Viên Xào Hề xưa nay mười phần nhu thuận, cho dù sau khi gả cho Tiêu Bố Y.
cũng nhu thuận như vậy.
Người trong Tây Lương phủ đối với nàng xưa nay kính trọng.
Mông Trần Tuyết, Bùi Bội hai người đối với Xảo Hề so với thân muội muội còn chiểu cố hơn.
Viên Xảo Hề cả đòi này, không có trải qua khúc chiết, chua xót như hai người Mông Trần Tuyết, Bùi Bội, càng không có đoạn ái tình gi ghê gớm.
Nhưng này trên đời.
quá nhiều tình yêu đều là bình bìrih đạm đạm như vậy.
Viên Xảo Hề rõ ràng điểm ấy, cho nên nàng đà thấy đù rồi.
Người thấy đủ, bình thường rất hạnh phúc, cũng sẽ cẩn thận gìn giữ hạnh phúc của mình.
Có lẽ có người sẽ cảm thấy mệt mòi, nhưng mà có người, hiển nhiên cảm thấy khoái hoạt.
Tiêu Bố Y mỗi lần từ chiến trường quay về, Viên Xảo Hề đều sẽ xuất hiện trước tiên ờ trước mặt hắn.
Chi tiết này không có ý nghĩa, nhung Tiêu Bố Y lại biết, vì gặp hắn, Viên Xảo Hề nhiều khi, đều là cả đêm chờ đợi.
Mông Tĩần Tuyết.
Bùi Bội đương nhiên cũng nhớ nhung hắn, nhưng các nàng vẫn đem cơ hội này nhường cho Viên Xảo Hề, các nàng sẽ không tranh với Xảo Hề, các nàng đối với muội muội này, có thể nói là dung túng, các nàng cũng hy vọng, Xảo Hề vĩnh viễn khoái khoái lạc lạc.
Mỗi lần Viên Xào Hề nhìn thấy Tiêu Bố Y.
đều là phi thường mừng rỡ, tình huống muốn roi lệ như lần này, Tiêu Bố Y trước đây chưa từng gặp.
Giờ khắc này, Tiêu Bố Y trong lòng chỉ có thiểu nữ trước mắt cái mấy năm thẹn thùng không thay đổi này, nghĩ quá nhiều khả năng, nhưng lại cảm thấy khỏng có khả năng nào.
Tây Lương phù không có ai sẽ khi dễ Viên Xảo He!
Hắn truy hòi mấy lần, Viên Xào Hề chỉ cúi đằu không nói.
Tiêu Bố Y ngược lại thực sự hơi chút gấp rút.
Hắn dù là trí mưu hơn người, võ công cao cường, nhưng gặp loại tâm tư nữ nhi tinh tế này, trong lúc nhất thời cũng không biết như thế nào cho phải.
“Xào Hề, nàng nếu không nói, ta sẽ hòi Bùi Bội” Tiêu Bố Y bất đắc dĩ.
đành phải sừ ra chiêu này.
Viên Xảo Hề cuống quít lắc đầu, “Tiêu đại ca, không cẩn phải tìm hai vị tỷ tỷ.
không quan hệ tới các nàng, là thiệp vô dụng”.
Tiêu Bố Y cau mày nói: “Xảo Hề.
Ta nói rất nhiều lần.
nàng đối với ta tác dụng không có bất kỳ người nào có thể thay thế.
Khi ta cùng với Tuyết Nhi, còn có thể nghĩ đến thảo nguyên, khi ta cùng Bội Nhi cùng một chỗ.
ta sẽ nghĩ đến giang hồ.
Chỉ có khi cùng nàng ở cùng một chỗ, ta mới có thể vô ưu vô lự.
không nghĩ núi sông, không nghĩ nhất thống, chỉ nghĩ tới nàng thôi!”.
Viên Xào Hề thân hình khẽ run, gò má rưng rưng nước mắt, “Tiêu đại ca.
Thiếp cảm ơn chàng.
Mỗi lời của chàng đều khiến cho thiệp an lòng”.
“Đồ ngốc.
Cảm ơn cái gì?”iTÌêuBố Y mỉm cười đem Xảo Hề ôm vào trong ngực.
“Nàng là thê tử của ta mà..
“Nhưng tầiệp...!không có làm được trách nhiệm thê tủ” Viên Xảo Hề lại muốn roi lệ.
Tiêu Bố Y kỳ quái nói: “Chẳng lẽ trên đời này, còn có người so với nàng làm càng tốt hơn sao?”
Viên Xào Hề cúi đầu nói: “Tuyết Nhi tỷ có Thủ Nghiệp.
Bùi tỷ cũng vì Tiêu đại ca mà sinh một đứa nhỏ đáng yêu.
Nhưng chỉ có thiệp...!cái gì cũng không có”.
Tiêu Bố Y nghĩ cả nừa ngày, không khỏi nhịn không được bật cười.
Thẳm nghĩ Xảo Hề này đột nhiên thương tâm, thi ra là vì vậy.
Nhưng thấy được nàng nước mắt lưng tròng, bỗng nhièn cảm giác được nàng đối với mình là thật lòng.
Nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên khóe mắt của nàng.
Tiêu Bố Y nói nhỗ trong tai của nàng: “Vậy nàng cùng ta...!cần phải cố gắng”.
“Cố gắng cái gì?” Lần này đến phiên Viên Xảo Hề khó hiểu.
Nhìn thấy ánh mắt cổ quái của Tiêu Bố Y.
Viên Xảo Hề toàn thân thiếu chút nữa thiêu cháy, nhung lại nói nhỏ: “Tiêu đại ca...!thiệp muốn...!cũng sinh cho chàng một đứa con trai”.
Tiêu Bố Y không khỗi trong lòng nóng lên, trong đêm tuyết, khỏng có cái gì so với loại thì thẳm này càng làm cho hắn nhiệt huyết sôi trào.
Mới định ôm lấy Xảo Hề.
Tiêu Bố Y đột nhiên thở dài, bởi vi hắn nghe được ờ bên ngoài phòng có tiếng bước chân truyền đến.
Viên Xào Hề dị thường mất mát, Tiêu Bố Y lại nói nhò trên vành tai của nàng: “Xảo Hề, trờ về phòng chờ ta, chúng ta phải cố gắng gấp bội mới được” Viên Xảo Hề khuôn mặt như rạng mây đò, cuống quít gật đầu, nhanh bước rời đi.
về phần người tới là ai.
nàng cũng không có quá mức lưu ý.
Chỉ là nàng hiểu rằng, người đến gặp Tiêu đại ca vào đêm hôm khuya khoẳ nhu vậy, nhất định là có đại sự phát sinh.
Nàng chỉ hy vọng, Tiêu Bố Y không cần phải nói chuyện cả buổi tối là được.
Bên ngoải phòng đến năm người, trong đó một là Tôn Thiểu Phương, còn có hai người là hòa thượng, Tiêu Bố Y thấy không có chút nào kinh ngạc.
Tôn Thiếu Phương nói: “Khởi bầm Tây Lương vương.
Người đã đưa đến”.
Tiêu Bố Y cũng không kirih ngạc, mỉm cười nói: “Mời ngồi”.
Bốn người kia liếc nhìn nhau, đều thi lễ nói: ‘Tạ ơn Tây Lương vương”.
Thi ra bốn người này đều đã cùng Tiêu Bố Y tại Đại Minh tự từng gặp mặt một lần, cũng là Tuệ Ản, Quảng Tề cùng Chấn Do Tín Hùng huynh muội mà Bùi Minh Thúy đã đề cập tới.
Tiêu Bố Y lần này quay lại Đông Đô, một mặt là xừ lý chính vụ, thuặn tiện muốn gặp bốn người này cũ ng ịa một mục đích.
Tôn Thiái Phương biết được ngọn nguồn, ngay khi Tiêu Bố Y quay lại vương phủ, đã ra roi thúc ngựa đi tim bốn người.
Tuy là đêm dài người tĩnh, tuyết rơi lạnh lẽo.
nhung bốn người đều tràn đầy sự hung phấn, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Bố Y quả thực có thể dùng chữ sùng bái để hình dung.
Ban đầu khi ờ Đại Minh tự gặp Tiêu Bố Y, bốn người này đều hiểu rõ Tiêu Bố Y tuyệt không phải người thường, cho dù Quận thùa Vương Thế Sung đối với Tiêu Bố Y đều khách khí.
Nhưng làm cho bọn họ kinh ngạc là, Tiêu Bố Y thăng lên lại nhanh như vậy, quả thặt việc hiểm thấy các đời.
Khi biết được Tiêu Bố Y chírih là Tây Lương vương, thì ra là người đứng đầu Đại Tùy trước mắt, bốn người đều khiếp sợ khó hiểu.
Do dự thật lâu, bọn họ mới quyết định tới gặp Tiêu Bố Ý.
DÙ sao Đại Tùy ờ trong mắt Đại Hòa quốc dân, có thể đùng sùng bái để hình dung, bọn họ vẫn hy vọng tiệp tục duy trì loại quan hệ này cùng Đại Tùy.
Đại Tùy đối với bọn họ mà nói, là quốc gia thằn bí, có quá nhiều thứ đáng giá bọn họ đến học tập.
Bọn họ cũng đã đến Đông Đô, cũng đã gặp qua Dương Quảng, xưa nay đều là cao cao tại thượng, lời nói đều nói không được vài câu.
Lần này nghe được Tiêu Bố Y triệu kiến, lại cùng Tiêu Bố Y gần trong gang tấc, tuy là đêm khuva.
nhung lại phấn chấn khó hiểu, không có nừa phẳn buồn ngù.
Tiêu Bố Y hôm nay so với trước đã bộc lộ tài năng, biến thành đại tài, tùy tùy tiện tiện một cừ động, ở trong mắt bốn người, đều có sự uy nghiêm nói không nên lòi.
Hắn tuy mỉm cười, nhưng trong bổn người mắt, tất nhiên biến thàrih bí hiểm, không thể cân nhắc.
Bốn người ậm ừ ngồi xuống, không dám ngồi thật, Tuệ Ẩn phá vỡ yên lặng nói: “Còn không biết Tây Lương vương có chuyện gi tuyên triệu?”
Tôn Thiểu Phương đã sớm tiến lên trìrih lên một bức họa quyển, mở ra đặt ờ trên mặt bàn, Tiêu Bổ Y hòi, “Ta nghe nói, các người đã gặp qua người này?” Người nọ trong bức họa, uy vũ hùng tráng, cho dù vết sẹo trên mặt đều giống như đúc, lại chính là Tiêu Đại Bằng.
Nguyên lai Tiêu Bố Y muốn tìm Tiêu Đại Bằng, sớm lệnh cho họa tượng kinh đô đem tướng mạo Tiêu Đại Bằng vẽ ra.
Tuệ Ân không dám lập tức xác định, quay đầu trờ lại nhìn về phía Chân Do Kỉ Từ nói: “KI Tử.
Hẳn là người này?”
Chân Do Ki Từ khẳng định gật đầu nói: “Không sai, lúc ấy chính là người này đã cứu chúng ta”.
Tiêu Bố Y mặc dù sớm có chuần bị tâm lý, nhưng nghe tin tức này, vẫn có chút chấn động, trầm giọng nói: “Mời các người đem chuyện ngày đó tường tận nói cùng ta một lần”.
Tuệ Ần bốn người hai mặt nhìn nhau, vẫn đề cừ Chân Do Kỉ Từ đem chuyện phát sinh lúc trước tường tận nói một lần.
Chân Do Kỉ Từ mồm miệng lanh lợi.
đem sự tình lúc trước nói rõ ràng ra, Tiêu Bố Y chăm chú nghe, Chân Do Kỉ Từ nói, cùng Bùi Minh Thúy nói không khác gi nhau.
Sau khi tự thuật xong.
Chân Do Kỉ Từ nhịn không được hòi, “Xin hòi Tây Lương vương, người này rốt cuộc phạm vào sai lầm gì.
.
.’C Xy
Chân Do Tín Hùng quát: “Ki Từ, không được vô lễ” rồi nhìn về phía Tây Lương vương.
Chân Do Tín Hùng trầm giọng nói: ‘Tây Lương vương, lúc trước có một Bùi tiểu thư nói đến, Tây Lương vương có khả năng đối với người này rất có hứng thú.
Tây Lương vương nếu không thích, chúng ta sẽ không cùng người bên ngoài nói ra chuyện này”.
Chân Do Tín Hùng dù saọ so với muội muội vẫn trẳm ổn rất nhiều, chỉ sợ trong đó có bí mật gi, sẽ làm cho bọn họ rước họa vào thân.
Tiêu Bố Y mitn cười.
“Không sao, cái này cũng không tính là bí mật gì.
Bổn vương chỉ sợ...!trên đời này, đối với người này cảm thấy hứng thú không nhiều lắm”.
Chân Do Ki Từ thấy Tiêu Bố Y nụ cười hiền lành, không có chút cảm giác cao cao tại thượng nào, sinh lòng hảo cảm.
Lòng hiểu kỳ làm cho nàng hỏi: “ít nhất Bùi tiểu thư kia đối với người nọ cảm thấy rất hứng thú, trong mắt cùa ta, người này hành hiệp trượng nghĩa, khả năng vô thượng..
Nàng khi nói đến khả năng vô thượng, phát giác tay cầm chén trà cùa Tiêu Bố Y có chút run rẩy.
Nhưng chăm chú nhìn qua, lại cảm thấy Tiêu Bố Y ổn như bàn thạch, tựa hồ chưa bao giờ xúc động qua, Chân Do Ki Từ lại hoài nghi mình nhìn thấy là ảo giác.
Tiêu Bố Y cầm chén trà, mỉm cười nói: “Khả năng vô thượng...?” Hắn nói rất nhẹ.
bốn người cảm giác có chút khác thường, lại không có cách nào phân biệt ý cùa Tiêu Bố Y là gì.
“Nói như vậy, các ngươi từ đó về sau...!không còn gặp qua người này” Tiêu Bố Y nhìn sang bức tranh, chậm rãi hòi.
“Chúng ta...!cũng không có gặp qua..Chân Do Kỉ Từ muốn nói lại thôi.
Tiêu Bố Y bỗng nhiên ngẳng đầu, “Ngươi đây là ý gi?”
Hắn vừa một mực tao nhã, nhưng lúc này ngẩng đằu lên, hai mắt như điện, đâm thẳng vào chỗ yếu hại của đối thủ.
Hắn cảm giác dị thường nhạy cảm, trong nháy mắt bắt được Chân Do Kỉ Từ do dự.
Hắn trực giác cho rằng.
Chân Do Kỉ Từ đang che giấu cái gi.
Chân Do Ki Từ giật mình thất sắc.
nàng chưa bao giờ nghĩ đến một người sẽ có ánh mắt sắc bén như thế.
Một người chỉ bằng ánh mắt đà khiến cho trong lòng nàng run rẩy.
“Ta...!ta...!không có ý gi”.
Tiêu Bổ Y thu liễm ánh mắt, lộ ra nụ cười, “Ngươi nói các ngươi là chưa có gặp qua người này, ngụ ý đương nhiên là người khác gặp qua?”
Đám người Chân Do Tín Hùng tĩàn đầy kinh ngạc, cùng kêu lên hòi, “Ki Từ.
ngươi còn biết được chuyện gì cùa ân công?”
Tiêu Bố Y đoán được ba người vẻ mặt không phải là giả bộ.
lặp tức rò ràng vẩn đề này chi có Chân Do Kỉ Từ một mình biết được.
Ngược lại có chút lo lắng Chân Do Kỉ Từ khỏng chịu nói rõ chân tướng, không ngờ nàng khôi phục trấn tĩnh, trầm giọng nói: “Tây Lương vương nói không sai, nhung ta thật muốn biết Tây Lương vương đối với ta ân công là dụng ý gì?”.
“ổ?” Tiêu Bố Y cựời rộ lện, “Ngươi nói vậy là có ý tứ gì?”
Chân Do Kì Từ nói: “Tây Lương vương đối với chúng ta có ân, ta chỉ sợ Tây Lương vương đối với ân công bất lợi.
nếu như vậy mà nói, xin thứ cho Kỉ Tử không thể nói ra ân công về sau ở đâu”.
Ai cũng nhìn ra nàng nói chân thật đáng tin, đám người Tuệ Ẩn đà toát ra mỗ hôi lạnh, Tiêu Bố Y cười cười, ngược lại có điểm khâm phục cô gái này đảm lượng, không chút do dự nói: “Người này gọi là Tiêu Đại Bằng, hắn là cha cùa ta”.
Một lời của hắn thốt ra, trừ Tôn Thiếu Phương ra, bốn người ờ đây đều tò vẻ kinh ngạc khó tả, thế nhưng không hẹn mà cùng thờ phào nhẹ nhỏm.
Chân Do Ki Từ lập tức hiểu rằng.
Tiêu Bố Y không phải nói láo.
Bời vi hiện tại Tây Lương vương cho dù nói dối, cũng sẽ không tìm một lý đo ngốc như Tuệ Ấn khám phục nói: “Hổ phụ không khuyển tử.
lệnh tôn anh hùng hào kiệt như thế, mới có ki’ tài bất thế như Tây Lương vương".
Quảng Tề vốn không nói tiếng nào.
lúc nàv mới nói: “Tây Lương vương có thể có đinh cao như hôm nav, cùng là bời vì Tảv Lương vương thân là kỳ tài ngút trời, không ngừng cố gắng”.
Hai cao tăng hiển nhiên không được thiền tỏng chán tủy, càng không ngừng vỗ mông ngựa Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y lại ngóng nhin Chán Do Ki Tử nói: “Hiện tại...!Ki Tử tiểu thư có thể nói chưa?”
Chán Do Ki Tử cảm giác được Tiêu Bổ Y ánh mắt sáng quắc, mơ hồ có khả năng trực chi nhân tàm.
nhịn không được cúi đầu xuống, thắp giọng nói: “Tây Lương vương, không biết ngưỡi có biết Bách Tế quốc (*) hav không?"
Tiêu Bổ Y hơi ngạc nhiên, chi gặt gặt đầu ý bảo biết được.
Bách Tế quốc là nước phụ thuộc Cao Lệ.
cùng Sơn Đòng cách biển nhìn nhau.
Đều nói Bách Tế.
Tân La hai nước đều phụ thuộc Cao Lệ.
Trước mắt Bách Tế vương là Phù Dư Chương.
Năm đó khi Đại Tùv đánh Cao Lệ, Phù Dư Chương thinh cẩu cùng Dương Quảng chung đánh Cao Lệ.
Những tin tức này trong đầu chợt lóe lẻn.
Tiêu Bố Y không biết Chân Do Ki Tử tại sao lại nói đểnBách Tế quốc.
Tuy trong lòng có suy đoán.
Tiêu Bố Y vẫn lẳng lặng chờ đáp án của Chân Do Ki Tử.
Không ngờ Chân Do Tín Hùng phẫn nộ quát: “Kỉ Tử, ngươi tại sao lại cùng bọn họ có quan hệ.
chẳng lẽ là Bách Tế vương tử kia..
Chân Do Ki Tử đột nhiên có chút mặt đò.
Tiêu Bố Y có phẩn không hiểu, hắn cũng biết Bách Tế vương tử.
lúc trước cẩu Nhiêm Khách đại náo Dương Châu, vì lẫn lộn ánh mắt Vương Thế Sung, đã cấp cho Bách Tế vương tử một quvển.
Hắn không có nghĩ đến.
lại vẫn có thể cùng người này dính đến quan hệ.
“Ki Tử tiểu thư.
mời nói tiếp”.
Tiêu B ổ Y lẻn tiếng, Chân Do Tín Hùng lặp tức im miệng.
Chán Do Ki Tử nét đõ ửng đà tan, thấp giọng nói: “Tâv Lương vương.
Hình như lệnh tôn là đi Bách Tế quốc”.
“Cô từ đàu biết được?” Tiêu Bố Y khó hiểu nói.
Hắn hiện tại phát hiện cùng cò gái này nói chuvện vô cùng không được tự nhiên, cứ ấp a ầp úng.
không chút nào sảng khoái.
Cũng mav hắn cũng không ít khi cùng các cô gái liên hệ.
Càng có việc cầu người, lúc nàv đâv cực kỳ kiên nhẫn.
Chân Do Ki Tử nói: “Ta là từ trong miệng B ách Tế vương tử biết được".
Còn chưa nói cái gì, Chán Do Tín Hùng bỗng nhiên đứng lẻn.
tức giận nói: “Ki Từ, ngươi vi sao đi tìm hắn?” Hắn vẽ mặt phẫn nộ, giống như đối với cô muội muội nàv cực kv bắt màn.
Chán Do Ki Tử giặt minh nảy người, nói không ra lời.
Tiêu Bố Y hướng về phía Tôn Thiếu Phương đứng ỡ một bên ra hiệu.
Tôn Thiếu Phương hiểu ý, trầm giọng nói:“Chân Do Tín Hùng, đảv là vương phủ, bâv giờ là Tây Lương vương đang hỏi chuvện, người không thích trong khi đang hòi chuvện ngưỡi khác lại quấv rầy người.
Từ giờ trờ đi, ngươi nếu lại cắt đứt lời của Ki Tử tiểu thư.
ta sẽ cho người đem miệng của ngươi mav lại”.
Chân Do Tín Hùng ngẩn ra, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm khắc của Tôn Thiếu Phương, rùng mình một cái.
Hắn hiểu rẳng với quyền lợi của Tây Lương vương, những lời này tuyệt không phải là đe dọa xuông.
Tuy bất màn, nhưng thật rốt cuộc không dám nói càu nào nữa.
Tiêu Bố Y mim cười nói: “Kỉ Tử tiểu thu.
cò hiện tại có thể nói tiếp”.
Chân Do Ki Tử ngược lại có chút áv náy, nhìn sang đại ca, muốn nói cái gì.
rồi nghiêng đầu sang chồ khác, thẩn sắc ảm đạm.
Tiêu Bố Y âm thẳm nhải màv, hiểu rẳng Bách Tế.
Tân La.
Liêu Đòng.
Đại Hòa mấy nước bởi vì so kè tiếp cặn.
xưa nay quan hệ rắc rối phúc tạp, tranh đấu gay gắt.
Hắn nghe nói Phù Dư Chương này vô cùng có dà tàm.
Có thể nói là nhản vật thứ nhắt gần Cao Lệ vương, nhưng mà hắn không cần quá quan tâm.
Bởi vi muốn đối phó những ngưỡi nàv.
còn phải nhất thống thiên hạ rồi mới tính.
Hắn cũng không phải là hiếu chiến, nhưng trong kế hoạch đánh Đột Quyết, đơn giản là Đột Quvết cùng Lý Đường đà cùng một phe, Lý Uyên có thể hướng về phía Đột Quvết dâng biểu xưng thần, hắn lại làm không được.
Lý Tình, Lý Mặt.
Từ Thế Tích cũng làm không được, bởi vi bọn họ đều là người cao ngạo.
Nhưng hắn nếu đà không xưng thần, Đột Quvết nhắt định sẽ liên hợp Lý Uyên đổi phó bọn hắn.
thoạt nhin cùng Đột Quyềt tác chiến, là không thể tránh né.
về phẩn Cao Lệ, Dương Quàng sau khi chinh phạt, nguvên khí đại thương, từ thương vô số, có thể nói trong mười năm, không thể đổi với Trang Nguyên tạo thành uy hiếp, lúc nàv đây hắn đối với nội đấu cùng những người nàv, cùng không có quá nhiều hứng thú.
Chán Do Ki Tửnóikhè: “Thật ra cũngkhôngphảilàtatìmBáchTế vương tử.
mà là hắn tới tìm ta...!Bách Tế cùng Đại Hòa quốc xưa nay quan hệ không tệ, Bách Tế vương tử tính cách cũng không quá xấu..Liếc nhin Tiêu Bố Y, Chán Do Ki Tử lại nói: ‘‘Hắn tìm ta nói.
hắn phải về nước”.
Tiêu Bổ Y tính nhẫn nại vô cùng tốt, trong lòng thở dài.
Tôn Thiếu Phương nhìn thấv vẻ mặt của Tiêu Bố Y, nhịn không được nói: “Kỉ Tử tiểu thư, Tây Lương vương muốn nghe là...!chuyện của Tiêu tiên sinh”.
Chán Do Ki Tử nói: “Tiêu tiên sinh ỡ đàu cùng Bách Tế vương tử có quan hệ”.
Tôn Thiếu Phương lập tức im miệng, chăm chủ lắng nghe.
Chán Do Ki Tử lại nói tiếp: “Cao Lệ, Bách Tế.
Tân La ba nước giáp giới, nhưng một mực cũng không hòa thuậiL ân oán từ xưa đến nav, Lúc trước khi Tùy chủ chinh phạt Cao Lệ, Bách Tế vương Phù Dư Chương đà từng thinh cẩu kề vai chiến đấu.
Nhung về sau Tùy chủ không công mà lui, mà Liêu Đông cũng tổn thất thảm trọng, trong lúc nhầt thòi không cách nào so đo ân oán cùng Bách Tế.
Bách Tế vương Phù Dư Chương biết được Cao Lệ vương có thù tắt báo.
lúc nàv đâv một mực lo lắng, thẩm nghĩ tiên phát chế nhân’.
Tiêu Bố Y gật gật đầu, “Bách Tế vương tử đến Đỏng Đô làm cái gì, chẳng lẽ muốn mời bồn vương xuất binh đi đánh Cao Lệ sao?”
Chân Do Ki Tử kinh ngạc ngẩng đầu.
khảm phục nói: “Hắn quả thực có ý nghĩ này, nhưng hắn không gặp được người”.
Tiêu Bổ Y đà hiểu được, hiện tại cũng không phải là ai cũng có thể gặp được Tiêu Bổ Y,
hắn cóng việc bận rộn, rất nhièu chuyện đều là do thủ hạ xử lý.
Đám người Lô Sở.
Ngụy Chinh- Từ Thế Tích, Mã Chu, vô luận ai tới xử lý chuyện này, đều không cằn thông bẩm Tiêu Bố Y, bời vì Đòng Đò lúc nàv căn bản không có khả năng xuất binh.
Đà như vậy, bọn họ khẳng định không cẩn đem chuyện này báo lên.
‘Bách Tế vương tử về sau thế nào?” Tiêu Bổ Y hòi.
‘Hấn một mực ờ tại Đông Đô, sau đó gặp được chúng ta” Chán Do Ki Tử nói: ‘‘Hắn lúc ấy muốn mời chúng ta xuất binh tương trợ, chung đánh Cao Lệ.
nhưng lại bị đại ca của ta cự tuyệt, bời vì trong nước chúng ta cùng có nguv cơ rất lớn” Chân Do Tín Hùng mặt đầv phẫn nộ, nhưng vẫn không dám nhiều lời.
Chán Do Ki Tử lại nói: ‘‘Bách Tế vương tử cùng ta có quen biết, nàv đãv tại Đòng Đò cùng ta gặp qua mấv lấn.
Nhưng một lần cuối cùng hắn tới tìm ta, lại hào hứng bừng bừng, nói lặp tức phải trờ về nước.
Ta lúc ắy rất là kinh ngạc, hỏi hắn vì sao không chờ Tây Lương vương nữa.
hắn lại nói.
không cần chờ Tãv Lương vương.
Bởi vì quốc gia của hắn.
đà đến một người rất có bản lĩnh, có thể giúp bọn hắn đánh bại Cao Lệ vương".
Tiêu Bổ Y sửng sốt.
có thể nói là khó có thể tin.
hắn chưa bao giờ nghĩ đến chi bẳngmột người có thể đánh bại Cao Lệ vương.
Nghĩ tới Dương Quảng vận dụng binh lực khồng lỗ, ba lằn chinh phạt Cao Lệ không thành, hao người tổn của, Bách Tế vương tử lại nói người kia có thể đánh bại Triều Tiên.
Chán Do Ki Tử nhìn ra Tiêu Bổ Y không tin, cười khổ nói: “Cái nàv thật có điểm không thể tường tượng.
Ta lúc ấy cùng không tin.
Nhưng Bách Tế vương tử ngôn từ vô cùng xác thực, thái độ cực kỳ cẩn thận, làm cho người ta không thể không tin.
Ta lúc ắv có lòng hiếu kỳ, cũng hòi người kia là ai, Bách Tế vương tử mới đẩu không chịu nói.
nhưng mà ta...” Nói đến đảv.
Chán Do Ki Tử lại có chút đò mặt.
Tiêu Bố Y không nghĩ để ý tới qua lại giữa bọn họ.
trực tiếp hòi: “về sau hắn chắc hắn vẫn nói ra?”
Chán Do Ki Tử cúi đầu thật làu.
lúc này mới ngẩng đầu lẻn nói: “về sau hắn vẫn nói.
hắn nói mười ba võ sĩ nổi danh nhắt Bách Tế quốc liên thủ.
cũng đánh không lại một tav người nọ”.
“Một tay?” Tiêu Bổ Y kinh ngạc hòi, “Hắn là cụt tav sao?”
Chán Do Ki Tử lắc đầu.
“Bách Tế vương tử nói.
người nọ trói một tay ỡeo.
Sau đó bẳng vào cánh tavcòn lại, đà đả bại mười ba võ sĩ không ai bì nồi của Bách Tế quốc”.
“Mười ba vò sĩ chắc hẳn đều là bùn nặn” Tòn Thiếu Phương cười nói.
Chán Do Ki Tử lắc đầu nói: “Ta nghe nói Bách Tế quốc có mười ba võ sĩ này.
dũng mãnh vô địch, mới khién cho Tân La.
Cao Lệ hai nước không dám đơn giản xâm phạm’.
Tiêu Bố Y hỏi: “Người nọ là ai?”
Chân Do Ki Tử nói: “Ta nghe người hầu của Bách Tế vương tử hình dung.
Người nọ đúng là bộ dáng cùa người trong bức họa kia.
Nên vô cùng có khả năng là lệnh tòn”.
Tôn Thiếu Phương tức cười.
Tiêu Bố Y chi cười cười.
“Thi ra là như thế.
Bách Tế vương tử hôm nav ở nơi nào?”
Chán Do Ki Tử trả lời: ‘‘Dựa theo ngày mà tính, hẳn là đà về nước".
Tiêu Bổ Y trầm mặc xuống, thật làu không nói.
Mọi người không biết tâm ý của hắn.
không dám nói lời nào.
Quan hệ của Tiêu Đại Bẳng cùng Tiêu Bố Y, cho dù những người ngoài nàv cũng không tính là hiểu rõ, cũng đều cảm thấv rắt là quái dị.
“Đêm đã khuya, đa tạ các ngươi" Tiêu Bổ Y khoát khoát tay nói: “Đi về nghi ngơi đi, Thiếu Phương, ngày mai tạ ơn bọn họ trăm lượng hoàng kim, dùng hậu lễ đối đãi”.
Tôn Thiếu Phương ứng tiếng, mới định đưa bốn người rời đi, Tuệ Ẩn lại đứng lẻn.
“Tây Lương vương tốt bụng nhân hậu.
chúng ta sớm đã nghe thấy, nhưng chúng ta có thể không cần ban thường không?”.
Tiêu Bố Y hơi ngạc nhiên,“Vậy các ngươi muốn cái gì? Nếu như là chuyện thái tử trọng thần gi đó.
thật xin lồi.
ta không có hứng thú tham dự”.
Hắn không muốn cuốn vào tranh chấp của Đại Hòa quốc, thật sự là bởi vì trưỡc mắt có quá nhiều chuyện phải xử lý.
Tuệ Ẳn có ý thất vọng.
Quảng Tề lại nói: “Chúng ta có thể mời cao tăng quý quốc nhập Đại Hòa quốc giảng giải phật pháp không?”
Tuệ Ẩn mặt hiện lẻn vẻ vui mừng, lại lộ ra bộ dáng phi thường chờ mong, có thể thấv được đổi với phật pháp Trung Nguvẻn cực kv ngưỡng mộ.
Tiêu Bố Y nhướng mày.
“Muốn mòi người nào?”
Quảng Tề nói ra vài cái tên.
đều là cao tăng các chùa ỡ Đông Đô.
vồn Dương Kiên tin phật, Dương Quảng cũng chủ trương phật đạo đều xem trọng, trong thành Đông Đò chùa cũng đà có hơn mười tòa.
Tiêu Bố Y sau khi chưởng quản Đông Đô, đối với những chùa miếu này cũng lắv lễ mà đãi.
nghe Quảng Tề nói xong mấv cái tên, thì cho Tôn Thiếu Phương ghi nhớ.
“Nếu những cao tăng này cũng không phản đối.
ta không có ý kiến, về phẩn phi tổn đến Đại Hòa quốc...”
“Là do quốc gia của ta chi trả” Quảng Tề gấp giọng nói.
Tiêu Bố Y vốn muốn chủ động chi trả.
dù sao loại chuvện hoẳng dương phật pháp này, là minh quán các đời đều nên làm.
Nghe Quảng Tề chủ động nhận lấy, ngược lại hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chi nói: “Các ngươi phải phụ trách an toàn của bọn họ.
bẳng không ta sẽ tìm đến các ngươi hòi tội”.
Tuệ Ấn, Quảng Tề liên tục gặt đầu.
vò cùng vui mừng, Tiêu Bổ Y cũng đứng lẻn.
rời khòi phòng khách.
Mấy người đều nhìn theo bóng lưng của hắn, trong lòng rất là cổ quái.
Rốt cuộc Tiêu Đại Bẳng cùng Tiêu Bố Y có vấn đề gì? Bọn họ cũng khôngrõ.
Đám người Tuệ Ấn không biết.
Tiêu Bố Y thật ra cũng nghĩ không ra.
mặc dù biết nhiều hơn, nhưng đối với phụ thân này.
Tiêu BÓ Y chi có càng thêm hồ đồ.
Tuvết đã ngừng rơi.
đêm càng tình lặng, Tiêu Bố Y trong lòng vẫn tràn đằv nghi hoặc, không thể giải sầu.
Chi thấy được ỡ phương xa có ngọn đèn lặp lòe.
khóe miệng đột nhiên xuất hiện nụ cười.
Hướng về ngọn đèn đi qua.
đầy cửa phòng ra, có ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, mùi thơm truyền đến.
Viên Xảo Hề một khắc ngượng ngùng qua đi.
nhiệt tinh như lửa...!