Giang Sơn Có Nàng

Chương 39

Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Sơn động ngược hướng với mặt trời, có hơi tối tăm.
Hàn Chập đứng ở ngoài khe hẹp, nhìn nàng đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa túng quẫn.
Hắn cố nhịn cười, lùi về sau hai bước đánh giá, nói: "Cố nữa cũng chưa chắc thoát ra được, nàng lui lại đi đã."
Lệnh Dung "Vâng" một tiếng, tức giận nhìn đống đá lởm chởm quanh mình, rụt người chui vào. Cả người bị chèn ép không hề thoải mái, trước ngực lại hơi đau đớn, ngay cả xiêm y cũng nhăn nhúm, có chỗ còn sờn rách, lộ ra da thịt bên trong. Nàng quay người, thấp giọng nói: "Phu quân, chàng xoay người ra chỗ khác đi."
"Sao vậy?" Hàn Chập khó hiểu.
"Chàng cứ xoay người đi đã!"
Hàn Chập ngây ngốc, giọng nàng vừa xấu hổ vừa giận dữ, hắn đành phải xoay người, không nhịn được, cười nhẹ một tiếng.
Lệnh Dung đỏ mặt, thẹn quá hóa giận, đánh một quyền lên lưng Hàn Chập, "Vì cứu mạng chàng mà ta mới bị kẹt ở đây!"
"Ừm, ta biết."
"Không được cười!"
"Được." Hàn Chập tuân mệnh.
Lệnh Dung vẫn đưa lưng về phía hắn, chỉnh sửa lại xiêm y xong, trước ngực hơi nhói đau, nàng vụng trộm xoa xoa, sau khi đỡ hơn rồi, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong sơn động im lặng, chỉ có tiếng gió khẽ thổi, trái tim Lệnh Dung đập thình thịch, khuôn mặt đỏ bừng.
Nàng cố gắng lắm mới bình tĩnh được, quay người lại nhìn khe hẹp kia, "Có thể duỗi chân được không?" Nói xong nàng liền thử, tuy có thể khiến không gian trong khe thông thoáng hơn, nhưng vẫn cọ vào bộ ngực, chẳng trách vừa rồi lúc chui vào, cả người đau đớn, nhất định là do đi nhanh quá mới có thể cọ đau như vậy.
Nếu lúc này cứ cố chấp ra ngoài, vậy sẽ khiến cả người đau đớn, nếu bị thương sẽ không hay.
Lệnh Dung chần chờ.
Hàn Chập như nhìn thấu lòng nàng, khóe môi nhếch lên, "Nàng lùi về sau đi."
Lệnh Dung lui vào trong, hắn nhấc một chân vào, đứng thế trung bình tấn, "Phía trên khá rộng, nàng mau trèo lên."
Phía trên khe hở này khá rộng, vừa rồi Lệnh Dung không để ý, lúc này mới nhận ra. Nàng bị nhốt ở phía dưới chật hẹp, không thể tự trèo lên cao được, lúc này nàng cũng không khách khí, được Hàn Chập đỡ lấy, nàng dẫm lên đầu gối hắn, khó khăn trèo lên.
Hàn Chập sợ nàng ngã, vững vàng đỡ thắt lưng nàng, thấy Lệnh Dung nghiêng người thoát ra, hắn ôm lấy nàng đặt xuống mặt đất.
Chân vừa chạm xuống, Lệnh Dung vội lùi lại hai, ba bước, thậm chí chưa kịp tạ ơn, chỉ thấp giọng nói: "Mau đi thôi, nếu còn trì hoãn, sợ là Dao Dao sẽ lo lắng." Nói xong, nàng cũng không để ý Hàn Chập, tiện tay phủi xiêm y dính tro bụi. Vừa mới ra cửa sơn động, nàng bỗng "A" một tiếng, lùi về phía sau.
Hàn Chập đi sát phía sau nàng, lúc nàng quay người lại, lập tức xà vào ngực hắn.
Hàn Chập nhìn ra ngoài, "Sao vậy?"
"Có người tới." Vừa rồi Lệnh Dung bị dọa sợ tới kinh hồn táng đảm, thấy có người tới, không khỏi đề phòng, lui về sau ẩn thân.
Hàn Chập thuận tay ôm lấy nàng, thấy là một tốp binh lính Cấm vệ quân đi tới, mặc dù kinh ngạc, nhưng hắn cũng không phát ra tiếng, ôm Lệnh Dung vào lòng, tránh ở sâu bên trong.
Ngày hè ăn mặc mỏng manh, cả người Lệnh Dung lọt thỏm trong lòng Hàn Chập, ngực kề sát ngực hắn, cả người nóng bỏng. Bởi vì nàng lo lắng, sự xấu hổ vừa nãy cũng tiêu tan, Lệnh Dung thở nhẹ, dần bình tĩnh lại.
Nhưng Hàn Chập thì không bình tĩnh được.
Tư thế này quá mức thân mật, thân thể mềm mại trong lòng, hương thơm thanh thoát, cúi đầu chỉ thấy da thịt non mịn, hai tai mềm mại, vành tai ửng đỏ do vừa rồi quá mức thẹn thùng. Hắn không khỏi nghĩ lại lúc ngực nàng bị kẹt, vừa xấu hổ vừa túng quấn, giọng nói giận dỗi, hai má đỏ bừng, thậm chí đã quên trốn tránh hắn như mọi khi, còn đánh vào lưng hắn hai cái, ngây ngô động lòng người.
Trái tim lạnh lẽo như được tưới dòng nước ấm áp, Hàn Chập không tự giác siết chặt hai tay.
Ma xui quỷ khiến muốn nếm thử một chút, lúc gần tiến tới, hắn bỗng giật mình tỉnh giấc, vội ngửa đầu ra sau, cố gắng điều chỉnh hô hấp.
Một lúc sau, mới nghe Lệnh Dung nói: "Bọn họ đi chưa?"
"Rồi."
"Vậy... chúng ta quay về được chưa?" Lệnh Dung dò hỏi.
Hàn Chập không nhúc nhích, giọng vẫn đạm nhiên, "Cánh tay của ta bị thương." Thấy Lệnh Dung không phản ứng, hắn bổ sung, "Vẫn chưa băng bó."
Nói như vậy, Lệnh Dung vội quay người lại.
Mới vừa rồi chỉ lo lắng túng quẫn, không để ý Hàn Chập, nàng cũng không nhìn thấy rõ ràng. Lúc thoát ra khỏi khe hẹp, nàng nhìn cũng không dám nhìn, thấy hắn nhắc tới, nàng liền cúi người xuống, thấy xiêm y hắn nhiễm máu tươi, lòng nàng nhảy dựng, "Có mang thuốc không?"
Hàn Chập lấy ra, kéo cánh tay áo lên.
Lệnh Dung cởi xiêm y hắn ra, bôi thuốc bột lên tay hắn, tạm thời lấy vạt áo buộc chặt.
Mặc dù miệng vết thương không có độc, nhưng bả vai máu thịt lẫn lộn, nàng nhìn mà thấy đau.
Nàng sợ hãi nghĩ, biết Hàn Chập không vội băng bó mà chạy tới tìm nàng, nàng thấp giọng nói: "Đa ta phu quân."
Hàn Chập vuốt cằm, mặc xiêm y, lúc đứng lên thần thái sáng láng, "Đi thôi, chắc hành cung đang rất rối loạn."
. . .
Hành cung được một phen thần hồn nát thần tính, lúc Lệnh Dung và Hàn Chập quay về, Vũ lâm quân đã xếp thành hàng, hông đeo trường kiếm, nhanh chóng tuần tra.
Hàn Chập đưa nàng quay về rồi nhanh chóng rời đi, Lệnh Dung vội vàng thay bộ xiêm y mới, thấy Dương thị và Hàn Dao không ở đây, nàng không dám đi loạn, chỉ ở trong phòng chờ. Hai nén hương sau, Dương thị và Hàn Dao trở về, khuôn mặt vừa hồ nghi vừa lo sợ, bảo Lệnh Dung nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sợ là phải hồi kinh.
Lệnh Dung tò mò hỏi, mới biết có người lẻn vào hành cung, nhân lúc đi săn để hành thích.
Vũ lâm quân kịp thời cứu giá, nhưng thích khách vẫn khiến long thể bị thương, mặc dù không sao, nhưng Thánh giá hoảng sợ, không dám ở lại, đã truyền lệnh khắp nơi, chuẩn bị hồi cung.
Hàn Chập phải truy nã thích khách, luôn ở bên Vĩnh Xương Đế đợi lệnh, sau khi hồi kinh cũng không quay về phủ, cùng Hàn Kính túc trực trong cung. Chờ Vĩnh Xương Đế nghỉ ngơi, Hàn Kính, Hình bộ thượng thư, thống lĩnh Cấm vệ quân và Hàn Chập cùng nhau bàn bạc, Hình bộ và Cẩm Y Vệ hợp lực, cùng nhau điều tra chuyện này.
Hàn Chập tuân mệnh, vội về nha môn an bài.
Trong phủ, Dương thị hồi phủ xong liền tới Khánh Viễn Đường, Lệnh Dung vội vàng quay trở về Ngân Quang viện, lúc này cánh tay mới bắt đầu đau nhức.
Bởi vì bị đống đá lởm chởm cọ vào người, lúc đấy tình thế khẩn cấp, nàng bất chấp tất cả chui vào, thần hồn nát thần tính, không dám lộ ra, không những vậy còn rách xiêm y. Một đường cưỡi ngựa hồi kinh, Hoàng Đế gặp chuyện, khiến lòng người hoảng sợ, ngay cả Dương thị cũng hiếm khi căng thẳng như vậy, nàng không dám nói gì, cắn răng chịu đựng.
Lúc này không có người ngoài, Lệnh Dung chậm chạp cởi trung y ra. Cánh tay, bả vai, đùi, sau lưng đều bị cọ xát, còn có hai, ba chỗ thâm tím, nổi bật trên da thịt trắng nõn.
Tống cô cô ở bên hỗ trợ, thấy vậy thì đau lòng không thôi, "Sao lại như thế này? Lúc săn bắn có chuyện gì sao?"
"Tạm coi là vậy đi." Lệnh Dung nói qua loa, "Bảo Sơn Trà thỉnh y nữ mang thuốc tới đây, nếu có ai hỏi, cứ nói ta không khỏe."
Tống cô cô hiểu ý, vội đi an bài Sơn Trà, bà vào trong lấy nước.
Chờ tới khi y nữ tới, bà ở bên giúp đỡ bôi thuốc.
Lệnh Dung cũng không bị trầy da nặng, chỉ cần bôi thuốc nghỉ ngơi là có thể khỏi, không lưu lại vết sẹo gì. Nhưng đất đá cứng rắn, cọ vào da thịt rất đau, trước ngực còn bầm tím một mảng, nàng đau tới nhíu mày, hốc mắt phiếm hồng.
Tống cô cô đau lòng, bảo Hồng Lăng làm chút điểm tâm ngọt, rồi lại mang mứt quả tới cho Lệnh Dung.
Lệnh Dung thấy mứt quả, cuối cùng mới bình tĩnh lại, vừa ăn vừa lén lau nước mắt.
Đêm đó Hàn Chập không về, Lệnh Dung cũng biết, chuyện này xảy ra, Cẩm Y Vệ chắc chắn sẽ điều tra, huống chi tên thích khách và tướng lĩnh phản nghịch kia là tự tay Hàn Chập bắt được, sợ là sẽ thẩm vấn suốt đêm. Nàng cũng không chờ hắn, tự dùng cơm chiều, bồn chồn cả một buổi tối, tới khi thay thuốc xong, lập tức tắt đèn đi ngủ.
Nửa đêm tỉnh giấc, thấy bên cạnh trống không, phòng ốc tối đen, nghĩ tới hung hiểm sáng nay, nàng không khỏi thất thần.
. . .
Đại lao Hình bộ, lúc này đèn đuốc sáng trưng.
Hàn Chập đeo bội kiếm bên hông, sắc mặt lạnh lẽo.
Thị vệ bên cạnh Vĩnh Xương Đế bẩm báo lại, lúc ấy có người dùng con mồi dẫn dụ Vĩnh Xương Đế tới nơi hẻo lánh, nơi đó đã được mai phục, muốn dùng tên bắn chết hắn. Tướng quân Vũ lâm quân đuổi kịp, đoạt lấy cung tên, đám thích khách vội trốn thoát, hai bên tham chiến, mười bốn người bên này đấu với năm tên thích khách.
Đám võ tướng đang săn bắn, chờ họ tới nơi, thích khách đã trốn thoát, chạy vào rừng rậm sâu thẳm.
Vốn hành cung có vệ quân, nhưng khi sự việc xảy ra, vệ quân cách đó một khoảng khá xa. Rừng rậm không có ai canh giữ, đám thích khách lại quen thuộc địa hình hơn Vũ lâm quân, chúng bỏ chạy tán loạn, ngoại trừ Hàn Chập bắt được một tên thích khách, có kẻ bị giết chết, có kẻ lại trốn thoát thành công.
Đây hiển nhiên là âm mưu ám sát.
Nơi Hoàng Đế săn bắn đã được vệ quân kiểm tra nghiêm ngặt, còn có phòng vệ bố trí khắp bơi. Nếu có kẻ mai phục ở rừng rậm, hoặc là lúc kiểm tra lơ là, hoặc là trong nhóm kiểm tra có nội gián... Là Trường Tôn Kính một mình bày mưu tính kế, hay vẫn còn kẻ khác thông đồng với hắn?
Hàn Chập ngồi trong góc, đuốc cháy hừng hực, hắn đặt tay lên bàn.
Vĩnh Xương Đế là hôn quân, ngoại trừ có huyết mạch hoàng gia trên người, nếu không với đức hạnh này, căn bản là không xứng ngồi ở vị trí quân lâm thiên hạ. Mấy năm qua Vĩnh Xương Đế xa hoa dâm dật, ham mê hưởng lạc, làm hại dân chúng khắp nơi lầm than, giết chết rất nhiều trung thần ái quốc, có người muốn ám sát hôn quân, đây cũng không phải chuyện bất ngờ gì...
Nếu tình thế cho phép, Hàn Chập muốn tự tay lấy mạng tên hôn quân kia, an ổn thiên hạ.
Nhưng đương nhiên bây giờ chưa được.
Hoàng Đế hoa mắt ù tai, hoạn quan lộng quyền, tiết độ sứ âm mưu, biên cương cũng không an ổn. Hoàng gia nguy nga tráng lệ sắp sụp đổ, tuy vậy vẫn miễn cưỡng có thể chống đỡ thêm một thời gian, đây là nơi hoàng gia khổ cực gìn giữ suốt mấy trăm năm, là nơi quan viên dụng tâm lương khổ dựng nên, là nơi biết bao thanh niên trai tráng liều mạng thủ hộ... Suốt nhiều năm qua, các nước láng giềng xung quanh rục rịch, dù chưa xảy ra chiến tranh, nhưng đã bắt đầu có xung đột, nếu không có mọi người thủ hộ, biên cảnh đã sớm rung chuyển.
Một khi Vĩnh Xương Đế bị ám sát, dưới gối hôn quân không có nhi tử, chỉ có duy nhất một vị đệ đệ, nhưng trời sinh hắn là tên ngốc, ngôi vị Hoàng Đế không có ai ngồi, lòng người tất loạn.
Hiện nay thực lực của Hàn gia vẫn chưa đủ để đoạt quyền, lại càng không đủ để bành trướng tứ phương.
Nếu Hoàng Đế không còn, đám tiết độ sứ sẽ thi nhau tranh đoạt Đế vị, giang sơn rơi vào cảnh lầm than. Chiến tranh loạn lạc, lúc này nước láng giềng thừa cơ chen chân, triều đình không có ai làm chủ, biên quan không có cứu viện, một khi không chống cự được nữa, giặc ngoại xâm sẽ xông vào, giang sơn dao động, dân chúng ly tán, một đi không trở lại.
Kết cục như vậy, đương nhiên không ai mong muốn.
Trường Tôn Kính chỉ muốn giết chết hôn quân, nhưng hắn không nghĩ tới thiên hạ, không mưu tính sâu xa.
Hàn Chập trầm ngâm hồi lâu, phất tay áo đứng dậy, tới nhà lao giam giữ Trường Tôn Kính.
. . .
Một đêm thẩm vấn, lúc Hàn Chập ra khỏi Hình bộ, đã là sáng ngày hôm sau.
Hôm qua hắn bị thương, lại thức suốt một đêm, cả người mệt mỏi. Nắng sớm chiếu xuống Hàn phủ, hắn nhìn cánh cửa uy nghi và tượng đá sư tử quen thuộc. Nếu là lúc trước, gặp phải chuyện lớn như vậy, sau khi ra khỏi Cẩm Y Vệ, hắn sẽ lập tức tới thư phòng của Hàn Kính, bẩm báo tình hình cụ thể cho lão nhân gia. Mà giờ phút này, hắn ngẩn người đứng trước cổng Hàn phủ, trái tim không đặt ở Tàng Huy Trai, mà là Ngân Quang viện.
Nghĩ tới khuôn mặt diễm lệ kia, vẻ mặt Hàn Chập không còn lạnh lùng như trước.
Hôm qua bị kinh hách như vậy, với tính tình của Lệnh Dung, chắc chắc sáng nay sẽ dậy sớm làm đồ ăn giải sầu. Hắn đã quen ở trong lao ngục, mặc dù thích mỹ thực, nhưng ở nơi âm u tối tăm đấy, hắn không có tâm trạng ăn uống, lúc đi ngang qua hàng quán ven đường, hắn cũng không ghé vào. Hiện giờ trong bụng trống rỗng, thật nhớ chén cháo nàng và Hồng Lăng nấu.
Ai ngờ không như mong muốn, hắn mới vào phủ, còn chưa kịp qua cửa, quản sự bên cạnh Hàn Kính đã đi tới, đoan chính hành lễ.
"Lão thái gia thỉnh ngài tới thư phòng, có việc cần bàn."

Bình Luận (0)
Comment