Giang Sơn Có Nàng

Chương 6

Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Hồi phủ, Lệnh Dung chửi thầm Hàn Chập một trận, sau đó đặt toàn bộ tâm tư lên lá cây hòe.
Nhưng Sơn Trà lại để bụng, buổi chiều lúc hầu hạ Lệnh Dung tắm rửa, nàng ấy liền nhìn kĩ hơn.
Cô nương trong thùng nước đang nhắm mắt dưỡng thần, tóc đen ướt sũng xõa trên vai, dưới hơi nóng, mái tóc đen cùng làn da trắng mịn lại càng thêm đẹp. Bộ ngực của nàng đã bắt đầu nảy nở như nụ hoa, thường ngày nàng ăn nhiều, thân thể trở nên vô cùng mềm mại, thân hình đầy đặn, không quá béo cũng không quá gầy, dáng người dần lộ ra, xuất sắc hơn nhiều so với các cô nương cùng tuổi.
"Người kia đúng là bị mù." Sơn Trà nhỏ giọng nói thầm.
Vốn đã mệt mỏi bởi chuyến đi vừa rồi, Lệnh Dung có hơi buồn ngủ, nhưng Tống cô cô ở bên cạnh lại nghe thấy, thuận miệng hỏi: "Nói gì đấy?"
"Hôm nay tiểu thư đi hái lá cây hòe, có người nói xấu sau lưng, bảo cả người tiểu thư còn chưa được hai lạng thịt." Sơn Trà nhớ tới lời nói coi thường đó liền buồn bực, đến lau tóc cho Lệnh Dung, ghé sát vào tai Tống cô cô, "Người nọ đúng là không có mắt. Ngày thường tiểu thư nhà chúng ta đã rất đẹp, sau này sẽ còn đẹp hơn, tất cả cô nương Kim Châu đều không sánh bằng."
Tống cô cô nhịn cười, "Vậy mà cũng nhìn ra được?"
"Dù gì nô tì cũng lớn hơn tiểu thư hai tuổi, tuổi này sẽ có dáng vẻ gì, chẳng lẽ nô tỳ lại không biết?" Sơn Trà khẽ nói, khuôn mặt ửng đỏ.
Nàng ấy là cô nhi, chơi với Lệnh Dung từ lúc bốn, năm tuổi, mấy năm nay được Tống cô cô dạy dỗ, làm việc vô cùng thỏa đáng. Năm ngoái là lần đầu tiên nàng ta lên kinh, cũng là Tống cô cô ở bên chỉ bảo nên khá thân với bà, cũng không ngượng ngùng gì nhiều.
Tống cô cô che miệng cười, không nói gì thêm.
Bà là nha hoàn hồi môn của phu nhân Tống thị, Lệnh Dung sinh ra đã bắt đầu chăm sóc cho cuộc sống của nàng. Từ khi Lệnh Dung còn là đứa bé trắng trẻo đáng yêu, cho tới khi bắt đầu trổ mã, mỗi một thay đổi bà đều xem trong mắt. Ngày thường bà cũng hay cho Lệnh Dung uống sữa bò, ăn đậu hủ, hai năm nay thân thể Lệnh Dung bắt đầu nảy nở, sao bà có thể không biết?
Kiều Kiều nhà bà là mỹ nhân, không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cũng xuất sắc, từ sợi tóc tới đầu ngón chân, không có chỗ nào là không đẹp.
Tống cô cô chuẩn bị cao dưỡng, sau khi Lệnh Dung lau người, bà bôi lên vai, cánh tay, cẳng chân nàng.
Da thịt nõn nà được cao phủ lên, cô nương yêu kiều như vậy, đúng là quá hời cho Hàn Chập.
. . .
Tết Đoan Ngọ, mới sáng sớm Lệnh Dung đã theo Phó Ích ra ngoại thành xem thuyền rồng.
Đoan Ngọ mấy năm qua, đều là huynh muội bọn họ cùng Phó Thịnh, Phó Oản đi với nhau. Nhưng vì sự kiện tháng tám vừa rồi, Phó Thịnh làm chuyện hoang đường đắc tội Điền Bảo, liên lụy Lệnh Dung phải hứa hôn, hiện giờ vẫn đang bị cấm túc trong nhà, ngày nào cùng bị phạt quỳ ở từ đường, không thì cũng nhốt mình trong phòng đọc sách, ngay cả cổng viện cũng không được ra, năm nay chỉ còn Phó Ích dẫn theo Lệnh Dung.
Nhìn từng con thuyền đang cạnh tranh nhau, chỉ có huynh muội hai người, ít nhiều cũng có chút cô đơn.
Xem đua thuyền rồng xong, Phó Ích còn dắt Lệnh Dung đi dạo quanh chợ một vòng, mua rất nhiều đồ chơi thú vị cho nàng.
Vui vẻ hồi phủ, nàng thấy gia nô của Tống gia đang ngồi trước cổng, nói chuyện với quản sự.
Lệnh Dung vui mừng, nói theo bản năng: "Cữu cữu tới đây sao?"
"Chắc vậy!" Phó Ích cũng vui mừng, cùng Lệnh Dung đi vào trong sảnh. Tới nơi, chỉ thấy cửa sổ mở một nửa, bên ngoài có mấy người vú già đang hầu hạ. Bên trong có vài người đang ngồi, người dựa vào cửa sổ có khuôn mặt đoan chính, dáng người đĩnh đạc, đang nâng chén uống rượu, đúng là Tống Kiến Xuân.
"Đúng là cữu cữu." Lệnh Dung vui mừng, ba bước thành hai bước đi vào trong phòng, vội vàng đi qua bình phong khắc bằng gỗ tử đàn.
Kiếp trước sau khi chịu tang phụ mẫu, nàng được Tống Kiến Xuân chăm sóc, tất nhiên là vô cùng cảm kích. Trước lúc chết, ngày gió lớn bão bùng đó, thậm chí nàng còn không biết tình cảnh của cữu cữu ra sao. Những ngày đầu sau khi trở về nàng luôn mơ thấy ác mộng, thấy hai người bị bắn chết, mà giờ đây gặp lại Tống Kiến Xuân, thấy ông vì uống rượu mà mặt ửng đỏ, đôi mắt có thần, không phải một đầu hoa râm giống kiếp trước, giờ phút này vẫn khỏe mạnh, sinh long hoạt hổ.
Lệnh Dung gọi một tiếng 'cữu cữu', quỳ gối hành lễ, dáng người uyển chuyển.
Tống Kiến Xuân vuốt cằm, cười: "Không phải chỉ đi xem đua thuyền thôi sao, giờ mới về?"
"Không biết cữu cữu tới đây, xem thuyền rồng xong lại dắt muội muội dạo quanh phố phường, có phần chậm trễ." Phó Ích trả lời thay, chợt nhìn thấy biểu đệ bên cạnh Tống Kiến Xuân, "Trọng Quang cũng tới sao?"
"Biểu ca." Tống Trọng Quang đứng cạnh phụ thân, chắp tay thi lễ với Phó Ích, tiện thể quay sang Lệnh Dung, "Đã hai, ba tháng không gặp, biểu muội lại cao hơn rồi."
Thiếu niên mười bốn tuổi, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt rạng rỡ, trên người là y phục màu xanh thêu hoa văn. Cẩm y đẹp đẽ, hắn đứng thẳng ở đó, khuôn mặt sáng ngời, lúc nở nụ cười, đôi mắt ánh lên tia sáng, khí chất trong sáng.
Đó là người mà trước kia Lệnh Dung vẫn luôn mong ngóng.
Thậm chí hai tháng trước, lúc thấy Tống Trọng Quang tới chơi, nàng còn hoan hô nhảy nhót, cùng hắn leo cây trộm trứng chim. Nhưng nàng không đứng vững trên núi giả, suýt nữa ngã xuống, may Tống Trọng Quang kịp thời đỡ được, không để nàng bị thương.
Mẫu thân biết chuyện liền trách nàng nghịch ngợm, lúc ấy nàng không hề hối cải. Tuy người trong phủ cưng chiều nàng, nhưng cũng sợ nàng bị thương, thậm chí còn phái một đội kị mã đi theo, nên rất nhiều chuyện nàng không thể làm. Chỉ có khi đi theo Tống Trọng Quang, cho dù sau khi gặp rắc rối bị trưởng bối trách mắng, hắn cũng một mình chịu tội, thậm chí còn bị cữu cữu đánh, vẫn mang nàng đi chơi như trước, bảo vệ nàng phía sau.
Với Lệnh Dung mười hai tuổi bướng bỉnh mà nói, có biểu ca nuông chiều nàng như vậy, sao có thể không thích?
Nhưng lúc này Lệnh Dung nhìn hắn, trong lòng không có nửa phần vui mừng.
Trong đầu vẫn luôn khắc sâu trí nhớ của kiếp trước. Hắn mang theo thiếp thất trở về, bị cữu cữu phạt quỳ dưới ánh nắng mặt trời chói chang, ở trước mặt nàng áy náy, thậm chí còn rơi lệ, nhưng vẫn nghe theo lời cữu mẫu Nguyễn thị sắp xếp, nạp nàng ta làm thiếp. Đêm nào hắn cũng tới phòng nàng, đem tất cả những gì nàng thích tới để lấy lòng, nhưng nghe tin thiếp thân không khỏe, liền lo lắng bỏ đi. Thậm chí lúc nhậm chức, hắn còn dẫn thiếp thất đi theo.
Lời thề hồi trẻ bị hắn bỏ ra sau đầu, trong miệng là tình ý, nhưng lại đâm kim vào tim nàng.
Bởi vì nỗi khổ kiếp trước, cái gọi là biểu huynh muội thanh mai trúc mã lại càng thêm châm chọc.
Lệnh Dung nắm chặt vạt áo, hồi phục tâm tình, phát hiện mẫu thân Tống thị đang vỗ nhẹ lưng nàng, giống như an ủi.
Lệnh Dung ngẩn ra, biết Tống thị hiểu nhầm, nghĩ tới việc sau này không được gặp Tống Trọng Quang nữa mà mất mát.
Nhưng rời xa Tống Trọng Quang nàng còn mừng không kịp, sao có thể mất mát?
Lệnh Dung thông suốt, thấy Phó Cẩm Nguyên hỏi nàng hôm nay ai đứng nhất hội đua thuyền, nàng liền ngước mắt trả lời, kể lại ngày hôm nay các phủ tranh nhau vô cùng náo nhiệt. Giọng nàng mềm mại, hoạt bát hơn hẳn Phó Ích, miêu tả sinh động như thật, lúc kể tới đoạn thú vị, khiến mọi người cười vang.
Trong lúc vô tình đảo mắt, Lệnh Dung biết Tống Trọng Quang đang nhìn nàng.
Trước kia còn nhìn nhau một chút, nhưng lúc này khi ánh mắt chạm nhau, nàng lại làm như không thấy, vẫn kể chuyện như cũ. Tống Trọng Quang dần yên lặng, thu lại nụ cười, càng về sau càng nói ít hơn.
Cữu cữu phát hiện bất thường, lo lắng đánh giá nàng, cũng chưa đề cập tới Tống Trọng Quang, chỉ bảo Lệnh Dung giải sầu, không cần sợ hãi, nếu vào kinh gặp việc khó, đừng nên giấu trong lòng. Nếu Hàn gia đối xử với nàng không tốt, Tống gia và Phó gia sẽ bảo vệ.
Đến khi ăn uống xong, các trưởng bối tản bộ tiêu thực, Lệnh Dung mệt mỏi, cùng Tống cô cô và Sơn Trà về trước.
. . .
Vườn hoa trong Tĩnh Trữ Hầu phủ được bài trí tinh xảo, dãy hành lang nối tiếp, dưới ánh trăng trông như bức họa.
Lệnh Dung đi rất nhanh, lúc tới cửa hình vòm, cúi đầu đi qua, sau tường lại đột ngột xuất hiện một người, suýt nữa khiến Lệnh Dung hét lên. Trước mắt chính là thiếu niên cẩm y, bóng dáng vô cùng quen thuộc, Lệnh Dung không cần ngẩng đầu cũng biết đó là ai.
"Biểu ca." Nàng lùi nửa bước, ngửa đầu nhìn hắn, "Hậu viện không phải nơi biểu ca nên đến."
Trên mặt Tống Trọng Quang không còn ý cười như thường ngày, thấp giọng hỏi: "Kiều Kiều, muội trốn huynh?"
Hắn xuất hiện bất ngờ, lại tới chỗ ở của nữ quyến, bình thường rất ít ngoại nam vào đây, Tống cô cô và Sơn Trà cũng cảm thấy bất ngờ, "Biểu công tử..."
"Ta có vài lời muốn nói với nàng ấy." Tống Trọng Quang chen ngang, "Chỉ vài câu thôi."
Tống cô cô khó xử, muốn khuyên thêm, Lệnh Dung lại chỉ cái đình phía trước, "Tống cô cô, ngươi và Sơn Trà ra kia đi."
Cái đình cách đây không xa, không nghe được cuộc trò chuyện, nhưng không có vật che chắn, có thể thấy được toàn cảnh bên này.
Tống cô cô thấy Tống Trọng Quang luôn săn sóc Lệnh Dung, đột nhiên thấy sắc mặt hắn không tốt, đoán được là chuyện hôn lễ với Hàn Chập, thầm đổ mồ hôi, nhưng vẫn làm theo lời Lệnh Dung, ra đằng trước chờ.
Hai người đi rồi, Lệnh Dung mới ngước mắt hỏi: "Biểu ca muốn nói gì?"
"Vì sao vừa rồi trốn huynh?" Tống Trọng Quang nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt thương tâm, "Sau sinh nhật muội, huynh tới nhà ngoại tổ phụ, cuối tháng nghe được tin muội tứ hôn thì vội vàng về đây. Hàn Chập là người như thế nào, muội có biết không? Gả cho hắn chắc chắn phải chịu uất ức."
"Muội biết, nhưng ý chỉ đã ra, mặc kệ con đường bằng phẳng hay nhấp nhô, muội đều phải tiến về phía trước." Lệnh Dung bình thản nói.
"Muội không đáng phải chịu uất ức như vậy!" Ánh mắt Tống Trọng Quang sáng rực, "Mặc dù đã định ra hôn kỳ, nhưng mới chỉ là quyết định, vẫn còn đường cứu vãn. Lão thái gia có tước vị, cữu cữu và phụ thân huynh lại làm quan đương triều, chúng ta cứ nghĩ biện pháp, chắc chắc sẽ có cách giải quyết."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó...." Tống Trọng Quang ngừng lại, muốn chạm vào vai Lệnh Dung, nhưng lại bị nàng né tránh. Đôi mắt hắn buồn bã, lớn mật nói: "Sau đó chờ việc này trôi qua vài năm, huynh sẽ bảo phụ thân đề cập tới chuyện kết hôn. Phụ thân luôn coi muội là nữ nhi ruột thịt mà yêu thương, nương cũng vậy, cho dù nhà huynh kém với gia thế hiển hách của nhà muội, nhưng tấm lòng của huynh, muội cũng biết, đời này huynh phản bội ai cũng sẽ không phản bội muội."
Thật sao? Lệnh Dung nhếch môi, nhìn hồ nước bên cạnh, không nói.
Một lúc sau, thấy thái độ thờ ơ của Lệnh Dung, khuôn mặt Tống Trọng Quang tối sầm.
Hai tháng trước, nàng vẫn như con chim hoàng anh, cười đùa với hắn, quấn quít đòi hắn dẫn nàng đi chơi, gần gũi ỷ lại. Mà hôm nay, hắn không quản ngàn dặm xa xôi chạy tới, muốn khuyên nàng từ hôn, bảo trưởng bối nghĩ lại. Trên đường đi, hắn còn nghĩ nàng sẽ đồng ý, ai ngờ lúc gặp mặt, nàng lại thờ ơ tránh né.
"Muội... không muốn?" Rốt cuộc Tống Trọng Quang cũng phát hiện có điểm không đúng, chần chờ hỏi.
"Biểu ca cảm thấy muội có đồng ý hay không?" Lệnh Dung ngước mắt, khẽ cười, giọng điệu trào phúng, "Mấy năm nay được biểu ca chăm sóc, muội nhớ rõ, Lệnh Dung luôn coi huynh như ca ca ruột thịt, không có ý gì khác. Hiện giờ muội đã có hôn ước, mong biểu ca đừng nói chuyện này nữa."
Dứt lời, nàng lui về sau nửa bước, hơi khuỵu gối, sau đó rời đi, bỏ mặc Tống Trọng Quang sững sờ tại chỗ.
Lúc đi tới đình, Lệnh Dung vẫn cảm giác được ánh mắt bén nhọn ở sau lưng, nhưng không hề quay đầu lại.
Tống Trọng Quang dựa vào cái gì mà chắc chắn nàng sẽ kháng chỉ không tuân, gả cho hắn, tựa như kiếp trước, hắn chắc chắn nàng sẽ tha thứ cho việc nạp thiếp?
Mặc dù Hàn Chập có tiếng xấu bên ngoài, khiến người khác sợ hãi, Lệnh Dung lại nhớ rõ, kiếp trước cữu cữu từng cảm thán, Hàn Chập làm quan mấy năm, chưa hề nhận thiếp thất được đồng liêu ban tặng, không vì nữ sắc mà tra án sai sót. Đối với chuyện này, hắn tốt hơn so với Tống Trọng Quang yếu ớt, không có chủ kiến nhiều.
Cứ nghĩ như vậy, quay về phòng nằm một lát, nàng cũng không còn âu sầu, Hàn Chập đối với ai cũng lạnh lùng, nhất định là đối với nàng cũng như vậy.
Sau khi thành hôn, phải làm thế nào mới có thể bảo vệ mình đây? 

Bình Luận (0)
Comment