Giang Sơn Có Nàng

Chương 125

Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Điện Lân Đức rộng lớn, giọng của Hoàng Hậu vọng lại, chén trà trong tay run rẩy, vài giọt trà nóng bắn vào tay, nàng ta cũng không nhận ra.
Hàn Chập chắp tay, “Nương nương bớt giận, thần chỉ phụng mệnh tra hỏi.”
Đương nhiên Hoàng Hậu hiểu! Nhưng thứ nàng ta cáu giận là thái độ của Hàn Chập.
Lần trước vặn ngã Điền Bảo và Phạm Lục, Hàn gia để lộ mũi nhọn, nàng ta biết thời biết thế, mặc dù bị Phạm Quý Phi chèn ép, nhưng tốn không ít công sức dỗ ngọt Vĩnh Xương Đế. Hiện giờ đối phó Phạm Quý Phi, vốn là đối thủ của nàng ta, chỉ cần Hàn gia không làm ầm ĩ, lừa gạt cho qua, nhất định Vĩnh Xương Đế không dám làm gì ba gia tộc.
Ai ngờ Dương thị chân trước phản bội, Hàn Chập chân sau nhanh chóng điều tra, lấy được khẩu cung?
Ngân Sương là thân tín của nàng ta, cho dù ném vào Hình Ngục Ty suốt nửa tháng, tuyệt đối không dám khai ra nửa chữ, nếu không phải Hàn Chập tự mình nghiêm hình thẩm vấn, sao nàng ta có thể nói ra những lời này?
Giọt trà nóng bắn vào da thịt, hai tay bất giác run rẩy, Chân Hoàng Hậu vội đứng dậy, “Hoàng Thượng chứng giám, thần thiếp tuyệt đối không làm những chuyện như thế này! Hàn đại nhân điều tra vụ án, chuyện liên quan tới hoàng tự là chuyện lớn, sao có thể dễ dàng tin lời của một cung nữ!”
Nàng ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “hoàng tự”, khuôn mặt dịu dàng, nhưng đôi mắt ác độc.
Hàn Chập bình tĩnh đáp: “Thần cũng biết đây là việc hệ trọng, không dám cả tin, sau khi vào cung vội vàng bẩm báo. Hoàng Hậu cảm thấy nàng ta vu hãm người, không bằng áp giải nàng ta tới đây, tự mình thẩm vấn.”
Chân Hoàng Hậu nào dám làm trò trước mặt Vĩnh Xương Đế?
Ngân Sương là thân tín của nàng ta, ở trong cung mấy năm, ngoại trừ chuyện Phạm Quý Phi, nàng ta biết rất nhiều chuyện khác.
Theo kế hoạch ban đầu, trong cung có Hoàng Hậu làm chủ, bên ngoài có Chân gia và Hàn gia liên thủ, cho dù có cậy miệng, Ngân Sương cũng không dám tiết lộ. Hiện giờ Hàn gia lại đột nhiên phản bội, Ngân Sương bị nhốt trong Cẩm Y Vệ, nàng ta không thể nhúng tay, với thủ đoạn tàn nhẫn của Hàn Chập, đương nhiên có thể lấy được khẩu cung, tra ra ai là người mưu hại Phạm Quý Phi.
Chân Hoàng Hậu không hiểu tại sao Hàn gia lại phản bội, vốn dĩ nên giúp diệt trừ Phạm Quý Phi, nhưng nay lại không màng tình cảm, nhìn dáng vẻ của Hàn Chập, có vẻ quyết theo vụ án này đến cùng.
Mà Vĩnh Xương Đế vốn là người mạnh mẽ, đụng vào người hắn ta yêu nhất, một khi bị chọc giận, đương nhiên làm việc không hề châm chước hậu quả.
Không còn đường sống, bằng hữu ngày xưa nay lại trở thành kẻ phản bội, khiến nàng ta không kịp trở tay.
Vẻ mặt thong dong của Chân Hoàng Hậu biến mất không còn sót lại chút gì, khuôn mặt tái nhợt, thấy Vĩnh Xương Đế nổi trận lôi đình, trái tim nàng ta như ngừng đập, cân nhắc một lúc, cam chịu quỳ xuống mặt đất.
“Hoàng Hậu không cần đối chất?” Vĩnh Xương Đế cắn răng, tức giận nhìn nàng ta.
Chân Hoàng Hậu yên lặng quỳ, không hề biện giải cho bản thân.
Cả điện chìm trong yên ắng, một lúc sau, Chân Hoàng Hậu nắm chặt lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhỏ giọng nói: “Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.”
Nàng ta thừa nhận quá nhanh, sắc mặt Vĩnh Xương Đế tái mét, tròng mắt như muốn rớt ra.
Hàn Chập nhìn nàng ta, ánh mắt lạnh lùng.
Mục đích đã thành, không nên ở lại đây, sẽ cuốn vào thị phi của Đế Hậu.
Hàn Chập nhìn Vĩnh Xương Đế, “Vụ án đã điều tra rõ, sẽ nghiêm hình xét xử kẻ có tội, có nên thả người vô tội ra không?”
Vĩnh Xương Đế đang tức giận, không rảnh nhìn hắn ta, hàm hồ “Ừ” một tiếng.
“Thần cáo lui.” Hàn Chập chắp tay rời đi.
Ra ngoài điện, thấy cung nữ thái giám yên lặng nín thở, hiển nhiên bọn họ nghe thấy lời trách cứ của Chân Hoàng Hậu. Hắn không hề dừng bước, quan phục màu đỏ phấp phới, chậm rãi đi xuống cầu thang.
Ánh nắng đầu hạ chiếu thẳng vào mặt, khuôn mặt anh tuấn lạnh lẽo, dáng người cao ngất, tư thái kiêu hùng.
. . .
Trong điện Lân Đức, Vĩnh Xương Đế tức nổ phổi, nhìn hộp thức ăn giả nhân giả nghĩa, ném bốp xuống mặt đất.
Điểm tâm rơi vãi, canh nóng hôi hổi hắt vào xiêm y của Chân Hoàng Hậu.
Vĩnh Xương Đế đứng dậy lại gần, cánh tay run rẩy, nâng cằm Chân Hoàng Hậu, mạnh mẽ vung tay, đánh nàng ta ngã văng vào chiếc ghế phía sau. Cơn giận tựa như núi lửa phun trào, hắn ta cố gắng giữ lại một tia lý trí, quát tháo: “Hãm hại Quý Phi ngay trước mặt trẫm, giết chết hoàng tự, là ngươi đúng không?”
“Thần thiếp không muốn tổn hại hoàng tự.” Sắc mặt Chân Hoàng Hậu trắng bệch.
“Con của trẫm đã chết! Ngươi còn dám nói không tổn hại hoàng tự!”
“Chính Hoàng Thượng lựa chọn cứu sống Quý Phi, không cần đứa nhỏ!” Chân Hoàng Hậu ngẩng đầu nhìn hắn ta, khóc lóc nói: “Hôm qua Thái Y xin ý chỉ, chính miệng Hoàng Thượng thừa nhận không cần đứa nhỏ. Nếu giữ được đứa nhỏ, thần thiếp nói rồi, thần thiếp sẽ nuôi nấng nó.”
“To gan! Nếu không phải âm mưu quỷ kế của ngươi, sao Quý Phi có thể té ngã sinh non, phải lựa chọn giữ mẫu bỏ con!” Vĩnh Xương Đế vung chân đá nàng ta, “Hoàng Hậu, trẫm đỗi xử với nàng không tệ.”
Chân Hoàng Hậu yên lặng không nói, ánh mắt đã không còn tự tin như trước, nước mắt rơi như mưa.
Thành hôn mấy năm, đây vẫn là lần đầu tiên Vĩnh Xương Đế thấy nàng ta khóc như vậy, giống như gặp phải chuyện gì oan ức lắm.
“Đúng là Hoàng Thượng đối xử với thần thiếp không tệ.” Nàng ta nhìn Vĩnh Xương Đế, vẻ mặt phẫn nộ, như oán như trách, “Nhưng chẳng phải Hoàng Thượng đối xử với Quý Phi tốt hơn sao? Người sủng ái nàng ta, Quý Phi kiêu căng ương ngạnh, ngang nhiên bất kính với thần thiếp trước mặt các mệnh phụ phu nhân, thần thiếp đều nhịn. Đó là nữ nhân của Hoàng Thượng, thần thiếp không chấp. Thần thiếp không tranh với nàng ta, ban thưởng cho nàng ta, không hề cắt xén bổng lộc trong cung của nàng ta.”
“Vậy tại sao ngươi lại hại nàng!”
“Tất cả là do Hoàng Thượng ép thần thiếp phải làm vậy! Quý Phi mang thai, Hoàng Thượng hứa với nàng ta, nếu nàng ta sinh Hoàng Tử, sẽ lập tức phong làm Thái Tử, có đúng hay không?”
“Đó là....”
“Quý Phi khoe với thần thiếp.” Chân Hoàng Hậu ngắt lời hắn ta, “Khi đó Thái Tử mới đầy tháng, ngày nào Hoàng Thượng cũng tới thăm, ở trước mặt Hoàng Thượng, nàng ta khen ngợi Thái Tử. Nhưng sau lưng thì sao? Mấy năm nay Quý Phi được sủng ái, kiêu ngạo thành thói, tất cả mọi người đều chứng kiến, nàng ta dám ở trước mặt thần thiếp, nói rằng một khi nàng ta sinh hạ Hoàng Tử, mẫu tử thần thiếp sẽ không được sống yên ổn.”
Chân Hoàng Hậu thề thốt, nước mắt rơi như mưa, “Hoàng tự quý giá, thần thiếp không nỡ làm hại. Nhưng nàng ta thì sao? Thần thiếp và Hoàng Thượng thành hôn nhiều năm, chẳng lẽ có thể để mặc nàng ta tùy ý dẫm nát tôn nghiêm, không màng tôn ti trật tự, một ngày nào đó tổn hại tới Thái Tử sao?”
Vĩnh Xương Đế giật mình.
Hắn ta không biết những việc này.
Phạm Quý Phi kiêu ngạo ương ngạnh, thường hay bất kính với Hoàng Hậu, điều này hắn biết, còn những lời kia, hắn không chắc có phải là thật hay không.
Nhưng hắn biết Quý Phi nhìn chằm chằm vị trí Đông cung, ở trên giường luôn dỗ ngon dỗ ngọt hắn ta, còn thản nhiên để Phạm Tự Hồng ở Cấm Quân tùy ý làm bậy, kéo bè kéo phái.
Hắn ta nhìn Chân Hoàng Hậu, run rẩy nói: “Cho nên ngươi muốn lấy mạng nàng?”
Chân Hoàng Hậu yên lặng không nói, thấy Vĩnh Xương Đế vẫn tức giận, nàng ta ngập ngừng đáp: “Thần thiếp là vì Thái Tử. Hoàng Thượng cứ trách phạt thần thiếp, chỉ cầu Hoàng Thượng đừng giận lây sang Thái Tử.” Dứt lời, cung kính dập đầu, trán đập vào nền đất.
Vĩnh Xương Đế vô cùng tức giận, nhưng nhìn Hoàng Hậu đang quỳ rạp trên mặt đất, hắn ta lại do dự.
Phạt, đương nhiên phải phạt! Nhưng nên phạt như thế nào?
Đương nhiên không thể phế, sau lưng nàng ta còn có Chân Tự Tông, hắn còn phải dựa vào ông ta mà sống.
Nhưng nếu không phạt, sao có thể nuốt trôi tội khi quân này!
Vĩnh Xương Đế trừng mắt nhìn nàng ta, nửa ngày sau mới phẫn nộ vỗ án, “Cấm túc! Nửa năm tới không được bước ra khỏi Duyên Khánh Điện! Chuyện liên quan tới Quý Phi, ngươi tuyệt đối không được nhúng tay!”
“Thần thiếp lĩnh chỉ.” Chân Hoàng Hậu thấp giọng.
Vĩnh Xương Đế vẫn còn tức giận, nhưng nhìn thê tử kết tóc đang quỳ rạp dưới đất, hắn không thể phát tiết cơn giận. Ái phi bị hại xảy thai, hắn không thể báo thù, cảm giác cực kỳ uất hận, tức giận bước ra khỏi điện Lân Đức, gọi Lưu Anh, đi Bắc uyển chơi mã cầu cho hả giận.
. . .
Nhà lao Cẩm Y Vệ, trời hửng sáng, Lệnh Dung nằm ngủ thêm một lúc.
Sau khi tỉnh dậy, mặc dù có Phàn Hành chăm sóc, nhưng Cẩm Y Vệ uy nghiêm, tuyệt đối không được trái quy củ, không thể tùy tiện thả phạm nhân. Lệnh Dung lấy nước rửa mặt, nàng búi kiểu tóc đơn giản, cắm cây trâm lên đầu.
Chờ Hàn Chập tới, nàng đang ngồi trên giường, nhấm nháp miếng điểm tâm.
Thấy hắn nhanh chóng quay về, Lệnh Dung có hơi bất ngờ, vội uống hớp trà nhuận họng, đặt điểm tâm xuống.
“Đã xử lý xong rồi sao?”
Hàn Chập gật đầu, cầm tay nàng, “Theo ta về nhà.”
Lệnh Dung cầm mấy món trang sức đêm qua gỡ xuống, đi được hai bước, chợt nhớ ra búi tóc đơn sơ, nếu người ngoài thấy được, có vẻ không hay cho lắm, lại rụt tay về, “Ta chỉnh lại búi tóc đã.” Tuy nói vậy, nhưng nàng không giỏi búi tóc, mái tóc đen dài như tấm lụa, mặc dù có thể miễn cưỡng tạo kiểu, nhưng nhìn thế nào cũng không đủ đoan trang.
“Làm sao bây giờ.” Lệnh Dung từ bỏ.
Đương nhiên Hàn Chập không biết búi tóc, trong Cẩm Y Vệ có nữ cai ngục, nhưng tay các nàng ấy cầm kiếm nhuốm máu tươi, nào để ý tới mấy thứ này.
Ngẫm nghĩ một lúc, sai người mang áo choàng của hắn lại đây, phủ kín người nàng, “Vậy được chưa?”
Tạm được, ít nhất người ngoài không nhìn thấy vẻ lôi thôi. Chỉ là áo choàng Hàn Chập rộng thùng thình, so với thân hình của nàng thì to hơn rất nhiều, Lệnh Dung cúi đầu chỉnh lại xiêm y, lúc ngẩng đầu lên, nửa khuôn mặt bị che mất, chỉ lộ mỗi cái mũi và cái miệng.
Thân hình yểu điệu giấu dưới lớp áo choàng, tóc đen xõa ngang vai, nàng hơi nhếch môi, không nhìn thấy đôi mắt, nhưng vẫn nhận ra người nào đó đang xấu hổ.
Cả ngày nay Hàn Chập luôn lạnh mặt, rốt cuộc lúc này mới nở nụ cười, nắm lấy tay nàng kéo đi.
“Chút nữa nhớ cúi đầu.”
“Dạ.”
Lệnh Dung giấu trang sức vào túi áo áo choàng, theo hắn đi ra ngoài.
Phàn Hành và vài tên cai ngục đứng hai bên hành lang, thấy Hàn Chập đi ra, thẳng lưng canh gác.
Nhà lao Cẩm Y Vệ có rất nhiều cửa, hôm qua Lệnh Dung đi vào bằng cửa chính, bị bầu không khí âm u tối tăm làm cho hoảng. Hôm nay Hàn Chập dẫn nàng ra từ cửa hông, bởi vì thiết kế theo kiểu hầm kín, không có ánh mặt trời, chỉ có vài cây đuốc treo dọc hai bên đường, hắn lặng lẽ nắm tay nàng, miễn cho nàng sợ hãi.
Áo choàng dài quét đất, mũ áo che khuất mái tóc đen, chỉ để lộ khuôn mặt diễm lệ, dưới ánh đuốc, đẹp tựa bức tranh.
Chương Phỉ đứng cạnh song sắt, thấy hai người trước mặt sóng vai đi qua, lúc quẹo vào còn đường khác, nương theo ánh đuốc cháy hừng hực, nàng ta thấy rõ mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Hàn Chập này khác hoàn toàn với Hàn Chập sáng nay giận dữ tới ép cung nàng.
Thủ lĩnh Cẩm Y Vệ tàn nhẫn độc ác, uy nghiêm ổn trọng, khiến biết bao quan lại mới nghe đến tên đã sợ mất mật, vậy mà trước mặt thuộc cấp, hắn nắm tay thê tử rời đi, nào giống như lời Cao Dương Trưởng Công chúa nói, phu thê không hòa thuận, cưới nhau là vì bị ép buộc?
Cai ngục nhanh chóng rời đi, hành lang lại trống vắng.
Chương Phỉ tựa lưng vào ván cửa, mệt mỏi xen lẫn mất mát, hai mắt thất thần, chậm rãi ngồi xuống dưới đất.

Bình Luận (0)
Comment