“Tiểu thư?” Hỉ Thước im lặng nhìn nàng,
như an ủi, như đồng cảm lại như ủng hộ. Hách Liên đại thiếu! Vậy mà tiểu thư sắp được gả cho Hách Liên đại thiếu!
Tịnh Vi nhìn nàng nhẻm miệng cười: “Tóm
lại không phải sắp lấy chồng thôi sao? Mỗi người mỗi cảm nhận, thật ra
anh ta là một vị hôn phu cực phẩm!” Nàng an ủi ngược lại Hỉ Thước. Hách
Liên Tĩnh Phong – tên của hắn dù là phụ nữ hay trẻ em đều tường tận như
sấm bên tai. Tịnh Vi nghe rất nhiều lời đồn về hắn, nàng cố gắng hồi
tưởng những chuyện đã biết, đại khái tóm gọn thành một câu: ‘Anh hùng
tuổi trẻ!’
“Tiểu thư, em không hiểu tâm tình của chị hay sao? Chị đâu thèm để ý mấy thứ đó… Nếu êm đẹp sao bỗng dưng Tư lệnh gả chị đi chứ? Trước đó một tiếng bóng gió cũng chẳng nghe.” Hỉ Thước
vừa nói vừa suy nghĩ.
Tịnh Vị nhớ lại vẻ mặt của cha khi nói
chuyện trong thư phòng, có lẽ là bế tắc. Nàng nhìn những hoa mai lắc lư
trong gió, cúi đầu thản nhiên nói: “Thật ra đây là chuyện sớm hay muộn
thôi. Em xem những vị công chúa thời xưa, chỉ vài người kiếm được phò mã tốt. Hơn phân nửa được ban cho tướng quân, trạng nguyên, trọng thần
triều đình để kết bè kéo phái. Nặng hơn thì đưa tới man di để hòa thân.
Từ xưa tới giờ, chuyện này trên đời là thường tình! Hôm nay nếu chị
không lấy Hách Liên Tĩnh Phong làm chồng, ngày khác cũng có kẻ thứ hai.”
Ngoài kia gió bấc nổi lên, đánh phần phật vào cánh cửa sổ. Thực ra trong phòng rất ấm, nhưng những lời thì thầm
sâu kín rơi vào tai Hỉ Thước chẳng hiểu sao thật buốt giá. Cô nàng biết
tiểu thư luôn hờ hững, chưa từng tranh giành cho bản thân mình thứ gì.
Tuy nhiên cứ như thế mà đồng ý thì… đây là lần đầu cô nàng nghe chính
miệng tiểu thư thốt ra. Cô nàng âm thầm thở dài, hỏi: “Tiểu thư, mấy
ngày nay chị có muốn tới trường nữa không?”
Tịnh Vi giật mình quay đầu: “Đi chứ.” Dù
sao học kì cũng sắp xong, còn vài ngày nhàn tản, nếu trước tết phải đi
phương Bắc, e rằng sau này khó có dịp trùng phùng. Thật ra nàng chẳng
phải nữ tử tân tiến, nhưng không khí trong trường so với ở nhà tốt hơn
vạn lần. Mặc dù nàng ít tham gia hoạt động với các bạn cùng lớp, nhưng
cảm giác tự do và thanh thản trong gia đình không thể mang tới.
Tịnh Vi ôm chồng sách vở trong lớp chầm
chậm bước ra. Trước giờ nàng luôn cô lập bản thân, thứ nhất bởi trời
sinh thiếu tính không chủ động, thứ hai vì người ta biết nàng là con gái của Giang tư lệnh, khó tránh khỏi e sợ cả nể, nên hiếm người dám bắt
chuyện. Kể từ đó nàng hầu như không có bạn bè trong trường. Dĩ nhiên
ngoại trừ hai người, đó là Vân Sơ Hương và Tiêu Dương.
Vân Sơ Hương là một cô gái rất hoạt bát
đáng yêu, gia đình cô nàng giàu có, từ bé đã được cả nhà yêu thương,
việc gì cũng nhiệt tình chủ động, là một người tính cách khác hẳn với
Tịnh Vi. Tuy nhiên cô nàng tuyệt đối chẳng hề e ngại thân phận của nàng, luôn bám dính lấy nàng. Hệt như Hỉ Thước, cô nàng lải nhãi bên tai nàng không ngớt. Lâu ngày Tịnh Vi cũng quen với sự tồn tại đó. Nếu vào
trường mà vắng bóng cô nàng, Tịnh Vi cảm thấy thật tẻ nhạt.
Tiêu Dương là người rất thú vị, phong độ
hiên ngang, cha hắn là một trong số những nhân vật quan trọng của quân
đội Giang Nam. Vì thế từ bé mỗi lần Giang gia có hội họp, hai người sẽ
gặp mặt. Nên đến trường hai người chẳng xa lạ, mối quan hệ so với các
bạn học khác cũng tốt hơn. Cứ như vậy, từ khi bắt đầu đi học, Vân Sơ
Hương, Tiêu Dương và nàng ba người thường xuyên hẹn hò ngoài quán trà,
quán cơm… để tâm tình, hàn huyên.
Nàng vừa ra khỏi cửa lớp, đã nghe thấy
tiếng Vân Sơ Hương phía sau hét to: “Tịnh Vi, đợi tớ với!” Vân Sơ Hương
ba chân bốn cẳng bắt kịp nàng, hai người chầm rãi bước trên hành lang.
“À… Tịnh Vi!” Vân Sơ Hương ngập ngừng, thái độ ấp úng lạ lẫm.
“Chuyện gì?” Tịnh Vi trái lại thấy không quen, xưa giờ nàng luôn hâm mộ Sơ Hương tính tình cương trực thẳng thắn.
“Tớ nghe cha tớ và anh cả nói, cha cậu… Giang tư lệnh định gả cậu đi miền Bắc…” Vân Sơ Hương vừa hỏi vừa nhìn nàng.
Tịnh Vi đón ánh mắt của cô nàng, khẽ gật
đầu. Đúng như nàng dự đoán, Sơ Hương giật mình: “Cậu thật sự sắp lấy
Hách Liên Tĩnh Phong sao?” Nàng lại gật đầu. Cha mẹ Sơ Hương có vài mối
quan hệ với binh tướng trong quân đội Giang Nam, thường xuyên quyên góp
chút ít tiền của làm quân dụng, vì thế biết chuyện này cũng không lạ.
“Vậy cậu đi miền Bắc thật hả?” Sơ Hương nóng nảy hỏi, trên mặt không biết vì giá rét hay kích động mà đỏ bừng, trông rất đẹp.
Tịnh Vi gật đầu: “Đương nhiên phải đi miền Bắc rồi.”
“Không phải năm kia mới đánh nhau với miền Bắc à? Sao tự dưng bọn họ chạy tới cầu hôn với Tư lệnh?”
Tịnh Vi khẽ thở dài, có vẻ thông suốt
nói: “Chẳng phải mười tỉnh phía Nam và bảy tỉnh phía Tây kết thông gia
sao? Nếu Giang Nam chúng ta liên kết với miền Bắc… sinh tồn thêm phần
vững mạnh!”
Vân Sơ Hương nhìn chằm chằm nàng, như đã thấu đáo: “Vì thế cha cậu đưa cậu ra làm quân cờ, liên minh với miền Bắc?”
Nàng nhìn đăm đăm cành cây trơ trọi lá bị gió rét thổi bay, sinh mệnh chìm trong mưa.
Đang nói chuyện thì Tiêu Dương vội vàng
chạy tới, vẻ mặt sốt ruột: “Vừa nãy thầy giáo kéo dài giờ tan học, tôi
sợ các cậu bỏ về trước.” Quay đầu nhìn Tịnh Vi nói: “Đúng dịp tôi có
chuyện tìm cậu, chúng ta qua quán trà đối diện trường uống trà đi, chỗ
này lạnh quá!”
Ba người tới quán trà, vừa ngồi xuống
tiểu nhị đã bưng hạt dưa, đậu phộng, mứt, bánh ngọt và nước trà mà bọn
họ ưa thích. Cầm nắp ấm trà mở ra, hơi nóng bốc lên khiến người ta ấm
áp. Tiêu Dương chờ tiểu nhị rời khỏi, liền bật máy phát thanh: “Tịnh Vi, tôi nghe cha tôi nói, Tư lệnh đem cậu gả cho Hách Liên đại thiếu ở miền Bắc? Tôi nửa tin nửa ngờ muốn tới hỏi cậu, có phải thật hay không?”
Thực ra, hắn ngỡ ngàng khi nghe tin từ cha, cũng biết chắn chắn đó là sự thật. Chẳng qua hắn khôn tin hoặc không muốn tin mà thôi. Giống như tên cờ bạc, dù thua đến rỗng túi, hắn vẫn cảm thấy mình chưa thất bại.
Tịnh Vi chưa kịp mở miệng, Sơ Hương đã vội cướp lời: “Tớ đã hỏi Tịnh Vi rồi, là thật đó!”
Ngay tức khắc, mặt Tiêu Dương trắng bệch, mắt nhìn Tịnh Vi chăm chú kèm theo tia tuyệt vọng, tiếng nói trầm
xuống: “Hóa ra là sự thật!”
Sơ Hương phớt lờ hắn, tiếp tục nói: “Tin này từ quân đội truyền ra, sao cha cậu lại không phân biệt thật hay giả?”
Tiêu Dương im lặng một lúc, mới ngẩng đầu nhìn Tịnh Vi: “Cậu đồng ý rồi à?” Ánh mắt sâu nặng khó lường.
Tịnh Vi liếc hắn, chỉ cái liếc mắt thoáng qua lại khiến tim Tiêu Dương nhảy dựng. Nàng cúi đầu tiếp tục nhìn lá
trà trôi lềnh bềnh trôi tách, thật lâu mới đáp: “Cha tớ đã quyết định,
ai có thể phản đối?” Ngữ khí phiền muộn nao lòng: “Một hai ngày nữa có
lẽ tớ không thể đến trường. Miền Bắc đã cho người tới…”
Ba người im lặng, chỉ nghe tiếng cười nói xôn xao của những bàn bên cạnh. Rất lâu sau, Tiêu Dương đứng lên nói:
“Tôi đi mua ít hạt dẻ rang, món ăn hai người thích nhất. Mai mốt Tịnh Vi đi miền Bắc, ba người chúng ta rất khó có cơ hội tụ họp.” Vừa dứt lời
liền chạy xuống lầu.
Sơ Hương vốn là người sôi nổi, từ nhỏ đến lớn đều thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ gặp chuyện khốn khổ. Giờ thấy bạn tốt vài ngày nữa theo chồng đến phương Bắc xa xôi, khó tránh khỏi
thương tâm. Tịnh Vi thả lỏng lòng, kéo tay cô nàng: “Thiên hạ này có
buổi tiệc nào không tàn. Huống chi tớ sẽ quay về Giang Nam thăm các cậu, hoặc các cậu đến miền Bắc thăm tớ, mất chút thời gian ngồi xe lửa
thôi!”
Lúc này Sơ Hương mới cảm thấy khá hơn, nói: “Tớ không nỡ xa cậu!” Dứt lời liền lòi ra vẻ vòi vĩnh trẻ con.
Tịnh Vi cười, vừa dời mắt thì chạm phải
ánh mắt của một người. Người nọ nhìn nàng không chớp, khóe miệng chứa ý
cười nhưng đáy mắt phẳng lặng. Tim nàng đập thình thịch, vội thu hồi ánh mắt. Tuy chỉ nhìn thoáng qua, vậy mà hình bóng người đàn ông đó đã in
vào óc, dung nhan anh tuấn, khí khái anh hùng. Chẳng hiểu tại sao nàng
không dám đem tầm mắt dời qua.
Tiêu Dương nhanh chóng trở lại, kèm theo
một túi to hạt dẻ còn nóng hổi, thơm lựng, đúng là món Tịnh Vi yêu
thích. Tiêu Dương là chàng trai am hiểu, thấy hai người thích như thế
liền đem vỏ hạt dẻ tách ra đặt vào đĩa sứ, mời hai người dùng. Ba người
xưa nay vốn thân quen, chẳng hề ngại ngần kẻ bóc người ăn. Tuy nhiên
Tịnh Vi vẫn cảm thấy bất thường, giống như nhất cử nhất động đều bị
người khác rình coi, rất mất tự nhiên. Nàng nhẫn nại ngồi một lát rồi
nói: “Chúng ta về thôi, mấy ngày nay cha tớ không đồng ý cho tớ ra
ngoài, tớ phải về sớm.”
Ba người lập tức thu dọn sách vở đi xuống lầu. Tịnh Vi tò mò liếc thoáng qua chỗ người nọ, vẫn thấy ánh mắt sắc
bén của người ấy nhìn nàng chăm chú. Nàng bất giác đỏ mặt, thu hồi tầm
mắt theo Sơ Hương bước xuống lầu.
Vừa về tới nhà, Hỉ Thước đã mở cửa đón
nàng: “Đại tiểu thư, sao giờ chị mới về? Tư lệnh ở đại sảnh đợi chị lâu
rồi!” Tịnh Vi đổi phương hướng, nhằm lối vào đại sảnh.
Hỉ Thước vừa đi vừa nói: “Xe của người miền Bắc tới đem theo nhiều sính lễ lắm, còn có mấy vị quan quân và các bà lớn nữa!”
Mới tiến vào đại sảnh thì ánh mắt khắp
nơi dồn lại phía nàng. Giang Hải Quyền cười ha hả, nói: “Đây chính là
con gái tôi – Tịnh Vi!”
Qủa nhiên trong đại sảnh có vài vị quan
quân phương Bắc đang ngồi, dường như cấp bậc rất cao. Bên cạnh còn có
mấy bà lớn mặc sườn xám khoát áo lông cừu, rất quý phái. Nàng bị ánh mắt của họ làm ngượng ngập, nhưng do có tác phong giao tiếp bên ngoài khá
nhiều, vì vậy nàng nở nụ cười tự nhiên thay lời chào hỏi.
Giang Hải Quyền cười nói: “Các di nương
của con đang cùng các bà lớn thương lượng ngày lành. Con ngồi đi!” Tịnh
Vi vâng lệnh, ngồi xuống bên cạnh Ngũ di nương. Vừa lấy lại bình tĩnh
thì nàng phát hiện, hôm nay các di nương đều lấy hết của cải ra đeo,
khiến người ta hoa mắt. Ngược lại nàng mặc chiếc áo xanh, váy đen như
một nữ sinh, đứng ở giữa thật quá giản dị. Nàng hài lòng ngẩng đầu nhìn
vị phu nhân dẫn đầu, thấy bà ta đang nhìn mình, trong mắt chứa ý khen
ngợi. Dù sao cũng là thiếu nữ sắp lấy chồng, thấy bà ta cười mình, mặt
Tịnh Vi đỏ lên.
Sau đó hai bên bàn luận điều gì, nàng
chẳng để lọt tai một chữ. Ngày lành đã chọn, hơn hai mươi ngày nữa sẽ
xuất giá. Tịnh Vi nhìn khắp căn phòng, dù thiếu thốn nhưng đã làm bạn
với nàng nhiều năm, nay sắp phải rời xa trong lòng thực khó chịu. Suy đi nghĩ lại, bỗng nhớ tới người gặp ở quán trà hôm nay, nhớ con ngươi sắc
bén, có thứ gì đó nảy lên.