Những đợt tuyá đầu đông đã rơi xuống, liên tiếp trong ba ngày, không có lúc nào ngừng nghi.
Bòng tuyết đầv trời rơi xuống, giống như lòng ngỗng, đông cứng cả Lạc Thùy, bao trùm Đông Đô, thời tiết cực lạnh, tuyết lớn bay lả tị Tiêu Bố Y hạ lệnh tạm dừng giao binh, lại lệnh cho Đòng Đô khẩn cắp vận chuyển đồ phòng lạnh cho quan binh ờ tiền tuyến, cũng không ngừng nghĩ, sẵn sàng chuẩn bị tiến hành cấp cho Ngòa Cương một kích cuối cùng.
Tuyết lớn đột nhiên xuất hiện làm rối loạn kế hoạch của tất cả mọi người, trong lúc nhắt thòi vật chất khẩn trương, các nơi cung ứng cũng căng thắng.
Tiêu Bố Y cau chặt mày. những ngày này hắn tạm hoãn giao binh, tất cả đều là vi bảo đảm tiếp tế cho tiền phương. Thời tiết cực lạnh, quan binh đương nhiên cũng là con người, hậu cần phải bảo đám chu đáo, bẳng không rất có khả năng cũng sẽ bị chết rét.
Cũng may Đông Đô tuy lương thực khẩn trương, nhưng cung ứng vật chất, nhắt là V phục mùa đòng cung ứng vẫn rắt sung túc. trong lúc nhắt thòi ngược lại có thể bào đám cho binh sĩ ỡ tiền tuyến. về phẩn lương thực thì vẫn phải cẩn thận mà sử dụng, đơn giản là trước mắt Hồi Lạc Thương phải cung ứng cho gần trăm vạn quán dán của Đông Đô, không thể không cẩn thận mà sử dụng. Trước khi lấy lại được Lạc Khẩu Thương, cũng không thể khôi phục lại dân sinh như trước đây. từ bách quan Đòng Đô, cho tới dân chúng, cùng xiết chặt dây lưng mà sống.
Tiêu Bố Y đã sớm truyền lệnh xuống, bách quan dán chúng đổi xử như nhau, ké nào làng phi lương thực sẽ phạt nặng!
Lý Mặt thời gian gằn đãv vẫn không có động tĩnh gì là phản công có quy mô. điều này làm cho Tiêu Bố Y phải âm thẩm để phòng, hiểu rò Lý Mặt tuyệt không phải kè ngồi chờ chết. Lý Mặt rốt cuộc đang mưu đồ cái gì. Tiêu BÓ Y nhièu lằn cân nhắc, đương nhiên hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. LÝ Mặt khẳng định cùng đang càn nhắc nhiều lần.
Tuyết lớn ngoài ý muốn chẳng những làm rối loạn kế hoạch của Tiêu Bổ Y. mưu đồ của Lý Mật. mà còn làm cho kể hoạch của Vương Thế Sung bị phong tỏa. Vương Thể Sung lui giữ phụ cận Tung Cao sơn, vốn vẫn tắu nói kinh sợ, mấy lần bại binh, thẹn với sự tín nhiệm của Việt vương cùng Tiêu Bổ Y, nhưng hắn một mực vẫn không có hành động thực tế gì, cũng không có tồn thương quá nhièu thực lực. một hồi tuyết lớn này lại làm cho Vương Thể Sung chủ động tới gần Đông Đô hơn, đơn giản là hắn nểu không muốn quay lại Giang Đô. thi cũng chi có thể xin Tiêu Bố Y giúp đờ.
Nguyên Vương Thế Sung từ Giang Hoài xuất binh, trên đường đi mặc dù có mang theo quán nhu, nhưng cũng không có chuần bị đồ phòng lạnh. Vương Thế Sung chưa từng nghĩ đến mùa đông năm nay Đông Đô lại lạnh như vậy, càng không nghĩ đến mùa đòng năm nay lại gian nan như vậy. Hắn vốn cho rẳng có thể đứng ờ trong phòng lớn tại Đông Đò mà thoải mái nhàn nhã, nào đâu nghĩ đển lại phải sống ở trẽn vùng đất tuyết khô cẳn ờ bên ngoài thành Đông Đô?
Nhưng nếu hắn không muốn quay lại Giang Đô, thì nhất định phải hướng tới Tiêu Bố Y mà cầu viện, bởi vi quán Hoài Nam của hắn đã chịu không được loại khí hậu này, lạnh cóng hết cả chân tay rồi.
Đỏng Đỏ hiện tại đổi với Vương Thế Sung mà nóỊ ăn vào thì vô vị, mà bò ra thì lại tiếc!
Nhưng lợi hại nhắt của Vương Thế Sung không phải binh pháp của hắn. mà là da mặt của hắn, cho nên hắn tuy có suy nghĩ phản bội trong đầu. tuy muốn đem Tiêu Bố Y giàm xuống cho vĩnh viễn không thể trở người, nhưng vẫn có thể tự thân chịu tội mà đến Đông Đô, thinh cầu Tiêu Bố Y trợ giúp.
Tiêu Bố Y đương nhiên không thể cụ tuyệt loại thinh cẩu này, Vương Thế Sung dù sao cũng là Tùy thẳiL Tiêu Bố Y đổi với cử động của Vương Thế Sung cũng đã có động tác lặp quan hệ rất lớn với Tùy thằn. Từ khi hắn xưng vương tại Đông Đô, đổi với các Tùy thất các nơi ờ Trung Nguyên cùng đã phát ra vô số chiếu thư, Tâv đến HoẳngNông, Đông đến Lang Tà. Tâv Nam xa đền Ba Thục. Đông Nam đền quận Giang Đô. Cũng đều là trong phạm vi chiêu hàng của hắn.
Hắn và Đậu Kiến Đức khác nhau, nhưng cùng loại với Lý Uyên, Đậu Kiến Đức từng vùng địa bàn là phải đánh ra, nhưng hai người Tiêu Bố Y. Lý Uyên trước mắt đều lắy chiêu hàng là chính. Lý Uyên có cựu phiệt ủng hộ. Tiêu BÓ Y lại dùng Tùy thất để hiệu triệu, giờ khắc này. Tiêu Bố Y cũng sẽ không dám làm gì Vương Thế Sung. Vương Thế Sung đương nhiên cũng đã nhin chuẩn điểm ấy.
Hai người bẳng mặt không bẳng lòng, càn đổi quan hệ vi diệu, Tiêu Bố Y để cho tinh binh Hoài Nam của Vương Thế Sung dựa vào thành Kim Dong mà hạ trại, cùng Đông Đò nhìn qua lại nhau, cùng giúp bọn họ chuẩn bị chút ít đổ phòng lạnh đơn giản, để cho Vương Thế Sung khắc phục vấn để này.
Lúc này Tiêu Bố Y thật ra đã biết tin tức Dương Quảng băng hà, hắn lại không có nóng lòng tuyên bố tin tức này cho bách quân. Lúc này Dương Quảng chết, đối với hắn mà nói là chuyặn tốt. Bởi vi đợi cho hắn đánh tan Ngòa Cương, nếu như Dương Quảng trở lại, Tùy thần mất chủ. trước mắt đúng là thời cơ tốt để hắn xưng đế! Nhưng hiện tại lại làm cho hắn có một vấn đề rất đau đầu, Tiêu Hoàng hậu, Tiêu ĐạiBẳngđột nhiên biến mất không thấv!
Người đang trẽn cao vị, Tiêu Bố Y nghe bách quan nghị sụ, cũng đang càn nhắc hành tung của cha, người cha này cũng thật là. vô luận tới khuyên như thế nào cũng không chịu ròi Tiêu Hoàng hậu. Tiêu Hoàng hậu không chịu rời Dương Quảng, cái này tạo thành cục diện vi diệu, hắn không cách nào thuyết phục được cha quay lại Đông Đô. cho dù Tiết Bố Nhân cùng không được.
Nhưng Dương Quảng chết mặc dù là một chuyện tốt. nhưng lại quá mức đột ngột. Tiêu Bố Y thật ra đã để ý tới Dương Châu. Viên Lam cũng đã chuẩn bị một ít nhân thủ. nhưng mà tin tức Dương Quảng chết khi truyền ra tại Dương Châu, thi người của Viên Lam lại liên lạc không được Tiêu Hoàng hậu... sau đó từ trong nội cung truyền ra tin tức. Tiêu Hoàng hậu cùng Tiêu Đại Bẳng đồng thòi biến mắt không thấv.
Tin tức trong nội cung là hai người này có khả năng bò trốn... hơn nữa loại tin tức này lại được người truyền ra rắt sổng động. Rất nhièu người đều là như thế. thà rẳng tin tưởng những tin tức đồn thổi, cũng không chịu vận dụng cái đẩu dù là một chút. Dương Quảng chết cùng đã truyền ra đủ các loại phiên bản. thậm chí có một loại là Tiêu Hoàng hậu cùng Tiêu Đại Bẳng có gian tình, độc giết thân phu. cơ quan bại lộ, lúc này mới hoảng sợ mà chạv trống.
Tiêu Bố Y với sự nhạy cảm cũng thấy không phải, với tính cách của Tiêu Hoàng hậu. làm sao có thể mưu sát Dương Quảng, huống hồ Dương Quảng thi cốt chưa lạnh, nàng tuyệt đối sẽ không đơn giản mà ròi đi. nàng rời đi chi có thể có một cách giải thích, đó là bất đắc dĩ.
Nếu như là bị người bức hiếp rời đi, nói như vậy Tiêu Đại Bẳng cũng đã rơi vào tay người ta. vạn nhắt có một ngày như vậy, hai người đột nhiên xuất hiện ỡ trước mặt hắn, những người kia có lẽ chuẩn bị bức hiếp cái gì đó? Tiêu Bố Y khóe miệng mang theo nụ cười, nhưng lại lạnh lẽo như bông tuyết ỡ ngoài điện kia. bốn năm trước Tiêu Bổ Y có khả năng sẽ buông tha rắt nhiều, nhưng Tiêu Bố Y hôm nay... Nghĩ tới đây, Tiêu BÓ Y lại cưỡi cười lạnh. nhạt, gương mặt cười vẫn giống nhưbông tuyầ bay ngoài kia.
Tiết Hoài ân bầm báo xong việc cùa Hình. bộ. im lặng lui ra, Dân bộ Thượng thư Vi Tân tiến lên phía trước nói: "Khờibẳm Tâv Lương Vương, vi thần có việc bẳmbáo".
"Chuẳn nói" Tiêu Bố Y trầm giọng nói. Tiêu Bố Y ỡ trên cao vị, cũng đã có khí chất cao quý uy nghiêm, chi cằn ngồi ỡ trẽn đó, quẩn thẩn đã sợ hài. xem tại truyenggg.com
Vi Tán nghiêm mặt nói: "Khải tẩu Tây Lương Vương, hiện nay Đông Đỏ lương thực căng thắng, đạo phi không biết ngày nào mới có thể trừ. ta một lằn nữa để nghị nâng cao lương giá. để bồ sung quốc khố".
Một đám thẩn tử đểu gật đẩu. bọn họ theo Dương Quảng đã quen với xa xỉ, trước mắt đột nhiên thắt chặt dây lưng, khó tránh khỏi rất nhiều người không thích ứng, nghe nói muốn nâng lương giá lên. đều phấn chấn. Bọn họ đều không quan tâm đến chết sống của dân chúng, chi suy nghĩ lương thực là căn bản của sinh tồn. tuyệt đối không thể lãng phi.
Tiêu Bố Y lại hơi nhải mày. còn chưa kịp nói gì thi Mà Chu đã tiến lên phía trước nói: "Khởi bẳm Tây Lương Vương, vi thần cho rẳng không thể".
Vi Tân mặt đò tới mang tai. "Ngươi... ngươi..hắn vốn muốn mắng Mà Chu có hiểu quy củ hay không, hắn là Dân bộ Thượng thư. Mà Chu chi là Lục sự Môn hạ tinh, lại dám phủ quyết ý kiến của hắn, bảo hắn làm sao không giận cho được. Chi là hiện nay đám người Mã Chu là tâm phúc bên người của Tiêu Bố Y, Vi Tán thực sự không dám dễ dàng chọc tới.
Tiêu Bố Y mim cười nói: "Vi Thượng thư lo lắng vì Đông Đô, nói cũng có đạo lý..Vi Tân nghe vậy trong lòng vui mừng, Tiêu BÓ Y lại chuyển chủ đề. "Mã Chu, ngươi không đồng ý với cách nhìn của Vi Thượng thư. là có lý do gi?"
Mà Chu tuy là quan nhò, nhưng lại không chút sợ hài, hắn hôm nay, V quan cuối cùng cũng có chút ít chinh chu. cũng không mang theo hồ lô rượu khi làm việc, chi là sự cứng cỏi vẫn ỡ trong xương cốt. Tiêu Bố Y thưởng thức hắn cũng là ỡ điểm này, hắn bắt luận khi nào cũng cẩn có những suy nghĩ tinh táo. hắn cẩn những người như vậy để thức tinh hắn!
"Khỡi bẩm Tây Lương Vương, theo thần thấv. Đông Đô tuy có Hồi Lạc Thương cung cắp lương thào, nhưng không có tiếp tế. lương giá so với lúc trước thật ra đã tăng hai mươi ba lằn! Hôm nay dân sinh đã mòi mệt. vốn đã không chịu nổi gánh nặng, nhưng dân chúng chi vì một câu của Tâv Lương Vương, đồng tâm hiệp lực, cúng qua cửa ải khó này, thà rằng bản thận ráng chịu đói. cùng vẫn hiển ra V phục mùa đông, giảm bớt khẩu phần lương thực, cũng không hề có một càu oán hận. Nhưng theo thần thấv. gánh nặng của dán chúng đã đến cực hạn, giờ khắc này, chúng ta nên cùng qua cửa ải này. không thể bức dân chúng đến con đường chết, theo thần thấv. việc cấp bách trước mắt cũng không phải là tiễu phị mà là đả thông con đường Đông Đò về phía nam, thu thập lương thảo từ phía nam, thi mới có thể thành việc này được".