Edit: Cửu Linh
“Này, thế này không tốt lắm đâu.” Đầu Tô Tô như có tiếng sấm ầm ầm vang lên.
Lãnh binh nghĩ rằng Tô Tô giả bộ từ chối, bèn thuận theo nàng nói: “Có gì mà không tốt~ Bình thường Thái phó vì muốn tránh người, căn bản đều trốn ở trong Đông Cung không chịu ra. Hắn là cận thần bên cạnh Hoàng Thượng lại quản lý nội các. Nếu hắn không chịu ra, chúng tiểu nhân không có biện pháp gì mang hắn ra ngoài, cũng không thể đột nhập hoàng cung bắt cóc hắn ra được.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Đại tiểu thư, người đừng cô phụ nỗi khổ tâm của chúng tiểu nhân.” Đám thuộc hạ cũng khuyên nhủ, “Vì để hãm hại hắn vào ngục, bọn tiểu nhân đào hố khắp nơi, mất cả một đêm mới tìm được một cỗ nữ thi vừa chết chưa được bao lâu, vứt ở trước cửa nhà hắn để hãm hại hắn!”
Trời đất ơi! Các ngươi dám làm chuyện thương thiên hại lý như thế sao? Tô Tô nghe xong muốn thổ huyết, không thể cùng bọn họ thông đồng làm bậy được, phải dứt khoát từ chối đến cùng: “Không đi, không đi! Ta không đi!”
Đám thuộc hạ cảm thấy Tô Tô miệng nói là không quan tâm nhưng thực chất chỉ đang cố ra dáng chủ nhân mà thôi. Bọn họ là hạ nhân, đương nhiên cũng không thể nhìn sai ý tứ của chủ nhân được. Vì thế cả đám xông lên phía trước giữ tay chân nàng lại. Một nhóm đưa nàng lên xe ngựa, một nhóm thì nói: “Đại tiểu thư, tên đã lên dây không thể không bắn. Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng~ Người đừng lãng phí thời gian quý giá nữa! Đúng rồi… Có ai mang quần áo của đại tiểu thư tới chưa?!”
Tô Tô giờ mới phát hiện ra mình chỉ quấn một tấm lụa mỏng, quần áo còn chưa mặc tử tế. Nhìn lại đám thuộc hạ bên người này, người nào người nấy đều cao lớn, thô kệch. Nàng nhịn không được mà hai hàng nước mắt tuân rơi...
Tạm biệt nhé, sự trong sạch của ta! Tạm biệt nhé, thể diện của ta! Nhưng có điều, ta vẫn còn có tiết tháo!
Nhưng ngay sau đó, Tô Tô lại phát hiện cả tiết tháo cũng theo gió bay đi!
Xe ngựa đi được một đoạn nhưng Tô Tô vẫn chưa tìm được cơ hội chạy trốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn xe ngựa dừng ở trước cửa đại lao. Sau đó một đám thuộc hạ khác xông lên, vây kín nàng, ngăn nàng nhân cơ hội bỏ trốn. Tô Tô đành phải ngoan ngoãn vào trong đại lao.
Cai ngục chờ đã lâu, sớm đã không còn kiên nhẫn nữa, nhưng khi vừa nhìn thấy quý nhân tới liền vọt ngay tới chào hỏi: “Trời đất ơi! Mong sao mong trăng, cuối cùng thì cũng mong được người tới!”
Nhìn gương mặt kia của cai ngục, Tô Tô chỉ muốn chỉ vào mũi hắn hét lớn một câu: Ngươi, ngươi là tú bà nhà nào?! Ngươi cho rằng khoác trên người quan phục của cai ngục là có thể lừa gạt được mắt ta sao?
Kết quả, người này đúng thực là cai ngục nhưng đã bị đám thuộc hạ mua chuộc hết rồi.
“Tô đại tiểu thư, mời đi lối này.” Hắn nhấc đèn dầu trên bàn, chỉnh tư thế mời với Tô Tô, “Thái phó bị nhốt trong gian phòng trong cùng, để tiểu nhân dẫn người đi ạ.”
“Đợi đã!” Tô Tô vẻ mặt nghiêm trang nói, “Đưa cho ta một tờ giấy!”
Đám thuộc hạ tò mò hỏi: “Để làm gì vậy ạ?”
Tô Tô chỉ biết thở dài, thái độ trầm trọng nói: “Ta muốn viết huyết thư!”
Đắc tội Diệp Kinh Cức còn chưa là gì, nhiều nhất là buổi tối ôm đao đi ngủ, đề phòng nửa đêm hắn tập kịch gϊếŧ mình. Nhưng đắc tội Thái phó chính là.... sống không bằng chết!
Người này tương lai chính là quân sư của Thương Lãng trà hội, tinh thông tính kế, hơn nữa ra bất kỳ mưu kế nào cũng là kế tuyệt hậu! Có thể nói, hắn chính là kẻ cầm đầu khiến Tô gia rớt đài.
Cho nên bất luận thế nào, Tô Tô cũng không muốn đối đầu với người này. Nếu có thể, tốt nhất là hoá thù thành bạn. Lát nữa gặp mặt, phải trực tiếp mãnh hổ lạc địa dập đầu nhận lỗi, sau đó dùng huyết thư làm thư sám hối, cầu mong hắn tha thứ cho mình!
Đám thuộc hạ nào có thể hiểu được nỗi khổ tâm này của Tô Tô, nhưng cũng không quan trọng, chủ nhân nói gì thì hạ nhân chỉ cần vâng lệnh làm theo. Vì thế cả đám người rất nhanh thu thập một sấp giấy Tuyên Thành mang tới.
Tô Tô sắc mặt ngưng trọng, định dùng dao trích máu nhưng vẫn không có can đảm ra tay, cuối cùng xấu hổ nói với cai ngục: “Có gà không? Giúp ta cắt một bát máu gà tới đây...”