Nàng giúp hắn uống cạn chén thuốc, mới
đem bát đi cất. Thấy hắn ngồi dậy, miệng vết thương đã ổn, cuối cùng tâm trạng cũng được thả lỏng, ít ra vẫn khá hơn so với tưởng tượng của
nàng. Nàng đỡ hắn nằm xuống, kéo chăn đắp kín cho hắn. Hắn bị thương mất rất nhiều máu nhưng thấy nàng tới đây, hắn quá đỗi vui mừng và tràn đầy thư thái, thoáng chốc đã thiếp đi mà vẫn giữ chặt tay nàng không thả.
Trái tim nàng tràn ngập yêu thương, cảnh
tượng này rất đỗi thân quen. Lần đó hắn bệnh cũng nắm lấy tay nàng, như
muốn giữ thật chặt, bất kể qua bao nhiêu bão táp mưa sa vẫn hiên ngang
tiến bước. Nàng bỗng nhớ mấy câu thơ của cổ nhân: ‘Cầm tay nàng hẹn mấy lời; Sống bên nhau mãi đến hồi già nua’.[1] Nàng mỉm cười ngọt ngào, đưa tay vuốt ve bụng, cảm thấy thời khắc này nếu đem cả thế giới ra đổi, nàng cũng không đồng ý.
Hơn hai tháng qua Hách Liên Tĩnh Phong
không được ngủ ngon như thế, chưa mở mắt đã ngửi được hương thơm thoang
thoảng. Hắn tham lam ngắm nhìn nàng ngủ. Sau hai tháng cách biệt và nhớ
nhung thì đây giờ vừa mở mắt đã có thể thấy dung nhan ngày đêm ấp ủ, hắn cứ ngỡ là ảo giác. Hắn cảm thấy quá đỗi tuyệt vời, tuyệt vời đến khôn
tả. Nàng còn trong mộng đẹp, suốt mấy ngày kinh hoàng, cộng thêm thời
gian dài tương tư, giờ được gặp hắn đều tan thành mây khói. Đang say
giấc, nàng bỗng giật mình nghe có tiếng động, nhưng hai mắt nàng nhắm
tịt, tiếp tục mè nheo, cổ họng phát ra những âm thanh như mèo con kêu.
Có nơi thật ấm, nàng theo bản năng rúc vào ngực hắn để hút hơi ấm.
Bên ngoài tuyết phủ một màu trắng xóa,
cây tơ liễu như hoa tuyết, bay lơ thơ rơi rụng. Hắn đã khỏe hơn hẳn, làm theo lời dặn của bác sĩ quân y, xuống giường vận động. Hai người mới
dùng điểm tâm, Khổng Gia Chung đã gõ cửa bước vào cất tiếng: “Chào Đại
thiếu, thiếu phu nhân.” Y ngập ngừng muốn nói tiếp, xem ra có chuyện cần bẩm báo.
Hách Liên Tĩnh Phong nhìn y, nói: “Anh cứ nói thẳng, đừng ngại.”
Tịnh Vi tế nhị, cười nhẹ nói: “Em ra ngoài đi dạo, sẵn tiện bẻ vài nhành mai.”
Hách Liên Tĩnh Phong vội kéo nàng lại: “Bên ngoài lạnh lắm, em đừng đi, cẩn thận sức khỏe.”
Lòng Tịnh Vi đầy ngọt ngào, đáp: “Không sao! Em mặc thêm áo ấm là được. Huống chi em cũng cần vận động một chút.”
Hách Liên Tĩnh Phong luôn biết nàng né
tránh chuyện quân cơ, hắn cũng không ngăn cản, dặn dò: “Em kêu Hỉ Thước
đi bẻ, em đứng trong hành lang được rồi.” Tịnh Vi mỉm cười gật đầu, bước ra.
Khổng Gia Chung nói: “Đại thiếu, quả
nhiên không ngoài dự đoán, Tăng Thái Hiến đã trúng kế. Ông ta cho rằng
ngài bị trọng thương, đang tụ tập binh tướng chuẩn bị hành động.”
Hách Liên Tĩnh Phong lần này bị thương là thật nhưng vẫn tương kế tựu kế, phong tỏa tình hình thực tế, bí mật cho người thêm mắm dặm muối tung tin ra ngoài. Hách Liên Tĩnh Phong gật
đầu, nói: “Rất hay! Sẵn đây dẹp luôn đội quân tinh nhuệ còn sót lại của
ông ta.” Hắn đã chuẩn bị từ lâu, cuối cùng không khiến bản thân thất
vọng, mới hai tháng ngắn ngủi đã thâu tóm bốn tỉnh Tây bộ. Tuy nhiên,
thực ra thế lực Tây bộ tương đối yếu, đối thủ duy nhất của hắn chính là
Nam bộ. Về phần Giang Nam, hắn biết sớm muộn gì cũng phải giải quyết
nhưng chưa sẵn sàng để nghĩ tới.
Khổng Gia Chung nhìn sắc mặt hắn, thử thăm dò: “Đại thiếu, kế hoạch đề nghị của đám Triệu Bỉnh Khiêm, ngài sắp xếp…”
Mặt Hách Liên Tĩnh Phong lập tức chìm xuống, đáp: “Hôm nay miễn thảo luận vấn đề này.”
Khổng Gia Chung rùng mình, nhưng vẫn tận
trung trên cương vị công việc, nói: “Đại thiếu, quả thật đề nghị của đám Triệu Bỉnh Khiêm rất khả thi. Hơn nữa… hơn nữa đã bắt đầu thu xếp phái
binh lính tới Giang Nam lấy lương thực…” Hách Liên Tĩnh Phong im lặng
không nói, từ từ đi đến bên song cửa.
Tịnh Vi mặc chiếc áo khoác lông chồn ngồi trên lan can, ngắm bông tuyết bay khắp bầu trời, nàng đưa hai tay hứng
lấy, tuyết tan rất nhanh, thấm lạnh đến làn da và lao vào xương tủy. Đôi gò má nàng không biết vì cười hay vì lạnh mà hồng hây hây, khóe môi khẽ nhếch, hai mắt long lanh, sóng mũi thẳng tắp nhíu nhẹ, hóa ra là đang
cười như hoa trong nắng xuân. Khu vườn có vài cây mai đang mùa nở rộ,
trắng hồng xen kẽ như ráng màu ngũ sắc, khiến cả đất trời càng thêm rạng rỡ. Nàng đứng đó, đẹp tựa bức tranh.
Hắn cứ lẳng lặng đứng bên song cửa nhìn
ra, cảnh tượng đẹp như thế nên hắn ngỡ là ảo giác, thậm chí dáng vẻ của
nàng cũng bồng bềnh như mây. Hồi lâu sau hắn mới xoay người, lạnh lùng
nói: “Việc này hãy chờ một thời gian nữa rồi bàn.” Khổng Gia Chung không dám nhiều lời, đành phải cáo lui.
Tịnh Vi vẫn tiếp tục lấy tay hứng tuyết,
một bông, hai bông, ba bông, nắm được rồi tan, phần còn lại rơi trên mặt đất, trong bụi cỏ lùm cây, chẳng xoay tròn khiêu vũ trên không trung
nữa.
“Cẩn thận kẻo cảm lạnh!” Một tiếng nói
trầm thấp vang bên tai, hơi thở quen thuộc kia thổi nhẹ tóc mai của
nàng. Nàng chưa kịp phản ứng, đã bị hắn ôm lấy.
Trên lối vào, trên hành làng đầy người
hầu, mặt nàng bỗng đỏ ửng, nàng vẫn chưa quen cử chỉ thân mật như thế ở
bên ngoài, cảm thấy rất xấu hổ. Nàng giãy dụa: “Em muốn đi bẻ mai…”
Hắn cười, nói: “Không phải Hỉ Thước bẻ
rồi hả? Em đi đã lâu, vận động đã đủ, nên về phòng thôi.” Làm sao hắn để nàng có cơ hội cự tuyệt, hắn nhanh chóng ôm nàng về phòng, để lại cả
khu vườn ngan ngát hương thơm.
Hắn luôn được nuông chiều từ bé, vào quân đội rèn luyện kĩ tới nay nên thân thể rất cường tráng. Tuy vai trái bị
thương nhưng viên đạn không găm trúng xương, vì vậy được bác sĩ thay vài lần thuốc đã gần như khỏi, nàng cũng an tâm. Sắp tới tết, trong phủ còn nhiều việc, nàng vốn phải trở về. Thế nhưng nàng tự dối lòng, vụng trộm tự nhủ chờ hắn khỏe hẳn mới có thể hoàn toàn yên tâm. Những ngày này
đối với Hách Liên Tĩnh Phong quả thực vô cùng vui sướng. Dù biết Tịnh Vi về phủ Đốc quân an toàn hơn ở đây, nhưng hắn hiểu rất rõ nỗi nhớ tương
tư, vì vậy làm sao kêu nàng quay về? Hắn muốn nàng bên cạnh hắn nhiều
hơn, nhiều hơn chút nữa.
Hôm đó Tứ di thái từ phủ gọi điện thoại
tới, đúng lúc Hách Liên Tĩnh Phong với Tịnh Vi đang nghỉ, Khổng Gia
Chung tiếp điện thoại. Tứ di thái hỏi thăm chút ít về thương thế của
Hách Liên Tĩnh Phong, hỏi Tịnh Vi khi nào trở về. Đám Khổng Gia Chung
chẳng biết phải trả lời làm sao, tới bữa cơm tối liền báo cáo chuyện Tứ
di thái cho Đại thiếu và thiếu phu nhân. Hách Liên Tĩnh Phong trầm mặc,
chờ bọn họ lui hết mới nhìn nàng hỏi ý kiến: “Ý của em thế nào?”
Nàng chỉ cười, dịu dàng đáp: “Em nghe theo anh tất cả.”
Hắn trừng mắt, hỏi lại: “Thật sao?” Dáng
vẻ nghịch ngợm đáng yêu như một cậu nhóc. Hắn chụm đầu, khẽ thì thầm bên tai nàng: “Vậy em đừng về, ở lại đón năm mới với anh, chỉ có hai chúng
ta…”
Qủa nhiên nàng bị mê hoặc, đồng ý lưu lại đón năm mới cùng hắn. Dù ngoài tiền tuyến nhưng món ăn khá phong phú.
Ai cũng vui cười rạng rỡ vây quanh, vô cùng náo nhiệt. Bàn bọn họ bao
gồm Khổng Gia Chung, Trương Lập và vài viên tướng quân đội. Mấy viên
tướng ấy đều rất trẻ, khoảng hơn ba mươi tuổi, trong đó có vài vị khí
thế hiên ngang, vừa nhìn đã biết là anh tài hiếm gặp. Họ thấy Tịnh Vi
đều cung kính chào hỏi, Tịnh Vi cũng mỉm cười đáp lễ.
Chén rượu xoay vòng, vô cùng sôi động.
May mắn thương thế của Hách Liên Tĩnh Phong đã khỏi hẳn nhưng các tướng
lĩnh chẳng dám quá đà. Tuy nhiên mời mời kính kính, cũng uống khá nhiều, hắn bắt đầu thấy ngà ngà say, đưa mắt ra hiệu cho Tịnh Vi rồi nói: “Mọi người cứ thong thả, tôi đưa thiếu phu nhân đi dạo.” Dĩ nhiên đâu ai dám ngăn cản, hắn liền kéo tay Tịnh Vi ra vườn.
Cả con đường khu vườn đều lát đá, hai bên toàn trồng cây cảnh xen kẽ vài khóm mai, gió lùa qua làm hương mai tỏa
càng thêm ngào ngạt. Con đường xoay vòng qua các hàng cây, ánh trăng non và những ngôi sao lấp lánh trải dài như con sông uốn khúc, êm ả và yên
tĩnh. Hách Liên Tĩnh Phong sợ nàng lạnh, liền ôm lấy cơ thể nàng, hai
người im lặng bước chầm chậm bên nhau, thỉnh thoảng ngước lên nhìn bầu
trời bao la, các ngôi sao lấp lánh như những viên kim cương phát ra tia
sáng rực rỡ.
Bất giác đã đi hết con đường đá đến sau
hậu viện. Hắn ôm cơ thể mềm mại của nàng, đỡ đầu nàng dựa vào bờ vai
mình, hít thật sâu hương thơm tự nhiên tỏa ra từ người nàng, dịu ngọt
say lòng người. Không biết ánh trăng quá mức đẹp hay hắn đã ngà ngà say, hắn thì thầm như mê sảng: “Tịnh Vi, anh rất yêu em, rất yêu em. Em có
yêu anh không?”
Từ ngày nghe lời thổ lộ mập mờ của nàng,
vấn đề này đã quanh quẩn hắn thật lâu. Nàng dường như cũng say, say
trong men tình, trong mật ngọt của hắn. Nàng không nghĩ xa xôi, bởi
chuyện mai sau ai có thể dự đoán? Ít nhất phút giây này, khoảng khắc
này, thời điểm này, hắn thực sự thuộc về nàng. Nàng không muốn trốn
tránh, bây giờ nàng phải là chính mình, nàng từ từ ngước lên nhìn hắn
chăm chú, tựa đời này kiếp này sẽ nhìn như thế: “Em cũng yêu anh!”
Tiếng nàng du dương mềm dịu lọt vào tai
hắn, quyến rũ hơn cả trên thiên đàng. Nàng bình tĩnh nhìn hắn, thẳng
thắn nói với hắn, nàng yêu hắn như hắn yêu nàng. Thế gian còn gì đáng
vui sướng ngất ngây hơn điều này? Đáy lòng hắn vỡ ào niềm hạnh phúc. Hắn ôm nàng thật chặt, giờ mới nhận ra bắt đầu từ lúc gặp nhau tại Giang
Nam, cho tới đoạn đường này, tuy quá lâu nhưng cuối cùng hắn đã đợi được nàng. Dẫu vài lần chờ đợi khiến trái tim hắn đau đớn, nhưng vẫn chỉ
muốn ngóng đợi nàng. Hắn ôm lấy cơ thể mềm mại ấm áp của nàng như ôm cả
thế giới, vững chắc kiên định là thế, bởi vì rốt cuộc hắn đã xác định
được nàng là của hắn, cả đời này là của hắn, mãi mãi vĩnh viễn là của
hắn.
Nụ cười của nàng thật đẹp, con ngươi đen
lay láy, chất chứa đầy hình bóng hắn. Hắn cuồng loạn hôn lên môi nàng,
bừa bãi đắm mình nhấm nháp vị ngọt ngào của nàng, thì thầm như thề
nguyền: “Tịnh Vi, em biết không? Em cho anh toàn bộ thế giới, cuộc đời
anh sẽ đem mọi thứ tốt đẹp trên đời dâng tặng cho em và con chúng ta,
tạo điều kiện cho bọn em lựa chọn.”