Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 508


Tứ Thủy tại phía đông Hồ Lao, Bản Chử phía tây.

Không thể nghi ngờ là một vách ngăn tự nhiên.

Tiêu Bố Y ỡ bên này sông, trông thấy quán Hà Bắc khắp núi khắp nơi.

khí thế kinh người, lại mim cười.

Hắn chinh phạt nhiều năm, ánh mắt nhạy cảm, nhìn về đối thủ đang tiến tới ờ nơi xa đích xác là rẳm rộ.

Chắc hắn Đậu Kiến Đức muốn lớn tiếng doạ người.

Nhưng quân Hà Bắc trong khi hành quân, nhuệ khí cuồng dã có thừa, chinh tề nghiêm minh lại hơi kém.

Vốn quán Hà Bắc điểm tỳ vết ấy vẫn tồn tại.

Dù sao quán Hà Bắc xuất thân bình dân, chủ lực là dán chúng càv ruộng, kinh nghiệm chiến tranh đều là từ thực chiến đạt được.

Muốn nói hành quân tác chiến, bài binh bố trận, dù sao so với tinh binh Vệ phủ chính quv có chút không bẳng.

Nhưng mà điểm tỳ vết ắy vẫn bị sự dũng mãnh liều mạng tác chiến của quân Hà Bắc đền bù.

Nhưng cho đến hòm nay, hai quân tương đương, địa thế như nhau, nếu là ác chiến, kỷ luật tuyệt đổi là mấu chốt thủ thắng.

Tiêu Bố Y hắn hạ mệnh lệnh, thủ hạ tuyệt đối nghiêm khắc chấp hành, nếu có sai lẩm.

nên chém không tha.

Phải biết 1ẳng hai quán đổi chọi, một điểm sai lầm có thể dẫn phát hoàn hoàn tan tác.

mà binh bại như núi.

mười vạn đại quân cùng sè một lúc mà sụp đổ.

Trước mắt Tiêu Bố Y hắn muốn cùng Đậu Kiến Đức so đấu kiên nhẫn, so đấu ý chí.

so đấu huyết tính hai quân.

Đều nói quán Hà Bắc lấy một địch mười, nhưng Tiêu Bổ Y tin tưởng, quán Tây Lương cũng không nửa phẩn thua kém.

Mặc dù cách Tứ Thùv.

quân Tãv Lương không dám chậm trễ.

đà sớm lần lượt hình thành phương trận, kỵ binh lập tức tản ra, mai phục trong trận, hai cánh phối hợp tác chiến.

Phương trận có còng có thủ.

tuy không có nhuệ khí bẳng Yển Nguyệt đại trận, nhưng lại nhiều hơn vài phần trẳm ổn ngưng trọng.

Tiêu Bổ Y mặc dù vội vàng muốn chiến thắng, nhưng hiểu rẳng quán Hà Bắc tuyệt không p hải ké lương thiện, chưa bao giờ nghĩ tới một kích mà bại.

Lần này Tiêu Bổ Y rời Hổ Lao.

cũng không phải là toàn quân xuất động, mà tạm thòi lưu thủ nửa số binh lực ỡ ngoài thành Hổ Lao an doanh hạ trại, cùng Hồ Lao hô ứng lẫn nhau.

Hắn dẫn nửa sổ binh lực tiến quân, tựa như từ Hồ Lao quan xông ra một mũi đao nhọn, đám về phía Tứ Thủy.

Mà Đậu Kiến Đức cũng toàn lực xuất binh, ở bỡ đông Tứ Thủy, đại quán mênh mông dọc bờ sòng mà triển khai.

Bờ đông Tứ Thủy, ngoại trừ hai đội nhân mã cực kỳ chinh tề, đội ngũ còn lại có vẻ có chút tản mạn.

Tiêu Bố Y tròng qua.

nhìn thắv ờ trước hai đội nhân mà có hai thanh đại kỳ, phán biệt viết hai chữ ‘Tô’, ‘La’.

Quav đẩu nói với Ngụv Chinh: “Ngụv Ngự sử.

Tò Định Phương cùng La Sĩ Tín đều là danh bất hư truyền”.

Thì ra Tô Định Phương, La Sĩ Tín đểu là xuất thân binh nghiệp.

Quản thúc binh sĩ cực kỳ nghiêm khắc, lần nàv hành quân.

Tiêu BÓ Y trà dẫn theo hơn ngàn thân vệ ra.

còn đem Ngụv Chinh dẫn theo bẽn người.

Ngụv Chinh ngóng nhìn đại trận bờ bên kia, nhíu mày nói: “Tây Lương vương.

Đối phương thanh thế to lớn.

không thể khinh địch”.

Ngụv chinh là văn thần, ít hiểu chiến tranh.

Lẩn này hành quân, kiêm làm Hành quân kí thất.

Tiêu Bố Y cười cười.

“Nói rắt tốt”.

Ngụv Chinh ngược lại có chút hổ thẹn.

“Vi thần đổi với hành quán chiến tranh cũng không rành, còn xa mới bì kịp Tây Lương vương, cùng làm cho Tây Lương vương chẻ cười”.

Tiêu Bố Y lắc đầu.“Ngụy Ngự sử.

ta lần này dẫn người theo, ngoại trà làm Hành quán kí thắt ra.

Kính xin người nhắc nhờ nhiều hơn, để ngừa ta ngộ trúng tính toán”.

Ngụy Chinh tinh thần chấn động, “Tây Lương vương có lòng này, vi thần còn có gì mà không dám nói? Thật ra theo ý của ý thần.

Đương nhiên nên thủ Tứ Thủy, sẵn sàng mà động.

Quan Hà Bắc nếu như qua sông đánh, nhất định đội hinh không chính tề.

Khi đó chính là cơ hội của chúng ta”.

Tiêu Bố Y trầm ngâm nói: “Chi sợ Đậu Kiến Đức cũng không trúng kế.

Nếu như đánh làu dài.

chúng ta cùng không phải sợ.

Nhưng Lưu Vũ Chu đà không thể chống đờ được quá lảu.

phải biết 1ẳng quán Đột Quvết đà đến Mã Ắp...!Lý Uyên nểu như giải quyết Lưu Vù Chu.

Xà Sư Đô.

Lý Quái Hủ cũng không đáng kể.

Ta cùng Đậu Kiến Đức quvết đấu, hắn thế nào mà chịu buông tha thời cơ tấn còng ta?”
‘‘Nhung không nên vội vàng xao động, Đậu Kiến Đức hậu kế không còn lực.

Cho dù muốn phòng, cũng phái để ngừa Lý Uyên làm trọng” Ngụy chinh nói: “Thật ra Quan Trang luân phiên ác chiến, binh sĩ cũng mòi mệt.

Hơn nữa Quan Trung địa thế cẳn cỗi, thua xa không bẳng Trung Nguyên điền sản phong phú.

như gặp thiên tai.

ảnh hưởng cực lớn.

Nếu nói là nghi ngơi lấv lại sức.

quân Tảv Lương được phương pháp dụng binh cùa Lý tướng quân, thậm chí có càng nhièu thòi gian..

Tiêu Bổ Y chậm rãi gặt đầu cảm thấy tán thành.

Phải biết 1ẳng cho dù binh sĩ làm bẳng sắt.

cũng khó lòng chịu được mấy năm liên tục chinh chiến.

Lý Tĩnh dụng binh như thẳiL chẳng những công kiên hạ thành mọi việc đều thuận lợi.

mà còn có phương pháp dưỡng binh rất tốt.

Thiên hạ hôm nay.

người có thể điều động trăm vạn hùng binh, cũng chi có một mình Tiêu Bố Y!
Nhưng Tiêu Bố Y xưa nav xuất binh, nhiều nhắt chi là mấy vạn, lằn này điểm đủ mười vạn tinh binh, dẫn khòi Hổ Lao cũng không quá một nửa.

Cũng không phải là Tiêu Bố Y không thích mang theo đại quán to lớn.

Mà là xuất binh càng nhiều, tiêu hao càng lớn.

Lý Tình đà sớm chi ra điểm ấy.

cho nên khi chinh chiến, một mực cầu tinh binh tác chiến, thav phiên tác chiến, vô luận quán Tây Lương chinh chiến ỡ đàu.

đều nhiều nhắt dùng nửa năm làm hạn định, kỳ hạn chinh chiến trôi qua, sẽ được trờ về quê cũ.

sau đó lại đổi binh
Chố ưu việt là, binh sĩ không sinh ra tâm lv chán ghét chiến tranh, hơn nữa có thể không giảm lực tác chiến.

Đại quán Đông Bình thật ra hôm nav đà đến kỳ hạn quav lại.

Phía trước có địch, lại bị Đậu Kiến Đức cắt đoạn đường trờ về.

Lúc này mới chậm chạp không thể quav lại.

Tiêu Bổ Y dẫn mười vạn binh tiến đến.

thật ra đà có lòng thav phiên cho đại quán Đông Binh, người mà không giữ chữ tín, thì không có thể phục chúng.

Hắn có thể phục chúng, đơn giản là vì còng binh.

Nhưng lúc này.

phải lấy đánh bại Đậu Kiến Đức là chính.

Nghĩ tới đâv.

Tiêu Bố Y giục ngựa đi về phía trước, nói khẽ: “Cũng cằn phải thử thực lực cùng ý đồ của bọn họ”.

Trong khi nói chuvện.

hai quàn đều đă bàv trận xong xuôi, trận địa sẵn sàng đón quán địch.

Mỗi gặp giao chiến.

Tiêu Bổ Y đều biết dùng ngôn ngữ đầu độc nhân tàm.

Hắn là Tây Lương vương, thế lực mạnh, nhất thiên hạ.

Người bên ngoài đối với hắn đều ngẳng đầu mà nhìn tới.

Hắn muốn lợi dụng loại sợ hài nàv tạo thế.

huống chi vô luận thành hav không thành, hắn cũng có thể nói ra tâm tư của mình.

Hắn cũng không phải là khát máu, nếu thật có thể phụ thuộc hắn, trừ phi đại gian đại ác.

Hắn cũng sẽ không chém tận giết tuyệt.

Tiêu Bố Y giục ngựa đi tới bờ Tứ Thủy.

Quản Hà Bắc nhìn thấy đối phương phi ra một nguỡi khòi giáp màu vàng, mặt trời mọc ỡ phương đông, rơi vào trẽn người Tiêu Bố Y.

ném ra một cái bóng thật dài.

hiện ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.

Tuy biết đây là sinh tử đại địch của quán Hà Bắ.

Nhưng nhìn thấy Tiêu Bổ Y độc thân xuất trận.

Quán Hà Bắc nhièu ít cũng có chút bội phục dũng khí của hắn.

Đậu Kiến Đức xa xa trông thấy, hiểu 1ẳng đây nhắt định là Tiêu Bố Y.

Chi có Tiêu Bố Y mới có loại khí phách này, mới có loại gan dạ sáng suốt này.

mới có loại cô đơn lạnh nhạt mặc cho trong thiên quán vạn mà sát khí trùng trùng, cũng không thể xen lẫn.

Từ xua anh hùng nhiều tịch mịch.

Đơn giản là mọi người thấy đều là hào quang của hắn, lại nhin không tới tâm tư của hắn.

Dù có thiên hạ, nếu không có tri kỷ, vẫn là cô đơn.

Có lẽ Dương Quảng một khắc trước khi chết, chính là cò đơn tịch mịch như quvnh hoa điêu linh vậy.

Chẳng biết tại sao.

Đậu Kiến Đức không đợi Tiêu Bố Y nhiều lời, đã giục ngựa tiến lẻn.

So với Tiêu Bố Y, hắn đơn giản mộc mạc hơn nhiều.

Mặc dù cùng là khòi giáp nhưng đà cũ, tuy cũng có trường thương, thiết cung trẽn yên ngựa như vậy, nhưng đã bị tàn phá nhiều, nhưng vẫn chưa hết sứ mạng của nó.

Ánh dương rơi xuống, Đậu Kiến Đức cũng xuất ra một cái bóng u ám thật dài.

Hai người đứng ờ hai bờ sông Tứ Thủv.

dưới ánh mặt tròi chiếu sáng, một sáng một tối Lại có ý nghĩa tân quv cùng nóng dân quán một lẩn nữa giao phong.

Tiêu Bố Y mặc dù gọi là Bổ Y, nhưng hiển nhiên đà sớm không phải bố V, hắn cùng Đậu Kiến Đức đại biểu lực lượng cũng hoàn toàn khác biệt.

Tiêu Bố Y khi nghĩ tới đây.

khôngbiết tại sao đột nhiên nghìđến Bùi Minh Thúv.

Nếu không có Bùi Minh Thúv.

Hắn hẳn là...!cũng phảngphất như Đậu Kiến Đức? Tiêu BỐY suv nghĩ như thể.
“Bờ bên kia là Trường Nhạc vương?” Tiêu Bổ Y trầm giọng nói.

hắn và Đậu Kiến Đức quyết đấu nửa năm.

nhưng mà chưa bao giờ thấv mặt.

Nhưng nhìn thấv trong thiên quán vạn mà một kỵ sĩ đi ra, đà biết hắn là Đặu Kiến Đức.

Trong quán Hà Bắc.

chi có Đậu Kiến Đức mới có khí thế cùng Tiêu Bố Y hắn chống đờ.

mà không rơi hạ phong.

Đậu Kiến Đức nói khẽ: “Sớm nghe nói đại danh của Tây Lương vương.

Hòm nay được gặp.

Tam sinh hữu hạnh”.

Hai ngưỡi gặp nhau, cũng không có vừa thấy mặt đà giương cung bạt kiếm.

Ngược lại nhưthể bẳng hữu đà lâu không gặp.

Tiêu Bố Y trong lòng hơi run sợ.

Đậu Kiến Đức nhẹ giọng mà nói, nhưng lời nói giống như ở bẽn tai người tạ bời vậy có thể thấv được, người này trung khí mười phẩn, vò còng quả thực là không kém.

Trẽn thực tế, có thể từ trong vạn mã thiên quân, thoải mái ra vào, lại có thể được các tướng ủng hộ.

Không có thực lực phi phàm thì có thể nào làm được?
Ngửa mặt lên trời thờ dài.


Tiêu Bổ Y nói: “Trường Nhạc vương cũng biết chuyện Đỗ tồng quản chứ?”
Đậu Kiến Đức mặt không đổi sắc.

“Đỗ Phục Uy cùng ta và ngươi có quan hệ gi?”
Tiêu Bố Y nghiêm mặt nói: “Thiên hạ hưng, dân chúng khổ.

thiên hạ vong, dân chúng cũng khổ.

ta vốn áo vài, may mắn được tiên đế coi trọng, được từ Giáo Thư Lang đến Đại tướng quân.

Tiên đế tại vị, mặc dù khiến cho chúng sinh thiên hạ lao đao, nhưng lúc làm băng, cũng đà hoàn toàn tinh ngộ...”
Tiêu Bố Y thanh ảm vang xa.

giống như nước chảy róc rách, réo rắt rõ ràng, quanh quần ở hai bờ sõng Tứ Thủv.

Hai quán im lặng không nói gì, trong khắp nơi chi quanh quần thanh âm một người.

Đậu Kiến Đức cũng không nhiều nói.

lại ngẩng đầu nhìn về phía mây bav phiêu đãng trên bầu trời, chi thấy mây trắng trôi đi.

biến đổi khó dò.

thần sắc bắt động.

Tiêu Bổ Y tiếp tục nói: “Tiên đế thật ra đà biết sai lầm.

Muốn gầy dựng lại núi sòng, trả lại an bình cho thiên hạ..

Đậu Kiến Đức rốt cuộc nói: “Một lỡi biết sai, là gạt bò trăm vạn oan hồn?”
Dương Quảng hon mười năm đại nghiệp đại khí mênh mòng.

Xây Đông Đô, tu Trường thành, mỡ kênh đào.

cực ki hiếu chiến., vì cẩu ngàn dặm núi sõng, nhưng dù sao cũng là quá khích.

Đậu Kiến Đức nói Dương Quảng một tay bóp chết trăm vạn tính mạng, cũng không đủ.

Tiêu Bổ Y hơi chút trầm ngâm.

“Chúng ta không thể sửa chữa quá khứ, nhưng có thể sáng tạo ngày mai.

bổn vương những năm gần đây này.

nam chinh bắc chiến, không cẩu kế tục đại nghiệp tiên để; chi cầu an khang như khi Văn đế tại vị.

Hôm nay Giang Nam mới bình.

Đông Đỏ sớm định.

Bách tính an cư lạc nghiệp, không dám nói có thịnh thể như thòi Văn đế, nhưng cuối cùng cũng có thể làm cho dán chúng không lưu lạc khắp nơi nữa.

Chuyện này là thiên hạ đều thấy, cũng không phải là bồn vương lớn lối khinh người".

Đậu Kiến Đức không nói, ánh mắt hướng về núi xa.

Tiêu Bố Y cau màv.

lại nói: “Hà Bắc bỡi vì mờ kênh đào.

chinh Cao Lệ, dân chúng lầm than.

Mười phần mắt chín.

Trường Nhạc vương ờ trong đó cùng biết được nỗi khổ của dân chúng..Thoáng qua thanh âm cao vút nói: ‘Không biết tại sao lại quên sự đau khồ năm đó.

ngang nhiên hưng binh, đem nồi khồ bản thân, đem chất lẻn trên người dán chúng Trang Nguyên?”
Đậu Kiến Đức mim cười nói: “Tây Lương vương, hôm nay không tự đến.

chi sợ phiền xa tới lấy.

Núi sòng ngàn dặm, đương nhiên dùng thiết kỵ tranh chắp, nhiều lời ích lợi chi?”
Tiêu Bố Y bỡi vi nâng đờ Tùy thất, cho nên xua nay vẫn dùng chính nghĩa áp ngưỡi.

Nhưng mà dùng chính áp người, đà là bắt chính, nhưng Tiêu Bố Y hiện tại, nào đàu chú ý được quá nhiều.

Ngôn từ lằn này, thật ra đối với Vũ Văn Hóa Cặp đà nói qua.

Đối với Vương Thế Sung đà nói qua.

Mồi lằn nói lên.

mặc dù không thể nói động chủ tướng, cũng có thể loạn quán tâm của hắn.

Nhưng Đậu Kiến Đức nghe xong, chi mim cười đơn giản hóa giải.

Tiêu Bố Y vẫn muốn du thuyết đối thủ, Đặu Kiến Đức ý tứ lại đon giản sáng tỏ.

ta không đánh ngươi, ngươi cũng muốn đến đánh ta.

Đã như vậy.

không cằn ngươi phiền toái đi Hà Bắc.

muốn đánh thiên hạ, thì dựa vào vũ lực.

không cần nhiều lời.

động thủ đi!
Thấy Đậu Kiến Đức vẫn thong dong, quán Hà Bắc vẫn nghiêm nghị như thường.

Tiêu Bố Y ngược lại âm thầm bội phục.

Một lằn nữa thờ dài.

Tiêu Bổ Y nói: “Thật ra Trường Nhạc vương nếu chịu phụ thuộc.

Ta CÓ thểbảo vệ quản Hà Bắc no ấmkhônglo.

quan tước không giảm”.

Đậu Kiến Đức lạnh nhạt nói: “Nếu như Tâv Lương vương chịu phụ thuộc ta.

tacó thể bảo đám ngươi liên tục thăng lên ba cấp”.

Tiêu Bố Y trầm mặc không nói gì.

Đậu Kiến Đức hờ hững nói: “BỊ khống chế nơi tay, chi là hữu tâm vô lực.

Bồn vương sao có thể là người bị quản chế?”
Tiêu Bổ Y lắc đẩu, ‘‘Đáng tiếc, đáng tiếc...”
Đậu Kiến Đức nói: ‘Đáng tiếc, đáng thương..

Hai ngưỡi sau khi nói xong, vẻn lặng nghe nước chảv róc rách, gió nhẹ tinh tế.

lại biết không cẩn nói gi nữa.

La Sì Tín cũng đã giục ngựa tới.

thấp giọng nói: “Trường Nhạc vương, quân Tây Lương binh lực không bẳng chúng ta.

có thể lấy nhiều thắng ít”.

Đậu Kiến Đức cau mày nói: “Ta chi sợ trong khi qua sông, đà bị hắn đánh ngay giữa dòng.

Tiêu Bố Y giảo hoạt đa đoan, không thể không phòng.

La Sì Tín ngậm miệng, hiểu rẳng Đậu Kiến Đức nói không sai, thì ra hiện tại địa thế tương đương, dùng Tứ Thủy làm ngăn cách.

Quản Tây Lương mặc dù binh lực hơi kém.

nhưng La Sĩ Tín lại biết trận pháp quan trọng.

Bởi vì cho dù ngươi có trăm vạn hùng binh, cũng không có khả năng đồng thòi dùng trẽn một chiến trường.

Tiêu Bố Y hiển nhiên đổi với Tứ Thủy sớm có nghiên cứu, cũng có thể đem binh lực dùng ờ nơi mấu chốt nhất.

Cái nàv đương nhiên có được nhờ kinh nghiệm năm đó hắn ác chiến với Lý Mặt.

lần nàv lại dùng ờ trẽn người quân Hà Bắc.

Quản Tãv Lương nhìn chẳm chẳm, bóp chãt chồ xung vếu.

quán Hà Bắc nếu qua sòng mà chiến, trận hình cằn phải phán tán.

Bởi nhưvậy, Tiêu Bổ Y súc lực đã lâu.

có thể tiêu diệt từng bộ phận.

Kể từ đó.

quán Hà Bắc có thể tính là không còn địa lợi.

thật sự là không khôn ngoan.

Tiêu Bố Y thấy La Sĩ Tín nói nhỏ.

đột nhiên cười to nói: “Xem ra...!quán Hà Bắc quán không dám qua sông?”
La Sĩ Tín lỡn giọng nói: “Quán Tãv Lương chẳng lẽ dám qua sóng sao?”
Tiêu Bổ Y nói: “Ta là chủ ngươi là khách.

Kính mời ngươi trước”.

La Sĩ Tín lạnh lùng nói: “Ta là khách ngươi là chủ.

nào có lý nào để cho khách khó xù”.

Hai ngưỡi đánh võ mồm, lại cũng không động cựa.

Đậu Kiến Đức âm thầm nhải mày.

Hắn khi nghe thấv quân Tây Lương binh tới Tứ Thủv.

thật ra vốn định sau khi qua Tứ Thủv.

từ chiến đến cùng, cùng không nghĩ đến là.

quân Tây Lương hầu như đồng thòi cùng với bọn họ đuổi tới.

lấv sông làm giới hạn, nhiều ít làm cho người ta khó xử.

Hắn không dám khinh thường quán Tãv Lương, cũng không muốn lắv tính mạng của huynh đệ mình đi đánh cuộc.

Bên ngưỡi tuy có La Sĩ Tín.

Tỏ Định Phương có khả năng.

Nhưng trước mắt.

ngoại trà giằng co.

cùng không có phương pháp.

Tiêu Bố Y đột nhiên nói: “Xem ra Trường Nhạc vương không chịu qua sông chiến một trận?”
Đậu Kiến Đức thản nhiên nói: “Chẳng lẽ Tây Lương vương chịu sao? Ta ngược lại rất hoan nghênh”.

Tiêu Bố Y cười nói: “Nghe nói quán Hà Bắc dũng mãnh thiện chiến.

Ta đương nhiên cũng không dám".

Quản Hà Bắc nghe đến đó.

không khỏi tinh thẩn chần động.

Thẩm nghĩ Tâv Lương vương nổi tiếng thiên hạ cùng nói như thế.

có thể tính là vinh dự lớn lao.

Nhưng vui sướng trong lòng, rồi lại nản lòng, thẩm nghĩ Tây Lương vương vốn là địch thủ.

bản thân có loại suy nghĩnàv.

đã đối với hắn có lòng sợ Mi.

“Nếu mọi người đều không dám qua sòng.

Như vậy giẳng co một ngày cũng không có cách nà(ỹ’ Tiêu Bố Y mim cười nói: “hai quán đối chọi, buồn tẻ như thế.

không bẳng làm chút điểm tâm có được không?”
Đậu Kiến Đức biết Tiêu Bổ Y quỷ kế đa đoan, nhíu mày không nói gì.

La Sĩ Tín cũng đà quát: “Tiêu Bố Y.

Ngươi lại có âm mưu quỷ kế vô si gì, thi cứ sửra đi.

Chúng ta sẽ tiếp đón”.

Tiêu Bố Y thản nhiên nói: “Ta cho dù có âm mưu quỷ kế gì, so ra có thể vô si vượt qua gia nô bốn họ sao?”
La Sĩ Tín ngực như bị trọng kích, sắc mặt tái nhợt.

Thì ra hắn trưỡc sau tìm nơi nương tựa Trương Tu Đà.

Đỗ Phục Uy.

Lý Mặt, Đậu Kiến Đức.

Tiêu Bố Y mắng hắn là gia nô bốn họ, chính là vạch trằn nồi đau trong lòng của hắn.

Đậu Kiến Đức không thể không nói.

Tiêu Bố Y ngôn từ sắc bén.

thậm chí không kém công phu của hắn địa.

“Nếu như sính miệng lười lợi hại.

không cằn nhiều nhân mà như vậy xem.

Tây Lương vương, không biết ngươi chuần bị làm ăn sáng gi đây?” Tiêu Bố Y mim cười.

“Nghe qua quán Hà Bắc dũng mãnh vô địch, mồi người lấv một địch mười...!Ngươi đã không chịu khai chiến cùng ta.

không bẳng đều thối lui tám trăm bước, sau đó ta và ngươi phái ra hai trăm binh sĩ chiến một trậ.

Chơi đùa một chút thi thế nào?”
Hắn nói hỡi hợt.

nhưng nhiều ít có chút ý khiêu khích, nhưng loại trước trận khiêu khích này.

ngược lại cực kỳ công bình, chi cần đổi thủ có chút tâm huvết thi không thể không tiểp.

Quản Hà Bắc nghe thấy đều nổi giận, đều tiến lên.

Đậu Kiến Đức lằn này thán chinh, dũng tướng dưới tav rắt nhiều.

Vương Phục Bảo.

Lưu Hắc Thát tại Đông Bình.

Trước mắt dùng La Sĩ Tín.

Tô Định Phương là chính.

Nhưng hổ tướng còn lạ, ví dụ như đám người Nguvễn Quân Minh.

Thương Tằn Mài.

Vương Tiểu Hồ, Lưu Nhà.

Cao Sĩ Đạt.


đều cực kỳ dũng mãnh.

Những người này đều là từ đầu đi theo Đậu Kiến Đức, chủ lực huyết chiến quán Tiết gia.

Nghe Tiêu Bố Y khiêu khích lửa giận trong lòng tăng vọt.

đều thinh chiến.

Tiêu Bổ Y cách sông trông thấy, trong lòng khẽ động.

Quản HàBắcxác thực như mãnh hồ xuống núi.

Nhưng các tướng sì nhiều ít có chút xúc động.

Một trận chiến nàv cho dù Đặu Kiến Đức không muốn tiếp, thi quán Hà Bắc tuvệt đối sẽ không thể không tiếp.

Bọn họ đều là hán từ, đều rất nhiệt huyết, nhưng chi có loại nhiệt huyết này.

Mỡi là kè hờ lớn nhất, bởi vì anh hùng, đa phẩn đều là mệnh chết sớm!
Nguyễn Quản Minh bước lên trước nói :“Trường Nhạc vương.

Mạt tướng thinh cầu dẫn người chiến một trận”.

Đậu Kiến Đức chán mày cau lại.

còn chưa nói gì.

thì tướng lănh còn lại đểu nói: “Mạt tướng thinh chiến”.

Tò Định Phương là người tương đối tinh táo nhất ờ đâv.

hạ giọng nói: “Trường Nhạc vương.

Tiêu Bố Y quỷ kế đa đoan, nếu mượn cơ hội này, thùa dịp chúng ta lui về phía sau.

công kích chúng ta thi làm sao bây giờ?”
Đậu Kiến Đức trong lòng hơi run sợ.

các tướng vẫn không rõ.

Đậu Kiến Đức lại nhớ tới chuyện xưa thời cồ.

Cuộc chiến Tứ Thủv, quán Tần ép sát bờ tây bày trận.

Quản Tấn không cách nào qua sòng, nhất đại kv tài Tạ Huyền đổi với quán Tần khích tướng nói.

‘Đem trận bức thế này.

đâv chi là kế bền bỉ.

không phải cầu tốc chiến.

Nếu như dời trận sát lại.

cho Tấn binh qua sông để quyết thắng bại.

Không biết có dám hay không? Phù Kiên vì cẩu quvết đấu.

đồng ý hơi lùi để cầu quvết chiến, không ngỡ quán Tần thùa dịp quán Tẩn lùi lại phía sau, xuất kỳ binh đánh lén.

lại ỡ trong quán Tần hô to nói dối quán Tẩn đã bại.

quán Tẩn sĩ khí đi xuống, kết quả binh bại như núi.

Trăm vạn đại quân, một trận là tan hết.

Tiêu Bổ Y đề nghị hai bên lui lại, nói không chừng cũng là dụng tâm hiểm ác!
Nghĩ tới đâv.

Đậu Kiến Đức không thể không thờ dài.

Tiêu Bổ Y này.

khắp nơi đều là xảo trá.

Phải biết 1ẳng Đậu Kiến Đức tuy là hùng bá Hà Bắc, cũng không phải là dụng binh, như thần, cũng ít gặp nưhng trận chiền cứng đối cứng, bại Tiết Thế Hùng cũng là mạo hiểm, lúc trước vô luận đụng phải Trương Tu Đà hay Dương Nghĩa Thẩn.

Quản Hà Bắc đểu hông cách nào thắng được.

Cho dù về sau gặp La Nghệ.

Dương Thiện Hội, bởi vì đối thủ kỷ luật nghiêm minh, cũng không cách nào thủ thắng, đành phải rút về.

Đậu Kiến Đức mặc dù cẩu chiến một trận, nhưng đối với quán Tây Lương sớm có cảnh giác.

Phải biết 1ẳng Tiêu BÓ Y hùng bá Trung Nguvên.

cũng không phải là tự nhiên.

Mà là trải qua nhiều trận đánh ác liệt mà kiên trị mới có thành tích như hôm nay.

Nửa năm qua.

đã gặp qua nhiều thiết huyềt của quân Tây Lương, hai bên đối chiến.

Đậu Kiến Đức lòng biết rõ, khó tránh khòi lo lắng.

La Sì Tín lại lắc đầu nói: “Chúng ta thì khác.

Trước mắt quán sĩ đồng lòng, sĩ khí như hồng thủv.

hắn nếu như đến công, không bẳng tương kế tựu kế đánh lén.

có thể bại quán Tâv Lương".

Đậu Kiến Đức thấy các tướng đểu kích động, không đành lòng làm phật ý mọi người, khè gặt đầu nói: “Quân Minh, ngươi chọn hai trăm huynh đệ cùng quán Tây Lương chiến một trận” Tô Định Phương, La Sĩ Tín lặp tức lặng vên lui ra, đà hiệu lệnh binh sĩ dưới tay lui ra phía sau bóp chăt trận cước.

Đặu Kiến Đức lúc này mới lớn giọng nói: “Tây Lương vương có ý.

Bồn vương phụng bồi”.

Hắn tiếng vừa dứt.

Tiêu Bổ Y quát: “Tốt!”
Hai người đều trong lòng biết rò ràng.

Một trận chiến trước mắt.

nhin như ít người, nhưng lại là đấu xảo trá, đấu sĩ khí.

đấu dũng mãnh.

Đậu Kiến Đức néu dùng đại quân đối chiến Tiêu Bố Y, không có quá nhièu nắm chắc, nhưng nếu nói là đánh với hai trăm huynh đệ.

không tin bại không được Tiêu Bố Y.

Nguyễn Quản Minh lình mệnh, các tướng lình đều tinh thẩn chấn động, hiểu 1ẳng Nguyễn Quản Minh trong các tướng lành, võ cõng cao tuyệt.

Có hắn xuất trận, đương nhiên không thể bại.

Nguyễn Quản Minh đà chọn hai trăm dũng sĩ, những người này mồi người đều là hạng người đẩu đao liếm máu, thân kinh bách chiến, mắt hổ nhin chăm chăm qua bỡ bên kia.

Tiêu Bố Y giục mà quay lại quát: “Trương Tế ỡ đâu?”
Trương Tế động thân ra, trầm giọng nói: “Có thuộc hạ”.

‘Bồn vương lệnh ngươi dẫn hai trăm dũng sĩ, quyết đấu dũng sĩ Hà Bắc.

Không biết có lòng tin không?" Tiêu Bố Y hỏi.

Trương Tế nói: “Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

Thuộc hạ cũng không tin tường tất thắng.

Chi có tin tưởng không có nhục sứ mạng của Tâv Lương vương!”
Tiêu Bổ Y mắt lộ ý tán thưởng, thấy quán Hà Bắc đà chậm rãi lui lại, cổ Nhuận Phủ thấp giọng nói: “Tâv Lương vương.

Hà Bắc quán lui bước.

Chúng ta nếu như nhân cơ hội mà công, cũng có cơ hội thắng".

Tiêu Bổ Y ngóng nhìn sang bờ bên kia một lát.

thờ dài nói: ‘‘Bọn họ đà có phòng bị.

không còng được”.

Hắn chinh chiến nhiều năm, làm sao nhìn không ra, đổi thủ tuy là lui lại, nhưng lại ẩn chứa sát khị không chi nói còn có dòng Tứ Thủv vắt ngang.

Cho dù đắt đai bẳng phẳng, đơn giản truy kích cũng không có nắm chắc có thể thắng được.

Lệnh kỳ phấp phới, kèn trống vang lừng.

Đại quán Tâv Lương chậm rãi lui bưỡc.

thòi gian uống cạn chung trà.

đà ờ ngoài tám trăm bước.

Tạo nên một bài đất rộng ờ bên cạnh bờ sông.

Quản Hà Bắc cũng nhưthế.

chỡ đại quân lui ra phía sau.

chi nghe kèn trống vang lên đại kỳ bav phắt phới, bờ sông có hai trăm dũng sì đi ra, ỡ trong vạn quân, hiển lộ ra vẻ lạnh lùng dị thường.

Dũng sĩ hai bỡ sông đều hiểu 1ẳng.

Cuộc tỷ thí này.

gánh vác sì khí hai quân, tuvệt không thể bại!
Nguvễn Quản Minh cùng hai trăm quán Hà Bắc dưới tay, đều cẩm trong tav trường thương, eo giắt đao bén, lưng đeo trường cung.

Trẽn vẻn mang tên dài cùng thuẫn bài, chờ xuất phát.

Trang bị của những người nàv đà là trang bị chiến đấu hoàn mv nhất của quân Hà Bắc.

Những người này gánh vác.

là sự kv vọng của hơn mười vạn đại quán quán Hà Bắc ờ sau lưng.

Quân Tây Lương đà thành thẩn thoại bắt bại.

Nguvễn Quân Minh gánh vác mộng tường đánh vỡ thần thoại nàv.

Trận chiến này nếu như thắng, quán Hà Bắc cũng không cẩn sợ hài Tây Lương.

Trương Tế người ờ trên lưng ngụa, ngóng nhìn sang bờ bên kia, sắc mặt nhưbăng, hai mắt như ngưng đọng lại.

Phía sau hắn là hai trăm dũng sĩ.

mồi người cằm trong tay trường sóc.

trừ cái đó ra, trang bị cùng quân Hà Bắc cùng giống như nhau.

Ngụv Chinh nhịn không được hòi: “Tây Lương vương, chúng ta có nắm chắc tất thắng không?”
Tiêu Bổ Y hai mắt lóe sáng, ngưng trọng nói: “Quán Hà Bắc tự cao dũng mãnh, hôm nav chúng ta sè dùng những binh sĩ này, để đánh đổ sự tin tưởng đó!”
Hai bờ sòng đột nhiên tiếng trổng vang lớn.

đắt rung núi chuvển.

cùng vì dũng sì hai bên mà khuvến.

khích.

Trương Tế, Nguvễn Quân Minh hầu như đồng thời thúc ngựa, xông vào Tứ Thủv.

Dũng sĩ sau lưng hai người đều gầm lẻn đi theo.

Trong lúc nhắt thời ngựa đạp nước sòng, bọt nước kích động, sáng ngời Tứ Thủv.

Mặt trời chiểu sáng, lắp lánh lóe sáng, vô sổ giọt nước bắn lên giữa không trung, giống như nước mắt trong mắt tinh nhân không muốn xa rời.

Lại như hào tinh quav cuồng ở trong lòng trượng phu!
Chươna 509: Lãnh huyết (1)
Dũng sĩ hai quán quyết đấu.

Tiêu Bổ Y cũng không có vặn dụng thiết giáp kỵ binh.

Trẽn thực tế, hắn lẩn này xuất động ky binh tuy nhiều, chừng hơn vạn.

nhưng hiện tại trẽn tay có thể dùng chi là hơn ngàn thiết giáp kỵ binh.

Chinh phạt nhiều năm, Tiêu Bố Y sớm có chuẩn bị.

hơn nữa mà trường Đại Tùy Trang Nguyên đều thuộc về tav hắn.

Trước đâv ti mi chuẩn bị.

Tiêu Bố Y vô luận từ binh lực hay là số lượng ngụa, đều vượt xa người khác.

Nhưng thiết giáp ky binh bách chiến bách thắng, vi không nhục uy danh, Tiêu Bố Y xưa nay tuyển chon nghiêm khắc, thà thiếu chứ không ẩu.

Từ Thế Tích huấn tinh binh, luyện kỵ binh, mồi con chiến mã của thiết giáp kỵ binh, cũng có thể nói là trong trăm con lựa một.

phi thường thần tuần.

Bời vì như vậy nên thiết giáp kỵ binh cũng không tính là nhiều, hơn nữa đa số dùng cho Đông Bình, Giang Đô cùng Hà Đông ba nơi.

Trong tav hơn ngàn thiết kỵ, Tiêu B ố Y đương nhiên dùng vài lúc mấu chốt nhất.

Thiết ky quán Hà Bắc không động, hắn đương nhiên sè không để cho đổi thủ nhìn rõ ràng thực lực thiết kỵ của hắn.

Thiết giáp kỵ binh có thể xưng hùng thiên hạ, chồ dựa thứ nhắt là trận pháp, hai là dựa vào tốc độ.

mà một điểm rất mấu chốt lại sự thằn bí.

Đối thủ mỗi lần bị thiết giáp ky binh đánh bại, đều là kinh sợ lạnh người, thấy không rõ hư thực.

Như thế truyền xuống, đồn đãi ra ngoài, đối phương không chiến đà sợ ba phẩn.

Nhưng hôm nay dưới vạn mã thiên quán nhìn chăm chú, Tiêu Bổ Y tuyệt sè không đem chồ sắc bén của thiết ky nói với Đậu Kiến Đức biết.

Lại càng không muốn đơn giản diễn cho Đậu Kiến Đức xem.

Mặc dù không có sử dụng thiết giáp ky binh.

Nhưng Tiêu Bố Y cùng có nắm chắc phẩn thắng, bởi vi ngựa mặc dù không phải trong trăm chọn một.

nhưng người lại là trong ngàn tuyển một!
Trong trăm vạn nguỡi ở Đông Đỏ tuyển mấy ngàn dũng sĩ.

Tiêu Bố Y lần nàv mang đến.


càng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.

Hắn tin tưởng, đám ngưỡi Trương Tế tuyệt đối sẽ không khiến cho hắn thất vọng!
Chiến mã hai phe lựa chồ nước cạn băng qua.

tốc độ như nhau, thoáng qua đà xông tói khoảng giữa.

Đám ngưỡi Trương Tế tuy có cung, lại không bắn, thật sự là hai bên mặc dù chạy ở trong sông, nhưng tốc độ đểu cực nhanh, chi sợ không đợi giương cung, người đà đến trước mắt.

Nguyễn Quản Minh thân kinh bách chiến, cũng tính ra khoảng cách không ổn, cảm thấv trường cung vướng víu.

chi nắm mà ngóng nhìn ra phía trước
Hai bên vừa xông tới.

thoáng qua hai mặt nhìn nhau, đều tròng thấv sự lạnh lùng của nhau.

Thiết thương như rừng, trường sóc lóe sáng lạnh.

Đậu Kiến Đức thấv trong lòng chợt lạnh, dưới sự so sán, quán Hà Bắc khí thế đà kém một bậc.

trường sóc so với thiết thương uy mãnh hơn nhiều, cằn phải biết cách linh hoạt sử dụng, không phải binh sĩ tầm thường có thể làm được.

Tiêu Bố Y có để nghị này, lại có thể tim hai trăm trường sóc thủ uy mãnh như thế, hiển nhiên có chuẩn bị mà đền.

Đậu Kiến Đức khi nhìn thấy đổi phương cẩm trong tay trường sóc.

trong lòng đà cảnh giác.

Nhưng một trận chiến này, hắn không thể không tiếp.

Hắn không tiếp, thủ hạ huynh đệ không cho.

hắn tuy là Trường Nhạc vương, nhưng cả đời đều là vì các huynh đệ khoái hoạt mà bôn ba.

Hắn hiệu Trường Nhạc, đon giản là hắn muốn các huynh đệ được vui vẻ, mà hắn lại chưa bao giờ hưởng thụ qua điểu này.

Hắn cho đến bây giờ.

vẫn tiết kiệm như vậy, lo lắng như vậy.

Có đôi khi, trượng phu làm việc, vốn chính là thân bất do kv.

Đậu Kiến Đức cũng không biết, những dũng sì Tây Lương này.

sử dụng trường sóc chi là công phu căn bản nhất, hắn nếu như biết được kết quả.

hắn cho dù chịu Tiêu Bố Y cười nhạo, cũng sẽ không để cho Nguyễn Quán Minh qua sông quvết đấu.

Nhưng hắn không biết!
Trương Tế người ỡ trước nhất, vươn tay tháo thuẫn bài xuống, trường sóc trong tay đưa lẻn.

thò ra nửa đầu ngựa.

Mà sóc giữ ở trong cánh tav như đúc bẳng sắt.

không có chút rung động nào.

Hoa rơi nước chảv không thể ngăn cản bước tiến của hắn.

Mục tiêu của hắn chi có một.

đó chính là Nguyễn Quán Minh.

Hai quán rốt cuộc đụng vào nhau, trường sóc thiết thương cơ hồ cùng một thòi khắc mà xuất kích!
Cho dù là Tiêu Bố Y nhìn thấv.

đều nhướng mày.

nắm chặt hai nắm đấm.

Từ thế ngựa xông tới cho thấy, quán Hà Bắc quả nhiên danh bất hư truyền.

Hàn quang lấp lánh, chiếu vào mặt nước, ánh dương chiếu xuống, nổi lẻn một màu đò tươi, trong thiên địa giống như có phút chốc tình lặng, thoáng qua ầm ầm vang lớn.

chiến mà hí vang.

Nguyễn Quán Minh một thương đám ra, đà cảm giác không ổn.

Hắn dùng tốc độ, muốn trước khi Trương Tể xuất kích, một thương đâm chết Trương Tế.

Nhưng hắn coi thường ké địch, xem trọng bản thân.

Cũng không phải là Nguyễn Quán Minh khinh địch, mà là hắn căn bản cũng chưa từng nghe qua cái tên Trương Tế.

Hắn hiểu 1ẳng, trước mắt thủ hạ danh tướng của Tây Lương vương đều đà ỡ bên ngoài.

Trương Tế nàv.

có lẽ chi là một thân vệ.

Nguyễn Quản Minh vò công không kém.

có thể nói là ỡ trong quán Hà Bắc đà thuộc hàng kiệt xuất, bẳng không Đậu Kiến Đức cũng sẽ không phái hắn đối địch quán Tây Lương.

Bắt giặc bắt vua.

lâm trận trảm tướng không thể nghi ngờ là cách hạ sĩ khí của đố thủ nhanh nhất.

Trương Tế khi nhắm vào Nguyễn Quản Minh.

Nguyễn Quản Minh làm sao không biết.

Trương Tế là đầu lĩnh của quân Tảv Lương.

Hắn một thương nhẳm vào lồng ngực của Trương Tế, hắn có lòng tin, có thể đem Trương Tế cả người lẫn giáp đâm xuyên qua.

Nhưng Trương Tế phản ứng vượt quá dự kiến của hắn.

Trương Tế đem thuẫn bài ngăn ở trước ngực.

Sau xoảng một tiếng vang lỡn.

trường thương đánh tráng thiết thuẫn, kéo lẻ một hàng hoa lửa.

Trương Tế lặp tức lảo đảo hai cái, lại hầu như đồng thời một sóc đánh trúng chiến mà của Nguyễn Quán Minh.

Nguyễn Quản Minh dự kiến không đến.

phòng thủ đã không kịp! Hắn đoán chắc Trương Tế muôn vàn biến hóa.

cùng có tin tường đem công kích ngăn cản được.

Nhưng không có nghĩ đền hắn bắt giặc bắt vua, Trương Tế lại giết người giết ngựa.

Trường sóc xuyên thủng ngực chiến mã.

đâm xiên xuống bụng, hầu như không ngừng mà xuyên qua.

Máu tươi phun ra như suối, đỏ chói một màu.

Chiến mà chết thảm, chạy xéo ngã ờ trong nước sông sáng ngời, trong nháv mắt nhuộm đỏ nước sông, kích lên sóng cuộn ngập trời.

Thế ngựa cực nhanh, nhanh đến Trương Tế thậm chí không kịp rút trường sóc từ trong ngựa ra.

Nguvễn Quản Minh phản ứng cũng rắt nhanh, một khắc khi chiền mã ngã quỵ xuống, đà lăng không nhảy lên.

đánh về phía Trương Tế.

Trương Tế vứt bò sóc rút đao, một đao chém ra, giống như phá không mà ra.

Nguvễn Quân Minh không chút do dự ném trường thương, trường thương phá không giống như tia chóp xuyên mâv.

Hai ngưỡi khá là gẩn nhau, thậm chí có thể nhìn thấv ý sát phạt lạnh lùng trong mắt lẫn nhau.

Hai người liều mạng, tựa như cùng đà vứt bỏ bản thân không để ý.

Nguyễn Quán Minh theo Đậu Kiến Đức ra sinh vào tử.

đà sớm quen quên đi sinh tử.

Trương Tế càng trời sinh là cồ máy giết người, đem sinh tử ra ngoài suy xét.

Giữa không trung ánh sáng lóe lẻn.

hàn quang xẹt qua.

Ngay sau đó huyết hoa tung tóe ra.

Nguyễn Quán Minh trong không trung dừng lại một chút, ngực phun ra một vòi máu tươi, rơi vào trong sõng.

Trương Tể dưới xương sưỡn nhuộm đò.

thuận thế lao ra, đà đến trong trận của quân Hà Bắc.

Hai người cùng chịu trọng thương, nhưng nhìn thi hình như Nguyễn Quản Minh bị thương nặng hơn, thậm chí mất cả tính mạng.

Đậu Kiến Đức một khắc nhìn thấv Nguyễn Quản Minh rơi vào nước sõng trong nội tâm quặn đau.

răng cắn chặt.

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến.

dũng sĩ của quán Tàv Lương lại độc như vậy, quả cảm như vậy.

Cho dù là đại tướng Nguvễn Quản Minh dưới tay hắn, một chiêu đã bị Trương Tế đánh rơi, sinh tử chưa biết!
Trong khi Trương Tế cùng Nguyễn Quản Minh quvết chiến.

Quản Tãv Lương cùng dũng sì Hà Bắc đều đã đò mắt.

tiến hành liều chết chiền đấu.

Trường thương mà sóc giao thoa mà qua, không chút nào ngoại lệ đều thấy máu đào phun ra.

loại tốc độ này.

loại xung phong này, loại thế công nàv.

vốn chính là ngươi chết ta sống, không có bất kỳ đường sống nào.

Mọi người so đấu chẳng những là tốc độ cùng lực lượng, mà còn có quvết tâm cùng lòng
tin.

Trận chiến như thắ không có thục lực sống không nồi.

Quyết đấu như thắ không có lòng tin cũng sống khôngnổi!
Không thể nào né tránh, không thể nào nhượng bộ, chi có lòng tin vững chắc địch thủ sẽ chết trước mình.

Quả cảm nhất, nhanh chóng nhất giết chết đối thủ.

mới là đường sống sót duy nhất.

Chươna 509: Lãnh huyết (2)
Đại quán ờ xa xa nhìn thấy, một khắc khi hai đội va chạm vào nhau, không biết đà ngã xuống bao nhiêu người, mềm yếu bắt lực như cò khô bị lửa thiêu đốt.

héo lũ diệt vong.

Nước sông trong nháy mắt đà bị nhuộm đò.

Giống như ánh ráng chiểu, tròi chiều máu chiểu!
Tinh mạng ờ trong thời khắc này.

quả thực ti tiện vô cùng.

Lý Tĩnh chưa bao giờ dùng, cùng sè không dùng loại phương thức còng kích giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm này.

Nhưng Trương Tể thì khác.

Hắn ngoại trà chiêu này cũng không còn phương pháp nào khác.

Trương Tế sắc mặt tái nhợt, lúc này cũng đà nhanh đến phía sau quán Hà Bắc.

Một thương liều mạng cùa Nguvễn Quân Minh, hầu như đâm rách tì tạng cùa hắn.

Máu tươi không ngừng chảv xuôi, hắn cùng không có cơ hội đi băng bó.

Hắn trước mắt.

chi có thể vì sống sót mà cổ gắng.

Hắn đà đáp ứng Tây Lương vương, muốn không có nhục sứ mạng, trong sinh tử chém giết, nểu như sinh tử một đường như vừa rồi, hãy để xong việc rồi hãy kinh sợ.

Nguyễn Quản Minh tuyệt đối không kém.

Trương Tế hắn còn có thể sống được, chi có thể nói sách lược quvết đấu so với Nguyễn Quán Minh chính xác hơn.

Trẽn trán mồ hỏi xen lẫn nước sông, máu chảy xuôi xuống, hai mắt mê ly.

Trương Tế thậm chí không có thời gian lau đi, hắn chi nắm trong tay trường đao.

nhìn thoáng qua đợt tấn công như sóng triều.

Nếu không thể một chiêu đánh chết địch, hắn không muốn làng phi nửa phẩn thể lực.

Ác chiến cũng chưa có chấm dứt.

chi mới vừa bắt đầu.

Hai dũng sĩ quân Hà Bắc thấv Trương Tế đánh tới, không chút do dự giao nhau đâm tới.

Thương dài đao ngắn, hai điểm hàn quang như thành hàng, muốn đem Trương Tế đóng đinh ở giữa không trung.

Trương Tế vung tay xuất đao.

lại ném đơn đao trong tay ra ngoài.

Đơn đao xoav tròn, bay lẻn giữa không trung, nhưng trước đó đà chuẩn xác liếc qua cổ họng quán Hà Bắc bên trái, người nọ khi ngã xuống, ôm lấy cổ họng, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Hắn đà rắt nhanh độc, không ngỡ Trương Tế càng lạnh hon ác hơn!
Trường thương phía bên phải đám tới.

tiếng xé gió chói tai.

Hai trăm quán Hà Bắc này.

cũng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, mỗi người đều không thể khinh thị.

Một thương này dũng mãnh vô cùng, vù vù sinh uy.

Cho dù đâm vào trên thiết bán cùng có khả năng đâm thũng!
Trương Tế đà tay trần, không thể nào chổng cụ, chi có thể tay trái khẽ chụp, bắt lấv cương ngựa, hai chân bò qua bàn đạp, lập tức né tránh qua một bẽn ngựa.

Trường thương lạnh như băng như độc long lướt qua lưng Trương Tế, mang đau nhức như lửa thiêu.

Trương Tế né qua mũi thương, trong tiếng hét vang, đã chần văng thân thương, lăng không bổ nhào qua.

Trong tay hắn chi có trường cung, một mũi tên cũng không có.

Trước mắt hắn có thể chụp lấy, chi có cây trường cung nàv!
Người bên phải nọ tuy là trong lúc kích chiến, lại như muốn bặt cười.

Cho dù Trương Tế nắm chủv thủ.

cũng sẽ không khién hắn cảm thấy buồn cười nhưvặv.

Trường cung mà không có mũi tên thì có thể làm cái gì?
Trương Tế lặp tức nói cho hắn đáp án.

đừng nói là trường cung, cho dù một sợi thừng ờ trên tav Trương Tế.

đều là lợi khí giết người!
Trương Tế phi thân tới.

dũng mãnh giồng như diều hâu, người nọ còn kịp rút lương lại đâm ra, trước mắt xem ra trường thương đà đâm vào bụng cùa Trương Tế.

nhưng lại không trúng như trong tường tượng.

Trương Tế trong không trung cắp tốc vặn eo, tránh thoát một thương đoạt mệnh, giơ tav lẻn.

trường cung đã quàng lên trên cồ người nọ.

Hắn lao sát qua bên người người nọ.

tav vừa dùng lực.

sau khi nghe băng một tiếng vang lẻn.

Dày cung đứt đoạn, đầu người rơi xuống nước.

Trương Tế chi trong đợt công kích đẩu tiên, giết bất quá ba người, nhưng cho hắn cảm giác, thật sự so với giết ba mươi người còn cố hết sức hơn.

Đơn giản là hai trăm dũng sĩ Hà Bắc này đểu là trong chiến hỏa máu tươi đi ra, dũng mãnh vượt xa so với binh sĩ tầm thường.

Nhưng hắn rốt cuộc vẫn không phụ kỳ vọng của Tiêu Bố Y.

Hắn đã đánh chết người lĩnh quán của dũng sĩ quán Hà Bắc!
Đen khi Trương Tế ghim ngựa xoay người lại.

thì bi ai phát hiện.

Bổn trăm dũng sĩ cho tới bây giờ.

còn lại không đến nửa số nhân mà.

Quản Hà Bắc chết hơn phân nửa.

nhưng tinh anh Tây Lương cũng thương vong thảm
trọng.

Hai bên thoạt nhìn, thực lực lại không phân biệt được cao thắp.

Mồi người đều đà đò mắt.

thẩm nghĩ cho dù chết, cũng phải giết một là hoàn thành mục tiêu thắp nhất.

Hai bén nhân thủ tương đương, có thể giết nhiều một người, có thể cho đồng bạn lưu một phần hv vọng mạng sổng, cùng có thể vi thắng lợi mà tranh, thủ một tia hv vọng.


Cóng kích qua đi, mồi ngưỡi trên ngưỡi đều là vết máu loang lồ, hai mắt đò hồng xích, cắn chặt răng.

Chi cằn không chết, trận này phải tiếp tục chiến.

Quán Hà Bắc trầm mặc một mảnh, quán Tây Lương cũng không hoan hò.

Trên không trung Tứ Thủv.

đều là một bầu khí tức tử vong hít thỡ không thòng.

Lúc này đày xung phong liều chết thảm thiết, vượt xa tất cả dự đoán của mọi ngưỡi.

Tựa như nhuệ khí của quán Hà Bắc.

nộ khí của quán Tâv Lương đều tràn ngập trong lẩn xung phong liều chết này.

tiếng trống không có vang lên.

Bời vì lúc này thúc giục quả thực là loại tàn nhẫn không thể tha thứ.

Đại quán Hà Bắc đã kích động, tướng lãnh Hà Bắc lòng nóng như lửa đốt.

Thẩm muốn đôi về huynh đệ một chán đã bước vào địa ngục.

Quân Tây Lương cùng không có xao động, động chi có đại kỳ theo gió phẩn phật tung
Tiêu Bổ Y không có xao động, chi là hai mắt ngưng trọng, càng lộ ra sự lạnh lẽo.

Nhưng tất cả quán Tãv Lương, đều ngừng lại hô hấp, ngóng nhìn đồng bạn tác chiến, chi hy vọng vi bọn họ thêm một phẩn khí lực.

Quản Hà Bắc trong lòng hoảng sợ, không ngỡ quân Tây Lương khi công kích cũng rất nhiệt huvết, không ngờ quán Tãv Lương khi chém giết chẳng những thiết huyết, còn có lãnh huyết!
Trong hai trăm người quán Hà Bắc xuất động, ít nhất có năm mươi người đà theo Đậu Kiến Đức tập kích bắt ngỡ quán doanh Tiết Thế Hùng.

Đối với một trận chiến này.

bọn họ vốn là tinh thế bắt buộc, cũng không nghĩ đến.

bọn họ ngay cả hai trăm mà sóc thủ của Tâv Lương vương cũng không thể giải quvết.

Đậu Kiến Đức thống khổ nắm chặt nắm tav.

Lúc nàv, hắn rất muốn cao giọng hò quát, cho quàn Hà Bắc xông qua sông, cùng Tâv Lương vương liều một trận.

Còn có cái gì, thống khổ hơn so với trơ mắt nhìn huynh đệ đi tìm chết mà không thể làm gi được?
Nhưng hắn không thể hạ lệnh.

Hắn giờ phút nàv xông ra, cho dù cứu ra trăm người còn lại, nhưng đà thùa nhận tài nghệ không bẳng người.

Quản Hà Bắc trang bị kém.

kỷ luật kém, thiết huvết kém.

địa bàn cùng tích trà kém, nếu như ngay cả sự tự tin cuối cùng cũng mất đi.

Hắn lấv cái gì cùng Tiêu Bổ Y quyết đấu?
Tướng lãnh còn lại suv nghĩ cũng như thế.

tuv đều là cầm trong tav binh khí, nhưng cũng không xông lên trước.

Quán Tây Lương rất công chính, công chính làm cho bọn họ không cách nào tiến lẻn! Trận quyết chiền nàv rắt cõng chính, chi cằn là hán từ, thi phải kiên tri tiếp, nểu như xuất binh, chẳng những bị quán Tâv Lương xem thường.

Cho dù những hán tử chém giết kia cũng xem thường.

Trương Tế người ờ trên lưng ngụa, tav đè dưới xương sườn, máu tươi vẫn không ngừng tuôn ra.

Dũng sì Tâv Lương trầm mặc không nói gì.

cũng giống như đổi thủ, nắm chặt binh khí trên tav.

Không hề có dấu hiệu, hai bên thúc ngựa đi về phía trước, khong chút chùn bước.

Mọi người hai bờ sông đà biết, lần quyết đấu này.

không chết không dừng, muốn sống thì chi có thể giết chết tắt cả nhân thủ của đối phương!
Vó ngựa tung bay.

bọt nước tung tóe.

lại không biết đà chôn vùi bao nhiêu anh hùng hào
kiệt!
Tiêu Bố Y xa xa nhìn lại.

thờ dài.

hắn hiểu rẳng qua một đợt này.

còn lại sẽ không còn mấy người.

Quản Hà Bắc so với trong tưng tượng của hắn còn muốn dũng mãnh hơn.

Hắn vốn tưởng 1ẳng, bẳng vào dũng sĩ Tây Lương, có thể thoải mái mà đánh tan đổi thủ.

Cho Đậu Kiến Đức dự đả kích trí mạng, phá hủv lòng tin của đối thủ.

Nhưng quán Hà Bắc dù sao cũng không phải đậu hủ.

Hắn vẫn đánh giá thấp quán Hà Bắc.

Trả giá của sự đánh giá thắp kia.

chính là dùng tồn thất thảm trọng của tinh anh Tãv Lương mà đổi lấy.

Lúc này hắn cũng không thể xuất binh.

Quản Hà Bắc dũng mãnh, trọng nghĩa, thiện chiến, kiêu ngạo, hắn như xuất binh tần công, không thể nghi ngờ sẽ phải chấp nhận phá hủv quy tắc.

Chươna 509: Lãnh huyết (3)
Cái giá của việc phá hủy quy tắc.

chẳng những khiến cho quán Hà Bắc khirih bí, thậm chí cũng phụ một bầu nhiệt huvết của quân Tâv Lương quân, hắn chi có thể đè lại chuôi đao.

lằn đẩu hy vọng Trương Tế thêm một phẩn nữa.

Hai bên lằn thứ hai xung phong liều chết, đà không có tốc độ như lằn đầu tiên, nhưng thảm thiết thì có thừa.

Bởi vi hai bên thương gày sóc mất.

càng nhiều người chi có thể dựa vào đánh cặn chiến.

Bọn họ bắt được binh khí nào có thể là tiến lên.

Trong mắt sớm nhận thức chuẩn chọn lựa đối thu.

Tắt cả mọi người hiểu 1ẳng, thực lực tương đương đều tương đương nhau.

Chi cần có thể chém giết một đổi thủ, là đà không phụ trận này.

Có người trong tay nắm chi là một đoạn mâu gày, có người cằm là một thanh đơn đao.

Trương Tế cầm, chi là một cảv thiết cung, hơn nữa còn là thiết cung dâv cung đà đứt.

Ngựa chạy như điên, trên người hắn máu tươi rắc lả tả trong khong trung, tạo nên một đạo huvết tuvến như có như không.

Hắn lần nàv nhắm vào, là một người tav cầm trường thương, sát khí đang thịnh.

Trương Tế không biết đổi thủ là ai, nhưng lại hiểu 1ẳng, người này thoạt nhìn hoàn hảo không tổn hao gì.

đương nhiên là người có khả năng, hắn thân đà là thống lình trận này, đương nhiên lúc nàv lấv bóp chết đổi thủ khó chơi nhất là nhiệm vụ của mình.

Hắn không phải không hiểu 1ẳng sẽ chết.

Nhưng mà có đôi khi, cho dù chết cũng phải giết một người.

Người nọ cũng đang nhìn sang Trương Tế, vừa rồi chiến mã như thủv triều, hắn chi có thể trơ mắt nhin Trương Tế chém giết Nguvễn Quản Minh ỡ dưới ngựa mà bắt lực.

Lẩn này hắn nên vì quán Hà Bắc mà đoạt lại sĩ khí.

Hắn muốn giết Trương Tể vì huvnh đệ mà báo thù!
Quản Hà Bắc không hẹn mà cùng nhìn sang người nọ.

tất cả hy vọng cũng đều rơi vào trên người người nọ.

Bọn họ cũng đểu biết.

Trương Tế là chiến hồn của quán Tây Lương trong trận nàv.

Chi cằn giết Trương Tế, quán Hà Bắc có tám phẩn nắm chắc có thể chiến thắng.

Người nọ gọi là Tào Tử Kỳ, võ nghệ cùng Nguvễn Quản Minh tương xứng.

Ai cũng nhìn ra Trương Tế bản thân đã bị trọng thương, trên lưng ngựa lung lay sắp đồ.

Tào Tử KỲ vừa rồi liên tục giết ba người quân Tảv Lương, lông tóc không bị thương, đà chiếm ưu thế.

Trương Tế cầm trong tav trường cung, trán xuất mổ hôi.

Tào Tử KỲ tav cầm trường thương, ánh mắt lành lạnh.

Đợt thứ hai, hai người đã tuvển định là đối thủ lẫn nhau, không chết không thòi.

Bọt nước vãng khắp nơi.

mặc dù không có móng ngựa ầm ầm.

nhưng tất cả mọi người, tim trong ngực đã như muốn nhảv ra, nhìn thấv hai người phi tốc tiếp cận.

mắt nhìn như muốn nứt ra.

Hai bên thoáng qua vọt tới khoảng cách thấy rò mặt nhau, Tào Tử Kỳ không chút do dự xuất thương.

Đối thủ chi có một cây trường cung, vô luận như thế nào.

cũng không có khả năng ảnh hưởng đền tính mạng của hắn.

Tào Tử Kỳ khi xuất thương, đã tính toán đối thủ vô luận phát chiêu như thế nào.

hắn cũng sẽ không né tránh.

Hắn nhắt định phải trong lần này giết chết Trương Tế, sau đó tiêu diệt tất cả quán Tây Lương!
Tào Tử Kỳ suy nghĩ quá nhiều sách lược ứng đổi.

lại không nghĩ rẳng, Trương Tế căn bản không có xuất chiêu!
Trương Tế đà hít sâu một hơi.

thoáng nhìn đồng bạn cùng quân Hà Bắc chém giết thảm thiết, hắn tròng thấy một đồng bạn một sóc đem một quân Hà Bắc ngực đâm một lỗ máu, hắn cũng nhin thấy, địch thủ một thương xuvên qua tim của đồng bạn.

Hắn còn chứng kiến, một quân Tâv Lương cầm trong tav tên dài.

lăng không đánh tới, trước khi đối thủ đâm chết mình, đồng thòi đem mũi tên đám vào cồ họng đổi thủ...!
Hắn nhìn thấv rắt nhiều, hắn hiểu 1ẳng qua một đợt này.

sổ người còn lại trên trận, sẽ không vượt qua mười người.

Nhưng hắn nghĩ không được quá nhiều.

Nhìn thấv trường thương đâm tới, hắn tinh lực tập trung, tư duv nhạv cảm trưỡc đó chưa từng có, sống chết trước mắt.

hắn thậm chí nhin thấy mũi thương mang nước, giọt nước thành một chuồi, một điểm hàn quang phá chuồ nước mà ra.

giống như tử điện, tốc độ cực nhanh, nghe rợn cả người.

Một thương đàm ra, bụi nước xung quanh, đều xoay chuvển cắp tốc gào thét, quân Hà Bắc.

quân Tâv Lương đều nhìn sang một thương đoạt mệnh nàv.

Trương Tế chi hơi né qua, trường thương phá không, đám vào ngực phải của hắn.

Máu tươi văng tung tóe.

giống như những đóa sơn trà rực rỡ, mẫu đơn nờ rộ.

Lại mang theo vẻ điêu linh của lá đò cuối thu.

Quản Hà Bắc đà muốn hoan hô lên.

Nhưng ngay lúc đó, Trương Tế đà xuất chiêu, hắn chi hai tay nắm chặt, thiết cung khè cong rồi bung ra, trong khi hai ngựa giao thoa nhau, đầu cung đà hóa thành một bóng đen, chuẩn xác không sai đánh vào vết hầu của Tào Tử Kỳ.

Hai ngựa giàn ra, Trương Tế ngực mang theo một cãv trường thương, lù lù bắt động, Tào Tử Kỳ lại lảo đảo hai cái.

xoay người rơi xuống.

Sau một tiếng ùm, bọt nước văng khắp nơi.

Tào Tử Kỳ đà chết!
Quán Hà Bắc hoan hô áp chế.

thoáng qua đà biến thành một tiếng thờ dài ủ dột trong ngựa.

Trẽn tứ thủy, chẳng những binh sĩ máu nhanh chảv tận.

cho dù chiến mà cũng chảv xuôi dòng máu nóng cuối cùng.

Binh sĩ ờ trên sông, đà có thể đếm được trên đầu ngón tav.

Quản Tây Lương cộng cả Trương Tế.

còn có sáu người, quán Hà Bắc đà mắt hai viên đại tướng Nguvễn Quân Minh.

TàoTửKv, còn lại chi có bốn người.

Đậu Kiến Đức tim như bị đao cắt.

trong những người chết, có mấy chục người một mực đi theo hắn ra sinh vào tử nhiều năm, nhưng một trận này chết oan chết uổng, hắn bị đả kích quả thực khó có thể tưởng tượng.

Quản Tây Lương không có hoan hô.

cũng bị sự thảm thiết làm cho rung động, chi khẩn cầu sáu người còn lại này có thể binh an trờ về.

Trương Tế trường thương ngực không rát ra, đà lảo đảo sắp đồ.

năm binh Tây Lương còn lại hiểu rẳng mấu chốt thắng bại.

là cần phải lấy bóp chết bốn người cuối cùng nàv là chính.

Trương Tế cũng không ngừng nghi, lại thúc ngựa đi về phía trưỡc, bức về phía đổi thủ.

Hai quân bị sự dũng mãnh cùa hắn làm cho lav động.

Quả thực khó có thể tin.

bọn họ thật sự không thể tin tưởng, trên đời nàv còn có từ sĩ như thế.

còn có người làm bẳng sắt như vậy, hắn còn có thể chiến một trận sao?
Trương Tế cho dù không chiến, nhưng cho đồng bạn ủng hộ cũng đã khó có thể tưởng tượng, năm người cùng Trương Tế sóng vai giục ngựa, chậm rãi áp tới.

Bốn quán Hà Bắc còn lại.

rốt cuộc đă lộ ra vẻ sợ hãi.

Nhưngbọn họ không thể lùi.

nếu như lùi.

sống khôngbẳng chết.

Hai bên đổi diện, năm người mới định giục ngựa, chợt nghe thấy trong sông ầm một tiếng, bọt nước bav lên.

một cây trường thương phá nước mà ra, như độc long đâm về phía Trương Tế.

Đẩu bên kia trường thương, lại nắm ỡ trong tay Nguyễn Quản Minh.

Nguyễn Quản Minh lại chưa có chết!
Hắn tránh ờ trong sông tròi nổi dưới vẻn ngựa, chi còn chờ một kích cuối cùng này, giết chết Trương Tế.

thay đổi bại cuộc.

Một màn này, ai cũng không ngỡ tới.

Một màn này.

khiến cho quán Hà Bắc phấn chấn, quán Tây Lương lo lắng, cho dù Tiêu Bố Y hai mắt cũng lóe lên.

trên mặt thất sắc.

Nguyễn Quản Minh cũng như Trương Tế, nhận sự phó thác, sao chịu đon giản mà chết, một đao kia mặc dù trúng tim hắn, nhưng không có chặt đứt sinh cơ của hắn.

Hắn hiểu 1ẳng đã vô lực tái chiến, chi còn một cơ hội cuối cùng, cho nên ẩn mà không ra.

Trường thương đám ra, Trương Tế thoạt nhìn đà không thể né tránh, một quán Tâv Lương bên cạnh đã xoay người nhào tới.

ngăn ờ trước người Trương Tế, huvết hoa văng khắp nơi.

đà bị một thương lấy mạng!
Trương Tế gấm lẻn giận dữ.

rơi xuống dưới ngụa, hai đấu gối kẹp lấy.

đã kẹp vào cổ của Nguyễn Quản Minh, sau đó phát ra một tiếng rống kinh thiên, dùng hết khí lực cuối cùng, xoay chuyển một cái.

Một tiếng rắc vang lẻn.

tuy rất nhò.

nhưng rơi vào trong tai mọi người, lại như sấm rền bên tai.

Trương Tế vừa chuyển, đà vặn gảv cổ Nguyễn Quân Minh.

Nguyễn Quản Minh chết.

Trương Tế mềm nhũn ngà xuống, hộ tống hắn chìm vào đáy nước.

Quản Hà Bắc trong lòng trầm xuồng, quán Tây Lương trong lòng thấp thòm.

Trương Tế.

sống hay chết?.

Bình Luận (0)
Comment