Chi là cản trờ một cái, Lương Diễm Nương đã lui đến trước một cây đại thụ. dựa vào cây mà đứng, trước ngực máu tươi ròng ròng, thần sắc thê lương.
Đỗ Phục Uy đáĩdi rơi ám khí, mặt giống như hàn băng, cũng không nói nhiều, tiến lên một bước.
Lương Diễm Nưang lúc này mới nhìn thấy mũi cùa Đỗ Phục Uy có nhét hai khối thuốc, lúc này đây mới không hít vào khói độc, lạnh giọng nói: "Thi ra ngươi sớm có chuẩn bị".
Đỗ Phục Uy mỉm cười nói:"Các ngươi chẳng phải cũng như thế sao?"
Máu tươi không ngừng chảy XUÔỊ Lương Diễm Nương lại nhìn cũng không thèm nhìn, điềm nhiên nói: "Đỗ Phục Uy, ngươi chớ có quên. Giết ta, con cùa ngươi, thê từ của ngươi sẽ chết!"
Đỗ Phục Uy cười lạnh nói: "Ta nếu không giết ngươi, nghe ngươi đầu độc. chẳng những con ta, thê từ cùa ta phải chết, ta phải chết, huynh đệ cùa ta phải chết, mười vạn quân Giang Hoài cũng bời vì ta mà chết! đã nhưvầy, chết hai người, so với chết nhiều người nhưvậy thi vẫn tốt hơn!"
Lương Diễm Nương thay đổi sắc mặt, không ngờ Đỗ Phục Uy nhẫn tâm như thế. tính toán cũng tinh tường. Hắn đã nói ra những lời này, hiền nhiên là tuyệt đối sẽ không buông tha mình.
Con mắt khệp lại, Lương Diễm Nương lộ vẻ sầu thảm cười nói: "Tốt, cờ ta kém một chiêu. Ngưai giết ta là tốt rồi".
Nàng hai tay rủ xuống, thoạt nhìn hoàn toàn buông tha chống cự, hơn nữa trên người máu tươi chảy xuôi, thê thảm vô cùng. Đỗ Phục Uy cũng không mềm lòng, cổ tay xoay chuyển, đã từ bên hông lấy ra nhuyễn kiếm, cánh tay chán động, nhuyễn kiếm rang lẻn thẳng tắp. đâm thẳng vào cổ họng Lương Diễm Nương.
Đối với kẻ địch nhân từ nương tay, không thể nghi ngờ là tàn nhẫn đối với chính mình, Đỗ Phục Uy thân kinh bách chiến, cũng rõ ràng điểm ấy.
Lương Diễm Nương thân là quân sư dưới tay Vô Thượng Vương, giảo hoạt đa đoan. Hắn và Lương Diễm Nương đã từng có quan hệ qua lại, cáng rõ ràng điềm ấy. Cho nên Lương Diễm Nương tuy bộ dáng là khoanh tay chịu chết. Đỗ Phục Uy lại không chút nào dám chủ quan. Hắn một kiếm đâm ra, hai mắt lại nhìn thẳng cừ động quanh thân cùa Lương Diễm Nưang, đề phòng nàng đánh trả.
Không ngờ Lương Diễm Nương hoàn toàn không né không tránh, Đỗ Phục Uy một kiểm đảm ra, mắt thấy muốn đem Lương Diễm Nương đóng đinh ở trên cây, đột nhiên nghe được cách đó không xa có người kêu to, "Nghĩa phụ cần thận". Đỗ Phục Uy nghe ra là thanh âm của Vương Hùng Đản, trong lúc đó trươc mắt chợt sáng rực lên, không thể xem là vật gì, trong lòng hoàng hốt, nghiêng người xuyên ra ngoài.
Hắn gặp kinh biến, không cầu giết địch, trước cầu tự bảo vệ minh. Phần lớn người ta đột nhiên thấy vật không thề nhìn ra, quá nừa sẽ kinh ngạc đến ngày người hoặc là thụt lùi. hắn trước khi xuất kích đã quan sát địa hình xung quanh mình, chì sợ đối thù đoạn đường lùi, lúc này đây nghiêng người xuyên ra, thực là đầy kinh nghiệm.
Nhưng hắn biến hóa mặc dù nhanh, nhưng trước mắt sau khi sáng rực lên, cũng không gặp vật gì, khó tránh khỏi trong lòng hoảng sợ. Chỉ cảm thấy một con thanh long từ trên cây biến ảo ra, hung dữ đánh về phía hắn.
Đầu vai mát lạnh, bụng đau xót, Đỗ Phục Uy đã biết, mình trúng hai chiêu của đối thủ. Nhưng địch thù rốt cuộc xuất kích như thế nào. hắn lại toàn bộ đều không biết rõ tinh hình.
Khi hắn thoát ra, hiểu rõ phía trước có một bụi cò, nhung trong lúc cấp thiết, dưới chân vấp một cái đã té ngà văng ra ngoài, không khỏi thẳm kêu không ồn.
Kinh qua nhiều trận chiến, không thể nghi ngờ lần này là hiềm ác nhất, hắn chỉ cho là Lương Diễm Nương lẻ loi một mình tiến đến, thẳm nghĩ sau khi giết Lương Diễm Nương, thì mới mưu đồ người khác, nào đâu nghĩ đến, Lương Diễm Nương còn có giúp đờ. hơn nữa huyễn thuật, võ công đều lọi hại.
Khi ngà vào trong bụi cỏ, Đỗ Phục Uy vẫn không cam lòng ngồi chờ chết, cánh tay khẽ chống, kiệt lực hướng về phía xa nhanh chóng lăn đi. Hai mắt mới cảm thấy khôi phục chút thị giác, đã thấy hai điểm hồng quang đánh tới.
Đỗ Phục Uy chưa bao giờ thấy qua loại đối trận cổ quái này. không kịp né tránh, trong lúc đó nghe thấy một tiếng kêu to, Vương Hùng Đản bổ nhào vào trước người hắn, vì hắn ngăn cản hai điểm hồng quang này. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenGGG.Com
Chỉ nghe thấy oành một tiếng, ngay sau đó ánh lừa hừng hực, Vương Hùng Đản bị đốt cháy, tiếng kêu thê lương truyền ra ngoài.
Đỗ Phục Uy toát ra mồ hôi lạnh, mặc dù không muốn buông tay. nhung lại không thể không thả lòng, trong ngọn lùa, hắn đã nhìn thấy đối thù ngoại trừ Lương Diễm Nương ra, lại còn có hai người mai phục. Một người áo xanh, mang trên mặt một cái mặt nạ, còn lại là một cô gái mặc đồ đỏ, cao ngạo giống nhưphượng hoàng!
Thanh Long. Hòa Phượng, Lương Diễm Nương?
Đỗ Phục Uy khi lóe lên ý nghĩ này. trong lòng đã trầm xuống. Hắn đương nhiên hiểu rằng dưới tay Vô Thượng Vương cực kỳ có mưu kế là Lương Diễm Nương, võ công cao nhất lại là tứ đại tướng, phân biệt là ThanhLong, Hắc Hồ, Xích Báo. Hòa Phượng!
Xích Báo năm khi hai quân đối chọi, bị Trương Tu đã bắn chết. Hắc Hổ nhung lại chết trên đường bại lui ờ Hạ Bôi, Thanh Lọng. Hòa Phượng sau khi binh bại. không rò ờ đâu. nào đâu nghĩđến, hôm nay lại xuất hiện ở Đông Đô. hơn nữa muốn lấy tính mạng của hắn.
Bản thân suy nghĩ vì huynh đệ. đến Đông Đô. thật ra không muốn lại chịu Thái Bình đạo khống chế, bọn họ cũng cặn bàn không muốn đàm phán, thẳm nghĩ giết mình, khiển cho quân Giang Hoài cùng quân Tây Lương đánh nhau, tiến tới ngư ông đắc lợi? Đỗ Phục Uy kh nghĩ tới đây, đã rõ ràũg quỷ kế của bọn họ, lại nhìn thấy nghĩa từ bị lùa lớn bao phủ. ngà lăn ở dưới mà chết cháy, trong lòng giận không kềm được, hét lớn một tiếng, không hề lui ra phía sau, ngược lại cầm kiếm đâm về phía Thanh Long, đã không chú ý an nguy bản thân.
Hắn biết bản thân mình bị trọng thương, hai mắt bị hao tồn, muốn ờ dưới tay ba người này thoát được tính mạng, thật sự so với lên trời còn khó hơn, đã như vầy, chi cần có thể giết một người, cũng coi như không uổng tính. mạng.
Một người liều mạng, vạn người khó địch, Đỗ Phục Uy giặn mà phản công, Hòa Phượng. Lương Diễm Nương hoa dung thất sắc, chỉ có thể rút lui. Các nàng đã gặp nhiều người ờ trong hoàn cảnh ác liệt mà thất hồn lạc phách, Đỗ Phục Uy lại càng áp chế càng hăng. Giống như hùng sư bị thương tức giận vậy, làm cho các nàng sao không sợ hài cho được? Thanh Long khóe miệng lại mang theo nụ cười ác độc. thân hình xoay chuyển, không lùi mà tiến tới, đã đến trước người Đỗ Phục Uy. Ánh mắt của hắn độc đáo. đã nhìn ra Đỗ
Phục Uy ra tay không ồn, có tiăm ngàn chỗ hờ, mà hắn chỉ cằn bắt lấy một chỗ hờ, có thể dồn địch vào chỗ chết!
Vươn tay chụp lấy, đã giữ chặt lấy nhuyễn kiểm của Đỗ Phục Uy. Thanh Long ống tay áo đột nhiên xuyên ra một cây cương trùy, đâm vào ngực cùa Đỗ Phục Uy. Đôi tay cùa hắn đều kim quang lập lòe, lại là đao thương bất nhập.
Mắt thấy cương trùy muốn đâm vào ngực Đỗ Phục Uy. Thanh Long đột nhiên trong lòng vi run sợ, bời vì liếc xéo qua, chỉ thấy được đạo hào quang, phá vỡ trời đêm. Sau khi nghe xẹt một tiếng, cương trùy đã bị cắt thành hai đoạn!
Thanh long đã biết, bên người đến một tuyệt thế cao thủ. hơn nữa tuyệt không phải bằng hữu cùa mình!
Hào quang sau khi chặt đứt cương trùy, nhoằng một cái. thoáng qua đã đảm về mười ba chỗ quanh thân Thanh Long. Thanh Long đã gặp qua cao thù sừ dụng kiếm, nhung lại chưa bao giờ nghĩ đến. cao thù này, lại là một cô gái áo đen.
Cô gái áo đem một nhát đâm ra mười ba kiếm. Thanh Long trong tiếng hét vang, lộn một vòng đi ra ngoài, lại cảm thấy trước ngực, cánh tay, đùi đều mát lạnh. Khi roi xuống đất. trên người ít nhất có bảy tám chỗ chảy máu.
Hắn nếu không có trốn nhanh, cầỉ sợ trên người còn có tới mười ba lỗ thủng. Hắn xuất đạo đã lâu, bị người một chiêu đã bị thương bảy tám chỗ. thật sự là chuyện trước đó chưa từng có.
Cô gái áo đen đương nhiên chính là Tư Nam!
Tư Nam bức lui Thanh Long, trong mắt lóe lên kinh ngạc, nàng không ngờ bản thân súc lực một kiếm, vậy mà không giết được Thanh Long! Nàng gặp đối thù mạnh mẽ. một mực ẳn nhẫn, cho đến thời điểm mấu chốt nhất, lúc này mới xuát kiếm, vốn định giết Thanh Long, hai người còn lại cũng không khó đối phó. Nhưng không ngờ Thanh Long vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, lại vẫn có thể tránh thoát ám toán cùa nàng.
Đối thù nếu không phải võ công cao minh, hơn nữa bàng mòn tả đạo tầng tầng lớp lớp, Tư Nam lấy một địch ba, lại phải chiểu cố Đỗ Phục Uy, nàng cũng không có nắm chắc phần thắng!
Đỗ Phục Uy có lẽ cũng không biết đối thù ra tay như thế nào. Tư Nam tránh ở chỗ tối, lại nhìn rõ ràng. Đỗ Phục Uy khi muốn giết chết Lương Diễm Nương. Thanh Long nắp ở phía sau cây đột nhiên xuất ra một đạo ánh sáng, mà đùng thù phép ra sao, Tư Nam cũng không tỉnh, tường. Khi ánh sáng bao lại Đỗ Phục Uy. Lương Diễm Nương cùng Thanh Long hầu như đồng thời ra tay, ám khí của Lương Dịễm Nương đánh trúng vai Đỗ Phục Uy, mà cương trùy của Thanh Long lại đâm vào bụng của Đỗ Phục Uy.
Lúc này Hòa Phượng xuất hiện, quăng ra hai viên hòa đạn, loại ám khí này cực kỳ âm độc. gặp gió là đốt. Vốn roi vào trên người Đỗ Phục Uy, Đỗ Phục Uy tuyệt đối sống không nổi, không ngờ Vương Hùng Đạn nghe được nghĩa phụ có vấn đề, chạy ra khỏi phòng, thấy nghía phụ gặp nạn, lại xả thân vì Đỗ Phục Uy chặn diêm vương lấy mạng.
Cho tới bây giờ, Đỗ Phục Uy bản thân bị trọng thương. Vương Hùng Đản chết, Thanh Long. Lương Diễm Nương bị thương, nhưng vẫn còn có khả năng tái chiến, Hòa Phượng bắn lùa ra cực kỳ âm độc. cũng là một vắn đè khó giải quyết, Tư Nam sau khi phân tích tình thạ hiểu rằng rất là phiền toái, không hề nói nhảm, trầm giọng nói: "Đỗ Phục Uy. ngươi đi trước đi!"
Đỗ Phục Uy tìm được đường sống trong chỗ chết, kinh ngạc không thôi, nghe được mệnh lệnh cùa TưNam, lộ ra vẻ sầu thảm cười nói: "Cô nương đi trước đi".
TưNam ngạc nhiên nói: "Ngươi hồ đồ à?"
Đỗ Phục Uy hít vào một hơi, ổn định tâm thần nói: "Đỗ mỗ chỉ có một cái mạng rách này, được cô nương cứu giúp, cảm kích khôn cùng. Nhưng hôm nay nếu không giết ba người này, ta mặt mũi nào đối mặt với Hùng Đản?"
Lương Diễm Nương cười khanh khách nói: "Đúng vậy. hôm nay mọi người không chết không thôi".
TưNam nếu không phải tỉnh táo, thiểu chút nữa một cước đã đạp qua, lúc này còn muốn liều mạng, không thể nghi ngờ mà kẻ ngu xuẩn. Đỗ Phục Uy tại sao vào lúc này, lại làm chuyện ngu xuản như vậy.
Nàng được Tiêu Bố Y nhờ vả, muốn bảo toàn tính mạng của Đỗ Phục Uy, thẳm nghĩ làm như thế nào để hoàn thành mệnh lệnh, nhưng thấy ba người Thanh Long xông tới. đù là thông minh, trong lúc nhất thời cũng vô kế khả thi.
Ba người Thanh Long lúc này đã phát động. Lương Diễm Nương. Hòa Phượng một trái một phải kẹp lấy Tư Nam, Thanh Long lại nhảy cao lên. muốn từ đinh đầu Tư Nam phóng qua đi giết Đỗ Phục Uy.
Tư Nam trong lúc đó hai mắt sáng ngời, khẽ quát một tiếng, đã nhảy cao lên. một kiếm đâm về phía Thanh Long. Thanh Long đột nhiên thân hình chợt chuỵển, trùy gãy thẳng đến dưới eo cùa Tư Nam. Hòa Phượng đánh ra hai viên hỏa đạn, Lương Diễm Nương hai tay đi cài mắt cá chân Tư Nam. Ba người liên thù ăn ý, mục tiêu lại đều biến thành Tư Nam, hiền nhiên là nghĩ trước tiên giết TưNam, rồi mới giết Đỗ Phục Uy.
Thanh long vừa rồi một kích lên trời, cũng bất quá là kế dụ địch.
Tư Nam trong giây lát, ba mặt thụ địch, Thanh Long khóe miệng xuất hiện nụ cười lạnh dữ tợn, mắt thấy Tư Nam tiánh không khỏi một kích liên thù cùa ba người. Trong tích tắc sau lưng vang lên một tiếnghét lớn, giống như tiếng sắm trên chín tầng trời!
Thanh Long chỉ cảm thấy ngực chấn động mành liệt, hai tai ầm ầm, không biết phát sinh chuyện gi. Lương Diễm Nưang thấy ở sau lưng Thanh Long đột nhiên hào quang chớp sáng, xẹt tới một đao!
Một đao kia vô cùng ác độc, cực nhanh, cực bén, phảng phất nhưtrăng sáng chói lọi trên cả bầu trời đều hội tụ ờ trẽn một đao này, hoặc như là bóng đêm khôn cùng kéo lê một đạo điện xẹt.
Một đao chặt tới. bay lên một cái đầu lâu, một chùm máu nóng. Lương Diễm Nương thoáng nhìn, trong lòng kinh hoàng, bời vì nàng nhìn thấy một người như thiên thằn hạ xuống, không có một dấu hiệu, một đao đã chém bay đầu Thanh Long!
Người nọ hai hàng chân mày như đao, ánh mắt như đao. mặt như đao gọt. nhung trường đao trong tay lại không như đao, mà là như điện xẹt, như sét đánh.
Tiêu Bố Y rốt cuộc ra tay. vừa ra tay đã giết đệ nhất cao thủ Thanh Long dưới tay Vô Thượng Vương.
Tiêu Bố Y đã thu đao.