Giang Lạp (Sống Lại)

Chương 7

Ngày hôm sau, khi Giang Lạp vừa dùng xong bữa sáng đã bị gọi đến đại sảnh.

Hôm nay trong đại sảnh ngoại trừ phu thê Biệt Lập Thiên ra thì còn có một thanh niên thân thể cao lớn thon dài.

Tóc mai như đao cắt, đôi mắt lãnh tình, ánh mắt thì vừa cứng rắn lại vừa dã tính, khiến người nào nhìn vào khó lòng quên được.

Giang Lạp chỉ liếc mắt một chút đã xác định được thân phận của người này.

Tiểu tử này là Tiểu Khởi mà Biệt phu nhân nhắc đến, Biệt Phong Khởi.

Mười năm không gặp đã biến hóa lớn như thế này rồi, vừa giao chiến cùng Lộc Hổ Thú chỉ qua một ngày đã khôi phục nguyên khí, xem ra Huyền lực không yếu, thậm chí còn cao hơn so với hắn dự đoán.

Mùa đông, Giang Lạp mặc một bộ áo choàng lông cáo, Biệt Phong Khởi thế nhưng chỉ mặc trang phục đơn bạc với tay áo đỏ thẫm, tôn lên thân thể thon dài rắn chắc, sau gáy có hình thanh lang, xung quanh cánh tay quấn một vòng dây xích bạc tựa như một con rắn đỏ tía, bắp chân mang ủng đen, tóc dùng một dây vải hờ hững buộc vào, sừng sững đứng đấy, kiên nghị uy vũ.

Y lười biếng tựa lưng vào ghế dựa, đôi chân thẳng thớm thon dài cứ như thế mà đập vào mắt của Giang Lạp.

Ánh mắt Giang Lạp dừng lại chỗ đôi chân kia một lát rồi mới chậm rãi dời đi.

Hắn thỉnh an phu thê Biệt Lập Thiên đang ngồi ngay ngắn trên chính vị, sau đó mới ngồi vào bên phải thủ tọa.

Như vậy là cùng đối mặt với Biệt Phong Khởi…

Biệt Phong Khởi nhíu mày nhìn Giang Lạp, sau đó y nở nụ cười vừa bĩ vừa tà khí, mười phần đùa giỡn lưu manh.

Y nhìn Giang Lạp, Giang Lạp biết nhưng không nhìn lại y mà buông hàng mi xuống, giả vờ không thấy gì cả. Dây trắng hững hờ cột lên mái tóc thon dài ôn thuần buông xuống vai, một thân áo tơ trắng như hoa tuyết thanh lãnh, nổi bật trong không gian ám trầm, thản nhiên nhã nhặn lại lịch sự.

Phu thê Biệt Lập Thiên đều cùng lộ ra vẻ lúng túng, nhìn xem con cháu Giang gia tốt đẹp nhường nào, bọn họ vậy mà lại sinh ra tên tiểu tử hỗn thế ma vương cà lơ phất phơ thế này!

Biệt phu nhân vừa hỏi thăm Giang Lạp đêm qua ngủ có ngon giấc không, đã quen thuộc hết chưa, vừa thỉnh thoảng quay qua trái trừng tiểu nhi tử của mình.

Biệt Phong Khởi làm lơ, chỉ âm thầm chuyên chú đánh giá Giang Lạp.

Từ lúc vào cửa y vẫn luôn quan sát hắn, tiểu thư sinh này tâm địa tàn nhẫn đen tối lại còn giỏi đâm thọc người khác, lại nhìn bộ dạng thuần lương ôn hòa này của hắn, y nhất định phải vạch trần lớp mặt nạ này mới được.

“Chuyện thổ phỉ Vân di và thúc thúc ngươi đều đã biết rõ, tất cả là do tiểu tử này giở trò đùa dai mà thôi.” Biệt phu nhân hướng Giang Lạp cười nói: “Tiểu Khởi chỉ hơi bướng bỉnh một chút, hoàn toàn không có ác ý, ta hôm nay gọi nó đến, tùy con đánh chửi cho hả giận, nó mà cả gan đánh trả thì Vân di tuyệt đối không tha! Hỗn tiểu tử còn không nhanh chân qua đây tạ tội!” Biệt phu nhân thấy nhi tử phản nghịch như thế chỉ có thể giận dữ mà quát.

Biệt Phong Khởi nghe vậy, ung dung đi tới trước mặt Giang Lạp, chắp tay nói: “Là ta không phải rồi, Giang hiền đệ.”

Vừa cúi đầu nói xong đã ngay khắc ngẩng lên nhìn Giang Lạp, vừa âm vừa ngoan nhào đến muốn cắn hắn. (Chòi mẹ :v)

Y vốn nghĩ dọa Giang Lạp một chút, nhưng Giang Lạp vẫn hành động nhanh nhẹn như mây gió, chắp tay đáp lễ nói: “Không việc gì, chỉ là chút hiểu lầm nho nhỏ, chuyện này xem như bỏ qua vậy.”

Biệt Lập Thiên một bên nhìn, trong lòng âm thầm gật gù, không hổ là hậu nhân của danh môn, lòng dạ thiên lương như thế mấy ai có thể. Giang gia có hậu!

“Bỏ qua?” Biệt Phong Khởi thế nhưng lại chẳng cảm kích, y phân biệt được hàm nghĩa trong lời nói của Giang Lạp, câu môi: “Sao mà có chuyện tốt thế được.” Biệt Phong Khởi thẳng eo, hất vạt áo của mình, chỉ vào vết thương trên người hỏi vặn lại: “Những cái này thì thế nào? Ngươi tính sao?”

Giang Lạp nghiêm túc trịnh trọng tinh tế xem xét hộ y, hỏi: “Đây là vì sao vậy?”

Giả ngu? Biệt Phong Khởi nguy hiểm nheo mắt lại: “Còn không phải đều do thủ đoạn của hiền đệ hay sao!?”

Giang Lạp chớp mắt vô tội: “Huynh trưởng nói đùa, thực lực của ngươi mạnh như vậy, ta làm sao có thể khiến ngươi bị thương được?”

Biệt Phong Khởi nhe răng cười một tiếng, y kéo từng vòng băng vải thấm máu xuống, lộ ra các đường vết thương dữ tợn chằng chịt trải khắp ngực cùng bụng, sâu đến mức có thể thấy cả xương, chỉ nhìn thôi sẽ không cảm thấy đau nhưng lại khiến da đầu tê dại.

Biệt phu nhân không phải lần đầu thấy nhưng lúc này cũng chẳng  nhịn được mà nhắm mắt lại, nắm chặt tràng hạt trong tay nhẩm thầm phật tổ phù hộ.

Biệt Phong Khởi mạnh mẽ nhìn chằm chằm vào Giang Lạp.

Y thấy Giang Lạp nghiêng đầu sang một bên, trên gương mặt tuấn tú nhợt nhạt hiện ra một chút thần sắc ngượng ngùng mà lại không có kiên nhẫn.

Cái này là dáng dấp bất đắc dĩ oan ức mà ngậm đắng nuốt cay như quả thật là y hiểu lầm hắn vậy?

Thôi ngay!

Suýt chút nữa là bị tên thư sinh này qua mặt rồi!

Biệt Phong Khởi cười lạnh nói: “Thủ đoạn của hiền đệ rất là cao thâm.”

Giang Lạp lấy tay che mặt, khẽ thở dài một hơi nhưng không nói gì cả.

Biệt Lập Thiên vẫn luôn trầm mặc quan sát biểu hiện của Giang Lạp, cho đến giờ khắc này, trong lòng y đã có một kết luận.

Vỗ bàn một cái, ngay lúc y định mở miệng thì Biệt Lập Thiên quát lên: “Vô liêm sỉ, nói cái gì đấy!? Cư nhiên thoát đai lưng cởi áo, lễ nghi gia giáo không vẹn thì chưa nói đi, ngươi còn gây kinh sợ đệ đệ mình nữa, mau lui xuống cho ta!”

Biệt Lập Thiên lại đúng ngay lúc này đứng ra làm trọng tài.

Biệt Phong Khởi giận dữ uất ức kêu: “Mẹ!”

Biệt phu nhân đứng dậy, đi vài bước tới chỗ Giang Lạp.

Giang Lạp cũng đứng lên, lộ vẻ mặt âm u: “Vân di, ta…”

Biệt Phu Nhân nắm chặt tay Giang Lạp, vừa cảm động vừa áy náy nói: “Con ngoan, ngươi không cần nhiều lời, Vân di đều hiểu cả, là do Tiểu Khởi học hành chẳng đàng hoàng mà còn liên lụy đến con! Đều vì Vân di lỗ tai mềm nghe lời hỗn tiểu tử này. Con yên tâm, việc này Vân di sẽ làm chủ cho con.”

Biệt Phong Khởi trợn trắng mắt, nhưng… con mới là con ruột của hai người mà!

Biệt Phong Khởi bị xử phạt quỳ ba ngày trong từ đường.

Hoàng hôn lặn dần, trong từ đường lác đác vài tia sáng tối tăm, trên hương án xếp tầng mười bài vị tổ tiên, dưới ánh nến càng hiện rõ khuôn mặt nghiêm túc nặng nề.

Biệt Phong Khỏi quỳ gối trên bồ đoàn, hồi tưởng sự việc lúc nãy, y biết mình không nói lại Giang Lạp.

Y xưa nay kiêu căng tự mãn, hoàn toàn không chấp nhận sự thiệt thòi lớn như vậy, trong lòng sớm đem Giang Lạp hận đến nghiến răng.

Lúc đó y cũng nghe thấy chúng người hầu nô tỳ khen rầm rộ nào là Giang Lạp khí chất hơn người, lòng dạ tốt bụng, nho nhã hữu lễ, không hổ là đệ tử thánh nhân, chắc chắn sau này sẽ vô cùng anh liệt. Nếu so sánh thì nhị thiếu gia quá mức cồng vọng, chủ động khơi chuyện, không biết hối cải, thế mà còn trước mặt người khác khinh bạc cởi áo nới dây lưng, thật sự quá không nên!

Tất cả là do người hầu lén lút nghị luận, nhưng Biệt Phong Khởi nay đã là Huyền sư cấp ba, ngũ giác nhạy cảm, cách một lớp của dày rộng cũng có thể nghe thấy người làm nghị luận tới lui.

Phải khiến y tức giận đến mức phun ra quả cầu lửa mới bằng lòng mà!!!

Chẳng thể nào ngờ đến chỉ mới vài ngày mà Giang Lạp đã mua chuộc được những người này rồi, y biết rõ Giang Lạp không phải hạng người hiền lành tử tế gì, do hắn hành động kín đáo mà khiến y không cách nào bào chữa được.

Thật sự là càng lúc càng quá, càng lúc càng không thể nhịn nhục được!

Đột nhiên cánh cửa phát ra tiếng «cót két» thật khẽ, chỉ lộ một khoảng đủ một người qua.

Biệt Phong Khởi nhãn lực hơn người, nhìn một chút đã biết ngay ai đến.

“Mẹ!”

Biệt phu nhân nhấc theo cái hộp đựng thức ăn, từ chỗ khe cửa kia rón rén tiến vào trong.

Biệt Phong Khởi lúc này mới nở nụ cười, nói: “Con biết người sẽ đến mà.”

Biệt phu nhân nhìn y một cái, ra hiệu cho y bình bĩnh đừng nóng vội, chớ để Biệt Lập Thiên biết mình làm trái gia quy, sau lưng lén lút tiếp tế cho nhi tử.

Tuy rằng đứa con này thường hay vắng nhà, thậm chí suốt mười năm trời chưa gặp mặt, nhưng vẫn là con của người, nhi tử ăn đói mặc rách, thân làm mẹ sao có thể không đau lòng cơ chứ.

Hai mẹ con ngồi đối diện nhau.

Biệt phu nhân từ ái nhìn tiểu như tử của mình: “Tiểu Khởi, con sẽ không trách mẫu thân chứ?”

Biệt Phong Khởi vừa ăn cơm vừa lắc đầu nói: “Đương nhiên, con sao lại oán trách mẫu thân, con biết ban ngày là người làm như thế cho phụ thân với tiểu tử Giang gia kia xem, trong lòng người vẫn thương con.”

Biệt phu nhân vui mừng gật đầu nói: “Con ngoan, ngươi có thể nghĩ như vậy mẹ yên tâm rồi, chuyện này con tính thế nào?”

Biệt Phong Khởi đanh mặt: “Hôm nay người cũng thấy rồi đấy, nếu còn thành thân với tên tiểu tử đó thì cuộc sống sau này sao mà yên ổn được đây!”

Biệt phu nhân thở dài: “Mẹ không nỡ nhìn thấy con oan ức, thế nhưng nếu phụ lời hứa năm xưa thì cha con sao có thể phục chúng, sao còn đặt chân nơi Bắc Mạc đây! Vu Địa Bảo có được như hôm này đều do ân nghĩa, chúng ta há có thể vong ân bội nghĩa tự hủy hoại mọi thứ sao? Lại nói đứa trẻ Giang Khinh Chu kia quả thật rất đáng thương, sỡ dĩ phải lưu lạc khắp nơi, thân thể ốm nhược chẳng phải do nhà ta hay sao? Nếu ta tuyệt tình không giúp đỡ, thấy nguy không tương trợ, vậy thì quá thẹn lòng với cố nhân, không dám gặp người mà.”

Nói rồi không nhịn được che mặt khóc rưng rức.

Biệt Phong Khởi chậm rãi buông bát đũa xuống, lặng lẽ không nói gì.

Biệt phu nhân nói tiếp: “Hôm nay, lúc con rời đi, ta có nói với Giang Lạp chuyện hôn ước…”

Biệt Phong Khởi bật thốt lên vội hỏi: “Vậy hắn trả lời thế nào?”

Biệt phu nhân lắc đầu thở dài, đầy mặt tiếc nuối.

Biệt Phong Khởi đứng dậy, siết chặt nắm đấm: “Hắn cự tuyệt?!”

Y thế nhưng không lọt vào mắt tiểu thư sinh?!!!

Y đường đường là thiếu chủ của Vu Địa Bảo, uy phong lẫm liệt, tướng mạo đường hoàng, bây giờ là Huyền sư cấp ba, chỉ ít ngày nữa sẽ phá bỏ ràng buộc mà trở thành Huyền Vương! Toàn bộ Lăng thành được mấy Huyền Vương? Biết bao nhiêu kẻ xếp hàng muốn nịnh bợ y, tên thư sinh này ngược lại dám cả gan từ chối hôn ước của y?! Đáng chết!

Biệt Phu nhân vỗ vỗ đầu gối của Biệt Phong Khởi, thêm dầu vào lửa nói: “Dù sao cũng là hậu nhân danh môn, không vừa mắt nhà ta cũng là điều bình thường.”

Biệt Phong Khởi nghe lời nói tự ti của mẹ y, tay đè lên vai Biệt phu nhân, căm hận cam kết: “Mẹ, người yên tâm, nhi tử nhất định cưới bằng được tên Giang tiểu tử kia, con không gạt người đâu!”

Biệt phu nhân nắm phật châu, miệng niệm «A di đà phật».

“Cơ mà mẹ, không phải chứ! Con hiểu rồi, những người hầu ban nãy đều là do người an bài!” Biệt Phong Khởi cũng không ngu, một khi làm lạnh đại não, y lập tức đẩy đám sương để thấy rõ nguyên nhân kết quả. Hơn ai hết, mẹ y hiểu tính tình kiêu ngạo của y, cố ý nói những lời kích động y, để y nóng nảy quyết định, nói không biết lựa lời mà chấp thuận yêu cầu.

Biệt phu nhân dùng tay áo dài che mặt, ngượng ngùng khóc nức nở nói: “Con không thể trách mẫu thân, hức hức hức.”

Biệt Phong Khởi lườm một cái, vừa bực mình vừa buồn cười, giơ tay đầu hàng nói: “Được rồi, coi như con sai, con sai rồi được chưa.”

“Vậy con chấp nhận rồi đúng không? Không đổi ý?”

Biệt Phong Khởi giơ khuôn mặt tuấn tú lên trời, hô lớn: “Không đổi ý!” Nói rồi y nằm dài trên đất, nhắm mắt nói: “Cuối cùng cũng biết được thân thế bí ẩn của con rồi, con chắc chắc là được nhặt từ bên ngoài về!”

Biệt phu nhân giận dữ chọc chọc vào trán Biệt Phong Khởi vài cái: “Cái tên tiểu tử này, sao lại không hiểu khổ tâm của mẫu thân con chứ! Nếu không phải đứa trẻ Giang Khinh Chu kia tốt như thế, được lòng người như thế, mẹ tội gì phải phí hoài tâm sức hợp tác cho hai đứa! Không phải thân sinh mà vi nương ta để ý đến con như thế, có phải là lúc con nên cảm động đến rơi nước mắt rồi không.”

Biệt Phong Khởi chắp tay nói: “Biệt phu nhân, hiện tại con đây cũng chuẩn bị muốn khóc rồi.”

“Tiểu tử thúi!” Biệt phu nhân đập vào đầu nhi tử một phát, bỗng nhiên người đảo mắt một vòng, từ ái nói: “Không phải con luôn muốn viên Nguyệt Long đan mà phụ thân con luôn cất giấu sao? nếu hôn sự này thành công, mẫu thân sẽ lén lấy cho con.”

Biệt Phong Khởi nghe thế lập tức bật người ngồi dậy: “Thật sao?”

Biệt phu nhân trịnh trọng gật đầu: “Là thật!”

Biệt Phong Khởi trong lòng vui mừng muốn nở cả hoa.

Nguyệt Long đan chính là kì trân dị bảo của đất trời, trăm năm mới gặp một lần, rất có ích cho việc nâng cao Huyền lực. Nếu y đi theo khuôn  phép tu luyện thì ít nhất phải mất một năm mới có thể trở thành Huyền Vương. Thế nhưng chỉ cần có được Nguyệt Long đan hỗ trợ thì ngay lập tức sẽ đạt thành tựu, đến lúc đó y sẽ đến thành Ngân Nhạn ở phía nam tìm Giang gia, tính sổ với tiểu tử kia.

Biệt Phong Khởi vừa nghĩ đến có thể trả được mối thù, trong lòng vô cùng kích động.

Đương nhiên cái gì cũng đều có mặt lợi và hại, ăn Nguyệt Long đan cũng có sự nguy hiểm tương tự.

Không sao, cẩn thận là được.

Bởi vì sợ bị trượng phu phát hiện nên Biệt phu nhân không dám ở lâu, chỉ nán lại chốc lát rồi vội vã rời đi.

Biệt Phong Khởi tiễn mẫu thân, trong bóng tối bất đắc dĩ mà cười khổ.

Cái đáng trách là tên tiểu tử Giang gia này chỉ vừa mới đến Vu Địa Bảo không lâu đã kết bè kết đảng, dụ dỗ mẫu thân y, hiện tại còn không vừa mắt y!

Y nhất định phải nghĩ ra biện pháp, khiến hắn khóc lóc van xin được thành thân với y!

Chờ sau khi chung sống rồi, y sẽ tàn nhẫn bắt nạt hắn, cho hắn biết y lợi hại ra sao!

Biệt Phong Khởi ngẩng đầu nhìn màn che bị gió thổi lộ chút đêm đen ngoài cửa sổ, nhếch miệng cười gằn môt tiếng.

Trước hết phải đòi được lợi tức đã!
Bình Luận (0)
Comment