Giang Sơn Hứa Nhĩ

Chương 33

Vào hạ tuần tháng tám, lá thư viết riêng cùng đơn xin sắc phong thế tử của Chúc Vân Cảnh được đưa đến đồng thời vào trong tay Chúc Vân Tuyên. Đứa con trai thứ hai của Chúc Vân Cảnh đã đầy tháng, lúc đứa cháu nhỏ này vừa mới ra đời Chúc Vân Tuyên đã ban thưởng vô số quà, lần này lại đến tiệc đầy tháng, thế là hắn liền mở tư kho của chính mình ra kiếm hết đồ tốt đem tặng.

Chúc Vân Tuyên lúc này hào hứng cầm bút đang định viết thánh chỉ, thì Lương Trinh đứng ở một bên đột nhiên khẽ cười lên tiếng hỏi: “Bệ hạ, con trai nhà quốc công vừa mới sinh ra ngài đã muốn phong thế tử cho, vậy còn đứa nhỏ trong bụng mình thì sao đây?”

Bàn tay đang nắm bút của Chúc Vân Tuyên chợt ngưng lại, đồng thời ý cười treo bên khóe miệng cũng dần nhạt đi, một giây sau liền tiếp tục suy nghĩ viết xong tờ thánh chỉ, mà không hề trả lời lại vấn đề của Lương Trinh.

Khi thấy đối phương trịnh trọng đặt ngọc tỷ in lên tờ thánh chỉ, Lương Trinh lại nói tiếp: “Bây giờ Định Viễn hầu có hai đứa con trai, đứa lớn nhất là thế tử hầu phủ, đứa thứ hai là thế tử quốc công, nếu như thế thì tính ra đứa làm ca ca bị thua thiệt, chẳng phải tương lai sẽ sinh ra hiềm khích hay sao? Dù sao trên đời này không phải ai ai cũng có thể huynh đệ tình thâm được như bệ hạ cùng quốc công gia.”

Chúc Vân Tuyên nghe xong chợt có hơi nhíu mày, đồng thời trong lòng cũng biết rõ cái ngữ điệu quái gỡ này của Lương Trinh là đang cố ý sỉ nhục hắn, thế nhưng khi ngẫm lại câu nói kia cũng không phải không có đạo lý. Hắn chăm chú suy nghĩ một phen, sau mới hững hờ đáp: “Ngươi nói đúng, Điện Viễn hầu chinh chiến tứ phương kiến công lập nghiệp vì Đại Diễn ta trong suốt bao năm qua, trẫm đáng lẽ ra nên sớm khen thưởng hắn, vậy thì để trẫm đưa ra thêm một tờ thánh chỉ này, tấn phong Định Viễn hầu thêm một bậc trở thành Định Quốc công.”

“......” Lương Trinh nhất thời nghẹn lời, bản thăn hắn cũng không ngờ được việc mình mới tùy tiện nói mấy câu đã giúp cái người Hạ Hoài Linh kia đòi được tước vị quốc công, nếu đã như thế, thì Hạ gia tương lai chính là một nhà hai quốc công, vinh quang chói lọi. Chúc Vân Tuyên quả thực vô cùng hào phóng đối với những người mà mình tin tưởng, chỉ đáng tiếc rằng sự tin tưởng không chút đề phòng kia, sợ là cả đời này cũng không có cơ hội đặt trên người của hắn.

Chúc Vân Tuyên in dấu ngọc tỷ lên hai tờ thánh chỉ mình vừa viết xong, sau đó kêu người đưa ra ngoài. Thái giám phụ trách truyền thánh chỉ vừa đi khỏi, Tăng Hoài đã dẫn theo mấy vị phụ thần nội các, hộ bộ cùng công bộ thượng thự đều cầu kiến, nói rằng muốn bàn bạc về chuyện trùng tu con đê.

Chúc Vân Tuyên trầm giọng hạ lệnh: “Truyền bọn họ đi vào.”

Hiện tại bây giờ nước lũ đã thối lui, bệnh dịch được tiêu trừ, những người lưu dân kia cũng thu xếp ổn định cuộc sống mới, thì những chuyện tiếp theo như sữa chữa đường sông, trùng tu con đê không thể không đề cập tới.

Chuyện sông ngòi vỡ đê căn bản chính là một vấn đề lớn đau đầu ở các triều đại, khi Chiêu Dương đế còn tại vị, người cũng đã từng dốc toàn hết vốn liếng tiền bạc để tu sửa lại toàn bộ những đoạn đê đập ở Dự Châu, Tần Châu, kết quả bỏ một đống tiền ra xong vẫn không thu lại được hiệu quả như mong đợi, bởi vì bọn quan chức đứng giữa kiếm lời ăn bớt ăn xén nguyên vất liệu, thành thử ra con đê mới vừa mới được tu sửa năm đó đã bị nước lũ bất ngờ dâng lên tấn công phá hư. Mà lúc đó,  vị tổng đốc đường sông chịu trách nhiệm cho công trình chính là cữu cữu Chúc Vân Tuyên tức Tạ quốc công Tạ Sùng Minh, tuy rằng mầm tai họa này đã được chôn vùi, thế nhưng sau nhiêu năm như vậy, cho dù triều đình đôi lúc sẽ chi tiền ra sữa chữa đường sông, thế nhưng cũng không thể ngăn nổi những thiên tai lũ lụt, vì lẽ đó cho nên việc xử lý đường sống bây giờ đã trở thành việc cấp bách nhất bên trong triều đình Đại Diễn.

Mỗi khi nhớ tới chuyện này, Chúc Vân Tuyên luôn cảm thấy  đáng tiếc tự hỏi vì sao phụ hoàng hắn năm đó lại xử tội quá nhẹ cái gã Tạ Sùng Minh kia, chỉ khiến cho gã ta bỏ mạng trên đường đi đày. Vị cữu cữu này của hắn không chỉ hại nước hại dân, mà còn hại huynh trưởng của hắn một vố thê thảm, khiến cho mãi cho đến tận ngày hôm nay Chúc Vân Tuyên đều hận không thể quật thi từ dưới mộ lên đánh một trận cho hả dạ.

Cũng bởi vì người làm ra chuyện này là người nhà họ Tạ, bây giờ hắn đã lên làm hoàng đế, càng phải bù đắp sai lầm lúc trước, dứt khoát dẹp sạch mớ mầm họa này đi.

Bọn người Tăng Hoài đến đây là vì cầu xin Chúc Vân Tuyên hạ chỉ cung ứng bạc qua, vì trước đó vài ngày Chúc Vân Tuyên đã đem toàn bộ tư kho Lương Trinh trao trả bao gồm sáu mươi triệu lượng bạc trắng nhập vào quốc khố, thành ra quốc khố bây giờ ngân sách dồi dào, nay muốn sữa chữa đường sông trùng tu đê đập cần phải có bạc, ít ra động thái lần này của Lương Trinh đã giải quyết được tình hình khẩn cấp của triều đình, nên mới khiến cho tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Công bộ thượng thư kiêm tổng đốc đường sông đĩnh đạc nói lên tất cả kế hoạch mà hắn đã sắp xếp để trùng tu đê bờ cho Chúc Vân Tuyên nghe. Chúc Vân Tuyên lúc này cũng nghe đến là chăm chú, thế nhưng Lương Trinh lại không được kiên nhẫn như vậy, chỉ mới nghe người kia nói chưa tới một phút đã lên tiếng ngắt ngang: “Bản vương chỉ muốn biết, lần này bệ hạ cung ứng bạc qua, thì sau khi trùng tu đê xong có thể đảm bảo được trong tương lai đê không bị vỡ khi nước lũ tràn đến hay không?”

Công bộ thượng nghe xong sửng sốt cả người, có lẽ hắn không nghĩ tới Lương Trinh sẽ hỏi trắng ra như vậy, sau khi ấp úng một hồi mới đáp lại: “Chuyện liên quan đến thiên tai, sao hạ quan có thể dám chắc cho được, nhưng bọn thần tất nhiên sẽ dùng hết khả năng của mình, nếu như có thể được trời cao che chở…”

“Nói cách khác, là sau khi dùng tiền sữa chữa đê đập kia xong, thì lần sau khi nước lũ trở lại, có thể chịu đựng được hay không còn phải phó thác cho trời?”

“Đương nhiên không phải, chỉ là chuyện này… Chuyện này căn bản không thể nói chắc được…”

Lương Trinh ăn nói không chút khách khí, không chỉ khiến cho công bộ thượng thư cứng họng không trả lời được, mà ngay cả Chúc Vân Tuyên cũng xạm mặt lại. Tăng Hoài lúc bấy giờ mới cau mày phản pháo lại: “Chẳng lẽ Chiêu vương cũng am hiểu chuyện đường sông sao? Ngay cả một con đê được xây mới cũng không thể đếm chính xác nó có thể chống đỡ được bao nhiêu lần lũ lụt, nước lũ dâng trào mạnh như hổ, dù cho những con đê kiên cố đều có khả năng bị xông vỡ, hôm nay thần cũng xin vỗ ngực nói với bệ hạ rằng con đê này có thể dùng được mười năm hai mươi năm, nếu như dám bịa chuyện sẽ ngang ngửa tội khi quân.”

“Thật sao?” Lương Trinh từ tốn ngân dài, “Nhưng sao bản vương lại nghe có người khác nói chắc đây nhỉ? Bản vương chính là vì không am hiểu về vấn đề sông ngòi, cho nên trước đó vài ngày mới đặc biệt tìm người hỏi qua, có vị công bộ lang trung họ Chu cũng vỗ ngực bảo đảm với bản vương, rằng nếu như làm theo biện pháp thay đổi tuyến đường như hắn nói,  thì chí ít có thể tồn tại yên ổn đến trăm năm.”

Công bộ thượng thư nghe vậy cũng mau chóng giải thích: “Hạ quan biết người vương gia nói tới ai, vị chu lang kia vẫn còn trẻ, làm người có chút ngông cuồng tự đại, đối với mấy chuyện sông ngòi thực ra chỉ biết lý luận suông mà thôi, thật ra hắn đã từng đề cập qua biện pháp này với hạ quan, từ đoạn thượng du Tần Châu bắt đầu thay đổi tuyến đường vòng qua mười tám phủ huyện đông nhân khẩu nhất ở hai nơi Tần Châu, Dự Châu, dẫn vào đất liền, suy nghĩ này quả thực không tệ, chỉ là hơi bị quá mức kỳ lạ, khoan hẵn nói đến cái này cần tiêu bao bao nhiêu nhân lực vật liệu, thì số nhân dân buộc phải di dời đi đã đạt đến con số năm trăm ngàn người, cực kỳ hao tiền tốn của, triều đình thực sự không cần thiết phải làm chuyện như vậy.”

Lương Trinh xem thường nói: “Hai đoạn đường sông ở Tần Châu, Dự Châu thường xuyên bị vỡ, với hướng đi đường sông hiện tại đều có liên hệ với địa thế núi rừng, nếu bây giờ chúng ta đổi một con đường khác thích hợp liền có thể tiêu diệt mầm họa. So với việc hằng năm phải tu sửa kiên cố lại, thì chi bằng dứt khoát thay đổi tuyến đường giảm đi khả năng phát sinh nạn lũ lụt, đây căn bản mới gọi là biện pháp giải quyết vấn đề, chẳng qua chuyện này chỉ là hơi rườm rà phức tạp chút mà thôi, bản vương không cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ.”

Tăng Hoài ra sức tranh luận: “Chiêu vương nói thì dễ, vậy năm trăm ngàn người kia làm sao dọn đi, làm sao dọn đi, Chiêu vương có nghĩ tới sao? Trong đám người bọn họ có bao nhiêu người sinh sống gần cả đời trên mảnh đất nhỏ kia, bây giờ ngươi nói bọn họ nhân nhượng di dân, vậy bọn họ đi đâu được đây? Ngươi chính là muốn rút đi nơi cội nguồn của người ta! Hơn nữa mà nói, Chiêu vương có biết một công trình lớn như vậy cần biết bao nhiêu lao động không? Nếu như người dân nổi dậy tố triều địch bóc lột sức lao động thì phải làm sao?”

“Trên đời này không có chuyện gì không giải quyết được bằng tiền, bọn họ không muốn đi, cứ đơn giản cho bọn họ đủ tiền trợ cấp thì sẽ tự động dọn đồ di dân, chỉ có năm trăm ngàn người mà thôi, chỉ cần để các châu phủ huyện gần đó sắp xếp phụ trách, thì bọn họ chắc chắn sẽ không thể nào không có chỗ dung thân, còn về những lao động, thì chỉ cần trả đủ tiền công, đồng thời quan chức chịu trách nhiệm không bóc lột không cắt xén, không làm đến nỗi khiến cho người ta cảm thấy làm việc cho triều đình không có kế sinh nhai, thì tự khắc sẽ không có ai sinh lòng oán hận, thậm chí có khi còn tranh nhau đòi làm.”

Tăng Hoài cực kỳ khổ tâm: “Chuyện này cần tốn bao nhiêu bạc chứ? Làm như vậy chẳng khác nào quăng tiền vào hố sâu không đáy rồi!”

“Làm sao lại trở thành hố sâu không đáy rồi?” Lương Trinh cười giễu một tiếng: “Không phải hộ bộ mới cầm sáu mươi triệu lượng bạc của bệ hạ hay sao, vì cớ gì chưa tới hai ngày đã chạy tới đây khóc than hết tiền cùng bệ hạ vậy? Bản vương đúng là hiếu kỳ, từ sau khi mở luật cấm hải, thì thuế quan hằng năm thu vào nhiều bao nhiêu, sao khi vào đến trong miệng hộ bộ quan chức, thì lại như không có tiền không có bạc vậy, thế cho hỏi tiền đi đâu cả rồi?”

Hộ bộ thượng thư bị điểm danh chợt đỏ bừng cả mặt, rồi cứ quanh co lòng vòng nói: “Tiền tất nhiên là dùng ở những chỗ cần thiết, thiên hạ rộng lớn, đâu đâu cũng có việc muốn dùng tiền, Chiêu vương nay đòi chi tiêu hoang phí như vậy, thì e là có bao nhiều cái sáu mươi triệu lượng bạc cũng không đủ.”

“Đổi đường sông cũng là vì dân vì nước, sao cũng không phải là dùng cho việc cần thiết chứ?” Sắc mặt Lương Trinh trở nên lạnh lùng, “Thay đổi đường sống vốn là công ở xã tắc, lợi ở thiên thu*, nếu như bản vương không nói chuyện này ra, thì các ngươi cho dù có nghĩ ra cách cũng không định đề cập cho bệ hạ, nay có thì lại tìm ra bao nhiêu cái cớ ra sức khước từ, thử hỏi xem có thể an tâm ở chỗ nào?”

— Công ở xã tắc, lợi ở thiên thu: chỉ một việc tuy vô cùng cực khổ vất vả ở hiện tại, nhưng lại đem đến lợi ích cho muôn đời.

Tăng Hoài tức giận đùng đùng: “Chúng ta sao có thể an tâm, rõ ràng là ngươi mơ tưởng viễn vông, không để ý đến sự sống chết cùa nhân dân bách tính, ngươi….”

“Nghe nói nguyên quán Tăng các lão là ở Tần Châu, chẳng lẽ ngươi là bởi vì sợ một khi sửa lại đường sông sẽ đào mộ tổ nhà ngươi lên nên mới ra sức ngăn cản chăng?”

“Ngươi!”

“Được rồi.” Chúc Vân Tuyên im lặng không tỏ thái độ suốt từ nãy đến giờ rốt cuộc cũng lên tiếng cắt đứt cuộc tranh chấp giữa hai người, sau mới ra hiệu cho bọn người Tăng Hoài: “Chuyện cung ứng bạc sữa chữa đường sông để sau hẵn bàn tiếp, hiện tại các ngươi lui xuống trước đi.”

“Bệ hạ!”

“Lui ra đi.”

Đợi đến khi trong đại điện không còn người ngoài, Lương Trinh mới cười tủm tỉm hỏi Chúc Vân Tuyên: “Bệ hạ cảm thấy những lời thần nói vừa nãy có lý không?”

Chúc Vân Tuyên lạnh giọng nhắc nhở hắn: “Tăng các lão đã ngoài bảy mươi, tuy rằng ngươi và đối phương hay bất đồng chính kiến trên triều, nhưng tốt xấu gì cũng nên nói chuyện khách khí chút, tránh cho người khác đồn đại nói Chiêu vương ngươi bất kính tôn trưởng, đức hạnh bại hoại.”

Hoá ra là chê hắn nói chuyện quá thiếu đạo đức, mở miệng liền đào mộ phần tổ tiên nhà người ta. Lương Trinh nghĩ xong, cảm thấy buồn cười lên tiếng: “Bệ hạ đây là lo lắng thần, hay là cảm thấy bất công thay cho vị thủ phụ đại nhân kia? Nếu là vế trước, thần thật sự lấy làm thụ sủng nhược kinh.”

Chúc Vân Tuyên cũng không thèm phản ứng mấy câu nói linh tinh của hắn: “Vị công bộ lang trung ngươi nói đến là người phương nào? Nếu biện pháp này do hắn nghĩ ra, thì buổi lâm triều ngày mai gọi hắn vào triều bẩm tấu.”

“Bệ hạ cũng cảm thấy biện pháp này được hay sao?”

“Có thể được hay không, thì chờ đến buổi triều nghị qua đi rồi quyết định.”

Lương Trinh cười lắc lắc đầu: “Ngày mai thần gọi người đến là được, có điều chỉ sợ làm bệ hạ thất vọng rồi, ngài nhìn xem, cho dù biện pháp này có tốt như thế nào đi chăng nữa, thì cũng đều sẽ có người, hơn nữa là rất nhiều người nhảy ra cực lực phản đối.”

“Tại sao?” Vẻ mặt Chúc Vân Tuyên trầm xuống, “Ngươi lại định làm cái gì nữa?”

“Thần còn có thể làm gì chứ. ” Lương Trinh thong dong từ tốn nói: “Tất nhiên là lo nghĩ cho bệ hạ rồi.”
Bình Luận (0)
Comment