Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành

Chương 42

Nửa canh giờ sau.

Nhược Lam chuyên tâm bắt mạch cho Mạc Tuyết Phong, con ngươi to tròn khẽ híp lại quan sát miệng vết thương, sau đó thở dài một hơi rồi quay đầu lại nhìn Mộ Dung Phi Tuyết và Nam Phong Dịch Thiên nói:

“Huynh ấy đã qua khỏi cơn nguy hiểm”.

“Thật tốt quá! Biểu muội vất vả rồi”. Nam Phong Dịch Thiên cao hứng trả lời.

Nghe vậy, Nhược Lam liền chau mày lại, buông xuống một câu:

“Tuy nhiên có thể sẽ để lại di chứng”.

“Di chứng?”

“Truy Hồn Thất Tán đã thấm vào lục phủ ngũ tạng của thất ca, mặc dù huynh ấy đã qua khỏi cơn nguy kịch nhưng chất độc vẫn chưa được bài trừ hết, độc tích tụ càng lâu, tỷ lệ để lại di chứng càng lớn”.

Trước không khí bức bối lúc này, Mộ Dung Phi Tuyết nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên nói một câu hờ hững:

“Sống chết có số, không thể cưỡng cầu. Nay đệ ấy qua khỏi coi như đã là một kỳ tích, những chuyện còn lại cứ thuận theo tự nhiên đi.”

Lời vừa nói ra, cả Nhược Lam lẫn Nam Phong Dịch Thiên đồng thời ngẩn người, bốn mắt nhìn nhau không nói nên lời.

Y Lan Đường

Nhược Lam nghe Nam Phong Dịch Thiên bảo rằng đây là hiệu thuốc lớn nhất thành Dương Châu, nơi quy tụ rất nhiều thảo dược hiếm có. Nếu muốn tìm loại nào thì hãy đến đây, vừa mới đặt chân vào cửa, mày liễu của Nhược Lam liền nhướng lên nhìn vị tiểu cô nương trước mặt. Nàng ta đang nói chuyện với đại phu ở trước quầy:

“Đại phu, người hãy bốc thuốc theo đơn này”.

Vị đại phu khẽ liếc mắt nhìn qua vị tiểu cô nương kia, thanh âm có phần khó chịu nói

“Tư Đồ đại thiếu gia lại gây chuyện à?”

“Tiểu nữ không biết, tối hôm qua sau khi về nhà, Đại thiếu gia liền đóng kín cửa, sau đó liền cho gọi tiểu nữ. Lúc bước vào liền thấy hắn ta người đầy máu me, ghê lắm”.

“Dựa vào đơn thuốc thì xem ra vết thương này rất sâu!” Vị đại phu vuốt ve chòm râu gật đầu trả lời.

“Ân! Vừa rồi có băng bó cho Đại thiếu gia, tiểu nữ thấy rõ ràng vết thương là do vật nhọn gây ra, hắn dặn là không đc nói cho ai biết, nếu không sẽ giết cả nhà tiểu nữ. Tiểu nữ vì kính trọng ngài nên mới nói, ngài đừng….” Tiểu cô nương kia lo sợ dặn dò.

“Ta đã biết, tiểu nha đầu này không cần phải lo lắng”.

Nhược Lam khẽ nhếch miệng cười nhạt một cái, tên Tư Đồ Ngạo này quả thật đáng ngờ.

Sau khi mua một vài dược liệu cần thiết, Nhược Lam quay trở về Phong Linh Các, gần tới nơi thì bỗng nghe thấy một thanh âm mềm mại của nữ tử:

“Xin ngươi vào bẩm báo với trang chủ, ta muốn gặp Mạc công tử”.

“Cô nương thứ lỗi, trang chủ đã căn dặn không được tiếp bất kỳ ai”.

“Cho cô nương ấy vào, nàng ấy là khách của ta”.

“Cửu tiểu thư, nhưng….” Lính canh cửa ngập ngừng nói.

Nhược Lam lạnh ném một cái nhìn cảnh cáo về phía hai tên canh cửa, lạnh giọng quát:

“Sao hả? Lời của ta nói không có trọng lượng?”

Bắt gặp ánh mắt băng lãnh của Nhược Lam, bọn họ bất giác lùi ra sau, nhường đường cho nó và vị cô nương kia bước vào.

Tiền sảnh Phong Linh Các.

“Xin hỏi vị cô nương đây có quan hệ như thế nào với thất ca của ta”. Nhược Lam một tay đặt lên bàn gõ gõ theo nhịp, tay còn lại khẽ nghịch mấy sợi tóc mai nhìn vị cô nương kia ôn nhu hỏi:

“Ta…ta là….” Hồng y nữ tử khuôn mặt đỏ ửng bối rối trả lời.

Nhược Lam âm thầm cười trộm, hỏi cho có lệ thôi, nhìn sơ qua liền biết nàng ta chính là nữ nhân của thất ca rồi.

“Việc thất ca của ta trọng thương có liên quan gì tới cô nương không?”

“Ta…chuyện đó…chàng vì cứu ta…”

“Tên của cô nương là gì?”

“Ta tên Bạch Y Y”.

“Y Y cô nương, sự việc của ngày hôm đó xảy ra như thế nào, có thể kể lại một cách cụ thể không?”

“Tối hôm đó trăng rất sáng, ta chỉ là muốn ra ngoài thưởng trăng, nào ngờ đi được nửa đường liền có một hắc y nhân chặn đường, hắn có một đôi mắt đỏ rực nhìn rất đáng sợ. Sau đó ta ngất đi, không biết gì nữa, khi tỉnh lại thì đã ở Yên Hà Lâu, Phương mama đã nói rằng Mạc công tử đưa ta về. Người còn nói là nhìn sắc mặt của chàng không tốt, cho nên ta lập tức tới đây. Ngươi có thể cho ta vào thăm chàng không?

“Cũng không cần phải bối rối như thế, vết thương của huynh ấy không sao, trước mắt ta cần hòi cô nương một số chuyện. Không biết cô nương có hay không sẵn sàng trả lời”.

“Ân”.

Hài lòng trước vẻ thành thật của Bạch YY, Nhược Lam thấp giọng hỏi:

“Ngoài cặp mắt đổ rực của hắc y nhân kia, cô nương còn thấy có điểm nào đặc biệt đáng để chú ý không?”

“Ưm, ta nghĩ hắc y nhân kia không quá hai mươi lăm tuổi”. Bạch Y Y sau một hồi suy nghĩ liền trả lời.

“Làm sao cô nương biết, chẳng phải hắn bịt mặt sao?” Nhược Lam kinh ngạc hỏi.

“Ta thân là kỹ nữ, ngày ngày tiếp xúc với vô số nam nhân, chỉ cần liếc mắt một cái liền biết bọn họ bao nhiêu tuổi”. Bạch Y Y cúi đầu, trầm giọng nói.

“Ra là vậy. Ta còn có một chuyện nữa muốn nhờ cô nương”.

“Xin người cứ nói”.

“Ta tình cờ biết được Tư Đồ Ngạo tối hôm qua cũng bị thương, cho nên ta muốn nhờ cô nương thay ta kiểm chứng”.

“Người nghi ngờ Tư Đồ Ngạo chính là tên hắc y nhân kia”. Bạch Y Y cả kinh hỏi.

“Ân. Cô nương có can đảm giúp ta không? Nếu như không thì ta cũng không cưỡng ép”. Nhược Lam mỉm cười nhìn Bạch Y Y

“Không đâu, ta sẽ làm! Mạc công tử chàng vì ta mà bị thương, một chút chuyện nhỏ này có là gì, hơn nữa Tư Đồ Ngạo là khách quen của Yên Hà Lâu, ta tin là hắn sẽ không giở trò bậy bạ khi ở đó”.

“Vậy chuyện này trông cậy vào Bạch cô nương rồi. Theo ta, ta dẫn ngươi đi gặp thất ca”.

“ Ân”.

Sau khi đưa Bạch Y Y vào thăm Mạc Tuyết Phong, Nhược Lam liền trở về đại sảnh uống một tách trà. Thật sự có chuyện trùng hợp như vậy ư? Tối qua thất ca trúng độc, Tư Đồ Ngạo cũng bị thương, hơn nữa theo như tiểu cô nương kia nói thì hắn lén lút, không muốn cho người trong phủ biết. Theo tính cách của Tư Đồ Ngạo nếu là kẻ nào dám đụng vào hắn, hắn nhất quyết không để yên, nhưng đằng này hắn lại giấu kín, chuyện này chắc chắn có vấn đề. Vừa rồi Bạch Y Y đã nói hắc y nhân kia không quá hai mươi lăm tuổi, vừa hay Tư Đồ Ngạo cũng tròn hai lăm. Thế nhưng Tư Đồ Ngạo bên ngoài nhìn chẳng có cái gì gọi là võ công cao cường , lúc mới đến thành Dương Châu, nó và Phương Hướng Linh đã đụng độ với hắn, thật sự là nhìn không ra hắn cư nhiên có võ công lợi hại, chẳng lẽ hắn là thâm tàng bất lộ? Hắc y nhân-Tư Đồ Ngạo- hái hoa tặc là cùng một người? Đôi mắt màu đỏ ư? Sao giống tình trạng bị trúng cổ quá vậy? Nếu như không phải trúng cổ thì là bị tẩu hỏa nhập ma? Chuyện này càng ngày càng phức tạp. Đang đăm chiu suy nghĩ thì thanh âm hoảng hốt của Bạch Y Y khiến Nhược Lam giật mình.

Nhanh chóng chạy vào phòng của Mạc Tuyết Phong, Nhược Lam liền nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của Bạch Y Y.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Cửu tiểu thư, Mạc công tử chàng ấy…”

Đập vào mắt Nhược Lam lúc này chính là khuôn mặt nhợt nhạc của Mạc Tuyết Phong, kế đó là những mảnh vụn của tách trà rơi vỡ trên sàn nhà. Khẽ thở dài, Nhược Lam kêu khẽ một tiếng:

“Thất ca!”

Nghe được thanh âm quen thuộc, Mạc Tuyết Phong ngẩng đầu về phía phát ra thanh âm, khàn khàn hỏi:

“Cửu muội, tại sao huynh không nhìn thấy gì cả, xung quanh chỉ một màu đen, hoàn toàn không thấy ánh sáng. Muội nói đi, rốt cuộc huynh bị làm sao?”

“Huynh đã trúng Truy Hồn Thất Tán của hắc y nhân kia”.

“Truy Hồn Thất Tán? Ý muội là loại độc đã thất truyền, từ trước đến nay không hề có thuốc giải?”

“Ân. Muội, đại ca cùng ngũ ca cố gắng hết sức để giữ lại tính mạng cho huynh, thế nhưng vì chất độc đã xâm vào lục phủ ngũ tạng cho nên…cho nên…” Nhược Lam ngập ngừng nói.

“Cho nên để lại di chứng chính là việc huynh bị mù?”

“Ân”.

Sau khi nghe xong những lời này, Mạc Tuyết Phong vô lực cười lớn, hắn cười như chưa bao giờ được cười, đối với hắn mà nói bị mù đồng nghĩa với việc vô dụng, hắn sao có thể sống khi không nhìn thấy gì?

Bạch Y Y nhìn thấy cảnh tượng ấy, nước mắt lăn dài đau lòng không thôi. Nàng toan mở miệng nói gì đó thì bị Nhược Lam ngăn lại, sau đó nó cầm tay nàng kéo ra ngoài.

“Lúc này Bạch cô nương đừng nói gì cả. Đối với một nam nhân mà nói, để cho nữ nhân của mình nhìn thấy cảnh mình trở nên mù lòa vô dụng sẽ là một đả kích rất lớn, ta tin cô nương hiểu điều này hơn ta. Trước mắt có chuyện ta cần cô nương làm, còn đôi mắt của huynh ấy, ta nhất định sẽ tìm mọi cách để chữa khỏi”.

“Vâng, Y Y đã hiểu, nếu như quả thật cả đời này chàng không thể nhìn thấy, ta nguyện sẽ làm đôi mắt cho chàng. Mạc công tử nhờ người chăm sóc, Y Y xin cáo từ”.

Nhìn bóng lưng của Bạch Y Y, Nhược Lam thở dài ngao ngán, sau đó trầm ngâm ra một câu: “Gặp nhau rồi thà rằng chẳng gặp, hữu tình rồi cũng sẽ vô tình”.
Bình Luận (0)
Comment