Giang Nam Lão

Chương 3

Dịch: CP88

Hai người xuống đến bãi đỗ xe, Thẩm Sách vừa muốn gọi điện thoại tìm tài xế thì có bốn người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên mấy chiếc xe thể thao đậu phía xa vẫy tay gọi hắn. Ban đầu Thẩm Chiêu Chiêu còn tưởng hắn dẫn theo bạn đến đón mình, nhưng sau đó nhìn biểu hiện của hắn, cũng không giống như biết mấy người bạn này đến đây.

Mấy người kia mang theo nụ cười nhiệt tình, quan sát cô em gái mới này của Thẩm gia.

"Chiều nay lẽ ra anh trai em có một buổi hẹn hò được trong nhà sắp xếp từ sớm, cuối cùng hủy rồi, nói là phải đi đón em gái." Người đàn ông mặc sơ mi đen đi đầu nói, "Tụi anh đều nghĩ, Thẩm gia rốt cuộc còn vị em gái nào mà tụi này không biết, nên mò theo tới đây. Cùng nhau ăn một bữa chứ?" Đối phương chủ động đưa tay phải ra, "Lương Cẩm Vinh."

Sau đó giúp hai người chuyển hành lý lên xe.

"Em gái ngồi xe anh nhé?" Lương Cẩm Vinh hỏi cô.

"Em ngồi xe của anh trai." Cô không muốn ngồi xe người lạ, sợ không biết phải nói gì.

"Cậu ta không lái xe tới đâu." Một người đàn ông khác cười nói.

Thẩm Sách nhìn dáng vẻ của bọn họ, phỏng chừng đã thỏa thuận với nhau xong xuôi đâu vào đấy. Thẩm Sách giúp Lương Cẩm Vinh phủi mấy hạt bụi trên cánh tay áo vest, nhìn qua giống như giúp anh ta chỉnh trang áo quần, kỳ thực trọng điểm là ở một động tác khác ------- tay phải vỗ vỗ vai Lương Cẩm Vinh, sau đó siết chặt: "Lái xe cẩn thận."

"Hiếm thấy cậu căng thẳng như vậy," Lương Cẩm Vinh né bàn tay đầy sức mạnh của Thẩm Sách, ân cần mở cửa xe cho Thẩm Chiêu Chiêu, "Lên xe của tớ sao có thể xảy ra chuyện được chứ?"

Hai người ngồi vào xe, Lương Cẩm Vinh từ đầu đến cuối đều vô cùng nhiệt tình gợi chủ đề nói chuyện với cô.

"Vì sao anh ấy không lái xe ạ?" Cô bỗng hỏi.

"Ai?" Lương Cẩm Vinh rất nhanh hiểu anh ấy trong lời cô là ai, "À, cậu ta bị mù màu, không phân biệt được màu đỏ. Nhưng vẫn có giấy phép lái xe, chỉ là không thích lái thôi," sau đó nhìn Thẩm Chiêu Chiêu, "Em không biết à?"

Chẳng trách ở quán bánh hoa hắn lại phải xác nhận lại nhiều lần như vậy.

Lương Cẩm Vinh như tìm được chủ đề nói chuyện với cô, thần bí nói: "Cậu ta vừa mới sinh ra đã bị đưa đi khỏi đất liền, ở Giang Nam mấy năm, có lẽ cũng có liên quan đến chuyện này."

Bọn họ ăn cơm tại Trung Hoàn.

Mấy người này đều là bạn từ nhỏ của Thẩm Sách, cùng đi Anh học trung học, đại học cũng đa số là ở Cambridge và Luân Đôn. Ban đầu cô còn không hiểu vì sao đều là ở Anh, sau đó nghĩ đến bối cảnh trước đây của Hồng Kông, có lẽ là bởi thuận tiện nhất, cuối cùng thành thói quen cho các đời sau.

Lúc bọn họ nói chuyện rất thích dẫn chủ đề lên người Thẩm Sách. Lý do thứ nhất là bởi vì trong mấy người ở đây, Thẩm gia của Thẩm Sách là gia đình duy nhất không hướng về những nơi thành phố, cũng không có quỹ ủy thác, tài vụ không công khai, cảm giác thần bí tự nhiên mà sinh ra, tiêu điểm cũng cứ như vậy mà hướng lên người hắn, từ nhỏ đã vậy; lý do thử hai là bởi vì dù xét ở mặt nào thì Thẩm Sách giữa đám bạn bè cùng trang lứa đều vượt trội hơn hẳn, trở thành ứng cử viên tiềm năng cho bất kỳ vụ mai mối nào, tuy là tuổi kết hôn vẫn còn sớm, nhưng ai cũng muốn làm mối thay cho chị em gái nhà mình, sắp xếp một buổi hẹn hò, cùng nhau ngồi uống trà, nếu có thể làm một cái ước hẹn thì giữa hai gia đình thân lại càng thêm thân rồi, dĩ hòa vi quý(*), hợp thì càng thêm quý.

(*) tinh thần sống lạc quan, xem trọng sự yên ổn, đối xử hài hòa trong giao tiếp. Đây là câu thành ngữ để khuyên con người chúng ta sống chan hòa, yêu thương và tôn trọng lẫn nhau.

Những người này đối với cuộc sống của hắn vô cùng rõ ràng, đến cả chuyện mấy ngày trước hắn từ Anh trở về với cô bé nào cũng có thể lôi ra làm chuyện cười...... Thẩm Sách sau đó bị nhắc nhiều đến phát phiền, nói còn có buổi hẹn trà chiều rồi dẫn cô đi trước.

Nhưng cũng chỉ là cái cớ. Tài xế sớm đã chờ bên dưới, không có buổi hẹn trà chiều nào cả, hắn chỉ muốn về nhà.

"Đến nhà nhỏ." Hắn nói.

Ba của Thẩm Sách có hai ngôi nhà ở Hồng Kông, nhà chính là một căn hoa viên lớn kiểu cũ ông cố để lại, ngoài ra còn có môt căn nhỏ khác ở vịnh Thiển Thủy là ba hắn khi còn trẻ gây dựng sự nghiệp tự mình mua về, sau đó được Thẩm Sách gọi là nhà nhỏ.

Một cái căn nhà nho nhỏ, phong cách trang trí theo sở thích của người lớn, nội thất và đèn treo tường, bao gồm cả thảm thêu treo tường đều là tông màu ấm, đa số là màu nâu, sau đó có màu vàng sẫm, ánh sáng hơi yếu, nhưng rất ấm áp.

Tầng một là phòng ăn và nhà bếp, tầng lửng là phòng chiếu phim mini. Tầng hai vốn là phòng của Thẩm Sách, nhưng trước đó hắn đã cho người thu dọn để cô vào ở, còn mình chuyển lên căn phòng trên tầng ba của ba Thẩm. Bởi vì quanh năm không có người, hắn cũng còn đang ở nước ngoài theo học nên nơi này sẽ có người định kỳ đến dọn dẹp, cũng có người phía công ty quản lý tài sản trông nom, vậy nên không có thuê người giúp việc cố định.

Chỉ có một tài xế, cũng là gọi từ nhà lớn về đây.

Thẩm Chiêu Chiêu nghe hắn và tài xế nói chuyện mới biết ba dượng còn đưa thêm hai người đến chăm sóc ăn uống sinh hoạt hàng ngày cho hai người, nhưng đã bị Thẩm Sách từ chối.

Nói cách khác, trong hai ngày này sẽ chỉ có cô và Thẩm Sách ở với nhau.

"Dậy thì gọi anh." Hắn chỉ điện thoại bàn trên tủ đầu giường, sau đó rời khỏi phòng.

Cô vốn là từ Montreal(*) về đây, giờ giấc ngày đêm đảo lộn, chờ đến khi tỉnh dậy thì đã là nửa đêm.

(*) thành phố thuộc tỉnh bang Quebec, Canada

Cô lấy ống nghe, ngẫm lại một chút lại đặt về.

Quá muội rồi, vẫn là tự thân vận động thôi.

Thời gian này dĩ nhiên sẽ phải đói bụng, cô ôm theo cái bụng rỗng tuếch ngồi dậy, nhớ đến nhà bếp ở tầng một, liền theo ấn tượng trong đầu mò mẫm xuống tầng. Cánh cửa phòng chiếu phim ở tầng lửng hơi khép lại, có ánh sáng chiếu qua khe hở.

Thẩm Chiêu Chiêu tò mò đi qua đó, trên chiếc ghế sô pha lớn màu xanh lam đậm, Thẩm Sách tựa người một bên ngủ thiếp đi. Hắn đã đổi sang một thân quần nỉ dài và áo ngắn tay, hiện tại hai chân gác lên nhau duỗi dài trên ghế sô pha, ngủ khá say, ánh sáng từ trên màn chiếu phủ lên người hắn và bức tường bên cạnh không ngừng biển ảo.

Đột nhiên một góc ghế sô vang lên tiếng rì rì.

Hắn bị đánh thức, ngồi thẳng dậy, hai mắt vẫn còn đóng chặt đấu tranh với cơn buồn ngủ chưa tan đi, mãi đến khi thấy được Thẩm Chiêu Chiêu mím môi cười đứng bên cạnh cửa.

Thẩm Sách hoạt động cái cổ đã cứng ngắc, xoay người đặt hai chân xuống đất.

"Đã muộn lắm rồi," Thẩm Chiêu Chiêu nói, "Không dám gọi điện thoại làm phiền anh."

Hắn tắt bộ phim kia đi

"Anh cứ kệ em, mau ngủ đi thôi." Cô đã nhìn thấy trong mắt hắn nổi lên mấy tia máu.

Bây giờ là thời gian người bình thường đi ngủ, theo cô thế này cũng quá hao tổn tinh thần rồi.

Thẩm Sách đứng trước mặt cô: "Mặc kệ thì còn đặt báo thức làm cái gì?"

Tay hắn lướt qua đỉnh đầu cô ấn công tắc. Trục quay mang theo rèm cửa vừa dày vừa nặng đi sang hai bên, như quyển sách bị mở ra, trước mắt là vịnh Thiển Thủy xa xa.

"Em tưởng anh phải ra ngoài." Cô ngước đầu nhìn hắn, thấy được sống mũi cao cao.

"Đi đâu cơ?"

Lan Quế Phường(*). Hồi trưa Lương Cẩm Vinh đã nói đêm nay có rất nhiều bạn bè của bọn họ ở đó, muốn làm quen với hai anh em cô.

(*) là một quảng trường nhỏ nằm ở trung tâm Hồng Kông. Khu vực này dành cho những người bán rong trước chiến tranh thế giới lần thứ hai, nhưng trải qua thời phục hưng vào giữa những năm 1980. Ngày nay, khu vực này là nơi khách ngoại quốc ở Hồng Kông tụ tập ăn uống, giải trí tại câu lạc bộ.

Hơi thở nóng ấm của hắn rơi xuống trán cô.

Trái tim Thẩm Chiêu Chiêu thoáng chốc treo lơ lửng.

Ký ức trên chiếu bài ở Thẩm trạch lật lại, nhớ rõ khi đó hắn nói: "Lại đây, ngồi phía trước anh." Nói xong liền lùi người tựa sát về sau, để nửa trước cái ghế cho cô ngồi. Tối đó cô chơi vô cùng hăng, lưng cũng tựa về sau lồng ngực hắn. Hai tay Thẩm Sách vòng qua vai cô đưa về phía trước, nắm chặt bàn tay cô, cùng với cô nắm chiếc chung đựng xúc xắc.

Chờ đến khi mở chung ra, hắn bắt đầu chia bài nhưng lại quên mất thả cô về chỗ cũ, cánh tay để trần tình cờ sẽ đụng phải vành tai, gò má.....

Khung cửa gỗ chặn lại ánh sáng, ánh trăng lay động lập lờ, còn có bức tường xám trắng, hết thảy ở trước mắt bỗng nhiên quấn lại một chỗ.

Tối đó, Thẩm Gia Hằng hai tay dâng toàn bộ chips đến trước mặt hai người, còn cười nói, nếu hai nhà sớm có dự định kết thân thì chi bằng tính luôn cho thằng nhóc này đi..... Sau đó hắn đưa xúc xắc cho cô, đến Thẩm Gia Minh hiếm khi lôi Thẩm Sách ra trêu chọc cũng nói, theo quy định về số tuổi kết hôn ở Macao thì phải chờ ba năm nữa mới tính tiếp được.

Nhưng cũng chỉ là lời nói đùa của các anh họ, của mấy người thiếu niên không biết giữ mồm giữ miệng mà thôi.

-

Thẩm Chiêu Chiêu tưởng là hắn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không chờ được.

Cánh tay trên đỉnh đầu cô vẫn ở đó không nhúc nhích, đôi mắt hơi híp lại, cuối cùng bị tiếng rèm cửa sổ hoàn toàn mở ra lạch cạch một tiếng đánh thức, đôi mắt lúc này mới hoàn toàn mở ra.

"Xuống dưới chờ anh." Hắn thấp giọng nói.

Thẩm Sách đẩy cửa, bên trong là phòng tắm, qua gương nhìn về phía cô còn đứng ngây người: "Anh muốn tắm."

Thẩm Chiêu Chiêu thoáng chốc đỏ mặt, xoay người đi nhanh xuống tầng.

Phía sau truyền đến tiếng nước chảy vô cùng rõ ràng, vừa nghe liền biết cửa phòng tắm không hề đóng, có lẽ là vì quá buồn ngủ nên quên mất.

Trước khi cửa phòng tắm mở ra, Thẩm Chiêu Chiêu tuyệt đối không nghĩ tới còn có cái phòng tắm này ở đó, nếu không cô đã sớm đi ra rồi.

Phòng chiếu phim lại còn có cả phòng tắm, thói quen thật là kỳ quái.

Thẩm Sách không thường xuyên trở về, đối với nhà bếp của chính mình cũng không quen.

Trong tủ lạnh có các loại nguyên liệu nấu ăn lúc chiều tài xế giúp hắn mua về, đa dạng phong phú, từ giữa đám đỏ xanh vàng trắng sữa, cô nhận ra đám rau mầm đậu màu xanh biếc.

Đúng lúc hắn đưa tay về phía đó.

Thẩm Chiêu Chiêu có chút kinh ngạc, vui vẻ nói: "Anh làm hả? Em thích ăn nhất là món này."

"Hương rượu?"

(*) ở Trung có món rau mầm đậu Hà Lan xào thêm rượu vào lấy hương vị

"Vâng." Vậy mà lại biết thật.

Hắn lấy rau mầm đậu ra: "Xem còn muốn ăn gì nữa không."

Cô thích ăn chay, liền khom lưng chọn, trong tủ lạnh đúng là loại nguyên liệu nấu đồ ăn chay nào cũng có, khẩu vị trực đối.

Thẩm Sách rời khỏi nhà bếp, lúc trở về trong tay đã có thêm chai Ngũ Lương Dịch, giống như đã đặc biệt hỏi qua ai đó. Lẽ nào là mẹ? Đây là loại rượu mẹ cô yêu thích nhất khi làm món rau mầm đậu. Bởi vì cô thích ăn, nên mẹ đã thử mấy loại rượu trắng khác nhau, cuối cùng phát hiện ra xào với loại này là lên hương vị nhất.

Thẩm Sách đẩy cô lên sân thượng chờ cơm, không lâu sau, toàn bộ món ăn đã xong xuôi, ngoại trừ rau mầm đậu hương rượu thì đều là món luộc hoặc rau xào. Hai người ngồi trên chiếc bàn ăn bên cạnh bể bơi, gió nhẹ thổi tới, hai chân cô đi đôi dép lê, nghịch ngợm đung đưa, ánh mắt thi thoảng lại rơi trên người hắn.

"Bạn anh nói," cô gối đầu lên cánh tay mình, trò chuyện với hắn, "Hồi nhỏ anh ở Giang Nam?"

Ngày hôm nay người ngồi với cô nhiều nhất cũng chỉ có Lương Cẩm Vinh, đương nhiên "người bạn" nhắc tới chính là nói người đó.

Hắn không lên tiếng, nhấc chiếc ly đưa tới.

Trái tim Thẩm Chiêu Chiêu nhảy lên một cái, không nhúc nhích.

"Không uống rượu?"

Cô gật đầu.

Nếu là bình thường thì sẽ uống, nhưng ngày đầu tiên ở riêng thế này ngẫm nghĩ vẫn là nên rụt rè một chút.

Người đàn ông ngồi đối diện hơi cúi đầu, nhấp một hớp, sau đó chậm rãi nuốt vào: "Anh vừa sinh ra đã phải làm cấp cứu, mấy lần vòng qua Quỷ Môn quan. Bác sĩ nói rất khó sống, ba mẹ không cam lòng nên tìm người đến đây xem, nói là trần duyên mỏng, khí hậu Macao không giữ được."

"Giang Nam thì có thể sao?"

Hắn không trả lời, coi như ngầm thừa nhận.

"Ở Chiết Giang hả? Hay là ở đâu?"

"Gần núi Phổ Đà(*), một thị trấn nhỏ," hắn nhìn ly rượu, "Ở đó đến ba tuổi."

(*) nằm trong biển Đông Nam, huyện Định Hải, tỉnh Chiết Giang, truyền kỳ gọi là Nam Hải.

Phổ Đà.

Một cái tên xa lạ, cô chưa từng đi, nhưng cũng đã từng nghe bạn bè nhắc tới.

Thẩm Chiêu Chiêu co mấy ngón chân lại, để mũi chân chạm đến lớp bông mềm mại trên đôi dép lê. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hắn đang nhìn mình, cô cười cười nói: "Anh nói tiếp đi."

"Có gì hay mà nói." Hắn có vẻ uống rượu khá vui vẻ, tựa lưng về sau ghế mây, ánh mắt bọc lấy cô.

Bị anh trai nhìn chằm chằm như vậy, đầu óc cô không khỏi hỗn loạn lên, theo bản năng đưa mắt nhìn sang bể bơi bên cạnh, giả vờ ngắm cảnh.

"Em dọn mấy thứ này đi nhé?" Cô quyết định sẽ rời trận trước.

Nhất định là hương rượu làm say lòng người rồi.

"Sẽ có người dọn." Hắn nói.

"Không phải là không có người tới sao? Hai hôm nay ấy?" Cô nhớ vừa rồi đã nghe anh và tài xế nói chuyện với nhau như vậy.

"Người bên quản lý tài sản sẽ dọn."

Một cái cớ bị đè đi, thì cô vẫn còn có cái khác.

Thẩm Chiêu Chiêu đẩy ghế đứng lên, quơ quơ chiếc điện thoại trong tay: "Mẹ nói sẽ gọi điện thoại cho em. Bà ấy cũng biết em chưa quen với chênh lệch múi giờ nên đặc biệt chờ đến tận giờ này. Anh cứ ngồi đi nhé."

Đi được hai bước, cô lại dừng lại, chắp hai tay sau lưng rồi quay đầu, giọng nịnh nọt nói: "Quên mất chưa nói ạ, bữa ăn hôm nay thật sự rất ngon."

Hắn gật đầu: "Lời khen này anh sẽ nhận."

Dáng vẻ không nhiễm chút bụi trần thoáng chốc như trở về là người đàn ông trẻ tuổi trên bàn cơm trưa nay, là con cưng được ông trời ưu ái.

Thẩm Chiêu Chiêu cười tít mắt vẫy tay với anh, sau đó trở về phòng.

Đúng giờ mẹ cô gọi điện tới, hỏi cô và anh trai mới sống chung như thế nào, cô tò mò hỏi bà những chuyện trước đây của hắn. Mẹ liền kể lại chi tiết phiên bản của bậc cha chú, sau khi đưa hắn đến núi Phổ Đà, gặp được hai vị hòa thượng, đều nhận được lời giải thích là bởi vì Thẩm Sách vốn dĩ không nên được sinh ra, bởi vậy mệnh bạc, nuôi dưỡng ở Giang Nam thì còn có một tia hi vọng sống sót, vì nơi đó có thứ có thể buộc lại hắn.

Sau đó thật sự mạng lớn tiếp tục sống sót, thế nhưng đến ba tuổi vẫn không nói câu nào, cũng không quan tâm gì đến người xung quanh. Người trong nhà đi hỏi cao tăng, nhận được lời giải thích là vì hắn còn giữ lại túc niệm từ kiếp trước, trải qua luân hồi vẫn chưa quên đi, cứ như vậy muốn tiêu đi e là rất khó, còn phải trải qua một kiếp nạn lớn nữa. Quả nhiên không lâu sau thì đổ bệnh nặng, mất một thời gian dài.....

"Sau đó thì khỏe mạnh trưởng thành ạ?" Cô chăm chú nghe mẩu chuyện cũ này.

Cô thích nghe mấy thứ chuyện cũ kiểu này. Có lẽ là vì hoàn cảnh gia đình đặc biệt, luôn có người một lòng tin tưởng đến cái gọi là mệnh phong thủy.

"Chắc là thế," mẹ nói, "Chú Thẩm của con cũng chỉ nhắc tới một lần như vậy."
Bình Luận (0)
Comment