Hỉ Thước dìu Tịnh Vi ngồi xuống sofa kiểu Âu, ngắm thái dương ngoài cửa sổ, cười nói: “Tiểu thư, hôm nay thời
tiết đẹp quá! Hay chúng ta ra vườn đi dạo nhé? Trong vườn hoa nở đẹp
lắm!” Cô nàng vừa hỏi vừa len lén nhìn sắc mặt Tịnh Vi, thấy nàng vẫn im lặng như thường, thậm chí cả nụ cười trên khóe môi cũng không thay đổi. Tuy nhiên cô nàng cảm thấy sự khác biệt rất rõ, Tịnh Vi dường như bị
rút cạn thứ gì đó, chẳng còn chút tinh thần.
“Hoặc… hoặc là chúng ta dạo phố, gọi tiểu thư Tĩnh Kỳ cùng đi. Ghé cửa hàng Tây xem, em nghe nói chỗ đó có nhiều
đồ chơi, quần áo, dày dép trẻ em nước ngoài lắm… khác với đồ trong nước
chúng ta, nghe đâu rất đẹp.” Hỉ Thước biết lòng tiểu thư đau khổ, chỉ
mất ngủ một đêm mà đã hốc hác thành thế này. Dựa theo tính cách của tiểu thư, những khúc mắc giữa tiểu thư và Đại thiếu tạm thời khó thể tháo
gỡ. Nàng từ nhỏ lớn lên cùng tiểu thư, sao không hiểu tình yêu sâu đậm
của tiểu thư đối với Đại thiếu? Chuyện lần này… mu bàn tay, lòng bàn tay đều là thịt… Nàng biết tiểu thư tự trách quá nặng, ai ngờ lão gia lại
dùng chính khẩu súng tiểu thư tặng để tự sát.
Tịnh Vi nhìn xuất thần ngoài song cửa,
dường như thật lâu mới có phản ứng, nói rất nhỏ: “Em ra ngoài trước đi,
để chị yên tĩnh một mình.” Hỉ Thước thở dài, cầm tấm chăn đắp lên người
nàng, rồi lui ra.
Tịnh Vi dường như không phát hiện, như
động lại như không, chỉ đứng lẳng lẽ nhìn ra ngoài. Ánh dương rất đẹp,
vì mùa xuân nên vô cùng ấm áp và thoải mái. Nàng nhìn thấy mà bất lực,
dù ngày nắng ra sao thì đối với nàng cũng toàn là u tối.
Nàng trách hắn sao? Không! Nàng chẳng
trách hắn! Giang sơn và nàng cơ bản không thể đặt lên cân đo. Hắn mưu
lược chí lớn muốn nắm cả thiên hạ, có gì sai? Sai là sai tại bản thân
mình. Nếu nàng không trao trái tim, hôm nay chẳng đau đớn nhường này!
Nếu nàng không trao tình yêu, hôm nay đâu thương tâm nhường ấy! Hóa ra
điều nàng thật sự muốn đều rỗng tuếch…
Nàng khẽ bật cười, chậm chầm tới sát bên
song cửa. Khu vườn muôn hồng nghìn tía, trăm hoa khoe sắc, hắn nói đời
đời kiếp kiếp sẽ mãi mãi bên nhau… Thì ra toàn là giả dối. Nước mắt bất
giác tuôn trào, từng giọt từng giọt trượt xuống đôi gò má… Nàng nhẹ vỗ
về vùng bụng giờ đã nhô cao, cúi đầu thì thầm: “Bé yêu, mẹ chỉ còn lại
mình con!”
Hỉ Thước mới bước xuống cầu thang đã bị
Trương Lập chận lại, nói: “Đại thiếu cho gọi cô tới thư phòng!” Trương
Lập là tổng thị vệ luôn bên cạnh ra vào cùng Đại thiếu, mà Hỉ Thước là
nha đầu thân tín của Tịnh Vi, họ thường xuyên gặp nhau nên cũng thân
quen, bởi vậy không ngần ngại gì mà nói thẳng: “Hôm qua tới giờ Đại
thiếu mắt cũng chưa nhắm, cơm cũng chưa ăn. Tiền tuyến gọi điện liên
miên mà ngài ấy không tiếp, chuyện này nên làm sao đây?”
Hỉ Thước nhìn y thở dài, đáp: “Một nha
đầu nho nhỏ như tôi thì có biện pháp gì? Chẳng phải tiểu thư nhà chúng
tôi cũng tới sáng mới ngủ sao? Vừa rồi tôi cố ý dặn nhà bếp làm vài món
điểm tâm chị ấy thích, vậy mà chị ấy chỉ đụng vài đũa rồi thôi.”
Nói đến đấy thì đã đến cửa thư phòng,
Trương Lập chào một tiếng rồi thưa: “Đại thiếu, có cô Hỉ Thước tới.” Sau đó y đẩy cửa để Hỉ Thước vào.
Hỉ Thước vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi xì
gà nồng nặc, Hách Liên Tĩnh Phong đang ngồi trên sofa, tay cầm điếu xì
gà. Đầu tóc hắn rối tung, sắc mặt rất tiều tụy. Hỉ Thước theo tiểu thư
đã lâu, biết Đại thiếu xưa nay ít hút thuốc, từ lúc tiểu thư mang thai
chưa từng gặp hắn hút qua. Hôm nay xem ra hắn đã lo lắng tới tột đỉnh,
cái gạt tàn trên bàn đều đầy ắp tàn xì gà.
Hách Liên Tĩnh Phong thấy cô nàng vào, cất tiếng hỏi: “Thiếu phu nhân có ăn cơm không?”
Hỉ Thước đứng từ xa, đáp lời: “Tiểu thư đã thức dậy và dùng cơm rồi ạ.”
Hách Liên Tĩnh Phong im lặng rất lâu, lát sau mới nói: “Cô ra ngoài đi.”
Hắn đứng ngập ngừng, lo sợ không dám đẩy
cửa bước vào. Xưa nay hắn làm việc luôn quả quyết, nhưng mỗi lần vấp
phải chuyện của Tịnh Vi, hắn đều mất tự chủ. Nàng ở bên trong cũng nghe
tiếng bước chân hắn. Quen thuộc như thế, từng khiến nàng bao nhiêu ngày đêm ám ảnh.[1] Hôm nay nghe tới, chỉ còn nỗi tuyệt vọng mỉa mai và đau khổ ngập lòng.
Cuối cùng hắn vẫn đẩy cửa đi vào, chỉ
cách cánh cửa mà nàng và hắn lại xa vời vợi như tận chân trời. Hắn thấy
cơ thể nhỏ bé của nàng nằm nghiêng, cuộn tròn trong chăn giống người
đang ngủ. Hắn nhẹ nhàng đi đến bên giường, nàng dường như say giấc, hơi
thở đều đều, nhưng rèm mi dày khẽ lung lay. Hắn không nói lên lời là
yêu, là hận, hay là phiền muộn, chỉ lặng lẽ ngồi xuống mép giường. Nàng
giả vờ ngủ, hắn vừa đẩy cửa, nàng đã nghe tiếng bước chân thân quen. Hắn vừa cúi người, nàng đã hít được mùi hương thân thuộc. Hương vị ấy, hơi
thở ấy vẫn quen thuộc như thuở nào. Trong rất nhiều lần ân ái say đắm,
nàng đã hấp thu hơi thở của hắn, thừa nhận sự dành tặng và chiếm lấy của hắn. Giờ đây mang tới là tuyệt vọng vô cùng.
Hắn khẽ vuốt hàng chân mày của nàng, như
muốn xóa tan nỗi sầu muộn trong nàng. Thường ngày hắn hăng hái phấn chấn không ai bì nổi, nhưng trước mặt nàng, tất cả đều mềm nhũn. Lẽ nào hắn
lại không biết nàng đang giả vờ ngủ? Nhưng ngay cả can đảm đánh thức
nàng dậy để đối mặt, hắn cũng chẳng có. Nàng thường ngày dịu dàng hiền
thục, không tò mò việc của hắn, không có nghĩa bản tính nàng như thế.
Chuyện lần này hắn thực sự sai, khiến nàng thành người con bất hiếu,
nàng tức hận hắn là đúng.
Hắn khẽ thở dài ngồi xuống mép giường,
nhìn vẻ nhăn mày của nàng, trăm ngôn ngàn ngữ lại không biết bắt đầu từ
đâu. Chỉ trông mong nàng có thể thông cảm, hắn cũng có nỗi khổ bất đắc
dĩ. Hành động lần này của Triệu Bỉnh Khiêm ở Giang Nam, cẩn thận mà soi
xét là giúp hắn giải quyết vấn đế khó khăn lâu dài. Dựa theo chiến lược
cũ của hắn, nếu muốn tiến công, ắt phải chiếm ‘vựa lúa thiên hạ’ Giang
Nam trước. Nhưng sự đời làm sao phát triển theo dự liệu của hắn? Nếu lúc đó hắn biết mình sẽ yêu nàng sâu đậm, mất hết tự chủ, liệu có chọn nàng làm vợ hay không? Bởi vì có nàng, bởi vì yêu nàng, hắn mới chọn ngược
lại đánh Tây bộ và Nam bộ, nghĩ chiếm xong rồi thì chiêu hàng Giang Nam. Nhưng bởi vậy thì sẽ lãng phí biết bao nhiêu nhân lực và tài lực cho
kể? Triệu Bỉnh Khiêm thực sự là tướng tài, cậu ta nhận ra điểm này, cũng biết hắn không thể nặng tay với Giang Nam, nên thừa cơ hội thâu tóm.
Nếu không phải hắn quá yêu nàng, yêu say đắm như thế, hắn cần gì phải
vậy. Thế gian đầy hoa, muôn hình vạn trạng, muốn đóa nào ngắt đóa ấy,
nhưng hắn chỉ cần đóa hoa này. Trên đời vô số con sông lớn, hắn lại chỉ
muốn mỗi chiếc muỗng này!
Cả tuần nay bầu không khí khắp phủ Đốc
quân liên tục đè nặng. Đám người Trương Lập, Bành Đinh Lực cũng kém vui, tuy rằng Đại thiếu vẫn giữ phong thái cũ, nhưng các thuộc hạ sao lại
không hiểu tâm tình của hắn? Ngày thứ hai sau chuyện đó, thiếu phu nhân
yêu cầu chuyển đến phòng khách, Đại thiếu không tán đồng. Vì vậy một
ngày trong lầu Tiểu Dương như một năm. Người khác khổ sở một ngày sống
bằng một năm, còn bọn họ đúng thật sống một giờ bằng một năm. Hiện tại
bọn họ sống tốt đều phụ thuộc vào thiếu phu nhân. Nếu hôm nay thiếu phu
nhân ăn nhiều một tí, hoặc Đại thiếu nhìn thiếu phu nhân mà thiếu phu
nhân tình nguyện nói nửa chữ, bọn họ mới có thể sống dễ chịu.
Hôm đó trời đẹp, hoa nở khắp vườn, gió
lùa qua mang theo hương thơm ngát xông vào mũi. Trương Lập đứng trên
hàng lang, bớt chút thời gian hút thuốc, hỏi: “Anh xem, chuyện này thiếu phu nhân chừng nào mới giải quyết xong?”
Bành Đinh Lực lắc đầu, liếc thoáng qua
cầu thang, đáp: “Tôi xem, chuyện này rất khó với thiếu phu nhân… Anh
đừng thấy thiếu phu nhân thường ngày dịu dàng hiền thục, thấu tình đạt
lý, nhưng hễ gặp việc thì rất có chủ kiến. Đơn cử chuyện Đại thiếu bị
thương, cô ấy vừa nghe xong đã nhất định đòi ra tiền tuyến, tôi với các
thị vệ nói sao cũng không cản được!”
Trương Lập gật đầu: “Xem ra thời gian này Đại thiếu khó quay về tiền tuyến, có đi cũng chờ thiếu phu nhân sinh
tiểu thiếu gia xong.”
Bành Đinh Lực rít một hơi thuốc, gật đầu
tán đồng với y: “Tôi cũng nghĩ vậy! Mấy ngày nay Đại thiếu đã sắp xếp
việc tiền tuyến rồi, tổng thư kí Khổng đã được điều đi làm nhiệm vụ.”
Đang nói chuyện thì Hỉ Thước từ thang lầu đi xuống, từ xa thấy hai người họ liền chào hỏi: “Trương tổng vệ, Đại
thiếu bảo anh đi mời bác sĩ Ngô vào phủ, khoảng thời gian này anh ta sẽ ở lại đây.”
Trương Lập lên tiếng đáp lời, sai tên thị vệ đứng ở cửa đi lo việc. Thấy Hỉ Thước hớn hở hơn ngày thường, liền
hỏi: “Cô Hỉ Thước, hôm nay khẩu vị của thiếu phu nhân có tốt không?”
Hỉ Thước liếc bọn họ một cái rồi thở dài: “Chẳng khá khẩm hơn là bao! Chị ấy ăn ít hơn trước, cả người gày rọm,
có lẽ Đại thiếu thấy xót nên mới gọi bác sĩ Ngô vào ở trong phủ! Thiếu
phu nhân còn chưa đến ngày sinh.” Ba người im lặng không nói gì.