“Này… Dục Thiên, lúc nhỏ chàng làm những gì?” Triệu Vô Ngôn ưu nhàn tựa người vào thân cây, ăn lê, cúi đầu xuống gọi, làn váy hồng nhạt tung bay nhè nhẹ.
“Không làm gì cả.” Địch Dục Thiên ngồi ngay ngắn trên ghế đá dưới tàng cây, cắn lê nhai từ từ.
Mấy ngày nay, Triệu Vô Ngôn đều cùng hắn nói chuyện phiếm như vậy. Hắn vốn không chịu làm cái chuyện nhàm chán đến buồn bực này, vội vàng muốn mang nàng quay về phủ Phúc Châu thành thân, nhưng nàng đưa ra điều kiện, hắn phải ở Ngọa Vân hiên, ở đến khi nào nàng vừa lòng, thì mới chịu trở về cùng hắn.
Nếu nàng còn yêu hắn, sẽ không thể để mặc hắn cả đời như vậy. Nàng giúp đỡ rất nhiều người, đương nhiên lại càng phải giúp hắn.
“Chẳng có người nào lúc còn nhỏ mà chẳng làm gì cả? Nhất định là có. Nói cho ta biết đi.” Nàng làm nũng.
Địch Dục Thiên bỗng chốc nhảy lên cây, thân ảnh di chuyển nhẹ nhàng giống hệt mèo, nhẹ nhàng nằm sấp xuống bên cạnh. “Kiểu nói chuyện này không giống nàng chút nào. Nói cho ta biết, nàng có ý đồ gì?”
Triệu Vô Ngôn làm nũng sao? Ha! Nếu là lúc ở phủ của Khánh vương gia thì có lẽ hiểu được, nhưng hắn ở phủ Phúc Châu đã quen nhìn thái độ bình tĩnh tự nhiên của nàng rồi, trong những ngày trước, nàng cũng không nói chuyện như vậy với hắn, trong này nhất định có mờ ám!.
“Đâu có! Bằng hữu không thể nói chuyện phiếm với nhau được sao? Nói chuyện phiếm vốn là như vậy!” Nàng cứng rắn cải lại.
“Vậy sao?” Ngữ điệu hơi nhấn mạnh, cho thấy hắn không tin lời nàng nói. Bàn tay giữ lấy cằm nàng, gương mặt tuấn mỹ gần như ma mị tiến sát lại mặt nàng. “Nói.”
“Nói…Nói gì? Ta…Ta nói rồi mà.” Không biết tại sao nàng đột nhiên nói lắp? Triệu Vô Ngôn, bình tĩnh một chút!
“Nói dối.” Nam nhân thoáng cười, lập tức che lại đôi môi mềm mại đang chu ra của nàng, thăm dò tỉ mỉ. Trong miệng này có vị lê, rất ngọt. “Lê ngọt thật…” Nam nhân nói nhỏ.
“Chàng…lê của chàng ở dưới kìa, muốn ăn thì xuống dưới mà ăn…” Hô hấp của Triệu Vô Ngôn hỗn loạn, hơi thở không ổn định. Một năm nay, nàng đã không uống Thiên nữ thanh tâm tán, cho nên nàng dần dần khôi phục lại thể chất bình thường, thật dễ dàng bị khơi mào dục vọng.
Tiếng thở dốc ồ ồ vang lên bên tai của nàng “Vô Ngôn, tiểu bảo bối, nàng cũng thật biết cách giày vò…” Hắn giật lấy vạt áo nàng, để lộ ra thân trên trắng nõn, cúi đầu xuống liếm mút nụ hồng xinh xinh, bàn tay to không khách khí luồn vào bên trong váy, thăm dò chỗ thầm kín giữa hai chân nàng.
“Chàng đừng như vậy…Mỗi lần ta tìm chàng nói chuyện phiếm…đến cuối cùng…đều như vậy…” Nàng thở gấp, hai chân mẫn cảm khép lại, kẹp lấy bàn tay to của hắn.
“Ta thà là cùng nàng như vậy, cũng không nguyện lãng phí thời gian tán gẫu chuyện trên trời.” Khuôn mặt tuấn tú cọ xát vào nhũ hoa mềm mại, cái mũi cao ngất khẽ xoa vuốt khe hở giữa ngực, giống như tiểu báo (báo con) vùi mặt vào lòng báo mẹ.
“Tay chàng…không được lộn xộn…” Nàng run run nói, bàn tay nhỏ bé túm lấy bàn tay to đang vi vu giữa hai chân nhạy cảm. Đáng ghét thật, sao lại dễ dàng bị hắn khơi lên dục vọng như vậy chứ? Sớm biết thế thì ngày đó tiếp tục uống Thiên nữ thanh tâm tán là tốt rồi…
“Tiểu Ngôn nhi, ta rất thích nàng không uống Thiên nữ tán. Nàng như vậy, còn đáng yêu hơn…” Hắn khẽ liếm vành tai nàng, thích thú khi nghe được thanh âm run run vì tức giận của nàng thốt lên.
Không được, nếu tiếp tục như vậy, hôm nay sẽ không nói được gì, chứ đừng nói là trị liệu…
“Ngừng, ngừng ngay…Dục Thiên, không được như vậy, đây là trên cây, ta sẽ ngã xuống….” Nàng tóm lấy vạt áo của hắn.
“Đừng sợ…Ta còn chưa làm thử qua trên cây, cũng muốn một lần biết được cảm giác đó khác biệt ra sao…” Hắn xốc váy nàng lên tới đùi, để lộ ra cặp đùi đẹp thon dài trắng nõn.
Thân thể của nàng đã sớm bị hắn đẩy nằm ngửa trên nhánh cây thô to, áo đã bị cởi ra, váy lại bị vén lên, từng lớp từng lớp y phục đều chồng chất ngay tại thắt lưng. Đáng sợ hơn chính là hắn đẩy hai bắp đùi nàng ra, hai chân liền vô lực buông thõng hai bên nhánh cây, huyệt khẩu rộng mở mời gọi hắn.
Hắn vô cùng hứng thú khi nhìn thấy tư thế phóng đãng tuyệt hảo này của nàng—hai gò má ửng hồng, toàn thân mềm mại, ngực phập phồng, hai chân giang rộng...
Hắn thở dài, “Vô Ngôn, chúng ta cần phải thử loại tư thế này nhiều hơn mới được. Nhìn nàng như vậy quả thật mê người…” Thân hình to lớn của hắn bao phủ trên nàng, dục vọng giữa háng sớm đã không nhịn được lâu hơn, bỗng chốc dâng trào, muốn cùng người mình yêu thực hiện sự kết hợp đầy thân mật.
“A—Không cần như vậy…Có, sẽ có người đi qua…” Khi hắn tiến sâu vào trong cơ thể, nàng còn đang giãy dụa lần cuối cùng. Nàng cắn môi ngăn cản chính mình rên rỉ, đây là ở bên ngoài, dưới ánh sáng ban ngày…..
“Vô Ngôn…nàng đúng thật mê người, ta muốn nàng…” Nam nhân yêu dã tuấn mỹ không để ý tới lời kháng nghị của nàng, tiếp tục điên cuồng muốn nàng.
“Ưm ưm…Cây…Cành cây sẽ bị gẫy…Mau dừng tay!” Nàng bị che khuất tầm mắt, chỉ nhìn thấy lá cây vì sự chuyển động của thân hình gầy gò của hắn mà rơi rụng đầy đất.
“Nàng giang rộng chân chút, ta sẽ không cần phải dùng sức như vậy.” Trên khuôn mặt tuấn tú đã lấm tấm mồ hôi.
“Lừa…gạt người…Ta mở rộng chút…Ngươi lại càng dùng sức…” Nàng bất lực trừng mắt, chỉ có thể quay đầu đi, nhắm nghiền đôi mắt xinh đẹp, vẻ mặt đỏ ửng.
“Không hổ là Vô Ngôn, thật thông minh.” Địch Dục Thiên thốt ra những lời này qua hai hàm răng.
Triệu Vô Ngôn che giấu đôi mắt xinh đẹp, chỉ thấy lá rụng bay tán loạn không ngừng …
Lá rụng hỗn loạn thật! Những chiếc lá dường như theo sự chuyển động nhịp nhàng của nam nhân, mà rơi lả tả đầy đất.
“Ơ, Cẩu nhi không quét lá rụng à? Sao khắp nơi lại toàn là….” Tiếng nói của Nghiệp đại thẩm vang lên dưới gốc cây. “Cẩu nhi này, nhất định hôm nào phải mắng nó mới được!”
Mau…Mau lui ra đi! Triệu Vô Ngôn liều mình tránh né, quẫy đạp hai chân, nhưng Địch Dục Thiên lại càng tiến sâu vào trong, chôn vùi bản thân mình càng lâu càng sâu hơn. Nàng gấp đến độ mặt mày đỏ lựng cả lên, Nghiệp đại thẩm sẽ phát hiện ra nàng ở trên cây, sẽ bị thấy! Mau rút ra đi…
“Đại phu, cô ở đâu? Đến giờ dùng bữa rồi! Đại phu…” Nghiệp đại thẩm dưới tàng cây hết nhìn đông rồi tây, nhìn không thấy Triệu Vô Ngôn, chần chờ một chút, rồi sau đó mỉm cười ha ha, “Đại phu, cô leo lên cây à?” Bà lập tức ngẩng đầu nhìn lên phía trên cây.
Không! Triệu Vô Ngôn tức giận trố mắt, nín thở.
“Đại phu…A, Địch tướng quân cũng ở trên sao? Đại phu, cô bị bệnh à? Mặt ửng hồng thế kia! Có muốn uống chút dược tán không?” Nghiệp đại thẩm nhiệt tình nói.
“Không…không cần.” Triệu Vô Ngôn ngượng ngùng cúi đầu, dựa lưng vào Địch Dục Thiên. Trong nháy mắt hắn cùng nàng chuyển đổi tư thế, đem nàng ôm vào trong ngực, bàn tay to vung lên, dùng váy che lại chỗ gắn kết giữa hai người, nửa thân trên của nàng liền bị áo choàng của hắn che khuất, giống như hai người thân mật ngồi tựa vào nhau trên cây.
“Cô dùng bữa đi, đại phu. Hôm nay ta có nấu đồ ăn ngon, mau xuống đây đi.” Nghiệp đại thẩm nhiệt tình gọi.
Nàng…Nàng làm sao mà xuống được chứ? Hắn còn ở trong cơ thể nàng mà!
“Nghiệp thẩm, ta xuống liền…” Hắn thúc vào nàng một chút. “Á—ta sẽ…cùng đi với tướng quân.” Tình cảnh này làm nàng khó thở.
“Nhưng đừng lâu quá, thức ăn nguội ăn sẽ không ngon.” Nghiệp đại thẩm cười rồi rời đi.
Dưới tàng cây không có người, chỉ toàn lá cây rụng đầy đất.
“Mau lui ra! Chàng thật bại hoại …” Nàng lấy khuỷa tay đẩy hắn từ phía sau ra.
“Không cần.” Hắn lại tiếp tục chuyện tốt đẹp mới vừa bị cắt ngang lúc nãy, càng thêm kích cuồng giữ lấy nàng.
“Này á…Thối tha!” Nàng ngửa đầu yêu kiều lên kêu, trong giọng nói ẩn chứa nhiều niềm đam mê, vui sướng.
Hôm đó tên bại hoại này đã lay toàn bộ lá trên cây rơi xuống hết. Đáng thương cho Cẩu nhi, quét cả ngày, cuối cùng mới đem đình viện sửa sang lại sạch sẽ…
Không thể cứ tiếp tục như vậy. Mỗi lần đều bị hắn kéo lên giường, cứ như vậy thì làm sao chữa khỏi cho hắn đây? Hơn nữa hắn rõ ràng là muốn trốn tránh nói tới chuyện trước đây, cũng không muốn bàn đến phụ thân, huynh đệ của hắn, nếu nàng miễn cưỡng bức hắn, cả hai đều sẽ không vui.
Nàng chỉ biết là không thể thực hiện cách này được. Hai người là quan hệ yêu đương, đối với việc trị liệu rất bất lợi. Nhưng nàng thật sự rất muốn chữa khỏi cho hắn…Aizz! Làm sao bây giờ đây?
Triệu Vô Ngôn vô lực ghé vào trong lương đình (đình nghỉ mát) vắc óc suy nghĩ.
“Đại phu, ăn chút điểm tâm đi, đây là tôi làm riêng cho đại phu.” Nghiệp đại thẩm bưng một mâm điểm tâm nhỏ đi vào lương đình.
“À…” Triệu Vô Ngôn ghé vào bàn đá, miễn cưỡng trả lời.
“Đại phu, có phải cô vẫn còn phiền muộn về bệnh nhân lần trước đã kể cho ta nghe phải không?” Nghiệp đại thẩm cười có chút giả tạo.
Ơ? Nghiệp đại thẩm không chỉ bưng riêng điểm tâm đến nha!
“Đúng vậy.” Triệu Vô Ngôn đột nhiên ngồi xuống, trở nên có tinh thần. Dù sao nàng cũng nghĩ không ra biện pháp, bị bế tắc với nam nhân lãnh diễm kia, chẳng thà thả lỏng tâm tình, ăn một chút điểm tâm, nghe một chút ý kiến của lão nhân gia.
Nàng cắn một miếng bánh nướng nhân đậu đỏ, chờ Nghiệp đại thẩm mở miệng.
“Sau lần trước cô nói cho tôi biết, đại thẩm tôi vẫn luôn nghĩ, vắt óc nghĩ… Mãi cho tới ngày mà ta kêu Cẩu nhi đi quét lá rụng đầy đất.”
Nghĩ tới hôm đó, mặt Triệu Vô Ngôn đỏ lên. “Lá rụng…thì sao?” Trời ạ, Nghiệp thẩm không phải đã nghe được tiếng rên rỉ phóng đãng của nàng chứ?
“Chính là ngày đó, ta nghĩ ra được một phương pháp.” Nghiệm đại thẩm có chút đắc ý nở nụ cười, “Chính là ta sẽ dạy đứa nhỏ, khi mà ta muốn đánh nó, thì nó sẽ đưa ra tấm mộc (tấm chắn, vật che chắn).” Ha ha!
“Tấm mộc?” Triệu Vô Ngôn uống một ngụm trà, nhìn Nghiệp đại thẩm phúc hậu.
“Lần trước đại phu có nói, loại bệnh này ngày thường đều tốt, khi gặp phải kích thích mới có thể bộc phát. Nếu đã không thể thay đổi, đành phải kể từ bây giờ bắt tay vào làm…” Nghiệp đại thẩm ngồi xuống.
Triệu Vô Ngôn nhanh chóng rót một chén trà cho bà. Muốn làm cũng không được, Nghiệp đại thẩm thật có thể vì nàng mà giải quyết việc này sao.
Nghiệp đại thẩm thành thật không khách khí uống một ngụm Bích Loa Xuân thông cổ họng. “Chính là khi tôi bị chọc giận, sẽ đánh tiểu hài tử, nhưng để tránh nhất thời mất lý trí đánh hài tử tàn bạo, tôi sẽ đưa cho hài tử mình một tấm mộc—đúng là có điểm hơi giống loại kim bài miễn tử!”
Triệu Vô Ngôn ăn chút bánh đậu đỏ, vẻ mặt nghiêm túc gật gật đầu. Nàng bưng điểm tâm đưa cho Nghiệp đại thẩm, Nghiệp đại thẩm thuận tay chọn bánh hạnh nhân, cắn một miếng, tiếp tục nói. “Đến khi ta đánh mất lý trí, tấm mộc này còn có thể thức tỉnh ta, cho nên nó không hẳn phải là một tấm kim bài thật sự, mà cũng có thể là một câu hoặc một động tác, ta nghe đến lời như thế hoặc nhìn thấy động tác này, sẽ khôi phục lại lý trí, không đánh hài tử nữa.” Nghiệp đại thầm cẩn thận giải thích.
“Một câu hoặc một động tác?” Triệu Vô Ngôn khẽ hô.
Nghiệp đại thẩm uống thêm một ngụm Bích Loa Xuân, “Đại phu, cô rõ ràng nói cho ta biết người bệnh kia, có quá khứ khiến hắn không muốn nhớ tới. Đời người thì sống được bao lâu, tội tình gì phải chấp nhất chuyện đã qua? Chẳng thà sống cho tốt cuộc sống bây giờ. Nếu chuyện quá khứ cực kỳ tàn ác, coi như nó là một cái đánh rắm, từ bỏ thì vô sự, tội gì cả ngày cứ nghĩ không sờ được cái rắm kia? Đến cuối cùng, ngay cả đầu óc của đại phu cô cũng bị hao tổn nhiều vì cái rắm kia, nếu làm không tốt cái rắm kia còn có thể thối lây sang đại phu ngài đấy!” Lời nói của Nghiệp đại thẩm này tuy có thô lỗ, nhưng rất chân tình.
Đích xác, nàng đúng là bị “cái rắm” kia thối lây, còn khiến nàng toàn thân thương tổn.
“Ừm, đúng đúng đúng.” Miệng Triệu Vô Ngôn chứa đầy nhân đậu đỏ, giọng nói không rõ, mãnh liệt gật đầu. Nghiệp đại thẩm nói cực kỳ đúng! Nàng luôn luôn muốn cứu thoát hắn từ cái bóng quá khứ, thế nhưng hắn lại không muốn tiếp tục nhớ lại chuyện đã qua, chẳng thà coi như quá khứ là cái rắm, tiêu tán theo gió, dự phòng thật tốt chuyện hắn lại có hành động như trước mới là việc khẩn cấp trước mắt.
Xem ra Nghiệp thẩm không chỉ là hạ nhân to mồm lớn miệng, trách mắng tiểu hài tử, mà còn có cách hành xử thông minh như vậy.
“Này…Nghiệp thẩm, thẩm nói dùng lời hoặc động tác gì, mới khiến thẩm khi đánh đến mất đi lý trí có thể thức tỉnh lại, mà không đánh tiểu hài tử?” Triệu Vô Ngôn lấy tay quệt quệt miệng, uống một ngụm trà lớn.
“À, lời nói đánh thức tỉnh ta, hữu dụng nhất chính là—bạc!”
“Bạc?”
“Phải. Khi ta đánh mất lý trí, nếu tiểu Cẩu hô to một tiếng ‘Bạc!’, ta có khả năng tỉnh lại. Bởi vì thế nhân người nào không xem trọng tiền tài chứ! Cho nên khi ta lâm vào tình trạng điên cuồng, thì chỉ cần tiểu Cẩu hô to chữ bạc, ta sẽ không đánh nó nữa.” Nghiệp đại thẩm cười đến mức mắt chỉ còn lại một đường nhỏ, vô cùng đắc ý.
“Thì ra vậy.” Triệu Vô Ngôn nở nụ cười.
“Thế nào? Đại phu, có giúp được cô hay không?” Nghiệp đại thẩm thật tâm hỏi. Bà chính là mất mấy ngày mới suy nghĩ ra được.
“Đương nhiên là có! Nghiệp thẩm, thẩm đã giúp ta một đại ân.” Triệu Vô Ngôn vui vẻ nở nụ cười, đem trọn bàn điểm tâm thưởng cho Nghiệp đại thẩm.
Quả nhiên một người nghĩ, không bằng hai người! Nàng mỉm cười bắt đầu viết vào trang giấy trắng, trở nên ưu nhàn, giương mắt ngắm mây…
Mọi chuyện, hóa ra lại đơn giản như vậy.
Triệu Vô Ngôn cởi bỏ y phục, lộ ra làn da mềm mại trắng nõn như tuyết, bàn tay mềm khẽ thử nước ấm, mới chậm rãi bước vào trong bể, động tác tinh tế tao nhã, giống như một tiên tử phiêu dật. Mái tóc mây đen tuyền buông xõa rối tung tùy ý trên tấm lưng ngọc trắng tuyết, càng lộ ra vẻ xinh đẹp động lòng người.
Nàng rủ ánh mắt rực rỡ xuống, vốc nước chơi đùa, thỉnh thoảng dịu dàng mỉm cười, thỉnh thoảng vui vẻ hát thầm, cử chỉ vô cùng quyến rũ.
Một đôi mắt đang âm thầm chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động của nàng, bên trong cặp đồng tử đen kia ngập tràn nhu tình, đồng thời bị khơi mào dục hỏa mãnh liệt.
Lúc này, Triệu Vô Ngôn tưởng đưa tay ra là có thể với tới chiếc khăn trắng để lau mặt, nhưng chiếc khăn hơi xa, nàng duỗi thẳng tay, vẫn còn thiếu chút nữa, ngón tay nhỏ dài cứ cử động như vậy, giống như gãy đàn, càng giống khiêu khích lòng ham muốn của người nào đó…
Tiểu cô nương này thật không biết chăm sóc bản thân mình! Nam nhân tuấn mỹ lẩm bẩm, đi ra từ chỗ tối, lấy khăn cho nàng.
“Cám ơn.” Mỹ nhân cũng không bất ngờ, trao cho hắn đôi mắt đẹp tươi cười ngời sáng.
Nụ cười rạng rỡ mê người kia, làm Địch Dục Thiên có điểm không chống đỡ được, tim đập lỗi một nhịp.
Hắn không phải chưa thấy qua mỹ nữ tắm rửa, nhưng thật không có biện pháp, hắn đối với nàng chính là hơn những thứ khác. Đối với hắn, nàng mới là an toàn, ấm áp, là chỗ dựa tinh thần. Những năm gần đây, hắn chưa từng quên nàng, …………….
Coi như hắn bề ngoài xuất chúng, là công tử mị lực bất phàm, lại là đại tướng quân có quyền thế, làm việc luôn tao nhã tự nhiên, bình tĩnh mê người. Nhưng gặp được nàng, tất cả đều biến đổi hoàn toàn, hắn trở thành một tiểu tử xúc động, mà nàng, mới là người tao nhã tự nhiên, khắp người đều toát ra nét xinh tươi.
Aiz! Phần đông thiên hạ là mỹ nữ, hắn lại không chọn, sao lại chọn trúng một nữ nhân xinh đẹp đầy trí tuệ chứ? Loại nữ nhân này khó đối phó nhất, nhưng cũng hấp dẫn người ta nhất, khiến người không thể kháng cự. Loại tự thân tản ra lực hấp dẫn chết người này, lại làm hắn trầm mê, hoãn lại chuyện triều đình, không thể tự kiềm chế… Hắn biết nàng có dụng ý, lại không rõ ý đồ của nàng lắm, chỉ có thể theo nàng chơi đùa.
Địch Dục Thiên ngồi ở bên bể tắm nhìn vẻ mặt tự nhiên của Vô Ngôn khi lau nước, dục vọng dưới thân không tự chủ lại cứng lên. Hắn si mê nhìn ngắm tiểu mỹ nhân trong bể, thật muốn lập tức đem nàng về Phúc Châu thành thân, mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, chỉ cần chiếm lấy nàng, có được nàng… Nhưng mà không được, hắn đã tổn thương nàng nhiều lần lắm rồi, không thể tiếp tục phạm sai lầm. Hắn có kiên nhẫn cùng nàng chơi, chơi đến khi nàng cam tâm tình nguyện, chơi đến khi nàng nguyện ý mở miệng đáp ứng mới thôi. Đây là hắn thiếu nợ nàng.
“Được rồi, đừng chơi nữa. Đứng lên đi.” Thanh âm khàn khàn lộ ra dục vọng của hắn.
“Ừm.” Đáy mắt Triệu Vô Ngôn mang ý cười, tao nhã đứng dậy.
Địch Dục Thiên dùng khăn dài bao phủ dáng vẻ thướt tha mềm mại của nàng, dáng người có lồi có lõm, thân người nàng không ngừng tỏa ra hương thơm, khiến hắn càng khó nhịn lửa nóng trong cơ thể hơn.
Hắn nghĩ….muốn nàng quá!
Hắn ôm nàng lên trên giường, chỉ thấy nàng nhìn hắn, đôi mắt đẹp đến mê hoặc.
Nàng câu dẫn hắn? Đột nhiên nhận thức được điều này khiến hắn mừng như điên. Mấy ngày nay đều là hắn ép buộc nàng gần gũi, nàng chưa từng chủ động thể hiện, dường như ở cùng một chỗ với hắn là tìm hiểu cái gì đó, bây giờ nàng rốt cuộc đã tiếp nhận hắn sao?
Địch Dục Thiên cảm thấy mừng như điên…Nhưng lập tức dừng lại để suy nghĩ.
Đợi chút! Vô Ngôn không phải là người dễ dàng thỏa hiệp như vậy. Có thuốc gì trong hồ lô của nàng? (ý nói chị này có mưu đồ)
Con ngươi đen láy sâu như nước hồ chợt lóe lên một cái, đè nén lại dục vọng hừng hực phía dưới của mình. Địch Dục Thiên cố gắng duy trì bình tĩnh. “Vô Ngôn, Nàng nghĩ gì cứ việc nói thẳng, không cần làm bộ câu dẫn ta. Nàng biết ta không chịu nổi nàng khiêu khích như vậy.” Đứng trước mặt nàng, hắn thành thật nói, chỉ là không muốn bàn về chuyện trước đây.
“Nếu ta nói, ta thật sự muốn chàng thì sao?” Nàng giơ một bên đùi đẹp lên, chiếc khăn dài hoàn toàn không chịu được khi nàng nhẹ nhàng lôi kéo, lập tức lộ ra mảng đùi trắng nõn.
Địch Dục Thiên cảm giác chính mình đã mau bốc hỏa, hầu như không tự chủ được trước sự cọ xát lên xuống, hô hấp trở nên dồn dập.
Hắn còn tiếp tục kiềm nén, nhất định sẽ biến thành phế nhân…Bất kể nàng có ý đồ gì! Địch Dục Thiên hắn quản được chuyện thiên hạ sao?
Ý niệm trong đầu vừa thay đổi, hắn trở nên liều lĩnh ngông cuồng, khăn dài bị ném lên giữa không trung—
“Đợi chút!” Nàng nhấc chân, ngón chân để vào trong lồng ngực cường tráng của hắn, tư thế này làm cho hai chân nàng giang rộng trên tấm chăn, khiến nam nhân nhìn thấy rõ được hết cảnh xuân.
Nam nhân trở nên thở hổn hển!
Nàng nhất định là cố ý! Hắn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt xinh đẹp đang cười có chút quỷ quyệt của nàng, ép mình không được nhìn.
“Sao vậy?” Địch Dục Thiên nuốt nước miếng. Hắn nhất định phải trấn định, cần trấn định.
“Dục Thiên, ta cũng lớn rồi, ở cùng một chỗ với chàng như vậy thật không minh bạch…” Đầu ngón chân của nàng lại vẽ vài vòng trước ngực hắn.
“Ngày mai chúng ta trở về phủ Phúc Châu thành thân.” Hắn nói có hơi gấp gáp, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
“Được…Ta biết chàng là người có trách nhiệm…Nhưng mà…” Ngón chân của nàng di chuyển vòng quanh đầu v* của hắn, chân còn lại thì vờn đẩy trên cánh tay phải của hắn.
Ông trời ơi, nàng không kín đáo chút được sao? Nhất định phải kích thích dồn ép ở trên giường sao? Đầu ngón chân của nàng động đậy trong ngực hắn, hắn muốn giả vờ không nhìn thấy nhụy hoa hồng giữa hai chân nàng cũng không được…
Tiểu dã thú giữa háng hắn lại lần nữa điên cuồng trỗi dậy.
“Vô Ngôn, nói cho xong một lần đi!” Hắn khẽ gầm, hai tay bắt lấy đôi chân không an phận của nàng, đem chân nàng kéo về phía mình.
“Đừng nóng vội thế. Trước đây là chàng làm tổn thương ta, tám năm trước đã diễn trò thối rửa này, một năm trước lại giả bệnh muốn ta từ ngàn dặm xa xôi đến phủ Phúc Châu, cuối cùng còn biến ta thành một thân tổn thương…” Triệu Vô Ngôn không chịu buông tha, chu lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi.
“Cho nên…” Hắn cắn răng, nam long dưới thân đã muốn để lên nàng, trước là thăm dò, rồi chậm rãi đẩy mạnh vào.
“Cho nên vì bồi thường ta, ta hy vọng ngày thành thân chàng cải trang thành tân nương tử, đội mũ phượng quàng khăn vai, cùng ta thành thân.” Nàng nói xong.
Cái gì?! Địch Dục Thiên không thể tưởng tượng nổi, chợt thu người lại, buông mắt cá chân xinh xắn trắng nõn của nàng ra, con ngươi đen nhanh chóng trừng mắt vào thân dưới trần trụi mê người của tiểu mỹ nhân.
“Nàng đang nói đùa.” Con ngươi đen của hắn lạnh như băng.
“Ta chưa bao giờ thành thật như giờ phút này.” Nàng cười nhạt.
“Vô Ngôn!” Hắn rống giận.
“Đây là điều kiện thành thân của ta, muốn hay không tùy chàng.” Nàng cười thật xảo quyệt, cực kỳ xảo quyệt.