Giang Lạp (Sống Lại)

Chương 41

Trảm Ngọc đã ở đây được hai ngày. Ban đêm do liên tục gặp ác mộng nên y luôn choàng tỉnh giấc, nửa đêm lẩm bẩm nói “Tìm thiếu gia” khiến Giang Lạp rất đau lòng, hầu như đều ở cạnh y.

Biệt nhị công tử bị lạnh nhạt thiếu điều chỉ muốn nổ tung ngay tại chỗ, quyết định phải củng cố lại địa vị chủ nhân của gia đình này.

Tối hôm đó, sau khi giúp Trảm Ngọc vận công điều chỉnh nội tức xong, Biệt Phong Khởi mưu mô điểm huyệt ngủ của y, còn sợ vậy chưa đủ an toàn nên cho một thị vệ canh ngoài cửa phòng cẩn thận lắng nghe động tĩnh của Trảm Ngọc, tuyệt đối không để nhóc con quấy rầy Giang Lạp.

Bố trí xong xuôi, Biệt Phong Khởi thấy thời gian vừa lúc liền quyết định về phòng mình bắt đầu kế hoạch.

“Gặp ác mộng” thôi mà, giả bộ đáng thương nhu nhược, ai mà chẳng biết làm.

Biệt nhị thiếu gia về phòng mình, nhảy cái phốc lên giường, chờ một lát, chợt kích động nắm chặt cổ họng quát lên: “Không! Ta không muốn, dừng tay! Cứu mạng…aaa!”

Giang Lạp đang ở sát vách lo Trảm Ngọc ngủ có thoải mái không, nghĩ cách sao cho Bạch thần y cứu Trảm Ngọc, nghe thấy thế suýt chút nữa phun hết trà ra ngoài.

Biệt Phong Khởi còn đang kêu la: “Cứu…cứu mạng.”

Giang Lạp than thở tối nay Trảm Ngọc an tĩnh như thế không cần nghĩ cũng biết là do Biệt Phong Khởi động tay động chân. Tuy nhiên Trảm Ngọc đã gặp ác mộng hai đêm liền, ngay cả hương an thần cũng chẳng có tác dụng, nếu nhờ vào như vậy giúp y ngủ an giấc, ngược lại cũng tốt, hắn còn chưa đi vạch trần Biệt Phong Khởi đâu.

Nâng chén trà lên, Giang Lạp lười biếng nghe Biệt nhị thiếu gia biểu diễn, trong lòng vui vẻ nói: Nhị công tử à, đừng gọi nữa, ngươi gọi thế nào ta đây cũng không để ý đến đâu.

Biệt Phong Khởi nháo loạn lâu như vậy mà sát vách một chút động tĩnh cũng không có, là hoàn toàn không thèm để tâm đến mình, vội thay đổi tư thái, cố gắng không ngừng.

“Không, không muốn…!”

Sau đó gian phòng của Giang Lạp trực tiếp tắt nến.

Tắt nến luôn rồi?

Chẳng lẽ Giang Lạp ghét bỏ y quá phiền, vì thế quyết định ngủ luôn cho lành.

“Tức chết lão tử!”

Biệt Phong Khởi ngồi dậy, hất chăn nhảy xuống giường, lửa giận ngút trời bừng bừng giết về hướng phòng Giang Lạp.

Thằng nhóc con đó vừa hô một câu ngươi đã gấp đến áo khoác còn chưa kịp khoác vội vã chạy tới, còn lão tử đây gào đến khan cổ họng cũng không thèm đoái hoài có đúng không! Ngươi là quỷ bất công, xem ra là lúc lão tử cho ngươi biết ai mới là chủ gia đình!

Đi tới trước cửa, Biệt Phong Khởi phát hiện trên giấy dán cửa sổ hoa văn loang lổ ánh nến nhạt nhòa. Giang Lạp sợ tối, vì vậy luôn sẽ để một cái giá nến đến tận bình minh.

Tốt, ngủ cũng tốt, ngược lại cho y dễ dàng…khà khà khà.

Cẩn thận đẩy ra một khe cửa, Biệt nhị thiếu rón rén nghiêng người chui vô, lặng lẽ âm thầm vào phòng Giang Lạp.

Liếc mắt thấy chăn nhấp nhô.

Trong phòng rất yên tĩnh, tốt lắm.

Y vừa mới trở tay đóng cửa lại, chợt bị lôi qua, nhấn lên cánh cửa.

Biệt Phong Khởi dựa theo ánh nến yếu ớt nhìn đôi con ngươi ngăm đen gần trong gang tất.

Giang Lạp đơn bạc suy nhược không phải là đối thủ của y, y hoàn toàn dễ dàng đẩy hắn ra, thậm chí có thể áp đảo hắn vào lòng vô số lần, nhưng trên thực tế y chỉ mở to mắt, phí công nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng yên lặng thở dài, cái tư thế này tuyệt quá.

Giang Lạp áo quần sạch sẽ ngay ngắn, hoàn toàn không phải như đang ngủ, hắn nheo mắt, áp sát lại Biệt Phong Khởi đang “bị dọa”.

Nhẹ nhàng tìm tòi khí tức phảng phất của đối phương, hắn chậm rãi tới gần Biệt Phong Khởi, đầu tiên là gò má, chầm chậm di chuyển, lưu luyến trên cổ và xương quai xanh của y. Như đang tìm kiếm xác nhận gì đó, ngay cả hơi thở cũng ấm áp kiều diễm.

Biệt Phong Khởi chống đỡ sau ván cửa, y bị Giang Lạp ngửi cho suýt nữa run chân.

“Nhị công tử, ngươi vừa nãy hô hào cái gì, ta nghe không rõ.”

Giang Lạp bỗng nhiên giương mắt nhìn, môi khẽ nhếch, trên mặt như cười như không.

Biệt Phong Khởi khô cằn nuốt nước bọt: “Ta ta ta ta..nói, nói một chút…”

Giang lạp nghiêng xuống, ôn nhu dụ dỗ: “Ngươi tính nói gì đây?”

Biểu hiện ngây thơ không nói thành lời trêu người ta.

Giang Lạp đang yên đang lành làm việc của mình, Biệt Phong Khởi đã luôn nôn nao muốn hôn hắn một cái chứ huống hồ chi nay hắn còn chủ động. Ánh nhìn ấy có lực sát thương lên tới mười vạn kích, trong nháy mắt bị đánh trúng đó, Biệt Phong Khởi thần hôn đảo điên, muốn vứt hết theo giặc tạo phản.

Đáy lòng của Biệt Phong Khởi như sói đói rít gào kêu loạn, nhưng hiện trên mặt là vẻ nhịn nhục, giãy giụa nói: “Giang Lạp…không muốn!”

Giang Lạp cười hỏi: “Hửm? Không muốn gì nào?”

Biệt Phong Khởi xấu hổ bất chấp nói: “Ta nói là…không muốn ngươi dừng lại, cứ tiếp tục…”

Cái trán đột nhiên bị chỉ chỉ.

Giang Lạp nhịn cười nói: “Trêu ngươi thôi.”

Biệt Phong Khởi trầm mặc.

Bỗng nhiễn bước lên, trực tiếp ôm ngang người Giang lạp, ném lên giường. Còn bản thân thì hóa thành hổ lang, gào một tiếng bổ nhào vào người hắn.

“Dám đùa ta, lão tử cho ngươi biết hậu quả khi chọc vào lửa!”

Y ngựa chạy quen đường tìm đến môi của Giang Lạp, nghiền ép chúng.

Biệt nhị thiếu gia lúc này như nhen nhóm bùng lên một ngọt lửa nóng rực, bừng bừng khí thế chiến đấu.

Giang Lạp trả lời bằng cách giơ chân đạp lên bụng y.

Tuy rằng Biệt Phong Khởi luyện một thân mình đồng da sắc nhưng bụng cũng không tài nào cứng như thế được, lúc nãy do không phòng bị, ngây ngốc để Giang Lạp đá cho một cú suýt lật ngửa.

Y xoa xoa bụng, ánh mắt hiện rõ sự oan uất cùng mù mờ: Ngươi đá ta?

Chẳng phải đã đồng ý người tình ta nguyện rồi sao?

Giang Lạp đưa tay đẩy y dậy, bất đắc dĩ cười nói: “Ta cho ngươi vào là vì có chính sự cần nói…”

“Vừa nãy chúng ta chẳng phải là đang làm chính sự sao?” Biệt Phong Khởi thầm nói, thật sự không muốn nói về chính sự gì khác hết.

“Nhị công tử!” Giang Lạp vừa bực vừa buồn cười.

“Rồi rồi, mà ngươi gọi ta đến lúc nào?”

“Ta tắt đèn nhất định ngươi sẽ tới.”

Biệt Phong Khởi làm bộ như nghe không hiểu.

“Vậy ngươi muốn nói gì với ta?”

Giang Lạp ngồi xuống ghế, bình ổn tâm tình lại một chút rồi mới dùng giọng điệu như tán gẫu: “Nói về Quế Thần Tuyết.”

Biệt Phong Khởi âm thầm giật mình, y lui vào trong xó, thở phì phò ngó đi chỗ khác.

“Nửa đêm canh ba không lo nằm trong chăn ấm đệm êm còn nói về Quế Thần Tuyết làm gì? Họ Quế đó có gì hay ho? Còn không nói nhanh lên!”

Tuy Giang Lạp rất quan tâm Trảm Ngọc nhưng Biệt Phong Khởi cảm giác được Giang Lạp đối với Trảm Ngọc chỉ là huynh trưởng bảo vệ đệ đệ, ánh mắt của Trảm Ngọc nhìn Giang Lạp cũng chỉ là sùng bái, tin cậy, không có ý đồ khác.

Vì vậy mặc dù Trảm Ngọc khiến y ăn giấm chua nhưng y cũng chỉ có thể lấy thân phận “huynh trưởng và tẩu tẩu” khoan dung tha thứ cho.

Dù không nhịn được ra tay dạy dỗ nhóc con nhưng Biệt Phong Khởi không sử dụng Huyền lực, bằng không với trạng thái của Trảm Ngọc hiện nay chỉ cần y tát nhẹ một cái, Trảm Ngọc tuyệt không thể nhảy nhót sống đến giờ.

Dù sao thì người nhà của Giang Lạp cũng là người nhà của Biệt Phong Khởi y!

Giang Lạp từ khi tới cạnh y vẫn luôn lẻ loi, bởi vì thế đơn lực bạc nên chỉ có thể kết bè kết đảng, vì không có nơi dựa vào nên chỉ có dựa vào chính mình. Vì sinh tồn mà phải cẩn thận thăm dò khắp nơi, dùng trăm phương ngàn kế để thể hiện giá trị của bản thân. Những điều này lẽ nào y lại không thấy sao?

Y cảm thấy đau lòng cho Giang Lạp. Đau lòng vì bên trong ánh mắt thâm thúy của Giang Lạp ẩn chứa quá nhiều tâm sự, khóe miệng lại chỉ ngậm ý cười ôn nhu, Giang Lạp thậm chí còn chưa bao giờ nổi nóng.

Giang Lạp tuy vẫn luôn cười nhưng đáy mắt lại không có một tia vui sướng. Y hy vọng mình có thể giống như mặt trời làm ấm áp trái tim băng giá của Giang Lạp, càng đến gần nội tâm Giang Lạp hơn, để Giang Lạp buông xuống khúc mắc cùng phòng bị mà sống đơn giản vui vẻ.

Y hy vọng Giang Lạp có người thân, có chỗ dựa, có trụ cột tinh thần, y nghĩ Giang Lạp nhất định có thể hài lòng hơn một chút.

Lại nói Quế Thần Tuyết hiện giờ không còn giống như xưa.

Khi biết sự thật Giang Lạp chính là “Giang Lạp” kia và còn cùng Quế Thần Tuyết từng trải qua một đoạn tình cảm, Biệt nhị thiếu gia thật sự rất đau khổ đó.

Quế Thần Tuyết trong tối thu thập cành đào khô, hồng song hỷ, châu chấu cỏ cùng phong thư Giang Lạp tiện tay viết nhưng vẫn dễ dàng dụ hắn ta ra ngoài. Còn có tình cảm mà Giang Lạp vẫn luôn giấu kín. Những chuyện này đâu phải y không hiểu.

Hơn nữa sau đó Quế Thần Tuyết lại bạc tình bạc nghĩa cô phụ Giang Lạp!

Biệt Phong Khởi nghĩ đến một Giang Lạp dùng tất cả sự ôn nhu yêu một người, lại vì Quế Thần Tuyết mà liên tiếp gặp phải trắc trở cho đến khi tâm lạnh như tro tàn, khi sắp chết vẫn còn nhớ nhung Quế Thần Tuyết (Biệt nhị thiếu gia đang não bổ ~). Y cảm thấy không đáng cùng khổ sở vì Giang Lạp, đồng thời cũng than thở cho tiền đồ của mình, chẳng trách trước đây Giang Lạp vẫn luôn không muốn thân cận y, nguyên lai là do thế.

Biết rõ chân tướng, Biệt nhị thiếu gia rơi nước mắt suýt chút nữa bỏ cuộc —— Mới là lạ!!! Biệt nhị thiếu gia ghen tuông chỉ muốn làm thịt Quế Thần Tuyết để trả mối thù đoạt vợ (?).

Quế Thần Tuyết không chỉ gieo họa cho Giang gia mà còn làm khổ Giang Lạp! Về tình về lý, Quế Thần Tuyết đều là kẻ địch lớn nhất của y! Lần trước không cho hắn ta mấy đao, giờ Biệt Phong Khởi rất hối hận đó!

Y hiện tại muốn lén lút giết chết Quế Thần Tuyết nhưng hiển nhiên điều quan trọng nhất bây giờ là tìm được Bạch thần y, tìm được mấy vị thuốc trị liệu hàn cốt hắc khí trong người Giang Lạp. À còn phải cảnh giác thằng nhóc con gây xích mích ly gián, còn bệnh ly hồn nữa.

Mà điều khiến Biệt Phong Khởi ủ rũ nhất là thì ra tiểu thư sinh thích người như Quế Thần Tuyết…

Vậy nên hiện giờ y rất lo lắng Quế Thần Tuyết tâm cơ sẽ dùng cố chấp đả động Giang Lạp, lo lắng Giang Lạp sẽ hồi tâm chuyển ý với Quế Thần Tuyết.

Bây giờ Quế Thần Tuyết biểu hiện si tình không hối hận, còn một bộ lúc nào cũng có thể thăng thiên, Giang Lạp sẽ không đau lòng nhẹ dạ rồi chấp nhận lời xin lỗi của Quế Thần Tuyết đấy chứ?

Giờ Giang Lạp đột nhiên mở miệng nói với y chuyện của Quế Thần Tuyết, có phải chính là ý này?

Biệt Phong Khởi quả thật vội muốn chết. Y lại không biết có nên đem loại tâm tình bất an này nói cho Giang Lạp không. Y rất muốn chính mình có thể ra dáng thành thục trước mặt hắn.

Nhưng tất cả lo lắng của y nhanh chóng đều bị Giang Lạp thẳng thắn mà đánh tan.

“Ta với hắn quen nhau khi mười sáu tuổi. Ở bên trong phiến rừng hoa đào Hàn Sơn, ta và hắn đã ngắm nhìn hoa nở đến khi hoa tàn, nếm vui buồn hợp tan. Từ quen biết, hiểu nhau, nhung nhớ, đến cuối cùng là xung đột chém giết. Bây giờ chỉ như người dưng nước lã, nguyện cả đời không còn liên quan gì tới nhau.”

Lúc nói lời này, Giang Lạp vừa vặn đứng dậy đi tới trước của sổ. Ngoài kia màn đêm buông xuống, ánh trăng sáng như tấm lụa trắng, hắn khoác trên mình áo bào từ ánh sao, thần tình lạnh nhạt phóng tầm mắt tới dãy núi ngoài nơi xa kia.

Không đau khổ, cũng chẳng vui vẻ, tâm tình dửng dung. Thì ra hắn đã sớm buông được đoạn tình cảm này rồi.

Đã từng yêu thương khắc sâu tâm khảm, sau đó lại biến thành đau đớn oán hận thấu tim gan, vốn là nên thống khổ sầu bi không cách nào mở miệng, không cách nào thẳng thắn nói ra. Nay nhìn lại giống như thoát khỏi mộng, tất cả chỉ là phù du.

Ngày đó còn nằm thấy mộng, sau đấy mưa tới gió thu lành lạnh càng làm tâm tư thêm sầu lo. Bây giờ chim hót phá tan mộng cũ, mới biết được dù đời người gặp họa hay phúc cũng không thể không suy nghĩ cho mình. Ngoài kia khói bếp vẫn bay ra ngoài cửa sổ, hoàng hôn bình thản buông xuống, núi non mịt mờ, trời xanh mây trắng như thường. Người tới kẻ đi, hắn vẫn là hắn, không có gì thay đổi.

Giang Lạp đưa mắt nhìn về phía Biệt Phong Khởi, thấy một Biệt Phong Khởi vì hắn mà đau lòng lại xoắn xuýt bất an. Ánh mắt của hắn tràn ngập ôn nhu, dưới đáy lòng cũng đã tha thứ cho bản thân.

Thời khắc này, hắn rốt cuộc chân chính là ôn hòa.

Đồng thời, hắn hy vọng Biệt Phong Khởi có thể hiểu.

“Ta muốn nói cho ngươi biết ta và Quế Thần Tuyết quả thực từng có tình cảm. Thế nhưng tất cả đều đã qua.”

“Đã hết rồi đúng chứ?” Biệt Phong Khởi ngồi thẳng dậy.

Tiểu thư sinh bảo đã qua hết rồi, nói cách khác là hắn buông bỏ tất cả, sẽ không quay đầu lại gặm cái cành độc thảo Quế Thần Tuyết kia đúng không?

Biệt Phong Khởi hét lên vui sướng rồi vồ tới ôm Giang Lạp, xoa xoa bóp bóp.

Lần đầu tiên y tu luyện được Huyền khí, lần đầu tiên y đánh bại phụ thân, lần đầu tiên y đứng đầu bảng cao thủ… Nhiều lần đầu đó cũng chưa bao giờ vui vẻ như lúc này.

Giang Lạp vỗ vỗ vai y, không nhanh không chậm nói rằng: “Thả ra, ta còn chưa nói hết đâu.”

Nụ cười trên mặt Biệt Phong Khởi chưa kịp tắt, chỉ nghe Giang Lạp chuyển đề tài, ánh mắt trở nên cân nhắc.

“Tình cảm giữa ta và Quế Thần Tuyết vỡ tan là do hắn lừa gạt ta. Ta ghét nhất người khác lừa dối ta. Vậy nên, nhị công tử ngươi có cái gì giấu ta, tốt nhất hiện giờ nói ra tránh phiền phức sau này.”

Biệt Phong Khởi bị nỗi sợ không tên làm cho kinh hoảng, trong lòng nhất thời lệ rơi đầy mặt.

Hai chúng ta không phải mới vừa còn rất vui vẻ tâm sự với nhau, sao bỗng nhiên bầu không khí lại nghiêm trọng như vậy?

Thề có trời xanh chứng giám, y thật sự không có chuyện gì che giấu Giang Lạp, dù là tình cảm hay chuyện khác, y đều trong sạch giống như tờ giấy trắng!

Bất quá xem nhẹ sự chột dạ không tên, Biệt Phong Khởi vẫn đánh trống lảng, đem những chuyện không thể nào nói ra.

Hôm sau Giang Lạp nghe được một câu chuyện vô bổ từ Giang gia.

Nguyên lai lần trước hắn âm thầm nhắc nhở Giang Vô Hối, tộc nhân Giang gia vì lấy lòng Chu thái thú mà đào mộ đoạt bảo. Giang Vô Hối liền lét lút tra xét. Trời không phụ lòng người, sau khi gã đe dọa và đút lót, nhi tử mà nhị bá gã sủng ái nhất, đường đệ của gã Giang Du Vân rốt cục nói ra chân tướng, thì ra Giang gia hiến cho Chu thái thủ căn bản không phải Lam Yên Tuyệt Ảnh tuyến gì đó mà là một viên đan dược thượng phẩm. Bọn họ nào có lá gan đào quan tài ở từ đường? Bất quá chỉ là phối hợp với Chu thái thú diễn một tuồng kịch mà thôi.

Được lắm Quế Thần Tuyết, vì muốn dụ hắn ra mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Giang Vô Hối bỏ ra một phen tâm tư mới mò được chân tướng, làm sao có thể giảng hòa? Gã lấy tội danh lớn nhất là giấu diếm người trong tộc một mình tham ô kho báu, nhất định phải trước Giang gia cho lời giải thích. Giang Vô Hối cũng không vọng tưởng có thể vì thế mà kéo nhị bá xuống ngựa. Việc này đến cùng vẫn là sống chết mặc bay. Quan hệ trong Giang gia càng thêm ác liệt, đúng là không duyên cớ làm chuyện cười cho mấy gia tộc khác.

Nghe Triệu thị vệ trưởng báo cáo, Giang Lạp không khỏi mỉm cười.

Theo lợi tránh hại, vì tư lợi làm theo ý mình, hắn quá rõ bản tính mấy vị thúc bá này. Năm đó nếu không có những người này liên lụy, hệ của bọn họ há lại bị đổ xuống nhanh như vậy. Bây giờ trơ mắt nhìn Giang gia như mặt trời sắp lặn, hỏi hắn vì sao chỉ nhìn? Không nhìn, chỉ là xem trò vui mà thôi.

Giang Lạp ngồi trên ghế bành, xoa nhẹ cằm trầm ngâm.

Chuyện đến nước này, kỳ thực bọn họ không cần phải ở lại thành Ngân Nhạn, chẳng phải sao?

Chỉ là Quế Thần Tuyết bị thương nặng, vết thương kia vừa nhìn là biết ma kiếm đâm, Chu thái thú đã sớm đem Trảm Ngọc thành phạm nhân, phố lớn ngõ nhỏ đều dán đầy chân dung Trảm Ngọc, ra khỏi mấy chỗ trọng yếu đều có trọng binh canh gác, Chu thái thú vẫn luôn chú ý động tĩnh của bọn họ, muốn mang theo Trảm Ngọc an toàn rời đi còn phải bàn bạc kỹ càng, cố gắng mưu tính một phen mới được.

Lại nói lão trẻ con Bạch Ngọc Lâu kia thực sự chạy trốn quá nhanh, cuối cùng là trốn đến nơi nào đây?
Bình Luận (0)
Comment