Vân Thủy thần sắc biển đổi, lách mình tiến lên. bàn tay mờ ra, lấy ra mấy viên thuốc nói: "Nuốt vào".
Lúc này Tần Thúc Bảo tim như bị đao cắt, thống khổ khó tả, không chút do dự cầm lấy thuốc nuốt vào. Sau một lúc lâu, lúc này mới cảm thấy đau đớn ờ ngực giảm xuống, thờ dài một hoi nói: "Như vậy cũng tốt".
"Ngươi nói cái gi?" Vân Thủy không hiểu chút nào nói
"Ta nói... như vậy cũng tốt" Tần Thúc Bảo ngơ ngác nhìn về núi xanh mây trắng ở phương xa
"Ngươi không hận ta sao?" Vân Thủy lơ đàng lau đi nước mắt ờ khóe mắt.
Tần Thúc Bảo nghiêng đầu sang chỗ khác, lắc đầu nói: "Chua từng có!"
Hai người yên lặng thật lâu, Vân Thùy rốt cuộc nói: "Ta là người... rất công bình" Nhưng khi nói đến đây, Vân Thùy lần đầu tiên nghĩ, chính mình cũng không công bình. Tẳn Thúc Bảo nói lên chuyện cũ thê thảm bi ai, bị kích tới ói máu. mình chr là nói ra chút chuyện của người khác, coi như là chuyện khi trà dư tửu hậu. Tuy thống hận, nhưng sau đó lại tự xem thường loại trao đổi này, thật sự là công bình sao? Nàng lằn đầu sinh ra hoài nghi, chậm rãi nói: "Các người đoán không sai, chuyện xưa này liên quan đến Thục Vương cùng thánh nữ, lúc trước Thục Vương bội bạc, người Miêu không có một người nào không thống hận. Vốn... trên đòi này kẻ bội bạc thi rất nhiều. Nhưng mà thánh nữ từ rất thảm, điều này mới khiến cho người ta vĩnh viễn ghi tạc trong lòng..
***
Trong khi Vân Thùy cùng Tẳn Thúc Bảo ở ngoài động kể lại chuyện cũ, mấy người Tiêu Bố Y cùng Đại Miêu Vương đã đi vào động phủ.
Từ bên ngoải mà xem, hang đá chỉ là hang đá tầm thường, nhưng Tiêu Bố Y sau khi đi vào trong, mới hoảng sợ hang đá là một công trình to lớn. Chỉ là tuy hang đá ở đây quy mô to lớn, hơn quá nửa vẫn là công của tự nhiên, về sau lại được người Miêu không ngùng tu sủa, mới hình thành quy mô hôm nay.
Chỉ là hang đá quy mô tuy là không nhò, nhưng lại tiàn đầy cô đơn thẻ lương. Mọi người đi qua, tiếng chân đạp lên trên đá, ở trong hang đá truyền ra thật xa, càng thể hiện ra sự u tĩnh của hang đá.
Tiêu Bố Y đột nhiên nghĩ đến, thánh nữ một mình ở này, cô đơn tịch mịch, thật sự là đáng thương. Hắn khi nghĩ tới đây, đột nhiên nghĩ đến Thục Vương Dương Tú. thầm nghĩ đều nói Dương Tú phong lưu phóng khoáng, văn võ toàn tài. thánh nữ tịch mịch, nhìn thấy hắn, nói không chừng vừa gặp đã thương.
Có chút kỳ quái với suy nghĩ của chính mình, Tiêu Bố Y đề khời lại tinh thần đi theo, lại qua một thông đạo thật dài, phía trước rộng mở sáng sủa, thi ra đã đến một gian thạch thất rộng lớn.
Nói là thạch thất, thật ra phải nói là một tòa hang đá tự nhiên. Mọi người sau khi vào hang đá, cũng không thắp đuốc, toàn bộ bằng Đại Miêu Vương dẫn đường. Tiêu Bố Y ánh mắt nhạy cảm, cũng không sao. nhưng khổ cho Đan Ba Cừu. liên tục vấp té, hiển nhiên trước kia hoàn toàn chưa tới noi đây.
Đại Miêu Vương làm như không thấy, chờ đến đốt đá lừa lẻn. mọi người chỉ thấy được bốn vách tường đều được đốt lùa, đem hang đá chiếu sáng ngòi. Đột nhiên gió lạnh từng trận thổi tới, làm cho người ta khắp cả người lạnh lẽo.
Gió như nức nờ nghẹn ngào, giống như quỷ khóc, Đan Ba Cừu nghe được, đã lộ ra vẻ sợ hài, Tiêu Bố Y nhìn về phía trước, lại lắp bắp kinh hãi. Bời vì phía trước đột nhiên hiện ra một vực sâu, ngăn cách đường đi. Vực này sâu không thấy đáy, người thường tuyệt không thể lướt qua.
Trong sơn động đột nhiên xuất hiện một vực sâu, thật sự quái dị khó tả, đám người cốt Lực Da nhìn nhau, cũng không hiểu chuyện gi. Tiêu Bố Y chỉ liếc nhìn qua đã rõ ràng, mấy người này cũng chưa bao giờ đến noi đây. Nhưng ba Tư vẫn tinh táo như trước, lẳng lặng đứng ờ bên cạnh Đại Miêu Vương, cho dù núi sập đất lở cũng không thể làm cho hắn lay động nừa phẳn. Dưới ánh lùa. mặt nạ hiển ra vẻ phi thường dữ tợn, giống như là lệ quỷ vậy.
Tiêu Bố Y, Sừ Đại Nại thân ở noi đây, cũng cảm thấy quỷ dị khó tả, trong lòng đề phòng. Tiêu Bố Y mắt tinh, rốt cuộc phát hiện trên vực sâu có một cây cột đá. nhung chỉ bằng cánh tay, thầm nghĩ, chẳng lẻ phải từ nơi này đi qua?
Đối diện vực sâu, mây mù lượn lờ, làm cho người ta như mộng như ảo, phân không rõ là mộng là tình. Thậm chí khiến cho người đối diện người có loại ý niệm cổ quái trong đầu. nơi đó cũng không phải là nhân gian, có lẽ là địa ngục, hay là bầu tròi.
Đại Miêu Vương đột nhiên đi thẳng về phía trước, giống như quyết không quay đầu, đám người cốt Lực Da kêu to, "Cha!" Ba người bọn họ không hẹn mà cùng bổ nhào tới bên cạnh Đại Miêu Vương. Đại Miêu Vương cũng không quay đầu lại. chậm rãi đi đến bên cạnh vực sâu, ờ trước cột đá, lúc này mới dừng lại. Ba người con nhìn tliấý cột đá, đều lui về phía sau một bước, cốt Lực Da rụt rè hòi, "Cha, đây là thang trời sao?"
"Không sai, đây là thang tròi" Đại Miêu Vương ngóng nhìn cột đá, nói khẽ: "Hơn trăm năm qua, chi có một người đi qua được thang trời, ngầ chết mười ba người. Cho dù vi phụ. cũng chưa từng có... ý niệm đi qua thang trời trong đầu". "
Đan Ba Cừu không tự chủ được lại lui ra phía sau một bước, toàn thân lại có chút ít run rẩy. Tiêu Bố Y trong lòng lại rùng mình, nghĩ đến nghe được một truyền thuyết xưa của người Miêu, vốn người Miêu tuy có cồ độc, nhưng cuối cùng vẫn có những vấn đề khó có thể giải quyết. Tiền nhân ngàn năm trước cùng hắn lúc này hoàn toàn khác biệt, rắt nhiều phương thức giải quyết là dùng những phương phép nguyên thủy dã man nhất, muốn chứng minh chính mình vô tội, không thẹn với lương tâm, thi đi qua thang trời cũng là một phương pháp.
Qua được, ngươi ỵô tôi. Qua không được, ngươi có tội, mà có tội hậu quả không phải là bị người trừng phạt, mà là bị ngã chết!
Nếu như cột đá này chính là thang tròi. chẳng lẽ nói... nghĩ tới đây. Tiêu Bố Y cau mày. Hắn cần thận quan sát cột đá, phát hiện trên mặt rêu xanh trải rộng, có thể nói là truợt không chỗ vịn tay. Một đoạn cột đá này chi chừng hơn mười trượng, nếu muốn đi qua, thật sự là như lên trời vậy! Vừa rồi Đại Miêu Vương cũng nói, hơn trăm năm qua, thang trời chi có một người đi qua được, cũng không biết người nọ dùng nghị lực vô thượng gì mới có thể đi qua? Tiêu Bố Y tuy tự phụ võ công cao cường, thân thù cường tráng, nhưng muốn nói qua cột đá, thi nừa phẳn nắm chắc cũng không có. Nhưng cho dù qua được cột đá, đối diện rốt cuộc là cái gì. Ai cũng không thể rõ ràng.
May mắn là, Đại Miêu Vương rốt cuộc nói: "Chúng ta hôm nay là gặp thánh nữ. cũng không cằn đi qua thang trời".
Tiêu Bố Y không khỏi cười khổ nói: "Xin hòi Miêu vương, thánh nữ ở noi nào?"
"Kính xin chờ một lát" Đại Miêu Vương đi đến trước một vách đá, nhặt lên tảng đá nhẹ nhàng gõ ba cái. Hắn gò tuy nhẹ, nhưng thanh âm thanh thúy lan ra xa, Tiêu Bố Y khó hiểu ý nghĩa, yên lặng theo dõi kỳ biển. Mọi người bị sự thần bí của vực sâu trong thạch thắt chẩn nhiệp, thở mạnh cũng không dám.
Qua thời gian chừng uống cạn chung tĩả, bên kia vực sâu chợt có động tĩnh. Một cô gái mặc đồ trắng, như tiên nữ đột nhiên xuất hiện. Dù là ánh mắt nhạy cảm như của Tiêu Bố Y, thực sự không có phát giác nàng rốt cuộc là từ noi này đi ra, càng thấy không rò khuôn mặt thật của nàng. Nàng giống như mòng manh cùng mây mù hòa hợp một thể. nàng xuất hiện, như từ trong mây mù đối diện đột nhiên bay ra, hoặc như là từ trên trời roi xuống nhản gian.
Nữ nhân đứng lại ờ đối diện bất động, rồi lại phiêu nhiên như tiên, loại cảm giác này làm cho người ta cảm thấy cổ quái, lại nhịn không được sinh lòng kính sợ. Bẽn này vực sâu tuy là ánh lùa hừng hực. nhưng đối diện nhưng lại mờ ảo khó thấy. Nữ nhân đóng ở noi đó. lại như trôi nổi trong mây.
Sừ Đại Nại thẳm nghĩ trong lòng, người Miêu ra vẻ thần bí. chắc hẳn có đường ra khác đến đối diện, lại làm ra thang tròi dọa người này. Trên đòi này vốn không có thằn, nhung người Miêu lại thần thần bí bí làm ra một thánh nữ. Thánh nữ nếu là sống tại Tuyệt Tình động, thì có tác dụng gì?
Hắn không có tâm tư phức tạp như Tiêu Bố Y, nghĩ đều là nhung điều đơn giản nhất, thẳm nghĩ thấy người Miêu này có yêu cầu gi. Đại Miêu Vương đã hướng về phía bờ bên kia thi lễ nói: "Quấy nhiễu thánh nữ. tình thếbắt đắc dì. Chỉ là người Miêu trước mắt đã gặp phải thòi khắc sinh tử, ta lo lắng khó có thể lựa chọn, kính xin thánh nữ chỉ rõ".
Hắn nói cung kính, chỉ là bên kia vực sâu, thánh nữ nhung lại không nói một lời. giống như mây vụ mờ ảo vậy, làm cho người ta khó mà nắm bắt...
"Thánh nữ được người Miêu tôn kính nhất, ngày thường cho đù người Miêu, cũng rất khó gặp được nàng. Nhưng mà thánh nữ khi đó, còn không thin bí bằng hiện tại. thánh nữ hiện tại, ta cũng không thấu được".
***
Tiêu Bố Y khi nhìn thấy thánh nữ thần bí, vãn Thủy rốt cuộc đã nói về chuyện cũ trước kia. Lúc này, nàng lại đưa cho Tần Thúc Bảo bà viên thuốc, nhìn thấy sự thống khổ của Tần Thúc Bảo giảm xuống, bĩu môi nói: "Thất Tình cổ là một loại cổ độc quái dị nhát của chúng ta, các cồ độc khác đều bị Thất Tình ẹồ pliá..'giải, nhưng mà người trúng Thất Tinh cổ. đời này không thể giải. Thuốc ta chp ngươi, chỉ có thể giảm bớt thống khổ. nhưng lại không thể trừ tận gốc cổ độc, này... ta hiện tại nói cho ngươi biết, ngươi hận ta sao?"
Tần Thúc Bảo cười khổ nói: "Vô luận có thuốc hay không. lúc trước huynh đệ của ta sinh tử một đường, cho đù hiểu rõ là đi tìm chết, ta cũng sẽ đi. Rất cảm ơn cô nói những cái này đối với ta, thật ra... lúc trước cô đã nói với ta, chỉ sợ cô đã quên".
Vân Thủy cười không nổi, sau hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: "Ngươi thật khờ".
Tần Thúc Bảo mỉm cười nói: "Có đôi khi, ta thật hy vọng bản thân mình ngu ngốc một
ít".
Vân Thùy nghiêng đầu đi, một cước đá lên trên hòn đá nhỗ. tâm phiền tâm loạn, "Ngươi nếu thật là ngu ngốc, ta đà... ta đã không có áy náy. Này... ngươi quay đằu đi. ta nhìn thấy ngươi thống khổ, ta cũng thống khồ!"
Tần Thúc Bảo nghe được cục đá lăn xuống, trên mặt đột nhiên hiện ra vẻ quái dị, chỉ là nghe lời quay đầu đi. Vân Thủy lúc này mới thở phào một cái, cảm giác áp lực giảm đi rất nhiều. "Gia gia của ta bảy trà kết minh chỉ có hai lần, lần thứ nhất là cùng T ây Lương vương của các người, một lần khác là cùng Thục Vương Dương Tú. Lúc trước Thục Vương tuổi còn rất trẻ, hơn nữa hoàng đế vẫn là Dương Kiên. Dương Kiên này hùng tài vĩ lược, nhất thống thiên hạ, gia gia cùa ta mỗi lẩn nhắc đến. thật ra đều rất bội phục. Đại Tùy Dương Kiên vốn cũng là tại Quan Trung lập nghiệp, lúc trước thiên hạ cũng phân chia, nhung mà Dương Kiên so với ai khác đều thông minh hơn, sớm cùng với chúng ta kết minh, đã miễn trừ rắt nhiều sự cố. Bời vì năm đó là cùng Quan Trang kết minh, bảo vệ Ba Thục mấy chục năm an bình, cho nên một lần nữa kết minh, rất nhiều người vẫn lựa chọn Quan Trang! Hai bá phụ của ta, còn có cha ta, thật ra đều lựa chọn như vậy, đều là theo lệ cũ, cũng không phái là hoàn toàn coi trọng những châu báu cùa Lý Hiếu Cung kia, ngươi không tin sao?"
Tần Thúc Bảo nghiêng đằu sang chỗ khác, mỉm cười nói: "Ta tin tường, nhung ta cũng tin tường, thống nhất thiên hạ sẽ là Tây Lương vương, cho nên cũng mong quận chủ tin tường ta!" Bạn đang đọc chuyện tại TruyenGGG.Com
Vân Thủy nhìn hắn hồi lâu, "Người Miêu hận nhất hèn hạ vô sì, kính nhất là anh hùng hảo hán. Ta là một cô gái nhò, làm sao mà biết thiên hạ rốt cuộc sẽ thuộc về ai? Nhưng mà ngươi đã nói như vậy, ta cảm thấy được Tây Lương vương được thiên hạ. vẫn có nhiều khả năng. Dù sao Tây Lương vương thoạt nhìn không tệ, còn có những thủ hạ quên cả sống chết như các ngươi".
Nàng ít khi nói nhiều như vậy, Tẳn Thúc Bảo yên lặng lắng nghe, chỉ là ánh mắt chớp động, nắm chặt nắm tay. Lần này tiến đến triều kiến thánh nữ. bời vì thể hiện cung kính, mấy người bọn họ cũng không có mang theo vũ khí trong người. Nhưng hắn tuy trúng cổ độc, thống khổ không chịu nổi, nhưng mà kinh nghiệm phong phú. vừa rồi Vân Thủy đá bay một cục đá, hắn cũng đã phát hiện có nguy cợ thật lớn. Cục đá gặp ngăn trờ, xa xa có người mai phục?
Nhưng nguy cơ này, là nhằm vào hắn, hay nhằm vào hắn và Vân Thủy? Tẳn Thúc Bảo đánh giá cảnh vật chung quanh, âm thầm kinh sợ.
Trong đó rất khác nhayụ quyết định hắn sẽ hành động như thế nào. Tẳn Thúc Bảo một khắc này lòng nóng như lừa đốt. nhung vẫn giả bộ như tùy ý hòi: "Chúng ta thật không thể vào Tuyệt Tình động sao?"
"Không thể!" Vân Thủy chém đinh chặt sắt nói: "Ta và ngươi tiến Tuyệt Tình động, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"
Tần Thúc Bảo ồ một tiếng, đột nhiên quát lớn: "Cần thận". Hắn lòi còn chưa dứt. người đã nhào tới, địch thù đã phát động, trong bụi cỏ bắn ra hai điểm hàn quang, nhằm vào lại là Vân Thủy!