Một là mấy Uy nhân này Vương Thế Sung thật ra cũng quen biết, hai chính là huynh muội của Thánh Đức thái tử Đại Hòa Quốc tới, nam tên là Chân Do Tín Hùng, nữ tên là Chân Do Kỷ Tử.
Chân Do Kỷ Tử cũng không tệ, chẳng qua Vương Thế Sung tuy không phải hòa thượng, nhưng vốn đã tâm niệm không tức thị sắc, sắc tức thị không, trong lòng hắn quyền cùng tiền đã chiếm hết tất cả vị trí, nữ nhân hoàn toàn không đáng giá. Ánh mắt xẹt qua trên người huynh muội, khi Vương Thế Sung nhìn về phía hai hòa thượng, vẻ âm linh trên mặt tán đi, thay thế bằng nụ cười.
Hai hòa thượng một tên là TuệẨn, người kia tên là Quảng Tề, đi vào Trung Nguyên chủ yếu là học tập văn hóa phật giáo Đại Tùy, Vương Thế Sung thấy hắn thà làm ma cũng không muốn làm phật, làm phật có gì tốt, rượu không thể uống, thịt không có thể ăn, nhưng Thánh Thượng không cho là vậy. Từ Tiên đế cho tới nay, đối với phật giáo vẫn mạnh mẽ nâng đỡ, phật đạo rất được coi trọng, Thánh Thượng cho dù xuất tuần hai ở kinh đô, bên người đều không thể thiếu tăng, ni, đạo sĩ, nữ quan.
Hòa thượng bản địa Thánh Thượng tôn trọng có thừa, hòa thượng nước ngoài tới đương nhiên càng chào đón. Đông Đô có Tứ Phương quán chuyên môn tiếp đãi sứ thần nước ngoài, thành Dương Châu cũng có sứ quán, chuyên môn chiêu đãi sứ thần các nước, hòa thượng nước ngoài tự nhiên so với sứ giả địa vị cao hơn một ít, sứ quán tự nhiên bốc lửa, tuy không phải Vương Thế Sung đốt, nhưng hắn là Quận thừa, dù sao cũng có chút trách nhiệm. Mấy Uy nhân này nếu đến Đông Đô tấu thỉnh Thánh Thượng, Vương Thế Sung hắn cũng rất khó ứng đối.
"Có ai bị thương không?" Vương Thế Sung quan tâm hỏi.
TuệẨn lắc đầu nói: "May mà không ai thương thích, trong sứ quán cũng không ai bị thương. Chính là Vương đại nhân, chúng ta ở tại Đông Đô hướng tới Bạch Tây Hoàng đế bái thỉnh hoàng kim thánh phật cũng không cánh mà bay, mong Vương đại nhân mau chóng tìm lại, bằng không chúng ta không thể về nước trả lời cho Thánh Đức Thái tử".
Vương Thế Sung thầm nghĩ, các ngươi có trả lời được hay không thì liên quan gì tới ta, "Cái này, nghĩ tới chúng ta là nước lớn, vốn là thành tâm, đều là người tri thư đạt lý, làm sao lại có hành động trộm cắp. Kim phật của các ngươi, có thật là mất không?"
TuệẨn có chút thành thật, còn đang suy nghĩ về ý tứ của Vương Thế Sung, Chân Do Tín Hùng đã rất bất mãn, "Vương đại nhân nói như vậy là có ý gì, chẳng lẽ nói chúng ta tự mình đốt sứ quán, sau đó giấu đi kim phật sao?"
"A di đã phật, thiện tai thiện tai" Quảng Tề cao giọng xướng phật hiệu nói: "Người xuất gia không có nói dối, Vương đại nhân, chúng ta đều một lòng hướng phật, làm sao mà làm ra loại chuyện này?"
"Đây chính là ngươi nói, ta chưa từng nói" Vương Thế Sung cười giả tạo, "Án này phát sinh rất cổ quái, cũng phải từ từ điều tra mới được".
"Nhưng chúng ta chuẩn bị vài ngày nữa là phải về nước rồi" Chân Do Kỷ Tử cũng có chút lo lắng nói.
Vương Thế Sung cười nói: "Các ngươi phải về nước thì cứ trở về, đợi khi ta tìm được kim phật, nhất định sẽ bảo quản cho các ngươi, đợi khi các ngươi lần sau đến sẽ giao trả lại cho các ngươi là được".
Bốn Uy nhân nhìn nhau, "Vương đại nhân, cái này sao được…"
"Sao lại không được?" Vương Thế Sung sắc mặt nghiêm lại, "Sứ quán phát hỏa án so với kim phật bị mất còn muốn quan trọng hơn, chư vị tuy là sứ nước ngoài. Nhưng nếu ở tại thành Dương Châu phóng hỏa, cũng không tránh khỏi pháp lý, cho dù không phải các ngươi phóng hỏa, người trong sứ quán cũng trong vòng hiềm nghi. Ta Quận thừa, không phải thần tiên, án này cũng phải từng bước điều tra, cũng phải cố sức, các ngươi nghĩ đơn giản như con nít chơi trò chơi sao?"
Bốn Uy nhân đều không phục, nhưng lại không thể làm gì được, TuệẨn có chút nén giận liếc nhìn đồng bạn, thi lễ nói: "Ta biết đại nhân nhất định sẽ tận tâm điều tra, chỉ là tệ quốc cùng quý quốc luôn luôn giao hảo cho nên cũng phải nhanh chóng tra ra án này mới được, bằng không lần sau Bạch Tây Hoàng đế hỏi tới, chúng ta cũng không có cách nào trả lời".
Vương Thế Sung cười nói: "Cao tăng nói như thế, mới là thiện giải nhân ý, ta dùng lương tâm đảm bảo, nhất định sẽ dốc hết toàn lực điều tra án này".
Đợi khi bốn Uy nhân lui ra, Vương Thế Sung nhíu mày nói: "Đi gọi Lập Tín Úy Chu Phụng Tổ đến đây".
Chu Phụng Tổ còn chưa đi tới, thủ hạ lại vội vàng chạy vào: "Vương đại nhân, Bách Tể Vương tử cầu kiến".
Vương Thế Sung nhíu mày nói: "Hắn tìm ta làm cái gì, chẳng lẽ hắn cũng có kim phật bị trộm?"
Bách Tể vương tử không có bị trộm kim phật, khi nhìn thấy Vương Thế Sung thì hai mắt sưng húp lên như gấu mèo, rít gào không thôi, "Vương đại nhân, ta yêu cầu ngươi giải thích cho ta".
Vương Thế Sung trước tiên ở trong lòng lễ phép ân cần thăm hỏi cha mẹ hắn, sau đó mới hỏi: "Giải thích cái gì?"
"Ta cùng thủ hạ đi dạo trong thành Dương Châu, không hiểu ở đâu xông ra một người, nhằm mặt ta mà đánh một quyền, sau đó xoay người bước đi, ngươi xem," Bách Tể Vương tử chỉ vào cặp mắt như gấu mèo của hắn nói: "Đại Tùy các ngươi không có vương pháp sao?"
Vương Thế Sung rất kinh ngạc, hỏi vài câu lúc này mới nhiều ít hiểu được một chút, thì ra Bách Tể Vương tử đang nhìn gái, thì bị bên đường xông ra một người đánh một quyền, nữ tử cũng không biết đi đâu. Bách Tể Vương tử giận nhưng không có chỗ phát tác, lúc này mới tìm tới Vương Thế Sung. Vương Thế Sung đương nhiên biết Bách Tể vương tử này quá nửa cũng là đi chọc gái bị người ta đánh, nói không chừng là đang diễn trò, chỉ là hắn có thân phận Vương tử, chỉ cần không làm quá, Vương Thế Sung cũng không cần phải để ý tới mấy việc nhàn rỗi này.
Vương Thế Sung lại dùng lương tâm cam đoan sẽ nhanh chóng tầm nã hung đồ, thật vất vả mới khuyên được Bách Tể Vương tử đi, Lập Tín Úy Chu Phụng Tổ lúc này mới chạy tới. Vương Thế Sung mặt trầm như nước, lạnh lùng hỏi, "Chu Phụng Tổ, ngươi sao lại bây giờ mới tới?"
Chu Phụng Tổ đầu đầy mồ hôi, "Hồi đại nhân, thuộc hạ từ sáng sớm đã có việc cho đến bây giờ, được đại nhân triệu kiến, ngựa cũng không ngừng vó mà tới đây".
"Ồ, ngươi đang có việc, việc gì?" Vương Thế Sung tức giận hỏi: "Ngươi chẳng lẽ không biết hôm nay sứ quán nước ngoài gà chó không yên sao?"
Chu Phụng Tổ sửng sốt, "Hồi đại nhân, thuộc hạ thật ra không biết, chỉ là thuộc hạ có chuyện cần bẩm cáo đại nhân".
"Ngươi lại có chuyện gì?" Vương Thế Sung hít sâu một hơi, kiệt lực làm cho bản thân bình tĩnh lại.
"Mười hai thương gia Dương Châu tối hôm qua bị trộm, hiện tại đang ở bên ngoài liênn tục cầu kiến Vương đại nhân," Chu Phụng Tổ vuột mồ hôi lạnh, nơp nớp lo sợ nói, lúc này đến phiên Vương Thế Sung sửng sốt.
***
Khi Tiêu Bố Y bước chậm rãi trong thành Dương Châu, tâm tình thoải mái, trực giác của hắn cho biết những người giám thịở phía sau cũng thiếu đi nhiều.
Nghe dân chúng ven đường thì thào bàn tán, hoặc lo sợ, hoặc khoan khoái trong lòng, Tiêu Bố Y không cần đoán cũng biết bọn họ đang nghị luận cái gì.
Người một đêm có thể liên tục trộm mười hai thương gia cũng không có nhiều, Cầu Nhiêm Khách lại làm như trở bàn tay. Tiêu Bố Y sau khi đến Dương Châu nhìn như thoải mái, nhưng vẫn như miếng băng mỏng, đến khi đột nhiên gặp được Cầu Nhiêm Khách, lòng tin của hắn mới tăng lên rất nhiều.
Nhìn thấy cách đó không xa trong quán có bốn người nhìn có chút quen mắt, Tiêu Bố Y chậm rãi đi quá, cao giọng nói với ông chủ: "Ông chủ, cho bát mì".
Ông chủ quán ứng tiếng, người bàn bên nhìn qua, lại nhìn nhau, thấp giọng thương lượng vài câu, một người do dự đứng lên đi tới chắp tay nói: "Thí chủ, có còn nhớ rõ bần tăng không?"
Tiêu Bố Y phân biệt hồi lâu mới nói: "Vị này chính là TuệẨn cao tăng Đại Hòa Quốc phải không?"
Hắn ra vẻ phân biệt, trong lòng buồn cười, thầm nghĩ ta chính là để cho các ngươi đến, làm sao không nhận ra các ngươi?
TuệẨn có chút mừng rỡ, "Thí chủ quả nhiên cso trí nhớ tốt, trách không được có thể cùng Đạo Tín thần tăng chuyện trò mấy câu".
Hắn được Tiêu Bố Y xưng hô là cao tăng, tự nhiên không dám ngồi ngang hàng với Đạo Tín, chỉ có thể xưng hô Đạo Tín là thần tăng. Trên thực tế, trong lòng hắn, Đạo Tín đích thật là như thần.
Tiêu Bố Y khiêm tốn nói: "Thật ra cái này cũng không có gì".
"Có thể cùng Đạo Tín thần tăng nói chuyện còn không có gì?" Quảng Tề nhìn thấy Tiêu Bố Y rất là hòa ái, cũng đứng dậy đi tới ngồi xuống, thiện ý nhìn Tiêu Bố Y nói: "Thí chủ mất đi tiền tài có tìm được không?"
"Tiền tài là vật ngoài thân, cần gì phải phiền muộn vì nó" Tiêu Bố Y nói câu đầu tiên làm hai cao tăng cảm thấy kính nể, đề tài lại chuyển nói: "Ta tuy không cần, nhưng lại không thể cứ vậy mà lọt vào tay người khác, cho nên cũng muốn đi tìm về".
TuệẨn Quảng Tề trầm tư thật lâu sau, Quảng Tề mới nói: "Cái này có thể chính là Phật tổ nói, ta không nhập địa ngục, thì ai nhập địa ngục?"
"Cũng có thể" Tiêu Bố Y trong lòng buồn cười, thầm nghĩ cái này đúng là súng bái mù quáng, hai hòa thượng này một lòng hướng phật là tốt, nhưng tùy ý một câu cũng nghiên cứu thiện cơ, vậy cũng là chuyện đau đầu.
Mì rất nhanh được đưa lên, TuệẨn Quảng Tề cũng không có ý tránh ra, Tiêu Bố Y khó hiểu hỏi: "Còn không biết cao tăng còn có chuyện gì sao? Nếu không có thì tệ nhân sau khi ăn xong bát mì này, sẽ phải đi gặp Vương Quận thừa để bàn chuyện tìm lại tiền tài".
Hai tăng nghe vậy mừng rỡ, "Thí chủ quen với Vương Thế Sung đại nhân sao?"
Tiêu Bố Y lại rất khiêm tốn nói: "Thật ra cái này cũng không có gì".
Hai tăng liếc mắt nhìn nhau, đều biết ý định trong đầu nhau, thì ra bọn họ tìm đến Tiêu Bố Y vốn chỉ là có ý thử thời vận, bọn họ đến Đại Tùy là để học tập văn hóa phật pháp, mấy năm đến đây cũng ghi chép được không ít kinh thư phật điển, thật ra tăng nhân của Đại Hòa Quốc đến đây học tập cũng không chỉ có hai người bọn họ, hàng năm đều có hơn mười người tới lui, muốn học tập không chỉ là phật học cùng nho học, đối với chính trị kinh tế, kỹ thuật y học của Đại Tùy về phương diện nào cũng rất hâm mộ, ôm tâm tư thành kính cầu giáo. Cho dù là pháp chế luật lệnh của ba tỉnh sáu bộ Đại Tùy cũng là đối tượng bọn họ học tập, nhưng hai vị cao tăng chỉ học tập phật pháp, nhưng lại quên kết giao nhân tình, kim phật sau khi bị trộm mất trong lòng lo âu, cũng vô kế khả thi, nhìn thấy Vương Thế Sung thái độ không lạnh không nóng, liền biết kim phật này rất có thể là tìm không được về. Kim phật này đối với Vương Thế Sung có thể không là gì, đối với hai tăng mà nói, so với tính mạng còn muốn quan trọng hơn. Sau khi về nước, vô luận là Thánh Đức Thái tử hay là các trọng thần đều tin phật, đối với kim phật đều đã dặn dò rất kỹ, bọn họ hai tay trắng trở về chỉ cảm thấy đã phụ trọng trách Thái tử đã giao, cơ hồ không dám về nước. Bọn họ nhìn thấy Tiêu Bố Y có thể cùng Đạo Tín cao tăng nói chuyện, đều nghĩ rằng người này có thể là người rất có lai lịch ở Trung Nguyên, bệnh gấp thì cầu loạn, chỉ muốn mời cao nhân Tiêu Bố Y này chỉ điểm một chút, không có nghĩ đến lại mèo mù vớ cá rán, Tiêu Bố Y lại quen với Vương Thế Sung.
"Còn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh của thí chủ?" TuệẨn thanh âm kích động đến phát run, trong lúc nhất thời sớm đem cái gì "niệm phật tâm là phật, quên niệm là phàm phu" quẳng ra khỏi đầu.
"Tiêu Bố Y".
"Kính đại danh đã lâu" Quảng Tề cũng đem mấy lời này quẳng sang một bên, "Tiêu thí chủ một khi đã quen với Vương đại nhân, không biết Vương đại nhân có quen với Tiêu thí chủ hay không?"
Tiêu Bố Y nghe vậy thầm nghĩ hai vị này vui mừng thành hồ đồ, "Không biết hai vị cao tăng có việc gì không, nếu không có việc gì…"
Hắn muốn nói lại thôi, lại cầm đũa lên, TuệẨn đã bất chấp rụt rè, sớm đem chuyện kim phật đã đánh cắp như trút đậu khỏi ống nói ra một lần, không đợi mở miệng nhờ vả, Tiêu Bố Y cũng đã buông đũa xuống, "Cao tăng chính là muốn ta hướng tới Vương đại nhân nói một tiếng, dùng thời gian nhanh nhất để đuổi bắt kẻ trộm kim phật cho các người?"
"A di đã phật, Tiêu thí chủ trạch tâm nhân hậu, vừa đoán là trúng" TuệẨn thở dài nói: "Chỉ là không biết…"
"Tại hạ vẫn có lòng hướng phật, ăn mì cũng ăn mì chay" Tiêu Bố Y nghiêm mặt nói: "Đụng tới chuyện người thần cùng phẫn nộ như thế, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Đại sư cứ yên tâm, ta sau khi tìm lại được tiền, nhất định sẽ hướng tới Vương đại nhân đề cập việc này, chỉ là chuyện thành hay không, ta cũng không nắm chắc được".
"Chỉ cần Tiêu thí chủ có tâm, bần tăng chỉ cảm ân đức mà thôi" TuệẨn Quảng Tề nhất tề hô phật hiệu, lòng tràn đầy cảm kích, Chân Do Tín Hùng cùng Chân Do Kỷ Tử đều đi tới cảm tạ. Tiêu Bố Y đã chiếm tiện nghi, hùng dũng đi tìm Vương Thế Sung, bốn Uy nhân vẫn không yên lòng, mà cũng không có chuyện gì mà nên bám sát đi theo.
Đợi khi nhìn thấy Tiêu Bố Y từ chỗ Vương Thế Sung đi ra, trên tay cầm túi tiền, nặng nền đi ra làm cho người ta động tâm, bốn người đều hỏi, "Vương đại nhân nói thế nào?"
Tiêu Bố Y giơ túi tiền lên cười nói: "Vương đại nhân làm việc thần tốc, đã vì ta mà tìm được túi tiền, tiền bên trong một văn cũng không thiếu. Hắn đã đáp ứng tại hạ, chỉ cần có tin tức, nhất định sẽ báo cho các vị trước tiên, mong đừng nôn nóng".
Tiêu Bố Y sau khi an ủi mọi người, vươn vai mà đi, Chân Do Tín Hùng có chút hoài nghi nói: "Hai vị đại sư, người này nói là thật chứ?"
"Tác phong của cao nhân làm việc khó lường" TuệẨn thở dài nói: "Ta nghĩ Tiêu thí chủ sẽ không gạt chúng ta đâu".
Chân Do Kỷ Tử cũng thở dài, "Đại ca, chúng ta hiện tại ngoại trừ tin tưởng Tiêu công tử ra, hình như cũng không có phương pháp gì khác".
***
Tiêu Bố Y sau khi rời khỏi bốn Uy nhân, trong lòng cười thầm, hắn khi mất đi túi tiền, trước tiên là hướng tới Vương Thế Sung nghi ngờ về vấn đề thủ vệ thành Dương Châu. Vương Thế Sung đương nhiên sẽ không thừa nhận là hắn trộm, chỉ cam đoan sẽ vì hắn mà bắt được kẻ trộm. Tiền ở trên tay Vương Thế Sung có giữ cũng vô dụng, nên khi Tiêu Bố Y lại tìm đến thì sảng khoái trả lại cho Tiêu Bố Y, nói đạo tặc đã giao cho quan phủ xử lý, tiền tài xin trả lại, đương nhiên còn có mảnh xuân cung đồ kia. Tiêu Bố Y nhìn thấy bộ dáng tươi cười đầy mặt của hắn, cũng bội phục công phu diễn kịch của hắn cũng thuộc hàng nhất lưu.
Kim phật đương nhiên cũng là Cầu Nhiêm Khách trộm, Tiêu Bố Y cũng biết còn chưa phải lúc trả lại cho Uy nhân, nhưng loại thu lấy nhân tình này làm không bao giờ thừa cả.
Khi còn cách Nguyệt Ảnh phường một đoạn, đột nhiên bên cạnh Tiêu Bố Y có người gọi, "Tiêu đại nhân…"
Tiêu Bố Y quay đầu nhìn lại, thấy một người đầu đội nón tre, che khuất nửa khuôn mặt. Tiêu Bố Y chậm rãi đi tới, đã nhận ra đối phương là Trương Kim Xưng! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenggg.com chấm c.o.m
Tiêu Bố Y cảm thấy đề phòng, nhưng vẫn tươi cười nói: "Thì ra là ngươi, không biết có mang đến đầu của Lý Tử Thông hay không?"
Trương Kim Xưng thần sắc có chút tiều tụy, còn gầy hơn tháng trước rất nhiều, nói vậy cũng là ngoại thương nội lo, nghe được Tiêu Bố Y hỏi, cười khổ nói: "Tiêu đại nhân, ta cũng không nói nhất định có thể lấy được đầu của Lý Tử Thông".
"Ta cũng không nói nhất định phải cho ngươi giải dược" Tiêu Bố Y xoay người bước đi.
Trương Kim Xưng lại gấp giọng nói: "Tiêu đại nhân, chờ một chút".
"Chuyện gì?" Tiêu Bố Y cau mày.
"Chuyện là thế này," Trương Kim Xưng mặt ủ mày chau nói: "Tại hạ sau khi cáo biệt Tiêu đại nhân, vẫn một mực truy đuổi Lý Tử Thông, nhưng hắn phi thường giảo hoạt, hơn nữa ta bị thương cũng không nhẹ" Nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Bố Y nhìn mình, Trương Kim Xưng cười khổ nói: "Phải nói ta cho dù không bị thương, muốn mặt đối mặt giết hắn cũng không dễ dàng".
"Ồ?" Tiêu Bố Y bất động thanh sắc nói: "Ngươi một khi đã không có giết được Lý Tử Thông, vậy tìm đến ta làm cái gì?"
"Bốn ngày sau chính là ngày ba tháng năm" Trương Kim Xưng cầu xin: "Tiêu đại nhân nói trứng nhện này cũng không chắc là ngày ba tháng năm sẽ phát tác, có lẽ có thể sẽ sớm hơn một hai ngày, tại hạ hiện tại đã có chút đau bụng, chỉ sợ trứng nhện đã bắt đầu sắp nở?"
Hắn ôm bụng, vẻ mặt thống khổ, "Tiêu đại nhân, tại hạ chỉ cầu người cho ta giải dược trước, ta nhất định sẽ tận tâm hết sức làm việc cho Tiêu đại nhân".
"Cho ngươi thời gian hơn một tháng, cũng không có nhìn thấy hiệu quả gì," Tiêu Bố Y nhíu mày nói: "Một khi đã như vậy, ta làm sao mà cho ngươi giải dược?"
"Ta chỉ sợ độc dược này đã muốn phát tác" Trương Kim Xưng mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, "Tiêu đại nhân, tại hạ tuy không có giết Lý Tử Thông, nhưng lại biết, mỗi khi mùng năm tháng năm, hắn nhất định sẽ tới Dương Châu Hồng Đậu phường tìm một ca kỹ tên là Tình Ti, có lẽ sẽ lưu lại một hai ngày. Tiêu đại nhân võ công cao cường, đến lúc đó chỉ cần giăng ra mai phục, không lo hắn không chết".
"Ngày năm tháng năm, Hồng Đậu phường?" Tiêu Bố Y trầm ngâm một lát mới nói: "Ngươi khẳng định Lý Tử Thông sẽ đến vào lúc đó chứ?"
Trương Kim Xưng liên tục gật đầu, "Tại hạ không dám lấy tính mạng để đùa giỡn, mong đại nhân ban cho giải dược trước, Trương Kim Xưng ngày đó nguyện hiến công khuyển mã, tiên phong giết hắn".
Tiêu Bố Y từ trong lòng lấy ra một viên thuốc đưa cho Trương Kim Xưng, Trương Kim Xưng ngược lại sửng sốt, không nghĩ đến giải dược tới tay thuận lợi như thế, chần chờ hỏi: "Đại nhân, đây là giải dược?"
"Cái này không phải giải dược, đây chỉ là thuốc làm chậm đi độc dược phát tác" Tiêu Bố Y giải thích: "Ngươi sau khi uống viên thuốc này vào, trứng nhện ít nhất phải nửa tháng sau mới nở, như vậy chúng ta có thể đợi sau khi giết chết Lý Tử Thông mới cho ngươi giải dược, như vậy không phải lưỡng toàn kỳ mỹ sao?"
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Trương Kim Xưng, Tiêu Bố Y hỏi, "Ngươi không cần?" Nhìn thấy Tiêu Bố Y đem viên thuốc thu hồi về, Trương Kim Xưng vội chụp lấy nuốt vào, liên tục gật đầu, "Vậy nghe theo phân phó của đại nhân".
Tiêu Bố Y nhìn thấy hắn nuốt viên thuốc vào, khóe miệng vẫn có nụ cười không đổi, "Một khi đã như vậy, ngày năm tháng năm ngươi tìm đến ta. Lý Tử Thông có ở đó, giết được hắn thì cho ngươi giải dược, nếu hắn không ở đó, vậy ngươi và ta sẽ trực tiếp vỗ tay giải tán".
Trương Kim Xưng sắc mặt khẽ biến, bất đắc dĩ gật đầu nói: "Tất cả dựa theo phân phó của Tiêu đại nhân".
***
Trời đã hoàng hôn, hai mươi chiếc xe lớn đã hướng tới ngọn núi xuất phát, xa phu cùng kiệu phu đều theo xe đi.
Lần này lên núi, toàn bộ đoàn xe không có bất luận kẻ nào biết rốt cuộc có mục đích gì, bất quá bọn họ đều đã nhận đủ tiền, bọn họ cũng không hỏi nhiều, chỉ biết chiếu theo mà làm là được.
Đội xe do A Tú cùng Chu Mộ Nho dẫn đường, đi thẳng đến chỗ sâu nhất trong cốc mới dừng lại, kiệu phu đem rương lớn ở trên xe đi vào trong cốc đều bị cấm vệ giữ lại ở ngoài cửa cốc, qua hơn một canh giờ mới được gọi vào bên trong cốc. Đi vào là rương không, đợi khi kiệu phu đi ra, mỗi một thùng đều được khóa, nặng nề đến mức hai người khiêng một rương còn muốn không nổi.
Kiệu phu đều kỳ quái, cũng không hiểu bên trong rương rốt cuộc chứa cái gì mà thần bí như thế.
Tiêu Bố Y sắc mặt ngưng trọng, phân phó các cấm vệ một người trông coi một rương, theo kiệu phu di chuyển lên trên xe, một đường trở về thành Dương Châu.
Bọn họ sau khi vào hành quán, các rương đều tập trung vào một chỗ, các cấm vệ luân phiên canh gác, không có ra khỏi cửa, lại càng không có đi Nguyệt Ảnh phường.
Vương Thế Sung sau khi nghe được thủ hạ hồi báo thì cau chặt mày, đánh vỡ đầu cũng đoán ra được bên trong rương rốt cuộc chứa cái gì.
Khi nghe Quý Thu nói A Tú cùng Chu Mộ Nho dẫn theo đội xe đi ra ngoài thành, Vương Thế Sung lập tức điều động mấy trăm thân vệ bên người chuẩn bị ngăn đón, nhưng khi nghe nói xe ngựa lại lộn trở về thành Dương Châu, hắn lập tức bỏ đi ý niệm ngăn đón trong đầu.
Nếu bên trong rương là tiền tài châu báu, Tiêu Bố Y sao lại chở về lại thành Dương Châu?
Nhưng bên trong rương nếu không phải là tiền tài châu báu, Tiêu Bố Y lại vất vả là vì cái gì?
"Vương đại nhân, thuộc hạ đi tra xét trong cốc mà Tiêu Bố Y rời đi," Quý Thu lo sợ nói, "Nơi đó có một sơn động, khá bí ẩn, thuộc hạ tiến vào xem, bên trong bùn đất tung tóe, sâu ở bên trong có một cái hố sâu ước chừng hơn trượng" Hắn đưa tay lấy ra một hạt châu màu trắng, "Đây là vật mà thuộc hạ nhặt được từ trong cái hố đó".
Quý Thu cả người như con khỉ lấm bùn, nhưng hạt châu trên tay lại trơn bóng, dưới ánh mặt trời chiếu, ánh sáng lưu động. Vương Thế Sung coi như đã gặp qua rất nhiều thứ, nhưng khi nhìn thấy hạt châu này, cũng nhịn không được ánh mắt chợt lóe, đưa tay cầm lấy hạt châu. Vương Thế Sung dò xét hồi lâu, bàn tay khẽ run, hắn hiện tại cũng không dám khẳng định bên trong rương kia rốt cuộc có dấu châu báu hay không, bởi vì chỉ một viên châu này, giá trị cũng đã xa xỉ!
"Bên trong rương là cái gì?" Vương Thế Sung lợi hại là ở lão mưu thâm tính, nhưng nói một cách khác chính là hồ nghi bất định. Hắn vốn nghĩ bảo tàng tuyệt không phải ở chỗ Tiêu Bố Y đào, nhưng trước mắt xem ra, phán đoán của hắn hình như cũng không ổn thỏa.
"Nghĩa phụ," Vương Biện ở một bên nói: "Quản hắn là cái gì, chúng ta hiện tại là lấy bất biến ứng vạn biến, rương ở tại thành Dương Châu, chúng ta cũng không sợ hắn bay lên trời. Nhưng chúng ta cũng phải phòng bị Tiêu Bố Y hư hư thực thực, chỉ chờ chúng ta buông lỏng, mới đi lấy bảo tàng chân chính!"
Quý Thu khi nghe được Vương Biện nói ra hai chữ bảo tàng, trong lòng nói thầm, Vương Thế Sung vẫn kín miệng, không đề cập tới hai chữ bảo tàng, nhưng một khi miệng đã nói ra, thì hẳn là chính xác.
Vương Thế Sung chậm rãi gật đầu, liếc mắt nhìn Quý Thu, cười nói: "Quý Thu, ngươi làm tốt lắm, nhưng vẫn không thể thả lỏng…"
"Đại nhân" Không đợi Vương Thế Sung nói xong, Chu Phụng Tổ đã vọt vào, "Có phát hiện".
Vương Thế Sung tinh thần rung lên, gần đây hắn cũng tâm lực tiều tụy, một mặt là sợ Tiêu Bố Y chiếm được bảo tàng trong Thiên thư đem đi, mặt khác lại bị đạo tặc thình lình đột nhập thành Dương Châu làm cho ăn không ngon ngủ không yên. Mấy ngày nay, thành Dương Châu ít nhất có hơn hai mươi hộ thương gia hướng tới hắn báo án, sứ quán nước ngoài mấy ngày nay cũng gà chó không yên. Hắn chỉ giương mắt nhìn Tiêu Bố Y, cho thủ hạ Chu Phụng Tổ phụ trách việc này đã qua ba ngày, cũng không có nghĩ đến hắn sẽ có phát hiện gì.
Chu Phụng Tổ thì thầm bên tai Vương Thế Sung vài câu, Vương Thế Sung sắc mặt khẽ biến nói: "Ngươi nói là thật chứ?"
"Cực kỳ chính xác" Chu Phụng Tổ gật đầu nói.
Vương Thế Sung sắc mặt âm tình bất định, sau hồi lâu mới nói: "Quý Thu, ngươi tiếp tục giám thị Tiêu Bố Y, Biện nhi, Chu Phụng Tổ, các ngươi cùng ta đi thành bắc" Vương Thế Sung dẫn theo một toán thủ hạ đi thẳng đến thành bắc, đi vào một căn nhà u tĩnh, Chu Phụng Tổ muốn phá cửa mà vào, Vương Thế Sung lại xua tay bảo Vương Biện gõ cửa. Vương Biện gõ mấy cái, cửa "kèn kẹt…" mở ra, một lão bộc thì đầu ra hỏi: "Xin hỏi, các ngươi tìm ai?"
"Ta là Quận thừa Vương Thế Sung, ngươi bảo Lương Tử Huyền ra đây" Vương Thế Sung thản nhiên nói.
Lão bộc nhìn Vương Thế Sung hồi lâu mới chậm rãi quay vào, không lâu sau, Lương Tử Huyền bước nhanh ra, tinh thần của hắn cũng có chút tiều tụy, hiển nhiên tư vị người ám toán cũng không mấy dể chịu, nhìn thấy Vương Thế Sung dẫn theo vệ binh đến, Lương Tử Huyền ngạc nhiên hỏi: "Vương đại nhân, ngươi đến đây làm cái gì?"
"Không hoan nghênh sao?" Vương Thế Sung nhìn chằm chằm vào mặt hắn.
"Sao có thể" Lương Tử Huyền gượng cười nói: "Vương đại nhân mời vào trong phòng ngồi".
"Không cần" Vương Thế Sung thở nhẹ một hơi nói: "Lương Tử Huyền, ngươi đến thành Dương Châu, chúng ta vẫn là nước sông không phạm nước giếng, nhưng ngươi vì đối phó Tiêu Bố Y, đã không khỏi làm quá một chút".
Lương Tử Huyền nhíu mày, "Vương đại nhân sao lại nói như vậy?"
Vương Thế Sung đưa tay chỉ vào mũi hắn nói: "Lương Tử Huyền, người rõ ràng không nói lời giả dối. Thành Dương Châu mấy ngày này bị trộm châu báu có phải ngươi cho người làm hay không?"
Lương Tử Huyền trước là ngẩn ra, giây lát cười to lên nói, "Vương đại nhân, ngươi bị kẻ trộm châu báu làm cho hồ đồ, chẳng lẽ muốn bắt ta cho xong việc?"
Vương Thế Sung phất tay nói: "Lục xoát".
Các vệ binh tiến lên, Lương Tử Huyền giang hai tay ngăn đón, giận dữ nói: "Vương Thế Sung, ngươi muốn làm cái gì, đây là chỗ ta ở, ngươi nói lục soát là lục soát sao?"
Vương Thế Sung cười lạnh nói: "Ngươi nếu không có gì, vì sao không dám để ta lục soát một chút? Vương Biện, kẻ nào ngăn trở điều tra, giết không tha".
"Xoảng" một tiếng, Vương Biện đã rút đao nơi tay, Lương Tử Huyền sắc mặt âm tình bất định, hạ cánh tay xuống, nhìn Vương Thế Sung cùng thủ hạ, trầm giọng nói: "Vương Thế Sung, ngươi nhớ cho kỹ ngày hôm nay".
Vương Thế Sung không nói, chỉ vung tay lên, các binh sĩ đã sớm xông vào nhà, Chu Phụng Tổ cũng chạy thẳng vào hậu hoa viên, Lương Tử Huyền nhíu mày nói: "Vương đại nhân, ta cùng kẻ trộm châu báu thực không có qua lại, chỗ này dù sao cũng là địa bàn của ngươi, ta sao lại dám qua mặt ngươi?"
Vương Thế Sung chỉ im lặng, nhíu mày nghĩ cái gì đó, Chu Phụng Tổ rất nhanh quay lại, ôm hai cái bao lớn đi tới, cao giọng nói: "Đại nhân, trong hậu hoa viên phát hiện hai bao châu báo, hình như là tài vật mà các thương nhân bị đi!"
Lương Tử Huyền đã thay đổi sắc mặt, "Ngươi nói bậy!"
Vương Thế Sung dùng đao đẩy bao ra, lộ ra châu quang bảo khí bên trong, không khỏi hừ lạnh nói: "Lương Tử Huyền, một khi ngươi đã không phải kẻ trộm châu báu, mấy thứ này ngươi giải thích thế nào?"
Lương Tử Huyền sắc mặt tái nhợt, "Vương đại nhân, ngươi muốn hãm hại ta?"
Vương Thế Sung quan sát vẻ mặt Lương Tử Huyền, phát hiện hắn tuyệt không phải giả bộ, trong lòng chợt động, đã nghĩ tới cái gì, "Ngươi nói ngươi đối với mấy cái này không biết gì?"
Lương Tử Huyền trấn tĩnh lại, "Vương đại nhân, Tử Huyền nếu trộm lấy châu báu, sao lại giấu ở hậu hoa viên một cách thô thiển như thế. Rất hiển nhiên, đây là có người châm ngòi quan hệ giữa ngươi và ta".
Vương Thế Sung hít sâu một hơi, còn chưa kịp nói gì, Lương Tử Huyền thần sắc chợt động, cười nói: "Vương đại nhân, người thông minh như thế, đương nhiên biết có người muốn hãm hại ta, châm ngòi quan hệ giữa chúng ta. Chỉ là số châu báu này cũng là thật, không bằng đại nhân cứ nhận đi, làm cho bọn họ trộm gà không được còn mất thêm nắm thóc…"
Hắn lời còn chưa dứt, bên ngoài nhà đã có tiếng ồn ào, Vương Thế Sung đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Chuyện gì ồn ào vậy?"
Một vệ binh nhanh chân chạy tới, "Đại nhân, thương nhân hơn mười nhà tại Dương Châu đã đến trước cửa".
Vương Thế Sung sắc mặt khẽ biến, lại nhìn thấy bốn Uy nhân chạy vào trước, ngoài tường chợt nghe "vù" một cái, Chu Phụng Tổ cổ tay tê dại, cái bao trên tay đã rơi xuống trên mặt đất, mở tung ra, trong phút chốc kim khí tỏa sáng, ngọc khí sinh quang, Chân Do Tín Hùng lớn tiếng nói: "Kim phật, kim phật ở trong này".
Châu báu lăn ra đất, một cái kim phật từ trong bao cũng lăn ra, vừa lúc lăn đến dưới chân Chân Do Tín Hùng!
Ngay sau đó các thương nhân ùa vào, ồn ào một mảng, chỉ là đều không ngoại lệ nhìn thấy châu báu trên mặt đất, đều reo lên: "Vương đại nhân, đây là châu báu mà chúng ta bị mất!"
Tiêu Bố Y cũng ở trong đám đông, cười nói: "Xem ra Vương đại nhân đã bắt được đạo tặc châu báu của Dương Châu, đáng mừng đáng mừng. Vương đại nhân, ngươi sao còn không bắt lấy đạo tặc, dưới con mắt bao nhiêu người, còn thương lượng gì với hắn nữa?"
Vương Thế Sung nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của các thương nhân, biết chuyện trước mắt đã không thể giải thích, mà có giải thích, thực rất có thể đem mình dính líu vào, lập tức quát: "Các ngươi thất thần ra đó làm cái gì, còn không bắt lấy Lương Tử Huyền!"
Lương Tử Huyền không kịp phản ứng, đã có một cơ số trường đao đã đặt lên trên cổ hắn, vệ binh lấy ra khóa sắt trói Lương Tử Huyền lại, lúc này mới thở phào một hơi. Các thương nhân lại ùa lên, đi tìm châu báu của mình, Lương Tử Huyền khi đi ngang qua người Tiêu Bố Y, nhìn chằm chằm vào Tiêu Bố Y, "Tiêu Bố Y, ngươi vô lại, ngươi hãm hại ta!"
Tiêu Bố Y cười, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: "Lương Tử Huyền, ta chính là muốn nói cho ngươi, Tiêu Bố Y ta không còn là Tiêu Bố Y trước đây nữa. Từ hôm nay trở đi, người nào muốn đối nghịch với ta, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt!"