Trên tường treo một bức địa đồ cực lớn.
trọng điểm đánh dấu trên địa đồ là noi giao tiếp ba vùng Hà Bắc.
Sơn Đông, Hà Nam.
Tiêu Bố Y cùng quần thần sắc mặt nghiêm nghị nhìn sang địa đồ.
nhất thời khỏng nói gi.
Bên cạrih hắn có Ngụy Chirih, Lô Sờ, Từ Thế Tích, đều là nhưng người cực kỳ tín nhiệm, bốn người nghiên cứu thật lâu.
chân mày đều cau chặt lại.
kế hoạch hiền nhiên không nhanh bằng biển hóa, Đậu Kiến Đức đột nhiên xuất binh, lực rất mành liệt, thật sự khiến cho Tiêu Bố Y có phần trờ tay không kịp.
Khi Tiêu Bố Y tại Đại Hưng điện hướng về phía quần thẳn tuyên bố tin tức này.
quần thần ra ngoài ý định oán giận, nhất trí xin Tiêu Bố Y xuất binh!
Tiêu Bố Y thoáng qua hiểu rõ, đám người này đoán chừng là bị Lý Mật làm cho lo sợ, không muốn để cho Tiêu Bố Y chù động xuất binh đi đánh Quan Trang, bởi vì sợ người khác tập kích sào huyệt, không người nào có thể ngăn cản, thật là bị đánh đến tặn ồ.
thật duỗi đầu một đao, co đầu một đao.
đà tiánh cũng không thể tránh, ngược lại có thể kích ra huyết tính hung mãnh.
Bời vì Đông Đô khi hơi định, Tiêu Bố Y cực lực đề bạt hàn sĩ.
tam tinh lục bộ bách quan thành phẳn phức tạp trước đó chưa từng có, mỗi một chuyện, hầu như đều phải trải qua nhiều lần bàn bạc.
chưa bao giờ có một việc khiến cho quẩn thần nhất trí như hiện nay.
Quần thần ý kiến đà thống nhất, Đông Đô đoản kết lại, lực lượng đương nhiên không thể khinh thường, chuyện còn lại đương nhiên phải xừ lý cho tốt.
Tiêu Bố Y hạ lệnh, các vị đại nhân đà làm chuyện nên làm, hành quân chiến tranh hắn đến xừ lý.
thống trị quốc gia còn phải cậy vào các vị đại nhân.
Duy trì Đông Đô ổn định, toàn bộ đều phải dựa vào mọi người.
Quần thần thấy Tiêu Bố Y cũng không có kinh hoàng, trong lòng hơi định, thầm nghĩ trăm vạn đại quân Lý Mật cũng bị đánh tan, Đậu Kiến Đức bá chủ một phương, nhưng nhắm chừng cũng thành không được cái gi.
Sau khi bãi triều, Tiêu Bố Y đối với Đậu Kiến Đức không có chút ý khinh thị nào.
lập tức triệu tập mọi người thương thảo phương châm đối địch.
Tin tức tiền tuyển cho thấy không ổn, Đậu Kiến Đức ngang nhiên xuát binh, đã lấy Vệ Châu, Tùy Hưng hai noi.
Hai noi này đều ở tại tây nam Lê Dương, nói cách khác.
Đậu Kiến Đức đã cắt đứt đường trợ giúp Lê Dương, Lê Dương trước mắt đã thành cô thành!
Nhưng mà Lý Tĩnh, Tiêu Bố Y đều hiểu tầm quan trọng của Lê Dương.
Lúc này đây tuy không ngờ rằng Đậu Kiến Đức sẽ xuất binh vàp mùa đông, nhung đã sớm phái trọng binh gác, một mực kìm Đậu Kiến Đức ờ của thứ nhất tiến công Đông Đô.
Trước mắt Lê Dương do Thư Triển Uy, Địch Hồng Xa, Tề Lạc ba viên đại tướng trấn thủ, tinh binh ba vạn, lương thảo sung túc, hơn nữa Lý Tĩnh sau khi đárih hạ lê đương, trước tiên chính là gia cố phòng thủ trong thành, cho tới bây giờ, tuy là cô thành, mọi người ngược lại đều cho rằng, chi cần không xảy ra sai lầm, Đậu Kiến Đức rất khó đánh hạ Lẻ Dương.
Thù thành cùng công thảnh khác nhau.
Thù thành có thề nói là cực kỳ chiếm địa lọi.
Nếu muốn công thành, từ trước đến nay đều phải tốn hao mấy lần, thậm chí hơn mười lần khí lực.
Đám người Thư Triển Uy thân kinh bách chiến, khi thông báo tin tức địa, cũng đà trước tiên thủ vững Lê Dương cung Lê Dương Thương hai nơi.
Tránh không xuất chiến.
Lê Dương Thương cũng sớm lũy cao hào sâu, thù vững không ra.
Muốn hạ lê Dương Thương tính khó khăn cũng không thua gi phá Lê Dương.
Đậu Kiến Đức thấy Lê Dương khó lấy, lập tức phái birih vây khốn lê Dương, vòng qua thành mà đi.
liên tục lấy Vệ Châu, Tùy Hưng, rồi qua Thái Hành Sơn, chia đánh hai quận Trường Bình.
HàNội.
Trường Bình trước mắt do Thông thù Ân Thiện Đạt trển giữ.
Hà Nội lại do Thông thủ Mạnh Thiện Nghị tĩấn thủ.
Hai nơi đều bị công kích, cũng liên tục báo nguy.
Mọi người nhìn sang địa đồ, giống như nhìn thấy khói thuốc súng tràn ngập, tàm tình trầm trọng.
“Đậu Kiến Đức khí thế hung hãn, dụng ý đã rất rõ ràng.
Hắn chuần bị xuát kỳ bất ý, lấy sạch vùng phía bắc Hoàng Hà” Lô Sờ nói: “Hắn nếu có thể đạt thành tâm nguyện.
Chẳng những có thể lực áp Đông Đô.
Còn đoạn đường lên hướng bắc cùa chúng ta.
Sau đó hắn lại cùng Lý Uyên bắt tay, ép chúng ta lui giữ đến nam Hoàng Hà.
Cách sông đối kháng".
Ngụy Chirih gật đầu, “Lô đại nhân nói không sai, ta cũng cho rằng như thề.
Trước mắt việc cấp bách, đương nhiên là xuất binh Bắc Mang sơn, thùa dịp Hoàng Hà đóng băng, qua sông viện tiợ hai quận Hà Nội, Trường Bình.
Trường Bình là căn cơ để chúng ta tiến công Thượng Đảng, chỉ cần Thượng Đảng roi vào trong tay ta, có thể mượn nơi đây tiến công Thái Nguyên.
Nếu như mất noi đây, Quan Trang có Hà Đông che chờ, càng phòng thù kiên cố, đối với chúng ta bất lọi”.
Tiêu Bố Y, Từ Thế Tích lại đều trầm mặc không nói, Lô Sờ hòi: “Tây Lương vương, chẳng lẽ người không tiệp nhận những gì Ngụy Ngự sử nói?”
Tiêu Bố Y trầm ngâm nói: “Hà Nội, Trường Bình theo ngắn hạn mà nói, mục tiêu chiến lược cũng không quan trọng.
Nhưng chúng ta nếu như lấy Hà Đông, hai nơi này không thể nghi ngờ là cầu nối để chúng ta tiến công Hà Đông, hai nơi này cũng tuyệt đối không thể để mấ.
Nhưng là..Tiêu Bố Y muốn nói lại thôi, Từ Thế Tích õ một bên nói: “Ngụy Ngự sừ nói rất có đạo lý.
nhưng ta cảm thấy, hành động lằn này tuyệt không phải chỗ dụng ý thực sự của Đậu Kiến Đức”.
Tiêu Bố Y nhướng mày, “Thế tích, ngươi cho rằng Đậu Kiến Đức là có dụng ý gì?”
“Trước mắt mặc dù có thể qua sông mà chiến, nhưng hiền nhiên cũng không phải là mùa khai chiế” Từ Thể Tích trầm giọng nói.
“Đúng vậy.” Tiêu Bố Y than thở nói: “Ta nghĩ Đậu Kiến Đức cho dù muốn chiến, cũng phải đến khi đằu xuân...!Nào đâu nghĩ đến hắn như lừa thiêu sau mỏng, chúng ta nếu xuất binh kháng cự, hơn tháng bọn họ có thể lấy của chúng ta mấy huvện, nhưng mà chì cần ba tháng, chỉ cần Lê Dương không mất.
chúng ta lại có thể đem bọn họ trục xuát khỏi hai vùng này”.
Tiêu Bố Y sớm biết như vậy.
niên đại này xuất binh cũng không phải là đơn giản, cho nên hắn xưa nay tôn sùng dùng birih lực ít nhất sáng tạo ra hiệu quả và lợi ích lớn nhất.
Thiết giáp kỵ binh của hắn nồi tiếng thiên hạ, thế nhưng bắt quá chỉ có mấy ngàn.
Chỉ có như vậy, mới có thể sừ dụng lương thào quân nhu cực nhò, nhưng lại xuất ra hiệu quả ki binh lớn nhắt.
Đại quân lặn lội đường xa, đối với hậu cần cung cấp tuyệt đối là gánh nặng rất lớn.
Từ Viên Làng tuy có hơn mười vạn đại quân đối kháng, Tiêu Bố Y có thể xuát ra trăm vạn hùng binh chinh phạt, nhưng lại nhiều nhất chỉ đùng năm vạn binh lực, cũng không phái là nguồn mộ binh không đù.
mà là lo lắng đến khả năng cung cấp thùa nhận.
Đậu Kiến Đức công liên tiếp Lê Dương.
Hà Nội, Trường Bình ba noi, nhìn như hung mãnh, nhung mà theo Tiêu Bố Y phỏng chừng, ít nhất đà dùng năm sáu vạn binh lực, nếu là vào mùa thu hoạch, những người này ngược lại có thể thu lấy lương thực ven đường, dùng cung cấp quàn dụng, nhung hiện tại trời đông giá rét, dã ngoại cái gì cũng không có, tiệp tế cho mấy vạn đại quân đà là nhược điểm lớn nhất cùa Đậu Kiến Đức.
Tiêu Bố Y có thể không chút đo dự cho các noi thù vững, dụ địch xâm nhập, sau đó lại phái binh đoạn đường lương của hắn, đại quân không có lương thực, không công tự bại.
Hành quân đối chọi, cũng không phải là nhất định phải lấy cứng đối cứng, trang bị tốt nhất, nhân thù nhiều nhất là có thể chiến thắng.
Thiên thời địa lợi nhản hòa ba cái chỉ cần thiện dụng một, sau đó tìm ra nhược điểm, chuyên tắn công địch thủ, thì cũng đù để chiến thắng.
Tiêu Bố Y đem suy nghĩ nói ra, tất cả mọi người đều gật đầu.
Lô Sờ cau mày nói: “Nghe Tây Lương vương vừa nói, lào thần cũng cảm thấy sự tình kỳ quặc.
Đậu Kiến Đức cũng không phải là người không chuyên dùng binh, tẩn công mạnh như th4 rốt cuộc dụng là dụng ý ờ đâu?”
Tiêu Bố Y nhìn về phía Từ Thế Tích, “Chắc hẳn Thế Tích sớm đã có định luận”.
Từ Thế Tích bình tĩnh đi đến trước địa đồ, vươn tay ra chỉ nói: ‘Tây Lương vương, các vị đại nhân, trước mắt chúng ta đều biết tuyến tác chiến, đó chính là Vận Thành Tẳn Tướng quân đối kháng La Sĩ Tín, Cự Dã Trương đại nhân sẵn sàng tiến công Nhâm Thành Từ Viên Làng, còn có đương nhiên chính là Đậu Kiến Đức xuôi theo bờ bắc Hoàng Hà tạo nên một đạo chiến tuyển, từ Lê Dương một đường tây tiến.
Không biết mọi người có chú ý tới, Đậu Kiến Đức lại chỉ ờ bờ bắc Hoàng Hà hưng binh, dẫn chúng ta khủng hoảng.
Đối với bờ nam Hoàng Hà, hắn rò ràng không mảy may tới phạm”.
“Đông Đô cũng là nơi tứ tắc.
dể thù khó công, Đậu Kiến Đức không thể có khẩu vị lớn như vậy.
Nghĩ tới qua Lê Dương, bờ nam Hoàng Hà là Kim Dung.
Yển Sư, Hổ Lao các thành lớn.
sơn mạch liên miên, chúng ta sớm có tinh binh canh gác.
Bọn họ sau khi qua sông, cho dù có chút thắng lọi, nhưng nếu như chờ sông tan băng.
Bọn họ nếu không thể quay lại, đây chính là chết không có chỗ chôn!”Ngụy Chinh nói.
Từ Thế Tích sắc mặt trầm trọng, “Đậu Kiến Đức có lẽ có thể không công Hổ Lao.
Mà là sau khi qua sông, theo Nguyên Vũ thuộc Ngõa Cương, muốn đoạn đường lui của Tẳn Tướng quân, Trương đại nhân”.
Lô Sở, Ngụy Chinhđều thay đổi sắc mặt.
Tiêu Bố Y vỗ bàn, “Thế Tích nói khỏng sai, ta cũng cho rằng.
Đậu Kiến Đức là minh tu sạn đạo.
ám độ trần thương, hắn khí thế hung hãn tiến đến, dụ chúng ta qua sông tăng binh, bọn họ lại chia đi bọc đánh đường lui của Tần Tướng quân, Trương đại nhân.
Sau đó cùng Từ Viên Lãng hợp binh một chỗ tiến công chúng ta!”
Từ Thế Tích gật đầu nói: “Chỉ có như thể, mới có thể giải thích vì sao Đậu Kiến Đức không theo lẽ thường mà xuất binh”.
“Đã như vậy, Đông Bình chúng ta nguy rồi” Ngụy Chinh thất sắc nói.
Tiêu Bố Y tỉnh táo nói; “Không cần lo lắng, Tần Tướng quân, Trương đại nhân đều là hạng người thiện chiến, chúng ta đà nghĩ đến, bọn họ nhận được tin tức, chắc hẳn cũng sẽ phòng bị.
Nhưng mà đám người Đậu Kiến Đức đã oanh oanh liệt liệt đến công, chúng ta đương nhiên cũng sẽ giống trống khua chiên đi chiến”.
Từ Thế Tích mỉm cười nói: “Tây Lương vương muốn dùng gậy ông đập lưng ông sao?”
Tiêu Bố Y cười to nói: “Nếu không như thể, thì sao làm cho bọn họ nhớ kỹ giáo huấn lần này?”
“Nhưng Trường Bình, Hà Nội chẳng lẽ chúng ta sẽ bỗ mặc sao?” Lô Sờ lo lắng lo lắng nói: “Đậu Kiến Đức chiêu này hư hư thực thực.
Chỉ sợ chúng ta không để ý tới hai noi này, thi rắt nhanh sẽ bị bọn họ công hãm”.
Lô Sờ về văn thi còn được, nhưng nếu là về hành quân tác chiến, đương nhiẻn khỏng bằng đám người Tiêu Bố Y, Từ Thế Tích, lúc này đây vẫn chưa hiểu dụng ý của Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y trầm giọng nói: “Đương nhiên sẽ không bò mặc.
bổn vương quyết định, đích thân ra nghênh đón!”
Ngụy Chinh cười nói: “Tây Lương vương muốn tương kế tựu kế.
làm bộ để hấp dẫn quân chù lực cùa Đậu Kiến Đức.
cũng muốn xuất kỳ binh đánh lén bọn họ sao?”
Lô Sờ chợt nói: “Thì ra là thấ Tây Lương vương quả nhiên cao kiến”.
Những sách lược hư hư thực thực này.
Tiêu Bố Y khi đánh Tương Dương, đối chiến Ngòa Cương đã sớm vận dụng tới lô hòa thuần thanh.
Lúc này lại dùng, chỉ là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà.
Mọi người phân tícii hết tìrih thể, tâm tìrih hoi nới lòng, Từ Thế Tích cũng đã bắt đầu phân phối nhân thủ, thương lượng đường tiến công Đậu Kiến Đức.
Ngoài của có binh sĩ bẩm báo, “Thái Nguyên cấp văn”.
Lô Sờ lại có chút ít lo lắng nói: “Ta nghe nói Lưu Vũ Chu ba lần chiến đều bại, chẳng lẽ lại thất bại?”
Ngụy Chirih cười nói: “Thi ra Lô đại nhân cũng rất quan tâm đến Lưu Vũ Chu”.
Lô Sờ cười khổ nói: “Hiện tại ai cũng hy vọng, hắn có thể cùng Lý Uyên đánh vài năm mới tốt.
Lý Uyên chỉ sợ cũng hy vọng Đậu Kiến Đức có thể làm suy yếu chúng ta.
Đậu Kiến Đức nguyên vẫn ẩn mà không động, nhung hôm nay vượt lên trước xuất lực.
đến tột cùng là vì cái gì?”
Hai người không hẹn mà cùng lắc đầu, nhưng đều nhìn sang Tiêu Bố Y, không biết Thái Nguyên có tin tức xấu gi truyền đến.
Tiêu Bố Y sắc mặt có phần cồ quái, hồi lâu mới cười nói: “Trên đòi này chính là việc lạ quá nhiều, Thái Nguyên của Lý Uyên đã bị mất”.
Mọi người kinh hãi, “Cái này...!làm sao có thể?”
Người nào cũng biết Thái Nguyên là căn cơ hưng khởi của Lý Uyên, nếu so với Đỏng Đô lê Dương còn muốn quan trọng hơn, Lý Nguyên Cát mặc dù không dùng được, nhung Lý Uyên để hắn ờ lại nơi đó, có ý nghĩa đối với Thái Nguyên cực kỳ coi trọng, chỉ có con mình lưu thù noi đó mới có thể yên tâm.
Thái Nguyên tinh binh lương tướng, lương thảo sung túc, cho dù ờ bên Đông Đô cũng đều cho rằng, Lưu Vũ Chu muốn hạ các quận huyện khác thì còn có thể, nhưng nếu muốn hạ Thái Nguyên, thì khó khăn dị thường.
Chươna 461: Thất thủ (2)
Hơn nữa Bùi Tịch sớm đà dẫn binh tiếp viện Thái Nguyên, tại sao lại bị mất nhanh như
vậy?
“Tây Lương vương, không phải quân tinh có sai sót chứ?” Lò Sờ cần thận hòi.
Tiêu Bố Y lắc đầu nói: “Quân vãn đà giải thích rất rõ ràng, Lưu Vũ Chu bốn lần chiến đều bại.
chi đơn giản là kế dụ địch.
Bẳng không với nhuệ khí của bọn họ.
đám người Lý Nguyên Cát.
Đậu Đản sao có thể là đối thủ của bọn họ? Lưu Vũ Chu liên tục bại lui, đem các quặn huyện lẩn lượt giao ra.
Đường quân liên chiến báo cáo thắng lợi.
khó tránh khòi có ý khinh địch.
Lúc này đại quán Bùi Tịch đã đền Giới Hưu..
“Đó là tại quận Tây Hà, đà cách Thái Nguyên không xa.
Viện quán đà đến, Lý Nguyên Cát còn có khả năng gi mà bại?” Ngụy Chinh cũng khó hiểu.
Tiêu Bổ Y cười nói: “Cũng là bởi vì viện quán đến.
Lý Nguyên Cát đà cải biến sách lược, từ trước kia cẩn thận, biến thành không kiêng nể gì cả, hắn đã lệnh cho Bùi Tịch đóng quán Giới Hưu bất động, chớ có chạy tới Thái Nguyên”.
Cái này ngay cả Từ Thế Tích cũng không hiểu được.
“Hắn muốn làm cái gi?”
‘Hắn nói căn bản không cẩn Bùi Tịch, chi bẳng năng lực bản thân là có thể đánh bại Lưu Vũ Chu.
cho nên Bùi Tịch tiến đến Thái Nguyên.
Thật là làm điều thừa” Tiêu Bố Y mim cười nói: “Kết quả chính là...!Lưu Vũ Chu lại thất bại vài trận nữa, Lý Nguyên Cát sì khí tăng vọt chưa từng có.
Bùi Tịch không thể không nghe theo mệnh lệnh của Lý Nguyên Cát, trú đóng ờ Giới Hưu, sau khi nghe được tin tức LÝ Nguyên Cát thắng liên tiếp, thi cũng buông lòng cảnh giác.
Kết quả uất Tri Cung lặng vên đi Giới Hưu.
trước dùng một ít binh lực đi tới Giới Hưu dụ địch, Bùi Tịch dẫn binh thảo phạt, không ngờ bị thiết kỵ của Trương Công Cẩn xung phong, toàn quán tan tác.
uất Trì Cung đã sớm phái đại quán đánh đến.
Đường quán mà Bùi Tịch dẫn theo, hầu như toàn quán bị diệt! Nghe nói Bùi Tịch dẫn hơn mười người trốn về Quan Trang, uất Tri Cung đơn giản hạ được Giới Hưu!”
Từ Thế Tích vỗ bàn nói: “Hay cho một chiêu lấy lui làm tiến.
Trương Công cẩn.
uất Trì Cung quả nhiên danh bất hư truyền”.
Mọi người phấn chấn, giống như chính minh đánh thắng trận vậy.
Trẽn thực tế, đúng là bỡi vi thiết ky của Trương Còng cẩn phát ra hiệu quả tập kích bẫt ngờ, nếu không có như thế.
cũng chưa chắc đà có thể đơn giản đánh tan đại quán Bùi Tịch.
“Uất Trì Cung, Trương Công cẳn sau khi đánh bại Bùi Tịch.
Lưu Vũ Chu.
Tống Kim Cương dốc sức toàn lực đánh Thái Nguvên.
Đậu Đản liên tục đại bại, co đẩu rút cổ tại thành Thái Nguvên không ra.
vốn nểu như bọn họ tử thủ mà nói.
Lưu Vũ Chu đối với bọn họ không thể làm gi được, không ngờ Lý Nguvẻn Cát lừa gạt thủ hạ Vũ Văn Hàm, nói để cho hắn mang theo lào nhược thủ thành, mình và Đậu Đản thùa dịp đêm đánh lén doanh trại Lưu Vũ Chu.
có thể được toàn thắng.
Vũ Văn Hám khổ khuyến, Lý Nguyên Cát không nghe, đến đém khuya, Lý Nguyên Cát dẫn theo đậu đản, tinh binh còn có thê thiếp cùng những người liên can, trực tiếp buông tha Thái Nguyên trốn về Quan Trung.
Lý Nguyên Cát mới đi.
Lưu Vũ Chu binh đã đến dưới thành, Vũ Văn Hám vô lực phòng thủ.
cũng chạy thục mạng, kết quả Thái Nguyên hiến thành.
Thái Nguyên thế là rơi vào trong tay Lưu Vù Chu”.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, tiếp qua một lát, không khỏi cười to.
Từ Thế Tích nói: “Lý Uyên cáo già một đời.
lại không nghĩ tới con lại vô năng như thế”.
Tiêu Bố Y cười nói: “Cho nên người như vậy, cùng với Vũ Văn Hóa Cặp là như nhau.
Giữ lại càng nhièu mới là càng tốt”.
Mọi người lại cười, giải trà sự buồn bực.
vồn Lò Sỡ còn có một suy nghĩ xấu nhất, đó chính là Lưu Vù Chu vạn nhất chống đờ hết nồi.
Đặu Kiến Đức, Từ Viên Lãng, cộng thêm Lý Uyên, rất có thể đối với Đông Đô ba đường vây kín, nhưng trước mắt Lý Uyên đột nhiên mất đi Thái Nguyên, chi sợ tự thân khó bảo toàn, trước mắt đà có thể toàn lực đối phó với Đậu Kiến Đức.
Mọi người suy nghĩ cẩn thận mấu chốt này.
bắt đẩu thương thảo kế ứng đổi Đậu Kiến Đức, Từ Thế Tích một mực thương lượng đến đêm khuya, lúc này mới quay lại phủ đệ.
Nhưng sau khi trở lại trong phủ, cùng không nghi ngơi, mà mờ ra văn án, múa bút viết chữ.
an bài chuyện xuất binh.
Lý Tình vốn là Binh Bộ Thị Lang, đến hiện tại đà được đề bạt đến Binh Bộ Thượng Thư.
nhưng hôm nay đang ỡ tại Giang Nam.
Từ Thế Tích thân kiêm vài chức, Binh Bộ cũng do hắn điều hành.
Một mực bận rộn đến lúc sáng sớm.
Từ Thế Tích lúc này mới ngáp một cái, nhìn sang một bàn văn án.
có chút hài lòng.
Hắn hiện tại, lấy Lý Tình làm mục tiêu, thẳm nghĩ Lý Tình ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, chuyện mình làm trước mắt.
thật sự tính không là gi.
Vươn tav từ trong lòng móc ra một tờ giấy.
Từ Thế Tích ngơ ngác nhìn hồi làu, nhịn không được lo lắng.
Ta nếu không chết, tất tới tìm ngươi!
Bùi Minh Thúy ghi tám chữ này.
rốt cuộc có ý tứ gì? Từ Thế Tích muôn vàn suy nghĩ, âm thẳm cười khồ nói.
ta thà rằng người không đến tìm ta, ta cùng không hv vọng người đi chết.
Không biết qua bao làu.
gà gáy một hơi.
Từ Thế Tích quay đẩu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
nhìn thắv trời đà thoáng xanh, lắc lắc đầu, đang muốn đi ngủ một lát.
sau đó trù bị việc xuất binh, thi hạ nhân tiến đến nói: “Tướng quân...!Có một cô gái mặc đồ đen che mặt tìm người.
Vốn chúng ta nói Từ Tướng quân không gặp.
nàng nói là Bùi tiểu thư tìm người...!có cấn...”
Hắn lời còn chưa dứt.
Từ Thế Tích đà chạy ra ngoài, đi ra trước phủ đệ.
gặp một người con gái đứng ỡ trước cửa.
ngóng nhìn minh.
Từ Thế Tích trển tình lại.
“Bùi tiểu thư hiện tại...!vẫn khỏe chứ?”
“Từ Tướng quân, ta gọi là Ảnh tử.
Đa tạ Từ Tướng quán ân cẩn thăm hỏỊ tiểu thư người
khá tốt” Cô gái nói.
Từ Thế Tích thỡ phào một cái, bồng nhiên cảm thấy trời đà sáng vài phẩn, trong trời băng đất tuyết, cũng không có rét lạnh như vậv.
Không biết qua bao làu.
Từ Thế Tích lúc nàv mới nhớ tới.
Ảnh tử tìm hắn làm cái gì.
cái tên thật kỳ quái.
Nhưng không thể nghĩ nhiều.
Từ Thế Tích hỏi: “Ảnh tử cò nương.
Cô tim ta có chuyện
gì?”
“Tiểu thưbảo ta tới nói cho người biết một việc” Ảnh tử nói.
Từ Thế Tích tim muốn nhảy ra ngoài, bản thân cũng cảm giác thanh âm có chút khàn giọng.
“Chuvện gì?” Hắn một khắc nàv.
không giống như là tướng quân, mà càng giống như kè tù tội chờ đợi phán quyết.
Đến khi nghe xong Ảnh tử nói xong tắt cả, Từ Thế Tích trong lòng kinh sợ, “Ý của cò là, Lý Huvền Bá...!lại không có chết?"
Thì ra Ảnh tử chi đem chuyện Bùi Minh Thúy làm ngày đó kể qua một lằn.
nghe được Từ Thế Tích hỏi.
Ành tử lắc đầu nói: “Tiểu thư chi bảo ta đem những chuvặn nàv nói cùng người một lần.
chuyện còn lại.
ta sẽ không nói”.
“Ảnh tử cò nương, muốn vào hàn phủ ngồi một lát không?” Từ Thế Tích lúc này mới phát hiện hai người vẫn đứng ỡ ngoài cửa.
Ảnh tử lắc đầu.
“Từ Tướng quân, ta còn có việc.
Đa tạ thịnh tình” Nàng xoay người rời đi, không có lưu lại, Từ Thế Tích kinh ngạc nhin sang bóng lưng của nàng.
Muốn giữ lại.
nhưng lại không thể nào mỡ miệng.
Đén khi Ảnh tử biến mất không thấv.
Từ Thế Tích lúc nàv mới nhớ tới phải thông báo cho Tiêu Bố Y.
vội và tim Tiêu Bố Y.
Từ Thế Tích lại nói lại những điều mà Ánh.
tử nói.
Vốn tường rằng TiêuBốY sẽ khiếp sợ.
không ngỡ hắn chi làồmột tiếng.
Từ Thế Tích kinh ngạc nói: “Tây Lương vương.
Lý Huyền Bá nếu không chết, với khả năng của hắn, chi sợ sè đối với Tãv Lương vương gảv bất lợi” Nhưng trong lòng cùa hắn lại nghĩ.
Lý huyền Bá nểu không chết.
Bùi Minh Thúy không có trờ về, chẳng lẽ là đi tìm hắn? Lắc đầu.
tựa như nghe được trong lòng mình thờ dài.
Tiêu Bố Y mim cười nói: ‘‘Hắn không chết là tốt nhất, hắn nói như thế nào.
cũng là bẳng hữu của ta”.
Từ Thế Tích nghe được hai chữ bẳng hữu, nhưng trên ngưỡi lại phát lạnh, cười lớn nói: “Ta chi sợ hắn chưa bao giờ xem Tãv Lương vương trở thành bằng hữu!”
Tiêu Bổ Y lẳm bẳm nói: ‘‘Không sao.
Nhiều năm như vậy.
không phải là đà như vậy sao" Đưa mắt nhìn Từ Thế Tích.
Tiêu Bố Y thầm nghĩ.
Lv HuyềnBá không chết, nhưng cách Bùi Minh Thúy càng xa.
hiển nhiên so với đà chết còn xa hơn nữa!
***
Bùi Tịch bị đánh tơi tả quav lại; Lý Uvên đà bị dọa cho nhảv dựng.
Hắn không ngờ Bùi Tịch sẽ bại thảm như vậy.
Chờ nghe được Bùi Tịch là thua ỡ hắc giáp thiết kỵ, Lý Uyên chán mày cau lại.
Hắn bồng nhiên hiện tính nghiêm trọng của vấn đề!
Tiêu Bố Y lại vụng trộm cùng Lưu Vũ Chu liên thủ.
Mà hắn một mực cũng không biết rõ tình hình.
Hắn không có khinh thị Lưu Vũ Chu, nhưng nhìn như lại khinh thị Tiêu B ố Y!
Tiêu Bổ Y rốt cuộc nghĩ cái gì, không có ai biết!
Trong lòng một hồi căng thẳng, Lý Uyên lặp tức triệu tập quẩn thần đến nghĩ đổi sách, nhưng tin tức Thái Nguyên thất thủ nối gót tới.
Lý Uyên khi nghe thầy tin tức này.
chi cho là trò cưỡi trong thiên hạ, Thái Nguyên binh tinh lương đủ.
căn cơ kiên cố, tại sao sẽ thất thủ? Nhưng đến khi nhìn thấy khuôn mặt khóc tang của LÝ Nguyên Cát đến trước mắt hắn, Lý Uyên thiếu chút nữa hôn mê bất tinh.
Lý Nguyẻn Cát vừa thấy phụ thân, gào khóc nói: “Cha, hài nhi bất hiếu, không thể thủ được thành Thái Nguyên cho người”.
Lý Uyên giận tới toàn thân rung động, nghiêm nghị hòi.
“Chuyện gì xảy ra?”.
Lý Nguyẻn Cát không dám ngẩng đầu.
“Cha, hài nhi đà hết sức, nhưng Lưu Vũ Chu còng quá mãnh liệt, con thật sự ngăn cản không nồi, thật sự nểu không quay lại Quan Trang, chi sợ không thể còn sống gặp người”.
Lý Uyẻn sắc mặt đen thui, Lý Nguyên Cát đột nhiên nói: “Cha, hài nhi bất hiếu, lúc trước khi biết Thế Dân đại bại tại Thiển Thủy Nguvẻn.
cùng lòng đau như cắt, thẳm nghĩ hài nhi nếu thảm bại như vậy, tất nhiên sẽ tự sát để tạ tội.
Nhưng không ngờ thoáng qua đă đến phiên hài nhi.
chích mong phụ thân ban cho con được chết, để cho con đi gặp mẫu thân”.
Hắn sau khi nói xong, gào khóc.
Đậu Đản ờ một bên đầu chạm đất.
không dám ngẳng
lẻn.
Lý Uyên đau lòng nói: “Đậu Đản.
Nguyên Cát không biết, trảm mới để cho ngươi phụ tá.
cùng không nghĩ đến ngươi lại để mất Thái Nguvẻn.
ngươi còn có gì lời gì có thể nói?”
Đậu Đản cuống quít nói: ‘Thánh Thượng, chuyện không liên quan đến ta.
vứt bõ Thái Nguyên là chủ ý của Vũ Văn Hâm, ta vốn không theo, nhưng Vũ Văn hám lại kiên trì nói.
Lưu Vũ Chu thế công mãnh liệt.
Bùi đại nhản lại thảm bại mà về, chúng ta đã không còn ai giúp, nểu không rút lui, chi sợ tắt cả sẽ rơi vào trong tay Lưu Vũ Chu".
Lý Nguyên Cát nức nỡ nói: “Cha.
con cho dù chết, cũng muốn gặp lại người một lần”.
Lý Uyên tâm loạn như ma, khoát tay nói: “Tất cả lui ra trước đi” Lý Nguyên Cát hơi mừng, liếc nhin Đậu Đản, cùng hắn lui ra ngoải.
Lý Uyên lại nói với Lý Cương ỡ bén người: “Lý Thượng Thư.
Nguyên Cát tuổi trậ không hiểu thế sụ.
cho nên mới phái Đậu Đản.
Vũ Văn Hâm phụ tá.
Thái Nguyên mấy vạn tinh binh, lương thảo mười năm, là căn cơ hưng khởi vương nghiệp, đột nhiên vứt bỏ.
thật sự tội không thể tha, nếu như là chủ ý của Vũ Văn Hâm, đương nhiên nên chém hắn!”
Lý Cương còn chưa đáp lời.
cung nhàn đà bẳm báo: “Khởi bẳm Thánh Thượng, Tằn vương cầu kiến!”
^
Nhóm dịch: huntercd Com ơn cấc V1P đã ủng hộ vipvaiĩẩan.
vn
Chươna 462: Vò cấu (1)
Lý Thế Dân khi đi tới.
trẽn mặt tràn đẩv vẻ phong trần.
Khuôn mặt vốn tuấn tú.
nhưng lại râu ria lởm chởm, gò má ngăm đen gầy gò.
nếu như nói Lý Thế Dân trước kia còn có chút ít tư vị tiểu sinh, thì hôm nay chiến trường cát bụi, đã làm cho hắn gia tốc thành thục.
Thiển Thùy Nguyên thảm bại, khién cho tâm trí của hắn gần như thành thục.
Lũng Hữu gió cát, quét đi sự ngây thơ cùa hắn.
Lý Thể Dân hôm nay, cúng với Lý Thế Dân tâm cao khí ngạo một năm trước kia, đà có khác biệt một trời một vực.
Lý Uyên nhìn thấy, tràn đẩv vẻ vui mừng, đứng dậy cằm tay Lý Thế Dãn.
“Thế Dân.
tất cả thuận lợi chứ? Ngồi đi!”
Lý Thế Dân trầm giọng nói: “Phụ hoàng, Lũng Hữu binh định cực kv thuận lợi.
quân ta đến đàu, quán Tiết gia thua chạy như cò lướt theo ngọn gió.
Tiết Cử.
Tiết Nhân Quả cùng chết, quẩn thần đưa ấu tử Tiết Cử là Tiết Nhân Việt làm đế.
nhưng đó là một người hèn yếu, thấy con đền trước, đã sớm mỡ thành đẩu hàng, con tha cho hắn khỏi chết, để cho hắn đi chiêu hàng các nơi Lũng Hữu, đến nav tất cả đều đà binh định.
Đúng rồi, cha, lần nàv cực kỳ có thu hoạch chính là được hơn vạn con chiến mà, Huyền giáp thiên binh của chúng ta thực lực tăng nhiều”.
Lý Uyên gặt đầu nói: “Thế Dân.
con hôm nay làm việc, có co có dàn, rất không kém.
thật làm cho vi phụ vui mừng”.
Lý Thế Dân lại cười nói: “Đâv cùng là phụ thân cho con cơ hội.
bẳng không con đà sớm gượng dậy không nổi”.
Lý Uyên vỗ vỗ vai Lý Thế Dân.
“Con là con của ta.
cơ hội này không để cho con.
thì để cho người nào?” Nhớ ra cái gi đó.
Lý Uvên quav đầu nhìn về phía Lý Cương nói: “Lý Thượng Thư.
vừa rồi trlm nói, ngươi cảm thấy như thế nào?”
Lý Cương còn chưa trả lời.
LÝ Thế Dân lắc đầu nói: “Cha.
con không đồng ý”.
Lý Uyên khẽ giật mình, “Con cũng biết?” Nhìn thấy Lý Thế Dán chiến thắng trờ về, Lý Uyên tạm thòi đem chuyện Thái Nguyên để ờ một bén, nhìn thấy Lý Thế Dán anh khí bừng bừng, lại làm cho Lý Uyên nhớ tới Lý Nguyên Cát không nên thân, trong lòng thờ dài.
Lý Thế Dán nói:“Cha, theo con được biết.
Nguyên Cát khi ờ tại Thái Nguvên, một mực đều là kiêu xa phóng túng..
Lý Uyên sắc mặt khẽ biến.
“Thế Dãn, đó là đệ đệ của con!”
Lý Thế Dán cười khổ nói: “Cha.
Con hiểu rằng hắn là đệ đệ của con.
Nhưng chính vì như thế.
chúng ta đều hy vọng hắn có thể làm tấm gương cho mọi người.
Mà không như hóm nay.
đem sự tình làm cho không thể thu thập.
Nguyên Cát hồ đồ.
Đậu Đán chẳng những không khuyên nhủ.
Ngược lại càng không ngừng vi hắn che dấu.
Dán chúng Thái Nguyên sớm đă bắt màn.
Nhưng những cái nàv cha có biết không? Xa Ky tướng quàn Trương Đạt chi bởi vì một binh sì thủ hạ ngộ thương đến Nguyên Cát.
khiến cho Nguyên Cát canh cánh trong lòng, phái hắn mang vài trăm người đi chịu chết.
Trương Thiên phẫn nhiên phản loạn.
Lưu Vù Chu lúc này mới dẹp xong Du Thứ.
Vũ Văn Hám một lòng trung thành, nhiều lần khuyên can.
Nguyên Cát lừa gạt hắn nói ra thành đánh địch, lại dẫn đầu tinh binh thoát khỏi Thái Nguyên.
Lúc này mới khiến Thái Nguyên bị chiểm đóng.
Tắt cả đều là do Nguyên Cát hồ đồ.
Đậu Đản mặc kệ.
Vũ Văn Hâm lại một lòng trung thành.
Cha không trừng phạt gian nịnh, ngược lại muốn giết trung lương.
Chẳng phải khién cho bách quan trong lòng băng giá sao?”
‘‘Những cái này làm sao con biết?” Lý Uyẻn mặt âm trầm.
Lý Thế Dân cười khổ nói: “Là Vũ Vãn Hâm chạy thoát trờ về, trước đi tìm con, nói cho con biết tình hình thực tế lúc đó.
Con tin tưởng, hắn sẽ không nói đối”.
Lý Uyên trầm ngâm thật làu mới nói: “Nguyên Cát bản thân làm không tốt.
Không phải Đậu Đản.
Vũ Văn Hâm hai người có thể cắm được.
Đàv là sai lầm của trầm.
Đã như vậy, bỏ đi phong hiệu Tể vương của Nguyên Cát.
Vũ Văn Hâm...!Đậu Đàn chịu tội, cũng không truy cứu”.
Lý Cương thở phào một hơi.
qui rạp xuống đất nói: ‘Thánh Thượng anh minh, là may mắn của thiên hạ”.
Lý Uyên nhếch miệng cười cười.
“Các ngươi tạm thòi đều lui ra đi.
Thế Dân.
con ỡ lại”.
Chỡmọi người rời đi.
Lý Uyên thỡ dài nói: “Thế Dàn.
Thái Nguyên bị chiếm đóng.
Con cảm thấy nên ứng đối như thế nào?”
Lý Thế Dân nói: “Cha, con nghĩ người không cần lo lắng.
Nghĩ tỡi Lưu Vũ Chu mặc dù lấv Thái Nguyên, nhưng Tước Thử Cốc địa thể hiểm yếu.
cũng có tinh binh canh gác.
Chi cằn không có gi bất ngờ xảy ra, bóp chăt vếu đạo.
Chắc hắn Lưu Vũ Chu vẫn không thể xuôi nam, Huyền giáp thiên binh của hài nhi đà ma luyện thành thục, thinh cầu dẫn binh đi tới Giới Hưu.
thu phục Thái Nguyên, Giới Hưu!”
Gặp Lý Uyẻn trầm ngâm không nói.
Lý Thế Dân cười nói: “Cha, người vẫn lo lắng đối với con sao? Phái biết 1ẳng, con đã không phải là tiểu tử miệng còn hôi nữa như lúc trước nữa”.
Lý Uyên thờ dài nói: “Thế Dàn.
ta cũng không phải là lo lắng đối với con.
mà là cảm thấy cho dù con đền đánh, cũng không có cái gi nắm chắc”.
Lý Thế Dân cau mày nói: “Cha.
Nguyên Cát hồ đồ.
Bùi Tịch căn bản không rành lình quân, cha đem trọng trách thủ vệ Thái Nguyên giao cho hai người này.
bản thán đã là vấn đề.
Nghĩ tới Lưu Vũ Chu có bản lãnh gì.
hài nhi đến đánh, chẳng lé còn không thể làm gì được hắn? Trước mắt Thái Nguvên nguy cơ.
cứu binh như cứu hỏa, Khương Bảo Nghị tử thủ Binh Diêu, nếu như không xuất binh, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đồ.
Lúc nàv không xuất binh, còn đợi tới khi nào?”
Nếu là dì vàng, Lý Uyên nhắt định sẽ lớn tiếng trách cứ, nhưng đến hôm nay.
Lý Uyên chi vuốt vuốt đầu Lý Thế Dân nói: “Thế Dân.
con mới từ Lũng Hữu trờ về, cũng không biết tinh huống.
Huyền giáp thiên binh của con đối phó Lưu Vũ Chu tuy không kém.
nhưng con có biết, trong đội ngũ của Lưu Vũ Chu lại xen lẫn hắc giáp thiết kỵ”.
Lý Thế Dán hít một ngụm khỉ lạnh, “Tiêu Bố Y xuất binh?”
Hắn tuy là tự phụ, nhưng đối với Tiêu Bổ Y đà một loại kính sợ nói không nên lời.
thật sự là bởi vì thiết kỵ cùa Tiêu Bố Y uy danh quá lớn.
Vô luận không phục như thế nào, Lý Thế Dân cũng không thể phủ nhận, thiên hạ của Tiêu Bố Y hôm nay, cũng không phải là ngồi mát ănbát vàng, mà là Tiêu Bố Y làm gương cho binh sĩ, từng phẩn một mà đánh hạ!
Tiêu Bổ Y tác chiến mấy năm, chưa từng thất bại, lần một lần hai lẩn còn có thể nói là
vặn khí, nhưng bách chiến bách thắng đã nói rò, Tiêu Bố Y tuv là xuất thân mà phị nhưng lại có tài năng nhạy cảm quân sự.
Tiêu Bố Y lại cùng Lưu Vù Chu liên thủ.
nghĩ đến đây.
Lý Thế Dân cũng không rét mà
Bắt buộc bản thân tinh táo lại.
Lý Thế Dân binh tình nói: “Cha.
cho dù Lưu Vũ Chu cùng Tiêu Bố Y liên thủ, nhưng Tiêu Bố Y dù sao cũng là người, không phải thầiL con có lòng tin cùng hắn chiến một trận”.
Lý Uyên lắc đầu.
“Nhưng ta nghĩ lại.
Thế Dãn.
tiến triển của con hiện tại.
đà rất vượt quá dự kiến của ta...!Nhưng mà cùng với Tiêu Bố Y quvết đấu.
hiển nhiên còn thiếu hòa hậu”.
“Cha cho dù không phái con đi.
phái đại ca đi cũng được.
Đại ca...!hiện tại ờ nơi nào?” Lý Thé Dân gấp giọng hòi.
“Hắn lình quân...!đi Thượng Đảng” Lý Uyên chậm rãi nói.
Lý Thế Dân kinh ngạc nói: ‘‘Hắn đi Thượng Đảng làm cái gi?”
Trầm mặc thật làu.
Lý Uyên mới nói: “Thế Dân.
Tiêu Bố Y mặc dù xuất binh ngẩm trợ giúp Lưu Vũ Chu, cùng chúng ta là địch, nhưng hắn hiện tại, cũng cực kỳ phiền toái.
Từ Viên Lãng đối với hắn mà nói.
mặc dù không đủ gây sợ hài.
nhưng Đặu Kiến Đức cũng đà xuất binh, tiến còng Trường Bình, Hà Nội hai noi”.
“Đậu Kiến Đức xuất binh?” Lý Thế Dán mừng rõ nói: “Cha, hắn đồng ý cùng chúng ta kết minh?”
Lý Uyên do dự nói: “Hẳn là như thế.
Ta trước sau phái ba nhóm nhân mã đi khuyên bảo.
Thẩn Thòng thuộc nhóm cuối cùng trở về, nói Đậu Kiến Đức đã đồng ý liên thủ cùng đánh Tiêu Bố Y.
Thẩn Thông chính là Lý Thẩn Thòng, là đường đệ (em họ) của Lý UvẻiỊ rất được Lý Uyên tín nhiệm.
Lý Thế Dân chợt nói: “Thi ra Tiêu Bố Y âm thẩm quấy phá, phụ hoảng cũng không cam vếu thế.
Nói như vậy đại ca đi Thượng Đảng.
Đương nhiên là sẵn sàng xuất quan xuôi nam, hiệp trợ Đậu Kiến Đức chung đánh Trường Bình, tiến tới chuẳn bị đánh Đông Đò?”
Lý Uyên chậm rãi gặt đầu.
“Có thể nói như vậy, nhưng mà Tiêu Bổ Y hiện tại căn cơ kiên cố, Đông Đò trên dưới một lòng, muốn lav chuyển căn bản của hắn, nói dễ vậy sao.
ta chi cho đại ca con tùv thời cơ mà động.
Thể Dân, con mới từ Lũng Hữu trờ về, có chút vất vả, đi nghi ngơi trước đà.
Mắv ngàv nữa ta sè tìm con thương lượng”.
Lý Thế Dán nhìn thấy Lý Uyên có chút mệt mỏi.
không đành lòng nhiều lời.
sau khi rời khỏi hoàng cung, trực tiếp quav lại phủ Tần Vương, một thiểu nữ đang ngồi ở trong sảnh, trầm tư, nghe được tiếng bước chân, mừng rờ đứng lên.
“Thế Dân, chàng đã trỡ lại”.
Thiếu nữ cặp mắt như nước, khuôn mặt như trứng ngồng, khi cười gò má ra nhẹ lộ ra lúm đồng tiền.
Cò gái kia dung nhan xinh đẹp.
thân thể nhò nhắn xinh xắn được áo lông trứng bao phù.
đứng ờ đó trong, có tư vị nói không nên lời.
Lý Thế Dán nhìn thấv thiếu nữ, ngạc nhiên nói: “Vô cấu, nàng đà đến rồi?” Thì ra cô gái kia chính là hôn thê của hắn, Trường Tôn Vô cấu!
Năm đó Lý gia cùng Trường Tôn gia dạm hòi.
Trường Tôn gia coi trọng Lý gia căn cơ trầm trọng, hiểu rẳng Lý gia mặc dù bất đắc chí, nhưng sau nàv tắt sẽ đại triển hoành đồ.
mà Lý gia cùng Trường Tôn gia dạm hòi.
cũng là coi trọng người Trường Tôn gia nhiều mưu trí
Trường Tôn gia từ Trường Tôn Thịnh đến Trường Tôn Thuận Đức, từ Trường Tôn Vô Ky đến Trường Tôn Vô cấu.
đều là hạng người cực kỳ hiểu đại thế, Lý Thế Dân cùng Trường Tôn Vô cấu quen biết thừ nhỏ.
nhưng trước đây Lý Thế Dân tuổi trẻ khinh cuồng, thích làm hiệp khách, ít đem vị hòn thê nàv nhớ ở trong lòng, rắt ít khi gặp Cho tới bây giỡ lại chinh chiến bôn ba.
thường niên khó gặp, nhưng thắv Trường Tôn Vô cấu cười đứng đó.
rực rờ động lòng người, trong lúc nhất thời ngược lại cảm khái hồng nhan mau già.
Hắn khi có tâm tình này.
đột nhiên ngẩn ra, thẳm nghĩ mẩy năm liên tục chinh chiến, Lý Thế Dân hôm nav.
có lè mới có tâm tình của Tiêu Bố Y năm đó.
Khôngbiết minh vì sao lại nhớ tới Tiêu Bố Y, Lý Thế Dân chi có cười khổ.
lắc đầu.
mới phát hiện Trường Tôn Vô Kỵ cùng ở trong phủ.
vui mừng nói: “Vô Kỵ, ngươi cùng tới”.
Trường Tôn Vô cắu chi cười.
nhìn sang V trung nhân ờ trước người.
Lý Thế Dân nhìn thấv vẻ trêu chọc thương tiếc trong mắt của nàng, giặt mình tinh ngộ.
vươn tay sờ cẳm, “Râu ria một mực vẫn chưa có cạo đi”, lại vươn tav rút đao.
chà xát dưới hàm vài cái, rồi soi trên đao nhin dung nhan, mim cười nói: “Hiện tại, lại là còng tử phong lưu phóng khoáng anh tuần nhưtrước kia rồi chứ?”
Trường Tôn huynh muội kinh ngạc mà cười.
Trường Tôn Vô Ky nói: “Thi ra Thế Dân thật bề bộn nhiều việc, thời gian cạo râu cùng không có, Vô cấu nàng..
“Tam ca..Trường Tôn Vô Ky thấp giọng nói.
Trường Tôn Vô Kỵ cười nói: “Được, không nói không nói.
Thế Dân.
hiện tại ai gặp lại ngươi, thậm chí nghĩ không ra bộ dáng suy sụp tinh thẳn cùa ngươi trước kia”.
Lý Thế Dân mim cười lắc đầu.
“Nếu không có suy sụp tinh thẩn trước kia.
thi không có tràng sinh hôm nay.
Nhưng nếu không có Vô Kv ngươi khuyên bảo.
cũng không có trùng sinh của ta hôm nay”.
Hắn nhớ tới sự chán chường khi đại bại tại Thiển Thùy Nguvẽn lúc trước, không khòi cảm khái ngàn vạn.
Trường Tôn Vô Kỵ vui mừng nói: “Thế Dân nghĩ như vậy, thật làm cho chúng ta vui mừng.
Vô cấu biết ngươi từ Lũng Hữu trở về.
mới từ trong nhà đến gặp ngươi, ta còn có việc...”
Hắn thấy muội muội trong mắt tràn đẩv tình V, hiểu rẳng nàng có rất nhiều lời muốn nói.
đứng dậy muốn đi.
Lý Thễ Dân thuận miệng hỏi một câu.
“Trẽn đường thuận lợi chứ” nhìn thấy Trường Tôn vỏ Ky trẽn mặt xẹt qua sự bất màn, Lý Thế Dán hơi giặt mình, Trường Tôn Vô Cấu cũng đã nói: “Tắt cả đều thuận lợi”.
Trường Tòn Vô Kv bắt mãn tiêu đi, cười nói: “Chúng ta còn có thể có cái gì không thuận lợi.
đi thôi” Hắn cất bước đi ra ngoài phủ, Lý Thế Dân con mắt xoay chuvển.
mim cười nói: “Vô Cấu.
ta đưa tiễn Vô Ky.
trong chốc lát sè trờ về”.
Hắn nói đi là đi, cùng Trường Tôn Vô Kỵ kề vai sát cárih đi ra ngoài, lại khôi phục cừ chỉ trước đây, TrườngTônVô cấu chậm rãi ngồi xuống, tĩànđằybuồnbã.
Nàng đà thành thói quen loại chờ đợi này, có lẽ sau lung một nam nhân thành tựu đại nghiệp, luôn sẽ có một cô gái cô đơn...!
Lý Thế Dân cùng Trường Tôn Vô Kỵ đi ra bên ngoài phủ, thấy bốn bề vắng lặng.
Lý Thế Dân đem Trường Tôn Vô Kỵ kéo vào góc, thấp giọng nói: “Vô Kỵ, rốt cuộc có chuyện gi xảy ra? Ta và ngươi quen biết nhiều năm, ngươi cời quần, là ta biết ngươi bị tiêu chảy, ngươi không cần phải gạt ta, ta nhất định là có chuyện xảy ra”.
Trường Tôn Vô Kỵ nhịn không được cười lên nói: “Thế Dân, ngươi hiện tại nói như thế nào cũng là Tẩn vương.
Ta van ngươi có thể nói văn nhã chút ít được hay không?”
“Bớt mấy lời này đi, nói mau!”Lý Thế Dân thúc giục nói.
Trường Tôn Vô Kỵ thờ dài, “Thế Dân, ta và ngươi mặc dù không phải huvnh đệ.
nhung han hẳn huynh đệ, ta cũng không muốn gạt ngươi.
Ngươi hiện tại uv danh dần dần thịnh.
Lại là Tần vương, cho dù là Thánh Thượng cùng thái tử nhìn thấy chúng ta, đều là thân như người một nhà.
Hôm nay Tây Kinh nếu nói còn có người có thể không cho chúng ta mặt mũi, cũng chỉ có một người”.
“Lại là Nguyên Cát?” Lý Thế Dân cau mày.
Trường Tôn Vô Kỵ gật đầu nói: “Không sai, ta cùng Vô cấu trên đường đi tới chỗ ờ cùa ngươi, đụng phải Nguyên Cát, không biết chúng đắc tội gì với hắn.
hắn chỉ vào mũi Vô cấu mắng...!về phần mắng cái gì, không nói cũng được”.
Lý Thế Dân hai mắt phóng hòa, “Hắn quả thực coi tròi bằng vung, mới tại Thái Nguyên thảm bại, lại đà giương oai Tây Kinh.
Ta phải đi tìm hắn” Hắn mới định cắt bước, lại bị Trường Tôn Vô Kỵ giữ chặt lấy, “Thế Dân, Vô cấu không muốn nói cho ngươi biết, là sợ huynh đệ các ngươi va chạm.
Ngươi nếu như tìm Nguyên Cát cài nhau, nó sẽ oán hận ta.
Ta nói cho ngươi, không phải muốn ngươi xuất đằu cho chúng ta, mà là muốn nhắc nhở ngươi cẩn thận, hắn hiện tại chẳng khác gi chó điên.
Không thể nói lý”.
Lý Thế Dân lạnh lùng nói: “Hắn hiện tại càng ngày càng không thể nói, ta thật không rõ...!rốt cuộc ta đắc tội gì với hắn, khiến cho hắn một mực cắn chặt không tha”.
Trường Tôn Vô Kỵ cười khổ nói: “Hắn hiện tại gặp người nào cũng nói ngươi không phải con cùa Thánh Thượng.
Thế Dân, cái này đối với ngươi rất bất lọi”
“Ta là con cha ta, cái này còn có cái gi hoâi nghi? T a không tin phụ thân hội bời vì hắn hồ ngôn loạn ngữ mà đối với ta bất lọi” Lý Thế Dân kinh ngạc nói.
Trường Tôn Vô Kỵ muốn nói lại thôi, lắc đầu, “Ta có việc, phải đi trước một bước”.
Lý Thể Dân nhìn sang bóng lưng Trường Tôn Vô Kỵ.
khỏng khòi nhíu mày.
tâm sự trùng trùng về phía phù đệ, đột nhiên vỗ ót, trờ người lên ngựa, phi ra khỗi phù đệ.
Hắn một đường phi hựớe đại, nhưng lại đi tới trước phù Trường Tôn Thuận Đức, đi thẳng vào trong phũ.
Trường Tôn Thuận Đức đang ngồi ở trong sảnh, ngơ ngác nhìn sang mặt trời chiều ngà về tây ờ ngoài phòng.
Ánh chiều tà chiểu lên trên người hắn, khiến cho hắn thoạt nhìn có chút thê lưang.
Lý Thế Dân phi nước đại đi vào, hắn lúc này mới chậm rãi xoay đầu lại.
mỉm cười nói: “Thế Dân, tại sao có rảnh đến thăm ta?”
Lý Thế Dân trực tiệp đi đến trước mặt Trường Tôn Thuận Đức.
nghiêm mặt nói: “Trường Tôn thúc thúạ cháu có việc muốn thiũh giáo người”.
Trường Tôn Thuận Đức lúc này mới nhìn kỹ mặt của Lý Thế Dân, “Vô cấu chọc giặn ngươi sao?”
Lý Thế Dân lắc đằu nói: “Vô cấu tại sao lại chọc giận cháu? Cháu muốn hỏi là...!cháu đến cùng có phải con của cha cháu hay không?”
Hắn hỗi địa đột ngột, Trường Tôn Thuận Đức sửng sốt nói: “Ngươi tại sao lại hòi như
vậy?”
Lý Thể Dân nhìn chằm chằm vào mặt Trường Tôn Thuận Đức, khỏng thấy được dị thường, lúc này mới buồn rầu ngồi xuống, “Cháu thật không biết nói như thế nào.
cũng thật không biết xừ lý Nguyên Cát như thế nào”.
Trường Tôn Thuận Đức hiểu được, “Nguyên Cát hắn...!nói ngươi khỏng phải?”
Lý Thế Dân giận dữ nói :“Hắn nếu thật nói cháu không phải, cháu ngược lại có thể dễ đàng tha thứ.
Nhưng hắn hôm nay lại mắng Vô cấu.
cháu sau khi nghe được, thật muốn đi đánh cho hắn một trận”.
“Vậy ngươi...!đà đánh hắn sao?” Tmờng Tôn Thuận Đức hòi.
Lý Thể Dân lắc đầu, “Không có, cháu nghĩ nếu chuyện cháu đánh hắn truyền đi, cha khẳng định sẽ không còn mặt mũi, nếu là cha biết cháu bởi vi Vô cấu ra tay.
nhất định sẽ quở trách Vô cấu không hiểu quy củ, không biết khuyên nhủ cháu.
Cháu có lẽ không có việc gì.
nhung mà Vô cấu lại bời vì cháu mà bị trách cứ.
cháu làm sao có thể làm như thế được?”
Trường Tôn Thuận Đức mỉm cười nói: “Thế Dân, ngươi quả thực đà lớn rồi.
Ngươi nghĩ như vậy, rất tốt! Vô cấu thi không việc gì.
Nhưng mà.
“Nhưng mà cái gi?” Lý Thế Dân vội hỏi.
Trường Tôn Thuận Đức lắc đầu, “Tính gì.
ta cái gì cũng chưa nói”.
“Người đà nói tại sao coi như chưa nói?” Lý Thế Dân khó hiểu nói: “Thúc thúc, người nhất định phải nói”.
“Ta hiểu rằng ngươi một mực vì lời đồn của Nguyên Cát mà buồn rầu” Trường Tôn Thuận Đức trầm giọng nói.
Lý Thế Dân gật đầu nói: “Vốn cháu mới đầu cho là hắn chi là hành động theo cảm tính, nhưng hắn hiện tại càng ngày càng ác liệt, đến cháu cũng bắt đầu hoài nghi cháu không phải là con cùa cha cháu”.
Trường Tôn Thuận Đức mỉm cười nói: “Lời đồn đáng sợ như vậy.
làm cho ngươi cũng không biết theo ai.
Ngưai nếu không phải con cùa Thánh Thượng, người sao lại coi trọng đối với ngươi như thế? Thế Dân, lời đồn chỉ ờ trí, không cằn phải đa tâm”.
“Nhưng mà thúc thúc, người phải biết rằng ba người thảnh nhiều chuyện” Lý Thế Dân nói: “Người có thể giúp cháu nghĩ một biện pháp...!khiến cho tiểu từ kia câm miệng hay không?”
“Biện phép đương nhiên là có..Tmờng Tôn Thuận Đức chậm rãi nói.
“Nói mau nói mau” Lý Thế Dân vui vẻ nói.
“Biện phép chính là một đao làm thịt tiểu tử kia...!” Trường Tôn Thuận Đức cười nói.
Lý Thế Dân ngạc nhiên, “Hắn là đệ đệ cùa cháu đó, có không đúng hơn nữa, cháu cũng chi có thể bò qua cho nó mới đúng”.
Trường Tôn Thuận Đức khẽ thờ dài: “Ngươi rõ ràng điểm ấy là tốt rồi.
Thế Dân.
Phải biết rằng, cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ.
Nguyên Cát này lòng đố kỵ rất nặng, ngươi xưa nay đều là phong quang, ít có khúc chiết, mọi chuyện đều đặt ở trên đầu của hắn.
Hắn đối với ngươi ác ngữ hàm hại, là không thể tránh né.
Nhưng Thánh Thượng anh minh, đều có chừng mực.
Ngươi hiện tại nhẫn nhất thời, tranh thủ huynh đệ hòa thuận, Thánh Thượng sẽ không làm như không thấy.
Có thòi gian rảnh mà nói.
nên tìm Thánh Thượng tâm sự nhiều hơn”.
Lý Thế Dân trầm mặc thật lâu, ‘Ba tạ thúc thúc chỉ điểm, cháu đà rõ ràng nên làm như thế nào”.
Trường Tôn Thuận Đức mỉm cười nói: “Khi cùng Thánh Thượng tâm sự nhiễu hơn, cũng nhớ đi thăm Vô cấu nhiều hơn”.
Lý Thế Dân mỉm cười, tâm tình thoải mái chút ít, đứng dậy mới định ròi đi, đột nhiên lại hòi, “Thúc thúc.
Hiện tại Tiêu Bố Y thế lực mạnh mẽ, sắc bén không thể đỡ.
khỏng biết người còn có diệu sách gi để đối phó?”
Trường Tôn Thuận Đức trầm ngâm thật lâu, “Thánh Thượng chiếm cứ địa thề.
Tiêu Bố
Y chiếm cứ nhân hòa, nếu nói là thắng bại, chỉ có ông trời mới có thể quyết định.
Cho tới bây giờ, ta không muốn đi suy nghĩ.
Nhưng mà trước mắt, khẳng địrih phải lấy chuyện Lưu Vũ Chu là chính”.
Hắn nói hứng thú rã ròi, Lý Thế Dân không tiện hòi nhiều, xoay người ròi đi.
Trường TônThuậnĐứe nhắm hai mắt lại, lẩm bẩm nói: “Thật ra...!ta nghĩ thi có gì hữadụng?”
***
Đại quân Tiêu Bố Y thùa dịp mặt sông đóng băng cứng rắn, đạp qua Hoàng Hà.
thẳng đến Hà Nội.
Hà Nội tại phía bắc Hoàng Hà, xem như lá chắc phía bắc của Đông Đô.
nếu bị địch thủ lấy đi.
đương nhiên sẽ cách sông nhìn thèm thuồng Đông Đô.
Không thể lạc quan.
Đại quân đến Hà Nội.
tạm thời dựa vào thành an doanh hạ trại, Thông thủ HàNội Mạrih Thiện Nghị thấy đại quân tiến đến.
không khỏi thở phào một hoi nhẹ nhòm.
Lập tức mở thành nghênh đón.
Quan viên trong thành Hà Nội đều đi ra nghênh đón, đơn giản là đại quân này do Tây Lương vương đích thân dẫn, có thể thấy được Tây Lương vương đối với Hà Nội coi trọng.
Hành động lần này không thể nghi ngờ đà ủng hộ sĩ khí quân giữ thành Hà Nội rất lớn.
bọn họ có thể kiên tri, đơn giản là hiểu rõ Đông Đô sẽ không buông tha bọn họ.
Tây Lương vương tiến đến, bọn họ chẳng những có tin tưởng sẽ kiên trì được, còn có lòng tin đem quân Hà Bắc trục xuất.
Tân niên đã tới, tất cà mọi người hy vọng trước khi qua năm chấm dứt chiến dịch này.
an tâm qua năm mới.
Tiêu Bố Y lằn đầu cùng Đậu Kiến Đức giao thủ.
Nhưng trong lòng lại phi thường cẩn thận, tân niên khi nào qua cũng được, hắn đã đánh trận, thì đà sớm đem suy nghĩ về lễ mừng năm mới ờ trong đằu để sang một bên.
Tiêu Bố Y đội gió tuyết, dẫn theo các tướng tiển vào trong thành.
Tôn Thiếu Phương dẫn theo các thân vệ đương nhiên khỏng rời một bước, những thủ hạ này đều là Sừ Đại Nại từ trong trăm ngàn cấm vệ chọn lựa ra, võ công vượt xa binh sĩ tẳm thường, những người này vây quanh Tiêu Bố Y.
đừng nói là một Phù Bình Cư thật giả, cho dù cùng tới, muốn giết Tiêu Bố Y cũng là chuyện cực kỳ khó khăn.
Tư Nam trước sau vẫn lạnh lùng như vậy, như cái bóng đi theo bên người Tiêu Bố Y.
Mạnh Thiện Nghị thấy mà nói thầm, không hiểu nổi lai lịch của cô gái này.
nhung hỏi cũng không dám hòi một tiếng.
Tiêu Bố Y lần này lĩnh quân, quả thực là dẫn theo không ít tướng lành tới, nhung mà có mấy người lại là hàng tướng của Ngõa Cương, ví dụ như đám người cổ Nhuận Phủ, Lý Văn Tương, Thường Hà, Trưang Thiên.
Những người này sau khi đến Đông Đô tìm noi nương tựa.
được sắp xệp vào trong quân Tây Lương, đa số đều là Thiên tướng, một mực không có trải qua trận chiến, khó tránh khỏi trong lòng lo sợ, chi sợ Tiêu Bố Y sau khi thu vào thi tính sổ.
Nhưng Tiêu Bố Y đối với đám người Địch Nhượng.
Vương Nho Tín vẫn một mực dùng lễ đối đãi, làm cho bọn họ cuối cùng cũng có thể an tâm ờ lại Đông Đô.
Qua một thời gian, Tiêu Bố Y đột nhiên dẫn theo bọn họ xuất chinh đi bình đạo phỊ có thể nói là cấp cho tín nhiệm thật lớn.
Điều này làm cho bọn họ không khỗi tin tưởng tăng nhiều, mài quyền sát chường, chỉ còn chờ kiến công lập nghiệp, báo đáp ơn tri ngộ cùa Tiêu BỐY.
Các tướng phân ra hai hàng, uy vũ trang nghiêm, Mạnh Thiện Nghị cùng các quan dưới tay nhìn thấy loại khí thế này.
đều sĩ khí đại chấn.
Tiêu Bố Y nói: “Mạnh Thông thủ.
tình hình trước mắt như thế nào?”
Mạnh Thiện Nghị sớm triển khai địa đồ, trên mặt là Trường Bình, Hà Nội hai nơi.
Mạnh Thiện Nghị chỉ vào địa đồ nói: “Khởi bầm Tây Lương vương, theo tin tức của thần, Đậu Kiến Đức phái Đại tướng dưới tay Vương Phục Bào.
Cao Nhà Hiền tiến công quận Trường Bình, lại phái Tô Định Phương.
Phạm Nguyện tiến công Hà Nội.
Thần nghe theo lệnh của Tây Lương vương, đà thực hiện sách lược tường dày thành cao, bọn họ thu hoạch rất ít.
Theo thần sơ bộ phòng đoán.
Tô Định Phương lần này hành quân, kỵ bộ binh ước chừng hơn hai vạn người, vào ngày hôm trước, bọn họ còn có ý đồ đánh ở đâv.
nhưng mà hôm qua không biết tại sao, toàn quân lui lại.
Thần phái người theo dõi, phát hiện bọn họ lùi lại về phía huyện Tu VõlâncậnBạchLộc Sơn”.
Tiêu Bố Y nhìn sang địa đồ.
trầm ngâm nói: “Ngươi cùng bọn họ tiếp chiến qua chưa? Các huyện chung quanh Hà Nội tồn thất như thế nào?”
Mạnh Thiện Nghị mặt đỏ lên, quỳ xuống nói: ‘Tây Lương vương thứ tội, Tô Định Phương khí thế hung hàn, quân Hà Nội thủ thành chỉ có mấy ngàn quân, không dám đơn giản mờ thành tiệp chiến, về phần các huyện khác, nghe nói Cộng Thành, Tân Hương.
Hoạch Gia ba huyện phía đông gần Lê Dương đều bị quân địch đánh phá, vi thần trấn thủ bất lợi, xin Tây Lương vương trách phạt”.
Tiêu Bố Y đứng dậy nâng Mạnh Thiện Nghị dậy.
than thở nói: “Quản địch hung mãnh tàn nhẫn, thế tới đột nhiên, Mạnh Thông thù không nên tự trách”.
Mạnh Thiện Nghị trong lòng cảm kích, có birih sĩ cấp tốc báo lại, “Khởi bẩm Tâv Lương vương, Thông thù đại nhân, quân Hà Bắc ở ngoài thành khiêu chiến!”