Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 466


Lý Đạo Huyền trước khi chết, thẳm nghĩ một vẩn đề.

hung thù là ai phái tới, có phải là do Tiêu Bố Y sai sừ?
Tiêu Bố Y thậm chí có loại từ sĩ, liều mạng cũng phải giết chết đối thù, Tiêu Bố Y hiện tại, giống như càng ngày càng âm hiểm, Đường hoàng chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao?
Đi ra ngoải lăn lôn, luôn phải có đường tĩả ngược, luôn nghĩ ám toán người khác, đương nhiên cũng sẽ có người ám toán đối với ngươi, Lý Đạo Huyền rõ ràng điểm ấy.

cho nên bị mất mạng thì cũng không ngoài ý, chỉ là khi ngà xuống đất lại nghe được vài tiếng ho.

giống như có loại cảm giác quen thuộc, hoặc như là từ rất xa xôi truyền đến.

Khâu Hành Cung thấy Lý Đạo Huyền chết, tròng mắt muốn nứt ra.

Ám sát cực kỳ đột nhiên, nhung hiển nhiên mưu đồ đã lâu.

những từ sĩ kia liều mạng, thậm chí so với thủ hạ của Lý Hiếu Cung còn muốn khó chơi hơn.

Người nào cũng biết, dưới tay Quận vương Lý Hiếu Cung có một đám tử sĩ, nhưng đám người trước mắt nàv nhìn như thế nào, cũng là từ sĩ trong từ sĩ.

Khâu Hành Cung thầm hận, hận Sừ Vạn Bảo tự xưng Trường An đại hiệp, dũng mành vô địch, trong thời điểm mấu chốt lại chạy trốn.

Người nào cũng biết, mục đích của những thích khách này rất rò ràng, chính là muốn giết Lý Đạo Huyền, Sừ Vạn Bảo nói là dẫn dắt kẻ địch rời đi, lúc này cùng Lý Đạo Huyền tách ra, thật sự là phản bội hèn hạ vô si.

Khâu Hành Cung trơ mắt thấy Lý Đạo Huyền bị giết, lại thúc thủ vô sách, đơn giản là bên cạnh hắn sát thù quấn quít lấy, khiến cho hắn dời một bước cũng khó khăn.

Một thích khách bị hắn đùng trường mâu đảm xuyên qua.

nhung trước khi chết vẫn phấn khởi một phần khí lực cuối cùng, bắt được cánh tay của Khâu Hành Cung.

Khâu Hành Cung hoảng sợ, không biết là người phương nào mới có thể huẩn luyện ra những đũng sĩ không muốn sống này.

Thích khách đùng sức như thể.

Khâu Hành Cung bị hắn bắt lấy cồ tay, cảm giác ngoại trừ chặt đứt cổ tay thích khách hoặc tay mình, chứ không cách nào giãy ra được.

Nhưng hắn đang ờ trong đao kiếm như nước thủy triều, cho dù muốn diễn tráng sĩ chặt đứt cồ tay cũng không được!
Hắn huy động một thi thể chừng trăm cân, lại có thể duy tri bao lâu?
Thoáng qua hắn đà bị đâm trúng ba thương, chém bảy đáo, dưới sự rống giận kinh thiên, thi thể rốt cuộc bị hắn giãy ra, bay ra xa Nhưng hắn thể lực tiêu hao.

mặc dù tại trời băng đất tuyết, nhưng lại đổ máu như chảy mồ hôi, chảy đến hư thoát, hắn biết mình chèo chống không được bao lâu.

Khâu Hành Cung người buông lồng, sau đầu lại trúng một côn nặng nề, chỉ cảm thấy trong đầu ằm ầm, trước mắt tối thui, mềm nhũn mà té xuống.

Khi ngà xuống, chỉ cảm thấy bóng đêm khôn cùng đem hắn chộn vùi.

Nhưng những người này là thù hạ của ai? Là Tiêu Bố Y phái tới sao? Đó là một ý niệm cuối cùng trong đầu khi hắn ngất đi.

Bởi vi hắn cũng giống như Ly Đạo Huyền.

Nghĩ không ra ngoại trừ Tiêu Bố Y, còn ai sẽ đối phó bọn họ như vậy! I
Thích khách khi nhìn thấy Khâu Hành Cung ngã xuống, thi khỏng ra tay nữa.

khỏng hẹn mà cùng rút lui vài bước, trong đôi mắt lạnh nhưbăng có sự tôn kính.

Vô luận như thể nào, Khâu Hành Cung biểu hiện cũng là một hán từ.

như một anh hùng.

Hắn vốn có thể chạy trốn giống như Sừ Vạn Bảo.

Nhưng hắn lại đem sự sống cùa hắn một mực hy vọng lưu cho người khác.

Nhưng mà anh hùng xưa nay đều không có kết cuộc tốt!
Ba người Lý Đạo Huyề, một chểt một bị thương một trốn.

Thích khách khỏng có tiến thêm một bước truy kích Sử Vạn Bảo.

Bời vi bọn họ đã đạt được mục đích.

Một người đi đến trước tÌLĨ thể Lý Đạo Huyền, đưa đầu của hắn dùng tuyết trắng lau khô máu.

Cần thận nhìn hồi lâu, lúc này mới đi về phía chân núi.

Noi đó đang đứng một người, nhẹ nhàng ho.

Lý Đạo Huyền trước khi chết nghe được tiếng ho khan, đúng là của người nọ phát ra.

“Tiểu thư.

Lý Đạo Huyền chết, Khâu Hành Cung trọng thương.

Sừ Vạn Bảo chạy thoát, có cần giết Khâu Hành Cung hay không?”
Người nọ xoay người lại, sắc mặt tiều tụy, lại là Bùi Minh Thúy.

Lý Đạo Huvền, Khâu Hành Cung hiền nhiên nghĩ đều không đúng, bọn họ nẳm mơ cũng không có nghĩ tới.

muốn lấy tính mạng của bọn họ lại là người cùng bọn họ không chút tương quan nào.

Lúc này Bùi Mirih Thúy, không có nửa phản ưu thương, hoặc có thể nói, ưu thương đã tận xương.

Nhìn thi thể khắp noi trên đất hòi, “Tình huống bẽn chúng ta như thế nào?”
“Chết mười hai người, bị thương bảy người.

Lý Đạo Huyền quả nhiên thản thù bất phàm, trong số người từ thương, bị hắn giết chết chiếm hơn nửa”.


“Có bất không thì cũng đà chết.

Đáng tiếc...!hắn nếu không chết, tại tôn thất Lý gia.

hẳn cũng coi như là một nhân tài” Bùi Minh Thúy lạnh nhạt nói: “Khâu Hàrih Cung cũng tính là hán từ, lưu hắn một mạng đi.

Nói đến, chúng ta còn cần hắn làm chút ít chuyện, đem từ sì đà chết mang đi, an bài xử lý chuyện còn lại, sau đó ròi khòi đây”.

Mệrih lệnh mà nàng ra, đều được chấp hàrih cần thận, Bùi Minh Thúy lẻn ngựa, sau khi phi ra vài dặm, lúc này mới lại lên xe ngựa.

Dã ngoại gió lạrih gào tầét, trong xe ôn hòa như xuân.

Nàng ngồi ở trên xe ngựa, thần sắc thẫn thờ, ai cũng không biết nàng nghĩ đến cái gì.

Qua hồi lâu.

Ành từ leo lẽn xe ngựa nói: “Tiểu thư.

bước tiệp theo làm cái gì?”
“Khâu Hành Cung nếu có thể tỉnh lại, nbẳt địrih sẽ đem đầu Lý Đạo Huyền đưa cho lý Kiến Thành, Khâu Hành Cung cuồng nộ.

quá nừa sẽ đem món nợ nàv tính lên trên đầu quân HàBắc.

cái này, chẳng phải rất lả náo nhiệt sao?” Bùi Minh Thúy lẳmbẳm nói.

“Bọn họ cũng có thểđem món nợ này tính lên trên đầu Tiêu Bố Y” Ảnh từ nhắc nhở.

Bùi Minh Thúy cười cười, “Có khác nhau sao? Vô luận bọn họ tính ra sao.

Lý Đường chịu đả kích đều không có gì khác nhau”.

Ảnh từ trầm mặc thật lâu, “Tiểu thư.

chúngta sau đó làm nhưthế nào?”.

“Đọi” Bùi Mirih Thúy chỉ nói một chữ, nhìn sang ngọn đèn.

sắc mặt âm u.

Ảnh từ nói: “Tiểu thư.

Lý Huyền Bá ẩn thân chỗ tối, tuyệt tinh quả nghĩa, hắn có thể chịu được mấy năm giả chết, không gặp tất cả mọi người, ta chỉ sợ hắn sẽ không gặp người”.

Bùi Mirih Thúy lạrih nhạt cười nói: “Hắn vì sao không muốn gặp ta, chẳng lẽ ta cùng hắn thật không còn lòi nào để nói? Ngươi yên tâm, chuyện ta muốn làm, vô luận như thế nào đều làm được.

Hắn không muốn gặp ta, ta cứ tiệp tục giết, giết đến khi hắn muốn gặp ta mói thôi!”
***
Khâu Hành Cung khi tỉnh dậy, chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc, nhìn sang tuyết bay trên bầu trời, hắn không biết minh đà bất tinh bao lâu, cảm nhặn tất cả đều là ác mộng.

Miễn cường giãy dụa đứng lên, miệng vết thương đà đông lạnh cùng chinh y liền cùng một chỗ.

đau nhức đến chết lặng.

Loại tổn thương do giá rét này.

cực kỳ nguy hiểm, nhung Khâu Hành Cung đà bất chấp loại nguy hiểm này, một màn vừa rồi thoáng hiện ờ trước mắt.

Khâu Hành Cung toàn thản rung động, quay đầu trông qua, vô lực quỳ xuống.

Đất tuyết lộn xộn, vết máu loang lổ, không biết là của kẻ địch, hay máu của người một nhà.

Cách đó không xa có một đầu người, đúng là đầu của Ung vương!
Ung vương Lý Đạo Huyền trong hai mắt tràn đầy vẻ khỏng tin, Khâu Hành Cung cũng mặt đầy vẻ không tin, hắn không tin Ung vương cách đó không lâu còn chỉ điểm núi sông, chỉ trích Định Phương lại bỗng nhiên chết đi.

Hắn biết mình cũng không có ngất đi bao lâu.

bời vì nếu quá lâu mà nói, hắn sẽ bị đông lạnh mà chết ở trong đống tuyết.

“Là ai? Rốt cuộc là ai?” Khâu Hành Cung lẩm bầm tự nói, duỗi hai tay ra, muốn nâng đầu Ung vương lên.

Bỗng nhiên, tiếng vó ngựa gấp gáp từ đằng xa truyền đến, Khâu Hành Cung toàn thân run lên, muốn lấy binh khí, lại phát hiện trên mặt đất đà thu thập có chút sạch sẽ, chẳng những thi thể kẻ địch không thấy, cho dù trường thương tùy thân của hắn cũng không thấy.

Khâu Hành Cung bi phẫn không hiểu, nắm chặt hai nắm đấm, quay đầu trỏng qua.

Chỉ thấy được trong bóng tối lao ra hơn mười kỵ sĩ, người đi đầu, lại là Cao NM Hiền.

Cao NM Hiền nhìn thấy một người cản đường, lập tức ghìm ngựa, miễn cường nhận ra Khâu Hành Cung, lại nhìn thấy hắn chinh y rách nát, vết máu loang lổ.

hoảng sợ nói: “Khâu tướng quàn.

Chuyện gi xảy ra? Ung vương đâu?”
Ánh mắt cùa hắn chuyển qua, nhìn thấy một cái đầu người trên mặt đất, sợ hãi thát sắc, run giọng nói: “Là Ung vưang?”
Tô Địrih Phưong cùng Lý Đạo Huyền tranh cãi, Lý Đạo Huyền phẫn nhiên rời đi, Cao NM Hiền sau khi khuyên bảo Tô Định Phương, lập tức đuổi theo, tính bày ra thành ý.

Nhung lại chưa bao giờ nghĩ đến.

trong đêm tuyết lại ẩn chứa sát khí như thế.

Khâu Hành Cung ngừa mặt lên tròi điên cuồng cười nói: “Cao Nhà Hiền, ngươi làm chẳng lẻ không đám thừa nhận sao?”
Cao Nhà Hiền ngậc nhiêri,“Thừa nhận cái gì?” Thoáng qua kinh ngạc nói: “Ngươi chẳng lẽ cho rằng Ung vương là chúng ta giết ?”
“Nếu không phải các ngươi, thi người nào có thể xuống tay lúc này?” Khâu Hành Cung phẫn nộ nói: “Cao Nhã Hiền.

Ngươi có gan thì giết cả ta luôn đi”.

Hắn tiến lên vài bước, khí thế hung hãn, quân Hà Bắc tuy kinh ngạc, nhưng phần lớn đều bất mãn.


Cao Nhã Hiền cố nén khiệp sợ, trầm giọng nói; “ở đây nhất định có hiểu lằm.

kính xin Khâu tướng quân..

Hắn lòi còn chưa dứt, chỉ nghe thấy Khâu Hành Cung gào to một tiếng, lăng không bay lên.

Đã đánh về phía Cao Nhã Hiền.

Các tướng Hà Bắc mới định tiến lên, Cao NM Hiền đã quát: “Chớ có động thù!” Thanh âm của hắn chưa dứt.

người đã ròi yên bay lên, roi xuống mặt đất.

Khâu Hành Cung lại nhảy lên ngựa, thúc ngựa đi về phía trước.

Đi đwocj mấy bước, cúi người ra bắt lấy đầu của Lý Đạo Huyền, rồi nhập vào trong bóng tối.

Tiếng vó ngựa đi xa, các tướng Hà Bắc chúng tướng đều mắng nhiếc, muốn đuổi theo.

Cao Nhà Hiền lại cau mày, đã ngăn thù hạ không cho hành động.

Hắn hiện tại, còn chưa có từ trong khiếp sợ khôi phục lại, càng khỏng biết giết chết Lý Đạo Huyền rốt cuộc là thế lực nào.

Nhưng từ dấu chân lộn xộn trên đắt tuyết cho thấy, đám người Lý Đạo Huyền tuyệt đối là đã bị hơn mười người vây công!
Nơi này là Hà Nội, dựa theo suy nghĩ của Cao Nhã Hiền, hẳn là Tiêu Bố Y âm thẳm quấy phá, bời vì trừ hắn ra, còn ai có loại thủ đoạn lôi đinh này, sét đánh không kịp bưng tai giết Lý Đạo Huyền?
Lý Đạo Huyền chết, chỉ cần có cái đầu, là biết đối với liên minh Đường quân cùng quân Hà Bắc sẽ tạo thành dạng ảnh hường gi! Chỉ cần có suy nghĩa, cũng biết đối với Tiêu Bố Y cực kỳ có lợi!
Lý Đạo Huyền là Đường thất tông thân, cũng xem như thống lình cực kỳ quan trọng của Lý Đường, hắn chết trong này, đối với Lý Đường đả kích, không cần nói cũng biết.

Lý Kiến Thành có thể bời vậy buông tha kết minh hay không.

Lý Uyên.

có thể giận chó đánh mèo quân Hà Bắc hay không? Giờ khắc này tạo thành sự đả kích mành liệt, Cao Nhà Hiền trong lúc nhất thời không cách nào tiêu hóa nồi.

Cao NM Hiền một điểm không ngu, một khắc nhìn thấy Khâu Hành Cung vọt tới.

cũng không thát thố đánh trả, ngược lại đem chiến mã tặng cho Khâu Hành Cung.

Trong đằu hắn suy nghĩ, là bước đầu tiên giải thích, hắn không thể mảy may động tới Khâu Hành Cung, chỉ cần hắn ra tay, chỉ sợ món nợ này sẽ rối mù rốt cuộc giải thích không rõ.

Mọi người thấy Cao Nhã Hiền trầm ngâm ngưng trọng, lại đều nghị luận, đơn giản nghị luận Lý Đạo Huyền bị ai giết chết.

Khâu Hành Cung là hạng không biết tốt xấu.

Cao Nhã Hiền cũng đà lập tức đưa ra quyết định, “Vương Tiểu Hồ.

ngươi lập tức nhanh chóng trờ về tìm Tô tướng quân, nói cho hắn biết tất cả phát sinh ờ đây, mòi hắn lập tức dời doanh, về phía Trường Bình...!Không, về phía lùi về phía Cộng Thành, phải nhanh".

Hắn giả thiết giết Lý Đạo Huyền quả thực là Tiêu Bố Y, vậy hắn sẽ biết được chỗ ản thân của Tô Định Phương.

Tô Định Phưong có thể nói là cực kỳ nguy hiểm.

Hắn nói Tô Định Phương không lùi về phía Trường Bình, mà về phía Cộng Thành, là chi sợ Tô Định Phương còn có thể hành động theo cảm tình, lo lắng có thể tính là chu đáo.

ở bên tai Vương Tiểu Hồ nói vài câu.

Vương Tiểu Hồ lĩnh mệnh, quay đầu ngựa, chạy về phía sơn cốc chỗ cùa Tô Định Phương.

Cao Nhà Hiền lại phân phó: “Đổng Khang Mài.

ngay lập tức đi Cộng Thành, báo cho Trường Nhạc vương tình hình ở đây” Một người lĩnh lệnh, chạy đi ra khỏi cốc, nhằm hướng đông nhanh chóng phóng đi.

Cao Nhà Hiền phân phó xong, trong lòng hơi định, “Đi, cùng ta đi gặp Vương tướng quân”.
Vương Phục Bảo trú đóng ở Trường Bình, từ trước đến nay cùng Lý Kiến Thành có bí mật liên lạc, Cao Nhã Hiền thẳm muốn nhanh chóng liên lạc với Vương Phục Bảo.

thưcmg lượng đối sách.

Mọi người phi nhanh về hướng bắc, chui vào bóng đêm.

Vương Tiểu Hồ lại một minh chạy như điên, rất nhanh đến quân doanh Tô Định Phương.

Tô Định Phương vẫn còn chưa ngù.

Trên thực tế, Tô Định Phương cũng không phải là người không biết nặng nhẹ.

sau khi Lý Đạo Huyền ròi đi.

hắn trong lòng cũng có hối hận.

Lý Đạo Huyền nếu nếu được phong vương, địa vị ờ trong Đường quân không cần nói cũng biết.

Lý Uyên lần này phái Thái tử Lý Kiến Thành, Ung vương Lý Đạo Huyền tiến đến hiệp trợ Đậu Kiến Đức.

cùng đánh Tiêu Bố Y, có thể thấy được đối với lẳn liên thù này cực kỳ coi trọng.

Hắn mắng Lý Đạo Huyền bỗ đi, nếu roi vào trong tai Đậu Kiến Đức.

nhất định sẽ khiến cho Đậu Kiến Đức không vui.

Tô Địrih Phương không sợ Đậu Kiến Đức giận, bời vì Đậu Kiến Đức rất ít khi đối với thù hạ nổi giận, nếu như nói Lý Mật chỉ dùng lương thảo để đem thủ hạ tụ tập cùng một chỗ, Đậu Kiến Đức lại dùng tình nghĩa huynh đệ để đem mọi người cùng lôi kéo đến bên người.


Mọi người có thể đến được tình trạng như hôm nay, với thân bình dân cùng sĩ tộc tân quý chống lại cũng không dễ dàng.

Nếu như bời vì hắn khí phách nhất thời, khiến cho kết minh không thành, vậy hắn cũng băn khoăn.

Thấy Vương Tiểu Hồ vọt đến, Tô Định Phương đột nhiên dậy.

“Lý Đạo Huyền khỏng chịu quay lại sao?”
Vương Tiểu Hồ sắc mặt ngưng trọng, ‘Tô tướng quân...!Lý Đạo Huyền đà chết”.

Tô Định Phương thiểu chút nữa tường mình gặp ảo giác, Lý Đạo Huyền làm sao có thể chết? Võ công của hắn cao cường, bên người lại có đám người Khâu Hành Cung, Sử Vạn Bảo hộ vệ, tại sao lại đột nhiên chết?
Vương Tiểu Hồ nhanh chóng đem những gì chứng kiếnlúc ấy nói một lần, lại đem phản phó của Cao Nhã Hiền uyển chuyển nói ra, Tô Định Phương trầm ngâm thật làu, “Cao Tướng quân nói rất có đạo lý”.

Vương Tiểu Hồ thờ phào một hơi.

“Tô tướng quân, chúng ta lui lại về phía nào?”
Tô Định Phương cau mày nói: “T ình thế trước mắt cũng không rò làng, nếu như Lý Kiến Thành nghi ngờ chúng ta xuống đất tay, tót lui đến Trường Bình nói không chừng hai mặt thụ địch.

Trường Nhạc vương trước mắt ờ tại Cộng Thành, chúng ta đương đi tới đó cùng người hội họp.

Tiểu Hồ, ngươi nhanh chóng truyền lệnh xuống, trước lệnh cho một đội nhản mã tìm hiểu động tĩnh ngoài cốc.

nếu không có dị thường, suốt đêm nhổ trại!”
Đêm tuyết nhổ trại, không thể nghi ngờ là chuyện dị thường thống khổ.

nhung so với tính mạng, vẫn không có ý nghĩa.

Tô Địrih Phương cùng Tiêu Bố Y đã giao thù, lại nghe qua rất nhiều sự tích của hắn, đối với Tiêu Bố Y xuất quỷ nhập thẳn cũng có chút kiêng kị, lúc này đây phi thường cẩn thận.

***
Quân Hà Bắc trước dò xét tình huống, sau đó suốt đêm nhồ trại đi.

tự nhiên là một đèm không ngù, Tiêu Bố Y cũng không có ờ phụ cận.

Hắn trước mắt.

đang ở tại Hà Nội phê duyệt tấu chương.

Vô luận hắn đi tới chỗ nào, công văn tam tỉrih lục bộ đều đến chỗ đó, xin hắn định đoạt
Hắnxem ra tấu chương, Tư Nam lại nhìn Tiêu Bố Y.

Đèn đuốc trong phủ sáng trưng, hai người yên lặng mà ngồi.

Tiêu Bố Y rốt cuộc ngẩng đầu lên nói: “Tư Nam, ta tuy mới tới Hà Nội, nhưng mà ở đây ít nhất có ba nghìn tinh binh nghiêm chinh huắn luyện, mấy trăm thân vệ võ công cao cường bảo hộ lấy ta Ta sẽ không giống nhưtrước đây, đon giản một mình xuất hành, lại càng không có nguy hiểm gì.

Đêm đà khuya, cô đi về nghi ngơi đi”.

TưNam nói: “Ta khôngmệt”.

Tiêu Bố Y bất đắc dĩ lắc đầu, “Chuyện nên nghĩ, chúng ta đã suy nghĩ rất nhiều lần, có nghĩ nữa cũng không có ý nghĩa gi.

Mấu chốt trước mắt, đại ca cùa ta, Lý Huyền Bá, Bùi Cù cũng sẽ không đơn giản..

“Ngươi có phải đang đợi tin tức hay không” Tư Nam đột nhiên hòi.

Tiêu Bố Y kinh ngạc nói: “Chờtin tức gì?”
Tư Nam nói: “Đám người Tôn Thiểu Phương.

Biển Bức đã đi thật lâu.

chắc hẳn đà tìm được tin tức, các người đợi cái này đà lâu, hôm nay xuất kích, đương nhiên sẽ không chỉ thỗa màn giết một tướng lãnh Hà Bắc, ta nghĩ...! ngươi khẳng định sẽ còn có cử động”.

Tiêu Bố Y mỉm cười nói: “Không sai, ta vẫn tìm cách làm sao để cấp cho bọn họ một kích trí mạng.

Hôm nay ra tay, chi là muốn phấn chấn sĩ khí thời gian mấy ngày gần đây, Ưng Nhãn nhìn chằm chằm vào hành động của quân Hà Bắc, bọn họ liên tục ba ngày, lại hạ trại không có giống nhau, có thể nói giảo hoạt đến tận cùng”.

“Nói như vậy chỗ đặt chân cùa bọn họ đêm nay.

các người đà biết?” TưNam hỏi.

Tiêu Bố Y gật đầu nói: “Không sai.”.

“Vậy các ngươi vì sao không thùa dịp ban đêm đánh lén.

cấp cho bọn họ một kích trí mạng?” Tư Nam kỳ quái hòi.

Tiêu Bố Y thờ dài, “Đúng như cô nói thi tốt rồi.

Tư Nam, xuát binh cũng khỏng phải là chuyện đơn giản như vậy, Tô Định Phương cũng tuyệt không phải hạng người bình thường, từ nơi này đến chỗ bọn họ đóng quân, đi lại không dễ, huống chi bọn họ địa thế chọn vô cùng tốt, cho dù chúng ta xuất kích, cũng không có nắm chắc tất thắng.

Đà nắm chắc không lớn.

thi sẽ không phải là thòi cơ chờ đợi, Lý tướng quân đà từng dạy ta, chờ đợi sẽ khỏng chết người, liều lĩnh mới có thể toi mạng”.

TưNam yên lặng nghe, “Ngươi rất tin tường cầu Nhiêm Khách cùng Lý Tĩnh”.

Tiêu BỐ Y nghiêm mặt nói: “Ta cũng rất tín nhiệm cô”.

Tư Nam cúi đầu xuống, hồi lâu mới nói: “Đã như vậy, xem ra đêm nay..Nàng mới định đứng dậy, có binh sĩ vội vã đuổi tới, đưa lên một thư gấp.

Tiêu Bố Y mở ra xem, sắc mặt khẽbiển.

TưNam lập tức hỏi, “Lại có tìrih huống gì sao?”
Tiêu Bố Y kinh ngạc nói: “Lý Đạo Huyền đã chết”.

“Lý Đạo Huyền là ai?” Tư Nam hòi.

Nàng tuy đã từ từ tiếp xúc với thế sự, nhưng quan tâm vẫn là chuyện quanh mình, thên vào động tĩnh cùa Thái Binh đạo, đối với người trong thiên hạ, vẫn ngây thơ không biết.

Tiêu Bố Y đương nhiên hiểu rằng, trên thực tế.

hắn từ sau khi lên cao vị chưa bao giờ có một ngày buông lỏng qua Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng (biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng), hắn hiểu rằng Lý Uyên sẽ là địch thủ lớn nhắt của hắn.

Dĩ nhiên đối với người bên cạnh Lý Uyên đều rò ràng.

Công tác sưu tập tình báo, mấy năm này chưa bao giờ ngừng qua, người bên cạrih Lý Uyên, hắn đương nhiên cũng rõ như lòng bàn tay, thậm chí bọn họ tính tình yêu ghét cái gi cũng đều ở trong phạm trù hiểu rõ.

Lý Tình đà dạy hắn, hai quân giao chiến, tuyệt không phải đơn giản đánh nhau nhưvậy, công tâm, phạt mưu.

ám sát.


xúi giục đều bị dùng tới cực điểm, những phương phép này khi rất khó có hiệu quả, lúc này mới phải dùng cứng đối cứng mà giao thủ.

Lý Tĩnh dạy, hắn đương nhiên sẽ nhớ kỹ trong lòng.

Tại Lý phiệt vốn là đệ nhất phiệt Đông Đô, về sau bị Dương Quảng huyết tẩy, hắn thế đã suy.

Nhưng mà thân tộc của Lý Uyên cũng ở tại hà đông, lúc này đây bị ảnh hường đến rất nhò.

Phiệt môn nhân tài đông đúc, Lý gia đương nhiên cũng không ngoại lệ, Lý Uyên bản thân cáo già, lúc này đương nhiên chỉ tín nhiệm người trong phiệt môn.

“Theo ta được biết, đường đệ Lý Uyên là Lý Hiếu Cơ, Lý Thúc Lương, lý Đức Lương còn có đám người Lý Thần Thông, lý Thần Phù cũng có khả năng lành binh không kém.

Mà một đòi tuổi trẻ trong Lý Phiệt, đương nhiên dùng Lý Kiến Thành, Lý Thế Dân vạn người để ý.

Nhưng đây không phải nói hai người này hùng tài vĩ lược vượt xa ngừời thường, chỉ là bời vì bản thân bọn họ không kém, lại có kỳ ngộ.

Hơn nữa là con trai củả Lý Uyên, lúc này mới trổ hết tài năng.

Thật ra hai đứa con trai cùa Lý Uyên này, nếu bàn về năng lực.

ta nghĩ chỉ sợ cũng không bằng Lý Huyền Bá.

Mà trong thế hệ con cỈỊáũ của Lý Uyên, năng lực phi phàm tuyệt không phải số ít, Lý Huyền Bá sau khi chết, đều nói trong Lý gia từ, cực kỳ có năng lực chính là đám người Lý Hiếu Cung, Lý Đạo Huyền, Lý Bác Nghĩa, Lý Phụng Từ.

Lý Hiếu Cung khi ờ Ba Thục, bị Đại Miêu Vương độc mù mắt.

Nghe nói vẫn một mực không khỏe, xâm nhập trốn tránh.

Lý Đạo Huyền này tất nhiên đã được đề bạt lên, vẫn nghe nói người này văn võ song toàn, nổi lên mấy năm gằn đây.

không nhượng Lý Hiếu Cung.

Ta thật không nghĩ tới, Lý Uyên sẽ phái hắn tới đây liên lạc Đậu Kiến Đức.

ta càng không nghĩ đến là.

hắn không hiểu mà chếtờ HàNội!” V
Tiêu Bố Y nói kỹ càng, Tư .Nam nghe cẩn thận.

Hiện tại Tiêu Bố Y chính là nơi nàng hấp thu tin tức thoạt nhìn mỗi một câu nói cùa Tiêu Bố Y, nàng đều nhấm nháp mấy lần.

“Ai giết địa Lý Đạo Huyền?” Tư Nam hòi.

Tiêu Bố Y chậm rãi lắc đầu.

“Ta không biết.

Tin tức là từ nội bộ trong quân Hà Bắc truyền ra”.

“Hà Bắc quân có người nằm vùng của ngươi?” TưNam kinh ngạc nói.

Tiêu Bố Y cười cười, cũng không trả lời, Tư Nam nhíu mày nói: “Là ai giết địa Lý Đạo Huyền, mục đích là cái gì?” Tiêu Bố Y đà nghĩ tới vẩn đề này.

trong đầu không biết tại sao, lại hiện ra một bóng người tiều tụy.

Hắn liên hệ thật sự là thiên mã hành không, lại khỏng dám xác định, cho nên cũng không cùng Tư Nam thào luận.

Không ngờ Tư Nam đột nhiên nói: “Nhất định là nàng!”
“Là nàng nào?” Tiêu Bố Y biết rõ còn cố hòi.

Tư Nam chăm chú nói: “Đương nhiên là Bùi Minh Thúy, thừ hỏi dưới gầm tròi này.

người có thể cùng Lý Uyên khiêu chiến đã không nhiều lắm.

Nếu như Lý Đạo Huyền thật quan trọng như vậy, trận ám sát này không thể nghi ngờ làm cho Lý Đường thiệt hại nghiêm trọng.

Nếu không có ngươi ra tay, còn dám cùng Lý Uyên đối nghịch, ngoại trừ Bùi Minh Thúy, còn có ai nữa?”
Tiêu Bố Y cười khổ nói: “ít nhất còn có Đậu Kiến Đức cùng Bùi Củ”.

“Đậu Kiến Đức đang cùng Lý Đường kết minh, căn bản không có khả năng ra tay đối với Lý Đạo Huyền.

Bùi cù vì sao phải giết Lý Đạo Huyền, hắn thần kinh thác loạn sao?”
“Bùi Minh Thúy vì sao phải giết Lý Đạo Huyền?” Tiêu Bố Y hỏi ngược lại.

“Nàng muốn bức Lý Huyền Bá ra” Tư Nam trẳm giọng nói: “Phải biết rằng Bùi Minh Thúy đang cuồng dại, Lý Huyền Bá lại tuyệt tìrih bạc nghĩa, cũng không xuất đầu.

Bùi Minh Thúy yêu quá thành hận, bắt đầu phản kích.

Bùi Minh Thúy là thiên hạ kỳ nữ.

khi ở Đại Tùy, thực lực đà không thể khinh thường, nàng có lẽ không thể tranh bá núi sông, nhung nếu âm thẳm thi triển thủ đoạn, Lý Đường sẽ rất phiền toái! Lý Đạo Huyền chết, chi là một cảnh cáo cùa Bùi Minh Thúy, Lý Huyền Bá không ra mặt, ta chỉ sợ, mục tiêu kế tiệp cùa Bùi Minh Thúy sẽ càng long tròi lờ đất hơn!”
Tiêu Bố Y cảm thấy Tư Nam nói cũng có đạo lý.

lắc đầu thở dài nói: “Nữ nhi mà..

nhìn thấy TưNam đang nhìn mình, Tiêu Bố Y sủa lời nói: “Nữ nhi thật vô cùng cuồng dại”.

Tư Nam cười khúc khích nói: “Tharih trúc xà nhân khẩu, hoàng phong vĩ hậu châm, lưỡng bất toán độc, tối độc phụ nhân tâm (miệng thanh trúc xà, nọc ong vò vẽ, hai cái cũng không độc bằng lòng dạ đản bà).

Tiêu Bố Ỵ.

ngươi chớ có coi thường phụ nữ”.

Tiêu Bố Y sờ sờ cái mũi, “Ta chưa bao giờ xem nhẹ bất luận kẻ nào, càng tòn kính phụ
nữ”.

Tư Nam ngần ra, đột nhiên trước mắt sáng ngòi, “Tiêu Bố Y, thặt ra phương phép cùa Bùi Minh Thúy không sai.

Nàng đơn giản giết Lý Đạo Huyền, mà ai cũng không biết là ai ra tay.

Lý Đạo Huyền thân phận quan trọng, hắn chết đi, cực kỳ nghiêm trọng, chắc chắn làm cho quân Hà Bắc cùng Đường quân tạo thành vết nứt.

ngươi nói Đậu Kiến Đức có thể bởi vậy mà tiến đến điều giải hay không?”
“Đậu Kiến Đức đến đây thì có thể thế nào?” Tiêu Bố Y hòi.

“Đương nhiên là lọi đụng lực lượng Ưng Nhãn các người, noi theo phương phép của Bùi Mirih Thúy, tìm kiếm thòi cơ giết Đậu Kiến Đức!” Tư Nam từng chữ nói ra.



Bình Luận (0)
Comment