Cảnh Thụy năm thứ nhất tháng giêng, tân đế hạ chỉ, chiếu cho nguyên thái sự Đông cung tức Tăng Hoài cùng lễ bộ thượng thư Nghiêm Sĩ Học tiến vào các, cũng như lệnh Tăng Hoài đảm nhiệm chức trách thủ phụ đại thần đứng đầu.
Lương Trinh lần đầu tiên nhìn thấy vị tân thủ phụ đã qua bảy mươi này là lúc ở bên trong ngự phòng Cam Lâm cung, vẻ mặt khi đó của lão tỏ ra cực kỳ nghiêm nghị thận trọng. Lương Trinh thấy vậy không khỏi buông tiếng thở dài, cốt là từ sau khi tiểu hoàng đế đăng cơ đã mỗi lúc trở nên một nghiêm khắc chỉn chu rồi, bây giờ lại có thêm một ông lão cổ hủ ân cần kề bên dạy bảo, sợ là ai kia sẽ bị ảnh hưởng rồi lây nhiễm những bản tính kia thì mệt.
Chúc Vân Tuyên hiện tại đang bàn bạc chính sự cùng Tăng Hoài, còn Lương Trinh xưa nay vẫn là một vị khách không mời mà đến, hiện đang đứng một bên làm khán giả vểnh tai nghe, một hồi sau mới biết Chúc Vân Tuyên đang nói đến chuyện muốn sắc phong một tước quốc công cho phu nhân Định Viễn hầu. Nghe xong xuôi, hắn cũng không chịu đứng yên mà lên tiếng nói: “Định Viễn hầu lập vô vàn chiến công cũng chỉ mới có một hầu vị, bây giờ bệ hạ vung tay quá trớn lại định ban công tước cho phu nhân của hắn sao?”
Chúc Vân Tuyên như chẳng thèm quan tâm đến giải thích qua loa: “Năm đó hầu phu nhân thủ vệ Quỳnh Quan, coi như cũng có công lao, vốn là nên luận công ban thưởng.”
“Tính ra vẫn kém xa so với Định Viễn hầu, bệ hạ làm vậy không sợ người đời chê trách?”
Chúc Vân Tuyên cười giễu: “Thế Chiêu vương ngươi có công lao gì, mà mới vừa qua tuổi hai mươi liền được ban thưởng vương tước vậy?”
Lương Trinh cười cười, trưng ra điệu bộ như không có vấn đề gì cả: “Nếu như bệ hạ muốn biến bản thân mình thành người thiên vị như tiên đế, đồng thời không sợ tiếng người ngoài bàn tán nghị luận thì cứ tự nhiên làm.”
Tăng Hoài đứng ở một bên nghe đến đây cũng phải cau mày lên tiếng nhắc nhở hắn: “Kính xin Chiêu vương cẩn trọng lời ăn tiếng nói của mình.”
“Thần là vì muốn tốt cho bệ hạ, ” Lương Trinh chỉ nhìn Chúc Vân Tuyên, “Chỉ sợ bệ hạ hành động theo cảm tình quá thẳng thắn khiến người ta lời ra tiếng vào mà thôi.”
“Ý trẫm đã quyết, Chiêu vương không cần nhiều lời nữa.” Chúc Vân Tuyên lạnh nhạt ngắt ngang đối phương.
Lương Trinh nghe vậy liền dứt khoát ngậm miệng, không nói nữa. Phu nhân Định Viễn hầu là một nam nhân, mà người nam nhân này chính là vị thái tử huynh trưởng bị phế truất năm đó giả chết trốn đi, vì thế cho nên đừng nói chuyện ban công tước, mà cho dù muốn phong vương, thì cũng chỉ là cần một câu nói của Chúc Vân Tuyên mà thôi.
Chúc Vân Tuyên không quan tâm đối phương nữa, mà tiếp tục thương nghị vấn đề khác với Tăng Hoài, chuyện là về những năm gần đây bọn cướp đã bắt đầu hoành hành ở khu vực vùng duyên hải phía nam, nay đã thành mối họa, đặc biệt là ba năm trước sau khi mở ra luật cấm hải thì những kẻ cường đạo kia ngày một vênh váo hơn, bọn chúng cướp đốt hiếp giết không có việc xấu nào là không làm, khiến cho bộ phận quân binh thủy sư ở vùng Mân Việt vì đó mà trở thành một phần cực kỳ quan trọng, thế nhưng vị tổng nguyên soái Mân Việt tháng trước đã xin hưu an dưỡng tuổi già, thế nên bây giờ Chúc Vân Tuyên muốn điều Định Viễn hầu Hạ Hoài Linh đến Mân Việt tiếp nhận ví trí tổng nguyên soái thủy sư ở khu vực này.
Tăng Hoài suy nghĩ chốc lát, song do dự nói: “Định Viễn hầu trấn thủ Quỳnh Quan nhiều năm, nay Bắc Di đã bình định, thành ra có đưa hắn điều ra nam cũng không có gì là không thể, chỉ là hắn không có kinh nghiệm ở mảng quân sư trên biển, e là có chút không được thích hợp.”
Chúc Vân Tuyên lắc đầu: “Chuyện này tính ra cũng không cần lo, Định Viễn hầu vốn là một con người toàn tài, trẫm tin là cho dù đối phương hoàn toàn không có kinh nghiệm gì vẫn có thể nhanh chóng thích ứng được.”
“Bệ hạ đã có chủ ý của mình, vậy lão thần cũng không ý kiến gì.”
Lương Trinh chen vào lần hai: “Bệ hạ quả nhiên là cực kỳ tin tưởng vị Định Viễn hầu kia, ngay cả Mân Việt cũng muốn giao vào trong tay hắn.”
Chúc Vân Tuyên lạnh lùng nhìn sang: “Thế Chiêu vương thấy thế nào? Không lẽ Chiêu vương có ứng cử viên nào sáng giá hơn để chọn sao?”
“Chuyện bệ hạ định đoạt” Lương Trinh khẽ cười, rồi nói tiếp: “Thì tất nhiên thần không có dị nghị gì, chỉ là chẳng hay ứng cử viên tiếp nhận vị trí tổng nguyên soái Quỳnh Quan…”
Chúc Vân Tuyên nói: “Định Viễn hầu có tiến cử với trẫm phó nguyên soái Quỳnh Quan Đinh Dương, người này dũng mãnh thiện chiến, can đảm hơn người, trong cuộc chiến bình định Bắc Di đã từng lập được công lao, cho nên trẫm đang định thăng chức cho hắn trở thành tổng nguyên soái.”
“Đinh Dương?” Lương Trinh khẽ nheo cặp mắt lại, “Là ứng cử viên do Định Viễn hầu đề cử?”
“Có gì không thích hợp sao?”
“Thần cho rằng tân tổng nguyên soái Quỳnh Quan nên được điều từ kinh thành, theo như thần thấy, thì phó nguyên soái đại doanh kinh nam Từ Sâm là thích hợp nhất.”
Giọng điệu Chúc Vân Tuyên trở nên trầm đi: “Vì sao phải đặc biệt điều từ trong kinh đến? Đinh Dương căn bản đã chỉ huy quân lính ở Quỳnh Quan trong nhiều năm qua,căn bản không ai hiểu rõ tình hình bên kia hơn hắn.”
Lương Trinh không hề nghĩ vậy: “Thần nhớ tới lúc trước khi Định Viễn hầu mang binh xuất chinh Bắc Di, thì lúc trở về cũng là bởi vì người phó soái Đinh Dương này tham công liều lĩnh, suýt chút nữa đã gây ra sai lầm tai hại làm thất thoát mấy vạn binh mã của ta, tuy là sau đó có lập được quân công bù trừ tội lỗi, thế nhưng người như vậy thật sự không thích hợp trở thành nguyên soái đứng ở đầu đàn.”
Tăng Hoài tranh luận: “Những chuyện này cũng đã là chuyện năm xưa, lão nghe nói sau đó cũng là do vị phó soái này bày ra kế, cho nên Đại Diễn ta mới có thể quét sạch toàn bộ Bắc Di trong khoảng thời gian ngắn như vậy.”
“Vì lẽ đó ta mới nói, là hắn lấy công bù trừ tội. ” Lương Trinh nhướng mày, “Trước đây do có Định Viễn hầu còn ở đó có thể quản chế hắn, bây giờ nếu như cho hắn lên làm chủ soái, thì e là khi đụng tới chuyện gì khiến hắn kích động không thể kiểm soát được bản thân mà tiếp tục tham công thì làm sao bây giờ? Quỳnh Quan là cửa khẩu Tây Bắc quan trọng nhất của Đại Diễn ta, chẳng lẽ Tăng các lão thấy việc giao quyền thủ lĩnh vào trong tay người như vậy thật sự có thể yên tâm được sao?”
Tăng Hoài không đồng tình ý kiến trên: “Vậy người Chiêu vương tiến cử càng không thích hợp cái người Từ Sâm này tuy là phó nguyên soái đại doanh kinh nam, thế nhưng lại chưa từng ra chiến trường, vậy chúng ta điều một vị tướng lĩnh hoàn toàn không có kinh nghiệm gì chỉ hiểu được lý thuyết suông ra biên quan để làm gì?”
“Bản vương cho rằng ngay cả chút lý luận suông kia có khi Tằng các lão cũng không biết, vậy nên về mấy chuyện điều binh khiển tưởng này bản vương nghĩ Tăng các lão đừng nên xen vào sẽ tốt hơn.” Lương Trinh cười giễu: “Hiện nay phương bắc đã hòa bình, trong thời gian ngắn cũng sẽ không nổi lên chiến sự, chỉ cần bảo vệ được cửa ải, thì cho dù không hiểu được chiến đâu xông pha gì cũng không thành vấn đề, ưu điểm lớn nhất của Từ Sâm chính là tính thận trọng, một người như vậy phái đi trấn thủ Quỳnh Quan không phải thích hợp hơn sao, hơn nữa mà nói, nếu không có kinh nghiệm thì có làm sao? Định Viễn hầu có thể làm nguyên soái thủy sư, thì phó soái Từ Sâm cũng có thể đi thủ biên quan.”
Bị Lương Trinh không chút khách khí chế nhạo một phen, sắc mặt Tăng Hoài rốt cuộc đã có chút khó coi, ngay cả giọng điệu cũng cứng lại mấy phần: “Chiêu vương cố ý muốn điều người từ trong kinh đến Quỳnh Quan rốt cuộc là có ý gì?
Mọi người ai mà không biết Lương Trinh vốn xuất thân từ đại doanh kinh nam, mặc dù hiện tại đã không còn đảm nhiệm chức vụ tổng nguyên soái đại doanh, thế nhưng dù sao cũng đang nắm trong tay toàn bộ quyền kiểm soát ở toàn bộ kinh thành cùng các vùng lân cận, trong đó bao gồm có cỏ hai đại doanh, ước tính quân trấn giữ kinh thành cùng cấm vệ quân hoàng cung đã khoảng chừng hai mươi lăm vạn binh mã, toàn bộ đó đang thuộc sự điều lệnh của hắn, mà về tổng nguyên soái đại doanh kinh nam và hai vị phó nguyên soái kia cũng là tâm phúc của hắn, hiện tại hắn cứ khăng khăng muốn người của mình đến Quỳnh Quan, nếu là người tinh tường, thì ai mà không biết hắn đang có mưu đồ nắm giữ hết binh mã thiên hạ vào trong lòng bàn tay chứ?”
Lương Trinh không đáp, mà chỉ nhìn Chúc Vân Tuyên đang dường như cũng không lấy làm vui vẻ gì mà hỏi:”Bệ hạ cũng cảm thấy thần ôm ấp mưu mô khác hay sao?”
Chúc Vân Tuyên lạnh giọng hỏi ngược lại hắn: “Chẳng lẽ ngươi không có?”
Lương Trinh cười lắc đầu: “Thần tất nhiên là không rồi, thần là vì lo nghĩ cho bệ hạ.”
Chúc Vân Tuyên vẫn không chút biến sắc nhìn đối phương, trong thâm tâm đang cố gắng suy xét gương mặt kia để xem lời nói đó liệu là thật hay giả. Tăng Hoài lúc này bỗng nhiên lên tiếng nói: “Nếu Chiêu vương nói mình không ôm ấp mưu mô gì khác, một lòng lo nghĩ vì bệ hạ, thì chi bằng làm chút chuyện tỏ thành ý, ví như trao trả binh phù cùng binh quyền trong tay ngươi về lại cho bệ hạ đi.”
Vừa nói xong, bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên càng thêm quỷ dị.
Chúc Vân Tuyên không lên tiếng, hệt như đang ngầm chấp thuận đề nghị của Tăng Hoài, chỉ còn chờ Lương Trinh trả lời.
Lương Trinh cười như không cười nhìn hắn: “Bệ hạ cũng muốn như vậy sao?”
Tăng Hoài tiếp tục nói: “Từ thuở khai quốc, binh mã ở các vùng kinh độ cùng các vùng lân cận đều là do hoàng đế tự mình điều lệnh, lúc trước cũng là do tiên đế bệnh nặng, nên mặc kệ mà ủy thác cho Chiêu vương, bây giờ tân đế đã đăng cơ, thiết nghĩ Chiêu vương cũng nên trao trả binh quyền về.”
Lương Trinh bật ra thanh âm cười nhạo: “Người ta có câu dùng rượu tước binh quyền*, bây giờ bệ hạ ngay cả chung trà cũng không có, còn khăng khăng đòi đồ về là sao đây.”
— dùng rượu tước binh quyền: lấy tước cao lộc hậu làm điều kiện để tước bỏ quyền lực)Tăng Hoài nghe thấy cũng giận xanh tím mặt mày: “Ngươi hỗn xược!”
Lương Trinh cười cợt, không để ý tới lão, mà chỉ nhìn chăm chăm Chúc Vân Tuyên: “Bệ hạ nghĩ sao?”
Chúc Vân Tuyên chỉ trưng ra cặp mắt đầy băng sương nhìn người kia mà không đáp lại gì, Lương Trinh lại tiếp tục nói: “Thần có vài chuyện muốn nói riêng với bệ hạ.”
Ngay lúc Tăng Hoài còn định đáp trả lại, Chúc Vân Tuyên nhíu mày ngắt lời trước: “Lão sư về trước đi, chuyện ứng cử viên cho tân nguyên soái Quỳnh Quan để ngày mai lâm triều rồi bàn tiếp.”
“Bệ hạ!”
“Trẫm tự khắc hiểu rõ.”
Trong mắt Tăng Hoài lộ ra sự lo lắng, lão quét mắt một vòng nhìn qua cả hai người Chúc Vân Tuyên cùng Lương Trinh xong, đành khẽ cắn răng không thể làm gì khác mà lui đi.
Cung nhân hầu hạ trong cung cũng được lệnh lui ra, trong đại điện lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ, Chúc Vân Tuyên lạnh lùng nói: “Chiêu vương có gì muốn nói thì cứ nói thẳng đi.”
“Bệ hạ thật sự muốn thu hồi binh quyền?”
“Trẫm muốn ngươi sẽ cho sao?”
Khi bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đôi bên hiện tại chỉ còn lại sự đề phòng cùng phỏng đoán lẫn nhau, một lát sau, Lương Trinh buông tiếng thở dài: “Bệ hạ, ngài bảo vệ giang sơn, thần bảo vệ ngài, như vậy có gì không tốt sao?”
Chúc Vân Tuyên không hề bị lung lay ý chí: “Trẫm không muốn làm một vị hoàng đế bù nhìn, hiện tại Chiêu vương cứ nhất định không chịu giao binh quyền ra, là vì đang lưu luyến quyền thế hay là muốn hiệp thiên tử lệnh chư hầu*?”
— Hiệp thiên tử lệnh chư hầu: dùng thế lực bắt ép hoàng đế làm theo ý mình.“Bệ hạ ngài tin thần sao?” Lương Trinh đột nhiên hỏi hắn.
Chúc Vân Tuyên hơi run, dường như bản thân hắn có chút do dự gì đó, khẽ dời ánh mắt đi.
Lương Trinh lắc đầu: “Ngài tin Định Viễn hầu đến như vậy, mà cũng không chịu tin thần chút nào, thực sự là khiến thần cực kỳ đau lòng.”
“Năng lực của Định Viễn hầu có thể khai phá mở rộng đất đai, còn ngươi làm được cái gì? Ngươi có gì đáng giá để trẫm tin ngươi sao?”
Lương Trinh thấp giọng nỉ non: “Ngài không tin thần, thần cũng không dám tin ngài.”
Mặt Chúc Vân Tuyên tối sầm lại: “Những lời này của Chiêu vương lại là có ý gì?”
“Bệ hạ không những không tin thần, thậm chí ngài còn định giết thần vào một ngày nào đó, vì thế cho nên thần ít ra cũng phải giữ lại chút thứ bảo vệ cái mạng của mình. Nếu bây giờ thần ngoan ngoãn trao trả binh quyền cho ngài, thì có lẽ chưa qua hết hôm nay thần sẽ trở thành một tù nhân.”Lương Trinh vừa nói vừa tiến về phía trước, hắn cứ thế đi từng bước một sấn tới gần Chúc Vân Tuyên, đến khi khoảng cách cả hai chỉ còn lại chừng một tấc mới ngưng lại, nghiêng người về phía trước, hơi thở đôi bên lúc này như muốn hòa quyện vào nhau: “”Bệ hạ, ngài muốn giết thần sao?”
Chúc Vân Tuyên không muốn trưng ra dáng vẻ hoảng loạn tột độ thất thố trước đối phương, thành ra vẫn đứng ngây ra đó không lui về sau, đồng thời lạnh lùng nhìn Lương Trinh: “Trẫm giết được ngươi sao?”
“Ngài muốn giết thần.” Lương Trinh xác định lại.
Chúc Vân Tuyên không lên tiếng, hành động này cũng tính là ngầm thừa nhận.
Hắn muốn giết Lương Trinh sao? Đương nhiên là Chúc Vân Tuyên cũng từng nghĩ tới vấn đề này, bản thân hắn cho dù có phải chịu tiếng qua cầu rút ván, lấy oán trả ơn, thì hắn cũng nhất định phải giết cái kẻ đại nghịch bất đạo không xem vua là gì trước mặt này, hiện tại bây giờ hắn đã làm chủ thiên hạ, đứng trên vạn người, ai có thể bức ép hắn chứ? Cái kẻ Lương Trinh kia dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì bức ép hắn?
“Nếu như bệ hạ cứ không tin thần, còn muốn giết thần, vậy thần liền sẵn lòng làm một kẻ nịnh thần, gian thần khiến cho bệ hạ đau đầu nhức óc. Về chuyện bệ hạ muốn thu hồi binh quyền, thì phải xem ngài thật sự có bản lĩnh đó không? Coi như bệ hạ giết được thần, một khi thần chết đi ngài muốn làm gì thì làm, hoặc là chúng ta có thể đổi một phương pháp nhẹ nhàng khác.” Khi nói đến câu cuối cùng, Lương Trinh gần như kề sát bên tai Chúc Vân Tuyên thỏ thẻ: “Bệ hạ gả cho thần, sau đó chiêu cáo cho toàn thiên hạ biết, đến lúc đó thần sẽ xem binh quyền như sính lễ tặng lại cho bệ hạ.”
“Hoang đường! Bộ ngươi tưởng trẫm thật sự không thể giết được ngươi hay sao?!”
Lương Trinh chỉ bật ra một tiếng cười nhẹ không rõ hàm ý là gì: “Ít ra hiện tại bệ hạ vẫn chưa thể giết được, còn sau này… Ngày sau còn dài, thần chờ bệ hạ là được.”