Bóng màu xanh thế đi cực nhanh, nếu không phải Tiêu Bố Y nhàn lực thật tốt, lại đang thưởng thức ánh trăng khôn cùng, cũng khó có thể phát hiện bóng màu xanh nọ.
Người nọ mặc áo xanh, dưới ánh trăng như nước, giống như trên nóc nhà vũ động một tharih long.
Tiêu Bố Y thấy người nọ thân pháp cực cao, trong lúc nhất thời dàng lẻn hào khí.
đề khí tung ngòi một cái, đà lên tường cao, lại nhảy lên trên một cây đại thụ.
tiếp đó theo cành đi lên, vọt lên nóc nhà phương xa.
Hắn hít vào một hoi, thân hình đã bồng bềnh muốn bay, chỉ cảm thấy tứ chi bách hải ần chứa lực đạo khôn cùng, mũi chân chỉ nhẹ nhàng điểm động, thản hình đã tựu như mũi tên, ống tay áo bồng bềnh, thẳng như ngự phong mà đi.
Hiểu rằng mặc dù chinh chiến nhiều năm, bản thân nội kình không có nừa phần hoang phế.
ngược lại có tiến bộ nhảy vọt, Tiêu Bố Y trong nội tâm thẳm vui, cảm giác lại trờ về nhiều năm trước.
Khi đó hắn, mới tập Dịch Cân kinh, cũng đuổi theo một người, dưới lòng căm phẫn, phóng một thương kinh hồn, giết một công tử phiệt môn đệ nhắt thiẻn hạ.
khỏng ai bì nổi.
Khi nhớ tới người kia, Tiêu Bố Y trong lòng không biết là tư vị gi, hắn có thói quen thu hoạch, cũng có thói quen quên, rất nhiều chuyện cần hắn đi xử lý, rắt nhiều chuyện, hắn căn bản cũng không muốn quản.
Hắn hiểu rằng, mình tuyệt không phải Tiêu Bố Y năm đó, Tiêu Bố Y năm đó, chỉ là một du hiệp, hôm nay Tiêu Bố Y, thân là chí tôn Đông Đô.
Nhưng nghĩ lại cũng không thể tường tượng được, chí tôn Đông Đô hỏm nay vạn dân kính ngưỡng, vậy mà lại noi theo hành vi du hiệp.
Tiêu Bố Y mặc kệ cái nhìn của người khác, chỉ cảm thấy mình thích.
Trong đầu đột nhiên lóe lên một ý niệm, Tiêu Bố Y lúc này.
nếu cùng Lý HuyềnBá giao thù, không biết mấy thành có thể thắng? Hắn trong trực giác cho rằng.
Lý Huyền Bá sớm muộn sẽ cùng hắn gặp mặt, cũng sẽ cùng hắn giao thủ!
Gió xuân thồi mạnh cắt vào mặt, Tiêu Bố Y đi vội qua các nóc nhà san sát, đối thù mặc đù nhanh, nhưng vẫn bị hắn giám sát chặt chẽ.
Trực gịác cùa hắn không sai, mục tiêu của người nọ đúng là Đỗ Phục Uy.
Đối với Đông Đô, hắn đã phi thường quen thuộc, xa xa nhìn lại, đà trông thấy nóc nhà chỗ ờ của Đỗ Phục Uy.
Người nọ tung người lèn một cây cao ở bên cạnh khu nhà, cần thận hướng vào phía quan sát.
Hắn một đường đi tới, phi thường mau lẹ.
Mặc dù ngẫu nhiên có khi nhìn quanh về hai bên, tìm hiểu động tĩnh, nhưng không có nghĩ đến bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ờ phía sau.
Tiêu Bố Y vô tharih vô tức đi theo phía sau hắn, nằm ờ trên nóc nhà.
nhìn sang sau lung người áo xanh.
Cũng không nóng nảy ra tay.
Tiêu Bố Y thầm nghĩ Tư Nam đã đáp ứng hắn hộ vệ Đỗ Phục Uy, giờ phút nảy chắc hẳn tất nhiên ẩn thân tại lân cận.
Tư Nam chẳng những là một cao thù, cũng giòi về ám sát cùng che dấu hành tung bản thân, bằng không lúc trước cũng sẽ không khiến cho Trương Tu Đà trúng chiêu.
Tiêu Bố Y quan sát phía dưới, trong lúc nhất thòi không biết Tư Nam ẩn thân noi nào.
Ánh mắt chuyển qua trên lưng người kia, Tiêu Bố Y cùng tới.
tự nghĩ nếu đột nhiên ra tay, thì cần phải rút gần khoảng cách thì mới có nắm chắc càng lớn.
Hắn đã muốn ra tay, muốn đem người này bắt giữ.
Nhưng người nọ võ công cũng không kém.
Muốn theo dõi hắn không khó, nhưng mà muốn tiếp cặn hắn, lại không bị hắn phát hiện, ngược lại rất phí công, ở đâu lại xuất hiện cao thủ? Tiêu Bố Y chỉ cảm thấy người này dường như đã gặp qua.
Hắn cảm giác nhạy cảm.
trí nhớ rất tốt, nếu đà gặp qua người nào.
lại là cực kỳ quan trọng, hắn bình thường cũng sẽ không quên.
Nhưng trong lúc nhất thời, lại thật không thể nghĩ ra được đà gặp người này ờ noi nào.
Tiêu Bố Y âm thầm cân nhắc, lần đầu tiên hắn trông thấy bóng người áo xanh đã cho rằng, người này tuyệt không phải Bùi Củ cùng Lý Huyền Bá.
nhung nếu khỏng phải hai người này, trong thảo mãng, lại có ai có võ công nhưvậy, mà hắn lại nhận biết?
Hai người một trước một sau.
đều bất động.
Tiêu Bố Y suy nghĩxoay chuyển, trong lúc đó thân hình khẽ chấn động, đà nhớ tới người kia là ai!
Người này tại sao lại xuất hiện ờ nơi đây?
Đúng lúc này, người nọ đã có hành động, tung người nhảy xuống, xông về phía chỗ còn sáng đèn ở trong đình viện.
Tiêu Bố Y không chút do dự bay người lên trên cây cao mà người nọ vừa rồi dừng lại.
Tường cao chặn ánh mắt Tiêu Bố Y một lát.
người ở trẽn tàng cây, nhìn lại xuống phía dưới thi đã mất đi bóng dáng của người nọ.
Tiêu Bố Y trong nội tâm hơi lo lắng, không biết người nọ là phát hiện mình hay sao, nhưng lúc này, hắn quả quyết sẽ không dễ dàng nhảy xuống.
Thứ nhất ở dưới đó nói không chừng sẽ có mai phục, thứ hai hắn còn khỏng muốn đả thảo kinh xà.
Đinh viện thật sâu, ngọn đèn có một chiếc, một bóng người khắc ở phía trước cùa sổ.
Người nọ đi tới đi lui, có khi dừng bước lại, tựa như hồ nghĩ.
Tiêu Bố Y cảm giác người nọ chính là Đỗ Phục Uy, trong lúc nhất thời khỏng biết như thế nào cho phải.
Cầu hiểm hay cầu ổn, chỉ dùng tính mạng cùa Đỗ Phục Uy để dụ địch chém giết, hay sớm thông báo hắn nguy hiểm?
Tiếng bước chân vang lên, một nha hoàn cầm khay đi đến trước cừa.
gõ vài cái hòi: “Đỗ đại nhân, muốn uống trà chưa?” Tiêu Bố Y cách khá xa, nhung nghĩ lực mạnh mẽ.
nghe rò ràng câu hòi cùa nha hoàn, trong lòng rùng mình, nha hoàn có vắn đề!
Hôm nay đà gằn đến đêm khuya, Đỗ Phục Uy mới đến Đỏng Đô.
hết sức cẩn thận, tại sao có thể có tâm tình uống trà? Đỗ Phục Uy là ngày đằu tiên ờ chỗ.
lại có nha hoàn nào sẽ tùy tiện đến đưa trà?
Bóng người ờ cừa sổ hoi khựng lại, thật lâu mới nói: “Không uống!” Thanh ảm hơi cứng ngắc, Tiêu Bố Y đà nghe ra, đúng là thanh âm cùa Đỗ Phục Uy.
Nghe thanh âm, Đỗ Phục Uy lại có ý sợ hãi!
Tiêu BỐ Y nhíu mày, thẳm nghĩ Đỗ Phục Uy có thể nói là đảm lượng phi phàm, lúc trước cho dù vào lúc sinh từ lựa chọn, cũng không sợ hãi chút nào.
hôm nay tại sao một nha hoàn, sẽ đem hắn dọa thành dạng này?
Nha hoàn đột nhiên cười khanh khách nói: “Tĩà này...!ngươi uống cũng phải uống, không uống cũng phải uống!”
Tiêu Bố Y trong lòng lại là run lên, đã nắm chặt chuôi đao.
Tuy cảm thấy bóng người áo xanh nhìn quen mắt, nhưng hắn còn không dám khẳng định, đù sao hắn và người nọ khi gặp nhau, đà cách vài năm, câu đầu tiên của nha hoàn giảm thấp xuống cuống họng, hắn còn không có cảm giác được gi, nhưng khi nghe được tiếng cười có phần phóng đàng của nha hoàn, Tiêu Bố Y đà nhận định, nha hoàn này hắn cũng biết!
Trongmột đêm.
liên tục nhận ra hai người quen, Tiêu Bố Y tinh thần chấn động, thẳm định chù ý chém giết một, bắt giữ một là tốt nhất.
Ngưng thần chờ đợi.
Tiêu Bố Y hiều rằng võ công của Đỗ Phục Uy cũng không kém, theo lý thuyết cũng có thể chèo chống một lát, chỉ cần Đỗ Phục Uy hấp dẫn chú ý của đối thủ.
hắn có lòng tin trước tiên giết nha hoàn, rồi bắt bóng người áo xanh.
Đỗ Phục Uy nghe nha hoàn ẩn chứa ý uy hiếp, run giọng nói: “Ngươi bảo ta tới Đỏng Đô đầu hàng, ta đã nghe theo chủ ý của ngươi, ngươi còn muốn ta làm cái gì?”
Tiêu Bố Y nhíu mày, thẳm nghĩĐỗ Phục Uy vì sao sợ hãi như thế.
Hắn chết còn không sợ, thì sợ cái gi?
Nha hoàn nói chuyện, giải khai bí ẩn cùa Tiêu Bố Y, “Nếu chi là đầu nhập vào Tiêu Bố Y, có thể cứu con trai bảo bối cùng thê từ cùa ngươi, chẳng phải quá mức thoải mái sao?”
Tiêu Bố Y thờ nhẹ ra một hơi.
thầm nghĩ Thái Bình đạo thủ đoạn đều dùng tới cùng cực, không ngờ lại hướng vào bên người Đỗ Phục Uy.
dùng vợ con cùa Đỗ Phục Uy để áp chế, trách không được Đỗ Phục Uy một mực lo lắng, cũng không dám nói ra khó khăn.
Hắn chỉ sợ nói ra đối với Tiêu Bố Y, tính mạng vợ con khó mà giữ được!
Đỗ Phục Uy tức giận nói: “Lương Diễm Nương, ngươi còn muốn ta làm cái gi?”
Tiêu Bố Y trong lòng chắn động, thẳm nghĩ nha hoàn quả nhiên chính là Lương Diễm Nương.
Bóng người áo xarih quen thuộc như thế, nên là Vô lỊiượng Vương giả gặp được tại Hạ Bi!
Vô Thượng Vương mặc dù giả, nhung khí thế không tằm thường, cũng làm cho Tiêu Bố
Y một mực nhớ đến hôm nay.
Bọnhọ bảo Đỗ Phục Uy tiến đến đầu nhập vào mình, lại ần chứa dà tàm gì?
Tiêu Bố Y hiểu rò thân phận hai người, ngược lại không nóng nảy ra tay.
thầm muốn nghe chút ít tin tức.
Lương Diễm Nương thấy Đỗ Phục Uy tức giận, lại là cười khanh khách lên, “Đỗ Phục Uy, làm gì tức giận, chi cần ngươi dựa theo chúng ta phân phó, bảo đảm lệnh lang không việc gì.
Ngươi mờ cùa phòng rồi nói.
Đêm đẹp quá ngắn, ta có rất nhiều lời nói muốn nói cùng với ngươi, ngựơi chẳng lẽ chuẩn bị cứ như vậy cùng ta nói chuyện cả một đêm sao? Ngươi lớn tiếng nhử vậy làm cái gi, chẳng lẽ muốn triệu đến thản binh hộ vệ, bọn họ nếu đến đây.
Ta cũng không dám bảo vệ tính mạng của lệnh lang”.
Đỗ Phục Uy đứng ở phía trước cừa sổ thật lâu, “Được, ta mở cừa cho ngươi”.
Hắn chậm rãi đi trước cùa, chi nghe kẽo kẹt một tiếng vang lên.
Đỗ Phục Uy đã xuát hiện trước cùa, trên mặt tràn đầy sự phẫn nộ.
nhung tay lại không tấc sắt.
Lương Diễm Nương đối mặt với cự đạo nổi tiếng thiên hạ, vẫn như cành liễu chập chờn trước gió.
Đỗ Phục Uy nói: “Lương Diễm Nưang, ngươi vào đi”.
Hắn tharih âm vừa dứt, lui ra phía sau nừa bước, Tiêu Bố Y thấy vậy, chỉ cho là hắn muốn nhường Lương Diễm Nương đi vào nhà, không ngờ kinh biến đột nhiên xuát hiện.
Đỗ Phục Uy lui ra phía sau thong thả, trong lúc đó khẽ quát một tiếng, như điện xẹt xông tới, vai cùng khủu tay tống tới, chì nghe đến tặc một tiếng vang lên, cùi trò bắn ra một mũi dao sắc bén.
nhằm thẳng vào cổ họng Lương Diễm Nương.
Hắn xuất ra một chiêu này.
vừa nharih vừa độc, một điểm không giống đàm phán, mà là muốn tính mạng cùa Lương Diễm Nương!
Lương Diễm Nưang trong một khắc khi Đỗ Phục Uy tiến công, bàn tay đà giương lẻn.
một cỗ khó nhẹ nhàng bay ra ngoài, bao lấy Đỗ Phục Uy.
Hai người hầu như là đồng thời phát động.
Tiêu Bố Y xa xa thấy, trong lòng chợt lạnh.
Hắn kinh nghiệm tĩận mạc đà nhiều, cũng nhìn ra, Đỗ Phục Uy.
Lương Diễm Nương vừa rồi nói chuyện, chỉ là đánh lạc hướng đối thủ, mà hai người một khắc khi mở của, đều là muốn tính mạng cùa đối thù.
Lương Diễm Nương sờ trường quỷ dị, Đỗ Phục Uy cương liệt dũng mãnh, hai người đột nhiên ra tay, có thể ngọc thạch câu phần.
Tiêu Bố Y người ở trên cây, ngoải tằm tay.
Nếu như hắn có lựa chọn, đương nhiên sẽ không chút do dự giết Lương Diễm Nương, bảo toàn Đỗ Phục Uy.
Bời vì uy vọng cùa Đỗ Phục Uy có tác đụng quyết định, hắn không thể chết lúc này.
Nhẹ nhàng từ trên cây rơi xuống, Tiêu Bố Y chi hy vọng, Đỗ Phục Uy có thể kiên trì một lát, sương mù có độc, Đỗ Phục Uy có thể gắng gượng được hay không?
Đỗ Phục Uy lúc này cũng không bị sương mù làm cho giật minh, đã xuyên sương mù mà ra, hung hàn không sợ chết, cùi trỏ hàn quang đà gằn đến cồ của Lương Diễm Nương.
Lương Diễm Nương kinh hãi, không ngờ trài đời còn có loại người này, sống chết trước mắt, kích phát ra bản năng chạy trốn, vội tung người lộn vòng một vòng, miễn cường lui ra ngoài.
Đỗ Phục Uy thế ờ một kích nhất định phải trúng rơi vào không trung, không chút đo dự đựng thẳng khủy tay đánh rạ, muốn đem Lương Diễm Nương đánh cho mờ ngực bể bụng.
Một tiếng xẹt vang lên, ciii thấy được một đạo hồng quang.
Lương Diễm Nương tránh thoát một kích trí mạng, đúng là vẫn còn không thể tránh thoát thù phép liên hoàn của Đỗ Phục Uy, đã bị lưỡi daó sắc bén của Đỗ Phục Uy từ ngực đến bụng, tạo thành một đường dài.
máu văng ra khắp noi.
Lương Diễm Nương lăn một vòng ngay tại chỗ, bàn tay lại giương lên, mấy điểm hàn quang bắn ra ngoài, vô thanh vô tức hướng về phía chỗ hiểm trên người Đỗ Phục Uy.
Đỗ Phục Uy cánh tay trái vẽ một vòng, chi nghe những tiếng đinh đinh đang đang vang lên, hàn quang đều roi trên mặt đất.
Chi là cản trờ một cái, Lương Diễm Nương đã lui đến trước một cây đại thụ.
dựa vào cây mà đứng, trước ngực máu tươi ròng ròng, thần sắc thê lương.
Đỗ Phục Uy đáĩdi rơi ám khí, mặt giống như hàn băng, cũng không nói nhiều, tiến lên một bước.
Lương Diễm Nưang lúc này mới nhìn thấy mũi cùa Đỗ Phục Uy có nhét hai khối thuốc, lúc này đây mới không hít vào khói độc, lạnh giọng nói: “Thi ra ngươi sớm có chuẩn bị”.
Đỗ Phục Uy mỉm cười nói:“Các ngươi chẳng phải cũng như thế sao?”
Máu tươi không ngừng chảy XUÔỊ Lương Diễm Nương lại nhìn cũng không thèm nhìn, điềm nhiên nói: “Đỗ Phục Uy, ngươi chớ có quên.
Giết ta, con cùa ngươi, thê từ của ngươi sẽ chết!”
Đỗ Phục Uy cười lạnh nói: “Ta nếu không giết ngươi, nghe ngươi đầu độc.
chẳng những con ta, thê từ cùa ta phải chết, ta phải chết, huynh đệ cùa ta phải chết, mười vạn quân Giang Hoài cũng bời vì ta mà chết! Đà nhưvầy, chết hai người, so với chết nhiều người nhưvậy thi vẫn tốt hơn!”
Lương Diễm Nương thay đổi sắc mặt, không ngờ Đỗ Phục Uy nhẫn tâm như thế.
tính toán cũng tinh tường.
Hắn đà nói ra những lời này, hiền nhiên là tuyệt đối sẽ không buông tha mình.
Con mắt khệp lại, Lương Diễm Nương lộ vẻ sầu thảm cười nói: “Tốt, cờ ta kém một chiêu.
Ngưai giết ta là tốt rồi”.
Nàng hai tay rủ xuống, thoạt nhìn hoàn toàn buông tha chống cự, hơn nữa trên người máu tươi chảy xuôi, thê thảm vô cùng.
Đỗ Phục Uy cũng không mềm lòng, cổ tay xoay chuyển, đà từ bên hông lấy ra nhuyễn kiếm, cánh tay chán động, nhuyễn kiếm rang lẻn thẳng tắp.
đâm thẳng vào cổ họng Lương Diễm Nương.
Đối với kẻ địch nhân từ nương tay, không thể nghi ngờ là tàn nhẫn đối với chính mình, Đỗ Phục Uy thân kinh bách chiến, cũng rõ ràng điểm ấy.
Lương Diễm Nương thân là quân sư dưới tay Vô Thượng Vương, giảo hoạt đa đoan.
Hắn và Lương Diễm Nương đã từng có quan hệ qua lại, cáng rõ ràng điềm ấy.
Cho nên Lương Diễm Nương tuy bộ dáng là khoanh tay chịu chết.
Đỗ Phục Uy lại khỏng chút nào dám chủ quan.
Hắn một kiếm đâm ra, hai mắt lại nhìn thẳng cừ động quanh thân cùa Lương Diễm Nưang, đề phòng nàng đánh trả.
Không ngờ Lương Diễm Nương hoàn toàn không né không tránh, Đỗ Phục Uy một kiểm đảm ra, mắt thấy muốn đem Lương Diễm Nương đóng đinh ở trên cây, đột nhiên nghe được cách đó không xa có người kêu to, “Nghĩa phụ cần thận”.
Đỗ Phục Uy nghe ra là thanh âm của Vương Hùng Đản, trong lúc đó trươc mắt chợt sáng rực lên, không thể xem là vật gì, trong lòng hoàng hốt, nghiêng người xuyên ra ngoài.
Hắn gặp kinh biến, không cầu giết địch, trước cầu tự bảo vệ minh.
Phần lớn người ta đột nhiên thấy vật không thề nhìn ra, quá nừa sẽ kinh ngạc đến ngày người hoặc là thụt lùi.
hắn trước khi xuất kích đã quan sát địa hình xung quanh mình, chì sợ đối thù đoạn đường lùi, lúc này đây nghiêng người xuyên ra, thực là đầy kinh nghiệm.
Nhưng hắn biến hóa mặc dù nhanh, nhưng trước mắt sau khi sáng rực lên, cũng không gặp vật gì, khó tránh khỏi trong lòng hoảng sợ.
Chỉ cảm thấy một con thanh long từ trên cây biến ảo ra, hung dữ đánh về phía hắn.
Đầu vai mát lạnh, bụng đau xót, Đỗ Phục Uy đã biết, mình trúng hai chiêu của đối thủ.
Nhưng địch thù rốt cuộc xuất kích như thế nào.
hắn lại toàn bộ đều không biết rõ tinh hình.
Khi hắn thoát ra, hiểu rõ phía trước có một bụi cò, nhung trong lúc cấp thiết, dưới chân vấp một cái đà té ngà văng ra ngoài, không khỏi thẳm kêu khỏng ồn.
Kinh qua nhiều trận chiến, không thể nghi ngờ lần này là hiềm ác nhất, hắn chỉ cho là Lương Diễm Nương lẻ loi một mình tiến đến, thẳm nghĩ sau khi giết Lương Diễm Nương, thì mới mưu đồ người khác, nào đâu nghĩ đến, Lương Diễm Nương còn có giúp đờ.
hơn nữa huyễn thuật, võ công đều lọi hại.
Khi ngà vào trong bụi cỏ, Đỗ Phục Uy vẫn không cam lòng ngồi chờ chết, cánh tay khẽ chống, kiệt lực hướng về phía xa nhanh chóng lăn đi.
Hai mắt mới cảm thấy khôi phục chút thị giác, đã thấy hai điểm hồng quang đánh tới.
Đỗ Phục Uy chưa bao giờ thấy qua loại đối trận cổ quái này.
không kịp né tránh, trong lúc đó nghe thấy một tiếng kêu to, Vương Hùng Đản bổ nhào vào trước người hắn, vì hắn ngăn cản hai điểm hồng quang này.
Chỉ nghe thấy oành một tiếng, ngay sau đó ánh lừa hừng hực, Vương Hùng Đản bị đốt cháy, tiếng kêu thê lương truyền ra ngoài.
Đỗ Phục Uy toát ra mồ hôi lạnh, mặc dù không muốn buông tay.
nhung lại không thể không thả lòng, trong ngọn lùa, hắn đà nhìn thấy đối thù ngoại trừ Lương Diễm Nương ra, lại còn có hai người mai phục.
Một người áo xanh, mang trên mặt một cái mặt nạ, còn lại là một cô gái mặc đồ đỏ, cao ngạo giống nhưphượng hoàng!
Thanh Long.
Hòa Phượng, Lương Diễm Nương?
Đỗ Phục Uy khi lóe lên ý nghĩ này.
trong lòng đã trầm xuống.
Hắn đương nhiên hiểu rằng dưới tay Vô Thượng Vương cực kỳ có mưu kế là Lương Diễm Nương, võ công cao nhất lại là tứ đại tướng, phân biệt là TharihLong, Hắc Hồ, Xích Báo.
Hòa Phượng!
Xích Báo năm khi hai quân đối chọi, bị Trương Tu Đà bắn chết.
Hắc Hổ nhung lại chết trên đường bại lui ờ Hạ Bôi, Thanh Lọng.
Hòa Phượng sau khi binh bại.
không rò ờ đâu.
nào đâu nghĩđến, hôm nay lại xuất hiện ở Đông Đô.
hơn nữa muốn lấy tính mạng của hắn.
Bản thân suy nghĩ vì huynh đệ.
đến Đông Đô.
thật ra khỏng muốn lại chịu Thái Bình đạo khống chế, bọn họ cũng cặn bàn không muốn đàm phán, thẳm nghĩ giết mình, khiển cho quân Giang Hoài cùng quân Tây Lương đánh nhau, tiến tới ngư ông đắc lợi? Đỗ Phục Uv kh nghĩ tới đây, đà rõ ràũg quỷ kế của bọn họ, lại nhìn thấy nghĩa từ bị lùa lớn bao phủ.
ngà lăn ở dưới mà chết cháy, trong lòng giận không kềm được, hét lớn một tiếng, không hề lui ra phía sau, ngược lại cầm kiếm đâm về phía Thanh Long, đã không chú ý an nguy bản thân.
Hắn biết bản thân mình bị trọng thương, hai mắt bị hao tồn, muốn ờ dưới tay ba người này thoát được tính mạng, thật sự so với lên trời còn khó hơn, đã như vầy, chi cần có thể giết một người, cũng coi như không uổng tính.
mạng.
Một người liều mạng, vạn người khó địch, Đỗ Phục Uy giặn mà phản công, Hòa Phượng.
Lương Diễm Nương hoa dung thất sắc, chỉ có thể rút lui.
Các nàng đã gặp nhiều người ờ trong hoàn cảnh ác liệt mà thất hồn lạc phách, Đỗ Phục Uy lại càng áp chế càng hăng.
Giống như hùng sư bị thương tức giận vậy, làm cho các nàng sao không sợ hài cho được? Tharih Long khóe miệng lại mang theo nụ cười ác độc.
thân hình xoay chuyển, không lùi mà tiến tới, đà đến trước người Đỗ Phục Uy.
Ánh mắt của hắn độc đáo.
đã nhìn ra Đỗ
Phục Uy ra tay không ồn, có tiăm ngàn chỗ hờ, mà hắn chỉ cằn bắt lấy một chỗ hờ, có thể dồn địch vào chỗ chết!
Vươn tay chụp lấy, đà giữ chặt lấy nhuyễn kiểm của Đỗ Phục Uy.
Thanh Long ống tay áo đột nhiên xuyên ra một cây cương trùy, đâm vào ngực cùa Đỗ Phục Uy.
Đôi tay cùa hắn đều kim quang lập lòe, lại là đao thương bất nhập.
Mắt thấy cương trùy muốn đâm vào ngực Đỗ Phục Uy.
Thanh Long đột nhiên trong lòng vi run sợ, bời vì liếc xéo qua, chỉ thấy được đạo hào quang, phá vỡ trời đêm.
Sau khi nghe xẹt một tiếng, cương trùy đã bị cắt thành hai đoạn!
Thanh long đà biết, bên người đến một tuyệt thế cao thủ.
hơn nữa tuyệt không phải bằng hữu cùa mình!
Hào quang sau khi chặt đứt cương trùy, nhoằng một cái.
thoáng qua đà đảm về mười ba chỗ quanh thân Thanh Long.
Tharih Long đà gặp qua cao thù sừ dụng kiếm, nhung lại chưa bao giờ nghĩ đến.
cao thù này, lại là một cô gái áo đen.
Cô gái áo đem một nhát đâm ra mười ba kiếm.
Thanh Long trong tiếng hét vang, lộn một vòng đi ra ngoài, lại cảm thấy trước ngực, cánh tay, đùi đều mát lạnh.
Khi roi xuống đất.
trên người ít nhất có bảy tám chỗ chảy máu.
Hắn nếu không có trốn nhanh, cầỉ sợ trên người còn có tới mười ba lỗ thủng.
Hắn xuất đạo đà lâu, bị người một chiêu đã bị thương bảy tám chỗ.
thật sự là chuyện trước đó chưa từng có.
Cô gái áo đen đương nhiên chính là Tư Nam!
Tư Nam bức lui Thanh Long, trong mắt lóe lên kinh ngạc, nàng không ngờ bản thân súc lực một kiếm, vậy mà không giết được Thanh Long! Nàng gặp đối thù mạnh mẽ.
một mực ẳn nhẫn, cho đến thời điểm mấu chốt nhất, lúc này mới xuát kiếm, vốn định giết Thanh Long, hai người còn lại cũng không khó đối phó.
Nhưng không ngờ Thanh Long vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, lại vẫn có thể tránh thoát ám toán cùa nàng.
Đối thù nếu không phải võ công cao minh, hơn nữa bàng mòn tả đạo tầng tầng lớp lớp, Tư Nam lấy một địch ba, lại phải chiểu cố Đỗ Phục Uy, nàng cũng không có nắm chắc phần thắng!
Đỗ Phục Uy có lẽ cũng không biết đối thù ra tay như thế nào.
Tư Nam tránh ở chỗ tối, lại nhìn rõ ràng.
Đỗ Phục Uy khi muốn giết chết Lương Diễm Nương.
Thanh Long nắp ở phía sau cây đột nhiên xuất ra một đạo ánh sáng, mà đùng thù phép ra sao, Tư Nam cũng không tỉnh, tường.
Khi ánh sáng bao lại Đỗ Phục Uy.
Lương Diễm Nương cùng Thanh Long hầu như đồng thời ra tay, ám khí của Lương Dịễm Nương đánh trúng vai Đỗ Phục Uy, mà cương trùy của Thanh Long lại đâm vào bụng của Đỗ Phục Uy.
Lúc này Hòa Phượng xuất hiện, quăng ra hai viên hòa đạn, loại ám khí này cực kỳ âm độc.
gặp gió là đốt.
Vốn roi vào trên người Đỗ Phục Uy, Đỗ Phục Uy tuyệt đối sống khỏng nổi, không ngờ Vương Hùng Đạn nghe được nghĩa phụ có vấn đề, chạy ra khỏi phòng, thấy nghía phụ gặp nạn, lại xả thân vì Đỗ Phục Uy chặn diêm vương lấy mạng.
Cho tới bây giờ, Đỗ Phục Uy bản thân bị trọng thương.
Vương Hùng Đản chết, Thanh Long.
Lương Diễm Nương bị thương, nhưng vẫn còn có khả năng tái chiến, Hòa Phượng bắn lùa ra cực kỳ âm độc.
cũng là một vắn đè khó giải quyết, Tư Nam sau khi phân tích tình thạ hiểu rằng rất là phiền toái, không hề nói nhảm, trầm giọng nói: “Đỗ Phục Uy.
ngươi đi trước đi!”
Đỗ Phục Uy tìm được đường sống trong chỗ chết, kinh ngạc khỏng thôi, nghe được mệrih lệnh cùa TưNam, lộ ra vẻ sầu thảm cười nói: “Cô nương đi trước đi”.
TưNam ngạc nhiên nói: “Ngươi hồ đồ à?”
Đỗ Phục Uy hít vào một hơi, ổn định tâm thần nói: “Đỗ mỗ chỉ có một cái mạng rách này, được cô nương cứu giúp, cảm kích khôn cùng.
Nhưng hôm nay nếu không giết ba người này, ta mặt mũi nào đối mặt với Hùng Đản?”
Lương Diễm Nương cười khanh khách nói: “Đúng vậy.
hôm nay mọi người khỏng chết không thôi”.
TưNam nếu không phải tỉrih táo, thiểu chút nữa một cước đã đạp qua, lúc này còn muốn liều mạng, không thể nghi ngờ mà kẻ ngu xuẩn.
Đỗ Phục Uy tại sao vào lúc này, lại làm chuyện ngu xuản như vậy.
Nàng được Tiêu Bố Y nhờ vả, muốn bảo toàn tính mạng của Đỗ Phục Uy, thẳm nghĩ làm như thế nào để hoàn thành mệnh lệnh, nhưng thấy ba người Thanh Long xông tới.
đù là thông minh, trong lúc nhất thời cũng vô kế khả thi.
Ba người Tharih Long lúc này đà phát động.
Lương Diễm Nương.
Hòa Phượng một trái một phải kẹp lấy Tư Nam, Thanh Long lại nhảy cao lên.
muốn từ đinh đầu Tư Nam phóng qua đi giết Đỗ Phục Uy.
Tư Nam trong lúc đó hai mắt sáng ngời, khẽ quát một tiếng, đà nhảy cao lên.
một kiếm đâm về phía Tharih Long.
Tharih Long đột nhiên thân hình chợt chuỵển, trùy gãy thẳng đến dưới eo cùa Tư Nam.
Hòa Phượng đánh ra hai viên hỏa đạn, Lương Diễm Nương hai tay đi cài mắt cá chân Tư Nam.
Ba người liên thù ăn ý, mục tiêu lại đều biến thành Tư Nam, hiền nhiên là nghĩ trước tiên giết TưNam, rồi mới giết Đỗ Phục Uy.
Thanh long vừa rồi một kích lên trời, cũng bất quá là kế dụ địch.
Tư Nam trong giây lát, ba mặt thụ địch, Thanh Long khóe miệng xuất hiện nụ cười lạnh dữ tợn, mắt thấy Tư Nam tiánh không khỏi một kích liên thù cùa ba người.
Trong tích tắc sau lưng vang lên một tiếnghét lớn, giống như tiếng sắm trên chín tầng trời!
Thanh Long chỉ cảm thấy ngực chấn động mành liệt, hai tai ầm ầm, không biết phát sinh chuyện gi.
Lương Diễm Nưang thấy ở sau lưng Thanh Long đột nhiên hào quang chớp sáng, xẹt tới một đao!
Một đao kia vô cùng ác độc, cực nhanh, cực bén, phảng phất nhưtrăng sáng chói lọi trên cả bầu trời đều hội tụ ờ trẽn một đao này, hoặc như là bóng đêm khôn cùng kéo lê một đạo điện xẹt.
Một đao chặt tới.
bay lên một cái đầu lâu, một chùm máu nóng.
Lương Diễm Nương thoáng nhìn, trong lòng kinh hoàng, bời vì nàng nhìn thấy một người như thiên thằn hạ xuống, không có một dấu hiệu, một đao đã chém bay đầu Thanh Long!
Người nọ hai hàng chân mày như đao, árih mắt như đao.
mặt như đao gọt.
nhung trường đao trong tay lại không như đao, mà là như điện xẹt, như sét đánh.
Tiêu Bố Y rốt cuộc ra tay.
vừa ra tay đã giết đệ nhất cao thủ Tharih Long dưới tay Vô Thượng Vương.
Tiêu Bố Y đà thu đao.
.