Giang Nam Chi Toái Mộng

Chương 5

Có một số việc sẽ lặp lại, một lần thương tổn nặng nề vẫn là không đủ.

Nhịn xuống, tưởng rằng đã quên, kết quả lại một lần nữa hủy đi.

Cuộc sống trong cung đình rất nhàn nhã, dù sao dạy một học trò phải bớt sức hơn một đám học trò nhiều, huống chi học trò này là Thái tử, Hoàng đế tương lai. Tuy lần đầu tiên gặp mặt, Thiên Dương đã nói với Hoàng đế rằng không thích y, nhưng chung quy là Thái tử, có thể nắm giữ mọi thứ trong chừng mực, tôn sư trọng đạo bên ngoài vẫn có thể làm được.

Phong Duyên đại khái cũng không như những lão sư khác, chẳng cầm một đống kinh, sử, tử, tập để ép Thiên Dương nghe nhớ. Phong Duyên cũng không chuẩn bị bài giảng trước, mỗi sáng y uống một ấm trà do cung nhân đưa đến viện Thái học, Thiên Dương cũng đến xấp xỉ. Phong Duyên cho Thiên Dương một chén trà, nhàn nhã nói nếu hiện tại không phải trong thâm trạch đại viện ngột ngạt này, mà là trên đình giữa hồ tứ phía đón gió, ấy mới là chuyện nhân gian chí mỹ, đáng tiếc trên đời này, mỗi người làm sao có thể nhàn nhã như vậy, cho dù là tiên nhân, cũng có chuyện phiền não thôi!

Tiên sinh cũng đang phiền não chuyện gì sao? Thiên Dương lạnh lùng hỏi, y biết gút mắt giữa Phong Duyên và cữu phụ, trong triều này đã truyền khắp, nhưng do áp lực của Hoàng đế và hoàng hậu, không ai dám công khai nghị luận. Tuy là như thế, vẫn có đại thần không sợ chết tiến ngôn, nói Phong Duyên không thích hợp làm sư phó của Thái tử.

Phong Duyên cười khe khẽ, đúng vậy, ta tự nhiên có chuyện phiền não. Nhưng mà phiền não quy về phiền não, ta vẫn phải sống tiếp, người chung quy không thể bị chuyện quá khứ ràng buộc. Về sau Thiên Dương nói với Tích Nhan: Ta sẽ không thương tâm vì người không tồn tại, đại khái chính là ý tứ này, y ghi nhớ hết từng câu của Phong Duyên, từ đó càng trở nên cô đơn hơn.

Chỉ có bản thân Phong Duyên biết, khi y vờ như không để ý, trong lòng lại ẩn ẩn đau như thế nào.

Y tổn thương người khác, trong lòng cũng để lại vết sẹo không thể xóa nhòa.

Thiên Dương hỏi Phong Duyên, ngươi có thể dạy ta những gì. Lần thứ hai nhìn thấy Phong Duyên tay không mà đến, Thiên Dương không biến sắc, nhưng cũng không phải không hoài nghi mà hỏi y.

Phong Duyên cười không đáp, chỉ rót cho Thiên Dương một chén trà, mỉm cười nhìn y uống một ngụm. Khi đó Thiên Dương đã mười sáu, các nhiệm lão sư đều là người bác học, họ đem thứ cần thiết mà một đế vương nên học, dạy hết cho hài tử này, thế nhưng, cũng dạy hài tử này thành kẻ coi trời bằng vung, lạnh lùng kiêu ngạo. Phong Duyên lúc lần đầu tiên nhìn thấy hài tử này đã biết ngay, mình phải dạy cho y, không chỉ là học vấn, mà nói cho y biết, trên thế giới này chẳng ai có thể sống cô đơn một mình. Muốn cho y biết, trên thế giới này chẳng có ai không hề bị thương tổn, toàn thân mà lui.

Vậy nên, rót cho y một chén trà, để y nhìn nhiệt khí mù mịt, để y phẩm một ngụm trà xanh trong, để y cởi bỏ võ trang toàn thân, lúc này mình không phải lão sư, y cũng không phải Thái tử. Họ chỉ là hai người trên thế giới này, vẫn đang sống, có thể nghe được tiếng nước trong rót vào lá trà khô. Đó là một loại thanh âm nhỏ tận xương, thong thả mà phát ra, có một số người cả đời cũng chẳng cách nào lắng nghe thanh âm như vậy.

Chính là mùa xuân đó, Thiên Dương đột nhiên minh bạch, hài tử kiêu ngạo kia hóa ra chỉ là vô tri. Y cũng biết, từ “không thích” mà y nói trong lần đầu tiên gặp mặt là lời quật cường mà miễn cưỡng cỡ nào. Trên thế giới này còn người nào có thể không thích Phong Duyên đây? Chỉ nhìn ánh mắt ôn nhu thanh đạm của y, màu sắc tươi đẹp hơn cũng ảm đạm vô quang.

Phong Duyên, Phong Duyên.

Thiên Dương ngẫu nhiên nửa đêm tỉnh giấc, nghe tiếng gió thổi qua rừng trúc ngoài cửa sổ, liền nhịn không được mỉm cười. Phong Duyên nói với y: gió cũng có dung mạo, có màu sắc. Qua rừng trúc, gió chính là xanh biếc cao ngất, qua khóm hoa, gió chính là thuần hương kiều diễm, qua mặt người, gió liền lưu lại vỗ về ôn nhu…

Lòng người, chính là đắm chìm từng chút như vậy, tích lũy trong những nháy mắt hoa khai như thế, từng li từng tí, rốt cuộc không thể xóa nhòa…

Phong Duyên dẫn Thiên Dương đánh cờ dưới mái đình giữa hồ, tứ bề đón gió, có hương hoa, cũng có chim hót. Bốn phía rất an tĩnh, cho lui đám nô tài ồn ào không yên từ sớm đến tối, Thiên Dương thu hồi khuôn mặt kiêu ngạo, mỉm cười với Phong Duyên, y nói: Ván này ta phải thắng ngươi… Phong Duyên cười nhàn nhạt: Chơi cờ không phải vì thắng, trong lúc đó, ngươi chỉ cần nắm vững vận mệnh của bản thân, cho dù cuối cùng thất bại thảm hại, đấy dù sao cũng là vận mệnh ngươi tự mình nắm giữ. Mọi người đều sẽ chết, mọi người đều sẽ thất bại, quan trọng trước lúc tử vong, trước khi thất bại ngươi ta đã làm những gì.

Phong Duyên biết Thiên Dương chính là mảnh đất hoang tốt, nếu không cố chấp như thế, biết đâu y có thể trở thành đế vương anh minh nhất từ khi khai quốc đến nay. Thế nhưng, chính vì cố chấp, Thiên Dương đã hủy bản đi thân, cũng hủy cả hai nhi tử của Phong Duyên. Đó là chuyện không lâu về sau, nhưng với hai người hiện tại nhàn nhã chơi cờ dưới mái đình giữa hồ mà nói, chuyện đấy xa xôi như thể kiếp sau.

Những chớp mắt này, không lâu về sau sẽ thành vỏn vẹn, thành lý do duy nhất để Thiên Dương sinh tồn.

Một đời sống trong một chớp mắt.

Cho nên, Thiên Dương như thể phát điên muốn níu giữ Phong Duyên, dù chỉ là hai người tương tự cũng không hề gì.

Bi kịch luôn không ngừng lặp lại. Khi Phong Duyên nhìn thấy ánh sáng ngưỡng mộ trong mắt Thiên Dương, y đột nhiên đau đớn.

Y biết mình vốn có thể tránh được, chỉ là, y cần một người để bổ khuyết, bóng dáng Mạt An đã xa tít, phai nhạt đi mấy hồi, thế nhưng đau đớn còn đây. Mạt An đứng ở nơi xa xôi, trước mặt là địch nhân, nhưng y lại cười ngạo nghễ, mắt đầy huyết sắc. Trong mắt y, không bao giờ còn Phong Duyên nữa. Gió thổi qua, thương tích đầy khắp đất…

Vì thế, Phong Duyên nghĩ, có lẽ như vậy cũng tốt, có một người, chân chân chính chính chỉ nhìn mình… Y lừa gạt bản thân, Thiên Dương chỉ là một hài tử, hài tử luôn dễ dàng sùng bái một cách mù quáng, cho nên, chờ trưởng thành rồi sẽ quên mất thôi…

Hết thảy đều sẽ bị quên lãng, cho nên không sao nhỉ? Dù là lỗi cố ý, chắc cũng không sao đâu. Không ai có quyền trừng phạt mình, phải không?

Sẽ được tha thứ, Phong Duyên liền yên tâm thoải mái. Đợi khi giật mình phát giác, đã chẳng còn năng lực xoay chuyển trời đất
Bình Luận (0)
Comment