Trong khi quần thần thoải mái mà đi ngủ, bời vì bọn họ lại có chỗ dừng chân, trong loạn thế, có thể có chỗ dừng chân an ổn đã là chuyện may mắn, thì Vũ Văn Hóa Cập lại nhìn chằm chằm vào ngọn đèn hôn ám, không cách nào ngủ được.
Khi còn sống cần gì ngủ cho nhiều, sau khi chết chẳng phải sẽ ngủ một giấc dài sao. Hắn hiện tại, đã cách thòi điểm an nghỉ càng ngày càng gằn.
Vốn ai cũng cho rằng hắn vào thòi điểm cuối cùng, sẽ dốc cạn cả đáy lòng, thống khổ, nổi điên cũng là có thể. Nhưng ai cũng không ngờ rằng, Vũ Văn Hóa Cập khi đến bước cuối cùng, phi thường tỉnh táo, chậm rãi uống rượu, ăn bữa tối cuối cùng trước khi chết, thoạt nhìn so với Đậu Kiến Đức còn điềm tĩnh hơn nhiều.
Đương nhiên, tỉnh táo có đôi khi, cũng là một loại nồi điên khác!
Ai cũng không biết Vũ Văn Hóa Cập nghĩ cái gì, ai cũng không quan tàm hắn nghĩ cái gì, đối với một người phải chết, ai sẽ quan tâm quá nhiều?
Vũ Vãn Trí Cập nhốt tại một gian khác, cùng đại ca xa xa nhìn qua. nhung lại khônghề nhìn qua chỗ của đại ca. cuống họng của hắn đã khàn, nước mắt của hắn đã khóc khô. hai mắt của hắn chảy không chỉ là lệ, thậm chí là máu.
Hắn sợ hãi, hắn phẫn hận, hắn tuyệt vọng, hắn không cam lòng.
Nếu như biết mình ngày mai sẽ chết, rất nhiều người thật ra đều giống như hắn.
Mọi thứ cùng hắn đều không quan hệ, nhưng mà hắn nhất định phải chết, đơn giãn là hắn có đại ca hành thích vua kia, đây chẳng phải là đùa cợt, đây là chẳng phải là trài người sao? Hắn thống hận đại ca duy nhất trên đòi này, hắn lúc này hận không thể bóp chết đại ca duy nhất trên đời này. nhưng hắn hiện tại đã gằn đến toàn thân vô lực, hắn thậm chí không thể bóp chết một con kiến.
Thanh âm của hắn rốt cuộc đã không lên tiếng nổi nữa. cừ động của hắn rốt cuộc đã cứng ngắc, hắn không đợi tới một đao kia, tính mạng của hắn đã dần dần mất đi...
Vũ Văn Hóa Cập cũng không có liếc nhìn qua đệ đệ. hắn chi bưng chén rượu, nhìn sang ngọn đèn. tựa như noi đó có cảnh đẹp cả đòi xem không đủ. Đậu Kiến Đức quả nhiên nhân nghĩa, trước khi hắn chết, cho hắn rượu ngon thức ăn ngon, hắn muốn quý trọng rượu cùng thức ăn này.
Rượu có mỹ vị nói không ra lời, món ăn có vị,có. sắc. Vũ Văn Hóa Cập chậm rãi nhấm nháp, đột nhiên hai hàng nước mắt chảy xuống. Bời vi hắn bỗng nhiên phát hiện, những năm gần đây, hắn cho tới bây giờ đều ăn không biết vị, nhưng rốt cuộc có một ngày biết được, thì lại là ngày cuối cùng.
Cừa lao vang lên một tiếng. Bùi Củ chậm rãi đi tới, Vũ Văn Trí Cặp phắn khời một tia khí lực cuối cùng, bổ nhào ra trước lao tù. khàn giọng nói: "Bùi Thị Lang, cứu ta!".
Bùi Cù cũng không nhìn hắn, trực tiệp đi đến bên ngoài nhà lao cùa Vũ Văn Hóa Cập, trầm giọng nói: "Thánh Thượng... ta đã tới".
"Thánh Thượng?" Vũ Văn Hóa Cập mỉm cười nói: "Bùi Thị Lang, ngươi thật thú vị" Chính hắn cũng không nhớ rõ đã từng xưng đế. Tất cả đều là Bùi Cù nhớ rõ. Hắn nói qua một ngày làm hoàng đế cũng tốt, kết quả hắn quả thực đã trở thành hoàng đế một ngày, nhung ngày hôm sau đã bị người chém đầu. Lúc này Bùi Củ xung hô hắn là Thánh Thượng, đã là cực kỳ cay độc tĩào phúng.
Bùi Củ vẫn phong độ như trước, nhưng không có cười cợt gì, chỉ nói: "Lào thần đã cạn kiệt tâm lực, cho tới bây giờ hại Thánh Thượng chết, trăm chết không thể thứ tội. nhung.. Vũ Văn Hóa Cập bưng chén rượu, mỉm cười cắt ngang lòi của hắn nói: "Vi sao?"
"Cái gì vì sao?" Bùi Cù khó hiểu nói.
Vũ Văn Hóa Cập chậm rãi nói: "Ngươi tại sao phải bức từ Dương Quảng... bức từ Dương Cảo... sau đó... bức tử ta? Bùi Thị Lang, ta phát hiện ngươi thật thâm sâu không lường được. Tam đại quân vương chết ờ trên tay ngươi, ngươi cũng coi như đủ để tự ngạo".
Bùi Cù không nóL Vũ Văn Hóa Cập đột nhiên gõ gõ đầu, "Ta quên, hẳn là bốn. Lúc trước khi Dương Quảng đăng cơ, Bùi Thị Lang cũng đã xuất lực. Nói không chừng Dương Kiên đến chết, cũng có công lao của Bùi Thị Lang".
Bùi Cù trầm giọng nói: "Nếu như nói những lời này có thể làm cho Thánh Thượng thoải mái chút ít. Thánh Thượng cứ việc thoải mái nói ra".
Vũ Văn Hóa Cập nắm chén rượu, trên tay nồi gân xanh, còn có thể kềm chế bản thân tình táo, "Năm đó gia phụ chết. Bùi Thị Lang bày mưu tính kế cho ta, ta vẫn trong lòng cảm kích. Nhưng người sắp chết, đầu óc không biết tại sao lại rất rò ràng. Ta đột nhiên càm thấy ngươi không phải giúp ta... mà là muốn hại ta!"
"ít nhất người hiện tại vẫn còn sống, ít nhất năm đó nếu không có Hóa Cập đến cầu khẩn lào phu. lào phu cũng sẽ không phạm phải tội khi quân. Chỉ là muốn cứu người một mạng, nào đâu nghĩ đến..Bùi Cù thở dài nói: "Ta hiểu tâm tình của Thánh Thượng giờ phút này, ta thậm chí hận không thể lấy thân thay thế... "
Vũ Văn Hóa Cập cười rơi lệ, "Nói hay, nói rất hay! Ta thật hy vọng Đậu Kiến Đức có thể nghe được câu này! Ta sống, hình như so với chết còn muốn thống khổ hơn, nếu như lúc trước hiểu rằng sẽ có một ngày như vậy. Ta thà tình nguyên lúc trước chết đi cho rồi. Bùi Thị Lang, ta rốt cuộc đã đắc tội Bùi Thị Lang lúc nào, lũa khiến cho Bùi Thị Lang đối đãi với ta như thế? Chẳng lẽ đến phút cuối cùng cùa ta, người còn không chịu để cho ta rõ ràng, ngươi thật sự ngoan độc như vậy sao?"
"Minh bạch cái gì?" Bùi Củ cau mày hỗi.
"Ta hiện tại hiểu rằng, chúng ta chò dù đầu nhập vào Dương Thiện Hội. cũng không qua là cẩu thà hoi tàn. Thiên hạ đại sự đã định, chúng ta ròi Giang Đô, lấy Đông Đô. chiếm huyện Ngụy, đi Vũ An, đều là nước cờ sai. Hơn mười vạn quân Giang Đô một khi tan hết. đến kết cuộc hôm nay, có thể nói là ngươi một tay bày ra. Ta thật không rõ, ta hiện tại cũng nhìn ra được con đường này tuyệt đối đi không thông. Bùi Thị Lang không có lý nào mà nhìn không ra? Nhưng ngươi van cổ động ta đi lên trên đó. đi đến kết quả hỏm nay. Dựa vào năng lực của ngươi, đầu độc đại quân giết ta cũng không phải là việc khó, lúc trước Tư Mã Đức Kham tạo phản, ngươi thậm chí cái gì cũng không cằn làm, ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhung ngươi hết lần này tới lẩn khác đã cứu ta Dựa vào năng lực của ngươi, cho dù mang quân Giang Đô đầu nhập Tây Lương vương, Trường Nhạc vương, Sơn Đại vương đều không có vẩn đề. nhưng ngươi hết lần này tới lần khác ai cũng không đầu nhập, cho tới bây giờ rốt cuộc lạc đến tay Đậu Kiến Đức. Ngưai thông minh như vậy, tại sao phải làm chuyện hồ đồ như vậy? Bùi Thị Lang, ta đã sắp chết, van cầu ngươi, nói cho ta biết nguyên nhân, có được không?"
Bùi Cù thở dài nói: "Thánh Thượng, bất luận kẻ nào đi đến bước này. đều nghi thằn nghi quỷ, lão thẳn làm người, có thể dùng tám chữ để hình đung".
"Tám chữ gì?" Vũ Vãn Hóa Cập vội vàng hòi.
"Cúc cung tận tụy, đến chết không thôi" Bùi Củ nghiêm nghị nói.
Vũ Vãn Hóa Cập đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là trên tay nổi gân xanh, toàn thân phát
Bùi Củ nghiêm mặt nói: "Thánh Thượng, ta hiểu rẳng ngươi tàm tình không tốt. nhung đổi lại bất cứ người nào là lão phu, cũng chỉ có thể làm được như lào phu mà thôi. Lào phu cúc cung tận tụy, bày mưu tính kế, chỉ là tận bổn phận nhân thần. Thánh Thượng muốn trách, lào phu chi có thể nghe, nhưng ta nghĩ nếu có Dương Tướng quàn, thêm mấy vạn quàn Giang Đô, nói không chừng có thể đánh bại Tiêu Bố Y... chuyển bại thành thắng... nhung mà người đột nhiên giết Tùy Đế... tự hủy trường thành... quả thực nhân lực khó vàn hồi".
"Bùi Củ... con mẹ mười tám đời tổ tông nhà ngươi!" Vũ Văn Hóa Cặp nhìn sang Bùi Củ, rốt cuộc không kiềm chế được lùa giận trong lồng ngực, chộp lấy bát rượu ném ra.
Hắn quát lớn một tiếng, ngọn đèn bốn vách tường đều là sáng tắt bất định, Bùi Cù cuống quít né trémh, nhưng bát rượu thế tới rất nhaah, hắn đã không thể né tránh.
Chỉ nghe ai ui một tiếng, tiệp đó một tiếng bốp vang lên, Bùi Cù đã bị bát rượu đập trúng ngực. Bát niọu rơi xuống đất, nghe một tiếng giòn vang. Trong nhà lao ầm vang, Tống Chính Bồn đã vọt đến. Vũ Văn Hóa Cập vọt tới trước lao tù. khàn giọng nói: "Bùi Củ. Ngươi là đồ tạp chủng, hại ta cho tới tình trạng hôm nay, ngươi tới đây, ngươi tới đây! Để cho ta bóp chết ngươi!"
Bùi Củ thần dính đầy rượu, tràn đầy khó xử, Tống Chính Bồn nhìn thấy, cuống quít kéo Bùi Cù ra khói nhà giam, trong phòng giam chỉ còn lại Vũ Văn Hóa Cập thê lương kêu to, "Đậu Kiến Đức. Không phải như vậy, ta không có hành thích vua, ta không có hành thích vua! Dương Cào không phải ta giết, Dương Quảng cũng không phải ta giết. Hai người kia đều là Bùi Củ giết!"
Ằm một tiếng vang lớn, cùa sắt ngàn cách trong ngoài, cũng đã đem tiếng la hét của Vũ Văn Hóa Cập cắt ngang. Tống Chính Bổn cười nói: "Bùi Thị Lang tốt bụng nhân hàu. nhung lại gặp phải chó điên".
Bùi Củ cười khổ. "Bất luận kẻ nào đến bước này. chỉ sợ đều là như nhau".
"Bùi Thị Lang khồ cực rồi, trờ về đổi y phục rồi nghỉ ngơi" Tống Chính Bồn nói.
Bùi Củ gật đầu, chậm rãi đi về phía chỗ nghỉ ngơi, bóng lưng cô độc. Tống Chính Bổn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Bùi Củ, sau một lúc lâu thì đi về phía hành cung của Đậu Kiến Đức. Nguồn tại http://TruyenGGG.Com
Đậu Kiến Đức làm người đơn giản, hành cung là nói cho dể nghe, thực sự chi là một căn phòng lớn mà thôi.
Lần này đánh bại quân Giang Đô, mặc đù không tính là thành tựu gì. nhưng châu báu thu được ngược lại rất nhiều, Đậu Kiến Đức một món cũng không lưu. ngoại trừ lưu lại lảm phí đi đường cho quần thần Giang Đô, còn lại đều phân cho thủ hạ.
Trong phòng, Đậu Kiến Đức ngồi trong góc, đối mặt với ngọn đèn, thấy Tống Chính B ổn đi tới, nhẹ giọng hòi, "Thế nào rồi?"
Tống Chính Bổn cau mày nói: "Khởi bầm Trường Nhạc vương, Vũ Vàn Hóa Cập điên rồi, hắn muốn đem tất cà tội danh đồ lên trên người Bùi Củ".
"Vậy bọn họ nói cái gi?" Đậu Kiến Đức hỏi.
Tống Chính Bổn lắc đằu, "Vi thần không biết. Nhưng mà Tô tướng quàn sẽ lập tức đến". Cừa phòng chợt vang lên, Tô Định Phương đầy cừa phòngra, "Trường Nhạc vương. Vũ Văn Hóa Cập là kẻ điên... bên ta cũng nghe rõ ràng, Bùi Cù cũng không có vắn đề gi, chắc hẳn Vũ Văn Hóa Cập muốn kéo Bùi Cù cùng chết" Hắn đem tất cả những gì phát sinh trong phòng giam kể lại. không chút thiểu sót.
Đậu Kiến Đức chăm chú lắng nghe, mãi cho đến Tô Định Phương nói xong, không phát biểu bất cứ ý kiến gi.
Chờ Tô Định Phương nói xong. Đậu Kiến Đức mới hòi. "Các ngươi có cái nhìn ra sao?"
Tống Chính Bổn nói: "Vũ Văn Hóa Cập đã phát điêm. làm cho người ta cười chê. Hiện tại người nào cũng biết, Dương Quảng là bời vi hắn mà chết, Bùi Củ cũng không có ờ tại đó, hắn lại đều đổ lên trên người Bùi Cù, quả thực không có bất kỳ lý trí gì đáng nói. Loại kẻ điên này, chúng ta không cần tự làm khổ mình mà làng phí thời gian ở trên người hắn?"
Tô Định Phương nói tiếp: "Phàm người ta làm việc, dù sao cũng phải có một lý do. Quân Giang Đô chiến đều bại, trong mắt cùa ta, một mặt là nhớ nhà sốt ruột, không thể không phản. Nhưng bọn họ sợ hãi thủ đoạn cùa Tiêu Bố Y, không dám đi Đông Đô. chỉ có thể cầu thả hoi tàn, binh bại đi tìm Dương Thiện Hội, cũng là hành động bất đắc đĩ. Nếu là chúng ta, cùng đồ mạt lộ, chỉ sợ cũng nghĩ không ra phương pháp tốt hơn".
Đậu Kiến Đức chậm rãi gật đầu nói: "Thì ra là thế".
"Trường Nhạc vương, chúng ta xừ trí Vũ Văn Hóa Cập như thế nào?" Hai thù hạ đồng thanh hòi.
Đậu Kiến Đức khoát khoát tay, nói khẽ: "Chém!"
ở trong phòng giam, giam giữ là những người phải chết. Vũ Văn Trí Cập đã si ngốc ngơ ngác, Vũ Văn Hóa Cập sau khi cừa sắt đóng không làu. đã đinh chỉ gào thét.
Hắn cố gắng, hắn cũng đã buông thả, hắn phát hiện so với Bùi Cù cùng Tiêu Bố Y, hắn chi có thể dùng năng lực quá kém để hình dung. Hắn vốn nghĩ, cho dù chết, cũng sẽ khiến cho Bùi Cù không thể sống tốt, một khắc ác độc bành trướng mà không thể thu thập, cho nên hắn muốn tìm Bùi Cù nói chuyện, cho nên hắn cầu khẩn Đậu Kiến Đức. chân tướng của sự việc vượt xa những gì bọn họ chứng kiến, hắn hy vọng Trường Nhạc vương cho hắn một cơ hội.
Nhưng mà hắn sai rồi, hắn căn bản không có bất cứ cơ hội nào!
Hắn thủy chung là một con rối, là tượng gỗ, chi có thể chịu người khác an bài, phải chết, thì không thể sống!
Hắn hiện tại thực sự có chút ít tinh thẳn hoảng hốt. thậm chí cũng không thể xác định mình đoán có chính xác hay không. Nhưng đoán như vậy. thi sao có thể thuyết phục người bên ngoài?
Mang theo xiềng xích đi ra đại lao. ánh nắng tươi sáng, nhưng đối với hắn trong lao ngục mà nói, rất là chướng mắt. Nghe tiếng đinh đinh đang đang đơn điệu rơi ờ sau lưng, nghe tiếng mắng chửi ầm ĩ rơi vào sau lưng, trước mắt, bóng dáng thoảng qua, hóa thành từng gương mặt dữ tợn. Khi Vũ Văn Hóa Cập quỳ gối trên chợ. khóe miệng lại xuất hiện nụ cười.
Liếc xéo thấy phía sau bối khảm đao giơ lên. quang hàn chiếu người. Vũ Văn Trí Cập hét thảm một tiếng, không còn tiếng động. Vũ Văn Hóa Cập một khắc này. phi thường binh tĩnh, nhìn sang ánh đương cùng ánh đao chói mắt, tự hòi một câu cuối cùng, đến chết vẫn là con rối sao?
Đao nâng đao hạ, bay lên một cái đầu. máu tươi tung tóe ra, bắn lẻn trên vải trắng cách cả trượng, vẽ ra một con rối thật bi ai!