Từ cửa băng qua phòng khách nhỏ, rồi tới giường bệnh của hắn ngắn ngủi chỉ vài bước chân, vậy mà nàng ngỡ như đã cách thiên sơn vạn thủy,[1] một đời một kiếp. Hắn nằm nghiêng người, đưa lưng về phía nàng, trêu
ghẹo Huyên nhi – con gái của bọn họ nô đùa. Tính cách Huyên nhi kì quặc, nếu bé thích ai, bé sẽ đeo dính lấy người đó. Ngược lại nếu bé không
thích, thì dù chỉ một cái ôm cũng khiến bé khóc thét. Bé đang cầm trái
táo và quả sơn trà liên tục lăn qua lăn lại trên mặt đất, hệt con mèo
con đuổi bắt cuộn chỉ thêu, trông rất đáng yêu. Thỉnh thoảng bé ngước
lên nhìn hắn cười khanh khách, đủ biết bé thích hắn. Có lẽ đây chính lá
máu thịt hòa tan, bất kể cách bao xa, qua bao lâu, cái cảm giác máu mủ
tình thâm vĩnh viễn tương thông.
Hắn khẽ nghe được tiếng bước chân, tưởng
là Khổng Gia Chung nên quay đầu, nói: “Có phải đã tìm được…” Hai chữ
‘người nhà’ nghẹn cứng trong cổ họng hắn. Lúc này, cả thế giới giữa hắn
và nàng như dừng trôi. Hắn cảm thấy trái tim mình đập thình thịch, càng
lúc càng gấp, càng lúc càng nhanh, hệt một giây sau sẽ phá ngực mà chui
ra. Máu khắp nơi ngừng chảy, cuối cùng dồn hết lên não. Nàng đứng trước
cửa, tựa trong giấc mơ, không thể tin nổi. Hắn nắm chặt hai tay, liên
tục gõ vào đầu, thậm chí cả mắt cũng quên chớp. Hắn chỉ sợ nháy mắt,
nàng sẽ biến mất như vô số lần trong những giấc chiêm bao. Mãi đến khi
bàn tay truyền tới cơn đau đớn, trên trán truyền tới sự nhức nhối, bấy
giờ hắn mới bật cười, run giọng gọi: “Tịnh Vi…”
Mấy năm nay nàng chưa từng nghĩ sẽ gặp
lại hắn, càng không nghĩ sẽ gặp nhau dưới tình cảnh này. Xưa nay hắn
tràn đầy sức sống, chẳng ai bì nổi, hiện giờ thời gian tôi luyện thành
người chín chắn. Dường như mấy năm qua, hắn sống cũng kém vui, đã mất đi dáng vẻ ngông cuồng thuở nào. Bởi vì bị thương, trông hắn vô cùng xơ
xác, cả người gầy rộc, bụng quấn băng dày, loáng thoáng còn thấy cả vết
máu thấm ướt. Giống như nhiều năm trước, nàng mang thai bụng to, ngàn
dặm xa xôi chạy tới đồn đóng quân gặp hắn. Thoáng giật mình, đã ngần đó
năm trôi qua. Họ bị ngăn cách bởi nhiều chuyện, nhiều người, nhiều tháng như thế, những năm gần đây, trái tim nàng đã bình yên. Ấy vậy mà thấy
hắn, lòng nàng vẫn chua xót cuồn cuộn, nước mắt lại tích tắc trào ra.
Hắn cố gắng xuống giường, đưa tay gạt
những giọt lệ đang tuôn của nàng, mang theo muôn vàn trân trọng: “Cuối
cùng em đã trở về! Đừng buồn giận anh nữa, được không? Mấy năm nay em
trừng phạt anh đủ rồi. Dù em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, sao
em lại nhẫn tâm bỏ mặc luôn Duệ nhi? Năm đó là anh sai, anh không nên
nghi ngờ em. Chỉ vì bữa ấy anh say, anh không biết… Tịnh Vi, xin em hãy
vị tình của con mà đừng bỏ anh đi nữa.” Nước mắt nàng rơi như mưa, từng
chuỗi từng chuỗi.
Hắn bất chấp vùng bụng đau đớn mãnh liệt, kéo nàng ôm chặt vào lòng, cảm thấy đời đời kiếp kiếp chỉ là thoảng
qua. Được ôm nàng trong vòng tay, chân thực và tốt đẹp là thế! Rốt cuộc
hắn có thể ngửi được mùi hương như có như không trên người nàng, hắn cảm thấy khắp người an tâm và yên bình. Ngần ấy năm trôi qua, hồn về ngàn
lần trong mộng, thì ra là thứ này, thì ra đúng là thứ này…
Nàng không biết tại sao, chỉ là rơi lệ.
Căm hận hắn, phiền giận hắn, chọc tức hắn, đều hóa thành nước mắt. Nàng
để mặc hắn ôm chặt, đáy lòng vừa chua lại vừa chát, nghĩ ngợi trăm điều. Nếu ngày xưa hắn thực sự yêu thương nàng, tin tưởng nàng, chắc chắn sẽ
không thốt những lời cay đắng đó. Rất lâu, rất lâu sau, hệt như đã trôi
qua cả đời, nàng mới nhẹ nhàng đẩy hắn ra, thì thào: “Ngài hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Xa cách ngần ấy năm, dĩ vãng đều tan thành mây khói,
nhưng có những thứ mà cả đời nàng mãi mãi không thể nào quên. Đó là cái
chết của cha, sự tuyệt tình của hắn. Nếu con người có thể mất trí nhớ
thì tốt quá, có điều kí ức của nàng vẫn còn đây. Vì vậy duyên phận giữa
nàng và hắn, cuối cùng quá mỏng manh. Nàng chầm chậm bế đứa con gái bé
bỏng vô tư chẳng hay biết gì, từ từ xoay gót, nhỏ giọng: “Tôi không thể
quên được!”
Hắn vốn mừng rỡ điên cuồng, giờ phút này
bỗng rơi vào hầm băng. Nàng không cần hắn, nàng rốt cuộc vẫn không cần
hắn. Lòng hắn cuồn cuộn nỗi tuyệt vọng như từng ngọn sóng lớn dưới đáy
biển sâu, xô tới ăn tươi nuốt sống. Hắn đờ đẫn nhìn nàng rời khỏi vòng
tay mình, đờ đẫn nhìn nàng từng bước rời đi, từng bước mang theo tính
mạng hắn. Hắn biết lúc này buông tay nàng, là vĩnh viễn tiễn nàng ra
khỏi sinh mệnh mình. Nếu không buông tay, hắn cũng đã mất nàng. Hắn có
thể nhốt nàng lại bên cạnh, nhưng như thế thì sao? Những yêu thương,
những thông cảm, những gần gũi, những vòng tay ôm ấp, cuối cùng chẳng
bao giờ là của hắn nữa… Có lẽ đời người không thể dẫm lên sai lầm, nếu
đã sai rồi, mai sau từng bước đều sai. Nàng rời bỏ hắn, cuộc đời này của hắn còn ý nghĩa gì đâu? Giang sơn rộng lớn, vinh hoa phú quý, với hắn
đã thành vô nghĩa! Hắn hối tiếc không thể thấu hiểu sớm hơn!
Mặt trời dần dần lặn về núi, áng chiều tà còn sót lại xuyên qua khung cửa bằng kính từ từ sọi vào, dừng trên con
dao bạc trong đĩa trái cây, phản chiếu thứ ánh sáng heo hắt… Hắn ở sau
lưng, cúi đầu thì thầm gọi tên nàng: “Tịnh Vi, xin hãy cho anh một cơ
hội được yêu thương em, hoặc để em trả thù cho cha mình.”
Nàng đã mở cửa, vẫn lờ mờ được nghe giọng nói yếu ớt phía sau truyền tới. Chẳng biết do nàng không nỡ hay vì trái tim hỗn loạn, nàng từ từ xoay người… Chỉ thấy hắn đứng bất động nhìn
nàng chăm chú, trong đôi mắt phẳng lặng vừa bình tĩnh vừa đau khổ, rồi
đưa con dao nhọn hoắc lên đâm vào sườn thắt lưng, máu đỏ chầm chậm chảy
ra từ con dao. Đó là nơi hắn đang bị thương! Đầu óc nàng nổ đoàng đoàng, hai mắt mở lớn sợ hãi vô tận, nàng đưa tay che mắt Huyên nhi, ra sức
lắc đầu: “Không! Đừng! Tĩnh Phong… Người đâu, tới mau! Người đâu!”
Nàng thả con gái chạy vọt tới, cố sức rút con dao đâm hắn ra. Hắn ngã xuống, vẫn kiên quyết giữ lấy cán dao không chịu thả, nhìn nàng bằng ánh mắt đầy hi vọng: “Hứa với anh, em sẽ tha
thứ cho anh…”
Nước mắt nàng trào ra như suối: “Em hứa
với anh, em hứa với anh… cái gì em cũng hứa với anh… em sẽ tha thứ cho
anh! Anh mau thả tay ra! Mau thả tay ra…”
Đôi mắt hắn rộng mở ý cười, giọng ngày
càng đứt quãng: “Anh không cố ý… muốn hại… muốn hại cha em đâu, anh… ra
lệnh… Triệu Bỉnh Khiêm phải… lễ độ với người nhà em… người nhà… Em hãy
tin anh!”
Hai mắt nàng đẫm lệ mông lung, mọi thứ
trước mắt mờ mịt, chỉ biết ra sức gật đầu: “Em biết… em biết… Em tin
tưởng anh!” Lòng của nàng hoảng sợ tới tột đỉnh! Chỉ cần hắn còn sống,
chỉ cần hắn còn sống! Việc gì cũng có thể, việc gì cũng có thể!
Vài năm sau, phủ Tư lệnh thành An Dương.
Khu vườn muôn hồng nghìn tía trước lầu
Tiểu Dương còn đọng những giọt nước sau cơn mưa, trông càng thêm tươi
đẹp. Từng đàn bướm không biết trốn từ đâu bay ra, liên tục uốn lượn. Bất chợt có kẻ hầu người hạ tạt ngang qua, khiến những chú côn trùng đậu
trên cánh hoa hoảng hốt bay vào khóm cây.
Hách Liên Tĩnh Phong vừa vào cửa, liền
thấy nàng nằm dựa trên giường, gió theo cửa sổ lùa vào khẽ thổi tấm mành lay bay. Mái tóc đen như nhung của nàng quấn trên chiếc cổ thanh tú
trắng ngần, càng thêm vẻ quyến rũ. Lòng hắn khẽ rung động, miệng khô
lưỡi nóng. Hắn từ từ kéo nàng vào ngực, dịu dàng ấn nụ hôn xuống, nàng
chưa tỉnh mộng, giơ tay đẩy hắn, mơ màng lầu bầu: “Huyên nhi, con đừng
làm ồn!” Hơi thở hắn càng nặng nề, chẳng những không buông tay mà còn
siết chặt hơn. Hắn ngậm lấy vành tai nàng, mềm nhẹ vuốt ve.
Rốt cuộc nàng cũng bị hắn làm tỉnh giấc,
nhẹ nhàng run rẩy, ánh mắt đê mê mà xinh đẹp, khẽ rên rỉ: “Tĩnh Phong…
đừng…” Hắn mặc kệ, luồn tay vào bầu ngực nàng, chỉ thấy nơi đó thật tiêu hồn. Nàng hơi giãy dụa: “Bọn nhỏ…” Hắn vừa nỉ non vừa rất vội vã: “Em
đừng quản bọn nó làm gì…” Nàng cúi đầu nhíu mày thở hổn hển, như vô lực
hoặc như sung sướng. Nàng vẫn để cho hắn toại nguyện…
Bởi vì tối nay có tiệc, nên Hách Liên Duệ dẫn theo Hách Liên Huyên sớm ăn mặc chỉnh tề. Đợi thật lâu mà không
thấy cha mẹ xuống, liền thò đầu vào cửa sổ tìm kiếm. Ánh nắng mặt trời
xuyên qua cửa kính, tà tà chiếu trên thảm, vì độ sâu trong phòng nên
nhìn không rõ, lại nghe loáng thoáng giọng mẹ miễn cưỡng truyền ra: “Mấy giờ rồi anh? Tối nay có tiệc, coi chừng bị trễ!” Dường như cha ừ một
tiếng, rồi cưng chiều nói: “Trễ thì cũng đã trễ, cứ để bọn nhỏ và mọi
người chờ! Được rồi, em ngủ thêm chút nữa đi!”
Cậu bé quay đầu thấy em gái định cất
tiếng gọi, liền vội vã che miệng cô em, dỗ dành: “Anh dắt em đi ăn bánh
ngọt, sau đó chúng ta đi xem em trai nhé!” Hách Liên Huyên vừa nghe tới
bánh ngọt, hai mắt sáng rỡ, dĩ nhiên quên bẵng chuyện muốn gọi mẹ. Cô bé kéo tay anh trai, nhảy tưng tưng chạy đi.
Ráng chiều tà chiếu lên hình dáng hai anh em, kéo bóng họ dài ra thêm rồi biến mất.
HẾT