Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành

Chương 59

Song Nguyệt Lâu.

Lãnh Dạ Thiên Kỳ và Nhược Lam đang cùng nhau ăn điểm tâm sáng, bỗng nhiên nó cảm giác được có một đôi mắt cực kỳ sắc bén nhìn chằm chằm nó cho nên liền buông đôi đũa trong tay xuống. Lãnh Dạ Thiên Kỳ cũng nhận thấy sự khác lạ của Nhược Lam, hắn lập tức quay đầu nhìn về phía cánh cửa, trong chớp mắt đôi đũa trong tay của hắn cũng theo đó mà rơi xuống. Nhược Lam thu lại biểu tình này của hắn trong mắt, sau đó âm thầm đánh giá lục y nam tử đang từng bước tiến về phía bàn ăn.

“Thất ca. Huynh thật là biết hưởng thụ nha.” Lục y nam tử thanh âm có phần khiêu khích liếc mắt nhìn Nhược Lam.

“Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, bằng không ta sẽ móc đôi mắt của ngươi ra.” Nhược Lam lạnh lùng nói.

“Ai nha! Thất ca huynh lại đổi khẩu vị rồi sao, lần này lại là một nữ nhân hung dữ.”

“Cửu đệ! Không được ăn nói lung tung. Sao đệ lại tới đây?” Lãnh Dạ Thiên Kỳ sắc mặt tối sầm lại, trầm giọng hỏi.

“Hừ, đệ được lệnh phải hộ tống huynh về, tại huynh mà đệ phải đến đây.” Lục y nam tử vừa nói lại vừa liếc xéo Nhược Lam.

“Ta không phải nữ nhân của hắn, huynh đệ các ngươi đừng ăn nói bậy bạ, mau trở về Lãnh Dạ Chi Quốc của các ngươi đi.” Nhược Lam khó chịu vì bị cái tên lạ mặt này nhìn như vậy, thanh âm bởi thế mà lạnh thêm mấy phần.

Lời vừa nói ra, Lãnh Dạ Thiên Kỳ giật mình một cái, khuôn mặt thoáng vẻ ngạc nhiên:

“Làm sao nàng biết ta tới từ Lãnh Dạ Chi Quốc?”

“Chậc, ngươi không để lộ sợ hở gì cả mà là hắn.” Nhược Lam vừa nói, vừa hất cằm về phía lục y nam tử.

“Gì chứ, liên quan gì ta?”

“Cái bông tai ngươi đeo bên tai trái có khắc hình sư tử đỏ, đấy chẳng phải là linh vật của Lãnh Dạ Chi Quốc sao? Hơn nữa chất liệu làm nên loại bông tai này chẳng phải là hồng ngọc chỉ có ở nơi đó? Từ đó cho thấy, các ngươi…” Nhược Lam đang nói thì bất chợt nhớ đến xung quanh tai mắt khôn lường, cho nên đành nuốt lại những gì muốn nói vào trong.

Cửu vương gia Lãnh Dạ Thiên Vũ mày kiếm chau lại nồng đượm, hắn quả thật không nghĩ mình lại để lộ ra nhiều sơ hở như thế, nữ nhân này con mắt thật sắc bén, thoáng một cái đã nhìn ra chân tướng của hắn, xem ra nàng không phải là một nhân vật tầm thường.

Nhược Lam bởi vì bị phá đám cho nên vị giác cũng không còn nữa, nó một tay chống cằm, một tay chọt đũa vào chén cơm, đang trong lúc bực mình thì chưởng quỹ Song Nguyệt Lâu đi tới, thì thầm vào tai nó nói điều gì đó. Nghe vậy, mâu quang của Nhược Lam khẽ sáng, đôi môi anh đào khẽ nhếch lên, quay đầu nhìn về phía chưởng quỹ ném cho hắn một cái ánh mắt, viên chưởng quỹ kia lập tức rời đi.

“Có chuyện gì vậy?” Lãnh DạThiên Kỳ hoài nghi hỏi.

“Ngươi hỏi làm gì? Còn ngươi, mau đem hắn về đi.” Nhược Lam chỉ tay về phía Lãnh Dạ Thiên Vũ, thanh âm thập phần lạnh giá nói:

“Nàng…” Lãnh Dạ Thiên Kỳ đang định nói tiếp gì đó thì bị nó lườm cho một cái, hắn lập tức im lặng không dám nói thêm bất cứ điều gì.

Lãnh Dạ Thiên Vũ ngồi một bên đánh giá, lần đầu tiên hắn nhìn thấy thất ca có biểu tình như thế, trong lòng không khỏi thịch một tiếng, phải chăng huynh ấy đã động lòng rồi?

“Tiểu thư, Chu đô đốc có lời mời.” Viên tiểu nhị đi tới thông báo

“Ân.” Dứt lời Nhược Lam đứng dậy xoay lưng tiến ra ngoài.

Nhìn bóng lưng Nhược Lam rời đi, Lãnh Dạ Thiên Kỳ thở dài một hơi, sau đó nhíu mày nhìn Lãnh Dạ Thiên Vũ hỏi:

“Mẫu hậu thế nào rồi?”

“Hửm bà ấy sẽ không chết đâu, đợi huynh về mới yên tâm nhắm mắt lận.”

“Cửu đệ! Sao lại ăn nói như thế?”

“Đệ nói sự thật, mặc dù hơi khó nghe nhưng sự thật vẫn là sự thật.”

“……”

“Huynh mau chóng chuẩn bị theo đệ trở về đi.”

“……”

Nửa canh giờ sau tại Song Nguyệt Lâu.

“Mọi người mau đến nha huyện nhanh lên, ở đó đang xử án đấy.”

“Hả, xử ai?”

“Chu đô đốc đang thẩm vấn Lưu tri phủ.”

“A, chúng ta mau đi thôi.”

“Thất ca! Chúng ta cũng đến đó xem đi.”

“Đệ tự đi một mình đi.” Lãnh Dạ Thiên Kỳ lãnh đạm nói.

“Hừ, suốt nửa canh giờ qua đệ tìm mọi cách thuyết phục huynh, thế mà huynh không hề động tâm, nếu đã là như vậy, huynh phải có trách nhiệm dẫn đệ đi chơi, bằng không muội sẽ phá cô nương kia, để xem nàng ta trị huynh thế nào.” Lãnh Dạ Thiên Vũ cười tà mị nhìn chằm chằm Lãnh Dạ Thiên Kỳ.”

Nghe vậy, Lãnh Dạ Thiên Kỳ hắc tuyến nổi đầy mặt, cửu đệ của hắn cư nhiên dám lôi nàng ấy ra dọa, hừ, để rồi coi, mèo nào cắn mỉu nào. Bên trong sóng gió cuồn cuộn là thế, bất quá bên ngoài hắn lại phải nhẫn nhịn:

“Hảo, chúng ta đi!”

Lãnh Dạ Thiên Vũ cực kỳ phấn khởi, trong suốt mười sắu năm làm người của hắn, đây là lần đầu tiên hắn có thể uy hiếp được thất ca, chậc chậc, vị cô nương kia quả là lợi hại nha.

Nha huyện trị trấn Phượng Hoàng.

Người dân đã bu đông, chật kín bên ngoài công đường, Lưu tri phủ khuôn mặt không có gì dị thường, thản nhiên quỳ dưới công đường chờ xét xử. Trên ghế thượng lúc này là Chu Nhiêm đang uy nghiêm thẩm vấn, bên cạnh hắn là một nữ nhân thân mặt lam y, phong thái tao nhã đang bình thản thưởng trà.

“Thất ca…Kia chẳng phải là…Cái đó…Nàng ta…” Lãnh Dạ Thiên Vũ trừng mắt kinh ngạc nhìn lam y nữ tử ngồi trên công đường phía xa xa.

“Nàng ấy là Quận chúa của Long Thịnh Hoàng Triều đấy!”

“…..” Nghe xong câu trả lời này, trong lòng Lãnh Dạ Thiên Vũ lập tức có dự cảm không lành, nàng ta cư nhiên lại là một Quận chúa. Thất ca trước tới giờ đâu có thích dây dưa với nữ nhân trong hoàng tộc, trừ phi nữ nhân đó có giá trị lợ dụng cao. Thất ca, huynh chắc không phải lại đang tính toán gì chứ?

“Lưu Khiêm! À không, phải gọi ngươi là Lưu Nhâm mới đúng! Ngươi đã biết tội của mình chưa?” Chu đô đốc lớn tiếng hỏi.

“Chu đô đốc, ta thật sự không biết người đang nói gì, ta là Lưu Khiêm, không phải Lưu Nhâm, người có phải là đã nhận nhầm người rồi không?”

“Hảo! Khá khen cho ngươi, một kẻ ti tiện lại dám giả mạo bổn quan của triều đình, sự việc đã đến nước này mà còn chối cãi, người đâu, đem Dung Tú Liên vào đây.”

Cái tên Dung Tú Liên vừa được nói ra, Lưu Nhâm thoáng giật mình nhưng rất nhanh sau đó lại bình tĩnh y như không có chuyện gì. Nhược Lam một bên đem biểu tình này của hắn thu vào trong mắt, thủy chung như cũ ngồi uống trà.

“Dân nữ tham kiến Quận chúa, tham kiến Chu đại nhân.” Dung Tú Liên quỳ gối hành lễ

“Được rồi, Dung Tú Liên, ngươi hãy ngẩng đầu lên nhìn người bên cạnh, nhìn cho kỹ xem hắn là ai.”

Dung Tú Liên nghe vậy, vội vã ngẩng đầu, đôi mắt vừa nhìn thấy Chu Nhâm, cả thân hình nàng đột ngột run lẩy bẩy, thanh âm đầy sợ hãi hướng Chu đô đốc nói:

“Bẩm đại nhân, cho dù dân nữ có hóa thành tro cũng quyết không quên đi đôi mắt này, ba năm về trước, là chính hắn sai người ám sát nô tỳ, năm đó nô tỳ cảm thấy Lưu tri phủ rất khác lạ, trong lòng liền nảy sinh nghi vấn mới tìm đủ mọi cách để chứng thực, quả nhiên hắn ta không phải là Lưu tri phủ, mà là đệ đệ song sinh của ngài ấy Lưu Nhâm.”

“Dung Tú Liên, ngươi nói bậy!” Lưu Nhâm đôi mắt đầy lửa hận nhìn chằm chằm vào nàng ta, gằn từng chữ.

“Thật to gan! Bổn quan còn chưa lên tiếng, ai cho phép ngươi nhảy vào, người đâu, kéo hắn ra. Dung Tú Liên, ngươi hãy tiếp tục đi.”

“Bẩm đại nhân, vì để chứng thực thân phận của Lưu tri phủ, dân nữ đã lén rình ngài tắm rửa, lúc đó dân nữ núp sau tấm bình phong đã nhìn thấy rõ ràng, trên vai trái của Lưu tri phủ có vết bớt hình mặt quỷ, dân nữ khi đó vô cùng hoảng sợ bởi mẫu thân của dân nữ trước đây chính là bà mụ đỡ đẻ cho mẫu thân của Lưu tri phủ, trước khi bà qua đời đã đem bí mật của bốn mươi năm về trc kể lại cho dân nữ. Bà nói rằng, bốn mươi năm trước, Lưu phu nhân hạ sanh một cặp song sinh, người ca ca khuôn mặt tuấn tú, người đệ đệ trên vai trái lại có cái bớt mặt quỷ, Lưu lão gia lúc đó là thương nhân, ông ấy cho rằng đấy là điềm xui cho nên đã sai Dung mụ tức mẫu thân của dân nữ đem giết đứa bé đó đi. Mẫu thân của dân nữ tấm lòng thiện lương, không đành lòng hại chết đứa bé cho nên đã đặt nó trước của một tiều phu ở ngoại thành. Kể từ đó trở đi, không ai còn biết tung tích của đứa bé xấu số đó nữa. Sự việc tưởng chừng cứ như thế mà trôi qua, cho đến một ngày của ba năm về trước, Lưu tri phủ giả mạo đã sai người ám sát dân nữ, lúc đó dân nữ cố gắng chạy thoát đến một thung lũng hoang vu nhưng vẫn không thể thoát khỏi tay sát thủ. Vết sẹo trên mặt dân nữ chính là do tên sát thủ năm xưa tạo nên, may thay có một vị thần y đi ngang qua đã mang dân nữ cứu sống, bằng không dân nữ đã không thể ở đây tố cáo tội ác của hắn.” Dung Tú Liên đôi mắt đầy căm phẫn chỉ tay về phía Lưu Nhâm.

“Haha, Dung Tú Liên, ngươi đừng vu khống, trên vai trái của ta không có cái bớt nào cả.” Dứt lời, Lưu Nhâm đưa tay kéo y phục của mình để lộ bả vai trái.

Dung Tú Liên mặt mày trắng bệch, thanh âm run rẩy nói:

“Sao có thể chứ, sao lại không có, rõ ràng là…”

Mọi người trên công đường sửng sốt không nói nên lời, Chu đô đốc cũng hoài nghi nhìn về phía Nhược Lam. Thấy vậy, Nhược Lam liền mỉm cười sau đó nhàn nhạt nói:

“Một cái bớt có thể được xóa đi tuy nhiên sẽ để lại sẹo, thế nhưng trên vai trai của Lưu đại nhân lại không hề có vết sẹo nào, như vậy chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, người đang quỳ gối tại công đường chính là Lưu Khiêm-Lưu tri phủ…”

Nhược Lam còn chưa nói hết câu liền bị Lưu Nhâm chặn họng:

“Đó là điều đương nhiên. Vi thần chính là Lưu Khiêm.”

Khẽ nhíu mi, Nhược Lam ném cả tách trà nóng vào mặt Lưu Nhâm, thanh âm bởi vì tức giận mà trở nên thâm trầm:

“Thật to gan, chỉ là một tri phủ mà dám chặn lời nói của bổn Quận chúa, ta thật không hiểu, trước khi làm quan ngươi có học qua quy củ hay không?”

Dứt lời, Lưu Nhâm mặt mày tái mét, hắn vội vã quỳ gối dập đầu nói:

“Là vi thần không biết quy cũ, mong Quận chúa bỏ qua.”

Nhược Lam liếc mắt nhìn Lưu Nhâm một cái sau đó tiếp tục nói:

“Vừa nãy chỉ là trường hợp thứ nhất. Còn lại trường hợp thứ hai, ngươi chính là Lưu Nhâm, đệ đệ song sinh của Lưu Khiêm, sở dĩ trên vai trái của ngươi không có vết bớt là bởi vì ngươi đã dùng thuật dịch dung che giấu nó đi.”

Nghe đến đây, Lưu Nhâm thần sắc vẫn vô cùng bình thản, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Nhược Lam nói:

“Bẩm Quận chúa, mong người suy xét cho kỹ, vi thần không biết người đang nói gì.”

“Vậy sao? Người đâu, cho mời Thu Diệp, cơ thiếp của Lưu Khiêm vào đây!”
Bình Luận (0)
Comment