Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 198

Dương Quảng đang cao cao tại thượng, cũng đã buông lỏng tư thế, hắn kiệt lực để cho bản thân bình tĩnh, nhưng một khắc nhìn thấy biển người ở ngoài thành trong lòng rúng động, đến giờ trong ngực vẫn cảm thấy khó chịu.

Hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng quẫn bách, cho dù chinh phạt Cao Lệ thất lợi, Dương Huyền Cảm phản loạn, hắn vẫn có thể cho thủ hạ hóa giải thong thả có thừa.

Dương Huyền Cảm dẫn cựu phiệt cao môn, vung tay hô hào tuy người theo như mây, nhưng bất quá cũng chỉ nửa tháng, cũng đã tan rã như băng tuyết, nhưng hôm nay nhìn thấy quần thần sắc mặt lo lắng, Dương Quảng đột nhiên có loại cảm giác bi ai, lần này ai cũng cứu hắn không được.

Trông cậy vào phiệt môn Hà Đông Lũng Tây sao chứ, mình lần này chính là đến diệt trừ bọn họ, trông cậy vào tinh binh vệ phủ Đông Đô sao chứ, cần phải bao lâu bọn họ mới có thể tới? Bản thân vội vàng co vào trong thành đã cảm thấy đánh mất thể diện, lại quên xuất binh đi cầu cứu viện, hiện đã bị quân Đột Quyết vây khốn, làm sao đi ra ngoài báo tin? Trông cậy vào mấy quyền thần bên người sao chứ, nhưng bản thân bọn họ xem ra cũng hoảng sợ, mình hiện tại có thể trông cậy vào ai?

"Thánh Thượng, lão thần có việc bẩm báo" Tô Uy run rẩy tiến lên nói.

"Nói đi" Dương Quảng khoát khoát tay, liếc nhìn Tiêu Bố Y.

"Quân Đột Quyết nếu thực như Tiêu Thiếu Khanh nói, ước chừng bốn mươi vạn, vậy tình cảnh của chúng ta thật sự là rất không ổn. Hiện quâ thủ trong thành bất quá chỉ mấy ngàn, hơn nữa cấm vệ quân Thánh Thượng dẫn theo cũng chỉ hơn hai vạn".

"Bốn mươi vạn đối với hai vạn?" Dương Quảng thì thào tự nói, có chút thất thần, hắn từng vận dụng hơn trăm vạn đại quân chinh thảo Cao Lệ, khi đó Cao Lệ bất quá chỉ mười mấy vạn binh lực, nhưng hắn vẫn phải rút về, lần này chỉ có hai vạn thì tính là cái gì?

Khi hắn nghĩ vậy, nhịn không được đem nghi hoặc nói ra. Hắn rất nhanh liền biết hai vạn người có thể làm cái gì, hai vạn người mỗi ngày ăn cơm so với hắn lãng phí một ngày còn ít hơn nhiều.

"Thánh Thượng, lão thần thống kế qua, quân dân trong thành tổng cộng lại có chừng mười lăm vạn, lương thảo cung ứng trong thành bất quá chỉ đủ hai mươi ngày, mong Thánh Thượng sớm định đoạt".

"Ngươi nói, cho dù quân Đột Quyết công không vào thành Nhạn Môn, chúng ta bất quá cũng chỉ có thể sống được chừng hai mươi ngày?" Dương Quảng vỗ án đứng dậy, giận dữ nói.

Tô Uy nơm nớp lo sợ nói: "Sự thật là như thế, bất quá nếu tiết kiệm, có lẽ một tháng cũng có thể duy trì được. Chỉ là binh tướng thủ thành vất vả, nếu ăn không đầy bụng, thần chỉ sợ bọn họ sẽ sinh dị tâm".

Dương Quảng lạnh hừ một tiếng, quay đầu hỏi: "Vũ Văn ái khanh, ngươi có chủ ý gì?"

Vũ Văn Thuật do dự, "Thánh Thượng, quân Đột Quyết thế mạnh, hôm nay đột ngột nam hạ, dù sao cũng là lũ ô hợp. Thánh Thượng bên người có hơn vạn quân tinh nhệ của Đông Đô, cũng có thể chọn lựa mấy ngàn kỵ binh tinh nhuệ bảo hộ, vào ban đêm thừa dịp quân Đột Quyết còn chưa yên ổn thì phá vây ra ngoài. Nhạn Môn quận cách Lâu Phiền Thái Nguyên không tính là quá xa, Tước Thử Cốc lại là binh gia hiểm địa, dể thủ khó công, cho dù…"

"Thánh Thượng, vạn vạn lần không thể" Tô Uy cuống quít nói: "Thánh Thượng đứng đầu vạn dân, làm sao có thể khinh suất phá vây? Thành Nhạn Môn tường thành kiên cố, phòng thủ đầy đủ. Chúng ta cố thủ thành trì vẫn có thừa lực, cưỡi ngựa cũng là sở trường của quân Đột Quyết, Thánh Thượng nếu nghĩ sẽ dễ dàng phá vây, lấy ngắn thắng dài, thật sự không phải là việc sáng suốt".

Vũ Văn Thuật hừ lạnh một tiếng, "Nhưng chúng ta hiện tại là đang trong lồng," Vốn muốn nói là thú trong lồng, lại cảm thấy đối với Dương Quảng thực không cung kính, Vũ Văn Thuật vội sửa lời nói: "Nếu phá vây đi ra ngoài, chúng ta có lẽ sẽ có nguy hiểm, nhưng nếu bị vây ở đây, lương thảo không đủ, nếu không có ngoại viện, ta chỉ sợ an nguy của Thánh Thượng càng có vấn đề".

Dương Quảng ánh mắt nhìn về phía Bùi Uẩn nói: "Bùi ái khanh, ý của ngươi ra sao?" truyện được lấy tại truyenggg.com

"Vi thần cảm thấy Tô Nạp Ngôn nói rất có đạo lý".

"Ngu ái khanh, ngươi thì sao?"

"Thần," Ngu Thế Cơ rụt rè, "Thánh Thượng muốn như thế nào, hạ thần chỉ thề chết đi theo".

Dương Quảng giận dữ vỗ bàn, "Ngươi ngoại trừ chết, không thể nói cái gì khác sao?"

Ngu Thế Cơ sỡ hãi, đổ mồ hôi đầm đìa. Dương Quảng biết hắn cũng không có chủ kiến gì, muốn nói đấu đá vỗ mông ngựa thì có thể, nhưng muốn nói lĩnh quân đánh giặc, cứu lấy nguy cơ, hỏi hắn chẳng thà hỏi đầu gối còn sướng hơn.

"Lai tướng quân, ý của ngươi ra sao?"

Dương Quảng hiện tại là bệnh gấp thì cầu y loạn, các đại thần đều hận không thể nhất nhất hỏi một lần, chỉ hy vọng có người nào sẽ có kế sách thần kỳ, cứu khỏi nguy nan, tuy nhiên hắn cũng biết ý tưởng này thực rất là không thực tế.

Lai Hộ Nhi trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Thật ra Vũ Văn tướng quân nói cũng có đạo lý, bất quá cũng là Thánh Thượng thân vào hiểm địa, lấy cái nhìn của lão thần, quân Đột Quyết vì lợi mà đến, không có lợi sẽ đi. Thủy Tất Khả Hãn tuy khí thế hung hăng dẫn theo bốn mươi vạn quân, nhưng người đồng tâm rất ít. Chúng ta chỉ cần cố thủ chờ đợi, quân Đột Quyết trừ Thủy Tất Khả Hãn ra, phần lớn các bộ lạc không có lợi gì, sẽ khó tránh khỏi mệt mỏi chán nản, sẽ muốn trở về. Khi đó cho dù viện binh không tới, chúng ta phá vây cũng sẽ nắm chắc hơn".

Dương Quảng gật gật đầu, cảm thấy chủ ý này coi như là phương pháp khả dĩ nhất, ít nhất xem ra so với các đại thần khác còn cao minh hơn.

"Một khi đã như vậy, chúng ta trước mắt thủ thành chờ đợi, đợi thời cơ phá vây, chuyện thủ thành do ai hụ trách?"

Dân bộ Thượng thư Phiền Tử Cái tiến lên nói: "Hồi Thánh Thượng, hiện thành Nhạn Môn bị vây tứ phía, quân Đột Quyết mới vừa tới đã hao binh tổn tướng, nhuệ khí đã giảm đi, tạm thời lui binh, thần chỉ sợ bọn chúng chuẩn bị công cụ công thành, không thể không phòng. Bắc, đông, tây, nam bốn phía phân biệt do Lai tướng quân, Vũ Văn tướng quân, Tô Nạp Ngôn cùng vi thần phụ trách thủ thành, quân Đột Quyết chỉ giỏi mã chiến, không biết công thành, chúng ta cố thủ ngoại trừ vấn đề lương thảo, thì cũng không có gì đáng ngại. Chỉ là hôm nay địch thế quá mạnh, bên chúng ta sĩ khí không cao, Thánh Thượng cần làm chính là ủng hộ sĩ khí, làm cho người ta phấn khởi tranh tiên, lúc này mới có thể bảo đảm thủ thành không sơ sót".

"Ủng hộ sĩ khí như thế nào?"

"Theo vi thần thấy, sĩ khí không cao chính là bởi vì Thánh Thượng muốn khai binh ới Cao Lệ, binh tướng đều sợ Thánh Thượng sau khi trừ đi họa hoạn Đột Quyết, lại đi chinh phạt Cao Lệ" Phiền Tử Cái trầm giọng nói: "Nếu Thánh Thượng tuyên triệu nói sau này mười năm không chinh phạt Cao Lệ, tập trung chinh thảo Đột Quyết, vậy vô luận là binh sĩ trong thành, hay là quân dân các quận, sẽ thấy trong lòng yên ổn, tự mình chiến đấu. Thánh Thượng nếu có thể tự mình an ủi sĩ tốt, trọng thưởng tước vị, nói vậy nhất định có thể làm cho mọi người phấn khởi xông lên, thì sợ gì quân Đột Quyết không lùi?"

Phiền Tử Cái sau khi một hơi nói xong, trong Lục hợp thành tĩnh lặng một mảng.

Tiêu Bố Y không thể không bội phục Phiền Tử Cái này nói rất đúng, thật ra hắn nói hoàn toàn là điều mình muốn nói. Ai cũng biết, chinh phạt Cao Lệ vốn vẫn là đề tài mãn cảm, thực rất dễ động tới nghịch lân của Dương Quảng, nhẹ thì bị trách trách, nặng nói không chừng là lưu đày rơi đầu, nhưng Phiền Tử Cái vẫn dám nói, cái này không thể không nói hắn là một đại đại trung thần, vẫn là vì Đại Tùy mà lo lắng.

Chỉ là hắn yêu nước, nước chưa chắc đã yêu hắn, Dương Quảng chỉ âm lãnh nhìn hắn, thật lâu sau không nói gì.

Phiền TửCái cũng không nao núng, thản nhiên nhìn Dương Quảng, trầm giọng nói: "Thánh Thượng, hạ thần quả thật là lời phát ra từ phế phủ, chỉ mong Thánh Thượng xem xét. Hiện tại đại quân bủa vây, Thánh Thượng nên lấy đại cuộc làm trọng, trước mắt Cao Lệ Đột Quyết nặng nhẹ trong đó, thần nghĩ trong mắt Thánh Thượng đều có nhận định".

Dương Quảng trầm mặc thật lâu sau mới nói: "Ngươi nói không phải là không có đạo lý, tất cả dựa theo Phiền Thượng thư nói mà làm đi".

Quần thần đều lộ vẻ vui mừng, tinh thần đều phấn chấn. Dương Quảng cũng có chút không tình nguyện quay đầu đi, nhìn Lưu Phiên nói: "Lưu Phiên, ngươi không ở bên cạnh Tề vương, chạy đến nơi đây làm cái gì?"

Lưu Phiên đem những lời nói với Lai Hộ Nhi nói lại một lần, trung tâm cảnh cảnh, khẳng khái trào dâng không nhượng một ai.

Dương Quảng nghe chậm rãi gật đầu, "Ngô nhi lo lắng cũng chu đáo. Lưu Phiên ngươi mạo hiểm tới báo tin, cũng trung tâm cảnh cảnh, so với Tiêu Bố Y không kém bao nhiêu".

Lưu Phiên liếc nhìn Tiêu Bố Y, đột nhiên nói: "Thánh Thượng, hạ thần trung tâm cảnh cảnh vốn là theo bổn phận mà làm việc, chỉ là hạ thần trước khi liều chết đến đây, đã sớm bỏ qua chuyện sinh tử, bất quá có một số việc, không biết có nên nói hay không?"

Dương Quảng cau mày, "Ngươi muốn nói cái gì?"

Lưu Phiên đột nhiên xoay người, đưa tay chỉ vào Tiêu Bố Y, "Hạ thần hoài nghi Tiêu Bố Y là gian tế của người Đột Quyết".

Tiêu Bố Y không có gì cảm thấy bất ngờ, sắc mặt không thay đổi, quần thần lại ngạc nhiên biến sắc, lại chỉ nhìn Dương Quảng.

"Ồ?" Dương Quảng lạnh nhạt nói: "Sao lại nói như vậy?"

Lưu Phiên trong lòng khi đến đây cũng có lo lắng, sau tại Lục hợp thành cũng đã lâu, hắn vẫn không thấy Dương Quảng nói gì với Tiêu Bố Y, hơn nữa Dương Quảng khi hỏi ý kiến các đại thần, cho tới bây giờ cũng không hỏi Tiêu Bố Y, cái này có phải là thuyết minh Tiêu Bố Y trong mắt Dương Quảng, căn bản là không đủ nặng nhẹ?

"Hồi Thánh Thượng, vi thần hoài nghi Tiêu Bố Y là nội gian Đột Quyết, tuyệt không phải là dựng chuyện! Tiêu Bố Y vốn đi Đột Quyết làm Tứ hôn sứ, chính là làm việc bất lợi, lúc này mới làm cho người Đột Quyết giận dữ, Thủy Tất Khả Hãn nam hạ tuy đột nhiên, nhưng cùng Tiêu Bố Y có liên quan gì hay không cũng không ai có thể nói rõ được, đây là nghi điểm thứ nhất. Quân Đột Quyết nam hạ, vốn cực kỳ bí ẩn việc, Tiêu Bố Y lại biết, rất có thần thông, càng làm cho vi thần rất là nghi hoặc. Quân Đột Quyết bốn mươi vạn kỵ binh nam hạ, các trạm gác đều không có động tĩnh truyền tin, hắn lại có thể bình yên không việc gì đến Huyền cùng thành Nhạn Môn, đây là nghi điểm thứ ba. Hắn một đường nam hạ, trước tiên đi Huyền, vốn định lừa Tề vương mở rộng cửa thành. Tề vương nghi hoặc, bảo hắn hắn xuống ngựa bỏ vũ khí, hắn lại cự tuyệt vào thành, ngược lại đánh bị thương thành binh chạy tới thành Nhạn Môn, nếu không phải trong lòng có quỷ, thì sao lại chạy như thế, đây là nghi điểm thứ tư. Tiêu Bố Y thân mặc trang phục Đột Quyết, đến Huyền mới cởi ra, quân thủ thành đều thấy rõ ràng, quả thật là cái đuôi hồ ly quên che dấu, nhưng việc này ngẫm lại đều rất có nghi ngờ, Tiêu Bố Y lại khôg chút thương tích, muốn nói hắn không phải cùng người Đột Quyết có cấu kết, thần thực khó có thể tin".

"Còn có gì nữa không?" Dương Quảng hỏi.

Lưu Phiên cân nhắc không ra tâm tư của Dương Quảng, chỉ nói: "Hạ thần cảm thấy Tiêu Bố Y có rất nhiều nghi vấn, chỉ ôm tấm lòng trung quân mà nói ra, mong Thánh Thượng định đoạt".

"Tiêu Bố Y, ngươi có lời gì có thể nói không?" Dương Quảng rốt cuộc đưa mắt nhìn Tiêu Bố Y hỏi.

Tiêu Bố Y không có phẫn nộ, không có kinh hoàng, hắn thậm chí có thể nói là không có biểu hiện gì, "Thần không nói chuyện gì có thể nói".

Lưu Phiên mừng rỡ, hắn đã sớm biết Tiêu Bố Y này có tài ăn nói không tệ, mình có thể nói hắn đến mức hắn không thể nói gì được cũng là không tệ.

"Thánh Thượng, xem ra hắn cũng biết có nói dối cũng tránh không được hai mắt của Thánh Thượng".

"Ngươi nói nên xử lý đối với Tiêu Bố Y như thế nào?" Dương Quảng đột nhiên hỏi.

Lưu Phiên đưa mắt nhìn mọi nơi, do dự rồi cắn răng nói: "Hồi Thánh Thượng, Tiêu Bố Y tư thông Đột Quyết, đồ mưu làm loạn, theo luật phải trảm".

Dương Quảng gật gật đầu, phất tay nói: "Tốt lắm, người đâu, đem Lưu Phiên lôi ra ngoài chém".

"Thánh Thượng anh…" Lưu Phiên lời còn chưa dứt, há mồm không thể khép lại, "Thánh Thượng…"

Hắn còn nghĩ rằng Dương Quảng nói nhầm, trong lúc nhất thời nói sai tên, binh sĩ cũng không để ý tới, đi lên hai người đè Lưu Phiên xuống, đã muốn lôi ra ngoài.

"Thánh Thượng…" Lưu Phiên vội vã nói: "Thánh Thượng vì sao muốn chém vi thần, chẳng lẽ trung quân yêu quốc cũng là tử tội?"

Dương Quảng đột nhiên đứng lên, giận không thể át chỉ vào Lưu Phiên nói: "Trẫm còn muốn đem ngươi trảm thành mười đoạn tám khúc mới giải được mối hận trong lòng! Ngươi nếu trung quân yêu nước thì sao lại hãm hại Tiêu Bố Y? Tiêu Bố Y ngàn dậm xa xôi, không từ vất vả tới đây báo tin, ngàn vạn khổ nhọc, lại bị bực tiểu nhân như ngươi vu hãm, trẫm nếu không trảm ngươi, làm sao phục chúng? Trẫm nếu không trảm ngươi, chẳng phải làm cho những người trung quân chân chính lạnh lẽo sao? Tiêu Bố Y trung tâm cảnh cảnh, kém chút nữa là đã bắn chết Đốt Cát cẩu tặc kia, vãn hồi mặt mũi cho Đại Tùy ta, ngươi hai mắt không bị mù, chẳng lẽ không có thấy?"

Lưu Phiên liên tục kêu oan. Dương Quảng cũng không để cho hắn biện giải nữa, mấy binh sĩ lôi Lưu Phiên ra ngoài, sau một lúc nghe hét thảm một tiếng, binh sĩ dùng mâm dâng lên cái đầu Lưu Phiên máu me ròng ròng. Dương Quảng chỉ liếc mắt qua, khoát tay nói: "Đem ra ngoài cho chó".

Quần thần sợ hãi, Tiêu Bố Y vẫn không có gì biểu hiện gì, Tiêu Hoàng hậu cũng gật đầu mỉm cười, thở nhẹ ra một hơi.

Dương Quảng nhiều ít cũng có chút mệt mỏi, cũng không nói nhiều, càng không để ý tới Tiêu Bố Y, lập tức nói: "Ngày mai trẫm muốn đích thân thượng thành lâu an phủ các binh tốt, ngươi đi theo".

Ngoài thành Nhạn Môn, quân Đột Quyết ngựa hí người kêu, loạn thành một mảng. Bọn họ tấn công thành Nhạn Môn không được, ngoài trừ vây khốn thành Nhạn Môn ra, thì cũng chỉ là thay nhau đi xung quanh cướp đoạt, quân Nhạn Môn quận đã bị vây vào trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng.

Thủy Tất Khả Hãn lại không có vẻ gì là đắc ý, hắn rốt cuộc phát hiện, có đôi khi nhiều người cũng chưa chắc việc gì làm cũng thành công, ít nhất đối với toàn thành Nhạn Môn trước mắt này, hắn cũng chưa có biện pháp gì.

Dương Quảng tránh ở trong thành không lộ đầu, cũng may hắn biết Dương Quảng ở trong thành, vây bắt được Dương Quảng, chẳng những có thể thanh danh đại chấn, thế lực củng cố, hơn nữa còn có thể tìm được một tòa núi vàng khó có thể tưởng tượng, bằng không quá nửa đã bỏ đi rồi.

Quân Đột Quyết chỉ giỏi mã chiến, không rành công thành, các công cụ công thành giản đơn đối với tòa thành Nhạn Môn trước mắt này mà nói, thật sự là không khác gì đi tự sát, chết nhiều, các bộ lạc sẽ thiếu đi động lực, sẽ thêm phần do dự, dù sao bọn họ cũng là cầu tài, trước mắt nhìn người khác đi đánh cướp thì kỵ binh vây thành cũng chỉ muốn đi cướp bóc, cứ như vậy, công cả năm cũng không có hiệu quả.

"Đồ hèn nhát" Khi Thủy Tất Khả Hãn nói ra những câu này, như là mắng Dương Quảng, lại như nói với một cái bóng trong lòng của mình, nhìn thành Nhạn Môn cao lớn nguy nga, không thể vượt qua, nơi đây là kẻ địch cả đời của hắn, ít nhất hắn cho là như vậy.

Hắn thuở nhỏ chính là lấy việc đánh bại Dương Quảng làm mục đích, người thảo nguyên chỉ trọng chết vì chiến đấu chứ không phải chết vì bệnh tật, nhưng phụ thân hắn lại cố tình là bệnh chết. Phụ thân hắn cả đời nghĩ đến tự hào chính là dựa vào binh lực của Đại Tùy, đem Đô Lan cùng Đạt Đầu Khả Hãn đuổi đi, mang lại cho người thảo nguyên vài năm thái bình, nhưng trong mắt Thủy Tất thì đây là sự sỉ nhục cả đời.

Hắn khi triều bái, trông thấy vẻ mặt ngang ngược của người Trung Nguyên, nhìn thấy vẻ mặt tháp kém đê tiện của phụ thân, hắn như có một cây trâm đâm ở trong lòng ngực, hắn lần này chủ mưu đã lâu, chính là vì bắt được kẻ địch cả đời này, cũng muốn xem Dương Quảng ở dưới roi ngựa của hắn, còn có thể kiêu ngạo ngang ngược nữa hay không!

Bốn mươi mốt thành của Nhạn Môn quận chỉ trong vài ngày, cũng đã bị bọn họ dẹp xong ba mươi chín tòa, trừ Huyền cùng Nhạn Môn thành ra, trước mắt đều được bọn họ nắm ở trong tay.

Hắn cho tới bây giờ cũng không có lo lắng Huyền sẽ xuất binh tấn công hắn, đó cũng là một kẻ hèn nhát, Thủy Tất Khả Hãn khi nghĩ như vậy, khóe miệng lộ ra vẻ khinh miệt. Hắn đến vẫn xem người Trung Nguyên chỉ là diễn trò không tệ. Nghĩ đến năm đó, Hoàng đế Trung Nguyên vì để được người Đột Quyết ủng hộ, thủy chung vẫn cấp vẫn cầu. Thời Bắc tề Bắc chu, đều cạnh tranh hiến châu báu cùng công chúa mỹ nữ, hy vọng được người Đột Quyết trợ giúp, bằng không lúc trước Mộc Can Khả Hãn cũng sẽ không kiêu ngạo, ta ở tại phương nam có hai đứa con hiếu thuận, ta muốn cái gì, bọn chúng sẽ tặng cái đó.

Nghĩ như vậy Thủy Tất Khả Hãn kiêu ngạo nắm chặt roi ngựa, hắn cảm thấy Mộc Can Khả Hãn mới là anh hùng chân chính của thảo nguyên, hắn vẫn hướng tới để làm một anh hùng như vậy, trước mắt xem ra, hắn cách mục tiêu này cũng không tính là xa.

Rất nhiều người muốn làm hoàng đế, Huyền cũng có một, muốn phản bội Đại Tùy, tự lập làm vương cũng không ít, ít nhất trước mắt hắn biết, Trung Nguyên có ba bốn nhà gọi là môn phiệt đã âm thầm bắt đầu cùng hắn tiến hành liên hệ, hy vọng về sau có thể được hắn ủng hộ.

Dân chúng Trung Nguyên hy vọng được thống nhất cùng yên ổn, môn phiệt Trung Nguyên lại chỉ muốn thủ lợi, mà hắn, ai làm hoàng đế cũng thế, ai có thể cho hắn công chúa mỹ nữ nhiều nhất mới là quan trọng nhất, trước mắt hắn chỉ cần bắt được Dương Quảng, mọi chuyện còn lại xem ra sẽ thuận buồm xuôi gió, hắn đã đi được một bước rất quan trọng, nhưng lại bị lún không thể nhúc nhích. Hắn phải lập tức giải quyết trận chiến ở đây, bằng không đợi cho các quận của Trung Nguyên đưa viện binh tới, hắn sẽ không còn cơ hội bắt lấy Dương Quảng nữa.

Nhưng hiện tại, khi Thủy Tất Khả Hãn nghĩ như vậy, ngẩng đầu nhìn về phía thành Nhạn Môn, lại cau mày.

"Khả Hãn" Một tướng sĩ xa xa thúc ngựa đến, hưng phấn nói: "Công cụ công thành đã đến, chúng ta thu thập công cụ thủ thành ở các thành còn lại của Nhạn Môn quận, có một bộ phận có thể dùng được, thuộc hạ đã cho người chuyển tới. Khả Hãn, người xem, đây chính là máy bắn đá Trung Nguyên thường dùng".

Thủy Tất Khả Hãn nhìn thấy một lượng máy bắn đá từ phương xa đẩy tới, không khỏi lên tiếng cười lón nói: "Xem ra thực chính là trời trợ giúp ta!"

***

Dương Quảng không cảm thấy ông trời trợ giúp hắn, hắn hiện tại cảm thấy mình tuy là thiên tử, nhưng ông trời cũng đã bắt đầu tác quái với hắn.

Trong khi một số lượng lón máy bắn đá đi tới gần thành Nhạn Môn, Dương Quảng còn chưa biết, cho nên khi ở tại đầu thành, hắn vẫn rất trấn tĩnh. Hắn rốt cuộc đã lần đầu tiên trong đời không theo ý mà nghe theo Dân bộ Thượng thư Phiền Tử Cái can gián, tự mình đi lên cửa thành ủng hộ sĩ khí.

Hắn thật ra rất không cam tâm, lại càng không muốn trước mặt tướng sĩ nói ra không đánh Cao Lệ nữa. Hắn thậm chí cảm thấy da mặt bị co rút lại, nóng rực lên.

Từ khi bắt đầu không thuận lợi, Dương Quảng đứng ở trên đài cao, trong lòng suy nghĩ. Loại không đúng với lòng này, hình như là hoàng đế các đời cũng chưa từng có sao? Mình năm đó khi làm Tấn vương, chí hướng xa xôi, nhưng bên người còn có một đám người nói được. Dương Tố, Cao Dĩnh, Trương Hành, Tiết Đạo Hành đều là người hắn năm đó tôn kính có thừa. Nhưng hôm nay đều đã chết, mấy người này nói ra cuối cùng đều đã chết ở trên tay hắn. Dương Tố tuy xem như bệnh chết, nhưng nếu không phải mình một ngày ba lần thúc giục, hắn cũng không chết nhanh như vậy. Hôm nay ở bên canh hắn lão thần nói được cũng chỉ có một Vũ Văn Thuật, hắn không ngu ngốc, biết Vũ Văn Thuật có thể nhận tiền tài của sứ thần, nhưng cái này có là gì? Hắn cho tới bây giờ cũng không có trông cậy đại thần dưới tay thanh chánh liêm minh, hắn cần chính là mấy đại thần này có thể làm ra chút chuyện, có những người có thể làm được những chuyện người khác không thể làm, nhưng nhất định phải tìm được so với người khác càng nhiều thứ hơn, ví dụ như nói bản thân hắn, ví dụ như nói Vũ Văn Thuật, còn có Tiêu Bố Y kia! Cho dù hắn không nghĩ đến Đốt Cát này năm đó triều bái, quỳ bái ti tiện lại sẽ lĩnh quân nam hạ tấn công hắn, Vũ Văn Thuật thì sao có thể nghĩ ra được? Hắn biết Vũ Văn Thuật tuyệt đối sẽ không phản bội hắn, thứ mà Đốt Cát có thể cho Vũ Văn Thuật, hắn đã sớm cấp cho Vũ Văn Thuật, người này đã hơn bảy mươi tuổi, có thể sống được bao nhiêu năm nữa, còn muốn làm hoàng đế sao?

Làm hoàng đế, mệt mỏi, Dương Quảng khi nội tâm phát ra nhữn lời than thở này, vẻ mặt buồn bã!

Quần thần binh tướng đều nhìn nhau, không biết thiên tử suy nghĩ cái gì.

Nhìn xuống những gương mặt hoặc quen thuộc hoặc lạ lẫm ở phía dưới, Dương Quảng trong lòng cười lạnh, không có bất luận kẻ nào có thể hiểu được hắn, cũng không có bất luận kẻ nào biết được khát vọng hùng vĩ của hắn, chết cũng không rời, bản thân chí hướng cao xa, chỉ tiếc nhũng kẻ tục nhân không thể hiểu được!

Khi hắn trong sự thống hận nói ra không phạt Cao Lệ, phía dưới lại là một trận hoan hô, Dương Quảng lại có chút mờ mịt, đây là binh tướng của hắn, bọn họ chẳng lẽ không có một ai hiểu được suy nghĩ của hắn?

"Các ngươi nhất định phải làm tận chức trách phòng thủ, tẫn tâm hết sức thủ thành, để cho người Đột Quyết biết được binh tướng Đại Tùy ta dũng mãnh, không thể làm mất mặt mũi," Dương Quảng trầm ngâm một lát sau, cảm thấy mặt mũi hình như chỉ có hắn là tôn trọng nhất, binh tướng lo lắng không phải là cái này, "Lần này nếu như có thể bảo toàn, đợi khi viện binh đến, trẫm nhất định sẽ cho các ngươi gia quan tiến tước, bất luận tướng sĩ, đều có phong thưởng!"

Nhìn thấy binh tướng phía dưới mặt đều vui mừng, Dương Quảng biết đã nói trúng suy nghĩ của bọn họ, nội tâm không biết có tư vị gì, hắn từ khi nào thì lo lắng tới tâm ý của người khác? Nhưng lần này hắn không thể không lo lắng một chút, hắn lúc này mới phát hiện hoàng đế như mình cùng người khác cũng có một điểm giống nhau, đều chỉ có một cái mạng mà thôi! Khi Lưu Phiên vu hãm Tiêu Bố Y, hắn thật ra cái gì cũng hiểu ra, nếu dựa theo trước đây, khi còn ở tại Đông Đô, hắn sẽ trách mắng Lưu Phiên vài câu, sau đó an ủi Tiêu Bố Y vài câu, nhưng trước mắt đã không thể như vậy nữa.

Tiêu Bố Y khi nói không có chuyện gì để nói, cho dù Dương Quảng cũng nhịn không được mà lo lắng, hắn biết Tiêu Bố Y đã xuất ra sự phẫn nộ, hắn một khắc kia lại có chút sợ hãi Tiêu Bố Y tức giận.

Dương Quảng rốt cuộc phát hiện, Tiêu Bố Y này đã thay đổi rất nhiều, biến hóa càng trầm ổn, cũng biến càng khó có thể nắm bắt, hắn đã nhìn không ra tâm tư của Tiêu Bố Y, nhưng không thể không công nhận, Tiêu Bố Y đối với mình cũng không tệ lắm, ngàn dậm xa xôi đi tới báo tin dù sao không là ai cũng có thể làm được, nhưng hắn tính tình cũng xấu hẳn đi. Nghĩ đến lúc trước, khi Vũ Văn Hóa Cập đối với hắn cũng hãm hại như vậy, Tiêu Bố Y cũng phẫn nộ phản đòn, khẳng khái trần từ, nhưng cũng không phải là sáu chữ ta không có gì để nói, hắn biết nếu không chém Lưu Phiên, Tiêu Bố Y về sau sẽ không phải là khong có chuyện gì để nói, mà là sẽ không cùng hắn nói chuyện nữa, hiện tại đúng là đang lúc cần dùng người, Tiêu BốY không thể đi, khi cân nhắc nặng nhẹ, Dương Quảng không đợi Tiêu Bố Y tức giận, đã tranh tức giận trước mà chém Lưu Phiên, hắn an phủ Tiêu Bố Y, cũng là tuyên tiết sự tức giận đã kéo dài lâu nay!

"Lần này công lao của mọi người là do trẫm đích thân kiểm tra, nhất định sẽ không cho phép bất cứ ai chiếm đoạt công lao của mọi người," Dương Quảng tiếp tục an phủ cổ vũ binh sĩ, "Binh sĩ thủ thành có công lao trọng đại, không có quan chức thì trực tiếp thăng lên quan lục phẩm, tơ lụa trăm đoạn, đã có quan chức thì cứ theo thứ tự thăng quan, trẫm lấy trời xanh chứng giám, tuyệt không nuốt lời".

Các tướng sĩ cao giọng hô vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, xem ra đến đã không thể chờ được, hy vọng quân Đột Quyết tới công thành.

Dương Quảng đối với biểu hiện của bọn họ rất vừa lòng, gật gật đầu nói: "Trẫm ngay hôm nay sẽ hạ chiếu, về sau không chinh phạt Cao Lệ, chuyên giải quyết Đột Quyết. Các ngươi cứ tạm thời không cần lo nghĩ tới chuyện này".

Binh lính lại hoan hô một trận, nhưng hoan hô không bao lâu, ngoài thành tiếng kèn trầm buồn đã vang lên đến, khuếch tán trong không trung biểu thị sự thảm thiết không lâu sau đó.

Lai Hộ Nhi sớm đã đến bên cạnh Dương Quảng, lớn tiếng nói: "Thánh Thượng, quân Đột Quyết đã bắt đầu công thành, mong Thánh Thượng tạm thời quay về nghỉ ngơi, chuyện thủ thành cứ giao cho lão thần là được".

Dương Quảng ở trên đầu thành nhìn qua, thấy một lượng lón xe bắn đá tiến tới gần cửa thành, không khỏi thay đổi sắc mặt!

Lai Hộ Nhi khi nhìn thấy xe bắn đá, cũng rất đau đầu, không hỏi cũng biết, mấy cái này không phải là thứ người Đột Quyết tạo ra, cũng không phải là mới nghiêm cứu chế ra, bọn họ nhiều nhất là chỉ có thang là cùng, mấy cái máy bắn đá này quá nửa là quân Đột Quyết thu thập được từ các thành trì khác. Máy bắn đá hắn không sợ, nhưng khi nhìn thấy máy bắn đá, Lai Hộ Nhi đã nghĩ đến, đa số thành trì của Nhạn Môn quận đã bị Đột Quyết công phá, Thủy Tất Khả Hãn đã hạ quyết tâm phải công phá thành Nhạn Môn!

Khi lệnh công thành phát ra, quân Đột Quyết đã khởi động máy bắn đá, từng khối đá lớn đã gào thét mà đến, thẳng hướng thành Nhạn Môn, Dương Quảng đã sớm xuống thành, lại tự trách mình lại có thể đi xuống.

Các tảng đá lớn "binh binh bang bang" rơi xuống bên người, tạo nên vô số hố to, có những tảng đá lớn rơi trúng nóc nhà của dân chúng trong thành, tiếng kêu thảm thiết sợ hãi vang lên một mảng.

Dương Quảng cơ hồ là dán sát vào cửa thành, bốn phía cấm vệ đều như lâm đại địch, chặt chẽ chú ý đá trên đỉnh đầu, chỉ sợ thương tổn đến Thánh Thượng. Tiêu Bố Y cũng đi theo bên cạnh Dương Quảng, ngẫm nghĩ khi nào thì nói ra chuyện Lý Tĩnh.

Trước mắt là cơ hội tốt nhất để nói về Lý Tĩnh, hắn không muốn bỏ qua.

Phương xa đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi của một đứa nhỏ, Dương Quảng đột nhiên ngẩng đầu, đã đổi mặt, thấy một đứa nhỏ cẩm y đang chạy về phía này, mấy binh sĩ xa xa chạy đến, lớn tiếng hô đừng chạy đến coi chừng đá rơi trúng, chợt oành một tiếng, một binh sĩ né tránh không kịp, đã bị tảng đá rơi trúng chân, lên tiếng kêu thảm thiết.

Tảng đá tuy không thương tích đến đứa nhỏ, nhưng đứa nhỏ cũng đã bị dọa ngã ngồi xuống trên mặt đất, tuy không có oa oa khóc lớn, nhưng đã sợ đến không thể nhúc nhích.

"Đi cứu Triệu vương trở về" Dương Quảng lên tiếng kêu to, mất đi phong thái bình thường.

Hắn tổng cộng có ba người con trai, Nguyên Đức Thái tử Dương Chiêu đã sớm chết, Tề vương Dương Giản đã không đáng nhắn tới, cùng hắn quan hệ càng ngày càng xa cách, hôm nay chỉ có đứa con thứ ba Triệu vương Dương ký thác hy vọng của Dương Quảng, tuy chỉ mới mười tuổi, nhưng khá thông minh có hiếu, tuy không phải do Tiêu Hoàng hậu sinh, nhưng cũng rất được Dương Quảng sủng ái, mà đứa nhỏ cẩm y này chính là Dương!

Cấm vệ có một khắc chần chờ, trên bầu trời đá lớn bay tán loạn, xông ra ngoài có thể chính là chịu chết! Chỉ là hoàng mệnh khó tránh, các cấm vệ rốt cuộc làm gan tiến lên, thì bên cạnh Dương Quảng đã có một bóng người xông ra ngoài, ôm lấy Dương, rồi lập tức trở lại chân tường, đưa tay thả Dương xuống, đứng thẳng ở một bên.

Dương Quảng nhìn Tiêu Bố Y, trong lòng cảm động, Dương cũng "oa" lên một tiếng khóc lớn, bổ nhào vào trong lòng Dương Quảng, "Phụ hoàng, người không có việc gì là tốt rồi, con nghe được tiếng kèn của quân Đột Quyết, biết bọn chúng muốn công thành, nhưng người đang ở lầu thành, chỉ muốn tới tìm người, không nghĩ đến…"

Ngay sau đó thanh âm bị tiếng nghẹn ngào cùng sợ hãi ngăn lại, Dương Quảng mắt thấy muốn mắng ra cũng nuốt trở vào, ôm lấy đứa con, nước mắt đầy mặt, thì thào tự nói cái gì đó, Dương có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn, trong ánh mắt tràn đầy sự khó hiểu, nhưng cũng không có hỏi. Người bên ngoài nghe không được, Tiêu Bố Y nhĩ lực lại rất mạnh, cũng nghe rõ ràng.

Dương Quảng nói chính là, rốt cuộc ta làm sai cái gì, mà ngay cả con ta cũng muốn phản bội ta?!

Tiêu Bố Y giật mình, đã biết Dương Quảng nghi Dương Giản có vấn đề, đột nhiên trông thấy tóc của Dương Quảng đã có chút hoa râm, khóe mắt cùng trán đã có những nếp nhăn rất sâu, Tiêu Bố Y một khắc này, tuy biết hắn tự tác tự thụ, nhưng nhiều ít cũng có một chút đồng tình.

Dương Quảng khóc, vì đại nghiệp của hắn không thành, vì hắn đang lâm vào an nguy, cũng vì hắn cùng mọi người xa cách, con cháu tính mạng khó bảo toàn. Dương Quảng cái gì cũng hiểu được, nhưng hắn lại cái gì cũng không thể nói, làm hoàng đế, rất tịch mịch!

"Thánh Thượng, quân Đột Quyết đã dừng bắn đá, thỉnh nhanh chóng về lại trong thành nghỉ ngơi" Tiêu Vũ gấp giọng nói.

Dương Quảng đột nhiên xoay người cả giận nói: "Trở về nghỉ ngơi làm cái gì, sớm muộn cũng là…"

Thanh âm ngừng lại, Dương Quảng đã dùng vạt áo của con lau khô nước mắt trên mặt, một lát cũng đã khôi phục lại uy nghiêm, "Tiêu Bố Y, ngươi cứu Triệu vương, được ghi công đầu".

Tiêu Bố Y bình thản nói: "Tạ Thánh Thượng".

"Ngươi phi thường thông minh, thường có kỳ mưu, không biết lần này có phương pháp gì để lui địch?"

Tiêu Bố Y chưa kịp trả lời, Tiêu Vũ đã nói: "Thánh Thượng, vi thần tối hôm qua thật ra nghĩ đến một cách".

"Là gì?" Dương Quảng vội chụp lấy Tiêu Vũ, vội vàng hỏi.

"Thánh Thượng quên Nghĩa Thành công chúa sao chứ?" Tiêu Vũ nói: "Nghĩa Thành công chúa là Khả Đôn Đột Quyết, tại thảo nguyên cũng rất có thế lực, nhưng nàng dù sao cũng lấy Đại Tùy làm căn cơ, cũng vẫn trung với Tùy thất. Nếu Thánh Thượng có thẻ tìm một người thông báo cho Nghĩa Thành công chúa, ta nghĩ nàng tuyệt đối sẽ không ngồi yên đối với thành Nhạn Môn".

Hắn nói là lương sách, Dương Quảng lại thất vọng buông tay xuống, lắc đầu nói: "Ngươi có biết xông ra ngoài có bao nhiêu khó khăn không? Từ Nhạn Môn đến chỗ của Khả Đôn nhanh cũng phải cả tháng, kế sách này tuy tốt, nhưng thời gian không đủ" Nhìn thấy Tiêu Bố Y im lặng, Dương Quảng lại là chờ mong hỏi: "Tiêu Bố Y, ngươi có kế sách gì?"

Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Lúc trước tứ hôn người có cho ta đi cùng Lý Quận thừa, Thánh Thượng chỉ thấy có Bố Y trở về, sao không hỏi Lý Quận thừa ở nơi nào?"

Dương Quảng đôi mắt sáng ngời, "Hắn chẳng lẽ đi Thái Nguyên Đông Đô thỉnh binhsao?"

"Lý Quận thừa dẫn mấy trăm binh, mục tiêu to lớn, muốn đột phá phong tỏa Đột Quyết nam hạ thật ra không đổi. Còn việc thỉnh binh, thật ra vi thần khi đến Mã ấp đã cho dịch quan đi làm rồi" Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Nhưng cho dù không có vi thần phái dịch quan đi, bốn mươi vạn đại quân Đột Quyết nam hạ, thành Nhạn Môn bị vây, việc này không phải là nhỏ, người Đột Quyết tuyệt đối không có khả năng giấu diếm tin tức. Hiện tại nói vậy tin tức đã đến Thái Nguyên, cho dù không đi thỉnh binh, binh mã các quận biết Thánh Thượng bị vây khốn, sao lại ngồi yên không để ý đến?"

Dương Quảng chậm rãi gật đầu, trong lòng đã hơi bình tĩnh, cảm thấy Tiêu Bố Y phân tích hợp lý, "Ai tới cứu giá trước sẽ trọng thưởng, không tới cứu giá, trọng trách. Nhưng Lý Tĩnh đi đâu, hắn phải làm chuyện gì?"

Tiêu Vũ thần sắc khẻ nhích động, "Thiếu Khanh, chẳng lẽ nói Lý quận thừa đã đi tìm Nghĩa Thành công chúa?"

Dương Quảng đột nhiên biến sắc, nắm lấy cánh tay của Tiêu Bố Y, "Việc này là thật chứ?" Nhìn thấy Tiêu Bố Y gật đầu, Dương Quảng lên tiếng cười lớn nói: "Bố Y thật đúng là đệ nhất trung thần của Đại Tùy ta, thì ra bất động thanh sắc đã sớm lập mưu nghĩ kế".

Dương Quảng bấm đầu ngón tay tính toán, mừng rỡ nói: "Nếu cùng với khi Bố Y nam hạ, Lý Tĩnh cũng đã xuất hành, vậy lúc này thực có thể đã gặp Nghĩa Thành công chúa, nói như vậy không đến một tháng chúng ta sẽ có tin tức?" Sau khi được Tiêu Bố Y khẳng định trả lời, Dương Quảng hai tay nắm chặt hai tay của Tiêu Bố Y, kích động nói: "Bố Y, ngươi muốn thưởng cái gì, cứ nói đừng ngại".

Tiêu Bố Y vẫn trấn tĩnh nói, "Thánh Thượng, thưởng cũng không càn gấp, chúng ta cũng không thể đem toàn bộ hy vọng ký thác ở chỗ Nghĩa Thành công chúa, trước mắt cũng phải lấy các quận cần vương cứu giá là chính. Chỉ là quân Đột Quyết thế lớn, ước chừng bốn mươi vạn có thừa, cho dù binh sĩ của Thái Nguyên, Lâu Phiền có đến, cũng khó có thể địch lại".

Dương Quảng nghe được Tiêu Bố Y còn có hậu thủ Lý Tĩnh, Nghĩa Thành công chúa cũng có thể ra mặt, tâm tình tìm chết mới vừa rồi giờ khắc này đã sớm vứt ra khỏi đầu. Đối với hắn mà nói, rơi vào tay quân Đột Quyết, cho dù sống nhục, cũng tính là đã chết, nhưng trước mắt đã không cần chết, tâm tình cũng đã tốt lên rất nhiều, "Vậy ý của Bố Y là gì?"

"Vô luận Đông Đô điều binh, hay là các quận chiêu mộ, sĩ khí là quan trọng nhất. Phiền Thượng thư cũng nói, dân tâm ưu hoạn, chỉ sợ Thánh Thượng lại đánh Cao Lệ, khó tránh ứng biến chậm trễ. Nếu Thánh Thượng hạ chiếu thư ra ngoài, đem chuyện không chinh phạt Cao Lệ tuyên bố, dân chúng các nơi nhất định sẽ nhiệt tình tới cứu, khi đó cho dù tinh binh Đông Đô chưa tới, quân Đột Quyết có gì đáng sợ? Nếu Thánh Thượng đồng ý, tối nay liền cho dũng sĩ theo tường thành xuống thành, mặc phục trang Đột Quyết, nghĩ biện pháp trà trộn vào trong quân trận Đột Quyết mà đi ra ngoài. Bố Y một đường nam hạ, biết quân Đột Quyết rất là tản mạn, không biết lẫn nhau, nên phép này có thể tiến hành".

Dương Quảng ngẫm nghĩ thật lâu sau, rốt cuộc gật đầu nói: "Bố Y trung quân yêu nước, sánh bằng ánh mặt trời, cứ làm như ngươi nói đi, còn về phần ai đi…"

Hắn lời còn chưa dứt, Tiêu Vũ đã vội la lên: "Thánh Thượng, Bố Y vạn lần không thể đi, thần chỉ sợ hắn đã bị quân Đột Quyết biết mặt, việc này cực kỳ hung hiểm".

Dương Quảng cũng gật đầu, "Ngươi nói không sai, trẫm cũng không chuẩn bị cho Bố Y mạo hiểm, Bố Y ở lại thành Nhạn Môn hộ giá là được. Các ngươi cấp tốc đi tìm Lai tướng quân tới đây, bảo hắn tuyển hai mươi tinh binh, ban đêm chuẩn bị phá vây hướng ra thiên hạ tuyên bố chiếu thư".

***

Sắc trời âm trầm, cuồng phong cuồn cuộn, cát bụi đầy trời.

Cỏ xanh ở trên thảo nguyên cũng bị phủ lên một lớp bụi dày, nhìn qua tràn đầy thê lương.

Cây cỏ thê lương, người lại hoảng sợ. Đặc Mục Nhĩ Sĩ Cân cho tới bây giờ không nghĩ đến hắn cũng có khi chật vật như thế.

Sĩ Cân là cách xưng hô tôn quý, Tộc trưởng các tộc trên thảo nguyên được gọi là Sĩ Cân, tuy so với Tiểu Khả Hãn, Khả Hãn mà nói, vẫn không đủ phân lượng, nhưng ở trong bộ tộc cũng có thể hô phong hoán vũ. Đặc Mục Nhĩ đi ra, dậm chân một cái tại Thiết Lặc cũng có thể có chút phân lượng.

Nhưng hiện tại Đặc Mục Nhĩ lại cảm thấy bản thân không biết đang ở nơi nào, trên mặt hắn tràn đầy bụi đất, hai mắt sưng đỏ, tràn đầy tơ máu, hắn đã hai ngày hai đêm không có ngủ ngon.

Hắn giục ngựa chạy như điên, chỉ cảm thấy ý thức có chút mơ hồ, không biết ác mộng bắt đầu như thế nào, càng không biết ác mộng khi nào thì mới chấm dứt, tất cả đều chính là bởi vì hắn bị quỷ mê tâm hồn, gặp phải một ác ma trên thảo nguyên.

Bên người chỉ trơ trọi mười mấy tên thủ hạ đi theo, Đặc Mục Nhĩ muốn khóc cũng không nổi, hắn là Sĩ Cân Thổ Như Hột, tại bộ lạc Thiết Lặc cũng rất có uy vọng, lần này Khả Hãn triệu tập binh mã nam hạ, hắn chỉ phái mấy người con trai dẫn theo tinh binh trong tộc đi. Hắn đã già, không muốn giết gì nữa, chỉ muốn thoải mái mà sống qua ngày.

Hắn tại bờ Độc Lạc Hà, vốn chuẩn bị tăng viện Sất Cát Thiết, bất quá hắn cảm thấy Sất Cát Thiết thật sự có chút quan trọng hóa vấn đề. Nhiệm vụ của Sất Cát Thiết chỉ là dẫn ba ngàn đại quân tiến công doanh trại Tứ hôn sứ Đại Tùy, hắn chỉở bờ sông chờ đợi, nếu có ai trốn đến đây, một người cũng không buông tha.

Đặc Mục Nhĩ cũng ở bên bờ Độc Lạc Hà chờ đợi, đã sớm nghỉ ngơi, cho thủ hạ canh gác, nói là khi Sất Cát Thiết tới thì bảo hắn ra tiếp đón, hắn cũng dẫn theo mấy trăm người, đều là thân tín của hắn, long tinh hổ mãnh, cảm thấy mỗi người đều có thể lấy một địch mười.

Đặc Mục Nhĩ không phải bị thủ hạ đánh thức, mà là bị tiếng kêu thảm thiết của thủ hạ làm cho bừng tỉnh giấc!

Đợi khi hắn chui ra khỏi doanh trại, liền nhìn thấy thủ hạ một địch mười của hắn đang bị đối thủ vây đánh, hắn kinh hãi không hiểu, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua đối thủ khủng bố như vậy.

Đối phương nhân số thật ra cũng không tính là nhiều, thậm chí so với thủ hạ của hắn còn ít hơn, nhưng đối phương dưới sự dẫn dắt của một tướng quân cầm Hỗn thiết thương, lại có thể đem ba trăm đánh như là một người!

Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, rõ ràng là đối phương ít người, nhưng lại có thể làm cho người ta cảm giác thấy bọn họ đang vây công, thủ hạ của Đặc Mục Nhĩ rất nhanh bị đối thủ trùng kích chia năm xẻ bảy, Đặc Mục Nhĩ thấy tình thế không ổn, liền lên ngựa bỏ chạy.

Tướng quân tên là Lý Tĩnh, trên đường Đặc Mục Nhĩ chạy trốn, rốt cuộc hiểu được đối thủ là ai, cũng biết ba ngàn đại quân của Sất Cát Thiết đã toàn quân bị diệt.

Lý Tĩnh, khi nghĩ tới cái tên này, Đặc Mục Nhĩ lại muốn lên cơn đau tim, trái tim như bị châm chích, bên tai hắn mơ hồ còn có thể nghe được từng trận vó ngựa ở phía sau, không biết là thật hay là ảo giác, khi quay đầu lại chỉ thấy được gió bụi mênh mông, không thấy được truy binh, nhưng hắn thật sự không có dũng khí dừng lại.

Hắn một đường chạy về hướng Bắc, rồi lại vòng sang hướng đông, cuối cùng về lại bộ tộc Thổ Như Hột, hắn nghĩ đến đây là đại bản doanh của mình, Lý Tĩnh quả quyết không dám đơn độc xâm nhập, nhưng hắn mông còn ngồi chưa nóng đít, dũng sĩ trong tộc còn chưa có triệu tập tề chỉnh, Lý Tĩnh đã dẫn dắt thiết kỵ giết tới, một đường hỏa thiêu bộ tộc của hắn, làm cho hắn muốn khóc cũng không nổi, dũng sĩ có dũng đến mấy dưới thiết kỵ của Lý Tĩnh đều chịu không chịu nổi một kích, tinh binh cũng đã nam hạ di Tử Hà, Đặc Mục Nhĩ lúc này đã sáng tạo ra một lịch sử, một một bộ tộc lớn của Thiết Lặc, cái tên lớn như ThổNhư Hột lại bị mấy trăm người dễ dàng đánh bại cùng chiếm lĩnh, hắn vôi bỏ đại bản doanh, tiếp tục chạy trốn.

Hắn không biết Lý Tĩnh vì sao lại liều mạng đuổi hắn, nhưng hắn biết mình nhất định phải trốn, bên tai không ngừng nghe tiếng kêu thảm thiết, hắn cảm thấy không trốn thì sẽ đánh mất tính mạng. Hắn từ Thổ Như Hột trốn đến Tư Kết, lại nhập Phúc La, các bộ tộc nơi này vốn gió êm sóng lặng, cũng bởi vì hắn đến mà làm cho gà chó không yên, hiện tại mục tiêu của hắn là bộ lạc Hộc Tiết của lão bằng hữu!

Lý Tĩnh như một bó đuốc lớn từ đông đốt tới tây, đã hơn ngàn dậm, làm cho các bộ tộc thảo nguyên cảm thấy bất an, trốn đông né tây. Đặc Mục Nhĩ muốn khóc không nổi, nghĩ thế nào cũng không ra, theo lý thuyết Lý Tĩnh ở tại thảo nguyên nên là đối tượng bị đuổi giết mới đúng, nhưng trước mắt xem ra, hắn lại biến thành một ác ma giết người, người khác không nói tới ngăn đón hắn, cho dù trốn cũng trốn không được.

Đặc Mục Nhĩ biết sau mông mình kéo theo một đường lửa rất dài, đi đến đâu là đốt đến đó, nhưng vì mạng sống, cũng không thể nghĩ nhiều.

Khi dẫn theo mười mấy tên thủ hạ xông vào bộ tộc Hộc Tiết, Đặc Mục Nhĩ nhảy xuống ngựa, lên tiếng hét lớn: "Phổ Lạt Ba, Phổ Lạt Ba! Nhanh đi tìm Phổ Lạt Ba tới đây".

Phổ Lạt Ba dáng người khôi ngô, mặt râu quai nón, rất nam nhân từ trong lều trại đi ra, cười mắng: "Tiểu tử ngươi khi nào thì rảnh rỗi tới thăm ta vậy?"

Hai người công lại tuổi đã hơn trăm, nhưng cũng bọn họ cũng không ngại trêu chọc lẫn nhau.

"Phổ Lạt Ba, mau tìm nam nhân, mau tìm nam nhân cường tráng" Đặc Mục Nhĩ kinh hoàng thất thố.

Phổ Lạt Ba vuốt vuốt râu, cười đùa nói: "Tiểu tử ngươi khi nào thì đổi khẩu vị vậy, bắt đầu tìm tới nam nhân cường tráng?"

Mục nhân bên người đều cười ồ lên, tràn đầy vui vẻ, không cười cũng chỉ có Đặc Mục Nhĩ cùng mười mấy thủ hạ hắn dẫn theo. Mười mấy thủ hạ này bộ dáng thoạt nhìn ở trên lưng ngựa cũng có thể ngủ được, đứng ngủ như ngựa cũng có thể được, cũng không ngẩng đầu, tùy ý Sĩ Cân cầu cứu, bọn họ đã như tê dại hết rồi.

"Không phải như thế, không phải như thế" Đặc Mục Nhĩ liên tục dậm chân, đưa ngón tay chỉ lên trời, miệng sùi bọt mép nói: "Ngươi sẽ hối hận, ngươi sẽ hối hận".

Phổ Lạt Ba đưa tay sờ lên trán Đặc Mục Nhĩ, "Đặc Mục Nhĩ, ngươi bị ác quỷ triền thân sao?"

Đặc Mục Nhĩ đẩy tay Phổ Lạt Ba ra, giận dữ nói: "Lão Tử bị ác quỷ triền thân, ngươi nếu còn không tìm nam nhân, ta chỉ sợ ngươi cũng sẽ bị triền thân".

Phổ Lạt Ba nhìn thấy hắn thần trí đều có chút rối loạn, thở dài nói: "Ngươi hiện tại cần không phải nam nhân, mà là y sinh, nhanh đi…"

"Không cần đi tìm y sinh, Lý Tĩnh dẫn người giết tới đây, hắn là ác ma của thảo nguyên!" Đặc Mục Nhĩ dậm chân hét lớn: "Nhanh đi tập kết tất cả các nam nhân cường tráng trong bộ tộc của ngươi ra đây".

Phổ Lạt Ba kỳ quái hỏi, "Lý Tĩnh là ai?"

Còn đang hỏi, phương xa đột nhiên truyền đến từng trận vó ngựa, dồn dập như tiếng trống, dội vào trong lồng ngực người ta, làm cho người ta không thể hô hấp, Đặc Mục Nhĩ rốt cuộc tỉnh táo lại, lộ vẻ sầu thảm nói: "Chậm rồi".

Hắn sau khi nói xong, như con thỏ phóng lên trên lưng ngựa, phóng ngựa chạy như điên, mười mấy thủ hạ vốn đều đang ngủ gà ngủ gật, nghe được tiếng vó ngựa, đều tinh thần chấn động, hai mắt trợn lên đi theo Đặc Mục Nhĩ xuyên qua doanh trại nhằm hướng đông mà chạy đi.

Phổ Lạt Ba nghe được vó sắt cấp tốc, sắc mặt đại biến, trong tộc hô quát liên tục, một số dũng sĩ đã xông ra, đều không biết đã xảy ra chuyện gì.

Ngay sau đó Phổ Lạt Ba liền nhìn thấy một cảnh tượng cả đời khó quên, một con rồng đen đang bay tới, trên người mang theo nhiều điểm hồng, hắc long lướt qua, ánh lửa tận trời, tiếng la hét sợ hãi không dứt bên tai.

Chỉ chừng thời gian một chén trà nhỏ, cả bộ tộc Hộc Tiết đã rơi vào trong ma trảo của rồng đen, rồng đen bốc lên như ngọn lửa, không gì không phá, các dũng sĩ hoàn toàn không có lực hoàn thủ cũng đã bại mà chạy ra bốn phía.

Phổ Lạt Ba kinh sợ giao nhau, lại lên ngựa đề thương nghênh đón, nhìn thấy tướng quân mặt đen, liền xuất ngay một thương nhằm ngực đâm tới.

Tướng quân ở đối diện Hỗn thiết thương huy động, đánh bay trường thương của Phổ Lạt Ba, thuận tiện quất cho hắn một nhát bay ra ngoài, cực kỳ nhẹ nhàng.

"Ngươi là ai?" Phổ Lạt Ba hộc máu quay cuồng trên mặt đất, lại không quên hỏi một câu.

"Ta chính là Lý Tĩnh!" Tướng quân Hỗn thiết thương hoành ngang, nhẹ giọng trả lời.
Bình Luận (0)
Comment