Tiêu Bố Y tán thưởng nói: "Hiền chất, ngươi mặc dù tuổi nhò. cũng đã rất có kiến thức". Vương Hành Bổn đò mặt tía tai, tức giận nói: "Tiêu Bố Y, ngươi là có tâm Tư Mà Chiêu, người qua đường đều biết. Lẳn này tiến đến, bụng dạ khó lường... "
Tiêu Bố Y nói tiệp chủ đề. "Hiền chất, tâm của bổn vương, như mặt trời chiếu rọi. Ngươi chẳng lẽ không biết, ta vì giúp Thế Sung huynh sùa lại sai lằm nên mới đến đây?"
Vương Hành Bổn đánh vỡ đầu cũng không biết, nhưng lại rò ràng, cùng Tiêu Bố Y nói cái gì nhân nghía đạo đức. hoàn toàn là chuyện sai lẩm. Bời vì Tiêu Bố Y này. da mặt dày, đổi trắng thay đen, có thể nói là thế nhân hiếm thấy.
"Tây Lương vương cớ sao nói ra lời ấy?" Vương Hành Bổn cười lạnh hỏi, đã chuẩn bị hết sức phản bác. Trước trận giao chiến, cái này không thể nghi ngờ cũng là một loại giao phong khác. Hắn phát hiện ra mình bất tri bất giác đã roi vào cạm bẫy cùa Tiêu Bố Y. sĩ khí đã xuống.
Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Nghĩ tới hiền chất vừa rồi cũng nói qua. thiên hạ đại loạn. Rất nhiều người có lòng xem chuyện tĩã lại thái bình cho thiên hạ là nhiệm vụ cùa mình, nghĩ tới Thể Sung huynh cũng là người có lòng?"
Vương Hành Bổn vốn hạ quyết tâm, Tiêu Bố Y nói cái gì hắn cũng đều phản bác. nhung lúc này chỉ có thể gật đầu, "Tây Lương vương nói rất đúng. Bất qía mong Tây Lương vương trờ lại chuyện chính".
Tiêu Bố Y thờ dài nói: "Nghĩ tới tiên đế đại nghiệp mới nửa đường đã qua đời. hỏm nay thiên hạ hỗn loạn, dân chúng kiệt sức, đã đến lúc sinh từ tồn vong!"
Vương Hành Bổn nghe những lòi này có chút quen tai. không khỏi hai hàng chân mày cau lại.
Tiêu Bố Y đương nhiên không có quá nhiều văn thơ, mấy câu nói đó cũng là lấy lại mà dùng. Vương Hành Bổn thấy Tiêu Bố Y còn thiểu điều cằm quạt lông ngỗng giả mạo Gia Cát Lượng, không khòi cắn chặt răng.
Dương Công Khanh lại cau mày, thầm nghĩ không ồn. Mọi người đấu võ, chỉ cần dụ Tiêu Bố Y ra khỏi thành là được. Vương Hành Bổn này, thư sinh đụng binh, lại cùng người khác nói rò lí lẽ, thật sự có chút buồn cười. Tiêu Bố Y vốn không muốn dùng binh, dùng miệng lưỡi kéo dài một hồi, quân Hoài Nam tình trạng sẽ không ồn.
Tiêu Bố Y lại nói: "Tiên đế mặc dù băng hà. nhưng người nhân nghĩa vẫn không ngừng bước, người có lòng vẫn không quên báo ơn tri ngộ. thìbáo đáp cho Hoàng Thái đế vậy".
Vương Hành Bổn hừ lạnh một tiếng, trong lúc nhất thời không phản bác được.
Tiêu Bố Y lại chậm rãi nói: "Tiên đế tại vị, nểu nói là tri ngộ trọng dụng, thi có ba người. Một là Trương Tu đã Trương tướng quân đã qua đời, một là Vương Thế Sung Vương đại nhân, một người khác chính iậ bồn vương. Nghĩ tới tiên đế đối với ba người chúng ta cực kỳ thân tín. chúng ta đương nhiên không phụ di đức của tiên đế. nhân rộng người có lòng, cố gắng bình định đạo phỉ, yên ổn thiên hạ. Mặc dù không nên tự coi nhẹ mình, nhung mà không thể tự cao tự đại... "
"Ngươi nói loạn lên cái gì đó?" Vương Hành Bồn rốt cuộc nhịn không được phẫn nộ quát
Tiêu Bố Y cũng không tức giận, lại cười nói: "Đây là trung ngỏn, đương nhiên khó nghe, tại sao lại loạn lên? Hiền chất, nghĩ tới Thế Sung huynh vốn được tiên đế coi trọng, đương phải cúc cung tận tụy, chết cũng không từ. Cho đù không noi theo Gia Cát thấy Thục vong vẫn trung thành đến chết, cũng không thể học theo Hoắc Quang con Hoắc Vũ mưu nghịch? Cho dù không thể như bổn vưang bình định thiên hạ, cũng không thể như đạo phỉ làm xằng làm bậy?"
Vương Hành Bổn sắc mặt tái nhợt, trong lúc nhất thòi tâm loạn như ma. Tiêu Bố Y hiền nhiên có chuần bị mà đến. những lời này khiến cho hắn không thể nào biện luận.
Tiêu Bố Y thùa dịp thắng truy kích, lại nói: "Nhưng Thế Sung huynh không nhận hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, tự tiện xưng đế, là bất trung, hắn được tiên đế coi trọng, lại vứt bò phụ lào Đông Đô không chú ý đến. là bất hiếu, vọng động binh đao. cùng Đông Đô khai chiến, là bất nhân, phản bội các huynh đệ chúng ta, là bất nghĩa. Bực bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa này, quả thật mười phần sai lầm. Bổn vương tới đây. muốn nói cho Thế Sung huynh, biển khổ không bờ, quay đầu mới là bờ. Hiền chất ngươi tới cũng vừa vặn, có thể đem những lời bổn vương nói hôm nay chuyển cho Thế Sung huynh, bảo hắn suy nghĩ lại. nếu có ăn năn, có thể tiến đến Đông Đô. Được rồi, ngươi có thể trờ về đi".
Tiêu Bố Y nói xong những lời này, phất phất ống tay áo. thẳn sắc giống như mây bay
vậy.
Vương Hành Bồn dù là nho nhã, thực sự không nén được cơn giận dữ, "Tiêu Bố Y, ngươi cho rằng minh là thứ gi, lại dám đối với TháiứL Thượng nói như thế?"
Tiêu Bố Y ánh mắt lạnh lẽo, "Vậy ngươi là thứ gì?"
Vương Hành Bồn hơi ngạc nhiên, Tiêu Bố Y lạnh lùng nói: "Bồn vương hỏm nay nói, ngươi tốt nhất nhớ rõ! Vương Thế Sung là phạm sai lẩm, là tội giết chín tộc. hôm nay ta cho hắn cơ hội, hắn nếu không biết quý trọng, chờ ta bình định Giang Đô. bắt hắn ra, thi chớ trách ta không nói tình. cảm". Bạn đang xem tại TruyenGGG.Com - www.TruyenGGG.Com
Vương Hành Bổn hơi tỉnh táo, lúc này mới nhỏ mục đích đến đây, cười lạnh nói: "Tây Lương vương, ngươi khầu khí thật là lớn, hươu chết về tay ai, còn chưa thể biết được. Nhiều lời vô ích, ra khỗi thành chiến một trận, ta nếu bại trong tay ngươi, không lòi nào để nói. Nhưng ngươi nếu là thua ở trong tay ta, thì phiền ngươi sau này, chớ có lớn lối nữa!"
Hắn giọng mang khiêu khích, Tiêu Bố Y lại nhớ tới lúc trước gặp họ Vũ Văn Hóa Cập, kết quả cũng giống như thế này.
"Nhiều lời vô ích?" Tiêu Bố Y đột nhiên lên tiếng cười dài, âm thanh chấn ngàn quân.
Quân Tây Lương phấn chấn, quân Hoài Nam sợ hãi, chưa bao giờ nghĩ đến. trên đời còn có người có thể thúc dục tiếng cười kinh tâm động phách đến như thế.
Tiêu Bố Y tiếng cười dừng lại, đột nhiên vươn tay. giương trường cung lên. một mủi tên bắn ra. Mũi tên như điện, cắm ở bên cạnh Vương Hành Bổn chừng hon tấc, rung động run rầy!
Vương Hành Bổn trong lòng lạnh giá, ngựa chấn kinh dựng người lẻn. thiếu chút nữa
đưa hắn roi khỏi lưng ngựa.
Dương Công Khanh sợ hãi, cuống quít kêu lên: "Bão vệ Kinh vương!"
Ngụy vương mới bị Tiêu Bố Y bắt, nếu Kinh vương lại xảy ra chuyện, Dương Công Khanh cũng không cần đợi Vương Thế Sung nhiều lòi nữa, mà nên tự sát tạ tội. Sớm có binh sĩ tiến lên, cầm thuẫn ngăn ở trước người Vương Hành Bồn, trong lúc nhất thời tiếng loảng xoảng vang lên không ngớt, như lâm đại địch.
Vương Hành Bổn tiến lên, thật ra ờ ngoải tầm bắn của cung tên bình thường, nhưng Tiêu Bố Y sừ dụng sao lại là cung tiễn tẳm thường? Hắn hôm nay cung tiễn sắc bén, chỉ sợ trên đòi này ngoại trừ cẩu Nhiêm Khách ra, thì ít có người có thể cùng hắn so bì.
Nhìn thấy đại quân dưới thành bối rối, Tiêu Bố Y cười ha hả, "Vương Hành Bồn, ngươi muốn cùng bổn vương quyết đấu, còn chưa đủ tư cách!"
Vương Hành Bổn lần này đã thu hồi sự cuồng ngạo, sắc mặt tái nhợt. Hắn không biết Tiêu Bố Y vừa rồi bắn tên ra là vẫn còn hạ thù lưu tình! Mũi tên kia ở bên cạnh hắn chừng một tấc. Tiêu Bố Y khi bắn ra, hắn thậm chí còn không kịp phản óng. Sinh từ một đường, khiến cho hắn trong lúc nhất thời không phản bác được.
Tiêu Bố Y lại nói: "Bổn vương chậm chạp không chịu động can qua Thật sự là lòng thương dân chúng Giang Đô. Không muốn để cho thiên hạ sanh linh đồ thán. Nhưng bổn vương một phen tâm ý, lại bị quá nhiều người hiểu là nhu nhược vô năng. Vương Thế Sung nếu không quy thuận. Bồn vương sẽ điều động đại quân Giang Nam, san bẳng Giang Đô! Bồn vương muốn lấy tính mệnh của ngươi, vốn dễ như trờ bàn tay. Nhưng mà bồn vương mới vừa nói qua, hôm nay cho ngươi quay lại truyền lời, thi không lấy tính mệnh cùa ngươi, còn không chịu cút đi?"
Vương Hành Bổn ờ sau thuẫn bài, nhiều ít khôi phục điềm nguyèn khí. lạnh lùng nói: "Tiêu Bổ Y, ngươi lớn lối lắm! Ta nghe nói quân Tây Lương vô địch thiên hạ, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, ngươi nếu không muốn mất danh tiếng, vì sao không ra khỏi thành cùng ta chiến một trận. Binh pháp, trận pháp, dũng khí, tiễn thuật, ta tùy ngươi lựa chọn! Ngưai nếu không ra khỏi thành, ngoan ngoãn chạy trò về nhà đi. chớ nói cái gì xưng bá thiên hạ nữa!"
Tiêu Bố Y lạnh lùng nói: "Bổn vương khi xưng bá, còn chựa có mặt của tiểu tử ngươi. Bổn vương như thế nào, không cần ngươi tới bình luận? Ngươi không phục, ta sẽ cho ngươi một cơ hội, đêm qua canh ba, bổn vương lấy thành còn có cửa tliànli đầy đủ, hôm nay của thành không còn, mở rộng lối thuận tiện cho ngươi vào;còn không nắm bắt cơ hội sao?"
Hắn sau khi nói xong, cười ha hả. lại giơ chén rượu lên. cũng không để ý tới Vương Hành Bổn ờ dưới thành nữa.
Vương Hành Bổn lừa giận công tâm, đã quên là phải dụ Tiêu Bố Y ra khỏi thành. Quay đầu lại quát lên: "Dương Công Khanh, công thành!"
Dương Công Khanh âm thầm nhíu mày, không đợi nhiều lời. Vương Hành Bồn lại nói: "ở đây ta lớn nhất, tất cả hậu quả, ta tới gánh chịu". Hắn lòi nói đến loại tình trạng này, Dương Công Khanh không thề không tuân theo, đành phải lệnh kỳ vung lên. hiệu lệnh thù hạcông thành.
Quân Hoài Nam hai mặt nhìn nhau, thẳm nghĩ ngay cả công cụ leo lẻn cũng không mang theo, làm thế nào công thành? Nhưng quân lệnh như núi, chủ tướng có lệnh, mọi người không dám kháng. Dưới thuẫn bài thủ hộ vệ, bộ binh đã đánh về phía cửa thành.
Khoảng cách lập tức gần hơn, trên thành lại nửa phần động tĩnh cũng không có, Dương Công Khanh trong lòng dâng lên sự bất an, muốn rút quân, nhưng lại không thể. Mấv trăm binh sĩ đã tới gần cừa thành, thậm chí rất nhanh đã xông vào.
Quân Hoài Nam hô to một tiếng, sĩ khí đại chẩn. Càng nhiều người chen chúc hướng về phía chỗ của thành mà tràn vào, thẳm muốn vọt vào trong thành.
Sau tiếng hò hét của quân Hoài Nam, là một tiếng hô kinh hồn, sau đó ở cừa thành đột nhiên những tiếng vù vù vang lên, ngay sau đó gió lạnh thổi ra.
Vương Hành Bổn thấy thế. mắt như muốn nứt ra. Trong thiên địa tiếng vang, thậm chí hàn quang trùm lên cùa thành, nhung lại che không được máu tươi bắn ra ở cừa thành.
Một khắc khi quân Hoài Nam xông vào cừa thành, từ đối diện đã phóng tới vô số tên dài Quân Tây Lương hiển nhiên đã sớm ờ một bên mai phục, chỉ chờ quân Hoài Nam vào tròng!
Cung tiễn như châu chấu, bộ binh tuy có thuẫn bài thủ che chờ, nhưng toàn bộ của thành đều tràn ngập cung tiễn, thậm chí còn có cung tiễn từ không trung bay xuống.
Quân Hoài Nam thấy được tình hình ở đối diện, đột nhiên hít một ngụm khi lạnh.
Vừa rồi trong thành Vĩnh Phúc tĩnh lặng không tiếng động, ai lại có thể nghĩ đến. đối diện đã sớm tụ tập mấy ngàn người.
Từng dãy. một hàng binh sĩ lẳng lặng chờ đợi, cung nỗ thủ thứ tự rõ ràng, một tằng lại một tầng tên dài cơ hồ không có lúc dừng lại nghỉ!
Binh sĩ may mắn lao qua khỏi cừa thành, lại bị binh sĩ hai bẽn dùng câu móc giữ lấy, kéo sang một bên, thoáng qua bị loạn thương đâm chết! Vương Hành Bồn giận dữ. hét to nói: "Người nào đánh vào thành được, quan thăng ba cấp, tiìượng Thiên hộ!"
Dưới trọng thường, tất có dũng phu, sĩ khí mới bị đè xuống bỗng nhiên tăng vọt, quân Hoài Nam quân ùn ùn lao tới, áp về phía cửa thành. Lúc này tường thành lại nghe hô một tiếng, "Bắn tên!"
Chỉ thấy được tên như mưa rơi xuống, trên đằu thành trong lúc nhắt thời nồi lên vô số phục binh, từ trên cao nhìn xuống mà bắn. Quân Hoài Nam hơi loạn, chờ tới khi vọt tới cùa thành, còn lại đã không đủ nửa sọ.,
Vương Hành Bổn đỏ mắt. ehỉ biết thúc binh sĩ công thành. Quân Hoài Nam đã phát động hơn mười đợt công kích, nhung tên dài như mưa. địa thế nhỏ hẹp. Quân Tây Lương bọp chăt cùa thành, đối với quàn Hoài An tiến hành dụ vào để giết.
Loại đối kháng náy, quân Tây Lương hiển nhiên chiếm hết ưu thể. trong lúc nhất thời máu tuôn như suối, thi thề binh sĩ chồng chất lên, hầu như tắc cả cừa thành.
Tiêu Bố Y vẫn ung dung nhấp ngụm rượu, trông thấy máu chảy thành sông, chém giết thảm thiết, thì khẽ mỉm cười. Hai quân khích tướng. Vương Hành Bổn hiền nhiẽn là kém một chút!