Giang Sơn Có Nàng

Chương 97

Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Tin tức Hàn Chập bắt được Phùng Chương, đoạt lại Sở Châu truyền tới kinh thành, trên dưới vui mừng khôn xiết.
Từ năm ngoái cho đến mùng mười năm nay, chuyện Phùng Chương tạo phản khiến cả kinh thành lo lắng, nghe tin phản quân đã tới Biện Châu, càng khiến nhân tâm hoảng sợ, từ quan viên đến dân chúng nơm nớp bất an. Mặc dù Hôn Quân là kẻ xa hoa dâm dật, dân chúng như rơi vào đống lửa, nhưng dù sao kinh thành vẫn có Hàn gia tọa trấn. Mặc dù triều đình ngấm ngầm tranh đấu, quan viên ỷ thế hiếp người, nhưng tình cảnh bá tánh không quá tệ, phần lớn người dân đều không muốn phản quân đánh tới đây, thê nhi ly tán.
Hiện giờ dẹp tan quân phản loạn, thanh kiếm treo trên đỉnh đầu không còn, Vĩnh Xương Đế vui mừng, mở miệng khen Hàn Chập không dứt.
Hàn Kính thừa cơ đề nghị, nói dù sao nội loạn cũng là điềm xấu, phản quân đều là dân chúng gặp nạn, đám tướng sĩ cũng thương vong thảm thiết, liền thỉnh cao tăng ở Hoành Ân Tự vùng ngoại ô lập pháp hội, giảng kinh Phật, siêu độ vong linh.
Vĩnh Xương Đế vui vẻ đồng ý, cũng mệnh cho tất cả vương tôn quý tộc, bá quan văn võ tới thắp hương, nghe cao tăng giảng giải.
Chuẩn bị Phật đạo suốt một đêm, lại sắp xếp bảy ngày nghe giảng, tính toán chờ tới lúc Hàn Chập và binh lính thắng trận trở về, liền lập tức mở tiệc tối trong chùa, long trọng đón chào.
Nữ quyến trong phủ, chỉ cần có cáo mệnh phu nhân, không quan tâm tới cấp bậc, tính cách, đều phải tới chùa thắp hương nghe giảng.
Lệnh Dung nhận được ý chỉ, có hơi chần chờ.
Hoành Ân Tự ở ngoại ô, muốn lập pháp hội, yêu cầu tất cả quan lại tới thắp hương, đến lúc đó Vũ Lâm Quân sẽ bảo hộ vòng trong vòng ngoài. Bởi vì đường xá xa xôi, không rõ bao giờ Hàn Chập về, sau này trở về, chắc chắn lại một hồi ác chiến tranh giành tướng vị, nàng không muốn gây thêm phiền toái cho hắn.
Nàng có cáo mệnh phu nhân tam phẩm, mặc dù có thể từ chối yến hội, nhưng chuyện đại sự thế này lại không thể kháng chỉ.
Hiện tại Lệnh Dung không có chỗ dựa, không dám tự mình làm càn, chỉ có thể thỉnh giáo Dương thị.
Dương thị đã tính toán từ trước, bảo nàng cứ an tâm phụng chỉ, không cần lo lắng, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng sợ hãi.
Lệnh Dung không thể tránh, chỉ có thể đối mặt với hiểm nguy.
Đến ngày hai mươi tháng chạp, ngày thứ ba tổ chức pháp hội, thời gian Hàn Chập hồi kinh càng lúc càng gần, Dương thị mang theo Lệnh Dung và Hàn Dao, Lưu thị mang theo Mai thị, lại chọn thêm mấy hộ vệ, một đường lên Hoành Ân Tự nghe giảng phật pháp.
Pháp hội lần này làm rất long trọng, vị cao tăng nổi danh tự mình chủ trì, xa xa chỉ thấy hương khói lượn lờ, nữ quyến quan lại lui tới như mây. Nhà chùa đã sớn an bài người bên ngoài, dẫn Dương thị đi vào dâng hương. Bởi vì buổi chiều còn phải nghe cao tăng giảng đạo, sau khi dùng cơm trưa, nữ quyến được dẫn tới tịnh xá nghỉ ngơi.
Tiết trời tháng Chạp giá rét, bên trong tịnh xá có than hồng ấm áp, khiến lòng người thoải mái dễ chịu.
Mặc dù Hoành Ân Tự rộng lớn, nhưng dù sao tịnh xá cũng không có nhiều, ngoại trừ nơi chuyên dụng cho Đế Hậu phi tần, mấy viện khác đều rất chật chội, một gian ghép hai người, mấy ngày gần đây ít phòng, thỉnh thoảng còn sắp xếp cho hai người chung một giường.
Khách tới nghỉ đều do nhà chùa sắp xếp, có tri huyện dẫn đường, mấy người Dương thị liền chiếm một gian.
Trong phòng đơn giản sạch sẽ, có hai tủ đựng đồ, đã được quét tước qua.
Sơn Trà hầu hạ Lệnh Dung đi nghỉ ngơi xong, cũng tựa người vào tháp ngủ gật.
Bởi vì Hoành Ân Tự nằm ở sườn núi, Lệnh Dung lại phải đi bộ, vậy nên có phần mệt nhọc. Phạm Tự Hồng mà nàng luôn luôn kiêng kị cũng không xuất hiện, nàng cũng thoáng yên tâm, nằm xuống một lúc liền ngủ say.
Mơ mơ màng màng, bỗng nhiên phát hiện có điều gì đó không thích hợp, đột nhiên mở mắt, chỉ thấy không biết từ bao giờ, có nam nhân ngồi trên tháp, đánh vào gáy Sơn Trà, khiến nàng ấy ngất xỉu. Không đợi Lệnh Dung mở miệng, người nọ nhanh chóng bịt miệng nàng lại, lấy vải bịt mặt. Trong tịnh xá thoáng đãng sáng sủa, ngũ quan của người kia vô cùng quen thuộc, đôi mắt tựa như rắn độc khiến cho nàng sợ hãi.
Đúng là Đường Đôn!
Đáng lẽ ra hắn đang cùng Hàn Chập ở ngoài đánh giặc, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Lệnh Dung hoảng hốt, ý thức hỗn loạn thoáng chốc thanh tỉnh.
Đường Đôn ném Sơn Trà ra sau, đặt ám tiễn lên cổ nàng, nhỏ giọng nói: "Đừng lên tiếng!"
Hai tay Lệnh Dung nắm chặt, chậm rãi gật đầu, ánh mắt hơi chuyển, chỉ thấy cánh cửa tủ rộng mở, đung đưa lay động.
Chẳng trách!
Phi Loan Phi Phượng canh giữ bên ngoài, Đường Đôn lại không một tiếng động xuất hiện, chắc chắn lúc đó đã thông đồng với người trong chùa, ẩn thân trong phòng. Nhưng vừa rồi nàng vào tịnh xá, Phi Loan Phi Phượng đã nhìn qua một lần, mở cửa tủ ra, bên trong trống không không có gì, lại không biết Đường Đôn ẩn nấp như thế nào.
Đầu óc nàng căng chặt, thấy Đường Đôn không tính giết mình, nàng mới thoáng trấn định.
Hắn không tiếng động đột kích, trên chân nàng chỉ đi mỗi vớ, gan bàn chân không tự giác lạnh toát.
Lệnh Dung không dám lên tiếng, chỉ chỉ đôi giày, thấy Đường Đôn bình tĩnh không lên tiếng, nàng liền nhẹ nhàng đi vào, không dám tạo ra động tĩnh gì khác... Nếu Đường Đôn dám ra tay, chắc chắn hắn không sợ hậu quả. Ám tiễn vẫn đang đặt trên cổ, nếu nàng kinh động người ngoài, không đợi Phi Loan Phi Phượng tới cứu, ám tiễn kia sẽ lập tức lấy mạng nàng.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng kịp phán đoán tình hình.
Mặc dù Dương thị không biết Đường Đôn ẩn thân ở đây, nhưng chủ mẫu Hàn phủ dám mang nàng ra ngoài, chắc chắn không phải thuận miệng an ủi. Nàng tin tưởng Dương thị, việc đã đến nước này, chuyện nên tới đều phải tới, nàng tựa như thớt gỗ vô lực phản kháng, chỉ có thể cố gắng trấn định, tùy thời hành động.
Cửa tủ rộng mở, bên trong trống không, Lệnh Dung nhìn theo hướng Đường Đôn, lại không biết vách gỗ kia mở ra từ lúc nào, bên trong có một thạch động tối đen. Nàng sờ soạng đi vào, thừa dịp Đường Đôn mở cửa vách tủ, lặng lẽ lấy khăn tay ra, vứt vào trong góc.
Đường Đôn không hề phát hiện, thấy Lệnh Dung ngoan ngoãn vào thạch động, liền đóng cửa vách tủ lại.
. . .
Bên trong thạch động chật chội, thỉnh thoảng ngửi thấy mùi đàn hương, nói như vậy thạch động này cũng không sâu.
Lệnh Dung đã vứt khăn tay đi, nàng cảm thấy mùi hơi khó chịu, nhưng lại không dám lên tiếng. Đi được khoảng một nén hương, phía đầu ra là một ngôi đền hoang vắng. Quay người lại, nàng nhìn thẳng vào mắt Đường Đôn, vị kia lạnh mặt trào phúng, "Ngươi rất bình tĩnh."
"Ta chỉ cầu mạng sống." Lệnh Dung đáp.
Đường Đôn không nói nữa, mang nàng ra khỏi ngôi đền, đi ra phía cửa sau, gần đó có hai con ngựa, cột dây cương vào cây.
"Muốn mang ta đi đâu?" Lệnh Dung sợ mất mạng trong tay hắn, nhưng giờ phút này bị cưỡng ép, nàng vẫn có phần lo lắng.
Đường Đôn lạnh mặt không đáp, trói hai tay nàng, đẩy lên lưng ngựa, lại cởi tấm vải trên miệng nàng xuống, lập tức xoay người lên ngựa, nắm dây cương, chậm rãi đi lên con núi yên ắng gần đó. Đi được một lúc, Đường Đôn cao giọng hô, "Phạm tướng quân, đã mang người đến!"
Mí mắt Lệnh Dung giật giật, ngẩng đầu nhìn xung quanh, quả nhiên một lúc sau có người xuất hiện, chính là Phạm Tự Hồng.
Trên người Phạm Tự Hồng vẫn mặc y phục Vũ Lâm Lang, nhìn phía sau Đường Đôn, "Không bị ai phát hiện?"
"Không có, cho dù có phát hiện, cũng bị dẫn đi nơi khác." Dù sao Đường Đôn cũng lăn lộn trong Cẩm Y Vệ, vừa rồi để ý phía sau, quả thật không có ai phát hiện, liền đưa dây cương cho Phạm Tự Hồng, "Ngài nhớ tuân thủ lời hứa. Hỏi xong chính sự, liền hiến tế nàng cho lệnh đệ."
"Đương nhiên, cũng hiến tế cho đường muội của Đường đại nhân." Phạm Tự Hồng nhìn Lệnh Dung, cầm lấy dây cương.
Đường Đôn không dám ở lại lâu, nhanh chóng quay đầu rời đi.
Lệnh Dung không ngờ hai người này lại cấu kết với nhau, cả người ở trên lưng ngựa, hai tay bị buộc chặt, vừa khiếp sợ vừa khó chịu.
Thâm sơn cùng cốc yên ắng, Phạm Tự Hồng dẫn ngựa đi rất nhanh, vó ngựa chạm vào đống cỏ khô, chỉ có duy nhất tiếng 'sàn sạt'.
Trong lòng Lệnh Dung hoảng loạn, nhìn trái phải xung quanh, cổ cực kì đau nhức, bỗng cảm giác tiếng gió không đúng, dưới đống cành lá khô ráp, đột nhiên có mũi tên thẳng tắp bắn về phía trước. Phạm Tự Hồng cầm dây cương, kinh hoàng né tránh, muốn ôm lấy Lệnh Dung, nhưng mũi tên liên tiếp phóng tới, hắn không rảnh đụng tới nàng.
Nhìn từ xa, chỉ thấy đống lá khô sột soạt, hình như có mai phục, ngăn Phạm Tự Hồng lại.
Lệnh Dung ngồi trên lưng ngựa quan sát tình hình, tim đập như trống, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy từ xa có người đeo mặt nạ quỷ đi tới, thừa dịp Phạm Tự Hồng đang bị chặn lại, liền leo lên lưng ngựa, phóng dây cương rời đi.
Chạy được một khoảng, thấy Phạm Tự Hồng không đuổi theo, hắn mới dừng ngựa, cởi trói cho Lệnh Dung, để nàng ngồi thoải mái.
"Không sợ?" Âm thanh quen thuộc vang lên sau lưng, trong rừng đông yên tĩnh, cực kì rõ ràng.
Lệnh Dung vốn đang hoảng sợ, nghe thấy âm thanh này, lập tức vui mừng, quay người ra sau, "Ca ca?"
Phó Ích tháo mặt nạ quỷ xuống, mỉm cười nhìn nàng, cũng không nhiều lời, lập tức cưỡi ngựa rời đi.
...Nhưng không quay về kinh thành, cũng không quay về Hoành Ân Tự.

Bình Luận (0)
Comment