Edit: Cửu Linh (truyenwiki1.com by Hayashi_Nari)
“Bằng ủy.” Tiêu Bạch Khanh nói, “Ký danh.”
“Sư phụ nói, nếu như đã nhận sự ủy thác của bằng hữu là Thái phó thì sẽ nhận muội làm đệ tử ký danh (*), giúp muội vượt qua kiếp nạn trước mắt này.” Dược đồng nháy mắt với Tô Tô, “Nếu như chân nhân nhà ta đã ra mặt cho muội, ngoại trừ Phật Tổ Như Lai ra thì không ai có thể ép muội xuất giá đâu! Muội còn không mau lại đây bái kiến sư phụ, bái kiến đại sư huynh anh minh thần võ của muội đi~~~ Ai da, sư phụ người lại đánh người nữa rồi!”
(*) Đệ tử ký danh: đệ tử thu trên danh nghĩa, không chính thức.
Tô Tô nhìn Tiêu Bạch Khanh, đây rõ ràng đây chính là cái phao làm từ vàng kim mà! Ta phải ôm chặt đùi hắn mới được!
Nàng lập tức nhảy xuống giường, rót cho hắn một ly trà nóng, cung kính đưa đến trước mặt hắn: “Sư phụ tại thượng, xin nhận một lạy của đồ đệ ạ!”
Tiêu Bạch Khanh dè dặt gật đầu, duỗi ngón tay mảnh khảnh ra rồi nhận lấy tách trà. Tay kia vén khăn che mặt lên, lộ ra một đôi môi nhàn nhạt, nhưng đường cong cực kỳ hoàn mỹ. Hắn lẳng lặng uống một ngụm trà, coi như chấp nhận nàng làm đệ tử ký danh.
“Đạo pháp tự nhiên.” Uống xong ly trà này, Tiêu Bạch Khanh dường như đối với nàng thân thiết hơn một chút, thậm chí còn nói nhiều hơn một chút, “Lão quân ngũ giới.”
Tô Tô chậm rãi quay mặt nhìn dược đồng...
Mặc dù thường ngày Tiêu Bạch Khanh đều nói ra hai chữ, hiếm lắm mới nói ra bốn chữ. Nhưng mà, cho dù hắn nói có nhiều mấy chữ thì ta cũng hiểu ý của hắn đâu! Tiểu sư huynh, phiên dịch hộ cái!
“Sư phụ nói, đạo pháp là tự nhiên (*). Đạo giáo chúng ta không có nhiều quy tắc và luật lệ như Phật giáo nhưng mà vẫn cần tuân thủ Lão Quân ngũ giới.” Dược đồng giải thích, “Thứ nhất, không sát sinh; thứ hai, không trộm cắp; thứ ba, không tà dâm; thứ tư, không nói dối; thứ năm, không uống rượu... Các giới khác thì được nhưng mà giới thứ ba thì... Sư muội cần phải cố gắng nha!”
“Nhất định, nhất định mà!” Tô Tô thuận tay cầm đĩa mứt trái cây trên bàn, đưa cho dược đồng để lấy lòng, “Tiểu sư huynh, ăn ít mứt trái cây này.”
Mặc dù Tiêu Bạch Khanh nể mặt Nam Bình mà thu nhận nàng làm đệ tử ký danh nhưng bộ dạng của hắn vẫn là hờ hững, không màng thế sự như cũ.
Trước kia mình đắc tội lớn với người ta, cứ tưởng khó có thể hàn gắn lại mối quan hệ trong một thời gian. Nhưng may mắn thay, tuy rằng Tiêu Bạch Khanh không có vẻ gì với mình nhưng tiểu dược đồng bên cạnh hắn lại có ấn tượng tốt về mình. Trước mình cứ lấy lòng dược đồng đã rồi nhờ hắn nói giúp mình vài câu với Y Thánh.
“Sư muội ngoan!” Dược đồng cười hì hì nhận lấy sự ưu ái của Tô Tô rồi duỗi cái tay nhỏ nhắn ra xoa đầu nàng, trông giống như một vị đại nhân trẻ con.
Trên thực tế, nhìn hắn mới chỉ mười hai, mười ba tuổi, còn thấp hơn Tô Tô một cái đầu nữa. Vì thế khi sờ đầu nàng, hắn phải kiễng cái chân lên.
Về phần Tô Tô, nàng luôn đối xử vô cùng ưu ái với những đứa trẻ nhỏ tuổi hơn mình. Vì thế nên nàng bèn phối hợp với hắn, cong lưng cúi thấp đầu xuống, cười hì hì để hắn xoa đầu mình, trông giống như một đại tỷ tỷ cưng chiều đệ đệ mình.
Hình ảnh này rơi vào trong mắt Tiêu Bạch Khanh, không biết lý do gì mà hắn bỗng cảm thấy hơi ấm áp.
Lúc trước, hắn vì tình nghĩa bằng hữu mà miễn cưỡng đồng ý nhận Tô Tô làm đệ tử ký danh.
Nhưng nếu nàng vẫn luôn như bây giờ, vậy thì chuyện nhận nàng làm đệ tử ký danh cũng không đến nỗi khó chịu.
Tiêu Bạch Khanh yên lặng đứng ở một bên, nhìn cảnh hai đệ tử âu yếm trìu mến mà giống như một trưởng gia tộc đang nhìn con cháu nhà mình. Thật lâu sau, hắn mới nói: “Tử Tiêu, dừng được rồi, để nàng nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Dược đồng miễn cưỡng dừng lại, hai mắt bỗng nhiên đảo qua một vòng, chạy đến bên cạnh Tiêu Bạch Khanh, kéo túi thuốc treo trên thắt lưng hắn, rồi quay lại nhét vào tay Tô Tô, “Sư muội, đây là quà gặp mặt sư huynh tặng muội. Sau này nếu có ai bắt nạt muội thì muội cứ ném thứ này vào mặt hắn, sau đó hắn có thể đầu thai làm người lần nữa nha... Hehehe...”
Ý định của hắn là muốn lấy lòng sư muội nhà mình một chút. Nhưng nghe xong lời này, mặt Tô Tô liền tái mét.
NND, trong cái túi này rốt cuộc là axit, hạc đỉnh hồng hay là thạch tín thế?
Nếu như đi đường không cẩn thận mà làm rách cái túi thì có phải là ta ngỏm rồi không?
Tô Tô không còn cách nào khác ngoài việc lén nháy mắt ra hiệu với Tiêu Bạch Khanh: Đại ca, sư phụ à, người mau đem gói thuốc độc này vứt đi đi!
Tiêu Bạch Khanh không phụ sự mong đợi của nàng, hắn từ từ bước đến gần nàng và vươn bàn tay với khớp xương tinh tế ra.
Tô Tô nhanh chóng trả lại túi thuốc cho hắn.
Không ngờ, sau khi Tiêu Bạch Khanh nhận lấy túi thuốc kia, tay hắn vẫn chưa thu lại mà là vươn tay buộc nó vào thắt lưng của Tô Tô. Túi thuốc màu trắng có thêu một con cá chép, trông rất đơn giản và đẹp mắt. Ở dưới là tua rua dài màu xanh lục, được thắt nút tinh xảo và đẹp đẽ, nó đung đưa trên tà váy Tô Tô trông vô cùng thanh nhã, đẹp mắt.
“Muốn chế độc, học y trước.” Tiêu Bạch Khanh thu tay lại, hơi ngẩng đầu, đôi mắt phía sau tấm vải lụa màu trắng khẽ chầm chầm nhìn nàng.
Tô Tô cúi đầu nhìn túi thuốc treo bên hông mình... Nó là thuốc độc đấy, nếu không cẩn thận thì sẽ gây chết người đó!
“Sư muội, sư muội à, muội thân là đại mỹ nhân, sao lại đi học độc chứ!” Dược đồng tên Tử Tiêu vội vàng nói, “Cùng sư huynh học y đi! Học giỏi rồi chúng ta cùng nhau luyện chế tiên đan nè! Một viên có thể bán được biết bao nhiêu tiền! Ai da! Sư phụ à, ngươi đừng đánh con ở trước mặt sư muội nha, nếu không mặt mũi của đại sư huynh như con biết cất đi chỗ nào đây?”
Sau khi Tiêu Bạch Khanh đánh hắn xong, từ từ quay đầu nhìn Tô Tô, lúc này nói chuyện vô cùng nghiêm túc. .
“Học y cứu người, hay là học độc?” Hắn hỏi.
Tô Tô nhìn hắn, nghĩ tới nghĩ lui không biết nên trả lời thế nào.
Nếu mình đã muốn học theo Thánh Mẫu thì cần phải có tấm lòng nhân từ, nguyện vọng duy nhất là cứu vớt chúng sinh, cứu vớt thế giới, vân vân và mây mây.
Nhưng trực giác nói với mình, tốt nhất là không nên nói dối.
Hơn nữa giấy không thể gói được lửa, bây giờ nói cho hắn một cách oai phong ngạo nghễ như này, lỡ sau này hắn phát hiện mình nói dối thì chắc chắn hắn càng thêm căm ghét mình. Làm vậy quả thật không đáng, hay là...
Vì thế, sau một hồi suy nghĩ tới lui, Tô Tô quyết định nói cho hắn quyết định của mình.
“Ta muốn học độc.” Nàng nghiêm túc nhìn đối phương.
“Vì sao?” Tiêu Bạch Khanh nhàn nhạt hỏi lại.
Tô Tô biết, đây chẳng qua chỉ là một bài kiểm tra mình thôi, sau khi qua ải, hắn mới có thể đường đường chính chính dạy nàng, nếu không qua được, hắn sẽ không bao giờ để ý tới mình nữa, mình mãi mãi chỉ là một đứa đệ tử ký danh.
“Học y có thể cứu thế người.” Nàng suy nghĩ rồi trả lời, “Nhưng học độc có thể tự bảo vệ bản thân mình.”
“Cái gì? Có người dám bắt nạt muội à?” Tử Tiêu là người đầu tiên phản ứng, vén tay áo nói, “Là ai? Sư muội mau nói cho ta biết, sư huynh làm chủ cho muội!”
Tiêu Bạch Khanh gõ nhẹ đầu hắn, sau đó im lặng nhìn Tô Tô một hồi lâu, khiến lòng nàng ngày càng lo lắng bất an. Bỗng hắn khẽ mỉm cười, nói ra một chữ: “Tốt.”
Hả, có ý gì đây?
Tô Tô vẻ mặt ngơ ngác mà nhìn về phía tiểu sư huynh nhà mình.
Tử Tiêu sờ đầu, thè lưỡi nhìn Tô Tô: “Sư phụ nói người rất thích câu trả lời của muội. Thân là đại phu, nhất định phải bảo vệ an nguy của mình trước, sau đó mới có thể cứu người. Chúc mừng sư muội nha, từ giờ trở đi mỗi ngày muội phải cùng ta bắt thỏ, bắt chuột để thử kim châm nha!”
-----------
(*) Lão Tử nói: “Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên.” Ý tứ chính là, người thuận theo Đất, Đất thuận theo Trời, Trời thuận theo Đạo, Đạo thuận theo Tự nhiên. Trên thế gian này, luật to lớn nhất chính là luật tự nhiên, luật của con người kỳ thực là rất nhỏ bé.