Giang Hồ Tiểu Hương Phong

Chương 80



Lam Tiểu Sí thực sự không muốn lại nhận thêm cha, nhưng có việc cầu người, đâu còn cách nào khác. Nàng nghĩ nghĩ, rốt cuộc quỳ xuống, không tình nguyện dập đầu “cha”

Kim Chỉ Đinh Lan vội nâng nàng dậy, hắn thực sự thưởng thứ tiểu nha đầu này, lại không yên lòng về Kim Chẩm Lưu nên một lòng muốn tạo quan hệ tốt giữa Kỳ tộc và Vũ tộc, cũng xem như hao hết tâm tư. Lam Tiểu Sí lại nghĩ Kim Chỉ Đinh Lan giúp cho Vũ tộc rất nhiều, Kỳ tộc lại giàu có, sau này sẽ lui tới nhiều. Hơn nữa trong chuyện Lam Phỉ, nếu Kỳ tộc đứng ra nói chuyện, quả thật giảm bớt rất nhiều trở ngại. Hai người có chung mục đích, việc nhận cha cũng diễn ra nhanh chóng

Kim Chỉ Đinh Lan nói “chuyện quá đột ngột, lần khác cha sẽ mở tiệc, chính thức nhận ngươi làm nghĩa nữ”

Lam Tiểu Sí thở dài một hơi, cứ vậy đi

Kim Chỉ Đinh Lan cũng rất xứng chức làm cha, suy nghĩ thay nàng “chuyện đón đám người Lam Phỉ trở về Phương Hồ Ủng Thúy không quá dễ dàng. Ngươi có nắm chắc việc giải trừ họa loạn Trường Sinh tuyền không?”

Lam Tiểu Sí nói “Tam…”

Kim Chỉ Đinh Lan ân một tiếng

Lam Tiểu Sí đành không tình nguyện sửa miệng “cha, Lạc Nhật thành dù sao chỉ là một địa phương nhỏ, Vũ nhân muốn đánh hạ Già Dạ cũng không cần tốn quá nhiều công phu. Chuyện Trường Sinh tuyền, ta đã có kế sách nhưng dù sao cũng là rót vào thân thể, cũng đâu thể tùy tiện bắt vài người để thử, đúng không? Chỉ cần Mộc Băng Nghiên trở về, ta tự nhiên sẽ nói phương pháp cho hắn, làm cho hắn và Vân Thải Chân cùng nghiên cứu”

Kim Chỉ Đinh Lan gật đầu “ta ra ngoài nói với bọn họ”

Lam Tiểu Sí rốt cuộc cũng có chút cảm kích “cha, ngươi vất vả rồi. Đúng rồi, Chẩm Lưu sao không đến? Không phải hắn thích nhất là góp vui sao?”

Kim Chỉ Đinh Lan không chút do dự nói “nơi này tình huống không rõ, hắn thân là Kỳ tộc thái tử, ta sao dám để hắn đi mạo hiểm”

Lam Tiểu Sí tức giận “vậy ta có thể tự mình mạo hiểm?”

Kim Chỉ Đinh Lan mỉm cười “có thể mạo hiểm bao nhiêu chứ? Nếu ngươi thực sự nắm chắc, ta để Chẩm Lưu đến đây kiếm chút công lao?Về sau, Thái tử như hắn cũng có cái để trị người”

Lam Tiểu Sí dở khóc dở cười “ngươi có cần bất công với ta vậy không?”

“Người một nhà, đâu cần che giấu”

Lam Tiểu Sí bất lực vẫy tay, lão hồ ly này, vừa nhận nữ nhi liền vội vã lợi dụng

Đúng lúc này Bạch Ế vội vã trở về, Lam Tiểu Sí ngạc nhiên hỏi “chuyện gì mà gấp vậy?”

Bạch Ế thở hổn hể nói “Vũ tôn, ta sắp không thở nổi nữa. Tiểu hoàng đế quyết định ngự giá thân chinh, rất nhanh sẽ tới Phương Hồ Ủng Thúy”

Lam Tiểu Sí tức đến suýt chửi thề “hắn thân chinh cái gì, ta thấy là bình thường bị Mộ Lưu Tô quản chặt quá, lúc này được nới lỏng liền ra ngoài lêu lổng”

“Dù thế nào, hắn cũng là hoàng đế, e là Vũ tộc vẫn phải chuẩn bị tiếp giá”

Lam Tiểu Sí đành phải nói “người tới, triệu tập Vũ nhân, lập tức di dời toàn bộ những thứ đáng giá. Tất cả mọi người đều mặc đồ mộc mạc, xài đồ cũ. Ai dám phô trương giàu sang, ta nhổ sạch lông của hắn”

Vũ tôn đã có lệnh, Vũ nhân hành động rất nhanh. Tất cả đồ vàng bạc châu báu đều được thay bằng đồ đá, gỗ, sắt, ngay cả cái chặn giấy bằng cẩm thạch của Lam Phỉ cũng đổi thành đồng thay.


Lam Tiểu Sí đi kiểm tra một vòng, thấy Vũ nhân mặc xiêm y rách nát, kinh ngạc hỏi “các ngươi lấy đâu ra xiêm y rách vá như vạy? Thanh Bằng, quần áo của ngươi sao lại thối như vậy, mau thay đổi cho ta. Bảo các ngươi ăn mặc mộc mạc chứ không phải bảo các ngươi vừa bẩn vừa thối thế này. Nhớ kỹ, khi tiểu hoàng đế đến, trừ những người ta cho phép mở miệng, còn lại không được nói lung tung”

Vũ nhân xưa nay luôn nghe lời Vũ tôn nhất, lập tức kẹp cánh, nhận lệnh

Lam Tiểu Sí tuần tra Phương Hồ Ủng Thúy một vòng, thấy không có bất kỳ sơ hở nào mới nói với Bạch Ế “đi thôi, chuẩn bị tiếp giá”

Bạch Ế không biết nàng giở trò quỷ gì nhưng không biết từ khi nào, bọn họ đã không còn hoài nghi quyết sách của nàng, cho nên lúc này cái gì cũng không hỏi mà theo nàng ra ngoài tiếp giá

Lam Tiểu Sí cho người rải hoa tươi trên đường, ngoài ra không có gì khác

Tiểu hoàng đế Vũ Văn Siêu mười bốn tuổi, vóc người thon dài, ngũ quan vẫn mang vẻ non nớt của thiếu niên. Lần này hắn dẫn theo mười lăm vạn quân, một đường từ Hiệp Đô đến đây, vốn muốn trực tiếp thẳng tiến Lạc Nhật thành, nhưng có Tổng quản đại thái giám Trịnh Đình và Bạch Ế cực lực khuyên can, mà hắn cũng đặc biệt thích tuyết ưng Lam Tiểu Sí đưa cho hắn, con chim kia rất có linh tính, làm cho hắn có chút tò mò về Phương Hồ Ủng Thúy, cho nên hắn mới nghe lời bọn họ, đến Phương Hồ Ủng Thúy trước

Lam Tiểu Sí dẫn dắt toàn bộ Vũ nhân đứng bên ngoài Phương Hồ Ủng Thúy chờ tiếp giá. Vũ Văn Siêu vừa tới liền thấy mấy vạn Vũ nhân ăn mặc nghèo nàn, khuôn mặt lại tươi cười hạnh phúc, đang chờ đón hắn. Vũ nhân không cười sao được, Lam Tiểu Sí đã nói ai cười ngọt ngào nhất sẽ thưởng năm trăm lượng bạc nha.

Vũ Văn Siêu dừng trước cửa, do dự không dám bước vào trong. Những người này…giống người bình thường sao? Bọn họ sẽ không cắn người chứ?

Lam Tiểu Sí mặc xiêm y bằng vải bố, trên người không có trang sức nào, chỉ dùng một cây trâm bạc vấn tóc, tiến lên đón tiếp

Vũ Văn Siêu vốn có ấn tượng sâu sắc với nàng “Lam ái khanh, mặt ngươi còn chưa trị hết sao?”

Lam Tiểu Sí thành thật nói “không dám giấu bệ hạ, ở Hiệp Đô đã xem nhiều danh y…”

Vũ Văn Siêu có chút ngạc nhiên, vội hỏi “trúng độc thế nào mà cả thái y của trẫm cũng thúc thủ vô sách?”

Lam Tiểu Sí đưa hắn vào trong “cũng không phải, chỉ là thuốc bọn họ kê đều rất quý”

Vũ Văn Siêu liền hứa hẹn “ngươi là đại tiểu thư của Vũ tộc nha, sau này ngươi lại đến hoàng cung, trẫm cung cấp dược liệu miễn phí cho ngươi”

Lam Tiểu Sí chắp tay cảm tạ “tạ bệ hạ, Bệ hạ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, đức vị vạn dân”

Tất cả Vũ nhân đều cười tươi như hoa, đồng loạt hô “Bệ hạ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, đức vị vạn dân”

Vũ Văn Siêu vẫn còn nhỏ, được khen như vậy, vô cùng thoải mái “trẫm trước giờ chưa từng tới Phương Hồ Ủng Thúy, nghe tên tràn ngập ý thơ. Chi bằng ái khanh mang trẫm đi dạo một chút, để trẫm ngắm phong quang dị tộc”

“Đương nhiên, Bệ hạ, xin mời” Lam Tiểu Sí đưa Vũ Văn Siêu đi dạo điểu tràng, nơi này trước kia nuôi chim, giờ bên trong lại toàn là gà. Nàng nói “Bệ hạ, người xem, đây là tài sản quan trọng nhất của Vũ tộc, cũng là nguồn kinh tế chủ yếu của chúng ta”

Vũ Văn Siêu trợn mắt há mồm “gà…gà?”

Lam Tiểu Sí “à không, nguồn kinh tế chủ yếu của Vũ tộc là chim, người xem, đây là chim sẻ, đây là chim bói cá, còn gà chủ yếu để trợ cấp mọi người sinh hoạt thường ngày”

Lúc này có một phụ nhân Vũ tộc đi tới, mình mặc xiêm y vải thô, tay cầm theo một con gà mái, quỳ rạp xuống “Bệ hạ, ngài có thể đến chỗ chúng ta, chúng ta quả thật thụ sủng nhược kinh. Mấy con gà mái này là khi nương ta còn sống đã nuôi, mời ngài cầm lấy, hầm canh gà, bồi bổ thân thể”

Vũ Văn Siêu lui ra sau hai bước “thôi…thôi đi” Nuôi từ lúc mẹ ngươi còn sống, vậy con gà này thành gà bà nội rồi, chứ đừng nói là gà mái mẹ

Lam Tiểu Sí nói “Bệ hạ, xin đừng ghét bỏ, mấy con gà này là tài sản đắt giá nhất của nàng, có thể hiến cho Bệ hạ cũng là vinh hạnh suốt đời của tiểu dân chúng ta”

Vũ Văn Siêu cảm động, nói với Trịnh Đình “nhận lấy mấy con gà nãi nãi kia đi”

Trịnh Đình và mấy đại nội thị vệ liền đi lên, nhận lấy mấy con gà mái, sau đó đi theo Lam Tiểu Sí và Vũ Văn Siêu. Dọc đường đi còn có nhiều Vũ nhân đem tặng gà, vịt, ngỗng. Vũ Văn Siêu không cảm thấy thế nào

Trịnh Đình lại chịu không nổi “Bệ hạ…chúng ta hay là trở về đi”

Vũ Văn Siêu không vui, hắn ở trong triều, luôn phải nghe lời Mộ Lưu Tô, lúc cùng triều thần nghị sự cũng phải xem sắc mặt của y mà làm việc, chưa từng được tung hô như vậy, liền hỏi “sao thế?”

Trịnh Đình cẩn thận nói “Bệ hạ, gà, vịt, ngỗng này…chúng thị vệ không khiêng nỗi nữa”

Vũ Văn Siêu quay đầu, nhìn thấy các thị vệ oai hùng của mình đã trở thành phu khuân vác, liền nói “Lam ái khanh, như thế ta không tiếp tục tuần tra nữa”

Lam Tiểu Sí “Bệ hạ không đi tiếp, các nàng nhất định sẽ thất vọng. Quay đầu lại, ta sẽ để các nàng mang toàn bộ lệ vật hiến cho Bệ hạ đưa đến chỗ Trịnh công công”

Trịnh Đình trừng mắt liếc nàng một cái, ta cũng đâu đắc tội ngươi, ngươi cần gì như thế chứ?”

Vũ Văn Siêu liên tục nói tốt. Lam Tiểu Sí lại chuẩn bị tiệc rượu “phong phú” tiếp đãi hắn, thức ăn đều lấy từ nông trang, rau dại, khoai lang trộn..

Vũ Văn Siêu ăn mấy món này, nước mắt đều chảy ra “thật không thể tưởng tượng được, trong thời Đại Lương thịnh thế lại còn có dân chúng kham khổ thế này”

Lam Tiểu Sí nhân cơ hội nói “hai mươi năm trước, Vũ tộc cũng rất gian khổ, nay dưới sự lãnh đạo anh minh của Bệ hạ, việc này đã trôi qua. Bệ hạ nếm thử món bột bắp chưng lá điều này đi, trước kia, không nhà nào dám cho nhiều bột bắp thế này đâu”

Vũ Văn Siêu ăn mà lệ rơi đầy mặt

Lam Tiểu Sí không dám uống rượu, chỉ nói “thỉnh Bệ hạ thứ ta đang mang thai, không thể uống rượu, có điều Tổng quản Bạch Ế có thể bồi Bệ hạ uống vài chén”

Bạch Ế đành phải tự mình châm rượu cho Vũ Văn Siêu. Trịnh Đình ở bên cạnh, rất không yên lòng. Rượu này được ủ từ cao lương, Vũ Văn Siêu uống đến mặt mày đỏ bừng, lần đầu tiên không có Mộ Lưu Tô ở bên cạnh kèm cặp, hắn như ngựa hoang sút cương, vô cùng sảng khoái

Lam Tiểu Sí nhân cơ hội, nói “Bệ hạ, Vũ nhân trước kia luôn không có cơ hội học chữ, muốn đền đáp triều đình cũng không biết nên làm từ đâu. Nay có mấy oa nhi, tư chất không tệ, Bệ hạ có thể để bọn họ đến Hiệp Đô đọc sách không? Nếu nhận biết được mấy chữ, trở về dạy oa nhi trong tộc cũng tốt, hoặc có thể ở Hiệp Đô khảo cái công danh, tương lai làm quan lớn, đó chẳng phải là vinh quang của toàn bộ Vũ tộc chúng ta sao?”

Vũ Văn Siêu cảm thấy buồn cười, ở nông thôn còn muốn đọc sách? Nhưng hiện hắn là thiên tử thánh minh trong mắt bọn họ, huống chi người ta cũng chỉ muốn đọc sách, không phải là chuyện gì xấu, liền nói “chuyện này có gì đâu. Dưới sự trị vì của trẫm, con dân Đại Lương ta hẳn đều nên biết chữ, các ngươi cũng là con dân của trẫm, đương nhiên cũng có thể đọc sách biết chữ”

Trịnh Đình lo lắng nói “Bệ hạ, việc này vẫn nên trở về thương lượng với bách quan một chút”

Vũ Văn Siêu không vui, có Mộ Lưu Tô, các ngươi luôn muốn nhúng tay vào việc của trẫm, nay hắn không ở đây, các ngươi cũng muốn quản trẫm? Hắn trầm giọng hỏi “chẳng lẽ chút việc nhỏ này, trẫm không làm chủ được?”

Tuổi còn nhỏ nhưng có chút uy nghiêm, sầm mặt như thế rất dọa người. Trịnh Đình vội nói “nô tài không dám”

Vũ Văn Siêu hừ lạnh một tiếng, nói với Lam Tiểu Sí “trẫm chuẩn tấu, Vũ nhân có thể đọc sách biết chữ”

Lam Tiểu Sí cảm động đến rơi nước mắt “đây đúng là thiên đại hỉ sự nha. Chúng ta sau này cũng có người đọc sách nha. Bệ hạ, ta sẽ lập trường sinh từ cho Bệ hạ, ngày ngày thắp hương, để hậu nhân Vũ tộc đều biết đến công đức vô lượng của Bệ hạ”


Bình thường Mộ Lưu Tô quản rất nghiêm, Vũ Văn Siêu không được uống nhiều rượu như hôm nay, huống chi rượu này tuy ngọt nhưng cũng khá mạnh. Vì thế lúc này đầu lưỡi hắn đã líu lại, vung tay áo, nói “chuẩn”

Lam Tiểu Sí liền cho người dựng một bia đá thật lớn bên cạnh cột mốc địa giới bên ngoài Phương Hồ Ủng Thúy, nàng tự tay khắc công đức của Vũ Văn Siêu, sau đó cười ngọt ngào nói “Bệ hạ, nếu bên trên còn có chữ của ngài thì vô cùng hoàn mỹ nha”

Vũ Văn Siêu từ nhỏ đã bị Mộ Lưu Tô quản thúc, chữ cũng do hắn chân truyền, lập tức xắn ống tay áo, quyết định biểu diễn một phen, lập tức viết xuống tám chữ “trời yên biển lặng, khi cùng tuổi phong”, còn để lại lạc khỏan

Lam Tiểu Sí quỳ xuống “Bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế” Nàng quỳ, các Vũ nhân cũn quỳ theo

Vũ Văn Siêu cảm thấy đặc biệt thành tựu “bình thân, đều bình thân đi’;

Lam Tiểu Sí đứng lên, đưa hắn vào trong uống trà nhưng vẫn không quên sai người mài tốt tấm bia đá, đề phòng nước mưa làm hao mòn chữ trên đó. Bên trên tấm bia, ngoại trừ ca ngợi công đức của Vũ Văn Siêu, cũng ghi lại việc hắn đã đáp ứng cho Vũ nhân đọc sách nhập sĩ

Uống trà xong, Vũ Văn Siêu quyết định đi Lạc Nhật thành. Nghĩ tới có thể cứu Mộ Lưu Tô, hắn liền hưng phấn

Lam Tiểu Sí nói “người tới, đi mời phu quân ta, để hắn bảo hộ Bệ hạ đến Lạc Nhật thành”

Vũ Văn Siêu đã quen nhìn bộ dáng của Vũ tộc, không nghĩ phu quân và cha chồng của nàng có bao nhiêu lợi hại, liền nói “ái khanh, không cần phiền toái, trẫm có đại nội thị vệ, có thể bảo vệ trẫm”

“Cứ vậy đi, dù sao cũng là tâm ý của chúng ta”

Vũ Văn Siêu không nói gì thêm, đến khi nhìn thấy Vi Sinh Từ, hai mắt hắn liền sáng ngời, đúng là một ngọc nhân phong thái như thần

Vi Sinh Từ biết hôm nay có khách đến Phương Hồ Ủng Thúy, hắn và cha hắn đều là người lười xã giao, cho nên không xuất hiện

Lam Tiểu Sí giới thiệu “Tiểu Từ, vị này là hoàng đế Đại Lương”

Vi Sinh Từ vẫn đứng yên một chỗ, chỉ nga một tiếng

Vũ Văn Siêu cũng không tức giận. Được rồi, phu quân Lam Tiểu Sí chưa chắc thấy qua nhân vật lớn, khẳng định không biết hành đại lễ. Haizz, đại nam nhân mặc xiêm y màu đỏ cũng được sao? Mà thôi, hắn da trắng, mặc màu đỏ cũng xem như xinh đẹp, có điều, chuôi kiếm bên hông hắn…cũng rực rỡ không kém nha

Lam Tiểu Sí nói với Vi Sinh Từ “Bệ hạ muốn đến Lạc Nhật thành, ngươi bảo hộ an toàn cho hắn, được không?”

Vi Sinh Từ gật đầu đồng ý

Buổi chiều, Vũ Văn Siêu mang theo thị vệ, quân đội cùng vô số gà, vịt, ngỗng, lên kiệu rời đi. Vi Sinh Từ đi cạnh hắn, không nói một lời nhưng một bước cũng không rời.

Trịnh Đình nói với Nhất phẩm đới đao thị vệ Tần Phi “Tần thị vệ, đây là người Vũ tôn phái tới bảo hộ Bệ hạ, ngươi xem tùy tiện xếp chỗ cho hắn, đừng để vướng bận là tốt rồi”

Tần Phi sắc mặt trắng bệch, chỉ vào Cửu Vi kiếm bên hông Vi Sinh Từ, run rẩy không nói nên lời

Trịnh Định ngạc nhiên hỏi ‘Tần thị vệ?”

Tần Phi hai chân mềm nhụn, vịn vào Trịnh Đình, đứng vững, lắp bắp nói “Cửu…Cửu…” Trời ạ, Cửu Vi kiếm trong truyền thuyết đang ở trước mắt hắn nha

Trịnh Đình bấc đắc dĩ thở dài một hơi “lúc nào rồi mà ngươi còn uống rượu? Hảo hảo bảo vệ tốt Bệ hạ, đừng làm lỡ chính sự” Nói xong xoay người rời đi

Tần Phi run giọng hỏi “xin…xin hỏi ngài là…người nào ở Vi Sinh thế gia?”

Vi Sinh Từ nhíu mày “Vi Sinh Từ”

Tim Tần Phi đập bùm bùm, ông trời làm chứng, lúc trước nhìn thấy Hiệp Đô đệ nhất mỹ nhân, tim của hắn cũng không đập nhanh như vậy. Hắn nói “Vi, Vi Sinh công tử, mời, mời bên này”

Vũ Văn Siêu lần đầu tiên rời khỏi hoàng cung, còn đi xa như vậy, trong lòng vô cùng hưng phấn thích ý. Hắn nhìn ra ngoài kiệu, nhìn thấy Nhất phẩm đới đao thị vệ của của hắn chạy tới chạy lui, trong lòng có chút tò mò, Tần Phi luôn nghiêm mặt kiệm lời, hôm nay sao lại như thế?

Tần Phi hai tay cầm một túi nước đưa cho Vi Sinh Từ “công…công tử, ngài uống nước đi”

Vi Sinh Từ nhíu mày

Tần Phi ần cần hỏi “ngài không khát?” Vội xoay người, lấy một bình rượu “vậy ngài uống chút rượu đi, đây là rượu quý lâu năm”

Vũ Văn Siêu nhìn thoáng qua Trịnh Đình, hắn tiến lên giải thích “nghe nói trên đời này có loại người không thích nữ nhân, ngược lại với nam nhân thì…”

Vũ Văn Siêu bừng tỉnh đại ngộ “trẫm hiểu rồi, long dương chi phích mà thôi. Hồi nhỏ trẫm đọc được cái này, còn bị Thừa tướng đánh vào mông”

Trịnh Đình cảm thán “hèn chi Trần thị vệ hơn ba mươi tuổi còn chưa có thê thất”

Chủ tớ hai người liếc nhìn nhau, lắc đầu cảm thán “thế sự này, lòng người khó dò ah”

Bên này, Lam Tiểu Sí vừa tiễn bước Vũ Văn Siêu, Kim Chỉ Đinh Lan liền đi vào hỏi “nghe nói ngươi để Vi Sinh Từ đi cùng tiểu hoàng đế?”

“Thị vệ bên cạnh hắn tuy võ công không tệ nhưng nếu gặp phải cao thủ thì có chút quá sức, Tiểu Từ thì khác”

“Nhưng ta nghe nói, thân thể Tiểu Từ không tốt lắm, vì sao không để Vi Sinh gia chủ đi trước?”

“Cha chồng ta tính tình xúc động, thích xen vào việc. Tiểu Từ ngược lại an toàn hơn”

“Ta đã thông báo cho Chẩm Lưu, để hắn…”Kim Chỉ Đinh Lan chưa nói hết câu, nhìn thấy tấm bia đá bên ngoài Phương Hồ Ủng Thúy, sắc mặt lập tức thay đổi “Vũ nhân có thể đọc sách nhập sĩ?”

“Đúng vậy, Bệ hạ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, chính miệng đã cho phép”

Kim Chỉ Đinh Lan dở khóc dở cười, ngươi thừa dịp Mộ Lưu Tô vắng mặt liền gài bẫy triều đình ah

“Chuyện của Lam cha ta, bọn họ nói thế nào?”

“Ta đã thuyết phục được ba nhà, còn lại phần lớn đều có huyết cừu với Vũ nhân, rất khó”

“Không sao cả, trong tay ta còn có chút tư liệu của chưởng môn các phái, ta sẽ cùng bọn họ tham khảo một chút”

Kim Chỉ Đinh Lan bật cười “hỗn trướng, khó trách lần trước có nhiều môn phái ủng hộ Vũ tộc thông thương. Ngươi dùng cách này, không sợ Ôn Mê biết được sẽ lột da ngươi?”


Lam Tiểu Sí cười hắc hắc “nghĩa phụ sẽ che chở cho ta, không sợ”

Kim Chỉ Đinh Lan cười to, Lam Tiểu Sí quay đầu, ra lệnh cho Bạch Ế cho đăng ký danh sách người các phái tới đây, sau đó đưa bọn họ đến sơn động an trí cho các Vũ nhân bị tàn tật. Dùng lý không được thì dùng tình. Vì lực lượng nòng cốt trong phái đều bị vây ở Lạc Nhật thành, những người đến đây vũ lực thấp, khả năng phân rõ phải trái cũng thấp hơn. Ra khỏi sơn cốc, Lam Tiểu Sí lại cùng bọn họ lý luận tới nửa đêm, dù mệt mỏi cũng không chịu từ bỏ. Nàng xem qua danh sách Bạch Ế đưa đến chỉ hai lần liền rõ mọi người như lòng bàn tay. Mà những người lần này đến có phụ nữ, người già, rất dễ mềm lòng, nhìn thấy thảm trạng trong sơn cốc lại nghĩ tới chuyện hai mươi năm trước, rốt cuộc có người bắt đầu dao động. Lam Tiểu Sí rèn sắt khi còn nóng, lúc này mới nói muốn giải cứu đám người ở Lạc Nhật thành cần có sự trợ giúp của Mộc Băng Nghiên. Thậm chí còn thông báo nghiên cứu của Vũ tộc đối với phấn nấm của Lạc Nhật thành.

Lam Tiểu Sí thương thảo suốt ba ngày nhưng số người không đồng ý vẫn nhiều hơn, nàng liền tiễn bước những người đồng ý, sau đó tiếp tục nói điều kiện với những người không đồng ý. Lúc đầu là nói cùng nhau, sau đó thì chia ra mà nói, tin tức thật thật giả giả, tung tin rằng những người đối lập cũng đã đồng ý. Có vài môn phái không đoàn kết, bắt đầu nảy sinh hiềm khích với nhau. Kim Chỉ Đinh Lan luôn đồng hành cùng nàng, sợ nàng cùng những người này nảy sinh xung đột vũ trang, nhưng đến lúc này, hắn tin rằng nàng sẽ không hành động theo cảm tính. Nàng biết mình đang làm gì, mục đích của mình là gì

Lại qua hai ngày, Lam Tiểu Sí tiếp tục dùng biện pháp châm ngòi ly gián, đưa ra một vài điều kiện không cao không thấp, thuyết phục những người không quá kiên định. Còn lại chỉ là mấy môn phái khó thu phục

Nàng gọi Bạch Ế, Phượng Chứ đến “hai người các ngươi đi điều tra xem mấy môn phái này có chuyện gì ám muội mà chúng ta có thể lợi dụng không”

Bạch Ế nói “chúng ta sẽ đi làm, ngươi vẫn nên nghỉ ngơi chút đi, mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tốt rồi”

Lam Tiểu Sí duỗi lưng, muốn đứng lên lại đột nhiên lảo đảo, vịn vào Bạch Ế. Phượng Chứ lập tức chạy ra ngoài, đi tìm Vân Thải Chân

Kim Chỉ Đinh Lan kinh hoàng, Vũ nhân đối với nàng rất tốt nha. Hắn vội cầm tay nàng, truyền chân khí cho nàng

Lam Tiểu Sí lắc đầu “ta không sao, chỉ là chân hơi tê”

Bạch Ế buông nàng ra” ngươi hù chết ta. Mau ngủ đi”

Lam Tiểu Sí gật đầu, đi đến bên giường mỹ nhân phía sau thư phòng, nằm xuống. Bạch Ế vội vàng đắp chăn cho nàng sau đó cùng Kim Chỉ Đinh Lan đi ra ngoài

Bạch Ế phân phó Vũ nhân “từ chiều nay đến sang mai, trừ Vân đại phu, bất luận kẻ nào cũng không được phép quấy rầy Vũ tôn”

Vũ nhân khom người nhận mệnh

Vũ Văn Siêu mang theo binh mã đến trước Lạc Nhật thành, thư của Lam Tiểu Sí cũng vừa đến. Hắn xem qua rồi nói “Lam ái khách nói trong thành có một loại phấn nấm lơ lửng trong không trung, người hút vào phổi, trong cơ thể sẽ mọc ra sợi nấm”

Trịnh Đình sợ hãi “Bệ hã, chúng ta vẫn nên lui ra sau hạ trại đi, long thể của ngài quan trọng hơn”

Vũ Văn Siêu vừa tiếp tục xem thư vừa nói “nàng còn nói, loại phấn nấm này không chịu được nóng, bảo chúng ta rải dầu cây trẩu ở ngoài thành, tạo thành một vòng tròn rồi đốt lửa lên, phấn nấm sẽ bị thiêu thành tro, không lan truyền khắp nơi nữa”

Trịnh Đình vội nói “Tổng quản Bạch Ế cũng từng nói vậy, lão nô đã sớm sai người chuẩn bị dầu cây trẩu, đốt liền hay sao?”

Vũ Văn Siêu gật đầu

Trịnh Đình liền quay đầu phân phó “người tới”

Vi Sinh Từ nhíu mày, hỏi “làm gì?” Thư của Tiểu Sí Bàng lại không cho hắn xem, Từ thiếu gia mất hứng

Trịnh Đình nói “Bệ hạ có lệnh, chất dầu cây trẩu chung quanh Lạc Nhật thành, sau đó đốt lửa, phòng ngừa phấn nấm lan truyền đả thương người”

Vi Sinh Từ hỏi “trên thư Tiểu Sí Bàng nói vậy?”

Trịnh Đình ngạc nhiên “đúng vậy” Tiểu tử này hỏi cái này để làm gì?”

Vi Sinh Từ lại hỏi “dầu cây trẩu để ở đâu?”

Trịnh Đình càng không rõ ‘chất ở bên kia”

Bên kia có chừng ngàn thùng dầu cây trẩu, Vi Sinh Từ tay trái vung lên, hơn ngàn thùng dầu liền bay lên. Trịnh Đình há hốc miệng mà nhìn.

Vũ Văn Siêu không vui “Trịnh Đình, ngươi không nghe thấy trẫm…” Nói chưa dứt lời, hắn cũng há hốc mồm

Mấy ngàn thùng dầu như bị một lực lượng khổng lồ khống chế, bay thẳng lên không trung, rất nhanh xếp thành hình vòng tròn, sau đó chậm rãi phân ra, bao quanh toàn bộ Lạc Nhật thành

Vũ Văn Siêu toàn thân nổi da gà “có, có quỷ. Mộ tướng, có quỷ” Phụ hoàng hắn chết sớm, từ nhỏ đươc Mộ Lưu Tô giáo dưỡng, tuy có lúc hận y quản quá nghiêm nhưng khi xảy ra chuyện, người đầu tiên hắn nghĩ tới cụng là Mộ Lưu Tô. Sư phụ như cha, không hơn gì thế này

Trịnh Đình vội nói “Bệ, bệ hạ…người xem bên kia đi”

Vũ Văn Siêu quay đầu, nhìn thấy một màn khiến hắn suốt đời khó quên. Trên bầu trời xanh lam, thiếu niên hồng y đạp gió mà lên, ngừng lại giữa không trung giống như hai chân đạp mây. Dòng khí cuồn cuộn nổi lên từ tay áo hắn, tóc đen tung bay, như tiên như ma. Mấy thùng dầu như đồ chơi biết nghe lời, phân tán hoặc tụ hợp theo dòng khí vô hình, sau đó phanh một tiếng, toàn bộ nắp thùng đều bị mở ra. Vũ Văn Siêu quên cả trốn, chỉ cảm thấy bên tai như có sấm sét, mà thiếu niên trên không trung kia, gió nổi lên dưới chân hắn, lưu chuyển qua đầu ngón tay hắn, hắn tươi đẹp như mộng như khói.

Dầu cây trẩu được rải quanh Lạc Nhật thành, Vi Sinh Từ ngưng tụ chưởng lực nơi đầu ngón tay, đánh vào một viên gạch, một tiếng vang nhỏ, hoa lửa xuất hiện, bắt lấy dầu, nháy mắt thế lửa hừng hực. Hắn đứng trên hỏa diễm, sóng nhiệt không phá được chân khí hộ thể của hắn, hắn giống như là vị thần ngạo nghễ

Vũ Văn Siêu si ngốc nhìn cho đến khi khói và lửa làm mặt hắn đỏ bừng, hắn cũng quên né tránh. Đây là lần đầu tiên trong đời, hắn không tìm được ngôn ngữ nào để diễn tả cảnh tượng vừa rồi cùng rung động trong lòng mình.

Đẹp đến cực hạn, ngạo mạn đến khiến thế giới khuynh đảo






Bình Luận (0)
Comment