổi chủ”

Bạch Ế nhận lệnh, lừa dối một đứa nhỏ mười ba tuổi, hắn còn làm không được sao? Lập tức thu thập hành lý, thẳng tiến về phía Hiệp Đô

Lam Tiểu Sí nói với Vi Sinh Từ “ta đi gặp Già Ân, ngươi trông chừng bên ngoài, đừng quấy rầy chúng ta nói chuyện, được không?”

Từ thiếu gia có chút mất hứng “ta muốn theo vào”

Lam Tiểu Sí đưa tay sờ mặt hắn “quả dưa ngốc, ta chỉ nói với hắn mấy câu, không tiện có mặt người ngoài”


‘Vậy các ngươi mở cửa ra”

Lam Tiểu Sí bất đắc dĩ nói “được, chúng ta sẽ mở cửa. Ngươi không được nghe lén, được không?”

Vi Sinh Từ không tình nguyện nói ‘được rồi”

Lam Tiểu Sí đi vào doanh trướng của Già Ân, cũng cẩn thận vén mành lên

Già Ân nhìn thấy nàng liền hỏi “Ôn các chủ vào thành?”

Lam Tiểu Sí ngồi xuống bên giường hắn

Già Nguyệt buồn bực nói “ngươi muốn làm gì ca ca ta?”

Lam Tiểu Sí tháo hoa tai trân châ xuống, tiện tay ném qua, điểm huyệt nàng

Già Ân bất đắc dĩ nói “Tiểu Sí cô nương”

“Ta muốn yên tĩnh nói mấy câu. Già Ân công tử, ngươi hẳn hiểu rõ, cha ngươi đã khiến nhiều người tức giận:’

“Hắn…hắn đã không nghe khuyên bảo”

‘Chúng ta làm giao dịch được không?”

Già Ân ngạc nhiên “ta hiện là tù nhân, còn có thể giao dịch với ngươi?”

“Lần trước ta đã đề cập qua chuyện này nhưng ngươi thất ước, cho nên ta phải giao dịch với cha ngươi. Lần này ngươi lại cự tuyệt, e là không còn cơ hội nữa”

Già Ân chấn động “ngươi cùng cha ta giao dịch cái gì? Hạo Thiên Xích Huyết sao?”

“Ta không giao Hạo Thiên Xích Huyết, cha ngươi vẫn sẽ tới lấy, mà lúc đó Vũ tộc bốn phía thọ địch, giao thủ với hắn sẽ không có lợi gì. Cho nên thay vì bán, chi bằng là đưa, chưa nói tới giao dịch”

Già Ân sắc mặt thay đổi “các ngươi còn có giao dịch mà ta không biết?”

“Đúng, ta nói với hắn, ta dùng Trường Sinh tuyền cho chuột uống, cũng rất có tác dụng với hoa quả, pha loãng Trường Sinh tuyền tưới lên hoa quả có thể giảm rất nhiều nước, rất tiết kiệm nha”

Già Ân nghiến răng “Lam Tiểu Sí, Lạc Nhật thành hiện như quỷ vực đều do ngươi ban tặng”

“Là do lão cha dã tâm của ngươi ban tặng, hắn có được Trường Sinh tuyền, sớm muộn gì cũng sẽ muốn xưng bá giang hồ, thậm chí là thiên hạ. Ta chỉ là trợ giúp hắn một tay thôi. Nhưng con đường này nhất định trải qua nhiều huyết tinh, ngươi xem, nhờ chủ ý của ta, hắn không cần giết người, khống chế bọn họ là được”

“Ngươi…ta thực sự nhìn lầm ngươi rồi” Già Ân hận đến nghiến răng

“Giao dịch với ta luôn có lợi, lần này ngươi đồng ý hay cự tuyệt?”

“Ngươi muốn gì?”

“Mục đích của ta rất đơn giản, cha ta lúc trước giết rất nhiều người, nay bị đuổi đi, lưu lạc bên ngoài. Ta muốn bọn họ trở về, không phải lén lút mà là quang minh chính đại trở về”

“Ta có thể giúp gì trong chuyện này?”

“Ngươi có thể tỏ vẻ ủng hộ, việc thành, vị trí Giáo phụ của Ám tộc là của ngươi, ta có thể để Mộc Băng Nghiên giúp cha ngươi giả chết, sau đó giao hắn cho ngươi. Đến lúc đó giao dịch chấm dứt, ngươi phải giấu hắn, nếu không ta khó giữ được chứng cớ về sau”

Già Ân băn khoăn “ta…”

“Suy nghĩ kỹ rồi trả lời”

Già Ân trầm mặc một lát mới nói “ta đồng ý”

“Hợp tác vui vẻ”

Lam Tiểu Sí đi ra khỏi lều, Vi Sinh Từ lập tức bỏ ngón tay chặn lỗ tai ra, tiến lại hỏi “các ngươi nói gì?”

“Ta khen Già Ân anh tuấn na”

Vi Sinh Từ tức giận “hắn anh tuấn chỗ nào? Còn không phải cũng hai con mắt, một cái miệng?”

“Đúng, đúng, hắn anh tuấn thế nào cũng không bằng Từ thiếu gia nhà ta”

Vi Sinh Từ vẫn tức giận, Lam Tiểu Sí nói nhỏ bên tai hắn ‘chúng ta về phòng, ta sẽ hảo hảo hầu hạ Từ thiếu gian chúng ta, được không?”

“Không tốt, ngươi mang thai”

Lam Tiểu Sí cúi đầu cười “phương pháp hầu hạ có rất nhiều loại, đi, ta phổ biến kiến thức cho Từ thiếu gia”

Về sau, Từ thiếu gia được mở ra một thế giới mới, tức giận gì cũng quên hết






Bình Luận (0)
Comment