Giang Nam Lão

Chương 11

Dịch: CP88

Ngón tay hắn từ sau cổ Thẩm Chiêu Chiêu len vào giữa những lọn tóc cô.

Lòng bàn tay nhè nhẹ ma sát trên chân tóc, truyền đến cho Thẩm Chiêu Chiêu một trận tê dại nhấp nhô, lan ra khắp phần xương cột sống. Cô giãy dụa muốn tránh thoát.

Quả nhiên là như vậy. Trước đây mỗi khi gội đầu cho cô, ngón tay chà xát đến chân tóc Thẩm Chiêu Chiêu đều sẽ mất tự nhiên mà di bàn chân đặt trên mặt sàn. Hóa ra không phải là khó chịu, mà bởi vì quá khoan khoái.

Hắn nhẹ nhàng vỗ về cái gáy nhỏ của cô, ngược lại càng khiến máu trong người Thẩm Chiêu Chiêu xông lên mặt, lại như chú cá chép gấm được hắn mò ra từ trong bể nước, nhưng bởi vì tay trơn mà trượt xuống sàn nhà, một lần quẫy là có thể trượt một đoạn rất xa. Thân thể này của cô hiện tại cũng giống như đang nằm trong nước, không ngừng trượt xuống.

Thẩm Sách ôm lấy thân thể sắp trượt xuống đất của cô, hai người từ ngồi chuyển sang nằm.

Không bị một ý niệm nào ở thực tại ảnh hưởng, một lần rồi lại một lần, chỉ đơn giản lặp lại như vậy, muốn làm như vậy.

Cô bị hắn ấn vào ghế sô pha, lại giống như cả hai người đều bị rơi vào trong đó, cô nằm giữa tấm vải màu đỏ, còn hắn đè lên chân cô.

Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân.

Lý trí cô tê dại, hô hấp cũng chợt ngừng. Cánh môi đặt trên đó vẫn không rời đi, cũng không tiếp tục động.

"Cậu trẻ?" Là Thẩm Diễn, " Nghe nói cậu không ăn cơm tối, có cần cháu cho người chuẩn bị bữa khuya đưa tới không ạ?"

"Không cần." Hắn đáp lại, giọng nói không có lấy một chút tâm tình chập trùng lên xuống.

Cách một tấm bình phong, bên ngoài chính là một người lớn sống sờ sờ, cháu trai ngoại của hắn.

Thẩm Chiêu Chiêu cau mày, giật giật, có ảo giác như trên đó đang có một chiếc kim treo lơ lửng, không biến mất, cũng không rơi xuống.....

Bước chân dần đi xa, cô mới phát hiện ra trên người mình còn một cơ thể nóng rực khác đang đè lên, vội vàng đưa tay đẩy hắn.

Thẩm Sách vẫn còn muốn tiếp tục, nhưng nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng vẫn buông cô ra.

Chén trà vừa rồi rót cho cô, hiện tại đổi lại người uống là hắn, một hơi uống cạn.

Cô giãy dụa ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm gò má hắn, nghĩ xem hai người rốt cuộc là đang làm cái gì. Hẹn hò? Tính được sao? Từ góc độ này nhìn sang hắn, cô luôn cảm thấy ánh mắt kia quá sâu, quá tối tăm, cánh môi kia tựa hồ lúc nào cũng là mím nhẹ như vậy. Cương nghị nhưng không thô, có thứ góc cạnh thuần túy nhất của người đàn ông.

"Anh." Cô nhẹ giọng gọi hắn.

Hắn nhìn cô.

"Chuyên ngành của anh là gì? Học trường nào?"

"Nhân loại học. Sao hả?"

"Không sao cả," Thẩm Chiêu Chiêu đỏ mặt nói, "Đến cả chuyện anh học chuyên ngành gì em cũng không biết, tốt nghiệp hay chưa cũng không nắm được."

"Đã tốt nghiệp, năm ngoái."

"Anh học rất sớm," cô cười, "Nóng lòng muốn về giúp ba hả?"

Thẩm Sách bỗng mỉm cười.

Cười gì chứ. Thẩm Chiêu Chiêu kỳ quái nhìn hắn.

Cái đêm cô say rượu ở Hồng Kông, những vấn đề này cô đều đã hỏi một lượt. Hắn đương nhiên sẽ không vạch trần, tính tình của Thẩm Chiêu Chiêu so với trước đây không hề thay đổi chút nào cả, nói ra quá thẳng thắn nhất định sẽ bị cô trở mặt. Bầu không khí giữa hai người trước mắt đã khá tốt rồi, hắn cũng không muốn nó bị chính tay mình phá vỡ.

Cô nhìn hắn uống nước, nhìn theo hầu kết nơi cổ hắn trượt lên xuống mấy lần.

Chưa từng một lần thật sự quan sát người đàn ông trước mắt cho kỹ càng, đánh mắt nhìn sang, một lát sau lại không nhịn được, lại đánh mắt nhìn sang.

Thẩm Sách cũng cảm nhận được cô đang nhìn cái gì.

Đêm đó ở Hồng Kông cô đưa tay ra sờ hầu kết của hắn, còn hôn lên nơi đó.

"Em thích mùi hương này?" Hắn bỗng hỏi, giọng nói ép xuống vô cùng thấp, như là gió thổi qua rừng trúc, xào xạc xào xạc.

"Vâng."

"Ngày mai cho người mang đến phòng em."

Thẩm Sách đặt chén trà xuống, lại xoay người ôm lấy cô. Được Thẩm Sách ôm khác rất nhiều với người ngoài, so với những người anh khác cũng không giống, chỉ cần nằm trong lòng hắn, cơ thể và trái tim cô đều sẽ chìm xuống, trở nên mềm mại vô cùng.

Cái lưỡi được thấm nước trà lại càng thêm trơn mềm. Thẩm Chiêu Chiêu thầm nghĩ.

Chỉ là lần này không tài nào thả lỏng được như lần trước nữa, chỉ cần cô nghĩ tới Thẩm Diễn vừa tới đây, có thể tiếp theo sẽ lại có ai đó đến gọi vị chú nhỏ, cậu nhỏ này đi ăn khuya. Cô cảm giác bị hắn đẩy từ trên bờ xuống, ngã nhào lên mặt nước, mà trên đó chỉ có một tầng băng mỏng đỡ lấy khiến Thẩm Chiêu Chiêu không dám dùng sức, sợ rằng bất cứ lúc nào tầng băng mỏng đó cũng có thể bị sức nặng của cô làm cho vỡ vụn, còn cô sẽ cứ thế bị nước nhấn chìm.

Cảm giác nguy hiểm vờn quanh không ngừng đè lên trái tim cô, cuối cùng không thể chịu nổi nữa, Thẩm Chiêu Chiêu nghiêng đầu né tránh, từ môi lưỡi hắn đào tẩu.

"Phải trở lại rồi," dáng vẻ cô như kẻ gian làm chuyện xấu, nhẹ giọng giải thích với hắn, "Hơn mười giờ còn chạy ra ngoài, chị gái sẽ đi tìm em."

Đến chưa được một phút đã muốn đi, cứ như vậy coi như hẹn hò xong, phủi tay một cái liền quay lưng bỏ lại người. Thẩm Chiêu Chiêu thật có cảm giác mình chính là một kẻ phụ bạc.

Thẩm Chiêu Chiêu và hắn đối mặt, chìm trong bóng tối nồng đậm kia, cuối cùng cô nhẹ giọng nói: "Ngày mai sẽ gặp nhau sớm hơn," như vậy sẽ có thời gian ở với nhau nhiều hơn, "Chúng ta cũng có thể đi ra ngoài."

"Đi ra ngoài làm gì?" Hắn thấp giọng cười hỏi.

Cũng không thể nói là để tìm nơi nào đó không ai biết làm chuyện thân mật được.

Sau đó Thẩm Sách làm thế nào để mình chạy thoát Thẩm Chiêu Chiêu đều mơ hồ không rõ, hoàn toàn không nhớ gì hết.

Về đến phòng, mới phát hiện ra chị gái lại theo mẹ ra ngoài mất rồi. Cô nên sớm đoán ra, chị gái quanh năm không được gặp mẹ, vậy nên mỗi lần tranh thủ được kỳ nghỉ chạy đến mẹ đều sẽ tận lực sắp xếp dành ra thời gian đưa chị gái đi đây đi đó chơi. Nơi Macao này vốn là chốn ăn chơi không phân biệt ngày đêm, tuy tuổi của chị gái vẫn chưa đủ để qua cửa những khu vui chơi công khai, nhưng dĩ nhiên vẫn không thiếu những chỗ để đi.

Thẩm Chiêu Chiêu nằm trên giường, lại bắt đầu hối hận vì đã chạy về sớm.

Điện thoại đặt bên gối, nhưng lại không biết làm thế nào để gọi sang phòng hắn, cô không có số hắn.

Vốn nghĩ sáng mai nhất định sẽ có người gọi đến.

Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, chiếc điện thoại bàn màu trắng đặt trên tủ đầu giường trước sau vẫn không có động tĩnh, Thẩm Chiêu Chiêu lại đoán, biết đâu ngày hôm nay hắn muốn chờ để gặp mặt trực tiếp thì sao? Thế nhưng bữa sáng trên bàn ăn không hề thấy bóng dáng người.

Ăn xong, Thẩm Diễn phụ trách tiếp đón mọi người đến phòng chơi bowling nằm ở tầng trên cùng, sau đó thay Thẩm Sách tỏ ý xin lỗi, nói cậu trẻ hôm nay khó chịu trong người, không thể cùng tham gia, hi vọng mọi người thông cảm.

Hai đường băng không ngừng có bóng được ném ra, rầm một tiếng đánh đổ mấy chiếc chai. Bình thường Thẩm Chiêu Chiêu cũng rất thích nghe âm thanh những quả bóng này va chạm với đường băng và kegel, hôm nay lại cảm thấy đặc biệt ồn ào nhức óc. Thẩm Gia Hằng nhìn ra cô gái nhỏ đã sớm để cho tâm hồn bay xa, cười hỏi cô có phải Macao quá bí bách, không được tự do như ở nhà hay không: "Thẩm Sách cũng không mang em ra ngoài đi đó đây à?"

"Có chứ ạ," chị gái đứng một bên thay cô trả lời, "Chẳng qua không quá nhiều thôi."

"Người anh trai mới này của em," Máu tán gẫu của Thẩm Gia Hằng sắp nổi lên, "Lòng dạ sâu, có thủ đoạn."

"Lúc trước không phải ông họ cũng nói hắn còn nhỏ tuổi nhưng lòng đã sâu không ai nhìn ra được à?" Chị gái cũng nhớ lại, "Đại loại là như vậy đó, dù sao thì em cũng cảm thấy hắn rất....." Chị gái không tìm được từ ngữ thích hợp, cười cười, để cho Thẩm Gia Hằng lựa lời thay mình.

Trong đám con cháu của Thẩm gia, Thẩm Sách có thể coi là người được chiều chuộng yêu thương nhất, mà lý do lớn nhất trong số đó chính là vì tuổi thơ của hắn phải chịu quá nhiều đau khổ.

Chuyện của hắn trước năm ba tuổi Thẩm Gia Hằng cũng đã từng nghe nói, mà sau khi ba tuổi cũng không được bình yên. Sáu tuổi bị bắt cóc, Thẩm gia chuẩn bị hơn trăm triệu tiền mặt mới chuộc được hắn về, nhưng hắn cũng chịu không ít khổ, suýt chút nữa mất mạng. Sau đó là năm tám tuổi, đám người kia sống sung sướng ung dung bằng số tiền từ trên trời rơi xuống quen rồi, lại muốn dùng lại chiêu cũ, tuy là sau đó không thành công, nhưng vẫn liên lụy đến người tài xế của Thẩm Sách mất mạng tại chỗ.

Một nhóm người gây ra án mạng, chạy trốn sang Thái Lan, sau đó biệt tăm không còn tin tức.

Chuyện này xảy ra đã từ rất lâu về trước.

Sau đó Thẩm gia lên kế hoạch đưa hắn sang Anh học sớm, năm tháng dần trôi đi, không có ai nhắc lại nữa, coi như đây là một bài học để đời. Mãi đến tận năm ngoái, Thẩm Sách ở nước ngoài bỗng nhiên đào ra gốc rễ của từng kẻ từng kẻ lúc trước, cần đền mạng thì đền mạng, toàn bộ những chứng cứ phạm tội còn sót lại cũng được tìm về đầy đủ, kẻ nào cần tống vào tù cũng sẽ không bỏ sót một tên. Dĩ nhiên, những kẻ nào khi trước đã ngược đãi tuổi thơ của hắn, đều sẽ phải trả lại hắn trước tiên.

Đây không phải chuyện một sớm một chiều là có thể chuẩn bị một cách hoàn mỹ, hắn đã ghi nhớ chuyện đó trong bao lâu, lại sắp xếp trong bao lâu, ai cũng không biết được. Hơn nữa còn tuyệt nhiên không mượn tay người khác, không cần biết trên con đường này đã ủy thác cho bao nhiêu người, cuối cùng vẫn nhất định phải do chính hắn tự mình kết thúc tất cả.

Bản án cũ từ khi hắn sáu tuổi, kết thúc ở cái tuổi hai mươi, một lần chờ đợi là 14 năm. Với hắn, mọi việc đều phải có một ngày đặt dấu chấm kết thúc, không cần biết là mười năm, hai mươi năm, hay là ba mươi năm.

Hắn không sợ chờ, chậm rãi đi, món nợ nào rồi sớm muộn cũng phải thanh toán.

Người như vậy, ai sẽ dám đắc tội đây?

Chị gái nghe được thì hãi hùng khiếp vía, phải chạy đi ném bóng để tạm quên đi.

Thẩm Chiêu Chiêu vẫn còn mải suy nghĩ đến Thẩm Sách khi ở trên đài so quyền, khó trách hắn lại luyện quyền, luyện năm này qua tháng khác. Cô đại khái đã có thể tưởng tượng ra hắn làm cách nào đòi lại món nợ khi xưa.

Thẩm Diễn nói hẳn là bữa cơm chiều hắn sẽ xuất hiện, bởi vì có một vài vị khách quan trọng nào đó sẽ đến.

Nhưng vẫn không có.

Thẩm Chiêu Chiêu không đợi được nữa, bóng gió hỏi ra được vị trí căn phòng của Thẩm Sách.

Đi đến cửa trùng hợp gặp chú Thẩm và mẹ vừa từ trong đi ra, mẹ nhìn thấy cô, hỏi: "Đến thăm anh trai?"

"A, vâng," Thẩm Chiêu Chiêu đáp, "Nghe nói anh ấy bệnh rồi."

Mẹ cười nói với chú Thẩm, xem ra quan hệ của hai đứa cũng không tệ cho lắm.

Cánh cửa trước mắt đột ngột bị kéo mở, Thẩm Chiêu Chiêu còn đang chống tay trên đó, trong thoáng chốc nắm hụt, trái tim bất giác đập nhanh hơn vài nhịp. Cô quay đầu lại nhìn, trong căn phòng không hề bật đèn, bóng người hắn thấp thoáng sau cánh cửa, từ trong bóng tối nhìn cô, nhưng vô cùng kỳ quái là, lại giống như không hề nhìn thấy cô.....

"Chúng ta xuống trước thôi," Mẹ đã nắm tay chú Thẩm đi được một đoạn, "Chăm sóc anh trai cho tốt nhé."

Thẩm Chiêu Chiêu vâng dạ.

Tuy là không bị nhìn ra sơ hở, nhưng Thẩm Chiêu Chiêu vẫn im lặng cho đến tận khi trên hành lang đã hoàn toàn không còn một bóng người mới nhẹ giọng hỏi: "Sao anh không bật đèn?"

Thẩm Sách cúi đầu, mỉm cười nhìn cô: "Bật đèn làm gì?"

"Không bật đèn, em sẽ cho là anh đang làm chuyện xấu." Thẩm Chiêu Chiêu cười giễu hắn.

Hắn cười.

"Không lẽ có giấu người bên trong?" Thẩm Chiêu Chiêu giả vờ ngó nghiêng, "Còn không cho em vào nữa."

May là không có ai. Rèm cửa sổ được thả xuống kín kẽ không chừa một lỗ hổng, giống như phía đối diện chính là một bức tường thật sự, một tia sáng cũng không thể lọt vào.

Thẩm Sách nghiêng người tránh ra một lối nhỏ cho cô đi vào phòng. Hắn do dự một lúc, giống như đang do dự xem có thể bật được đèn chỗ nào, cuối cùng đưa tay vặn mở chiếc đèn trên bàn sách, nhưng ánh sáng cũng để ở mức thấp nhất, yếu nhất.

Thẩm Chiêu Chiêu muốn mượn ánh đèn nhìn hắn, thế nhưng Thẩm Sách không cho cô cái cơ hội đó, xoay người, tùy tiện rút ra từ giá sách một quyển, lật xem.

"Anh có thể gọi điện cho em sớm hơn mà, em đến thăm anh." Thẩm Chiêu Chiêu nhìn bóng lưng hắn, luôn có cảm giác hắn đang lảng tránh cô.

Hắn không đáp.

Thẩm Chiêu Chiêu thả nhẹ bước chân đi đến sau lưng hắn, thình lình gác cằm lên cánh tay hắn, cười hỏi: "Vì sao không để ý đến em?"

Cánh tay hắn khẽ run lên, kìm nén không để trên mặt có biểu tình khác lạ nhấc tay, rút một quyển sách trên hàng cao nhất, thuận tiện tránh thoát khỏi cô.

Thẩm Chiêu Chiêu ngẩn ra.

"Tối nay không theo em được rồi," hắn cười nói, "Phải đợi một cuộc gọi."

Thẩm Chiêu Chiêu nỗ lực đè xuống trái tim bất an, dò mặt ra, nhìn thấy khuôn mặt hơi tái nhợt của hắn, có lẽ là không thoải mái thật: "Bệnh rồi vẫn còn muốn chờ điện thoại? Quan trọng như vậy sao?"

Hắn lại im lặng không nói.

Thẩm Chiêu Chiêu vốn muốn mượn chuyện hắn đổ bệnh ở lại thêm một chút nữa, nhân tiện chăm sóc cho hắn. Thế nhưng rõ ràng là Thẩm Sách không hề cảm động, biết rõ mục đích của cô, lại dùng đủ cớ đẩy cô ra xa.

"Vậy anh nói điện thoại xong rồi em quay lại?" Bỏ đi, không tính toán với người bệnh.

Thẩm Sách từ đầu đến cuối đều không nhìn cô lấy một cái: "Thật sự không có thời gian," trong lời nói đã mang theo thấp thoáng mệt mỏi, còn có một loại chống cự không muốn nhiều lời, nhưng vẫn duy trì tông giọng vững vàng, "Ngày khác anh đi tìm em."

"Ngày khác?" Ý cười trên môi và khuôn mặt cô đã hoàn toàn tan biến, "Không phải ngày mai sao?"

Thẩm Sách mỉm cười: "Muốn gặp anh như vậy?"

Cô không thể nào hiểu được, không hiểu được vì sao hắn đến cả đèn cũng không bật, vì sao cô đến thăm mà hắn lại chỉ chăm chăm lật sách. Thẩm Chiêu Chiêu bị thái độ lạnh nhạt của hắn càn quấy lợi hại, dựa người bên giá sách nhìn hắn, muốn nhìn một chút hắn rốt cuộc yêu mấy quyển sách này đến thế nào.

Thẩm Sách đặt quyển sách kia về chỗ cũ, đổi sang quyển thứ ba, thứ thư..... vô cùng kiên nhẫn chờ, chờ cô chán mà rời đi.

Sắc mặt Thẩm Chiêu Chiêu hơi thay đổi, cúi thấp đầu, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn muốn giữ lại cho mình chút thể diện, ngẩng đầu, cười thật tươi nói: "Anh cứ từ từ đọc."

Chút ý chí cuối cùng của Thẩm Sách biến mất sau khi cánh cửa một lần nữa đóng lại.

Hắn muốn đặt quyển sách trên tay về chỗ cũ, lại không vươn tới nơi, bàn tay không kịp bám lấy giá sách, cơ thể tự do rơi xuống, nhanh chóng bị đau đớn chưa từng có một giây ngừng nghỉ nhấn chìm.

Bầu trời phủ kín khói lửa, hắn nằm trên lưng ngựa không ngừng lao qua từng ngọn lửa nóng rực, đôi con ngươi bị khói đặc hun đốt không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ có từng vệt từng vệt lửa xẹt qua, cơ thể thoáng chốc mất trọng lượng nghiêng sang một bên rồi rơi phịch xuống đất, toàn bộ vết thương đang không ngừng chảy máu trên thân thể rách toạc, như có một trăm cây roi gai quật lên da thịt. Có người nhấc lên, có kẻ gào to, có ai đó hô tìm quân y, trong bóng tối chỉ còn lại cảm giác đau đớn là chân thật nhất, cũng là thứ kích thích duy nhất kéo lại ý chí con người..... Trong phút chốc xương đùi được nối lại, cơ thể rốt cuộc không thể chịu nổi, hắn nghe thấy tiếng gầm gừ của chính mình.

Bàn tay của quân y bên cạnh run lên: hổ cốt, bại quy, tỳ thảo, tục đoạn..... Nhanh! Không! Không! Trước tiên chưa được! Giữ mệnh trước! Mang nhân sâm ra đây!

Có người rống to, tham lĩnh của đội quân tiên phong còn sống không?!

Hắn không nhìn thấy quân y, túm bừa lấy một cái bóng đen trước mắt, giữa những kẽ răng không ngừng rỉ ra dòng máu đỏ tươi, đôi mắt đỏ ngầu uy hiếp: ta còn một muội muội nữa, không thể chết được, đã biết chưa......
Bình Luận (0)
Comment