Màn đêm dần dần đậm đặc, mọi người trong phòng nghị sự đã khó phân biệt khuôn mặt.
Không có ai đốt đèn, cũng không có ai rời khòi. tất cả mọi người như cọc gỗ nhìn sang Đỗ Phục Uy ngồi ở dưới đất.
Tất cả những chuyện phát sinh trong một ngày này, giống như đang ở trong giấc mộng vậy, hơn nữa nhìn như còn chưa có tỉnh dậy.
Quân Giang Hoài mâu thuẫn đã lâu, quân Giang Hoài đã mỏi mệt. quàn Giang Hoài lúc này trận quyết đấu cũng không kịch liệt, lại phi thường thảm thiết cuối cùng đã hạ màn.
Nhưng đến khi mặt tròi một lần nữa mọc lên, quân Giang Hoài còn có thể là quàn Giang Hoài hay không? Không ai biết, tất cả mọi người đều yên lặng nhìn sang Đỗ Phục Uy, tâm tinh nặng nề tựa như bóng đêm, không có nừa phần ánh sáng.
Đỗ Phục Uy ôm huynh đệ, nhìn sang thê tử, hai mắt trống rỗng, thẫn thờ mà ngồi, không biết qua bao lâu, lúc này mới nói: "Tất cả đều trờ về nghỉ ngơi đi".
"Nghĩa phụ..Hám Lăng tiến lên một bước, muốn nói lại thôi.
"Ta không sao" Đỗ Phục Uy khi nói ra mấy chữ này. không có bất kỳ vẻ mặt gì.
Hám Lăng lại thờ ra một hơi, hắn hiểu rất rõ Đỗ Phục Uy. hắn hiểu rằng. Đỗ Phục Uy nói không có việc gi, thì nhất định là không có việc gi. Nhưng chỉ có một mình Đỗ Phục Uy, hơn nữa khắp noi là một đống hỗn độn, hắn làm sao sống qua được một đêm dài?
"Để cho ta yên tĩnh" Đỗ Phục Uy lại nói.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, rốt cuộc yên lặng thối lui ra khỏi phòng nghị sự. Lúc này, bất luận an ủi gì cũng đều chuyện vô bồ, bất luận an ủi gì, sẽ chỉ làm cho ngiĩời trong cuộc cảm thấy chán ghét.
Đêm đã đậm đặc, máu đã lạnh, Đỗ Phục Uy nhìn ra phía trước, khi thấy Miêu Hải Triều lui ra, đột nhiên nói: "Hải Triầi lưu lại... hai thủ hạ của ngươi cũng lưu lại. Hám Lăng, ngươi chăm sóc Đức Tuắn cho tốt".
Hám Lăng ứng lệnh, Miêu Hải Triều hoi ngạc nhiên, thoáng qua có chút phấn chấn, hắn chỉ cảm thấy lúc này không giúp được gì cho Đỗ Phục Uy, nhrnig hắn lại muốn ờ bên cạnh Đỗ Phục Uy. Lúc này, là huynh đệ, chỉ cần cùng đi, chỉ cần lắng nghe. Hắn nghĩ Đỗ Phục Uy cho dù khóc lớn một hồi, cũng không tổn hại anh hùng bản sắc.
Nhưng khiển cho Miêu Hải Triều kinh ngạc là, Đỗ Phục Uy vì sao phải lưu lại hai thủ hạ của hắn.
Hai người kia vốn là Lý Tình phái tới, chẳng lẽ Đỗ Phục Uy đã nhặn ra? Miêu Hải Triều có chút bất an, liếc nhìn Tiêu Bố Y. TưNam, Tiêu Bố Y không chút đo dự gặt gật đầu.
Miêu Hải Triều khó hiểu ý nghĩa, rốt cuộc lưu lại, ngồi ờ đối diện Đỗ Phục Uy. không nói một lời. Hắn không muốn nói những lời suông như người chết đi không thể sống lại. hắn cũng không muốn an ùi Đỗ pilục Uy. Loại đau xót này. làm sao mà người bên ngoài đơn giản mấy câu là có thể san bằng?
Hắn thậm chí không muốn nhắc tới chuyện này. chỉ hy vọng Đỗ Phục Uy nhanh chóng quên đi.
Có lẽ chi có thòi gian, mới là linh đan diệu dược tiêu trừ tất cả bi thống trên thế gian!
Đỗ Phục Uy mắt đảo một vòng, roi lên trên người Tiêu Bố Y, môi động hai cái. thấp giọng nói: "Tây Lương vương, người cũng đến xem?"
Tiêu Bổ Y than nhẹ một tiếng, "Ngươi đã sớm nhận ra ta tới?"
"Thù hạ cùa tướng lãnh Giang Hoài, ta không biết cực ít" Đỗ Phục Uy lạnh nhạt nói: "Bọn họ đối với ta hoặc là tôn kính, hoặc là thống hận, chỉ có ánh mắt của người đối với ta là... thương cảm! Dưới gầm trời này, người đối với Đỗ Phục Uy ta thương cảm, cũng chì có một mình Tây Lương vưang".
"Đỗ tổng quản, thật xin lỗi, ta không làm được gi" Tiêu Bổ Y áy náy nói.
Miêu Hải Triều tầiếu chút nữa nhảy dựng lên. Hắn nẳm mơ cũng không có nghĩ đến. Đường đường đứng đằu Đông Đô, bá chù thiên hạ, đại tướng quân bễ nghễ bốn phương, chinh chiến bát hoang kia lại ờ bên cạnh mình.
Mà chính mình, còn tường rằng hắn chỉ là một nhân vật nhỗ. bất quá võ công cao minh một ít!
Đỗ Phục Uy thẫn thờ nói: "Người làm đã là rất tốt rồi, ta rất cảm kích người không có ra tay. Người để cho ta giải quyết tất cả mọi chuyện, ta rất cao hứng".
Hắn nói cao hứng, nhưng lại buồn thương tận xương tùy, Tiêu Bổ Y thở dài, rõ ràng ý tứ cùa Đỗ Phục Uy. Trông thấy Miêu Hải Triều đang nhìn mình, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, mỉm cười nói: "Sự tình phát triển khẩn cấp, nếu như có chỗ đắc tội, xin thứ lỗi".
Miêu Hải Triều cuống quít nói: "Không dám, chỉ là nghĩ không ra... Tây Lương vương lại lấy thân phạm hiểm".
"Tây Lương vương cũng là người, cũng có thất tình lục dục" Tiêu Bố Y nói: "Ta hiểu nỗi khổ tâm cùa Đỗ tổng quản, chỉ là có khi... rất nhiều chuyện, thật không thể làm gì được. Đỗ tổng quản... tuy biết an ùi cũng vô dụng, nhưng ta vẫn muốn nói một câu. nén bi thương mà làm việc".
Miêu Hải Triều nhìn thấy Tiêu Bố Ybình dị gần gũi. ngược lại rất là kinh ngạc. Thoáng qua lại nghĩ, cũng chi có người như vậy, mới có thể khiến cho Đỗ tổng quản yên tâm đem tiền đồ của quàn Giang Hoài đặt ở trên tay hắn.
Tiêu Bố Y đùng thân thể ngàn vàng, vì Đỗ Phục Uy, lại tự mình tiến đến. chỉ bằng một điểm này, có thể thấy được thành ý cùa Đông Đô. Miêu Hải Triều vốn trong lòng hoảng sợ. cảm giác quân Giang Hoài chia năm xẻ bảy, không có đồ. nẻn khi biết Tiêu Bố Y ở bên canh mình, thi cũng yên lòng.
Đỗ Phục Uy đờ đẫn nói: "Tây Lương vương, người yên tâm, ta còn không chết được đâu. Ta khi chưa nhìn thấy quân Giang Hoài sống yên ổn, thì còn không thể chết".
Đỗ Phục Uy đã che dấu đau xót, hoặc là nói, đã đau thương đến chết lặng, loại đả kích này mà hắn còn có thể gắng gượng, Tiêu Bố Y cùng Tư Nam không thể không bội phục.
Không chi có liều mạng chém giết mới là hán từ, Tây Môn Quàn Nghi muốn chết được chết, tuy anh dũng thảm thiết, nhưng Đỗ Phục Uy muốn chết không thể chết được, đây cũng là bản sắc nam nhi.
Đỗ Phục Uy không chết, bời vì hắn còn muốn thấy quản Giang Hoài sống sót, quản Giang Hoài cách sụp đổ không xa, Phụ Công ròi đi, Đỗ Phục Uy hắn chinh là định hải thần châm nên không thể gục ngà xuống được.
Nhưng khiến cho Tiêu Bố Y bất an là, Đỗ Phục Uy ngụ ý, nếu như sau khi quân Giang Hoài yên ổn, hắn có thể sẽ chết?
Tiêu Bố Y tạm thòi không biết khuyên như thế nào, chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy, "Ngày mai, nếu như Đỗ tổng quăn thích, có thể phái người liên lạc Lý tướng quân, hắn sẽ an bài tốt tất cả ờ đây. về phần nhận đuồi quan viên hai quận, là đo Đỗ tồng quản tự mình phụ trách" Có lẽ cảm thấy lúc này nói đến loại chuyện này. nhiều ít có chút tàn nhẫn, Tiêu Bố Y có phẩn áy náy. nhung lại sợ đêm dài lắm mộng, vẫn cẩn thận nói: "Miêu tướng quân, kính xin người tận lực trấn an quân dân Giang Hoài".
Miêu Hải Triều liên tục gật đầu, Đỗ Phục Uy đã nói: "Tất cả mọi chuyện, ta giao cho Hải Triều xừ lý, bọn họ nếu có nghi vấn, thì não bọn họ đến tìm ta là được. Ta thật muốn yên tĩnh".
Hắn sau khi nói xong, cũng không có động tình gì nữa, Miêu Hải Triều, Tiêu Bố Y liếc nhìn nhau, im lặng ròi đi.
Miêu Hải Triều hòi: "Tây Lương vương, không biết bước tiếp theo làm như thế nào?"
"Ngày mai Lý tướng quân sẽ phái người liên lạc, đến lúc đó... ngươi được Đỗ tồng quản ủy thác, có thể quang minh chánh đại xừ lý công việc. Nhưng mà ngươi cứ yên tâm, Lịch Dương, Đan Dương hai nơi, không có biển động lớn, các tướng Giang Hoài chỉ có lên chức, mà không có hoạch tội. Xin người cứ yên tâm" Tiêu Bố Y nghiêm mặt nhìn sang Miêu Hải Triều nói.
Trên khuôn mặt xấu xí của Miêu Hải Triều mặt lóe vẻ kích động. "Đa tạ Tây Lương vương".
"Nhưng mà..Tiêu Bố Y đột nhiên nhớ tới một việc, trầm ngâm nói: "Có một người. Ta không dám cam đoan về hắn".
Miêu Hải Triều sắc mặt khẽ biển. "Là ai?"
Tiêu Bố Y nói ba chữ, Miêu Hải Triều kinh ngạc nói: "Người nói hắn và Phụ Công là cùng một bọn?"
"Theo biểu hiện của hắn mà thấy. Hắn rất đáng hoài nghi. Nhưng Phụ Công trước khi đi. căn bản không có nhìn tới hắn, hắn tựa như cũng không có quá nhiều bất màn, chỉ có mất mát" Tiêu Bố Y trầm ngâm nói: "Ta cảm giác, hắn và Phụ Công cũng không phải là trên một con thuyền".
Đang lúc mọi người đều bị bi thương tràn ngập, cho dù Tư Nam cũng không ngoại lệ. Tiêu Bố Y cũng không buông tha cơ hội quan sát bất luận kẻ nào.
Đã có thương vong, ít nhất cũng phải khiến cho thương vong có giá trị, đây là suy nghĩ cùa Tiêu Bố Y hiện tại. Quân Giang Hoài đùng một cái giá thê thảm như vậy đổi lấy hòa binh. Tiêu Bố Y không hy vọng lại khởi gợn sóng.
"Không cùng Phụ Công ở trên một thuyền? Vậy hắn sẽ cùng ai một đường?" Miêu Hải Triều mê mang nói. Truyện được copy tại TruyenGGG.Com
Tiêu Bố Y vốn muốn nói đáp án rất đơn giản, nhưng nghĩ lại. nhái mày, trông thấy Tư Nam lúc này cũng đang nhìn mình, trong ánh mắt hai người đều có sự cảnh giác.
"Thế lực bên ngoài chú ý tới quân Giang Hoài chi có Đông Đô. Vương Thế Sung, còn có Thái Bình đạo. Không cùng Miêu Hải Triầi là một bọn, cũng không phải thù hạ của chúng ta, đương nhiên có thể cùng hai cỗ thế lực kia cùng một chỗ" Tiêu Bố Y phân tích.
Miêu Hải Triều oán hận mắng, "Tên súc sinh này. trách không được khi ở tại phòng nghị sự, hắn luôn trợ giúp, như chỉ sợ thiên hạ không loạn. Chúng ta đều kiệt lực làm cho chân tướng rõ ràng, hắn vẫn suy nghĩ tìm biện phép làm rối loạn sự tinh. T ây Lương vương, ta đi đối phó hắn!"
Tiêu Bố Y lắc lắc đầu nói: "Ngươi có chuyện quan trọng hơn phải làm. Ta cho ngươi biết chuyện này, chỉ hy vọng hắn vạn nhất chết đi. Các ngươi không cần phải bối rối".
Miêu Hải Triều gật gật đầu, Tiêu Bố Y đã cùng Tư Nam rời đi. Đến khi đi đến chỗ không người chú ý, TưNam mới hỏi, "Ngươi chú ý tới một câu của phụ công không?"
"Nói cái gì?" Tiêu Bố Y biết rõ còn cố hòi.
Tư Nam trực tiệp nói ra, "Hắn nói không phải Thái Bình đạo tìm tới hắn, mà là hắn tìm tới Thái Bình đạo".
"Hắn xác thực nói qua những lời này," Tiêu Bố Y cau mày nói: "Hắn làm sao mà tìm được Thái Bình đạo? Hắn thân là người trong Thái Bình đạo. hay là hắn quen biết với người trong Thái Bình đạo?"
"Cái này chi có Phụ Công mới có thể trả lòi" Tư Nam nói: "Nhớ năm đó Vô Thượng Vương tại lưu vực Hoàng Hà, Trường Giang đều có hoạt động, quen biết những đạo phỉ này cũng không có gì lạ".
Tiêu Bố Y trong lòng khẽ động, ngược lại cho rằng TưNam nói rất có đạo lý. Nhớ năm đó hắn bí mật lẻn vào doanh trại Vô Thượng Vương, đã đụng phải Đậu Hồng Tuyến. Thái Binh đạo tuy thế lực suy bại, nhung đưa ra khẩu hiệu biết được chân mệnh thiẻn từ dù sao cũng rất hấp dẫn, đạo phỉ khắp noi tuy là nhân vật kiêu hùng, nhung kiến thức rắt hạn chế, cùng Thái Bình đạo có dính dấp không có gì lạ, mà Thái Bình đạo cũng rất thích lợi dụng điểm ấy gây sóng gió.
Thái Bình đạo chỗ lọi hại không phải là ở bọn họ thế lực uyên bác, mà ở ờ cho bọn hắn là chim chiếm tổ. Bọn họ mười phẳn có thể cân nhắc được dụng tâm của người khác, lợi dụng người, hèn hạ, tâm tình bất màn một chút là đến gây sóng gió.
"Thật ra Phụ Công đi rồi, còn có hậu hoặh" Tư Nam thờ dài: "Nhưng... chúng ta lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi.".
"Khi đó. ai cũng không thể động đến hắn" Tiêu Bố Y bất đắc dĩ nói: "Tương đối mà nói. lợi ích của hắn lúc đó càng lớn".
"Thanh Long, Hỗa Phượng. Lương Diễm Nương đều chết hết. lúc trước người ám sát Đỗ Phục Uy toàn bộ đều mất mạng, nhưng Phượng Nghi có biết hànli động lúc trước của Đỗ Phục Uy, cái này nói lên được cái gì?" TưNam hòi.
Tiêu Bố Y cười khổ. "Tanếunhưcó thể hiểu rõ đáp án thì tốt rồi".
"Tin tức chắc chắn sẽ không là Đỗ Phục Uy tiết lộ. cũng không phải ta" Tư Nam khẳng định nói.
Tiêu Bố Y thấy nàng đang nhìn mình, tràn đầy nghiêm túc, cau mày nói: "Cô sẽ không cho rằng là ta tiết lộ ra ngoài, dẫn phát trận thảm án này chứ?"
Hắn sau khi nói xong, nhìn thấy vẻ mặt chăm chú của Tư Nam, trong lòng chấn động. Tuy hắn hiểu rằng tuyệt không có khả năng, nhưng mà ở trong mắt người khác đến xem chuyện này, thật ra lại có nhiều khả năng!