Khổng Gia Chung ở dưới lầu liên tục tới
lui giẫm bước, mấy tên thuộc hạ đang giúp lấy thứ này vật nọ. Trong đại
sảnh không khí nặng nề, âm thanh những chiếc thùng vô tình chạm sàn nhà
nghe rất chói tai. Khổng Gia Chung nhìn chiếc đồng hồ quả lắc Anh quốc,
hít sâu một hơi mới lên lầu, đứng ngoài cửa gọi: “Thiếu phu nhân, xe đã
chuẩn bị xong rồi!”
Trong phòng không có tiếng hồi âm, cũng
im bặt tiếng động. Y định gọi tiếp thì cửa bật mở, Tịnh Vi đi ra, trên
người mặc bộ sườn xám màu tím, cử chỉ vẫn thong thả nhìn y rờ cằm nói:
“Có thể đi rồi.”
Miền Bắc mưa rất ít nhưng từ tối qua bắt
đầu mưa dầm cho tới sáng, lúc này mưa càng lúc càng lớn thêm. Tịnh Vi
nhìn cảnh sắc khu vườn trong màn mưa, mê ly huyễn hoặc, mọi thứ như hư
ảo. Nàng quay đầu nhìn lại, như một cái liếc dài mà cũng như rất ngắn
ngủi, rồi xoay người chui vào xe. Ô tô chạy trên đường, bây giờ mưa rất
to, trời đất mù mịt. Người đi thưa thớt, nhìn ra ngoài chỉ thấy trắng
xóa bọt nước. Nàng còn nhớ ngày ấy lúc nàng đến, vì tò mò vẫn thường
ngoái đầu ra cửa xe ngắm phong cảnh… Hỉ Thước giờ cũng ở đây, ngồi đối
diện với nàng. Dường như mới xảy ra hôm qua, mà tựa đã trôi qua ngàn
kiếp!
Chẳng biết có phải do trời mưa hay không
mà xe chạy thật chậm, trên đường chứa vài hố nước, lốp xe cán qua liền
bắn lên sạch sẽ. Nàng cứ nhìn những cửa hàng, những ngôi nhà, những
người qua lại, những hàng cây lướt qua, từ nay về sau liên tục rời khỏi
tầm mắt của nàng. Xe của tổng thị vệ Khổng Gia Chung chầm chậm theo đằng sau.
Đến sân ga, dĩ nhiên đã có chuẩn bị và
canh gác cẩn mật. Xe dừng lại, Khổng Gia Chung vội vàng bung cây dù che
giúp nàng. Một lát sau, nhóm người hầu cũng đem các thứ chuyển xuống
toàn bộ. Trái tim Tịnh Vi vốn đã chết lặng nhưng giờ thật sự phải chia
ly, thật sự sẽ xua tan một khoảng thời gian vui buồn bất chợt, từ nay về sau nghìn trùng xa cách, có lẽ vĩnh viễn không bao giờ tái ngộ, thâm
tâm nàng nảy sinh cảm giác khác thường, rất muốn gặp hắn một lần, chỉ
chạm mặt cũng tốt, dù là ngắm từ xa. Nhưng sao được chứ? Hắn bây giờ có
lẽ đang ôm ấp Lâm tiểu thư ở nơi nào đó? Nàng từ từ quay đầu nhìn thoáng qua, bốn bề chỉ có mưa tuôn xối xả và hơi nước mờ mịt.
Hỉ Thước nhận lấy chiếc ô trong tay Khổng Gia Chung, một tay dìu nàng, nói: “Tiểu thư, chúng ta lên tàu thôi.”
Tịnh Vi như mất hết tri giác, để tùy cô
nàng dìu từng bước lên tàu. Khổng Gia Chung lao tới cửa toa tàu, nói:
“Thiếu phu nhân, xin bảo trọng.”
Tịnh Vi thản nhiên nở nụ cười, nói: “Khoảng thời gian này đã làm phiền anh rồi!”
Khổng Gia Chung vô cùng cung kính đáp: “Thiếu phu nhân, đây là việc tôi phải làm.” Rồi cáo lui đi xuống.
Rốt cuộc tàu cũng hơi rung lắc chuyển
động trượt lên phía trước, tiếng còi hụ như chiếc kim nhọn đâm thẳng vào khiến người ta đau đầu. Tịnh Vi nhìn sân ga, thấy Khổng Gia Chung như
một cây cột, mặc dù mưa lớn, quần áo ướt đẫm vẫn đứng đó bất động.
Rốt cuộc sân ga ngày càng xa dần, những
người đó, những vật đó, những cảnh sắc đó không ngừng lùi về phía sau,
càng lùi càng xa, càng lùi càng mờ… Cuối cùng thối lui khỏi cuộc đời
nàng.
Khổng Gia Chung vẫn đứng ở chỗ cũ trên
sân ga. Mưa đã ướt hết quần áo, thấm đến làn da, tuy là mùa thu nhưng
rét lạnh không chịu nổi. Y từ từ đi tới trước mặt một binh lính ẩn nấp,
nói: “Đại thiếu, quay về thôi!”
Người nọ vẫn trông theo bóng con tàu đến
xuất thần, như chẳng hề nghe tiếng y. Khổng Gia Chung nhìn theo tầm mắt
hắn, chỉ thấy trời mưa mù mịt, không còn bóng dáng của con tàu. Mưa vẫn
ào ào rơi, liên tục đánh trên mặt hắn, trên người hắn, bộ y phục hắn mặc cũng ướt đẫm như tất cả các binh lính ở đây nhưng vẫn không chịu rời
bước, chỉ ngơ ngác đứng nhìn.
Khổng Gia Chung đợi thật lâu, mới nhắc
tiếp: “Đại thiếu, chúng ta nên về thôi! Nếu không quay về, e rằng có
người đem lòng sinh nghi.”
Bấy giờ người nọ mới xoay người, tuy mưa
ướt đến lếch thếch, tuy mặc trên người bộ quân phục binh lính bình
thường nhưng chân mày, vầng trán vẫn toát ra khí thế, ngoại trừ Hách
Liên Tĩnh Phong thì còn ai?
Lên xe, thị vệ trái phải đưa khăn lâu khô. Khổng Gia Chung nói: “Đại thiếu, ngài tội gì phải khổ thế?”
Hách Liên Tĩnh Phong im lặng, liếc y một
cái. Khổng Gia Chung vờ như không thấy, thở dài nói tiếp: “Nếu ngài
không thể xa được thiếu phu nhân, tội gì phải diễn cảnh này? Huống chi
thiếu phu nhân ở đây, ngay cả khi… ngay cả khi… cũng không gặp nguy hiểm lớn. Nói thế nào thì cô ấy cũng là con gái của Giang tư lệnh, nể mặt
Giang tư lệnh, Nhị thiếu và Tứ thiếu chắc không làm khó cô ấy.” Mặc dù
Khổng Gia Chung nói vậy, nhưng thâm tâm y biết Đại thiếu quá mức quan
tâm thiếu phu nhân. Thế nhưng đang cùng Nhị thiếu và Tứ thiếu giành
quyền lực vào thời khắc quan trọng, lại nhất quyết đuổi thiếu phu nhân
về Giang Nam. Tuy rằng tối qua Đại thiếu phát giận hừng hực, sớm đã lan
truyền khắp phủ Đốc quân nhưng ở giai đoạn ‘gió thổi động cỏ’ này, y vẫn lo lắng Nhị thiếu và Tứ thiếu biết kế hoạch động thủ của bọn họ.
Hách Liên Tĩnh Phong dĩ nhiên thấu hiểu
nhưng hắn sợ nàng gặp bất kì nguy hiểm nào, dù một chút nguy hiểm cũng
không được. Khổng Gia Chung đâu biết, thậm chí chẳng có nguy hiểm, hắn
thật sự cũng không muốn để nàng mạo hiểm cùng hắn. Khóe môi nở nụ cười
chua xót, hắn đào hết tâm tư chiếu cố nàng, không biết đến năm nào,
tháng nào nàng mới hiểu được. Vừa nhìn thấy nàng từng bước lên tàu, hắn
hận không thể xông lên ôm chặt lấy. Nàng mặc chiếc sườn xám màu tím, đẹp tựa đóa lăng tiêu trên tường mùa hạ, trong mưa phiêu đãng làm lòng
người yêu thương. Cách xa như thế, cách nhiều người như thế, vẫn thoang
thoảng ngửi được hương vị ngọt ngào từ nàng.
Tịnh Vi cứ đăm đăm nhìn, cuối cùng mọi
thứ đều mờ hẳn. Những ngày ở trong phủ liên tục hiện lên trước mặt nàng. Hắn đứng cuối tấm thảm đỏ xoay người nhìn phía nàng mỉm cười, hắn nắm
tay nàng như vô cùng trân trọng đi qua vài khuôn viện rộng, kéo nàng về
căn phòng của hắn và nàng, nụ hôn nồng nàng kia, sự đụng chạm nồng cháy
kia… Hắn cười nhìn nàng mở những hộp quà màu sắc rực rỡ, hắn cười nhìn
nàng lựa chọn quần áo, hắn cười nhai ngấu nghiến mẻ trứng gà nàng chiên
cháy khét. Ngọn núi xanh um phủ nhiều hoa cúc dại. Đủ loại côn trùng
chim muông bên này ca, bên kia hát ríu rít liên hồi. Làn gió ấm áp thổi
ngang mang theo hương thơm của hoa cỏ dại… khiến trái tim ai cũng bị
ngọn gió này làm mềm nhũn. Có thứ gì đó tích tắc rớt trên mu bàn tay?
Nàng giật mình cúi đầu bật cười, hóa ra là nước mắt!
Hỉ Thước yên lặng. Nàng không biết Đại
thiếu và tiểu thư tối qua đã xảy ra việc gì, sao Đại thiếu lại nổi giận
lôi đình như thế. Dạo này Đại thiếu thường xuyên trở về, thỉnh thoảnh
mới ra ngoài buổi tối. Tuy rằng nàng không biết cụ thể cuộc sống giữa
tiểu thư và hắn nhưng gần đây khi nàng giúp tiểu thư thay quần áo, thấy
rất nhiều dấu đỏ trên người tiểu thư, thậm chí có lúc tiểu thư mệt mỏi
nằm bẹp trên giường. Mặc dù nàng chẳng rành sự đời nhưng thâm tâm rất
rõ, Đại thiếu không lạnh nhạt tiểu thư giống lời đồn của mọi người trong phủ.
Nàng lấy chiếc khăn nóng, giúp Tịnh Vi
lau mặt. Bất giác nhớ tới hôm nay tiểu thư chưa ăn thứ gì nên đi kiếm
chút bánh trái. Chỉ thấy cái khay trên bàn đủ loại hoa quả bánh mứt mà
tiểu thư thường thích ăn, còn có mấy lọ thuốc bổ, nàng hít lướt qua từng lọ, mùi hương tươi thơm như mới lấy từ bếp ra.
Nàng bê tới cạnh Tịnh Vi nói: “Tiểu thư,
em thấy tổng vệ Khổng này thật sự rất tốt, thậm chí cả cháo tổ yến và tổ yến hầm cũng chuẩn bị.”
Tịnh Vi chỉ nhìn ngoài cửa sổ, lặng câm.
Hỉ Thước lại nói: “Bà chị của tôi ơi! Chị ăn một chút đi.” Cô nàng đưa
thìa đến trước miệng nàng, mới phát hiện trên mặt tiểu thư toàn là nước
mắt.
Hỉ Thước theo Tịnh Vi nhiều năm, trừ
khoảng thời gian phu nhân mất, chưa từng thấy tiểu thư rơi lệ. Tiểu thư
luôn bình thản, không gianh trành thứ gì với ai, giờ lại rơi nước mắt.
Nàng nhịn không được cũng muốn khóc theo.
Tịnh Vi nở nụ cười, nha đầu trung thành
này… Nàng chậm rãi quay lại nói: “Nha đầu ngốc! Ngốc Hỉ Thước, em để chị khóc đi, khóc cũng tốt lắm. Khóc xong rồi, về sau miễn khóc nữa.” Sẽ
không vì hắn mà khóc nữa.