"Đào lý tử, Hoàng hậu nhiễu Dương Châu, uyển chuyển hoa viên lý. Vật lãng ngữ, thùy đạo hứa!"
Lý Mật ngồi trong một căn phòng ở sơn trại, lơ đểnh lẩm bẩm những lời này, nụ cười khó có thể nắm bắt.
Ngồi bên cạnh hắn còn có một người, tuổi có trẻ, hai hàng lông mày xếch lên, tuy là ngồi dưới đất, nhưng tư thế luôn như báo chờ mồi. Hắn tuy dũng mãnh, nhưng đối với Lý Mật luôn có dáng vẻ tôn kính, đơn giản là Lý Mật đã cứu hắn, nếu Lý Mật mở miệng muốn tính mạng của hắn, hắn cũng sẽ không chút do dự mà dâng lên.
Người trẻ tuổi chính là Vương Bá Đương, thủy chung vẫn xem Lý Mật là sư phụ.
"Tiên sinh, với tài của người, vượt xa Địch Nhượng, vì sao phải chịu ở dưới hắn? Hơn nữa xem ra, hắn đối với tiên sinh rất kiêng kị, chúng ta đến Ngõa Cương tựa hồ thời cơ cũng không đúng, nói đến với khả năng của tiên sinh cho dù không ở tại Ngõa Cương, cũng có thể khoảng trời rộng lớn của riêng mình, một khi đã như vậy, ta cũng cảm thấy…"
Lý Mật ôm gối nhìn nóc nhà, nóc nhà có chút cũ nát, có thể thấy được bầu trời.
"Ngõa Cương khởi nghĩa nhiều năm, Địch Nhượng tuy vô năng, nhưng tại Hà Nam rất có uy tín. Địch Nhượng tuy bại, nhưng nếu vung tay lên hô, thì người theo vẫn như mây, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Địch Nhượng tuy không có mưu kế, giống như là có kho tàng mà không biết sử dụng, chúng ta đến Ngõa Cương là muốn lợi dụng cái kho tàng này, Địch Nhượng không tính là đối thủ của ta, một khi đã như vậy, cần gì phải quan tâm đến hắn!"
"Tiên sinh, Từ Thế Tích là một nhân tài, người cũng có chút khen ngợi, nhưng người lúc trước vì sao bảo ta dụ Từ Thế Tích ra khỏi cửa, để hắn bị gạt chịu oan?"
"Từ Thế Tích đích thực là một nhân tài, ta đối với hắn cũng rất thưởng thức, nhưng trước mắt Từ Thế Tích lại chỉ trung với Địch Nhượng. Nếu để hắn cứu Địch Nhượng, sức nặng của hắn trong mắt Địch Nhượng càng nặng, với tài năng của hắn, nhất định có thể nhìn thấu ý tưởng của ta, từ đó mà cản trở, phá hỏng đại sự của ta. Ta lập kế bức hắn đi, cũng là biện pháp không thể tránh khỏi. Bá Đương, Từ Thế Tích là người tài giỏi như thế, nếu không theo ta, sớm muộn cũng sẽ trở thành tâm phúc đại họa của ta".
"Một khi đã như vậy, với khả năng của tiên sinh cùng Thái Kiến Đức, vì sao trong đêm không lập tức trừ đi Từ Thế Tích?"
"Đầu tiên là ta có chút không đành lòng trừ đi Từ Thế Tích, tiếp theo thấy thời cơ không đúng, thấy mà ra tay sẽ làm cho người của Ngõa Cương hoài nghi cùng mâu thuẫn. Ngược lại lộng xảo thành chuyên, Bá Đương, ngươi phải nhớ kỹ, trên đời này, võ công vĩnh viễn không phải là đạo căn bản để giải quyết vấn đề, ta chỉ có lúc vạn bất đắc dĩ mới dùng vũ lực giải quyết vấn đề".
Vương Bá Đương nghe đến đó thở dài nói: "Thì ra là như thế, Bá Đương lỗ mãng, suýt nữa phá hỏng chuyện của tiên sinh. Bất quá Cổ Hùng nọ có dùng được không? Ta cảm thấy người này gian xảo nhát gan, khó thành đại sự".
Lý Mật nụ cười tràn đầy vẻ giễu cợt, "Vô luận hắn là rồng hay là trùng, thì cũng có tác dụng của nó, mục đích của chúng ta chính là phát huy ra tác dụng của nó. Địch Nhượng thích tài đa nghi, do dự không quyết đoán, dùng loại người thích giả thần giả quỷ như Cổ Hùng đối phó hắn, thật sự là thích hợp".
"Nhưng Địch Nhượng sẽ tin đào lý tử đồng dao của tiên sinh sao?" Vương Bá Đương trầm giọng hỏi.
Địch Nhượng, Cổ Hùng hoặc Tiêu Hoàng hậu ở đây, quá nửa là phải chấn động. Thật ra đâu chỉ bọn họ, người trong thiên họ không giật mình cũng rất ít. Nếu không phải Vương Bá Đương đặt câu hỏi, ai lại nghĩ đồng dao Đông Đô ngụ ý chỉ lên trên người Lý Mật, lại xuất từ tay Lý Mật!
Lý Mật lần này trầm mặc thật lâu sau, đột nhiên thở ra một hơi.
Vương Bá Đương trong lòng lo lắng, không biết mình nói sai cái gì, "Tiên sinh, ta không tin lời tiên đoán, chỉ tin với khả năng của tiên sinh, tất có thể làm nên một phen kinh thiên động địa, vô luận lời tiên đoán có thành hay không, Bá Đương nhất định thề chết đi theo".
Lý Mật cười cười, thần sắc có chút tịch mịch, vươn thân đứng dậy, vỗ vỗ vai Vương Bá Đương, chậm rãi đi đến trước cửa sổ, nhìn ra phương xa, đột nhiên hỏi: "Bá Đương, ngươi có tin vào số mệnh không?"
Vương Bá Đương cũng đứng lên đi theo, lại có chút mờ mịt: "Tiên sinh sao lại hỏi như vậy?"
Lý Mật nhìn mây bay núi xa ở ngoài cửa sổ, thần sắc có chút bất đắc dĩ, "Ta không tin số mệnh, ta chỉ cho rằng mệnh của ta là do ta chứ không phải là do ông trời! Nhưng ngươi phải biết rằng, trên đời này người như ngươi và ta dù sao cũng không nhiều lắm, phần lớn là hạng người ngu ngốc lại nhiều như mây, bằng không cũng sẽ không có hạng giả thần giả quỷ nhiều như vậy. Thời thế tạo anh hùng, ta cho đám người Từ Hồng Khách phát tán đồng dao ra ngoài, lại bảo đám người Lý Huyền Anh đồn đãi việc này ra xung quanh, cũng không lo là không lừa gạt được Địch Nhượng mà là lo nghĩ cho sau này. Hiện nay thiên hạ đã loạn, quần đạo tuy nhiều kẻ có suy nghĩ lại ít, bọn họ sau khi biết bản thân cũng không làm nên cái gì sớm muộn cũng sẽ đi tìm cái gọi là chân mệnh thiên tử, Lý Mật ta làm đồng dao này, chẳng qua chỉ là chiếm lấy lòng tin của bọn họ mà thôi".
Vương Bá Đương có chút giật mình, cung kính nói: " Nhất cử nhất động của tiên sinh đều có thâm ý sâu sắc, Bá Đương tâm phục khẩu phục".
Lý Mật khóe miệng lộ nụ cười nhạt, tràn đầy trào phúng, cũng không phải là nhằm vào Vương Bá Đương.
"Ta thừa kế Bồ Sơn Công, người khác chỉ nói ta phong cảnh vô hạn, làm sao biết ta vẫn là bất đắc chí. Ta thuở nhỏ tập võ, gặp được dị nhân nên mới có thể tới được bước như bây giờ. Đối với người, Lý Mật vốn vẫn không muốn dùng võ cậy mạnh, tự phụ đầy bụng binh thư thao lược, tâm hoài chí lớn. Nhưng đợi khi ta chần chờ mãn chí, thì lại là lúc Dương Quảng đăng cơ, nhà của ta dù sao cũng là xuất thân sĩ tộc, được làm thị vệ bên cạnh Dương Quảng, quan chức tuy nhỏ, nhưng lại cảm thấy với khả năng của bản thân, nhất định có thể thành tựu một phen sự nghiệp".
Vương Bá Đương chỉ biết Lý Mật thừa kế Bồ Sơn Công, văn võ song toàn, có chí lớn, dám làm dám chịu, nhưng cũng không biết hắn từng làm thị vệ cho Dương Quảng, không khỏi rất là kinh ngạc.
"Nhưng trên đời này không vừa ý mười người đã hết tám chín, ta không nghĩ đến lại gặp phải một người chủ chí lớn mà tài hèn, mà còn đố kỵ như cuồng", Lý Mật thản nhiên nói: "Ta đơn giản là trung ngôn can gián, đã bị Dương Quảng tước chức làm dân, có tài cũng không được trọng dụng. Thật ra với võ công của ta, cho dù bên cạnh hắn đề phòng nghiêm ngặt, năm đó ở bên cạnh hắn muốn giết hắn thật sự là dể như trở bàn tay, chính là ta không có ra tay, ngươi có biết vì sao không?"
"Giết Dương Quảng đối với chí hướng trong lòng của tiên sinh không có ích gì, còn có tác dụng ngược" Vương Bá Đương trầm ngâm nói.
Lý Mật vỗ vỗ vai Vương Bá Đương, khẽ thở dài: "Bá Đương, ngươi có thể suy nghĩ như thế, thuyết minh ngươi cũng không phải là phàm phu tục tử có thể sánh bằng. Thế nhân khinh ta, làm nhục ta thì có sao, làm người làm việc, chỉ cần chí hướng không thay đổi, không phải ngu xuẩn thì cuối cùng cũng sẽ được việc. Ta từ ngày bị tước chức làm dân, trong lòng đã biết với sự cuồng vọng ngoan cố của Dương Quảng, nhất định sẽ hủy Đại Tùy, đánh giang sơn thì phải độc, ngồi giang sơn thì lại phải ổn. Người này hận không thể lập tức trở thành thiên cổ nhất đế, khó dằn nổi mà gấp rút đại động thổ mộc, tam chinh Cao Lệ, làm cho dân chúng sống không nổi. Nhưng Đại Tùy dù sao căn cơ rất vững cũng không dễ dàng dao động, khi Dương Huyền Cảm phản loạn, ta đã cảm thấy thời cơ đã đến. Đáng tiếc Dương Huyền Cảm không chịu nghe lời, kết quả cuối cùng là thảm bại. Từ đó về sau, ta lưu lạc thảo mãng, không còn tin mấy môn phiệt đệ tử này nữa, thầm nghĩ tự lập làm vương. Cổ nhân có câu: "Vương hầu tương tương, trữ hữu chủng hồ", Lý Mật ta thường tự xưng là đại tài kinh thiên, một khi đã làm, là phải oanh oanh liệt liệt đi làm Thiên tử, cái gì là lời tiên đoán của Thái Bình đạo trong mắt của ta đều là rắm thối. Một lời tiên đoán nếu có thể định thiên hạ, vậy chúng ta còn làm được gì? Nếu không phải ta dùng kỳ mưu xảo kế, Dương Quảng làm sao chịu đi Giang Nam? Đại Tùy tuy đạo phỉ hoành hành, nhưng căn cơ vẫn ở tại Đông Đô, dể thủ khó công. Chỉ cần Dương Quảng tọa trấn Đông Đô, Trương Tu đã còn đó, ta cũng không dám khởi sự. Nhưng hôm nay Dương Quảng lại vì chuyện hoàn dương một nữ nhân, dễ dàng tin lời của Từ Hồng Khách trúng kế ta lập ra, tự hủy trường thành mà đi Giang Nam. Kể từ hôm nay, giang sơn Đại Tùy ai làm chủ, vậy phải xem bản lãnh của chúng ta!"
Nói tới đây Lý Mật tràn đầy hào khí chỉ tay ra ngoài cửa sổ nói: "Ngõa Cương căn cơ rất vững, rất được dân tâm, lúc này khởi sự kiếm chỉ Đông Đô, nếu là nắm trong tay ta, còn sầu chi đại sự không thành?" Nguồn tại http://TruyenGGG.Com
Vương Bá Đương nghe cũng nhiệt huyết trào dâng, ứng tiếng nói: "Tiên sinh mưu tính sâu xa, Bá Đương khó có thể theo, chỉ mong đi theo hầu tiên sinh, không chút do dự. Chỉ là trước mắt, làm sao lấy được lòng tin của Địch Nhượng?".
Lý Mật ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: "Xem vẻ mặt của Cổ Hùng, có lẽ Địch Nhượng đã chuẩn bị bắt tay với ta".
Cổ Hùng khi đi vào phòng của Lý Mật, nụ cười như lục bình trên sông, gió thổi sóng đánh đều không thể làm chìm được.
Nhìn thấy Lý Mật cùng Vương Bá Đương đứng ở trong phòng, Cổ Hùng nhìn xung quanh lắc đầu nói: "Bồ Sơn Công, cho người đợi ở đây thật sự là lỗi của chúng ta".
Lý Mật khẽ cười hỏi: "Cổ đương gia tới đây không biết có việc gì?"
"Trại chủ cho mời" Cổ Hùng áp thấp thanh âm, xem ra so với Vương Bá Đương còn muốn trung hơn.
Lý Mật tiện tay nhét cho hắn một thỏi bạc "Cổ đương gia đã bỏ công rồi".
Cổ Hùng thu bạc, mặt mày hớn hở "Bồ Sơn Công cứu Ngõa Cương qua cơn nước lửa, ta bất quá chỉ làm chút bổn phận mà thôi".
Ba người cùng nhau đến Tụ Nghĩa trại của Ngõa Cương, chẳng những Địch Nhượng đợi, mà Đan Hùng Tín, Vương Đương Nhân, Vương Nho Tín đều ở đó.
Lý Mật vừa vào đại trại, đã khẽ cười nói: "Địch đương gia, ta ở tại Ngõa Cương đã lâu, cũng quấy rầy nhiều, hôm nay đến cũng muốn từ biệt".
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, cho dù là Vương Bá Đương cũng kinh ngạc, Địch Nhượng cuống quít đứng lên, kéo Lý Mật lại nói: "Bồ Sơn Công sao lại nói vậy, đã nhiều ngày ta ta phải dọn dẹp cái đống này, nếu đã chậm trễ tiếp đãi Bồ Sơn Công, vậy mong lượng thứ".
Vương Nho Tín lại nói: "Không biết Lý tiên sinh sao lại có ý từ biệt?"
Lý Mật lại cười nói: "Ta chỉ sợ Địch đương gia ngoài miệng không nói, lại nghĩ tới lời của Từ Thế Tích, kho tránh trong lòng nghi ngờ, một khi đã như vậy, mọi người cứ tự nhiên mà chia tay chẳng phải tốt hơn sao?"
Địch Nhượng thở dài nói: "Bồ Sơn Công chớ có nhắc lại người này, ta nhất thời mềm lòng nương tay, buông tha người này vẫn thấy hối hận, đến bây giờ vẫn không mặt mũi nào mà gặp Bồ Sơn Công. Đã nhiều ngày đêm suy nghĩ, Bồ Sơn Công có tài quả thật hơn Từ Thế Tích gấp trăm lần, ta bỏ châu ngọc mà lấy gạch ngói quả thật là ngu xuẩn. Ngõa Cương nếu muốn chấn hưng, Bồ Sơn Công không thể thiếu. Vậy mong Bồ Sơn Công chớ có nhắc lại chữ "Đi", bằng không lão phu làm sao đối mặt với mọi người của Ngõa Cương".
Lý Mật than nhẹ một hơi: "Nhưng nếu người khác hoài nghi…"
"Ai mà hoài nghi ý Bồ Sơn Công lưu lại thì có nghĩa là làm khó Địch Nhượng ta" Địch Nhượng vỗ bàn, trầm giọng nói: "Bồ Sơn Công đối với Địch mỗ, cũng quan trọng như cá với nước vậy, Ngõa Cương hôm nay thế suy cũng mong Bồ Sơn Công trợ giúp Ngõa Cương một tay".
"Một khi đã như vậy, cung kính không bằng tòng mệnh" Lý Mật khẽ cười nói: "Ta nếu vẫn cố chấp rời đi, vậy có vẻ làm giá quá".
"Nên là như thế" Địch Nhượng nghe được Lý Mật đồng ý lưu lại, không khỏi mừng rỡ, kéo Lý Mật ngồi xuống, cười lớn nói: "Đêm nay bày rượu mở tiệc, vì Bồ Sơn Công đến Ngõa Cương mà chúc mừng một phen".
Hắn luôn miệng nói cần Lý Mật tương trợ, lại không có chút ý nhường ngôi trại chủ, Lý Mật chỉ mỉm cười, liếc nhìn Đan Hùng Tín. Trong Ngõa Cương ngũ hổ, Trương Đồng Nhi đã chết, Trần Trí Lược bị bắt, Bỉnh Nguyên Chân chỉ có thể xem như liệt vào cho đủ số, có thể để cho Lý Mật xem trọng cũng chỉ có hai người Từ Thế Tích cùng Đan Hùng Tín.
Đan Hùng Tín nhìn thấy Lý Mật nhìn qua, đột nhiên nói: "Hiện nay Ngõa Cương mới bại, sĩ khí xuống thấp, không biết Bồ Sơn Công có diệu sách gì xoay chuyển càn khôn hay không?"
Địch Nhượng có chút không vui: "Hôm nay là ngày vui, Hùng Tín sao lại nói mất hứng như vậy?"
Đan Hùng Tín thở dài nói: "Trại chủ, cho dù Ngõa Cương không bị Tiêu Bố Y phá, thì vẫn là cả ngày lo sợ, như chó nhà có tang cũng vì Trương Tu đã mà trốn đông né tây, như thế này qua vài năm nữa chẳng lẽ trại chủ không thấy chán ngán sao?"
Địch Nhượng nhíu mày, hồi lâu mới nói: "Tùy quân thế lớn, chúng ta khó có thể kháng cự, có thể làm gì?"
Đan Hùng Tín nhìn về phía Lý Mật, trầm giọng nói: "Ta nghe Bồ Sơn Công là đại tài, lại không biết có đối sách gì?"
Lý Mật nghe được Đan Hùng Tín có ý nghi ngờ, biết hắn muốn thử mình, khẽ cười nói: "Ngõa Cương khó lập căn cơ, chính là như trại chủ nói, là bởi vì Tùy binh thế lớn, Trương Tu đã dũng mãnh vô địch, thuộc hạ binh tinh tướng mạnh, vô luận tấn công ở đâu thì phỉ đạo ở đó cũng khó mà địch, trại chủ tuy bại nhưng cũng không có lỗi gì".
Địch Nhượng nghe được Lý Mật thế hắn vãn hồi mặt mũi, trong lòng cảm tạ, phụ họa nói: "Bồ Sơn Công nói thực đúng".
"Vậy Bồ Sơn Công có tới hay không, xem ra cũng là vô bổ" Vương Nho Tín ở một bên nói.
Lý Mật cười nói: "Vương công lời ấy sai rồi, nếu Vương công cố ý, không ngại cùng ta đánh cuộc một chuyến".
"Đánh cuộc gì?" Vương Nho Tín khó hiểu hỏi.
"Đánh cuộc nếu trại chủ thực nghe theo đề nghị của ta, Ngõa Cương không những không chạy đông chạy tây, lo sợ bốn phương, mà ngược lại có thể thanh danh lên cao, danh chấn Trung Nguyên!"
Vương Nho Tín không tin nói: "Bồ Sơn Công, ta biết ngươi có tài, nhưng ngươi không khỏi quá xem thường binh sĩ Đại Tùy cùng Trương Tu Đà. Chỉ cần Trương Tu đã còn, không có ai dám khẩu xuất cuồng ngôn, lại càng không muốn nói hiện nay lại thêm một Tiêu Bố Y. Chẳng lẽ ngươi thực có thủ đoạn thông thiên, có thể khiến cho Trương Tu đã không chịu nổi một kích?"
"Trương Tu đã không có yếu đi, Ngõa Cương cũng không có mạnh lên, thay đổi chính là thời cơ" Lý Mật thản nhiên nói: "Hiện nay Dương Quảng ngu dốt, dân tình phẫn nộ, tinh binh Đại Tùy đa số đã mất tại Cao Lệ, Đột Quyết như hổ rình mồi, tân môn cựu phiệt sớm có dị tâm. Dương Quảng bỏ căn cơ Đông Đô không để ý, tự loạn giang sơn, bực cơ hội ngàn năm một thuở này, đúng là lúc để chúng ta khởi nghĩa, Trương Tu đã độc mộc giữ dòng, sao đủ chống đỡ".
Vương Nho Tín tuy vẫn chưa tin, còn muốn nói cái gì nữa, Địch Nhượng lại cảm thấy hứng thú hỏi: "Vậy theo ý của Bồ Sơn Công, Ngõa Cương sẽ phải phát triển thế nào?"
"Trại chủ tại Ngõa Cương rất có uy vọng, hôm nay tuy bị nhục, nhưng vung tay lên hô, lo chi dân chúng không đến hưởng ứng. Đến lúc đó chiêu binh mãi mã, tuyển tinh binh tướng tài, lấy hùng tài đại lược của trại chủ, cho dù đánh đến kinh đô, tru diệt hôn quân tự lập cũng là chuyện có thể".
Địch Nhượng bị dọa nhảy dựng, cuống quít xua tay nói: "Bồ Sơn Công cứ nói đùa, chúng ta là loại thảo mãng, cẩu thả mà sống, chuyện như ngươi nói, ta nằm mơ cũng không có nghĩ tới".
Địch Nhượng nói thật ra là lời nói thật, hắn dẫn người khởi nghĩa bất quá cũng là chuyện bất đắc dĩ, chỉ cần no ấm, tam thê tứ thiếp đã vừa lòng, không muốn nói giết Dương Quảng, không bị giết đã là chuyện may mắn rồi.
"Lý tiên sinh nói thì hay lắm, nhưng bất quá cũng chỉ là khoa trương mà thôi" Vương Nho Tín hậm hực nói.
Đan Hùng Tín lại chăm chú hỏi: "Bồ Sơn Công nói thực làm cho người ta phấn chấn, lại không biết cụ thể là làm như thế nào?"
Mọi người hoặc hoài nghi, hoặc khinh bỉ, hoặc mơ hồ, chỉ có Vương Bá Đương vẫn kiên định nhìn Lý Mật, biết hắn sớm đã tính kế. Chỉ có hắn mới biết được trong thân hình không tính là khôi ngô của Lý Mật lại ẩn chứa lực lượng kinh người, Dương Quảng nam hạ Giang Nam tuy không thể nói là Lý Mật một tay bày ra, nhưng trong đó cũng có tác dụng không ít.
Lý Mật sớm đã có tính toán, trầm giọng nói: "Hiện nay Trung Nguyên gió mây tứ khởi, dân chúng không thể sinh sống, tụ chúng thì dể, giữ vững sự nghiệp mới là khó. Ngõa Cương luôn dựa vào đánh cướp con đường vận chuyển trên sông mà sống, nhưng Dương Quảng tới Giang Nam, con đường này chỉ sợ rốt cuộc không thể tiếp tục…"
Tất cả mọi người đều im lặng, Địch Nhượng cười khổ nói: "Bồ Sơn Công nói rất đúng".
"Ngươi tụ chúng nhiều, lương ăn không có dự trữ, nếu cùng địch quân giằng co, đại binh vừa đến quân tất ly tán, nếu trại chủ nghe theo ta nói, nghỉ ngơi dưỡng sức một hai tháng, tuyển tinh binh theo kênh đào đi tấn công Huỳnh Dương, chiếm lấy lương thảo nơi này, nếu chuyện thành đem lương thực chiếm giữ ra, các quận Hà Nam cũng sẽ hưởng ứng quy thuận, đến lúc đó theo căn cơ này mà tranh đoạt thiên hạ, thành công cũng không khó!"
"Vậy Trương Tu đã nếu công tới thì xử trí thế nào?" Vương Nho Tín hỏi.
Lý Mật khẽ cười nói: "Phá được Huỳnh Dương, thanh thế tất khởi, Trương Tu đã nếu không chết tất đến tấn công, nhưng mọi người cứ yên tâm, ta sớm đã có kế sách ứng đối Trương Tu Đà, nhưng hiện tại không tiện nói ra".
Mọi người bàng hoàng nhìn nhau, đều mờ mịt, Địch Nhượng chợt thở mạnh một hơi mở miệng mắng lớn: "Con mẹ nó, dù sao cái mạng này cũng là nhặt được. Lão tử thử nghe Bồ Sơn Công một lần, làm một cuộc mua bán!"
***
Hồng Trạch hồ gần Nam quận, tiếp Thông Tế cừ, diện tích cực lớn, nhìn về nơi xa chỉ thấy sóng nước liên miên.
Khi mặt trời mọc, tỏa ra vạn điểm hào quang, sóng nước nhộn nhạo, mặt hồ như có kim xà loạn vũ, tỏa ra từng đạo kim quang, huyễn lệ nhiều màu sắc.
Tiếng ồn ào vang lên, thuyền rẽ nước, tầng tầng cuộn sóng, một chiếc thuyền nhỏ nhẹ nhàng lao tới, đi vào chỗ khuất sâu trong hồ.
Lúc này vẫn còn sớm, ngư dân đánh cá đã sớm xuất hành, di chuyển trên mặt hồ, trông về phía xa thuyền qua lại trong lau cỏ, cũng là một cảnh đẹp.
Hồng Trạch hồ cỏ lau sum xuê, càng vào sâu trong hồ càng dày đặc. Chiếc thuyền nhỏ như con cá xuyên qua cỏ lau, nhìn như không có đường, nhưng vẫn có thể đi qua.
Chiếc thuyền đi thật lâu sau, thuyền nương nhẹ nhàng lau mồ hôi, nhẹ giọng nói: "Tiêu công tử, đã nhiều ngày đi dạo Hồng Trạch hồ, nhưng phía trước đã không thể đi tới nữa".
Hai du khách một ngồi ở đầu thuyền, bộ dáng lười biếng, thoạt nhìn thì cũng không có gì đặc biệt, nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện đôi mắt của hắn sáng ngời, hai hàng lông mày như đao, anh tuấn phi phàm.
Du khách còn lại ngồi ở trong khoang thuyền, đang ăn đồ ăn do thuyền nương đưa tới. Du khách này sắc mặt vàng vọt, giống như rỉ sắt, đang nhìn bóng dáng của người ở đầu thuyền, trong ánh mắt có sự nghi hoặc.
"Vì sao không thể đi được nữa?" Người trẻ tuổi ở đầu thuyền mỉm cười quay đầu lại, lộ ra hàm răng trắng bóng, rõ ràng chính là Tiêu Bố Y. Không hỏi cũng biết, người trong khoang thuyền chính là huynh đệ A Tú của hắn.
Thuyền nương cười khổ nói: "Tiêu công tử, người thấy ở đây có đảo không?"
Tiêu Bố Y nhìn hòn đảo kia, gật đầu nói: "Ta thấy phong cảnh trên đảo cũng đặc biệt, muốn lên xem một chút".
Thuyền nương liên tục lắc đầu, "Không được đi, không được đi. Tiêu công tử, người là thư sinh văn nhược như thế sao mà đi tới cái nơi hiểm ác đó được. Đó vốn là một đảo vô danh, hồ nước theo năm tháng tích tụ mà thành, trên đảo đa phần là đầm lầy, một chút không chú ý sẽ bị lún xuống mà bỏ mạng. Nhưng hiểm ác nhất không phải là đầm lầy trên đảo kia, mà là có ác nhân ở nơi đó".
"Ồ, ác nhân gì?" Tiêu Bố Y thuận miệng hỏi.
Thuyền nương trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi: "Tiêu công tử, người chớ có quản mấy chuyện này, ác nhân này đều là giết người không chớp mắt, nhà thuyền chúng tôi đều không dám tới gần, nếu không phải Tiêu công tử đối với chúng tôi có ân, tôi cũng không muốn tới đây".
Tiêu Bố Y nhìn thấy vẻ sợ hãi của nàng ta, cũng không hỏi nữa, lười biếng duỗi người nói: "Đã đi nhiều rồi, cảnh sắc cũng đã xem đủ, trở về thôi".
Thuyền nương cười rộ lên, nhẹ nhàng đưa thuyền chuyển hướng quay về đường cũ.
Tiêu Bố Y cùng A Tú xuống thuyền, Tiêu Bố Y muốn trả tiền thuyền, thuyền nương nhất định không chịu nhận, Tiêu Bố Y đành thôi. Đi chưa được mấy bước, thuyền nương lại gọi, từ trên thuyền lấy ra một cái bao giấy dầu: "Tiêu công tử, đây là đặc săn nhà ta làm, người nếu thích thì lấy đi mà ăn".
Tiêu Bố Y cũng không chối từ, đưa tay tiếp nhận, thuyền nương vui vẻ rời đi, A Tú vội vàng nói: "Lại là thức ngon gì đây, Tiêu lão Đại thật có duyên với nữ nhân".
"Ngươi chớ quên là ta cứu con của cô ta" Tiêu Bố Y đưa cái bao giấy dầu cho A Tú.
"Có con thì thế nào nhỉ?" A Tú cười mở bao giấy dầu ra, nhìn thấy không ít kê đầu, bóng loáng rất dọa người. Nhìn thấy là kê đầu, A Tú ngược lại nuốt nước miếng: "Nghe nói cái này trồng ở phụ cận Hồng Trạch hồ, kê đầu lăng giác nửa năm lương, ăn lăng giác, thịt giòn nước nhiều hương vị ngọt ngào ngon miệng, kê đầu này cần phải nếm thử một chút".
Hai người vừa đi vừa nói, tùy tiện tìm trong ngư thôn quán rượu gọi hai cân rượu, vừa uống vừa nhắm kê đầu.
Vốn người trong ngư thôn cũng không nhiều, đại đa số đều ra ngoài đánh bắt cá, tửu bảo sau khi đưa rượu lên, cũng nhàn rỗi ngồi ở một bên, hai người ở đây uống rượu cũng khá u tĩnh.
A Tú nhắm kê đầu, Tiêu Bố Y lại lấy đũa vẽ vẽ trên mặt bàn, khẽ cau mày. A Tú uống ngụm rượu, khà một cái rồi thở dài nói: "Tiêu lão Đại, người rốt cuộc nghĩ cái gì? Từ Lương quận người một đường nam hạ, lại dẫn theo ta đến ngư thôn này, cứu một đứa nhỏ, quen được thuyền nương, mấy vạn đại quân chờ người thống soái, người lại cùng ta ở chỗ này uống rượu nhắm kê đầu?" Tiêu Bố Y buông đũa xuống khẽ cười nói: "Nơi này là sào huyệt của Lô Minh Nguyệt".
A Tú có chút kinh ngạc: "Ngươi sao biết được?"
"Ta tự nhiên có phương pháp của ta" Tiêu Bố Y cười nói: "Lô Minh Nguyệt từ Tề quận thẳng đến nam hạ, hiện nay tại Hoài Bắc tác loạn, hắn tuy chuyển sang Bành Thành, Hạ Bi, nhưng nếu chiến bại, Hồng Trạch hồ vốn là đường lui của hắn, trong này diện tích cực lớn, địa hình phức tạp, hắn nếu trốn vào trong hồ, muốn bắt hắn cũng không dễ dàng".
A Tú có chút ngộ ra: "Thì ra Tiêu lão Đại đến nơi này không phải là ngắm phong cảnh, mà là quan sát địa hình ở đây?"
Tiêu Bố Y gật đầu nói: "Đánh bại Lô Minh Nguyệt không khó, Trương tướng quân liên tiếp làm được, nhưng muốn bắt Lô Minh Nguyệt tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản. Theo ta được biết, Lô Minh Nguyệt này võ công rất mạnh, vì vậy mới có thể bao lần chiến bại vẫn đào thoát, Trương tướng quân đối với hắn cũng rất là đau đầu. Vô Thượng vương Lô Minh Nguyệt chủ lực hiện nay ở tại Hạ Bi, chúng ta cho dù đánh bại hắn, cũng không tổn thương đến nguyên khí của hắn bởi vì với sức mê hoặc của hắn, rất nhanh có thể lại tụphỉ chúng, giết hắn mới là đạo căn bản, hắn nếu ẩn thân ở nơi này chúng ta sớm giăng bẫy thích hợp, bất ngờ bắt lấy mới là chính đạo".
A Tú đột nhiên than nhẹ một tiếng, Tiêu Bố Y khó hiểu hỏi: "A Tú, ngươi cảm thấy có gì không ổn sao?"
A Tú do dự một lát mới nói: "Tiêu lão Đại, có câu không biết có nên nói hay không?"
"Nói đi".
"Người nhớ lúc trước chúng ta vốn là làm cái gì không?" A Tú thanh âm trầm thấp, "Ta nhớ chúng ta lúc trước bất quá cũng chỉ nghĩ buôn bán ngựa".
"Kế hoạch luôn sẽ không ngừng có sự điều chỉnh thay đổi" Tiêu Bố Y nhấp ngụm rượu, thần sắc có chút buồn bã, "Trên đời này không phải là ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó, người không biết ứng biến, thì chỉ có đầu rơi máu đổ mà thôi".
A Tú thấp giọng nói: "Tiêu lão Đại người làm cái gì, các huynh đệ đều sẽ đi theo, cho dù người bảo nhảy vào nước sôi lửa bỏng, ta cũng không chút do dự mà nhảy vào, nhưng Tiêu lão Đại, ta cảm thấy thiên hạ hiện nay thực rối loạn, người tử thủ cho Dương Quảng cũng không nói gì, nhưng còn vì hắn là đông chinh tây thảo như thế, mưu đồ tính kế có phải có chút xa rời khỏi mục đích ban đầu sao? Đương nhiên có thể là lão Đại nghĩ ta không thể nghĩ ra, nhưng các huynh đệ đích xác trong lòng đều hoài nghi".
Tiêu Bố Y nở nụ cười, "A Tú, ngươi nói chúng ta hiện tại thiếu cái gì?"
A Tú nhíu mày nói: "Hôm nay hiện tại so với sơn trại thì tốt hơn nhiều, ta nghĩ không thiếu cái gì".
"Chúng ta thiếu chính là danh tiếng, danh tiếng uy chấn thiên hạ" Tiêu Bố Y nhẹ giọng nói: "Đánh Lô Minh Nguyệt không phải mục đích, lấy hắn tếcờ để xông pha loạn thế mới là mục đích của ta. Thiên hạ tất loạn, tồn tại trong loạn thế chỉ có cường giả, chúng ta hiện tại tuy không tệ nhưng không có uy vọng như các môn phiệt, không có căn cơ như sĩ tộc thậm chí ngay cả danh tiếng như Địch Nhượng cũng không bằng. Dương Quảng một khi đổ, cái vị trí Hữu kiêu vệ Đại tướng quân bất quá chỉ là bóng mây qua thềm, mệnh của ta là do ta định không phải do trời, nhưng nếu muốn nắm trong tay vận mệnh của bản thân thì trận này là phải đánh, hơn nữa là phải thắng, chẳng những phải thắng mà phải thắng uy phong tám mặt, làm cho cả thiên hạ vì đó mà sợ hãi!"