Giang Nam Mỹ Nương Tử

Chương 1.1

Minh Triều, thành Hàng Châu.

Sáng sớm, thành Hàng Châu phồn thịnh tràn ngập ánh nắng mang đầy sức sống. Từ trong con ngõ nhỏ, một bóng dáng nhỏ xinh đi vội vàng, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nho nhỏ của nàng, gò má phấn nộn vì ánh nắng mà đỏ hồng như được đánh phấn.

Đôi môi nhỏ nhắn đỏ bừng, thở hổn hển, mồ hôi trong suốt chảy xuống gò má , da thịt trắng hồng càng tôn lên vẻ đẹp của nàng. (#Thu: ra tay chém triệt để)

Nàng, là Thu Nguyệt ở Từ gia trang.

Từ gia trang là đệ nhất thương thành [1] ở Giang Nam, có nhiều cửa hàng trên khắp thiên hạ, hiếm có hàng hoá nào không có xuất xứ từ Từ gia trang. Trong những năm gần đây, vì duy trì nội vụ trong triều đình, sự nghiệp lại được phát triển đáng kể. Trang chủ Từ Bộ Vân lại là một thiếu niên anh tuấn có tài, chưa đến ba mươi tuổi đã xuất sắc mở rộng sản nghiệp vốn có, khiến Từ gia trang được xem là Đại trang đứng đầu thiên hạ.

Lúc trước trang chủ lệnh cho Thu Nguyệt đến Triệu gia ở Tô Châu, giúp tiểu thư Triệu gia thêu giá y, bạn tốt của Thu Nguyệt là Phạm Tử Đình vô cùng căm phẫn khi biết chuyện ấy, thẳng thắn mà ồn ào nói tại sao không trực tiếp nhờ người ở Tô Châu làm, còn muốn Thu Nguyệt đi đường xa như vậy, tối hôm qua liền nổi giận đùng đùng tìm trang chủ Từ Bộ Vân đàm phán, hi vọng Thu Nguyệt có thể không cần đi Tô Châu.

Phạm Tử Đình là bạn thân của Thu Nguyệt, là người tính tình thẳng thắn, trang chủ lại là người nói là làm; Thu Nguyệt sợ bạn tốt vì mình mà cãi nhau với trang chủ, sau một buổi tối đắn đo suy nghĩ, nàng quyết định một mình rời trang đi đến Triệu Gia ở Tô Châu trước.

Như vậy, Phạm Tử Đình cũng không cần vì chuyện của nàng mà xung đột với trang chủ. Chỉ cần nàng cẩn thận một chút trên đường, hẳn là có thể thuận lợi tới Tô Châu.

Vì thế, người chưa từng đi xa nhà bao giờ, Thu Nguyệt thu thập một vài vật tùy thân, trời vừa sáng liền mang hành lý và một ít bạc vụn rời trang.

Tô Châu ở đâu nhỉ? Nàng thật sự không biết. Nhưng Tiểu Đình thường nói "Đường từ miệng mà ra", cho dù không biết rõ đường đi, chỉ cần chịu khó hỏi người khác, đều có thể biết. Thu Nguyệt cười nhẹ, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ mẫu thân, nàng luôn ỷ lại vô cớ vào Tiểu Đình. Có một tri kỷ như vậy, nàng thấy mình thật may mắn, cũng bởi vậy nàng không muốn Tiểu Đình vì chuyện của nàng mà xung đột với trang chủ.

Sau khi Thu Nguyệt hỏi rõ ràng Tô Châu phải đi hướng nào, liền vội vàng chạy đi. Nàng đâu biết Hàng Châu cách Tô Châu một đoạn khá xa, đi đường bộ cũng phải mất một tháng, huống chi là một cô nương luôn ở trong nhà, thời gian có thể dài hơn.

Đi từ sáng sớm đến hoàng hôn, ngoại trừ giữa trưa nghỉ tạm, Thu Nguyệt đều cố gắng đi thật nhanh. Lúc này mắt thấy trời sắp tối, nàng phải tranh thủ trước khi trời tối tìm một tiểu khách điếm [2] để nghỉ tạm.

Nhìn thấy cách đó không xa có một khách điếm, bên ngoài không có màn che, chỉ treo một cái đèn lồng, phía trên viết chữ Trương, xem ra chưởng quầy họ Trương. Chưa từng qua đêm ở ngoài, Thu Nguyệt cẩn thận từ từ đi vào, nhìn thấy chưởng quầy là một ông lão đầu đầy tóc bạc, trong lòng nàng vốn còn nhiều bất an, nay mới yên tâm một chút.

"Xin hỏi chưởng quầy, khách điếm vẫn còn phòng trống chứ?" Giọng nói như hoàng anh xuất cốc, nàng ôn nhu lên tiếng hỏi ông lão trước mặt.

Chưởng quầy ngẩng đầu nhìn Thu Nguyệt, khuôn mặt lập tức tươi cười: "Có! Có! Cô nương đi một mình sao?"

"Vâng!" Thu Nguyệt gật gật đầu.

"Ta sẽ xếp một gian phòng hảo hạng cho cô nương! A Ngưu, đưa cô nương đây đến phòng hảo hạng đi."

"A, không cần, phòng trọ bình thường là được." Thu Nguyệt vội vàng ngăn cản sự nhiệt tình của chưởng quầy.

Nàng không mang nhiều tiền lắm, nếu tiêu xài hoang phí, sợ không đến được Tô Châu.

"Cô nương, con gái ra ngoài không thể qua loa. A Ngưu, dẫn cô nương đến phòng hảo hạng đi." Chưởng quầy vẫn thân thiện tự nhiên, hô với tiểu nhị bên cạnh.

"Cô nương, xin mời đi theo ta." Tiểu nhị khom người.

"A, thật sự không cần, ta... Ta ở phòng trọ thường là được." Thu Nguyệt hơi nóng nảy.

"Cô nương không cần quan tâm đến giá, lão sẽ ưu đãi cho cô. Cô nương ở bên ngoài vẫn nên thoải mái một chút, cô nói có đúng hay không?" Chưởng quầy tựa hồ nhìn thấu tâm sự của Thu Nguyệt.

Cả khuôn mặt Thu Nguyệt lập tức đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "Vậy Thu Nguyệt tạ ơn chưởng quầy!"

"Không dám! Không dám!" Lão chưởng quầy vừa lòng gật đầu.

Thu Nguyệt theo tiểu nhị lên lầu, sau khi thu xếp ổn thỏa, tiểu nhị pha nước ấm, lập tức cáo lui.

Thu Nguyệt cởi xiêm y, ngồi trong dục dũng [3] tràn ngập nước ấm lau người,bàn tay nhỏ bé vuốt hai chân hơi sưng đỏ. Nàng ngâm mắt cá chân đã đi suốt một ngày đường vào nước ấm, cảm giác thư thái không nói nên lời.

Nàng không có triền chân [4]

Theo quan niệm thông thường, phàm là con gái trong gia đình bậc trung đều được quấn chân, quấn chân tượng trưng cho địa vị xã hội của con gái, chỉ có gia cảnh thanh bần [5] hoặc là nữ nhân bắt buộc phải lao động như nông phụ, nha hoàn mới không cần quấn chân. Thu Nguyệt là nha hoàn của Từ gia trang, tất nhiên không quấn chân, nhưng trước đây mẫu thân của nàng rất kiên trì với chuyện này.

Mẫu thân của Thu Nguyệt là Lâm đại nương, bà cai quản chuyện bếp núc ở Từ gia trang, ở trong trang, nhu cầu ăn uống của vài trăm người đều dựa vào mệnh lệnh của bà trong phòng bếp, cũng vì vậy mà mọi người cũng không dám đắc tội với Lâm đại nương, nếu không lúc dùng bữa cũng không biết sẽ bị làm sao. (#Thu: bị bỏ đói chứ sao =]] #Ami: hay sợ bị bỏ bã đậu dô đồ ăn =]])

Lâm đại nương vô cùng yêu thương Thu Nguyệt, khi Thu Nguyệt khoảng chừng bốn, năm tuổi thì Lâm đại nương muốn Thu Nguyệt quấn chân, bởi vì chỉ có chân nhỏ mới tượng trưng cho thân phận, địa vị của con gái; nàng hi vọng Thu Nguyệt có thể có thân phận giàu sang giống như những thiên kim tiểu thư khác, vì thế muốn Thu Nguyệt quấn chân nhỏ.

Quá trình quấn chân rất thống khổ, dùng mảnh vải thật dài quấn chặt mắt cá chân. Nhưng đó cũng là lúc mắt cá chân đang phát triển. Tựa như khi cây cối trưởng thành, lại dùng đá ngăn chặn đường sinh trưởng của nó, nói có bao nhiêu đau đớn thì có bấy nhiêu.

Vào lúc đó, các gia đình giàu có không cho tiểu cô nương sau khi quấn chân đi đường nhiều, vì sẽ làm chân to ra, lại phải buộc chân giữa những tảng đá, làm tiểu cô nương sợ đau mà không dám đi đường. Truyền thống con gái quấn chân này, có thể nói là một trang sử thi thấm đẫm máu và nước mắt ! Mà nói trắng ra, sự thật là nam nhân dùng uy quyền xã hội để khống chế nữ nhân, quấn chân nào có gì tốt chứ!

Nhưng truyền thống vẫn là truyền thống, biết rõ truyền thống bất hợp lý, mọi người vẫn giữ khư khư không đổi.

Lâm đại nương vì muốn Thu Nguyệt ngày sau có một đôi chân thon nhỏ để kiêu ngạo, trước đây đã quyết định quấn chân cho nàng, nhưng Thu Nguyệt nhỏ bé lần đầu quấn chân, đau đến không ngủ được, hàng đêm nỉ non khóc lóc, lúc này quản sự Phạm Thứ đành phải ra mặt khuyên bảo Lâm đại nương.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1] kinh doanh cửa hàng

[2] nhà trọ nhỏ

[3] bồn tắm

[4] quấn chân bằng vải trắng, coi phim cổ trang TQ thường thấy các cô nương không được để lộ bàn chân ra, thập phần khổ sở >.<

[5] nghèo mà sạch
Bình Luận (0)
Comment