Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 488


Trương Tế có sự tinh táo người thường nhân khó có.

Hắn khi hòi có người ờ nhà.

giống như thân nhàn bẳng hữu đường xa bái phỏng.

Quý Thu không biết nên cười hay nên khóc, ánh mắt quét qua, sắc mặt khè biến.

Bời vi chi trong một lát vừa rồi, bốn phía lờ mờ đà đến mắv chục người, đều ăm mặc như dân chúng tầm thường.

Nhưng khi Quý Thu thấy bọn họ đối với khu nhà đà thành thế bao vây thi đà biết.

Những người nàv đều là tinh anh của Tâv Lương vương, thoáng qua sẽ đối với người trong đinh viện tiến hành một hồi tàn sát đẫm máu!
Trương Tế khi lên tiếng hòi.

những người kia đà trấn giữ ờ yếu đạo.

Quv Thu mặc dù nhìn không thắv động tĩnh ờ hậu viện, nhưng cùng biết những người này tuyệt đối sè không xem nhẹ phòng thủ nơi đây.

Những nhân thủ mà hắn nhìn thấv.

có lẽ chi là phẩn nổi của núi băng.

Trương Tế sau khi hòi xong, trong đinh viện sau hồi làu không có trả lời.

Sau đó có người ỡ trong cửa không kiên nhẫn nói: ‘‘Không có người ở nhà.

Ngươi là ai?” Trương Tế mặc dù trẽn mặt không có nửa phẩn nụ cười, nhưng thanh âm nghe lại tràn đằv sự vui sướng.

Hắn chi nói bốn chữ: “Chúc mừng phát tài!”
Lô lào Tam hiểu 1ẳng những lời này chính là ám hiệu tiến vào trong nhà.

cũng là phương thức liên lạc mà Quý Thu nói cho bọn hắn biết.

Quv Thu trước khi tới đây.

sớm đà đem thủ đoạn liên lạc với những người trú đóng ở đâv.

nói ra rò ràng.

Quý Thu đà phản bội.

đương nhiên sẽ cầu phản bội triệt để một chút.

Bỡi vi mồi một càu nói của hắn hiện nav đều quan hệ đến vận mệnh của hắn sau nàv.

Trong cửa truyền đến tiếng bước chán lẹp xẹp.

Có người không kiên nhẫn mỡ cửa ra quát: “Lào Thất.

Ngươi sao lại nói những lời kỳ quái như vậv.

Cơm sao không có mang về?”
Tiếng kẽo kẹt vang lẻn.

cửa chính mỡ ra.

lộ ra cái đầu.

Khi nhìn thấy Trương Tế, tràn đầv kinh ngạc, nghiêm nghị quát: “Ngươi là...” Hắn chữ ai còn chưa ra khỏi miệng.

Đã bị Trương Tế một phát bắt được, bóp nát vểu hầu.

Người nọ một tiếng thét thê lương vang lên nửa chừng đà bị ngắt đoạn, có vẻ có chút thê lương quỷ dị.

Vừa rồi Trương Tế giết người đầu tiên, chi sợ hắn tiết lộ tin tức.

Cho nén ra tav tuy chậm, nhưng lại vô thanh vô tức.

Lần nàv Trương Tế chọn dùng thủ đoạn giết người như sét đánh, quả thực là kinh hồn.

Người trong đinh viện cảnh giác cũng không kém.

đểu đứng lên.

Có hai người đà tới bẽn cạnh, rút đao chém ra.

Trương Tế khi giết chết một người.

Đà thắv rõ trong đình viện ít nhắt có hơn mười người.

Một cước đá ra đi, cửa chính bav ra ngoài đón lắv hai người nọ.

Hai ngưỡi không kịp thu đao, đều bồ vào trên ván cửa.

Bọn họ dù là kinh qua nhiều trận chiến, gặp được loại biến hóa này cũng thúc thủ vô sách.

Cửa chính thế tới cực nhanh.

Hai người chi cảm thắv gió táp vào mặt.

áp tới không thờ nồi.

Hai tav theo ý thức đưa lẻn chống đờ cửa chính.

Không ngờ cửa chính mới nâng lên.

một đôi thiết quyền đã xuyên qua cửa.

đánh vào trên ngực hai ngưỡi.

Hai người ngực lòm xuống, phát ra một tiếng hét thảm, đà cùng cửa chính bav đi ra ngoài.

Mọi người trong đinh viện đều đứng lẻn.

nhìn thấy loại quái sự nàv.

có mấy người kinh hài không thể nhúc nhích.

Đà có mấy người tránh ra khòi chồ.

mấv đạo ám khí đà đánh về phía Trương Tế ờ sau ván cửa.

Trương Tế sau khi liên tục giết ba người, cũng không tham công.

Thán hình lóe lẻn.

đà tránh sau một câv đại thụ dựa vào bên cạnh tường, không một tiếng động.

Đại thụ rất lớn.

mấy người cung ôm không xuể.

Trương Tế tránh ờ phía sau gốc cãv.

Mọi người không thắv được hắn.

Có mấy người sốt ruột báo thù, không khòi phân ra theo hai bên đi vòng tới tập kích Trương Tế.

Bọn họ đến bâv giờ vẫn không biết thân phận của Trương Tế, nhưng đà không quan trọng nữa.

Trương Tế là ai.

đều chi có con đường chết.

Bọn họ khi lén ra phía sau cây, ít nhắt một hơi phát ra hơn mười đạo công kích, nhưng toàn bộ thất bại!
Phía sau cây lại không có người!
Tất cả mọi ngưỡi đều là chấn động, khó có thể tin cảnh tượng trước mắt.

B ọn họ rò ràng nhìn thấy Trương Tế nấp ỡ phía sau cảv, tại sao lại hư khôngtiẻu thất khôngthấv?
Trong khi bọn họ còn chưa hết kinh ngạc.

Trương Tế đà từ trên cãv hạ xuống, hai chân đà vòng lên trẽn cổ một người, toàn thân vừa chuyển đà bé cổ người nàv.

Hắn động tác sạch sẽ lưu loát, thủ pháp giết nguỡi thiên kì bách quái.

Quv Thu nhìn thấv.

chi cảm thấv cổ cứng ngắc.

Mọi người trong nội viện không thấv được động tác của Trương Tế, nhưng Quv Thu ờ ngoài cửa lại thắv rò tinh, tường.

Thi ra Trương Tể lách mình ờ phía sau cây, cùng không ngừng lại.

Mà là vận động cả tav chân, giống như một con mèo rừng bò lên trên câv.

Hắn động tác mềm nhẹ, thật chẳng khác gi một con mèo.

Mọi người bởi vi cách thán cây nên nhìn không ra hành động của hắn.

Theo thói quen đi đánh phía sau cây.

một lằn nữa bị Trương Tế từ trên câv đánh lén đắc thủ.


Nhưng dù là Trương Tế thù đoạn chồng chắt, cùng rơi vào trong vòng vây của mọi người.

Mắt thấv đồng bạn chết thảm, cả đám ngưỡi chẳng những không có sợ hài, ngược lại phát lên cảm giác thù hận.

Trường kiếm đoản đao.

song phủ đơn tiên đểu đánh ra.

nhất tề đánh về phía Trương Tể.

Trương Tế khẽ vươn tay.

bắt lấv người đà chết ngăn ở trước ngưỡi.

Chi nghe tiếng phập phập vào thịt không dứt bẽn tai.

Người nọ đã bị nững vú khí đánh tới chém thành vài đoạn, không thành, nhân dạng.

Trương Tế lại nhân cơ hội giết thêm một người, rồi xoay người lăn một vòng, thối lui đến dưới tường.

Lô lào Tam xa xa nhìn thấy cũng thán phục.

Hắn cũng coi như là trong đống người chết lăn ra.

Nhưng cùng ít gặp loại sinh tử một đường nàv.

Trương Tế đương nhiên không dũng mãnh vô địch, đánh đâu thắng đó.

không gì cản nổi bẳng Tiêu Bố Y.

Nhưng thủ pháp, thời cơ.

thủ đoạn độc ác giết nhàn so với Tiêu Bố Y, chi có thể nói chi có hơn chứ không kém.

Hắn thổi lui đến bên tường, đà mất đường thổi lui.

Mọi người hai mắt phóng hòa.

muốn
xông lên.

Đột nhiên nghe được thanh âm xẹt xẹt vang lên liên miên không dứt.

Sự chú ý của mọi người đểu bị Trương Tế hấp dẫn.

chưa bao giờ nghĩ đến đầu tường đột nhiên tuôn ra rất nhiều người.

Mỗi người cẩm trong tav nò cứng, vừa bóp cò, giữa không trung tên nỏ đà như châu chấu!
Một khắc này đinh viện, giống như địa ngục chốn nhân gian.

Chi thấy tên nõ đan xen, từng đạo huyết vụ từ thân thể mọi người toát ra, tràn ngập cả đinh viện.

Một đợt tên nỏ đi qua.

mấy chục hán tử mới vừa rồi còn như rồng như hổ.

đà mềm nhũn gục xuống đắt.

trong mắt tràn đằv sự không thể tin nổi.

Trương Tế sắc mặt không thav đồi.

ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Chi nghe thấv tiếng ồn ào vang lên.

ỡ các phòng sau của đình viện, trong đại sảnh, lúc này mới lại chạy ra không ít hán tử.

đểu quát hỏi: “Có chuyện gì?”
Những ngưỡi này nghe được tiếng hô quát thảm thiết, trong lúc nhất thời không rõ chuyện gi.

Đen khi cảm thấy không đúng thi đợt giết chóc thứ nhắt đã chấm dứt.

Trương Tế làm gương cho binh sĩ, không nói hai lời đà xông về phía đám người kia.

Mọi người đều hô hoán lên.

Ngay sau đó.

trên đẩu tường các vệ binh đà nhảv xuống, như sói như hổ hướng về phía những kia hán tử phóng đi.

Thoáng qua đà triển khai đợt tàn sát thứ hai.

Quý Thu một mực ỡ ngoài cửa nhìn, nhịn không được hai chán phát run.

Trong mắt hắn.

mồi một người Vương Thế Sung phái đến ỡ đãv đều là hảo thủ lấv một chọi mười.

Thậm chí có thể ngăn cản quân đội tấn cõng.

Nhưng hòm nay hắn mới phát hiện, bán thán đà sai rồi.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp.

Binh sì Tây Lương không chút kiêng nể gì mà ra tav.

Khu nhá vốn có chút vắng vẻ, vốn thích hợp cho những người nàv làm việc.

Xung quanh cũng không có dân chúng.

Nhưng cho dù có dân chúng thi tròng thấv loại tình hình này.

đã sớm cao chạy xa bay, làm sao mà dám tiến đến.

Trong loạn thế, mạng nhu cỏ cây.

ké mạnh thì sống.

Ai cũng không muốn chịu chết một cách khó hiểu.

Càng nhiều nguỡi trang phục dân chúng vây tỡi.

Trước nhảv vào nhà, đánh vào cửa chính.

Sau khóa chăt đầu tường, ngõ nhò các vếu đạo.

Bọn họ động tác mau lẹ, hung mãnh mà lại đâu vào đấv.

Phụ trách giết ngưỡi không lưu tình chút nào.

Phụ trách trấn giữ vô cùng lãnh khốc.

Tuy có người phát giác không đúng, muốn lao ra khỏi khu nhà.

nhưng lại bị những người bảo vệ yểu đạo bóp chăt lấy, ngà xuống dưới đầu tường.

Sau chừng một chén trà nhò.

tiếng kêu thảm thiết chậm rãi dừng lại.

Lò lào Tam lúc nàv mới thở phào một hơi.

cưỡi khổ lắc đầu.

Hắn tuy là tổng chi huy nhiệm vụ lần này.

nhưng chi có phẩn đứng xem.

Bước đi thong thả vào trong đình viện, nhìn thấy thi thể khắp nơi trên đất.

máu chảv thành sòng.

Lò lào Tam cùng không đồng tình, lập tức hỏi: “Đều đà giải quvết chưa?”
Trương Tế toàn thân đều là máu tươi của ngưỡi khác, nghe được câu hòi, trầm tĩnh nói: “Căn cứ hồi báo.

Đã chết ba mươi tám người” Hắn lời còn chưa dứt.

chợt nghe thấv xa xa có hai tiếng kêu thảm thiết truvền đến.

không lộ ra chút vẻ mặt nào nói: “Đã chết bốn mươi người.

Nói như vậy còn hai người”.

Tiếng của hắn vừa dứt.

lại một tiếng hét thảm truyền đến.

Lô lào Tam cười nói: “Còn một người cuối cùng”.

Căn cứ theo tin tức của Quý Thu.

ỡ đãv tổng cộng có bốn mươi ba người.


Trước mắt chi cằn chờ người cuối cùng chết, thi nhiệm vụ của bọn họ sẽ hoàn thành.

Nhưng Trương Tế, Lô lào Tam đợi thật lâu.

cũng không có tiếng kêu thảm thiết truyền ra nữa.

Nhìn thấy Trương Tế nhìn qua.

giống như nhìn về phía người chết.

Quý Thu rùng minh một cái gắp giọng nói: ‘Bốn mươi ba người.

Tuyệt đổi không có sai.

Ta thật không có lừa các người.

Chẳng lè người nọ ra ngoài sao?”
Trương Tế chi trả lại bốn chữ: “Tiếp tục lục soát!”
Bên ngoài đình viện có chừng trăm người bảo vệ các vếu đạo.

Trong đình viện ít nhất có năm mươi người đang tìm kiếm, mồi người chia ra một góc.

Những người này đều kinh nghiệm phong phú, cho dù là ruồi bọ.

chắc hắn cũng có thể phát hiện.

Nhưng không ai phát hiện ra người cuối cùng kia.

Trương Tế không hề ngồi đợi.

cũng gia nhập còng tác tim kiếm.

Ngay khi Lô lào Tam cực kv thất vọng, thi có một người chạv tới.

ờ bên tai Trương Tế nói mấv câu.

Trương Tế gật đầu.

sải bước về phía hậu viện, đi thẳng tới trước một giếng nước.

Cúi đầu ngắm nhìn xuống phía dưới.

Chi thấy được tối om nhìn không thắy đáv.

Trương Tế nói: “Leo ra.

Ta không giết ngươi”.

Trong giếng không có một tiếng động.

Trương Tế khua tay nói: “Ném đá xuống dưới’.

Hắn vừa ra mệnh lệnh, một khối đá lớn đã được ném xuống.

Sau khi nghe một tiếng đùng vang lớn.

khòi phục sự vên lặng.

Trương Tể ánh mắt lộ ra âm lành, trầm giọng nói: “Ta một lần nữa cho ngươi cơ hội cuối cùng”.

Trong giếng vẫn không có động tình.

Quý Thu hầu như cho rẳng Trương Tế là đang tự nói một mình.

Nhưng cũng biết, trong giếng cho dù có người, lúc nàv cùng sẽ tuyệt không đi ra.

Bởi vì dựa váo địa thế.

hắn còn có thể sống sót.

Chi cần có người xuống giếng xem xét, hắn có thể tránh ở chồ tối cấp cho một đao.

Nhưng nểu chui ra, đối mặt với những sát thủ máu lạnh này.

Người này thật sự không có bất kỳ cơ hội sống sót nào.

Chi tiếc.

Hắn cho dù tránh ỡ trong giếng.

Cũng không có bắt luận cơ hội sống sót nào!
Trương Tế vung tav lên.

lỡn tiếng nói: “Chuyển tảng đá lớn tới.

lấp đày miệng giếng này!”
Hắn thanh âm thật lớn.

chẳng những tất cả thủ hạ nghe rõ ràng.

Mà cho dù có người tránh ỡ trong giếng, hiển nhiên cùng có thể nghe được.

Các thủ hạ nhất tề lên tiếng.

Trong giếng lập tức truyền đền Thanh âm sợ hài, “Ta lặp tức đi ra.

cẩu ngươi tha cho ta!”
Người nọ trong thanh àm tràn đằv vé khủngbố.

TrươngTế lại tàn nhẫn cười cười, không nói hai lời.

Hơn mười khối đá lớn ném vào trong giềng.

Trong giềng truyền đến một tiếng hét thảm, thoáng qua đà không còn tiếng động.

Trương Tể cười lạnh một tiếng, vươn tav lắv một thanh chùy, nặng nề đập cho vách giếng sụp xuống.

Đem miệng giếng phong kín.

Mọi người còn lấp đất lên trẽn.

Người nọ ỡ dưới giếng cho dù không chết, cũng không có khả năng có thể còn sống.

Trương Tế thấy sự tình đã xong, lúc này mới vỗ vỗ hai tay, hướng về phía Lô lão Tam nói: “Lô Lang tướng.

Mạt tướng đà hoàn thành nhiệm vụ”.
Lô lão Tam dù là kiến thức rộng rãi, cũng có chút hết hồn, “Trương Lang tướng vò công hơn người.

Ta nhất định hướng về Tây Lương vương bẩm báo tất cả ở đây.

Nghĩ tới Trương Lang tướng công phu như th4 nhất địrih có thể càng được trọng dụng”.

Trương Tế tĩẵm giọng nói: “Đa tạ.

Chỉ là chút võ công của ta chỉ có thể giểt người.

Lãnh binh thì lại một chút cũng không thông”.

Hắt giết địch như ma, lúc này lại thờ dài, mơ hồ có ý tiếc nuối.

Lô lão Tam trong lòng khẽ động, thẳm nghĩ nhất định phải hướng tới Tây Lương vương tiến cừ người này mới được.

Hai người đi ra đình viện, có vệ binh sớm đã chờ đợi.

tiến lên thấp giọng bầm báo vài câu.

Trương Tể nhìn về phía Quý Thu nói: “Tây Lương vương cho ngươi đi Thất Lý Ao trước”.

Quý Thu bị đọa cho nhảy dựng, “Đẻ làm cái gì?”
Trương Tế ánh mắt lạnh lẽo, “Ngươi phải làm là phục tùng, mà khỏng phải hòi lại!”
Quý Thu toàn thân rét run, vội vàng gật đằu.

Dưới sự dẫn đường hoặc áp giải cùa Lô lào Tam, đi tới Thất Lý Ao.

Thất Lý Ao địa thế gập ghềnh, có chút khó đi, trắn ô Giang ờ tại đông bắc Lịch Dương, trắn ô Giang, Thất Lý Ao cộng thêm núi non, từ tây nam đến đông bắc.

hợp thành một đường thẳng tắp.

Nếu như từ núi xuất binh Lịch Dương, nếu nhưđi đường tắt, tất phải đi Thất Lý Ao.

Tiêu Bố Y bảo Quý Thu tại Thất Lý Ao gặp mặt, hiển nhiên là đã tới trước một bước.

Quý Thu khi nói ra Vương Hoằng Liệt mai phục ờ trong núi, còn không có nghĩ đến Tiêu Bố Y phản công lại nhanh như vậy.

Nhưng khi nhìn thấy Tiêu Bố Y, Quý Thu đã rò ràng, Tiêu Bố Y lần này có thể là đà động thật sự.


Nhưng mà Quý Thu vẫn còn có chút hoài nghi.

Hắn tuy thấy được thực lực của dũng sĩ dưới trướng của Tiêu Bố Y.

Nhưng hắn có năng lực thực sự điều động thiên quán vạn mà công kích Vương Hoẳng Liệt hay không? Bởi vi Quý Thu nhìn không thấy dấu hiệu có đại binh ẩn hiện ờ đây.

Bên người Tiêu Bố Ybất quá chỉ có vài trăm người mà thôi.

Nếu muốn đùng vài trăm người áp chế mấy chục người thì đơn giản.

Nhưng nếu muốn dùng vài tĩăm người đối kháng gần vạn đại qụân.

Quả thực là si tâm mộng tưởng.

Tiêu Bố Y khi nhìn thấy Quỷ Thu, mim cười nói: “Ta nghe bọn hắn nói.

ngươi làm rất
tốt!”
Quý Thu trong sợ hãi xen lẫn mừng thầm, “Đa tạ Tây Lương vương đà khích lệ.

cũng là vi Tây Lương vương mà ra sức.

Thật ra lúc trước khi mới gặp tại Giang Đô.

Thần đà có ý niệm đầu nhập vào Tây Lương vương trong đầu.

Nhưng tiếc là Tây Lương vương vội vàng rời đi, làm cho thần tiếc nuối không thôi”.

Nỗi sợ hài khi mới gặp gỡ Tiêu Bổ Y.

đà dần dẳn tiêu hóa.

Khi được Tiêu Bố Y cổ vũ, đột nhiên khiến cho Quý Thu nghĩ đến.

Đầu nhập vào Tiêu Bố Y, không phải là bất đắc dì.

Có đôi khi, kỳ ngộ chỉ ờ trong một lần suy nghĩ là thôi.

Bây giờ nhìn lại hắn là phản đồ đáng xấu hồ.

Nhưng nếu thật sự trợ giúp Tiêu Bố Y đánh bại Vương Thế Sung.

Vậy hắn sẽ tìm được tiền đồ.

Nói không chừng sẽ rất tốt.

Hắn làm không phải là phản đồ.

mà là người anh minh bò gian tà theo chính nghĩa!
Vương Thế Sung xưng đế, tôn thất huyiứi đệ con cháu đều được phong vương xưng công.

Nhưng mà đối với những thù hạ trước kia đẳu nhập vào, nhiều ít có chút hà khắc.

Quý Thu đi theo Vương Thế Sung nhiều năm.

Cho tới bây giờ bất quá chr là một chân chạy đưa thư.

Cũng có thể thấy được địa vị bất đắc chí của hắn.

Quý Thu đương nhiên là có bất mãn, nhưng khi không có lựa chọn nào khác.

Bất màn chi có thể ờ trong lòng mà mắng chừi.

Nhưng khi có cơ hội, bất màn sẽ phóng đại đến vô cùng, chuyển thành hành động thực tế.

Từ khi mới bắt đầu kinh sợ, cho đến bây giờ chù động nịnh nọt Quý Thu đà nóng lòng muốn thử.

Tiêu Bổ Y nhìn chằm chằm vào hai mắt của Quý Thu.

Nghe hắn thẳm thòng nội tâm, mỉm cười nói: “Thật ra ngươi cũng không cần tiếc nuối.

Ngươi hôm nay làm việc là để cho ta hiểu rằng ngươi thật tình quy phụ.

Ngươi nếu lại vì ta mà làm thành một việc.

Ta sẽ phong ngươi làmNgân tharih quang lộc đại phu!”
Cái chức quan này là một tán quan, nhưng địa vị một điềm cũng khỏng thấp.

Nếu có được, sau này áo cơm không lo.

Quý Thu rõ ràng điểm ấy.

đành phải nuốt nước miếng.

Tiêu Bổ Y nhìn thấy vẻ mặt của hắn, tiệp tục nói: “Nhưng chuyện này cũng không thoải mái”.

Quý Thu tim giật thót, trên mặt biến sắc.

lẩm bấm nói: “Thần...!thằn phải làm cái gi?”
Tiêu Bố Y tiẵm giọng nói: “Ta đề phòng tin tức đề lộ.

nên đã giết tất cả thủ hạ cùa Vương Thế Sung tại huyện ô Giang.

Thật ra chính là vì ngươi trải đường.

Trước mắt Vương Hoằng Liệt phục binh trong núi.

Ta chỉ muốn ngươi đèm nay nói phục hắn xuất binh Lịch Duơng”.

Quý Thu sắc mặt khẽ biến, cười khổ nói: “Vương Hoằng Liệt mặc dù tự cao tự đại, nhưng có Dương Công Khanh giúp đờ.

Dương Công Khanh này dụng binh không kém.

lại rất cẩn thận.

Ta có năng lực gì thuyết phục hắn xuất binh.

Tây Lương vương, không phải ta không muốn, mà là sợ chậm trễ chuyện cùa người!”
Hắn tận lực nói uyển chuyển.

Tiêu Bố Y cũng không tức giận nói: “Ta cũng biết chuyện này rất là khó khăn.

Cho nên cũng sẽ không cường cầu.

Quý Thu.

Ngươi rất hữu dụng.

Ta cũng không muốn ngươi gặp chuyện không may.

Đem những lòi ở trên trang giấy này nhớ cho kỹ.

Đen lúc đó nói cho Vương Hoằng Liệt, cụ thể quyết định như thế nào.

thì để cho hắn tự mình làm chủ là được rồi”.

Quý Thu tiệp nhận tờ giấy kia, sau khi xem hồi lâu thì nói: “Chi những cái này?”
Tiêu Bố Y gật đầu nói:“Chi cần ngươi đối với Vương Hoằng Liệt nói xong những lời này.

Thành hay không thành, ta đều cho ngươi đi Đông Đô làm một tán quan.

Sau này áo cơm không lo, cũng không cần phải lo lắng sống qua ngày.

Ta nói luôn đáng tin.

quyết không nuốt lòi!”
Quý Thu yếu hầu cao thấp nhích động hai cái, không cách nào ngăn cản loại hấp dẫn này.

Cho dù đi theo Vương Thế Sung cả đòi.

Hắn cũng không thể có được tới chức Ngân thanh quang lộc đại phu.

Lần này đánh cược một lần, xem như định chung thân.

Rốt cuộc vẫn nói: “Tây Lương vương.

Ta sẽ dốc hết sức thừ một lần”.

“Vậy chúc ngươi thành công” Tiêu Bố Y cổ vũ nói: “Chuyện hôm nay.

ngươi đà có thể đi gặp Vương Hoằng Liệt.

Ta nghĩ thân phận của ngươi còn chưa bị vạch trằn.

Hẳn là không có tiờ ngại”.

Trong giọng điệu của hắn tràn đầy sự ân cần.

Quý Thu trong lòng cảm ơn.

gật mạnh đầu.

Đang muốn rời đi, Tiêu Bổ Y đột nhiên nói: “Chờ một chút”.

Quý Thu bị đọa cho nhảy dựng, “Tây Lương vương còn có chuyện gì phân phó?”
Tiêu Bố Y nhìn xuống dưới chân hắn nói: “Trên giày ngươi có máu.

Người thực sự cẩn thận nhìn thấy, khó tĩánh khỏi trong lòng sinh nghi.

Phải thay đổi đôi khác.

Quý Thu cúi đầu nhìn xuống dưới, nhìn thấy trên giày đích xác có vết máu màu nâu đen.

chắc là dính khi ở trong trấn ô Giang.

Quý Thu giờ khắc này, đối với Tiêu Bố Y có thể nói bội phục sát đất.

Nhưng đối với nhiệm vụ của mình rất có tin tưởng.

Rắt hiển nhiên.

Tiêu Bố
Y muốn hắn thành công hoàn thành nhiệm vụ.

Bẳng không cũng sẽ không quan tàm đến từng chuyện nhò của hắn như vậy.

ChờQuýThucời giầy, sau khi biến mất không thấy.

Tiêu Bố Ylúc này mới mờ tấm bản đồ ờ trên bàn ra.


Nhìn thật lâu.

Lô lão Tam ở một bên nói: “Tây Lương vương.Quý Thu này mới đằu nhập vào chúng ta Đáng để người tín nhiệm như thế sao?” Tiêu Bố Y cười cười nói: “Cái này ta đương nhiên không dám cam đoan.

Nhưng mà muốn thành công, thi cũng phải đi nếm thử hạ.

Vương Hoằng Liệt tuy không đủ để gây sợ.

Nhưng Dương Công Khanh hiển nhiên có phương phép sừ dụng binh.

“Bọn họ trú binh trong cốc, an doanh hạ trại, thù cực kỳ ổn thỏa.

Chúng ta vội vàng khó hạ.

Nếu muốn đánh bại bọn họ.

Phương phép tốt nhất chính là dụ cho bọn hắn đi ra ngoài”.

“Quý Thu có thể thành công sao?” Lô lão Tam rất hoài nghi.

Tiêu Bố Y cười cười, “Ai mà biết được?”
***
Vương Thế Sung tại xa tại Kirih Khẩu, cùng đà nắm được tin tức cùa Lịch Dương.

Lúc này Vương Thế Sung, cũng không có tọa trấn Giang Đô.

Mà là đích thân dẫn binh chinh phạt Trầm Pháp Hưng! Hắn bời vì tại Kinh Khẩu, cho nên khi nhặn được tin tức.

đã hoi chậm chút ít.

Vương Thế Sung là người xảo trá Nhưng không thể phù nhận, hắn cũng là người biết dụng binh, ở trong Đại tùy vừa gian trá, lại vừa giảo hoạt.

Người có thể thúc ngựa vừa có thể lãnh binh.

Thì chỉ có một mình Vương Thế Sung.

Tuy tiền đồ không rò.

Vương Thế Sung cũng coi như là hăng hái.

Lý Từ Thông.

Đỗ Phục Uy, Trầm Pháp Hưng đều không tệ.

Xem như tam hổ.

nhìn chẳm chẳm chằm chẳm vào Giang Đô.

Có thể từ miêng hổ mà nhổ răng hổ.

Ngồi thu ngư ông thù lợi.

cũng phải có bản lãnh phi phàm mới được.

Vương Thế Sung giết Lý Từ Thông, lùi Đỗ Phục Uy, bại Trẳm Pháp Hưng.

Những chuyện này.

tuyệt không phải người thường có thể làm được.

Sau khi áp dụng kể hoạch cùa mình thành công.

Vương Thế Sung mục tiêu đương nhiẻn là nhanh chóng lấy được địa bàn cùa Tiầm Pháp Hưng.

Sau đó bằng vào địa lợi cùng Tiêu Bố
Y đối kháng.

Nhưng hắn lại là một kẻ tham lam.

Hắn tiến công Trầm Pháp Hung.

Cũng không có ý buông tha địa bản của Đỗ Phục Uy.

Hắn dĩ nhiên muốn một ngụm ăn tươi hai con cá mập này.

Cho nên hắn phái Vương Hoẳng Liệt cùng Dương Công Khanh lãnh binh, mật thiết chú ý động tĩnh của Lịch Dương.

Sau khi biết được tất cả những chuyện xảy ra ờ thành Lịch Dương.

Vương Thế Sung trên mặt lóe lên sự lo lắng.

Tình thế cũng không có dựa theo hắn mong muốn mà phát triển.

Đỗ Phục Uy lại còn sống.

Hơn nữa một lần nữa khống chế quyền lành đạo cùa quân Giang Hoài!
Vương Thế Sung cầỉ cảm thấy ngực có hơi đau.

Âm thẳm nắm chặt nắm tay.

Cái này có phần vượt quá dự kiến cùa hắn.

Dựa theo ý đinh vốn có của hắn.

Đỗ Phục Uy lúc này quá nừa đã chết.

Mà Phụ Công hẳn là chấp chưởng đại quyền.

Phụ công này đối với triều đình cực kỳ thống hận.

Tuy là túc trí đa mưu.

nhưng khó đối phó.

Nhưng so với Đỗ Phục Uy đầu nhập vào Tiêu Bố Y thì tốt hơn nhiều.

Trước mắt tình thế rất bất ổn! Bời vì hắn có tin tức, Tiêu Bố Y vô cùng có khả năng đà đến Thước Đầu trấn!
Tiêu Bố Y mỗi lần đều là xuất quỷ rihập thần.

Vương Thế Sung muốn nắm bắt hướng đi của hắn, quả thực là tốn không ít công phu.

Khi nghĩ đến Tiêu Bố Y đã đến lúc đối phó với hắn.

Vương Thế Sung có chút khẩn trương.

Nhạc Bá Thông ờ bên người cùa Vương Thế Sung.

Nhìn thấy hắn cau mày.

nhịn khỏng được nói: “Thánh Thượng.

Đỗ Phục Uy cho dù lấy lại Lịch Dương.

Nhưng mà chúng ta cũng chưa chắc đã hạ không được Lịch Dương”.

Vương Thế Sung đột nhiên nói: “Bá Thông.

Mau truyền ra lệnh ta.

Lệnh cho Hoằng Liệt rút quân, trờ lại thủ thành.

Thủ vững không ra, rồi đợi động tĩnh”.

Nhạc Bá Thông rất là nghi hoặc, “Thánh Thượng.

Người đã sớm muốn lấy lịch dương.

Chính hẳn là thùa dịp lịch dương không ổn mà một nhát nội ứng ngoại hợp tới lấy thành Lịch Dương.

Vào thòi điểm mấu chốt như vậy.

Làm thế nào mà lùi lại được?”
Vương Thế Sung lo lắng nói: “Trầm chỉ sợ Tiêu Bố Y đà đến Thước Đầu.

Mưu đồ Giang Đô cùa trẫm.

Hoẳng Liệt.

Công Khanh tuy không kém.

Nhưng làm sao mà chống đờ được Lý Tĩnh cùng Tiêu Bố Y liên thù? cố thù thành trì vẫn còn được.

Nếu mạo muội xuất binh.

Chi sợ sẽ toàn quân bị diệt!”
“Lý Tĩnh, Tiêu Bố Y sẽ lập tức đánh chúng ta? Lý Tình giống như đà lâu không có động tĩnh” Nhạc Bá Thông hoài nghi nói.

Vương Thế Sung thở dài nói: “Nếu nói là ta trên đời này.

Còn có người sợ hãi Khỏng thể nghi ngờ chính là hài người này.

Lý Tĩnh chưa bao giờ bị bại.

Tiêu Bố Y quỷ kế đa đoan, ít có người có thể phỏng đoán dụng ý của hắn.

Bọn họ xuất binh, xưa nay đều là đánh lúc không có phòng bị, cũng không có định thế.

Bọn họ xuất ra chính binh, lại nhiều đi quỷ đạo.

không để cho người khác nhìn ra ý đồ của bọn họ.

Từ trước đến nay đều là đại cuộc đà định! Tiêu Bố Y tới hạ lưu nam Trường Giang.

Nhìn như vì quân Giang Hoài quân.

Chỉ sợ mục đích chính thức của hắn lại là vì trảm”.

Nghĩ tới đây, Vương Thế Sung không rét mà run.

Hắn vốn hăng hái, cảm thấy bại Trầm Pháp Hưng đã sắp tới.

Nào đâu nghĩ đến thoáng qua đà bị hai mặt thụ địch!
Nhạc Bá Thông nghiêm nghị nói: “Được rồL Ta sẽ truyền lệnh xuồng” Khỏng đợi Nhạc Bá Thông ròi đi.

Có binh sĩ vội vã đuổi tới: “Khởi bẩm Thánh Thượng.

Phụ công cầu kiến!”

Bình Luận (0)
Comment