Thấy Trảm Ngọc tung tăng đi giặt quần áo, lúc này Giang Lạp mới kéo Biệt Phong Khởi qua một bên.
Ở đây có vài cây đa lớn, tán lá dày rộng có thể che kín tầm mắt dò xét của kẻ khác, là một nơi râm mát bí mật.
Giang Lạp còn chưa mở miệng mà trong lòng của Biệt Phong Khởi đã nôn nao.
“Hí hí, có phải ngươi muốn tiếp tục chuyện dang dở vừa rồi không?” Biệt Phong Khởi cười cười dùng vai đụng đụng Giang Lạp khiến hắn phải lùi về sau một bước, lưng tựa vào thân cây.
Giang Lạp ngẩn người, buồn cười hỏi ngược lại: “Ngươi nói xem?”
“Khà khà khà, ta hiểu rồi.” Biệt Phong Khởi cười càng lúc càng dâm, tư thế này y hệt như một tên du côn lưu manh vậy, y chỉ nghĩ là Giang Lạp xua Trảm Ngọc đi, kéo một mình y vào nơi bí ẩn như này, còn có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Nếu định lực không thâm hậu, Giang Lạp nghĩ mình sẽ không thể nhịn nổi mà trợn trắng cả mắt. Biệt nhị công tử này rốt cuộc đang nghĩ cái gì trong đầu thế kia? Bọn họ chỉ là nghỉ ngơi ở đây trong chốc lát rồi sẽ lập tức khởi hành, y vậy mà còn muốn ở nơi hoang sơn dã lĩnh mà làm chuyện gì?
* Hoang sơn dã lĩnh: Vùng núi hoang vu.“Có gì đâu mà xấu hổ, chúng ta là đôi phu thê già, lúc này còn không có người nào khác, ta đây đã cho ngươi cơ hội rồi, ngươi nói coi, có muốn hay không? Khà khà khà…”
Giang Lạp vỗ Biệt Phong Khởi một cái, giả vờ tức giận nói: “Nhị công tử đừng nghịch nữa, nói chính sự.”
Biệt Phong Khởi cười nói: “Ta biết…” Lúc này đang nói chuyện không lẽ còn chưa đủ chính á?
Giang Lạp nói: “Về chuyện của ta với A Ngọc…”
Nụ cười của Biệt Phong Khởi tắt ngúm: “Ờ…”
Giang Lạp buồn cười nói: “Nhị công tử, Trảm Ngọc là -”
“Đệ đệ của ngươi.” Biệt Phong Khởi ủ rũ cúi đầu, nói tiếp: “Ta biết, ông đây còn chẳng phải khắp nơi nhường nhịn y hay sao. Lẽ nào ngươi còn trách ta đối xử chưa đủ tốt với y? Đánh ta không đánh lại, mắng ta cũng chẳng mắng lại, vậy ngươi còn muốn thế nào nữa, ngươi bắt nạt người ngao ngao ngao!”
(Trong đây là tiếng chim kêu, không lẽ quác quác hay chíp chíp, để ngao cho hợp há:v)Sau đó y nhân cơ hội ôm lấy Giang Lạp, chôn đầu vào bả vai hắn chà lên chà xuống mấy lần, vừa chà vừa lén lút gặm cổ hắn.
Giang Lạp không có cách nào đành để y quậy, hắn chưa từng thấy ai dính người mà ồn ào như Biệt nhị công tử cả.
Từ đó đến giờ hắn luôn nghiêm túc, bất luận là Quế Thần Tuyết hay Trảm Ngọc cũng phải chào thua, nay đối với Biệt Phong Khởi, hễ khi hắn vờ tức giận thì y không những không tránh mà còn vây quanh phiền nhiễu hắn, ra vẻ như gặp may lắm. Còn nếu mà bơ y, có thể y sẽ vừa ôm eo vừa chơi xấu nghịch tay đến hắn mất đi nước cờ đó.
(Như một cái thủ đoạn ra vẻ nhưng bị BPK quậy quá nên bị mất đi nước cờ, thủ đoạn)Vì vậy lần này hắn đã thật sự chọc vào một nhân vật rất ghê gớm chăng?
Giang Lạp quyết định lấy bất biến ứng vạn biến.
Hắn mặc cho Biệt Phong Khởi quậy đến quậy lui, chỉ như người anh lớn, lời lẽ thấm thía nói với con gấu đang bám víu trên người mình kia: “Ngươi đã biết y là đệ đệ của ta, vậy ta hỏi ngươi, thế y sẽ là gì của ngươi?”
Biệt Phong Khởi quả quyết trả lời: “Tình địch!”
“Ngươi nghĩ lại đi.” Giang Lạp từ từ dẫn dắt.
“Tình địch đáng gờm!”
Biệt Phong Khởi nhận được một cái liếc mắt cảnh cáo của Giang Lạp.
“À thì… em vợ?”
Biệt Phong Khởi lại nhận được thêm ánh mắt ghét bỏ của Giang Lạp.
“Ta biết rồi, y cũng là đệ đệ của ta!”
Giang Lạp xoa sau gáy Biệt Phong Khởi, đồng thời đẩy y ra khỏi người mình.
Biệt Phong Khởi toan muốn nhào tới nhưng bị ánh mắt cảnh cáo của hắn chặn lại.
“Nhớ kỹ A Ngọc là đệ đệ của ngươi là được rồi.” Giang Lạp chỉnh vạt áo, nghênh ngang rời đi.
Biệt Phong Khởi đứng lại ở chỗ đó, vuốt cằm châm chước ý tứ trong lời nói của Giang Lạp.
Chuyện ở thành Ngân Nhạn bất quá chỉ sau có ba ngày đã sôi sục cả lên, Quế Thần Tuyết thân là đệ nhất mỹ nam ở phía nam, lấy hắn làm chuẩn thì ánh mắt của hắn đương nhiên sẽ rất cao, vậy mà vì một Huyền Vương tên là “Lý Khinh Chu” có thể dễ dàng dùng mị lực áp đảo. Thậm chí còn chẳng đoái hoài đến thân phận của mình, phạm vào tội sát hại Huyền vương khác, mạo phạm trưởng tử Thẩm gia, chuyện kinh thiên động địa như vậy khiến mọi người không khỏi khiếp sợ.
Không rõ tin tức ngầm truyền từ nơi nào mà có người nói trưởng tử Thẩm gia, Thẩm Thiếu Hạo động tâm với Lý Khinh Chu, theo đuổi từ thành Trà Lăng qua tận thành Ngân Nhạn khiến vợ chưa cưới của hắn ta rất đố kỵ. Vì thế suy ra được tướng mạo của Lý Khinh Chu đẹp nhường nào, có thể ngay cả thiên địa đều mất sắc.
Hơn nữa Lý Khinh Chu không chỉ là Huyền Vương mà huynh trưởng của hắn cũng thế, ngay cả xe phu trong nhà cũng là Huyền Vương nốt – Chờ chút, từ khi nào mà Huyền Vương lại như rau cải trắng có thể tùy ý thấy là thấy được vậy ?
Nói chung công tử họ Lý này lai lịch chắc chắn không tầm thường.
Những kẽ vây xem trận quyết đấu của hai Huyền Vương ngày đó đem chuyện này càng truyền càng diệu kỳ, mơ hồ.
Vì lẽ đó, mấy ngày nay Biệt Phong Khởi đã phải xử lý vô số phiền phức, mỗi ngày đều có kẻ vì hâm mộ mà tìm đến muốn bái phỏng Giang Lạp, mong được chứng kiến phong thái của hắn. Y bị đám chó mèo này quần mãi trên đường để lãng phí không ít thời gian.
Trong đó có một nữ cướp Huyền Vương tự cao, dùng bạo lực tiếp cận xe ngựa, Biệt Phong Khởi tránh không khỏi những kẻ này nên chỉ còn cách “Luận bàn”.
Bây giờ cả ngày y đều phải dán mắt chăm chăm bảo vệ Giang Lạp, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng sẽ bị tình địch đánh lén.
Trảm Ngọc lúc này có chung mối thù với y, đồng thời cũng giúp y ứng phó với hết thảy những kẻ ngoại lai.
Thật vất vả mới đi hết 800 dặm, cuối cùng cũng đến được dưới chân núi Tần Linh, ở đây là địa giới phương bắc, cách thành Ngân Nhạn một đoạn khá tương đối. Nơi này không còn nhiều kẻ muốn chơi trò vui gì, đoàn người rốt cuộc cũng được thanh tịnh.
Trước hoàng hôn đoàn người Giang Lạp cuối cùng cũng tìm được một nhà dân xin cư ngụ.
Chủ nhà là một người nông dân trung niên hàm hậu, giản dị, Triệu thị vệ trưởng giao đủ ngân lượng thuê nhà, lập tức được một nhà ba người nhiệt tình hoan nghênh.
Dùng bữa tối xong, chủ nhà quét tước lại hai gian nhà gỗ ở phía sau để cho bọn họ nghỉ ngơi một đêm, mai lại lên đường.
Lúc Giang Lạp vào nhà, Biệt Phong Khởi đã lấy cái thảm gấm mềm mại từ trên xe xuống trải ra giường.
Giường chiếu nông gia đều là cỏ khô thô ráp, mảng gỗ cộm người, ven rìa còn có vài nhánh cỏ, ngủ rất không thoải mái. Biệt Phong Khởi lo Giang Lạp không quen, vì vậy ăn cơm xong đã nhanh chóng đến đây sắp xếp giường chiếu.
“Ngươi đợi một lát, xong ngay thôi.” Biệt Phong Khởi nói, cũng không có quay đầu lại.
Giang Lạp ừ một tiếng rồi ngồi trên băng trúc bên cạnh, tay chống cằm lẳng lặng nhìn y bận việc.
“Nhị công tử.”
Biệt Phong Khởi quay đầu lại: “Hửm, sao thế?”
Giang Lạp mỉm cười lắc đầu: “Không có chuyện gì.”
Biệt Phong Khởi nhìn hắn một chút rồi ngừng động tác, đi đến bên người hắn.
“Người đừng nên nghĩ nhiều, đây đã là vị thuốc cuối cùng rồi, ngày mai ta sẽ lên núi tìm cho ngươi, tin ta, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi!”
Giang Lạp vươn tay xoa mặt Biệt Phong Khởi lộ ra một đoạn cổ tay trắng ngần từ tay áo.
“Ừm, ta tin tưởng ngươi.”
Biệt Phong Khởi cũng cười theo, chỉ cần Giang Lạp muốn, y sẽ vì hắn làm bất cứ chuyện gì.
Trảm Ngọc chạy tới thì ngay ngoài cửa đã thấy hai người trong phòng đang lẳng lặng nhìn nhau, ánh mắt là thâm tình dày đặc đến mức không còn dung nổi bóng hình ai khác nữa. Y thầm hừ một tiếng, cũng không tiện quấy rầy, một mình chạy ra ngoài sân cho gia súc ăn với con trai của chủ nhà cũng đang cho gà ăn.
Màn đêm buông xuống, sao lốm đốm đầy trời.
Côn trùng ngoài cửa đều nhau kêu vang, một vệt sáng của trăng len lỏi qua khe hở nhà gỗ.
Trong phòng, ánh nến thăm thẳm tỏa ra từ ngọn đèn.
Giang Lạp và Biệt Phong Khởi đang nằm chung một cái giường, tư thế ngủ của hắn rất đoan chính, hô hấp đều đặn, hắn đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một lát sau…
Giang Lạp giống như chụp muỗi mà đập một phát, đánh lên mu bàn tay đang không an phận trên ngực của mình.
Trong chăn truyền đến tiếng than đau của Biệt Phong Khởi: “Ui!”
Giang Lạp mắt cũng không thèm mở, chỉ lạnh nhạt nói: “Ngủ.”
Dời tay đi, đôi chân dài ở trong chăn mon men quấn tới, nhận được một cái ôm nóng hừng hực không mời cũng đến từ y.
Biệt nhị công tử phát huy tinh thần ta mà không dính người thì ai dính của mình, vẫn một lòng kiên cường quấy nhiễu Giang Lạp. Giang Lạp liếc mắt cảnh cáo y, ngay lập tức y trượt một chút, ngoan ngoãn gối đầu lên ngực Giang Lạp, đồng thời tội nghiệp nháy mắt, làm bộ như chim nhỏ nép mình khiến Giang Lạp dở khóc dở cười.
Giang Lạp thầm nghĩ, tính toán một chút, thấy Biệt nhị công tử xem như chỉ mới mười tuổi nên không thèm chấp nhặt với y.
Biệt Phong Khởi yên tâm thoải mái ôm lấy Giang Lạp, trong lòng ngập tràn thỏa mãn với thắng lợi. Y đã quả cảm đánh lui Thẩm Thiếu Hạo, Quế Thần Tuyết và Trảm Ngọc, y không đắc ý thì ai đắc ý đây? Nhưng y không có làm gì hết, chỉ hài lòng ôm lấy Giang Lạp cười khúc khích. Giang Lạp thấy y chỉ cuốn lấy tay chân của mình giống như bạch tuột, thật sự không có cách nào cử động nổi nhưng cũng đành mặc y.
Cứ như thế qua một lát sau, tiếng gà gáy cũng đã an tĩnh lại, toàn bộ nông trại một mảnh yên ổn tốt đẹp. Màn đêm buông xuống, trong chăn lại truyền đến tiếng ma sát xột xoạt.
Đây không phải là lần đầu cả hai cùng đồng sàng cộng chẩm, thế nhưng đêm nay không giống, Biệt Phong Khởi cho là vậy.
“Tiểu thư sinh, có phải ngươi vẫn còn đang thức không?” Biệt Phong Khởi dò xét hỏi.
Giang Lạp nhắm mắt lại, hô hấp đều đều.
Còn muốn gạt ta? Biệt Phong Khởi kề sát bên tai hắn nhỏ giọng phun khí: “Có phải ngươi lạ chỗ ngủ không được đúng không?”
Giang Lạp thờ ơ không động lòng.
Biệt Phong Khởi xoay người chống trên Giang Lạp, từ trên cao chăm chú nhìn khuôn mặt như ngọc của hắn.
“Hí hí, tiểu thư sinh này.” Biệt Phong Khởi cúi đầu, mặt đối mặt ngắm hắn, ngón tay trêu đùa lọn tóc của Giang Lạp, âm thanh trầm khàn dụ hoặc: “Đêm đó chúng ta thành thân, hình như thiếu mất giai đoạn gì đấy rất quan trọng, ngươi có nhớ không? ”
Giang Lạp không mở mắt nhưng khóe miệng lại chẳng nhịn được mà nhếch lên.
Biệt Phong Khởi vừa thấy chút hi vọng, tâm tư lập tức phấn chấn.
Y cầm lấy tay Giang Lạp đặt bên mép hôn một cái rồi thấy hắn vẫn không có phản ứng gì, lại chụt chụt chụt hôn thêm mấy cái nữa, càng hôn càng xấu xa, một đường vói đầu vào ống tay áo. Cuối cùng Giang Lạp không thể nhịn được nữa mở mắt ra, đánh một phát.
Biệt Phong Khởi nháy mắt, dưới chân củng Giang Lạp: “Ngươi có muốn hay không?”
Giang Lạp bình chân như vại nói: “Không muốn.”
Đều là nam tử, Giang Lạp đương nhiên cũng có nhu cầu, chỉ là hắn đối với chuyện này khá lạnh nhạt, gần đây lại mệt nhọc bôn ba, hứng thú cũng không nhiều lắm. Cơ mà nếu Biệt Phong Khởi đã chủ động dâng đến cửa thì cũng có thể. Vì thấy Biệt Phong Khởi nôn nóng như thế, hắn không nhịn được trêu y một chút để xem y sốt ruột.
Làm việc và vui chơi có điều độ thì mới sống lâu được.
Biệt Phong Khởi ôn nhu nói rằng: “Chớ sợ, ta sẽ không bắt nạt ngươi đâu.” Y cho rằng Giang Lạp từ chối vì sợ hãi nên y rất ôn như an ủi hắn vài câu.
Giang Lạp mặt không thay đổi mà chỉ nghe, thế nhưng trong lòng lại đang nén ý xấu muốn bắt nạt Nhị công tử đơn thuần này.
Tư tưởng của Biệt Phong Khởi thật ra rất là truyền thống, y giữ mình trong sạch, hết thảy sự nhiệt tình đều đem dâng cho huyền công, đối với chuyện gối chăn cũng chỉ biết một chút, nhất là nam với nam. Cơ mà vấn đề này không hề gây cản trở sự kích động của y, lúc này y đối với Giang Lạp là hoàn toàn xuất phát từ bản tính của nam nhân, đại cục đã định, đây là lúc cùng với Giang Lạp làm cái gì đó.
Giang Lạp không đồng ý, lắc đầu nói: “ Ngày mai ngươi còn phải đi tìm thuốc, rất mệt nhọc, không tốt lắm đâu.”
Biệt Phong Khởi cười nói: “Không sao, chuyện như vậy thì có gì mà mệt chứ.” Đời người có bốn niềm vui lớn, cái số một sắp xảy ra, chớ nói là mệt mỏi, dẫu chỉ tưởng tượng thôi là y đã cảm thấy sinh long hoạt hổ, trăm bệnh gì đều tiêu tán, u uất gì đều không còn.
Giang Lạp nghi ngờ quan sát y, chần chừ nói: “Ngươi chắc chứ?”
Biệt Phong Khởi bắt đầu cởi quần áo, dùng hành động thực tế để bày tỏ sự quyết tâm của mình.
Giang Lạp nhìn y nhiệt tình như vậy đúng là hơi nảy sinh chút hứng thú.
Hắn vươn mình ngồi dậy, đồng thời đẩy Biệt Phong Khởi ngã sang một bên rồi đè lên y.
Mắt hắn nheo lại, nơi đáy toát ra một tia nguy hiểm
Biệt Phong Khởi nuốt nước miếng cái ực, đáy lòng mơ hồ có chút khẩn trương. Y so với Giang Lạp còn cường tráng hơn, vậy mà Giang Lạp lại lộ ra nụ cười như thế với y, khí thế vô hình bao phủ hắn khiến y có cảm giác như bị đối phương bắt trúng chỗ yếu, cảm thấy mình không tài nào kiểm soát được sinh tử của bản thân.
“Nhị công tử đã thịnh tình mời mọc, nếu tại hạ từ chối thì thật thất kính.” Giang Lạp thản nhiên cười, đồng thời rút dây lưng bên eo của Biệt Phong Khởi ra, cởi nửa y phục của y. Động tác này như ngựa chạy đường quen, biến đổi nặng nhẹ nhịp nhàng.
Biệt Phong Khởi đột nhiên không kịp chuẩn bị đã hiểu ngay ý của Giang Lạp, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng lên.
“Ngươi… ngươi chắc chứ?” Biệt Phong Khởi nhìn thân thể yếu nhược bệnh tật của Giang Lạp, bày tỏ sự nghi ngờ.
“Ha ha, cứ yên tâm đi, ta sẽ ức hiếp ngươi cho thật tốt.”
Đối với sự hoài nghi của Biệt Phong Khởi, Giang Lạp cũng không tức giận, chuyện này không phải so khí lực, tuy Giang Lạp không đến nổi duyệt qua vô số ngươi nhưng cũng chưa từng đày đọa bản thân. Để đóng giả thành một cao thủ giang hồ thẳng tính, đối phó với cái dạng khinh người như Biệt nhị công tử, thì hắn ta quen rồi.
Giang Lạp cúi xuống cắn vào vành tai của Biệt Phong Khởi một chút không nặng không nhẹ lập tức khiến cho y run rẩy.
Chỉ mỗi một cái như vậy cũng đủ làm Biệt Phong Khởi tê dại nữa người, một chút phản kháng cũng đã thuận theo mà biến thành tro bụi.
Biệt nhị công tử nhụt chí nghĩ thầm thôi quên đi, cứ tùy hắn muốn làm gì thì làm, ai bảo ông đây yêu hắn cơ chứ! Hơn nữa việc này lần đầu sẽ rất đau, cơ mà nếu không đau thì sao gọi là lần đầu? Quả nhiên là để y nằm dưới vẫn tốt hơn. Tiểu thư sinh yếu nhược như thế, y không nỡ để hắn phải chịu khổ, y trầy da, đau một chút cũng chớ hề gì.
Bây giờ, Biệt nhị công tử là đã yêu quá sâu đậm, tùy theo sự bài bố của Giang lạp, chỉ cần việc này có thể thành, y cũng không tính toán gì chuyện ai trên ai dưới, dù sao về tâm lý thì y đã sớm yếu mềm đối với Giang Lạp rồi.
Lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đẩy vạt áo của Biệt Phong Khởi ra, lần mò vào áo lót, động tác thành thạo tự nhiên cùng với phản ứng ngây ngô của Biệt Phong Khởi quản nhiên bất đồng. Biệt Phong Khởi không kìm được mà run rẩy, cảm thấy tay của Giang Lạp như mang theo dòng điện, mỗi một nơi hắn chạm vào đều bị giật tê.
Tay Giang Lạp dạo quanh khắp nơi, tìm tòi, nhào nặn, y cảm thấy toàn bộ tâm thần của mình đều đang bị khoái cảm xa lạ chạy tán loạn chiếm đóng, toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn vào động tác của hắn, không thể tự kiềm chế được.
Biệt Phong Khởi chưa từng trải qua việc này nên không biết là ngoại trừ đi thẳng ra thì có có trò dạo đầu vui sướng như thế. Lần đầu tiên trong đời gặp phải Giang Lạp kinh nghiệm phong phú như vậy, y vừa ngất ngây một bên nghĩ tiểu thư sinh thật là ôn nhu đáng yêu, một bên vừa mơ hồ cảm thấy sao tiểu thư sinh lại hiểu nhiều thứ như thế.
Hừm, đây cũng là đề tài để y ngồi xuống đàm phán, kết quả đủ cho y uống mấy chục tấn giấm!