Tiêu Bố Y khi mới gặp gỡ Hồng Phất nữ đưa nửa khối ngọc, đà hoảng hốt cảm thấy đà gặp-
Mặc dù chinh chiến nhiều năm, nhưng hắn sức quan sát càng thèm nhạy cảm.
về sau mới nghĩ loại hoa văn này, vết răn trên ngọc này, năm đó Mông Trẳn Tuyết cũng có một khối.
Cùng Mông Trần Tuyết gặp gỡ là ngẫu nhiên, nhưng Tiêu Bố Y chưa bao giờ nghĩ đến khối ngọc lại cùng mình có quan hệ gi.
Khối ngọc này có một nừa khác, vốn là cùa Văn Vũ Chu.
hắn nói khối ngọc này cất giấu một bí mật rất lớn, lúc trước Văn Vũ Chu yêu mến Mông Trằn Tuyết, liền đem nửa khối ngọc đưa cho Mông Trẵn Tuyết, nói Mông Trần Tuyết có thể bằngvào nửa khối ngọc này để bảo hắn làm một việc, đương nhiên trong đó có thồ lộ ý tứ trong lòng.
Nhưng về sau Mông Trần tộc gặp nạn, Mông Tĩần Tuyết vốn muốn xin Văn Vũ Chu ra tay.
không ngờ nừa đường xông ra một Tiêu Bố Y, thay Mông Trần Tuyết giải quyết nguy nan, Mông Trẳn Tuyết vẫn không có cẩu Văn Vũ Chu ra tay.
về sau mượn cớ đem nửa khối ngọc trà lại cho Văn Vũ Chu, bày ra ý cự tuyệt.
Hồi tường chuyện cũ, như khói như mộng, Mông Trần Tuyết có chút ngượng ngùng liếc nhìn Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y cũng đang nhìn sang nàng, trêu đùa: “Xem ra chúng ta thật sự là kim ngọc kỳ duyên nha”.
“Cái gì kim ngọc kỳ duyên?” Ba nữ đều đồng loạt hòi.
Tiêu Bố Y ờ trước mặt ba nữ đương đương tự đắc nói: “Nghĩ tới tình cùa ta so với vàng còn vững chắc hơn, cùng Tuyết Nhi dùng ngọc kết bạn, chúng ta trời sinh một đôi, trai tài gái sắc, có thể tính, là có tình nhân sẽ thành quyến thuộc”.
Mông Trần Tuyết nghe phu quân trêu chọc, xấu hổ đò mặt.
trong ngọt ngào mang theo vui sướng, không khỏi cúi đầu xuống.
Bùi Bội nói: “Thật ra càng hẳn phải là gọi bi ngọc kỳ duyên”.
Tiêu Bố Y hồ đồ hòi, “Lòi ấy giải thích thế nào?”
Bùi Bội nhéo mặt hắn nói: “Người nào đó thật ra da mặt so với tường thành Đông Đô còn dày hơn.
Ăn trong chén, nghĩ trong nồi.
Quấn quít cho đã rồi mới ôm mỹ nhân về”.
Tiêu Bố Y mặt già cũng có chút đò lên, lúng túng nối: “Cái này...!đa mặt đày thì làm sao mà mọc râu được?”
Bùi Bội phì cười.
Mông Trần Tuyết không bỏ qua, “Tốt lắm.
Chàng châm chọc phụ nữ chúng thiếp da mặt dày sao?”
Tiêu Bố Y cũng không nghĩ tới .ý tứnày, vội vàng nói với Viên Xảo Hề: “Xảo Hề hẳn là biết được tâm ý cùa ta”.
“Muốn thiệp nói sao...!hẳn là hắc ngọc kỳ duyên” Viên Xào Hề trêu ghẹo nói.
“Ngọc này giống như không phải đen mà” Tiêu Bố Y vẻ mặt đau khồ nhìn sang nửa khối ngọc.
Bùi Bội nói tiếp: “Xảo Hề muội muội, lời này giải thích thế nào?”
“Ta nghe nói người nào đó vốn là Sơn Đại vương, xuống núi đoạt Tuyết Nhi tỷ.
một đường đuổi tới thảo nguyên.
Người này còn có thể nói cái gi kim ngọc kỳ duyên, xem ra chẳng những da dày.
hơn nữa tim còn đen”.
Tiêu Bố Y nhịn không được cười lên, “Hay cho nàng Xảo Hề, vậy mà cùng các nàng cùng nhau khi phụ ta, xem ta thu thập nàng như thế nào.
Đến đây.
gia pháp hầu hạ” Hắn làm bộ muốn bổ nhào qua, Xảo Hề cuống quít tránh ờ phía sau Bùi Bội.
bốn người không khòi cùng cười lên.
Chờ cười qua đi, Bùi Bội mới hòi, “Phu quân, vừa rồi lòi Tuyết Nhi tỷ hòi chàng, chàng còn chưa có trả lời”.
Tiêu Bố Y lúc này mới đem nguyên do nói một lần, ba nữ nghe có quan hệ tới Tiêu Đại Bằng, đều thu liềm nụ cười, chăm chú suy nghĩ.
Mông Trần Tuyết nói: “Bí mật lớn này.
Văn Vũ Chu giống như cũng không biết”.
Viên Xảo Hề nói: “Có thể có quan hệ tớibảo tàng hay không?”
Tiêu Bố Y nói: “Nếu thật cùng bão tàng có quan hệ, ta đây cũng tuyệt không quan tâm”.
“Đó là đương nhiên, chàng giờ đây tọa trắn Đông Đô.
nhìn khắp thiên hạ, đệ nhất đại tài chù chính là chàng” Bùi Bội trêu chọc nói.
Tiêu Bố Y nghiêm nghị nói: “Cái này có là gì? Cho dù tài phú khắp thiên hạ đều gộp cùng một chỗ, làm sao có thể trân quý bằng ba người cách nàng ở bên cặnh ta?”
Tam nữ hơi ngẳn ra, thoáng qua lại cảm thấy mừng rờ.
Bảo vật vô giá dể cầu, khó cầu tình lang có tình, các nàng tiệp nhận tư tường của Tiêu Bố Y, tuy là ba người chung một chồng, nhưng đà cảm thấy đủ, dù sao thòi đại này, Tiêu Bố Y quả thực cùng Dương Kiên ngược lại khiến cho tất cả tầng lợp đều khó hiểu.
Nghe được Tiêu Bố Y ngẫu nhiên nói lòi ngon ngọt, ba nữ có thể ngọt ngào cả nùa ngày (
Thấy Tiêu Bố Y mặt nghiêm nghị, trong mắt mang ý cười, Bùi Bội giật mình cười nói: “Thi ra người nào đó hôm nay ăn mật ong.
cho nên miệng ngọt như vậy”.
Tiêu Bố Y cười khổ nói: “Tạ chỉ sợ ta ăn đầu heo, bằng không tại sao luôn bị Bội nhi gò nliư vậy? Thương thiên oi, đại địa à, ta làm sai cái gì?”
Viên Xảo Hề cười nói: “Chàng không có làm sai cái gì, chỉ là chàng vốn hẳn là một canh giờ trước phải trờ Ịại.
Chúng ta đã nhắc tới chàng một canh giờ, lúc này đương nhiên là có chút ít oán khí”.
Tiêu Bố Y lúc này mới nhớ rõ thật có việc này, nhung mà bời vì dân chúng quá mức nhiệt tình, hơn nữa trên đường đi gặp Hồng Phất nữ, lúc này mới trở về muộn một canh giờ.
“Cảm giác được người tường niệm, quả thực tốt” Tiêu Bố Y sau khi rõ ràng điềm ấy, vui vẻ cười nói.
Bùi Bội cười, không hề nói cái gi nữa, bốn người lâm vào trong thấu hiểu, ngọt ngào ngắn ngùi, suy nghĩ cùa Tiêu Bố Y vẫn nhịn không được nghĩ về khối ngọc.
Hai nừa khối ngọc, Văn Vũ Chu, Tiêu Đại Bằng, bí mật lớn? Ba tỷ muội Vũ Văn? Tiêu Bố Y khi nghĩ tới đây, Bùi Bội đột nhiên nói: “Văn Vũ Chu hẳn là cùng chàng là thân thích?”
“Xem như vậy” Tiêu Bố Y nói.
“Trong ba tỷ muội Vũ Văn gia, Vũ Văn Phương đến Đột Quyết, bà bà gả cho Công đa (cha chồng)” Nói đến đây, Bùi Bội hé miệng cười cũng cảm thấy có điềm không được tự nhiên, “Vũ Văn tam muội gả cho Tiêu Đại Bằng.
Vũ Văn Chỉ hình như một mực không có lập gia đình?”
Tiêu Bố Y nhớ tới Vũ Văn Chỉ trên mặt bị một đao.
thấp giọng nói: “Trên mặt bà ta bị người chém một đao...” Hắn không có nói tiếp, âm thầm cân nhắc quan hệ trong đó.
“Trên người Công đa có nừa khối ngọc, trên người Văn Vũ Chu cũng có nừa khối ngọc, liên hệ giữa bọn họ trong đó, đương nhiên chính là Vũ Văn tỷ muội?” Bùi Bội phân tích.
Tiêu Bố Y cũng suy nghĩ, chậm rãi gật đầu, trong lúc nhắt thời còn đang suy nghĩ sâu xa
Mông Trần Tuyết đã nói: “Ngọc này trong có bí mật, có thể cùng Bắc Chu phục quốc có quan hệ hay không?”
“Rất có thể” Tiêu Bố Y đồng ý nói: “Các nàng còn nhớ lá thư TưNam vài ngày trước gỏi tới cho chúng ta không?”
“Đương nhiên nhớ rõ” Xảo Hề cướp lời, “Nàng nói Công đa là bị Bùi Cù bắt buộc, chỉ có thể thoái ẩn.
Bà bà bất màn, lúc này mới phẫn nhiên rời đi.
Bà bà từ đó về sau có thể tìm được Vũ Văn Chỉ hay không, mà Công đa như còn có tình, quá cũng sẽ đi thảo nguyên..
Phân tích đến nơi đây, Viên Xào Hề không thể tiệp tục được nữa.
Bùi Bội nói tiếp: “Khối ngọc này hẳn là cùng Vũ Văn tỷ muội và Tiêu Đại Bằng có quan hệ!”
Tiêu Bố Y hòi, “Vậy bí mật là cái gì?”
Ba nữ đều chậm rãi lắc đầu, Mông Trần Tuyết tiếc nuối nói: “Đáng tiếc nửa khối ngọc kia thiệp đà trả lại cho Văn Vũ Chu, bằng không hợp cùng một chỗ.
nhất định sẽ biết được nhiều thứ”.
Tiêu Bố Y xem nùa khối ngọc trong tay, lật qua lật lại.
khỏng được kết quả, lại càng không rõ ràng Tiêu Đại Bằng vì sao phải đưa cho mình nửa khối ngọc này, lại không nói rò ràng.
Thờ dài, lại đưa ra một kết luận: “Bí mật quá nửa ờ tại thào nguyên.
Cha ta không muốn nói cùng ta, tất nhiên có đạo lý cùa người.
Nhưng thảo nguyên...!hiện tại như thế nào?” Đang tiẵm ngâm, thì có quân sĩ báo lại, “Khởi bẳm Tây Lương vương, bên ngoài phù có người nói tên là Mạc Phong, thỉnh cầu gặp người”.
Tiêu Bố Y bỗng nhiên đứng dậy, cùng Mông Tiần Tuyết nhìn nhau, cấp tốc rời phù nghênh đón.
Mạc Phong, Tiễn Đẩu một mực ở lại Mông Tĩần tộc, bỗng nhiên đến đây.
chắc là có gi ngoải ý muốn.
Bên ngoài phù đang đứng hai người, đầu đều đội mù da, phong trần mệt mòi.
Tuy hai người mặc trang phục thảo nguyên, nhưng liếc qua đà nhận ra đâv chính là huvnh đệ đà từng ra sinh vào từ.
Mạc Phong đen rất nhiều, thấy Tiêu Bố Y tiến lên, một quyền đánh qua, cười nói: “Hay cho người không lương tâm ngươi, đem ta nhét vào thảo nguvên lâu như vậy, cũng không nghe không hòi”.
Tiễn Đẩu cười hắc hắc.
“Chỉ sợ là ngươi không bỗ được mà trở về?”
Hai người vẫn không thay đổi thói quen lúc trước, binh sĩ đều xem đến trợn mắt.
thẳm nghĩ khắp thiên hạ, lại vẫn có người dám ra quyền đối với T ây Lương vương?
Tiêu Bố Y cũng không ngại, đưa hai huvnh đệ vào phù.
trên đường nhịn khỏng được hỗỊ “Thảo nguyên hiện tại như thế nào?” Nhiều năm không gặp.
hắn nhìn thấy huynh đệ.
vẫn có thái độ huynh đệ, không có chút nào làm giá.
Mạc Phong.
Tiễn Đầu nhìn thấy Tây Lương vương phủ khí thế hùng tráng, canh phòng nghiêm ngặt, nhiều ít đều có điềm kính sợ.
“Ngươi không phải để cho chúng ta quay trờ về sớm chút sao? Bùi tiểu thư sau khi đến.
nói tình thế cực kỳ hiểm ác, để cho ta cùng Tiễn Đầu dẫn theo người nhà rời đi”.
“Lão bà cùng con ngươi?” Tiêu Bố Y nhìn hắn một cái, “Tại sao không có nhìn thấy?”
Mạc Phong nói: “Ta cùng TiễnĐẩu đều rất nhớ ngươi, cho nên đi trước, bọn họ còn đang ở đẳng sau.
nhưng đều rất an toàn, làm phiền lão đại nhớ thương.
Vây còn Mộ Nho cùng A Tú đâu?”
“Bọn họ đều ở thù thàrih” Tiêu Bố Y nói: “Mộ Nho đến Giang Nam, A Tú đang làm tướng thù thành ờ tại thành Kim Dung.
Sa trường vô tình, A Tú cũng không tính là thích ứng.
cho nên...!ta không để cho hắn xuất chinh.
Mộ Nho...!đến Tương Dương, cũng muốn tìm kiếm Hòe mập”.
Đắc Chí thật làm hòa thượng?” Mạc Phong rụt rè hòi.
Tiêu Bố Y thờ dài, “Có lẽ xuất gia đối với hắn mà nói, cũng là lựa chọn không tệ.
Hiện tại...!duy nhất làm cho người ta không yên lòng ngược lại là Hòe mập”.
Mạc Phong, Tiễn Đẩu nhìn nhau liếc, “Hòe mập chẳng lẽ cho đến hiện tại, nửa điểm tin tức cũng không có?”
Tiêu Bố Y lắc đầu, “Sống không thấy người, chết không thấy xác”.
Mạc Phong dù là lạc quan, cũng lo lắng nói: “Trong binh hoang mã loạn, lảu khỏng có tin tức như vậy..
“Vậy quả thực là dữ nhiều lành ít” Tiễn Đẩu đột nhiên nói ra một câu.
Tiêu Bố Y để cho hai huynh đệ ngồi xuống, phát hiện mấy người Mông Trần Tuyết đã lui xuống, hiểu rằng các nàng không muốn quấy rầy minh cùng các huynh đệ ôn chuyện.
Đối với Hòe mập.
hắn xem như cạn kiệt tâm lực, nưhng biển người mênh mông, thiên địa to lớn.
tìm hắn dễ như vậy sao?
Ba người yên lặng ngồi hồi lâu.
như là vì Hòe mặp mà mặc niệm, nhớ năm đó bảy huynh đệ hăng hái, thầm nghĩ thành lập để quốc mã nghiệp gì đó, hôm nàv nhớ tới, cũng rất là buồn cười.
Tiễn Đằu đột nhiên nói: “Đường đều là do chính minh chọn, sinh tử có mệnh, phú quý tại trời”.
Mạc Phong nói: “Nhưng hắn...!dù sao cũng là huvnhđệ của chúng ta”.
“Huynh đệ có thể muốn gi làm vậy sao? Huynh đệ có thể không cằn gánh trách nhiệm sao?” Tiễn Đằu nói: “Chúng ta xem hắn là huynh đệ.
hắn có từng xem chúng ta là huynh đệ?”
Tiêu Bố Y khoát khoát tay, “Không cần nói nhiều, đúng rồi, các người trờ về chuẩn bị làm cái gì?”
Mạc Phong nói: “Ta muốn làm quan”.
Thấy Tiêu Bố Y trẳm ngâm khỏng nói.
thoáng có phần khó xừ, Tiễn Đằu cười rộ lên, “Được rồi, Mạc Phong, đừng làm cho lào đại khó xừ.
Chúng ta trước kia hận nhất chính là nhũng tham quan ô lại kia, bức dân chúng lầm than, chẳng lẽ chúng ta còn hy vọng lão đại làm tham quan?”
Mạc Phong cũng cười nói: “Không sai, chúng ta lần này trở về, là muốn đem sự nghiệp còn chưa thành công cùa lão đại tiệp tục..Thấy Tiêu Bố Y nghi hoặc.
Mạc Phong nói: “Chúng ta muốn mờ mà trường, buôn bán ngựa!”
Huynh đệ thông cảm như thế, Tiêu Bố Y có chút cảm động, lại cười nói: “Cái chủ ý này rất tốt, ta sẽ toàn lực hỗ trợ” Hai huynh đệ thấy đêm đà khuya, không nói chuyện nữa, đóng dậy chuần bị nghỉ ngoi, Mạc Phong hòi, “Lào đại, Bùi tiểu thư biết rõ nguy hiểm, để cho chúng ta đi trước, nhưng nàng...!vẫn chưa về?”
Tiêu Bố Y nói: “Theo ta suy nghĩ, nàng quá nưa là muốn xem một chút thực lực cùa quân Đột Quyết, có thể giúp ta kéo dài thời gian”.
“Đột Quyết vô luận có thề bắt được bọn họ hay không, đầu xuãn khẳng định xuôi nam, trước mắt bọn họ chỉ là giết một người răn trăm người” Mạc Phong phân tích nói: “Mông Trần tộc đối với chúng ta mặc dù tốt, nhưng lại không thể bởi vì hai người chúng ta cùng người Đột Quyết trờ mặt.
Hiện tại chúng ta đi.
bọn họ có thể danh chính ngôn thuận phụ thuộc Khả Đôn”.
Tiêu Bố Y gật gật đầu, ý bão biết rồi, chờ sau khi hai huynh đệ rời đi.
chậm rãi ngồi xuống, xoay xoay nừa khối trong tay.
Dưới ánh đèn, nừa khối ngọc lưu động một đạo lục quang, đem gương mặt cùa Tiêu Bố Y chiếu lên một màu xanh lục.
Tiêu Bố Y đột nhiên ánh mắt ngưng tụ, vươn tay chậm rãi đi sờ chỗ đứt gãy của viên ngọc, cảm giác có chút quái dị, Tiêu Bố Y lâm vào trong trầm tư.
Khi thảo nguyên băng tuyết chậm rãi tan rã.
phía nam đà một mảng xanh ngắt một màu.
Thành Tương Dương lại có vẻ bận rộn.
Tuvá mùa đòng rơi xuống đất.
đà chịu không được ánh dương ngàv xuân chiếu rọi, sớm theo nước sông tinh tế chảv xuôi.
Mới sáng sớm, Đậu Dật.
Tiêu Tiển đã phi thường bận rộn, xử lý chính sự dân sự.
Thời gian gần đâv Tương Dương đà tăng mạnh quàn bị.
đề phòng Đường quân ẳn hiện.
Bời vì có tin tức nói, Đường quán đà có dấu hiệu tăng binh Vũ Quan, hơn nữa Lý Kiến Thành công Hào Cốc, Từ Giản làu không được, thùa dịp đầu xuân đã chia quân xuôi nam.
nhập quặn HoẳngNông đánh cướp lương thảo.
Tâv Kinh so với Đông Đô.
mặc dù địa thế chiếm ưu thế.
nhưng địa hình làm nông có hạn, cùng không rộng rãi, cung ứng lương thào thua xa Đông Đô.
Lý Kiến Thành dẵn đại quán cùng quán Tây Lương giẳng co một mùa đòng, hao tồn lương nghiêm trọng, vi giảm bớt gánh nặng Tâv Kinh, đơn giản lắv chiến nuôi chiến.
Lý Kiến Thành có lẽ sắc bén không bẳng Lý Thế Dân, nhưng chồ trầm ổn thi hơn xa.
Hắn thùa dịp mùa xuãn chia quân, chi vi hấp dẫn Trương Trấn Chu xuất binh, lại cầu cơ hội thắng.
Quận Hoẳng Nòng, Vũ Quan phán biệt tại bắc và tây bắc hai quận Tích Dương, Nam Dương.
Tích Dương cùng Nam Dương đà nương tựa quận Tương Dương, điều nàv làm cho Đậu Dật không thể không thận trọng làm việc.
Từ sau khi Tiêu Bổ Y năm đó chiếm cứ Tương Dương, binh định đạo phị Tương Dương đà ít đi có chiến sự.
đến khi Tiêu Bố Y tọa trần Đông Đô.
bức gần Đồng Quan, Tương Dương càng đã xem như ỡ phía sau.
Nhưng Lý Đường từ Đồng Quan xuất binh, Tiêu Bố Y co trỡ lại chiến tuyến, lại để cho Tương Dương trờ thành điểm chắn con đường phía bắc, điểu nàv làm cho Tương Dươngthế cuộc đột nhiên căng thắng.
Nhưng mà Tương Dương mặc dù không có tướng lãnh kiệt xuất, nhưng thành cao tường dày, đương nhiên không sợ sơ xuất.
Đậu Dặt được mệnh lệnh của Tiêu Bố Y, phải chuẳn bị xuất binh hiệp trợ Trương Trấn Chu bảo vệ an ninh xung quanh, Đậu Dặt không dám chậm trễ.
lúc này tìm các quan thương nghị.
Tương Dương vãn có đám người Tiêu Tiền.
Khổng Thiệu An, võ có Đồng Cảnh Trân.
Lòi Thế Mành.
Trương Tú.
Trịnh Vàn Tú, Chu Mộ Nho một đám Lang tướng vốn trấn thủ Giang Nam.
Giang Hoài đà bình, những tướng lãnh nàv đã từng lình quân bình định Giang Hoài, rất có tài năng.
Chu Mộ Nho không thích tác chiến, đến Tương Dương là cổ tinh đi tìm kiểm Hòe mập, đồng thòi hiệp trợ Đậu Dật đem Tương Dương quán lý gọn gàng ngăn nắp.
Thấy mọi người đến đông đủ- Đậu Dật đi thắng vào vấn đề nói: ‘Hòm nay tim các vị đại nhân, là bởi vì chuvện thời gian gần đây quân Lý Đường xâm phạm biên giới”.
Tắt cả mọi ngưỡi là thẩn sắc nghiêm nghị nói: “Mời Đậu đại nhân phân phó”.
Đậu Dật khoát tay nói: “Phân phó không dám nhận, lào phu vô đức vô năng, lại được Tây Lương vương coi trọng, một mực phụ trách trần thủ Tương Dương.
Những năm gằn đâv này, bách tính an cư lạc nghiệp, lào phu đà hết sức cảm thấv vui mừng.
Nhưng LÝ Đường ngang nhiên hưng binh, hóm nay được quán tinh báo.
bọn họ đà nhập hai quặn Tích Dương.
Nam Dương cướp phá.
dân chúng chịu khổ.
không biết các vị đại nhân có đổi sách gì?”
Đổng Cảnh Trân nói: “Mạt tướng có đổi sách”.
Đậu Dật tinh thần chấn động, “Đổng Lang tướng mòi nói”.
Đồng Cảnh Trân nói: “Chua nói tới cái khác, đơn giản tám chữ ‘binh đến tướng đờ.
nước đến đất ngăn.
Nghĩ tới Đường quân cùng quân ta tại ba chỗ đổi kháng, phàn biệt là Hào cốc, Dịch Thủy cùng Hà Đông.
Hào Cốc có Trương đại nhân trọng binh trần thủ.
Lý Kiến Thành mặc dù chia xuôi nam, nhưng tuvệt khó rút ra quá nhièu binh lực.
chúng ta chi cằn phái người xác định hư thực của bọn chúng, chia hai đường nghênh đón.
trong ổn cầu thắng, không thể không lùi được Đường quân!”
Đậu Dật trầm ngâm không nóỊ Trương Tú lỡn tiếng nói: “Đổng tướng quán quả thật kế hay!”
Khổng Thiệu An cuống quít nói: “Kế này không ổn!”
Đậu Dật hòi: ‘‘Khổng đại nhân, người có gì cao kiến ?”
Khổng Thiệu An nói: “Cao kiến không dám nhặn, nhưng Đường quán nếu như không có quá nhiều binh lực xuôi nam, chắc là để đảo loạn quân tâm, Tương Dương quan hệ trọng đại.
không thểđể sơ sót.
nếu như chia hai đường đi ra ngoài, lại bị người đánh lén Tương Dương, đãv chính là được không bù mất”.
Đậu gặt đầu nói: ‘‘Khổng đại nhân nói cũng có đạo lý”.
Chu Mộ Nho buồn bực nói: “Nhưng Đường quân nhiễu dân.
chúng ta có thề nào ngòi vẻn không để ý đến?”
Đậu Dật lộ ra vẻ khó xử.
cười khổ nói: “Vậy dựa theo ý Chu Lang tướng là gi?”
“Đương nhiên xuất binh đánh, sao có thể tùy ý để bọn chúng hoành hành?” Chu Mộ Nho
nói.
Trịnh Văn Tú nói: “Ta cảm thấv Chu Lang tướng nói rất có đạo lý, ănbổng lộc của vua.
cùng vua phán ưu, Tích Dương.
Nam Dương hai nơi quán coi giữ bạc nhược yểu kém.
nếu bị Đường quân đánh vào, dân chúng chịu khổ.
Chúng ta tay cầm trọng binh, cũng không có ứng cứu, nếu truyền đến Đông Đô, chi sợ chịu trách phạt cũng không chi là một mình Đặu đại nhân?"
Đậu Dật nhíu mày.
Khổng Thiệu An thấv võ tướng ủng hộ xuất binh nhiều, trong lúc nhất thòi cũng phản bác không được.
Tiêu Tiền thấv không khí có chút cứng ngắc, cười nói: “Thật ra vắn để cũng không có khó giải quvết như trong tường tượng, đã Đường quân không xuất đại quân, có thể lệnh cho Tích Dương Nam Dương, thủ quán hai nơi đóng cửa thành không ra.
để xem Đường quán không có biện pháp gì.
Chúng ta có thể phái ra năm ngàn nhân thủ xuất binh Nam Dương, để ngừa Đường quán đường vòng đông tiến, tập kích Tương thành.
Năm nghìn binh lực đổi với Tương Dương mà nói.
cũng không tính là nhiều, quán sĩ thủ thành lưu lại cùng dư dã.
Đông Đô nếu có hỏi đến.
chúng ta vừa xuất binh cứu viện, lại bảo vệ thành Tương Dương, chẳng phải là vẹn toàn đôibẻn?”
Lôi thế Mành nói: “Tiêu đại nhân nói cực kỳ có đạo lý, ta rất là đồng ý”.
Đồng Cảrih.
Trân cùng gặt đầu nói: “Chúng ta xuất binh phòng ngự.
xác thực khó có thể chu đáo.
Tiêu đại nhân nói.
cũng có đạo lý”.
Tiêu Tiền nói như thế nào cũng là hoàng thân, Đậu Dật nhìn như không muốn xuất binh, cũng chi có thể cho chút mặt mũi.
trưng cầu nói: “Người nào có thể lãnh binh đi Nam Dương?"
Chu Mộ Nho nói: “Mạt tướng nguvện đi”.
Đậu Dật nhíu màv.
liếc nhìn Khổng Thiệu An.
Khổng Thiệu An vội hỏi: “Phòng thủ thành trách nhiệm trọng đại.
còn muốn dựa vào Chu Lang tướng” Tắt cả mọi người đều rõ ràng, Chu Mộ Nho là người của Tiêu Bố Y, nểu có sơ xuất, Đậu Dật thật sự không đủ gánh chịu, lúc này đây mới khiến cho Khổng Thiệu An khuyên can.
Đổng Cảnh Trân thinh lệnh nói: “Mạt tướng nguvện đi”.
Đậu Dật vui mừng nói: “Có đổng tướng quân xuất mã.
ta cùng không có gì lo lắng”.
Chu Mộ Nho không hiểu ý tốt của Đậu Dật.
hừ lạnh một tiếng, phẩv tav áo bò đi.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không thể nhiều lời.
Đậu Dật sắc mặt không vui, vỗ bàn nói: “Chu Lang tướng, thương nghị chưa quyết, ngươi có thể nào tự tiện rời đi?”
Chu Mộ Nho nói:“Ta đi thủ thành trì” Hắn vứt lại một càu.
nghênh ngang rời đi, Đậu Dật sắc mặt có chút phát xanh, Tiêu Tiền lại giảng hòa nói: “Nghĩ tới Chu Lang tướng cùng là thủ thành sốt ruột, kính xin Đậu đại nhân chớ có trách cứ”.
Đậu Dật mặt trầm như nước, không nói một lời.
Lúc này có binh sĩ chạy vội mà đến.
lớn tiếng nói: “Khời bẩm đậu đại nhân, có vãn thư của Lý tướng quàn”.
Đậu Dật tiếp nhận văn thu.
mờ ra xem, sắc mặt chuyển biến, thậm chí có nụ cười.
Mọi người liếc nhìn nhau, đều hòi.
“Đậu đại nhân, không biết Lý tướng quán có chuyện gì?” Lý Tình một mực ỡ vùng Thái Hồ cùng Trẳm Pháp Hưng đối kháng, chiến cuộc như thế nào.
mọi người cũng quan tâm.
Đậu Dật nói :“Tin tức tốt, Lý tướng quán một trận chiến tại Thái Hồ.
đại phá thủy sư Trầm Pháp Hưng, nói thủ thắng sắp tới.
rất nhanh sẽ tới Tương Dương".
Đồng Cảnh Trân vỗ tay nói: “Lý tướng quán quả nhiên không gi là không thể.
chích trông mong người sớmngàv tới Tương Dương, gặp gỡ cùng chúng ta”.
Tất cả mọi người mặt lộ vẻ phấn chấn, Trương Tú nói: “Chi cằn Lý tướng quán tới đâv, lo gi không thể đại phá Đường quân?” Lý Tình bách chiến bách thắng, mọi người đã sớm biết được, nghe chinh phạt Trảm Pháp Hưng rốt cuộc đã có tiến triển có tính mấu chốt, đều ma quyền sát chưởng.
Đặu Dật phán phó nói: “Đã như vậy, Đổng tướng quán tạm hoãn xuất binh, tất cả chờ Lý tướng quán đến đây rồi nói sau”.
Trịnh Văn Tú nhịn không được hòi.
“Lý tướng quán mới phá Trầm Pháp Hưng, chi sợ tỡi không được nhanh như vậy?”
Đậu Dật lắc đầu nói: “Hắn cũng biết mặt này khẩn cắp.
trong thưnóL muốn đem chuyện chinh phạt Trầm Pháp Hưng giao phó người khác xử lý.
Hắn sẽ ba ngày sau đem thiết ky đến Tương Dương, sau đó dẫn quán đội Tương Dương từ Nam Dương xuất binh, đoạn đường lui của Lý Kiến Thành.
Chi cằn có thể tiêu diệt quân của Lý Kiến Thành, không thể nghi ngờ sẽ tạo thành thiệt hại nghiêm trọng cho Đường quàn.
“Vậy Lý tướng quán làm thế nào đoạn đường lui của Lý Kiến Thành? Trịnh Vãn Tú lại
Đậu Dật nói: “Cái này...!là thiên cơ bất khả lậu.
Lý tướng quân trong thư cũng không nói gì.
lào phu cùng đoán không ra đạo dùng binh của ngươi.
Nếu có thể đoán ra, chẳng phải cùng đà là Đại tướng quàn?”
Mọi người cũng cười, Đậu Dật biết Lý Tĩnh sẽ đến.
tâm tình thoải mái.
phán phó mọi người mấv ngàv nav nắm chặt phòng thủ thành, cần thận gia tăng, chờ Lý Tĩnh tiến đến.
Các tướng lui ra, Đổng Cảnh Trân mới định hồi phủ, Trương Tú đột nhiên đuổi theo nói: “Đồng tướng quân..
Đồng Cảnh Trân có chút kinh ngạc, hắn coi như là còng thần khởi nghĩa đầu tiên, lúc trước khi lấv Ba Lăng, hưởng ứng Tiêu BÓ Y trước hết.
về sau một đường chinh chiến, liên tục lên chức.
Trương Tú vốn là Giáo úy Giang Hạ, lúc trước khi lấy Giang Hạ, làm nội ứng, cũng có công lao không nhỏ.
Nhưng hai người xưa nay đều là giải quyết việc chung, ít có quan hệ cá nhân, không biết hắn gọi minh làm cái gi.
Trương Tú đi tới, đưa mắt nhìn người đi đường mọi nơi rồi nói: “Đổng tướng quản, mòi đi tới một bước nói chuyện”.
Đổng Cảnh Trân nhíu mày, vẫn cùng hắn đi đến trong ngõ nhỏ u tĩnh hòi: “Không biết Trương Lang tướng có gì phán phó?”
Trương Tú cuống quít nói: “Phán phó không dám nhận, nhưng mà hôm nay Chu Lang tướng cùng Đậu Dặt đại nhân va chạm, người thấv thể nào?”
Đồng Cảnh Trân bặt cười nói: “Cái này cũng tẳm thường mà, Chu Lang tướng nghe nói là xuất thân làm nóng, đổi với khó khăn của dân chúng tất nhiên so với chúng ta cảm thụ sâu hơn.
Hắn hận không thể sớm ngày thiên hạ thái bình, hơn nữa một mực tìm kiểm huvnh đệ không được, tính khí có chút nóng này.
cũng là chuyện binh thường".
“Đổng tướng quán nói cực kỳ đúng, nhưng mà...!Chu Lang tướng còn chưa tính, hắn dù sao vẫn vì Tương Dương mà suy nghr Trương Tú lại nhìn mọi nơi.
giảm thấp thanh âm xuống nói: “Nhưng mà có người, ta lại hoài nghi hắn ám thầm cùng Đường quân cấu kết.
muốn hiển thành đầu hàng’.
Đổng Cảnh Trân thất thanh hỏỊ “Là ai?”
Trương Tú thờ ra một hơi.
từng chữ nói ra: “Người nọ chính là Trịnh Văn Tú!”