Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Hàn Mặc trọng thương, vậy nên đi đường rất chậm, tháng tư mới hồi kinh.
Hàn gia nhận được tin tức, phái người tới cửa thành nghênh đón, sau đó quay trở về Hàn gia, chọn vài người hầu tay chân nhanh nhẹn, khiêng sập gụ [1] về Phong Hòa Đường.
[1] Sập gụ: Tên gọi thông dụng của bộ sập chân quỳ. Sập được làm bằng gỗ gụ nên gọi là sập gụ.
Hộ tống ông, ngoại trừ Hàn Chinh và lang trung, thế nhưng còn có Phó Ích.
Lúc đó Dương thị mang theo Lệnh Dung và Hàn Dao tới đón Hàn Mặc đang hôn mê trọng thương, lúc nhìn thấy Phó Ích, cả người nàng ngây ngẩn.
Năm ngoái Phó Ích đỗ đạt Truyền Lư, nàng có hồi phủ chúc phúc, tính ra đã hơn một năm không gặp mặt. Phó Ích cao hơn rất nhiều, không còn dáng vẻ của thư sinh cẩm y ngọc thực, trên người mặc xiêm y màu trà (màu rêu xanh), khuôn mặt hơi đen, thế mà lại có dáng vẻ của một tiểu tướng quân anh dũng. Hắn nhìn Lệnh Dung, tạm thời không nói gì, chỉ giúp nâng Hàn Mặc lên sập gụ, sau đó lui xuống phía sau, gật đầu với nàng.
Huynh muội gặp lại, Phó Ích không sao, Lệnh Dung vốn nên vui mừng, nhưng không dám biểu hiện gì lớn, chỉ có thể gật đầu lại.
Dương thị đi trước dẫn đường, tính cả hai người chi thứ hai Lưu thị và Mai thị, đoàn người cùng nhau quay về Phong Hòa Đường. Hàn Chinh và Phó Ích không nói câu nào, Phó Ích xua tay, ý bảo mình lui xuống trước.
Lệnh Dung không giúp được gì, không dám theo sau gây vướng bận, vừa lúc lùi lại hai bước, đi tới trước mặt Phó Ích.
"Phụ mẫu khỏe không?" Phó Ích rời nhà đã lâu, mở miệng hỏi.
Lệnh Dung gật đầu, "Đều khỏe. Nhưng mọi người lo cho huynh, tổ phụ bạc trắng tóc, chỉ sợ trên chiến trường huynh gặp chuyện không may." Lệnh Dung thấp giọng, cố gắng không để người bên ngoài nghe thấy, đánh giá khuôn mặt Phó Ích, thấy hắn gầy đi rất nhiều, nghẹn ngào, "Ca ca chịu khổ không ít?"
"Đây tính là gì, nam nhi cao bảy thước, hông đeo kiếm Ngô Câu [2], đương nhiên phải chinh chiến vì nước nhà." Phó Ích vỗ vai nàng, "Muội thì sao?"
[2] Trung Quốc cuối thời Xuân Thu (770 - 476 TCN) đánh dấu sự suy yếu của triều đình nhà Chu. Nhân cơ hội này, các chư hầu phong kiến nổi lên, bao gồm nước Việt do Việt Vương Câu Tiễn nắm quyền.
Nước Việt ở Trung quốc thời Xuân Thu không phải là một thế lực lớn nhưng lại nổi tiếng bởi khả năng rèn kiếm thượng thừa bởi một thợ rèn tên Âu Dã Tử. Tương truyền rằng, Việt Vương Câu Tiễn đã dùng thanh kiếm do sư tổ bảo kiếm Âu Dã Tử đúc nên để đem quân đánh nước Ngô, buộc Ngô Vương là Phù Sai phải tự vẫn.
"Muội rất tốt. Ca ca yên tâm."
Đương nhiên đây không phải thời điểm để nói chuyện Hàn gia, Lệnh Dung kinh ngạc nhìn hắn, "Ca ca, sao huynh cũng..."
"Ta tham gia quân đội Sở Châu, sau vài lần chiến đấu, cuối cùng về dưới trướng Tiết Độ Sứ vùng Hà Âm. Lúc trước tranh chấp với quân Phùng Chương, cùng một đội với Hàn tiểu tướng quân, nào ngờ Hàn đại nhân lại bị Phùng Chương bắt mất, ta cùng hắn một đường liều chết đuổi theo, cứu được trở về. Chiến sự liên miên, chỉ sợ đường đi gian nan, cho nên hắn thỉnh ta cùng nhau hộ tống Hàn đại nhân hồi kinh."
Tính ra Hàn Mặc lại có ơn cứu mạng với Phó Ích.
Lệnh Dung thoáng yên tâm, nhìn đám người vây quanh Phong Hòa Đường, liền nhanh chóng qua xem, "Phụ thân sao rồi?"
Ở Hàn phủ đã lâu, được Dương thị yêu thương, Lệnh Dung đã sớm sửa miệng, thường ngày nhắc tới Hàn Mặc đều gọi là "Phụ thân". Nàng kêu như vậy, Phó Ích sửng sốt, một lúc sau mới phản ứng lại, "Thương thế rất nặng, bị quân địch cắt đứt gân đùi, chảy rất nhiều máu, suýt nữa mất mạng. Nơi khác cũng bị thương, huynh nhìn mà thấy sợ, không biết Hàn đại nhân có chống cự được hay không."
Lệnh Dung nhớ lại lúc Hàn Chập bị thương, ống tay áo đẫm máu, nàng không dám tưởng tượng Hàn Mặc như thế nào, trái tim sợ hãi đập thình thịch.
. . .
Vì tiện cho thái y tới bắt mạch, Hàn Mặc nằm ở sương phòng ngoài Phong Hòa Đường.
Huynh muội hai người đi vào, bên trong đã có hai vị thái y kè kè bên cạnh, ngoại trừ Dương thị và Hàn Chinh ở bên, người khác đều phải đứng bên ngoài. Không lâu sau, Hàn Chập từ nha môn trở về, Hàn Nghiên cũng vội vàng tới, Hàn Kính tuổi lớn, chỉ có thể đi chậm, thấy mọi người vây quanh, ông vô cùng lo lắng.
Hàn Chập đứng ở bên cạnh, mặc dù khuôn mặt vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ lo lắng.
Tổ tôn ba người bước vào phòng, đám nha hoàn vú già bưng thuốc tự giác tránh ra, đi tới, chỉ thấy Dương thị đang yên lặng rơi lệ, khuôn mặt Hàn Chinh tiều tụy tái nhợt, Hàn Mặc nằm trên giường, mê man bất tỉnh.
Hàn Kính đã quen nhìn sóng gió suốt một đời, nhưng thấy tình cảnh này, ông lại run rẩy không thể đứng vững, cả người hoảng hốt.
Hàn Chập đỡ ông, dìu ông ngồi xuống gần đó, chợt hỏi: "Phụ thân sao rồi?"
"Gân mạch trên đùi bị cắt đứt, đổ rất nhiều máu, cả người suy yếu. Miệng vết thương rất sâu, mặc dù dùng dược nhưng vẫn thối rữa, đã vậy còn sốt cao." Thái y kia là người hầu hạ Hàn Kính, nhìn thấy thương thế của Hàn Mặc, cả người đầy mồ hôi, ông ta không dám chắc chắn, đành nói nước đôi: "Ty chức sẽ cố gắng toàn lực, nếu giảm sốt thì còn có thể cứu một mạng. Nhưng liệu có chống đỡ được hay không, còn phải xem ý chí của Hàn đại nhân."
Tôn thái y bên cạnh vẫn còn trẻ, nhưng hắn thường xuyên bắt mạch cho người của Cẩm Y Vệ, rất giỏi chữa trị ngoại thương. Lúc trước Hàn Chập trọng thương, cũng là hắn ra tay cứu sống.
Thấy Hàn Kính nhìn qua đây, Tôn thái y vuốt cằm nói: "Ty chức sẽ tận tâm tận lực, chỉ mong Hàn đại nhân có thể chống đỡ."
Hàn Kính nghe xong, đôi mắt mạnh mẽ có thần nay lại có phần mệt mỏi, "Chống đỡ, nhất định phải chống đỡ."
Hàn Chập đứng cạnh không nói câu nào, thấy thái y cởi xiêm y của Hàn Mặc ra để rửa miệng vết thương, hắn vô cùng kinh hãi.
Hắn vào sinh ra tử biết bao nhiêu lần, cũng từng trọng thương suýt chết, may mắn vẫn giữ được mạng sống, nhưng Hàn Mặc lại hoàn toàn khác. Đùi ông gần như bị chặt đứt, hơn nửa tháng mà máu vẫn rỉ ra, mỗi lần hắn bị thương đều kịp thời cứu chữa, nhịn đau giải độc. Nhưng Hàn Mặc và Hàn Chinh không có kinh nghiệm, vậy nên không thể chữa trị tận gốc, cho dù có cứu trị tốt, chỉ sợ cái chân kia vẫn bị tàn phế.
Chính hắn cũng không chắc mình có thể chịu được vết thương kia, huống chi Hàn Mặc còn là quan văn, trọng thương hôn mê, nguy cơ sớm tối.
Nếu muốn cứu được, Hàn Mặc chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Trên người thương tật, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, nhưng tại sao Hàn Mặc có thể chống đỡ, một đường hồi kinh, đương nhiên Hàn Chập hiểu rõ. Toàn bộ Hàn gia này, người khiến Hàn Mặc chịu đựng, cũng chỉ có một người.
Hắn lùi lại, thấy Dương thị như người mất hồn, hắn lại gần an ủi mấy câu, thỉnh bà tới sườn gian nói chuyện.
. . .
Toàn gia rối loạn, Hàn Kính dùng một số bạc lớn, để hai vị thái y ở trong phủ tùy thời thăm khám. Hàn Mặc bị thương trong lúc chiến đấu, đương nhiên Vĩnh Xương Đế phải quan tâm, hắn ta an ủi hai câu, còn phái người ban tặng dược liệu tốt nhất.
Hàn Kính ảm đạm, thần sắc tiều tụy, mọi người sợ ông không chịu được, liền bảo ông quay về nghỉ trước.
Hàn Chinh cúi đầu không nói lời nào, cũng không chịu đi, khuôn mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm Hàn Mặc.
Người bên ngoài khuyên không được, Hàn Chập cũng không biết làm sao, đành phải vỗ bả vai hắn, mạnh mẽ kéo hắn ra ngoài, đỡ Hàn Chinh lên giường, "Phụ thân đã có thái y chăm sóc, chờ người tỉnh dậy, huynh sẽ gọi đệ. Trong phủ không thể loạn, tổ phụ chỉ có thể dựa vào hai huynh đệ chúng ta, đệ không thể suy sụp."
"Đại ca." Hàn Chinh nghẹn giọng, "Là đệ không bảo vệ tốt..."
"Trên chiến trường có sinh có tử, ngay cả huynh cũng không thể đảm bảo." Hàn Chập vỗ vai hắn, "Yên tâm, trong phủ nhiều người như vậy, phụ thân sẽ không sao."
Hàn Chinh muốn nói lại thôi, nhìn ánh mắt bình tĩnh của Hàn Chập, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu.
"Được."
Hàn Chập chờ hắn nằm xuống, mới ra ngoài sườn gian.
Cửa phòng đóng lại, trong viện vẫn còn rất nhiều người, Hàn Chập liếc mắt một cái liền thấy Lệnh Dung đang đứng bên cạnh Phó Ích.
Lúc trước Hàn Chinh gửi thư, có đề cập tới chuyện Phó Ích cứu giúp, vừa rồi vội vàng chăm sóc Hàn Mặc, không nhìn thấy, lúc này muốn tới tạ ơn hắn, liền đi tới trước mặt, chắp tay, "Gia phụ gặp nạn, đa tạ cữu huynh cứu giúp."
Phó Ích nhỏ hơn hắn ba, bốn tuổi, trên triều Hàn Chập làm việc mưa rền gió cuốn, đương nhiên khí chất hai người cũng cách nhau một trời một vực.
Hắn không dám gọi Hàn Chập là muội phu, khách sáo đáp lễ, "Hàn đại nhân khách sáo rồi." Hắn hoàn thành xong nhiệm vụ mới đồng ý hộ tống hồi kinh, vừa rồi Hàn gia bận rộn chăm sóc Hàn Mặc, hắn cũng không thể không từ mà biệt, giờ phút này Hàn Chập đi tới, hắn biết mình không giúp được gì thêm, liền nhanh chóng cáo từ.
Hàn Chập giữ hắn lại, Phó Ích nói rằng rời nhà đã lâu, nhớ thương phụ mẫu, muốn cưỡi ngựa về phủ.
Không thể ngăn cản được nữa, Hàn Chập đồng ý.
Lệnh Dung biết hiện tại Hàn Chập nóng lòng, liền nhẹ nhàng nói: "Bên trong vẫn cần phu quân chiếu cố, để ta tiễn ca ca, một lúc sau sẽ về. Phu quân cùng mẫu thân mau vào đi, Dao Dao nói hai ngày nay muội ấy ngủ không ngon."
Hàn Chập cúi đầu nhìn nàng, thấy mắt hạnh lo lắng an ủi, hắn chậm rãi gật đầu.
Lệnh Dung tiễn Phó Ích đi ra ngoài, nói chút tình hình gần đây, đến cổng liền từ biệt.
Trong Phong Hòa Đường, Hàn Mặc đã được băng bó, Lưu thị và Mai thị tới thăm, sau đó liền trở về. Lệnh Dung và Hàn Dao ngồi cùng Dương thị, thấy sắc trời ngả tối, mấy người nên ăn cơm chiều, sau đó Dương thị lệnh cho hai người quay về nghỉ ngơi.
Tổ tôn mấy người cùng Dương thị ngồi chờ suốt hai canh giờ, cuối cùng Hàn Mặc cũng mê man tỉnh lại.
Vết thương không còn chảy máu, miệng vết thương cũng được bó chặt lại, hiện tại chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng. Bởi vì lúc ấy bị thương rất nặng, nếu không phải Hàn Mặc bị thương quá nặng, trong lòng lại không buông xuống được, chỉ sợ sẽ không cứu được. Ở chiến trường ông đảm nhiệm chức vụ chiêu thảo sứ, nhưng Phùng Chương không chịu quy phục, vậy nên không ảnh hưởng lớn tới chiến sự. Mọi chuyện Hàn Kính dặn dò, Hàn Mặc đều đã bày bố xong, chờ miệng vết thương ngừng chảy nhiều máu, lập tức hồi kinh.
Y dược kinh thành đầy đủ hơn so với chiến trường hỗn loạn, Hàn Chinh tìm xe ngựa tốt nhất, lấy từng lớp thảm mềm trải lên, lại lấy rèm mỏng che đi oi bức, một đường chậm rãi, hồi phủ có người chăm sóc, quả thật Hàn Mặc vẫn chống đỡ được. Nhưng mà thương thế quá mức nặng, không ngừng phát sốt, lúc này tầm mắt vẫn mơ hồ.
Hàn Mặc suy yếu, nhìn qua Hàn Kính, Hàn Chập và Hàn Nghiên, cuối cùng nhìn Dương thị.
Phu thê hai người trầm mặc nhìn nhau, cuối cùng Dương thị rời mắt, một giọt lệ rơi xuống, thấm ướt xiêm y.
Hàn Mặc vẫn nhìn bà, một lúc lâu sau mới nhìn sang Hàn Kính, "Phụ thân, nhi tử vô năng."
"Dưỡng thương cho tốt." Hàn Kính run rẩy vuốt chòm râu, "Thái ý nói nếu con có thể chống đỡ, mọi chuyện sẽ tốt lên."
Hàn Mặc chậm rãi gật đầu, có chút mệt mỏi, lại nhắm mắt lại.
Ông tỉnh dậy, rốt cuộc Hàn Kính cũng an tâm, gọi người mang dược tới, lại sai người tới Khánh Viễn Đường báo tin... Lúc trước truyền tin Hàn Mặc trọng thương, thái phu nhân hoảng sợ, bệnh tình tái phát, hiện tại đang nằm liệt trên giường.
Tổ tôn ngồi một lát, đều hiểu tại sao Hàn Mặc quyết tâm hồi kinh, liền không quấy rầy thêm, để Dương thị ở bên chăm sóc, mọi người về trước.
. . .
Hàn Chập mệt mỏi quay về Ngân Quang viện, Lệnh Dung đã trải giường chiếu, ngồi bên cạnh bàn.
Sợ Phong Hòa Đường có chuyện, nàng không dám thay tẩm y, vẫn mặc xiêm y trắng ban ngày. Thấy Hàn Chập, nàng vội đứng dậy, "Phu quân, phụ thân sao rồi?"
"Đã tỉnh, tinh thần không tệ."
Lệnh Dung đi vào châm trà cho hắn... Mặc dù vẻ mặt hắn bình tĩnh, nhưng đôi môi khô nứt, hiển nhiên là vẫn lo lắng.
Hắn uống liên tiếp ba chén trà, nhìn vẻ mặt quan tâm của nàng, không khỏi nói: "Phụ thân có thể chịu đựng, nàng yên tâm."
"Ta lo phu quân hơn." Lệnh Dung nhìn hắn, thấp giọng nói: "Hai ngày nay chàng ngủ không ngon. Phụ thân bị bệnh, trọng trách trên vai chàng quá nặng. Ta mới bảo Hồng Lăng nấu bát canh, phu quân mau ăn đi." Sau đó nàng đi ra ngoài lấy hộp đựng canh, mở ra, bên trong vẫn còn ấm.
Hàn Chập chưa ăn cơm chiều, lúc này có hơi đói bụng, tự cầm lấy hộp, ăn không sót giọt nào.
"Phụ thân đã có người chăm sóc, mẫu thân cũng cần nghỉ ngơi, chút nữa ta sẽ đi qua." Hàn Chập đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh. Trong phủ có hai người bệnh, trên triều một đống chuyện, hắn cũng không phải người vô tình, thấy dáng vẻ kia của Hàn Mặc, mặc dù giấu diếm, nhưng trong lòng không nhịn được đau xót, đôi mắt mỏi mệt, ôm Lệnh Dung vào lòng.
Lệnh Dung ngoan ngoãn ở trong ngực hắn, "Sáng mai phu quân muốn ăn gì? Ta bảo Hồng Lăng mang qua."
"Nửa đêm ta sẽ về. Bên mẫu thân có Ngư cô cô, nàng yên tâm." Hàn Chập trả lời, ôm nàng chặt hơn, thấy nàng cũng ôm lại mình, có vẻ run rẩy sợ hãi, liền an ủi nàng, "Đừng sợ, phu quân nàng vẫn chịu đựng được."
________
[1] Sụp gỗ:
[2] Kiếm Ngô Câu:
Bài ca về người hiệp khách
Khách nước Triệu phất phơ giải mũ
Gươm Ngô câu rực rỡ tuyết sương
Long lanh yên bạc trên đường
Chập chờn như thể muôn ngàn sao bay
Trong mười bước giết người bén nhạy
Nghìn dặm xa vùng vẫy mà chi
Việc xong rũ áo ra đi
Xoá nhòa thân thế, kể gì tiếng tăm
Rảnh rang tới Tín Lăng uống rượu
Tuốt gươm ra, kề gối mà say
Chả kia với chén rượu này,
Đưa cho Châu Hợi, chuốc mời Hầu Doanh.
Ba chén cạn, thân mình xá kể!
Năm núi cao, xem nhẹ lông hồng
Bừng tai, hoa mắt chập chùng,
Mống tuôn hào khí mịt mùng trời mây
Chùy cứu Triệu vung tay khảng khái,
Thành Hàm Đan run rẩy, kinh hoàng
Nghìn thu tráng sĩ hai chàng
Tiếng tăm hiển hách, rỡ ràng Đại Lương.
Thân dù thác, thơm xương nghĩa hiệp;
Thẹn chi ai hào kiệt trên đời.
Hiệu thư dưới gác nào ai ?
Thái huyền, trắng xoá đầu người chép kinh.
-Sưu tầm-
(Bản dịch của Trần Trọng San)
Nguồn: https://www.thivien.net/L%C3%BD-B%E1%BA%A1ch/Hi%E1%BB%87p-kh%C3%A1ch-h%C3%A0nh/poem-igZLqt41xRoFDadZEcE1Gg